← Quay lại trang sách

Đức Mẹ Lên Trời 08-15 (Lc. 1:39-56) ABC

Bài phúc âm vừa được công bố diễn tả tâm tình chiêm nghiệm của một tâm hồn đạt tới nhận thức thực thể đích thực của mình trong diễn trình biến chuyển của Thiên Chúa. Bất cứ ai để tâm suy nghĩ, nghiệm xét sự hiện hữu về linh hồn của mình liên hệ với Thiên Chúa sẽ nhận được niềm vui tuyệt vời và nỗi an bình khó diễn tả như phúc âm đã minh xác, “Ta để lại bình an cho các ngươi. Ta ban bình an của Ta cho các ngươi; không phải thế gian ban cho các ngươi thế nào, thì Ta cũng ban cho như vậy đâu! Lòng các ngươi chớ xao xuyến, chớ nhát đảm” (Gioan 14:27).

Tâm tình an vui này được diễn tả, “Linh hồn tôi ngợi khen Chúa, và lòng trí tôi hớn hở trong Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi… Đấng Toàn Năng làm cho tôi những điều trọng đại và danh Ngài là thánh. Lòng nhân nghĩa của Người trãi qua đời nọ đến đời kia đối với những kẻ kính sợ Người. Chúa đã vung cánh tay ra oai thần lực, dẹp tan những ai thần trí kiêu căng. Chúa đã lật đổ người quyền thế xuống khỏi ngai vàng và nâng cao những kẻ thấp hèn. Chúa đã cho người đói khát no đầy ơn phúc, và để người giàu có trở về tay không” (Lc. 1:46-53).

Để tâm suy nghĩ những sự kiện biến chuyển trong cuộc đời, chúng ta sẽ thấy chúng xảy ra đúng với diễn tiến được phúc âm nói lên nơi tâm tình của đức Mẹ khi thăm bà Isave. Hồi tâm nhìn lại cuộc đời mình, biết bao thăng trầm, biết bao hoàn cảnh lên voi xuống chó đã trãi qua, chúng ta sẽ nhận ra có bàn tay linh thiêng nào đó âm thầm điều hành và sắp xếp cho những sự kiện, sự việc xảy đến đồng thời an bài cho cuộc đời mình một cách khó hiểu nếu không muốn nói là không thể hiểu nổi.

Ai đã từng đọc hoặc nghiên cứu lý số đều biết câu, “Đức năng thắng số,” hoặc, “Tướng tự tâm sinh, tướng tùy tâm diệt.” Cái tâm, ý định, ước muốn, ước mơ, nơi một người chẳng những điều hành mọi phương diện cuộc sống của người đó mà còn dẫn dắt từng đường đi nước bước trong cuộc sống. Nhiều khi, có những chuyện được coi là không may, hay phiền hà xảy đến khiến mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn khiến tâm tư bực bội tạo nên bao ý nghĩ, ước muốn chẳng nên hoặc đôi khi che mờ nhận thức đúng đắn làm lòng ruột mình mang nỗi tự ty mặc cảm.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau đó nếu hồi tâm nhận định, coi chừng chính những gì đã xảy đến làm phiền lòng mình lại trở thành cơ hội cho mình học bài học nào đó hoặc phương tiện cho mình thăng tiến đạt tới cơ hội khấm khá hơn thường được gọi là dịp may. Cổ nhân có câu, “Cầu mong không bằng gặp may; gặp may không bằng tốt số; tốt số không bằng ý trời.” Thường thì ai cũng biết câu này, nhưng lại cũng thường thì ít ai để tâm nghiệm chứng câu nói đơn giản này. Nói cho đúng, để tâm suy nghĩ, nghiệm xét cuộc đời, chúng ta sẽ nhận ra tâm tình của đức Mẹ cũng chính là tâm cảm nơi mỗi người, “Linh hồn tôi ngợi khen Chúa và lòng trí tôi hớn hở trong Thiên Chúa Đấng cứu độ tôi.”

Xin Thần Khí của Thiên Chúa đang ngự trị nơi mỗi người soi sáng và dẫn dắt chúng ta nhận thức sự hiện diện và hoạt động của Ngài nơi mỗi người amen.

Chủ Nhật 20A (Mt. 15:21-28)

Quý ông bà, anh chị em trong đức Kitô,

Tôi muốn nhắc lại với quý ông bà, anh chị em một điều; chúng ta nên để ý khi nghe hoặc đọc phúc âm. Đó là phúc âm được kiến tạo bằng cách dàn trãi những câu khôn ngoan với những dụ ngôn, được thêm vào với những phần kết nối cho giống một câu truyện về cuộc đời của Chúa Giêsu. Thế nên, nếu để ý, chúng ta thấy có những đoạn phúc âm có diễn trình tư tưởng mang đầy vẻ nghịch thường. Phúc âm thường dùng những sự việc nhân sinh bình thường, đưa lên vấn nạn, nhưng kết luận, hay câu trả lời lại nói về tâm ý hay diễn trình nơi tâm tư. Thí dụ, “Anh em sẽ nộp nhau để bị giết; cha nộp con; con cái đối địch với cha mẹ trước tòa, và ra tử hình cho họ. Và các ngươi sẽ bị mọi người ghét vì danh Ta; nhưng ai bền vững đến cùng; người ấy sẽ được cứu” (Mt. 10:21).

Phúc âm nói thẳng với người đọc hay nghe; cho dù câu khôn ngoan hay dụ ngôn dùng sự vật hay sự việc gì, thì câu kết chính yếu đều nói đến tâm tư hay diễn trình tư tưởng của người nghe hay đọc. Chẳng hạn, “Đừng tưởng Ta dến để đem lại bình an trên mặt đất. Ta đến không phải để đem lại bình an, mà là gươm giáo. Ta đến để chia rẽ người ta với cha mình, con gái với mẹ mình, nàng dâu với mẹ chồng mình; và kẻ thù của người ta lại là những người nhà mình” (Mt. 10:

Ngôn ngữ chỉ về sự vật hay sự việc nơi phúc âm chỉ được dùng như phương tiện ám định không mang nghĩa luân lý hay đạo đức nhân sinh. Chẳng hạn như chúng ta vừa nghe nơi bài phúc âm được công bố, “Không nên lấy bánh của con cái mà quăng cho đàn chó.” Dẫu ngôn từ “Đàn chó” ám định người ngoài dân tộc Israel nhưng không có nghĩa ám định hay cho rằng họ là những con chó. Hoặc nơi câu, “Của thánh đừng cho chó; châu ngọc chớ quăng trước miệng heo, kẻo chúng dày đạp dưới chân, và quay lại cắn xé các ngươi” (Mt. 7:6). Câu này mang nghĩa, không nên giải thích, giải nghĩa cảm nghiệm của mình về phúc âm cho những người không muốn biết hoặc không đủ khả năng để hiểu; bởi nếu đã là cảm nghiệm, là sự nhận thức, thì cho dù dùng bất cứ phương tiện, phương pháp nào cũng không cách nào, không thể nào giải thích; chẳng khác gì ai ăn người ấy no bụng, không thể giải thích mà khiến người ta hết đói được.

Hơn nữa, càng cố gắng giải thích, chỉ càng khiến người nghe rối khùng lên và thường tạo nên phản cảm. Phúc âm đã rõ ràng minh định, phúc âm không được viết để giải thích mà để độc giả hay thính giả suy nghĩ, nghiệm xét, “Khốn cho các ngươi, biệt phái và ký lục; các ngươi cất đi chìa khóa mở đàng hiểu biết. Các ngươi chẳng vào đã rồi, mà những kẻ muốn vào các ngươi lại ngăn cản” (Lc. 11:52). Đem phúc âm giải thích theo nghĩa từ chương dưới quan điểm luân lý, đạo đức nhân sinh, thế tục được gọi là ngăn cản người khác suy nghiệm, suy nghĩ phúc âm, ngăn cản người khác thức ngộ từ suy nghĩ.

Bài phúc âm vừa được công bố có kết luận khác thường như chúng ta thường gặp phải nơi phúc âm, “Này bà, lòng tin của bà lớn thật. Bà muốn sao thì hãy được như vậy.” Sự chữa lành người con gái bị quỷ ám của bà là kết quả lòng tin của bà. Điều này nói lên sự liên hệ giữa lòng tin và ý muốn, “Bà muốn sao thì hãy được như vậy.” Xét như thế, ước muốn lệ thuộc lòng tin; nói cách khác, lòng tin là động lực phát sinh ước muốn. Riêng đối với mỗi người chúng ta, thử hồi tâm nhìn lại ước muốn, ước mơ của mình hiện giờ là gì, nơi phương diện nào, nhân sinh thế tục, hay thuộc địa hạt tâm linh.

Một điều chúng ta cần để ý; đó là tất cả ý định, ước muốn, tham vọng, niềm mơ đều phát xuất tự linh hồn. Lòng tin hay đức tin chính là năng lực, quyền lực của Thiên Chúa, quyền lực sự sống, quyền lực hiện hữu nơi mỗi người. Ước muốn, tham vọng, ý định bày tỏ lòng tin, niềm tin, phát xuất tự linh hồn. Thế nên, cứ xét ước muốn, tham vọng của mình đang hướng chiều về đâu, chúng ta biết lòng tin của chúng ta đang đặt tại nơi nào.

Xin Thần Linh Thiên Chúa soi sáng và dẫn dắt chúng ta thăng tiến nơi hành trình đức tin. Amen.

Chủ Nhật21A (Mt. 16:13-20) “

Còn các ngươi, các ngươi nói Ta là ai?” (Bản dịch NT Thuấn).

Ca Dao Việt Nam có câu, “Người ta canh kiệu thì ngon; tôi canh hương án thì đòn vào lưng.” Câu ca dao tóm tắt một dụ ngôn dân gian; đại khái kể rằng có chị nhà quê đứng tuổi kia thấy chồng cứ tấm tắc khen món canh kiệu sau khi dự đám giỗ hết tang của một người bà con trở về, vì thương chồng và cũng muốn có món ngon cho cả gia đình, chị ta quyết định sẽ nấu món canh kiệu. Một hôm đi chợ ngang đình làng, chị ta ghé vô đình bái thần cầu xin bằng an cho gia đình. Nhìn thấy bàn hương án, chị chợt nhớ tới ý định nấu món canh kiệu; đồng thời ý nghĩ đến với chị, kiệu hay hương án thì cũng chỉ là tên một loại trang thờ. Thế rồi chị ta cắt mấy tàu lá chuối bên ngoài đình và ra sức gom góp chân nhang, tro tàn của hương án gói về nấu món canh kiệu. Bữa cơm được sắp ra trong khi chị ta hí hửng vì có thể làm vui lòng chồng do nấu món canh mà chồng thích.

Ai ngờ, khi ngồi vào chiếu ăn cơm, người chồng thấy tô canh lạ đầy những chân nhang và tàn tro, hỏi chị thứ gì vậy; chị trả lời, thấy anh ta tấm tắc khen món canh kiệu nên chị ghé qua đình làng, gặp may, thu dọn hương án về nấu canh. Người chồng nổi giận đùng đùng vì sự ngốc nghếch của vợ và không kìm hãm được cơn nóng nên bê cả mâm cơm và nồi canh hương án quăng ra sân. Đại ý câu, “Người ta canh kiệu thì ngon; tôi canh hương án thì đòn vào lưng,” nhắc nhở chúng ta chớ vội tin theo những gì được tuyên truyền khi chưa hiểu thấu đáo sự việc hoặc sự kiện thực sự như thế nào. Mấy năm gần đây chúng ta nghe tới thành ngữ, “Chân thành, năng nổ, nhưng thiếu hiểu biết chỉ là phường phá hoại.”

Bài Phúc Âm chúng ta vừa nghe cũng nêu câu hỏi cho mỗi người; quý ông bà, anh chị em bảo Đức Giêsu là ai? Thiển nghĩ, vừa nghe câu hỏi này, ai cũng có thể trả lời, Đức Giêsu là Thiên Chúa, là Ngôi Hai trong ba ngôi Thiên Chúa, là Con của Đức Chúa Cha, là Đấng Cứu Thế, cứu độ loài người. Chúa Giêsu đến chịu chết để chuộc tội cho loài người, chuộc tội cho quý ông, quý bà, chuộc tội cho tôi, cho anh, cho chị, cho mọi người chúng ta. Ngài đã đến trái đất này, giảng dạy hơn kém hai ngàn năm trước và rồi bị kết án, bị đóng đanh trên thập giá và chết, nhưng sau ba ngày sống lại, lên trời; đồng thời những môn đồ theo Ngài kiến lập nên Giáo Hội được gọi là Hội Thánh, để rồi như chúng ta vừa đọc nơi Kinh ngày chủ nhật, “Ai chẳng thông công cùng Hội Thánh ấy thì chẳng được rỗi linh hồn, và linh hồn là tính thiêng liêng chẳng hề chết được.”” Đây là những điều mọi người chúng ta đang hiện diện nơi đây đã được học hỏi, dạy dỗ, quan niệm như vậy, lặp đi lặp lại hằng tuần, tin và cảm thấy an lòng như thế, đồng thời nghĩ rằng, cho rằng như vậy là đủ để được cứu độ, được gọi là sống trong ơn nghĩa Chúa, được lên thiên đàng.

Xin thưa, đó là những gì chúng ta được học, được nghe; đó là những gì chúng ta lập lại điều nghe được, học được từ người khác không phải từ chính mình suy nghĩ, nhận biết, tin thật. Câu Phúc Âm thách đố chúng ta nhận biết Đức Giêsu là ai chứ không đòi hỏi chúng ta lặp lại ai đã nói gì về Đức Giêsu. Nghe hoặc đọc bài Phúc Âm, chúng ta nên để ý, sau khi nghe các môn đồ trả lời về người khác nói gì về mình, Đức Giêsu hỏi, “Còn các ngươi, các ngươi nói Ta là ai?” Phúc Âm không hỏi chúng ta ông tiến sĩ này, bà bác sĩ, hay luật sư kia nói Ngài là ai, mà hỏi chúng ta nói, nghĩ, Ngài là ai qua bao nhiêu năm kinh nghiệm sống nơi cuộc đời, qua bao suy nghiệm do đọc, nghe Lời Chúa qua Phúc Âm, sách thánh, hoặc sách vở, internet v.v…

Lời Chúa thách đố chúng ta đặt lại vấn đề hầu nhận biết đích thực Đức Giêsu là ai nơi cuộc đời mỗi người chúng ta may ra tránh khỏi trường hợp, “Người ta canh kiệu thì ngon; tôi canh hương án thì đòn vào lưng,” hoặc vì thiếu hiểu biết nên trở thành cố ý vấp phạm như Phúc Âm đã cảnh cáo, “Khốn cho các ngươi, Biệt Phái và ký lục: các ngươi cất đi chìa khóa mở đàng hiểu biết. Các ngươi không vào đã rồi mà những kẻ muốn vào, các ngươi lại ngăn cản.” Giả sử chúng ta được sinh ra thời Đức Giêsu đang rao giảng nơi đất Do Thái, chúng ta cùng lắm cũng chỉ trả lời được như các môn đồ của Ngài, người này nói Ngài là thế này, người khác nói Ngài thế kia. Chỉ có Phêrô trả lời Ngài là Đức Kitô con Thiên Chúa hằng sống, và được Chúa chọn làm nền tảng xây dựng Hội Thánh, nhưng sau này khi việc xảy đến không đúng với ước mơ của mình, Phêrô đã vội chối biến, không biết Đức Giêsu là ai! Đọc Phúc Âm, thường thì chúng ta cảm thấy dửng dưng khi thấy Phêrô chối Chúa; đôi khi tự dặn lòng sẽ không bao giờ chối như thánh Phêrô, nhưng đã chắc gì chúng ta ngang bằng chứ chưa nói là hơn thánh Phêrô trong việc tin theo Đức Giêsu.

Có điều, may mắn thay, chúng ta vì sinh sau đẻ muộn nên có được Phúc Âm để nhận biết Đức Giêsu là ai trong cuộc đời của mình. Tôi muốn nói, chúng ta may mắn vì có được Phúc Âm như phương tiện để chúng ta nghiệm chứng hầu nhận biết Đức Giêsu thế nào trong cuộc đời mỗi người nơi hành trình tâm linh dẫn tới trạng thái như thánh PhaoLô minh xác, “Tôi sống nhưng không phải tôi sống mà là Đức Kitô sống trong tôi.” Tôi chân thành nhắc nhở quý ông bà, anh chị em điều thiết yếu nhất để nhận biết Đức Giêsu chính là đọc và suy nghiệm Phúc Âm.

Đức giáo hoàng Phanxicô cũng khuyến khích chúng ta đọc và nên có cuốn Phúc Âm nhỏ để có thể đọc bất cứ lúc nào, dầu chỉ một câu. Muốn tin theo Đức Giêsu, muốn biết Đức Giêsu là ai, chúng ta phải đọc và nghiệm chứng Phúc Âm. Nơi Phúc Âm thánh Luca, đoạn 4, câu 43 được viết, “Nhưng Ngài bảo họ: 'Ta còn phải đem Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, chính vì thế mà Ta đã được sai đến.” Một ông đại sứ mang thông điệp của quốc gia mình tới quốc gia giao hữu thì sự quan trọng tùy thuộc ông đại sứ hay tùy thuộc sứ điệp mà ông mang theo. Xin thưa, sứ điệp mới đáng được để ý tới bởi không có ông đại sứ này thì có ông đại sứ khác mang sứ điệp tới lân bang. Theo Phúc Âm, Đức Giêsuđược sai đến để rao truyền Tin Mừng Nước Trời, Nước Thiên Chúa; mục đích cuộc đời của Ngài là rao giảng Tin Mừng, và Ngài cũng sai các môn đồ đi rao giảng Tin Mừng.

Vậy Tin Mừng Ngài rao giảng là gì, thế nào theo Phúc Âm. Tin Mừng này có giá trị gì, liên hệ thế nào đối với cuộc đời mỗi người chúng ta; từ đó, nhận biết được Tin Mừng, chúng ta nhận biết được Đức Giêsu là ai theo những gì đã được Ngài rao giảng như Phúc Âm đã được viết. Nơi sách Khởi Nguyên được viết, “Và Thiên Chúa đã dựng nên người theo hình ảnh của mình. Theo hình ảnh của Thiên Chúa, Người đã dựng nên nó. Là nam, là nữ, Người đã dựng nên chúng” (KN. 1:27); như thế, mỗi người chúng ta là hình ảnh của Thiên Chúa. Hơn nữa, nơi thư thứ nhất gửi Côrintô, thánh PhaoLô minh xác, “Anh em không biết sao: anh em là đền thờ của Thiên Chúa, và Thần khí Thiên Chúa ngự trong anh em?” (1 Cor. 3:16). Sách Khởi Nguyên và thư thứ nhất của PhaoLô gửi Côrintô nói lên rõ ràng chúng ta là hình ảnh của Thiên Chúa và Thiên Chúa ngự trị nơi mỗi người chúng ta. Nơi Phúc Âm Matthêu, chúng ta đọc được câu, “Này nữ trinh sẽ thụ thai và sinh con và người ta sẽ gọi tên Ngài là Emmanuel, dịch được là Thiên Chúa ở cùng chúng tôi””(Mt. 1:23).

Chúng ta gọi Obama là tổng thống vì ông ta được bầu để giữ nhiệm vụ của vị nguyên thủ quốc gia. Như thế, tổng thống là danh hiệu của Obama. Nơi Phúc Âm Matthêu được viết, “Người ta sẽ gọi Ngài là Emmanuel.” Suy luận tương tự,Emmanuel là danh hiệu của Đức Giêsu. Danh hiệu này mang ý nghĩa gì? Xin thưa, Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Đức Giêsu được sai đến với nhiệm vụ rao giảng Tin Mừng Nước Trời, rao giảng “Thiên Chúa ở cùng chúng ta;” cho nên danh hiệu của Ngài là Emmanuel. Và như vậy, Tin Mừng Nước Trời là Thiên Chúa ở cùng chúng ta.

Được sinh ra làm người, chúng ta coi mình là người như một lẽ tự nhiên nên thường không đặt vấn đề tại sao, vì lý do gì mình được sinh ra làm người hoặc giá trị cuộc đời một người như thế nào, căn cứ nơi đâu! Chúng ta nghe nói, đồng thời chấp nhận qua kinh nghiệm rằng đôi mắt nhìn, cặp tai nghe, miệng nói, và bộ óc suy nghĩ. Từ thuở tạo thiên lập địa đến giờ trãi qua bao thế hệ, muôn ngàn kiếp người đều nghĩ như thế, kinh nghiệm như thế, và cho rằng như thế là một sự tự nhiên, bẩm sinh. Thử hỏi, khi linh hồn ra khỏi xác đôi mắt có còn nhìn được không, cặp tai có còn nghe được không, miệng còn có thể nói, và bộ óc có còn suy nghĩ được nữa không?

Đặt vấn đề như vậy, một điều minh xác ai cũng nhận thức được và đó là cuộc đời, thân xác, tứ chi, và ngũ quan của một người chỉ là phương tiện cho linh hồn hoạt động. Linh hồn của một người nhìn qua đôi mắt, nghe qua cặp tai, nói qua cái miệng, và bộ óc chỉ là phương tiện để hồn sử dụng suy tư. Linh hồn suy tư chính là Thần Khí Thiên Chúa nơi mình suy tư, là chính Thiên Chúa nội tại suy tư. Nghiệm chứng được thực thể này, Thánh PhaoLô công bố, “Tôi sống, nhưng không phải tôi, mà là chính Đức Kitô sống trong tôi” (Gal 2:20). Bao nhiêu lần tham dự thánh lễ, tham dự các nghi thức bí tích, bấy nhiêu lần chúng ta nghe, “Chúa ở cùng anh chị em” và chúng ta thưa, “Và ở cùng cha/thày;” chúng ta đã trả lời theo thói quen, theo tập tục Công Giáo nên không nhận biết đó chính là minh xác lại Tin Mừng Nước Trời Chúa Giêsu rao giảng hơn kém hai ngàn năm trước. Nhận biết như thế, linh hồn của mỗi người chúng ta chính là Thiên Chúa đang ngự trị trong lòng, là Thần Khí Thiên Chúa, là chính Đức Kitô.

“Còn các ngươi, các ngươi bảo Ta là ai?” Để trả lời câu này, chúng ta có thể nói, Thưa Ngài, Thiên Chúa đang hoạt động nơi Ngài cũng chính là Thiên Chúa ngự trị nơi con, là linh hồn của con. Ngài trong con và con trong Ngài; Ngài với con là một dẫu hai thân thể. Chúng ta có thực tâm, nhất lòng nhất trí nhận biết thực thể mình là hình ảnh của Thiên Chúa nơi dạng thức con người không? Chúng ta có dám nhận thực Thiên Chúa đang ngự trị nơi mình hay không?

Hai câu hỏi này được trả lời bằng chính cuộc sống của mỗi người chúng ta. Nơi dòng tư tưởng khôn ngoan có câu nói, “Không làm điều xấu đã khó; không nghĩ đến điều xấu lại càng khó hơn.” Khó vì mình chưa dám nhận thực Thiên Chúa đang ngự trị nơi mình. Nếu thực lòng nhận thực Thiên Chúa đang ngự trị nơi mình, dẫu muốn nghĩ xấu cũng không thể phương chi vấp phạm những điều chẳng nên. Làm sao chúng ta có thể nhận biết mình nhận thực được hay không nhận được thực thể Thiên Chúa ngự trị nơi mình? Xin thưa, nếu mình vẫn còn vô tình hay cố ý vấp phạm những điều chẳng nên, tất nhiên mình chưa nhận thực được Thiên Chúa đang ngự trị nơi mình.