← Quay lại trang sách

CHƯƠNG HAI MƯƠI BA

Sáng nay, Tom đưa Thể Hà ra phi trường Sacramento để trở về nhà ở Chicago, sau bốn tuần lễ nàng đến đây nuôi vợ chàng lâm trọng bịnh tưởng qua đời.

Đôi mắt của Tom vốn màu xanh lợt như hoa lưu ly thảo (hoa forget me not), nhưng khi vui vẻ lạc quan thì có màu nước biển trong vắt và ngời sáng. Những hôm Thái Vân còn hôn mê, màu mắt anh ta càng lợt lạt, trắng dờ hơn. Tom bảo Thể Hà:

– Thể Hà, hôm qua tôi ăn tối mới biết ngon, nhờ bịnh vợ tôi thuyên giảm và cảm ơn dĩa cơm sườn chiên cùng món súp măng cua của chị nấu thật tuyệt.

Thể Hà dặn dò:

– Nhớ nghỉ ngơi dưỡng sức nghe Tom. Nhớ điện thoại cho tôi biết từng chặng sức khỏe đang hồi bình phục của chị tôi nghen.

Tom hứa:

– Cầu xin cho vợ tôi bình phục, vào mùa lễ Tạ Ơn, tôi sẽ đưa nàng về thăm gia đình anh chị.

Tom cho xe dừng lại và cặp sát lề. Nắng tuôn tràn mênh mông. Thể Hà mở cửa, xuống xe, Tom cũng ra khỏi xe, đi mở cốp sau lấy va-li và cái túi xách để trên lề lộ cho bà chị vợ. Anh ta bắt tay nàng cảm ơn rối rít, và không quên gởi lời chào ông em rể của vợ.

Sau khi trình và làm thủ tục cho chuyến bay về của mình xong, Thể Hà tìm băng ghế ngồi chờ đợi. Nàng đăm chiêu nhìn ra cửa kính. Ánh nắng sáng rực rỡ, ấm áp của miền California, hòa trong cơn gió mát nhè nhẹ. Nhớ những dãy phố chợ ở Nam, Bắc California toàn người Việt Nam buôn bán sầm uất. Đủ các loại sản phẩm, vật dụng, gia dụng, áo quần, tơ lụa… từ các nước Á Châu đưa về, giống như các chợ tỉnh, chợ thành, Sài Gòn, Chợ Lớn… thuở xưa ở quê hương. Phong cảnh, thời tiết, cùng những sinh hoạt ở đây đã gợi thèm muốn cho hầu hết những người Á Đông, nhứt là người Việt lưu vong sống rải rác khắp nơi trên đất nước nầy. Nhứt là ở các vùng có khí hậu lạnh lẽo khắc nghiệt như là vùng Bắc Hiệp Chủng Quốc, vùng Trung Tây nước Hoa Kỳ… Kiều bào đều muốn về vùng ấm áp nầy sinh sống. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình như là nhà cửa, công ăn việc làm, con cái học hành. Và vấn đề nan giải vẫn là tình cảm! Ở đâu quen đó, ở lâu sanh tình.

Thể Hà đã gọi về sở làm gia hạn nghỉ thêm một tuần lễ nữa. Nàng cho chồng và mẹ chồng biết nàng đổi giấy máy bay để ở lại nuôi Thái Vân. Bởi nó bị ngất xỉu trong lúc hai người ngồi hóng mát, nói chuyện ở sân cỏ bệnh viện.

Nghĩ đến nàng còn sợ! Dưới ánh đèn nhạt nhòa trong phòng của bịnh nhân, Thái Vân nằm như một xác chết. Mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch không có chút máu, hơi thở yếu ớt, thoi thóp. Tay nầy được chuyền nước biển liên tục, tay kia vô máu, mũi thở dưỡng khí… Thể Hà sợ Thái Vân chết, nên không dám rời xa nàng lấy nửa bước. Thể Hà ngồi trên ghế đặt sát giường bịnh, khóc nức nở.

Thể Hà chợt thức giấc vì tiếng động của y tá, đang lụp cụp khóa trái bình dưỡng khí và đẩy ra khỏi phòng. Thì ra Thể Hà mệt mỏi ngồi chồm lên, kê đầu vào giường của Thái Vân ngủ thiếp đi một giấc dài. Người y tá tử tế, trước khi lấy bình dưỡng khí đi, cô ta mỉm cười, khẽ nói đủ cho Thể Hà nghe: “Bà ấy đã ổn định rồi! Hãy yên tâm”. Thể Hà cảm ơn bà y tá, nàng từ từ đứng lên, rón rén đi vào phòng vệ sinh. Khi mở cửa bước ra, nàng thấy giường của Thái Vân đã được bấm nút tự động cho đầu cao hơn chân từ hồi nào. Thái Vân đang nghiêng mình, vói tay mò mẫm tìm gì trong hộc tủ. Thể Hà bước nhanh lại:

– Mầy khoẻ hả Thái Vân? Mầy muốn tìm kiếm cái gì vậy? Để tao kiếm cho.

Thái Vân, tằng hắng:

– Tao muốn tìm cái gói màu xanh.

Thái Vân cố lấy giọng tự nhiên để trấn an nàng, nhưng Thể Hà nghe giọng nói của Thái Vân còn mệt nhọc, yếu ớt. Thể Hà sực nhớ, vội nói:

– Phải cái gói màu xanh lá cây, để chung với đồ trang điểm trong túi xách nhỏ không?

Thái Vân quay đầu lại, ngừng kiếm tìm, trả lời:

– Đúng rồi! Cái gói đó đâu?

Thể Hà châu đôi mày liễu, suy nghĩ. Bỗng nàng à một tiếng, rồi quay lại nói:

– Tao nhớ ra rồi, tao có thấy cái gói đó, nhưng không biết cái gì ở trong. Mầy trở bịnh, trong phòng lúc nào cũng đông người, kẻ ra người vô liên tục. Tao sợ mất nên đã gom hết mọi thứ đưa cho chồng mầy đem về nhà cất rồi.

Thái Vân yên lòng, nằm ngay ngắn trở lại. Đôi mắt nàng ứa lệ nhìn, và bàn tay yếu ớt siết chặt bàn tay Thể Hà nói:

– Thể Hà, tao bị ngất xỉu đến nay đã mấy ngày rồi?

Thể Hà nghẹn ngào trả lời:

– Trưa hôm kia, lúc chúng mình ngồi nói chuyện ngoài sân cỏ. Thôi mầy đừng có làm tao sợ nữa nghen. Trưa nay, bác sĩ khám xong thì Tom vô rước. Cuối tuần nầy, tao sẽ trở về Chicago. Tao xin lỗi mầy, lần nay mầy xỉu là lỗi ở tao. Nếu mầy có mệnh hệ nào, thì tao là kẻ tội đồ.

Thái Vân vẫn nắm tay Thể Hà, lấy giọng bình tĩnh nói:

– Thể Hà, mầy có thề độc với tao rằng cho đến chết mầy cũng không tiết lộ việc tráo đổi con của chúng mình không? Chuyện đã xảy ra quá lâu rồi! Xin mầy hãy để cho nó chôn vùi trong nấm mộ thời gian, còn gợi lên chi nữa, có ích lợi gì đâu? Nếu công bố lên, mầy sẽ làm xáo trộn và gây khổ đau cho mọi người trong gia đình. Tao van xin mầy! Xin mầy hứa với tao đi! Việc tráo đổi đó đâu phải do mầy. Mầy đâu có gạt gẫm hay tráo trở. Mầy không có lỗi lầm gì cả trong việc làm đó nên không phải áy náy với mầy. Và tao cũng không hối hận cho quyết định về việc đã làm của mình. Nên mầy cũng không phải áy náy với tao. Mầy nên nhớ, việc đó do chính tao quyết định làm.

Thái Vân mắt lệ chan hòa:

– Thử đếm coi nó được bao nhiêu tuổi là đã bấy nhiêu năm rồi. Bỗng dưng bây giờ mầy không giữ lời hứa phải không? Nếu mầy mà công khai chuyện nầy, thì tao chết liền cho mầy coi! Và tao chết sẽ không nhắm mắt!

Thể Hà ôm chầm lấy Thái Vân. Cả hai nức nở nghẹn ngào không nói được nên lời. Qua phút cảm động, Thể Hà tức tưởi, nước mắt đầm đìa:

– Tao xin lỗi mầy! Tao thành thật xin lỗi mầy. Tao cứ áy náy trong lòng tưởng mầy muốn nhìn lại thằng con mà ngại không dám nói ra, nên tao mới mở lời trước cho mầy. Đó là lời thật từ tấm lòng tao, chớ không phải là để thăm dò ý mầy đâu. Thú thiệt, nếu mầy bắt lại nó, tao là người thứ nhứt sẽ đau đớn chết được, vì phải trả nó lại cho mầy! Và tao cũng nghĩ, khi công khai việc nay ra thì hậu quả sẽ như thế nào? Chắc chắn gia đình tao sẽ như trái bom nổ tung! Nhưng tao không vì sợ gia đình tan nát mà làm nát tan lòng mầy! Mầy có hiểu cho tao không Thái Vân?

Thái Vân lau nước mắt cho mình, lau nước mắt cho Thể Hà. Nàng nói qua màn lệ:

– Thôi đừng khóc nữa, tao hiểu, tao hiểu rồi. Và mầy cũng nên biết thêm điều nầy. Cha của Thái Dương là thằng lưu manh, đĩ miệng, điếm mồm, chuyên ăn bám phụ nữ. Mẹ nó lòng dạ lỏng lẻo, hạnh kiểm không khít khao, chặt chẽ. Nó là hột giống xấu, nếu gieo trồng trên mảnh đất xấu thì sẽ trở thành cây cối còi cọc, uột èo, độc địa không chừng sẽ gây hại đến những cây khác. Nhờ sống trong gia đình đạo đức của vợ chồng mầy, nó như gặp mảnh đất phì nhiêu trở thành một thanh niên ưu tú, một cây tốt hữu dụng cho cuộc đời. Tao được nó mến thương như một người dì thì tao cũng đã toại nguyện lắm rồi. Thể Hà à, tao hỏi thiệt, mầy có thật tình yêu thương nó không?

Thể Hà trợn mắt:

– Bộ mầy điên rồi hả? Hỏi vậy mà cũng hỏi được? Nếu tao chết mà nó sung sướng tao cũng không tiếc cái thân mạng tao nữa là.

Thái Vân chậm rãi:

– Vậy mầy phải để nó sung sướng lạc quan trong gia đình mầy. Hãy để nó thương yêu bà nội nó, tía má nó và hai chị nó. Đừng làm nó vỡ mộng. Đừng để nó biết nó con của một thằng cha trời đánh thánh đâm, một bà mẹ lòng dơi, dạ chuột, óc heo.

Thể Hà vụt cười, lau nước mắt:

– Mầy là lòng dơi, dạ chuột, óc heo sao? Mầy đừng có nói xàm mà ba tụi mình đội mồ lên quở. Mầy đúng là cô dưỡng nữ hiếu hạnh của ba, và là bà chị có lòng biển, dạ vàng của tao.

Thái Vân cũng cười:

– Thôi, tao có phải cái bong bóng đâu mà mầy bơm cho nó bay lên thinh không. Nhìn Thái Dương khôn lớn thành đạt là tao quá vui mừng rồi.

Thể Hà đứng lên lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên má Thái Vân, và đỡ nàng nằm xuống:

– Mầy không được khỏe, hãy nằm nghỉ đi. Và đừng có tưởng nhớ bậy bạ, đừng có nói chết, nói sống nữa nghen. Cảm ơn mầy không nhìn lại thằng con. Tao thật có lỗi đã hiểu lầm mầy và tao cũng mang ơn mầy vô cùng, Thái Vân ơi! Tao không hối hận đã làm chị làm em với mầy trong đời kiếp nầy và mãi ở kiếp đời sau nếu có.

Thể Hà quay về thực tế, bởi giọng oang oang của nhân viên phi trường báo cho hành khách biết đến giờ lên máy bay. Nàng theo đoàn người lũ lượt trình giấy, lên tàu.

Thể Hà đã ngồi tỉnh mỉnh vào ghế của mình. Nàng chợt nhớ, vội kéo xách tay để dưới chân lại gần hơn, vói lấy bao thư, rồi lật qua, lật lại ngắm nghía. Bao thư nầy trước khi rời nhà ra phi trường, Thái Vân đã trao cho nàng và còn dặn dò hãy đem về giữ dùm cho cô ta. Thể Hà tò mò, mở ra xem:

“Sau khi bà Wanda Hunter qua đời, tất cả tài sản, hiện kim của bà được tặng hết cho người em gái ruột của mình là Thể Hà Vũ Đông. Khuê danh là Huỳnh Thị Thể Hà”.

Đó là nội dung của tờ di chúc!

Thể Hà nhắm nghiền đôi mắt, hai dòng lệ nóng lăn trên má. Chiếc phi cơ lờ lững bay dưới nền trời xanh thật xanh, cao thật cao. Cao hơn các tầng mây trắng. Tiếng nhạc êm dịu bên thành ghế được gắn vào hai lỗ tai hòa với tiếng động cơ.

Chiếc máy bay nhả khói vút lên cao, lướt nhanh vào không gian, thâu ngắn khoảng đường bay xa mấy ngàn cây số, đưa Thể Hà trở về vùng giá rét lạnh lùng, mà nơi đó có một gia đình bé nhỏ hạnh phúc đông đầy.

Tệ xá Diễm Diễm Khánh An

Cuối thu năm 2005

DƯ THỊ DIỄM BUỒN