CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI
Hai vợ chồng Đông Nhựt vừa mở cửa xe bước xuống, thì bà Châu đon đả đi ra, bảo:
– Hai đứa bây mau vô nghe coi thằng Tom, chồng con Thái Vân nói gì trong máy nhắn. Lúc nó gọi thì má đang ở sau hè cắt mớ rau thơm. Dầu cho má có bắt điện thoại thì cũng chỉ nghe nó nói xí-xô xí-xào chớ có hiểu chi đâu. Nhưng má đoán hình như là con Thái Vân bị gì đó.
Nghe mẹ nói, Đông Nhựt đi thẳng vào nhà trong, chỗ điện thoại có mắc máy thu âm. Thể Hà đi vào nhà tắm, bà Châu đi xuống bếp. Bà hỏi con dâu:
– Trong bữa cơm chiều, các con muốn ăn món gì? Má có để gà và cá ra khỏi tủ đông lạnh, chắc giờ nó cũng tan đá rồi. Hồi trưa má làm biếng, nên không nấu nướng chi cả, chỉ ăn mấy miếng đồ ăn hôm qua còn lại.
Thể Hà mở tủ lạnh thấy đồ ăn cũ còn ê hề, nên nói:
– Nhà mình có rau muống phải không má? Để con nấu tô canh rau muống với cà chua và đậu hủ cho có nước nôi dễ nuốt cơm. Trong tủ lạnh còn cá muối chiên, đậu hoe xào, khổ qua xào thịt bò nữa… Chỉ cần hâm nóng các món ấy là được. Vậy đủ rồi má à. Con cất cá và gà trở lại tủ đông đá nghen.
– Ờ, con muốn nấu gì nấu. Tiện thì thôi.
Đông Nhựt từ trong buồng đi ra, trầm giọng:
– Chị Thái Vân đau nặng đang nằm bệnh viện. Chị có thể gặp nguy hiểm đến tánh mạng bất cứ lúc nào! Em vào nghe lại và điện thoại di động cho Tom ngay đi. Chắc anh ta đang ở trong bệnh viện với vợ.
Thể Hà buông bó rau muống xuống, lật đật lấy điện thoại bấm số.
Cơm nước đã nấu xong, nhưng cả nhà không ai nuốt trôi được hết chén cơm. Cái tin buồn bất ngờ đến với Thể Hà, với bà Châu, với Đông Nhựt. Mặc dù Thái Vân không cùng chung huyết thống với vợ chàng, nhưng họ thương yêu như chị em ruột. Mắt Thể Hà đỏ hoe, nức nở nói:
– Sao Trời cứ hành hạ nó hoài! Thái Vân từ nhỏ đã mất cha mẹ, rồi khi ra đời bị người đời vật vã cho mãi đến gặp Tom. Những tưởng kiếp nạn đau khổ của nó hết rồi. Nào ngờ hôm nay lại lâm vào hoàn cảnh đớn đau nầy? Có cái khổ nào cho kẻ đang hạnh phúc, sống vui, sống khỏe bỗng dưng biết mình không còn sống được bao lâu nữa! Trời ơi, số mạng gì mà thật là tàn nhẫn quá đi!
Bà Châu cũng thút thít:
– Thật, ông Trời không có mắt mà! Tội nghiệp con nhỏ! Đời của nó sao mà khốn khổ như vậy? Con có đi thăm nó không? Phải đi chớ, trên đời nầy, chỉ có con là liên hệ giấy tờ ruột thịt với nó thôi, hai đứa bây tình thân cũng như thủ túc.
Đông Nhựt chép miệng thở dài, nói:
– Em phải đi thăm chị Thái Vân. Ngoài em ra, xứ nầy đâu có ai thân thuộc với chỉ. Chỉ lại muốn gặp em lần cuối! Để anh gọi lấy giấy máy bay cho em nghen.
Thể Hà lắc đầu, trả lời chồng trong nước mắt:
– Khoan, em nghỉ nhiều rồi, phép thường niên đã hết. Để mai đi làm, em hỏi bà coi về nhân viên xem em có lấy ba tuần nghỉ làm việc không ăn lương được không? Rồi mình mua giấy máy bay cũng không muộn.
Ngày nào đi làm về, sau khi cơm nước xong thì Thể Hà hoặc Đông Nhựt điện thoại hỏi thăm về bịnh tình của Thái Vân qua Tom, chớ chưa gặp được Thái Vân, vì cô ta còn nằm trong bệnh viện. Và vì lý do sức khỏe, bác sĩ chưa cho bịnh nhân tiếp chuyện nhiều qua điện thoại. Còn Thể Hà thì bực mình, lòng nôn nóng đi thăm Thái Vân như lửa đốt. Nhưng trong sở nàng làm, gặp phải lúc các nhân viên nghỉ phép nhiều nên thiếu người, Thể Hà không thể lấy phép ngay, mà mãi đến tuần sau. Đành phải chờ tới ngày đó nàng mới đi thăm Thái Vân được.
Thông cảm và nghĩ Thái Dương là bác sĩ y khoa đang thực tập ở một bịnh viện nổi tiếng, nên bác sĩ điều trị đã nói chuyện nhiều và cho Thái Dương xem tất cả hồ sơ bịnh lý của Thái Vân.
Thể Hà và Thái Dương đi thăm Thái Vân. Tom hốc hác, râu ria cạo không sạch. Anh ta bảo:
– Tôi có gọi điện thoại cho mấy đứa nhỏ. Rải rác đến cuối tuần nầy chúng nó mới về đủ.
Đôi mắt xanh màu ngọc trong sáng của anh có vẻ lờ đờ. Anh bảo:
– Tôi cứ cầu nguyện Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, như theo lời dặn của sư ở chùa Kim Sơn.
Các con của Thái Vân đã về đủ mặt. Chúng cùng nhau vào bịnh viện thăm mẹ. Nhung Thái Vân nằm mê man. Trên mặt đứa nào cũng hằn nét âu lo. Jeffrey mắt đẩm lệ bảo Thái Dương:
– Thái Dương, tôi sợ lắm! Vâng tôi sợ lắm! Trời ơi, mẹ tôi!
Mặt nó trắng bệch như sáp. Thái Dương siết chặt tay nó trong tay mình, an ủi:
– Mọi việc sẽ xếp đặt tốt đẹp.
Chúng ở lại đến tuần tới mới trở về nhiệm sở. Chỉ có Thái Dương ở hai ngày cuối tuần, còn Thể Hà ở lại hơn hai tuần nữa mới về. Trước khi trở về trường, Thái Dương buồn giọng, nói với mẹ:
– Mẹ cố gắng săn sóc cho dì Thái Vân. Con sẽ liên lạc với bác sĩ điều trị theo dõi bịnh tình hàng ngày của dì. Ông Tom chồng dì đau gan, nay bịnh ổng coi như đã ổn định, không còn lo ngại nữa, thì bây giờ dì lại bị nhiễm bịnh của chồng. Trước đó, khi ổng bị bịnh, con đã nhiều lần nhắc nhở dì phải đi kiểm nghiệm. Bác sĩ của dì cũng khuyên như vậy. Dì gật đầu nói là sẽ đi, nhưng dì có đi đâu! Để bây giờ dì mang bịnh còn nặng hơn bịnh của dượng Tom trước kia.
Thể Hà lau nước mắt chảy dài xuống má, nghẹn ngào hỏi:
– Con xem dì Thái Vân có qua được cơn nầy không? Con cố gắng cứu giúp dì Thái Vân, hoàn cảnh của dì Thái Vân thương tâm và tội nghiệp lắm con ơi!
Thái Dương chép miệng, thở dài:
– Ở bệnh viện nầy, thuốc men và bác sĩ trị liệu như vậy quá đầy đủ rồi. Bây giờ chỉ hy vọng vào ý chí sinh tồn của dì thôi. Mẹ biết rõ về đời tư của dì. Nếu dì còn có tâm nguyện gì chưa xong, hay có ẩn tình gì đó, mẹ hãy cố gắng giúp dì ấy bằng cách gợi nhớ để đánh mạnh vào tiềm thức của dì đừng buông xuôi thì may ra! Còn nước còn tát, đừng bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào, một việc gì mà mẹ có thể làm được cho dì.
Thể Hà nước mắt đầm đìa. Thái Dương định bước đi, nàng nắm tay con:
– Con hãy vào đây chào dì Thái Vân, trước khi ra phi trường đi con.
Thái Dương đi theo mẹ, đứng sát giường bịnh. Thái Vân nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, mặt mày xanh xao, hơi thở nhẹ gần như không nghe được. Mới mấy ngày thôi mà thân hình cô ta gầy đét, mỏng dính sát nệm. Thể Hà không dằn được, tức tưởi khóc. Nàng khẽ gọi Thái vân qua màn lệ:
– Thái Vân, Thái Vân! Hãy tỉnh lại đi. Thái Dương đến thăm mầy nè! Hãy mở mắt ra nhìn cháu. Thái Dương hồi nhỏ được dì Thái Vân thương yêu như con ruột của mình. Nay cháu sắp ra bác sĩ rồi. Mầy hứa ngày ra trường của cháu, bất cứ ở chân trời góc biển nào mầy cũng về tham dự mừng cho cháu. Hôm nay Thái Dương không còn nhỏ nữa, cháu là một thanh niên khỏe mạnh, một thanh niên ưu tú của chúng ta rồi. Mầy phải sống để hãnh diện với đứa cháu mà mầy hết lòng hết dạ thương yêu, chiều chuộng như con. Tỉnh dậy đi Thái Vân, tỉnh dậy đi Thái Vân ơi!
Thể Hà úp mặt xuống giường cạnh Thái Vân khóc nức nở. Thái Dương cảm thấy lòng se thắt. Chàng khuyên mẹ phải giữ gìn sức khỏe mà chăm sóc cho dì Thái Vân. Cậu bước lại gần giường bịnh hơn, cúi xuống nắm lấy bàn tay xanh xao của dì Thái Vân, nghẹn giọng:
– Dì Thái Vân ơi! Con đến thăm dì đã mấy hôm, dì có biết không? Và con sẽ về trường ngay chiều nay. Có mẹ con ở lại đây với dì. Con mong lần sau đến thăm, dì sẽ ôm choàng lấy con, nói chuyện với con như mọi lần dì gặp con. Thôi con về nghen.
Bỗng Thái Dương quay qua nhìn mẹ, bảo:
– Mẹ à, đêm qua con chiêm bao thấy con trở lại lúc nhỏ. Dì Thái Vân bồng con đặt vào lòng, nhưng hai chân con lại gát lên đùi của mẹ. Bỗng dưng con thấy mẹ và dì Thái Vân nhập lại thành một người đàn bà khác. Con hoảng sợ hỏi: “Mẹ tôi đâu? Dì Thái Vân tôi đâu?”. Người đàn bà đó có khuôn mặt dịu hiền, cười thật tươi giống như tấm tranh Nam Hải Quan Âm. Bà dịu dàng bảo con: “Mẹ cậu đi về Chicago rồi. Còn dì cậu là nhánh cây khô nầy. Nó đã chết từ lâu rồi, nhưng tôi sẽ làm cho nó sống lại”. Bà lấy ra nhánh cây khô héo, như nhánh củi có thể đốt lửa trại. Bà cắm nhánh cây xuống đất. Một cuộn khói trắng toả lên. Nhánh cây tươi trở lại và mọc ra những lá xanh, và li chi những cánh hoa màu hồng tươi thắm. Tới đó con giựt mình tỉnh lại.
Thể Hà sáng trưng đôi mắt:
– Ngày xưa, ông ngoại của con thường bảo mẹ, nếu mình chiêm bao mà thấy cây khô trổ bông là điềm tốt. Người thân của mình đang nghèo cũng gặp vận may làm ăn trở nên khá, người bịnh cũng được lành mạnh.
Không hiểu sao Thái Dương ứa nước mắt:
– Con mong mọi việc như lời mẹ nói.
Thể Hà đưa con ra khỏi phòng rồi trở vào khép hờ cửa lại. Nàng mở to mắt ngạc nhiên! Rõ ràng hai dòng lệ chảy dài trên má Thái Vân. Nàng không tin ở đôi mắt mình, vội lấy tay rờ. Lòng Thể Hà như mở hội! Đúng là nước mắt của Thái Vân. Thái Vân đã tỉnh, Thái Vân đã khóc, khi nghe Thái Dương nói lời giã từ!
Thể Hà lên nuôi Thái Vân đến nay cũng được sáu ngày rồi. Ngày mới lên, nàng lúc nào cũng phập phồng lo sợ không biết Thái Vân sẽ từ bỏ cõi đời nầy lúc nào! Sau ngày Thái Dương về thì Thái Vân coi bộ tỉnh mỉnh hơn nhiều. Những đau nhức vật vã trong cơ thể vì bịnh không còn hành hạ cô ta như trước nữa. Không biết đó có phải là do tình cốt nhục, cùng một dòng huyết quản đã luân lưu trong cơ thể của cả hai người, nên họ đã có cảm thông được với nhau hết sức đặc biệt? Người nầy nói, đã đánh mạnh vào tiềm thức của người kia một cách nhanh chóng và mãnh liệt?
Sáng nay Thái Vân ăn được mấy muỗng cháo, sắc mặt hơi tươi tỉnh hon. Trưa, Thể Hà lấy khăn nhúng nước ấm lau mặt, lau tay cho Thái Vân. Bác sĩ đến khám. Ông xem những báo cáo kết quả thử nghiệm. Ông mời Thể Hà ra ngoài, trầm giọng nói:
– Bà ấy hôm nay trông sắc diện tốt, kết quả của thử nghiệm bịnh dừng lại, không gia tăng như mọi lần. Đó là một việc đáng mừng nhưng không nên lạc quan quá. Chúng tôi rất mong có sự chăm sóc của gia đình bà, nhứt là về mặt tinh thần, thì tôi tin rằng bà ấy sẽ khá hơn nhiều.
Thể Hà, chăm chú lắng nghe bác sĩ nói. Nàng cảm ơn bác sĩ, rồi trở vào phòng, nói với Thái Vân:
– Bác sĩ nói mầy cố gắng ăn uống thì sẽ khỏi bịnh nhanh chóng.
Thái Vân nhếch miệng cố nở nụ cười. Nhưng nụ cười không trọn vẹn của cô ta lệch qua một bên, trông như đang muốn khóc hơn cười. Thể Hà nhanh tay chêm thêm gối, đỡ cho đầu Thái Vân cho cao hơn. Nàng rót ly nước, đưa vào miệng Thái Vân. nói:
– Cố uống một chút nước cam thảo cho thông cổ.
Thái Vân khó khăn lắm mới uống một hớp nhỏ, lắc đầu, lấy tay yếu ớt của mình đẩy ly trên tay Thế Hà ra chỗ khác.
Bác sĩ cho biết là bịnh tình của Thái Vân sẽ giảm từng ngày một. Hôm nay là ngày thứ chín, kể từ khi Thể Hà lên thăm nuôi nàng. Y tá đỡ Thái Vân ngồi trên xe lăn, mặt mũi có thần, tóc chải vén và kẹp gọn về phía sau, nên trông cô ta có sức sống. Thái Vân như cây khô tươi tỉnh sau mấy ngày được tưới nước. Thể Hà luôn kế cận bên nàng. Buổi sáng, sau khi cho Thái Vân ăn uống, thuốc men Thể Hà thường đọc một vài tin tức tốt của báo chí cho nàng nghe. Ăn cơm chiều xong, Thể Hà thường kể lại những chuyện trong gia đình và ngoài xã hội ở quê nhà, sau ngày Thái Vân theo chồng về Mỹ. Nàng nói:
– Mầy biết không Thái Vân? Những lần được theo chồng tao về công tác ở miền Tây, là những lần tao tìm cách đi riêng để thăm lại cảnh vật ngày xưa. Cần Thơ bây giờ đổi khác nhiều lắm mầy à. Mầy còn nhớ con đường Nguyễn An Ninh (đường Bả Dậu năm xưa) có bến xe lục tỉnh lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt trước nhà mình đó, nhớ không?
Thái Vân nhẹ gật đầu, Thể Hà kể tiếp:
– Bến xe ở đường Bả Đậu đó đã dời lên bến xe mới gần bắc Cần Thơ rồi. Các căn nhà lụp xụp sau Ty Xã Hội bây giờ đã cất lầu cao ba, bốn tầng, chia ra từng khu sang trọng cho Mỹ mướn. Còn dãy nhà lao động lụp xụp bên kia lộ, cống rãnh luôn bị nghẹt cho nên nước cống tràn lên, và mỗi lần mưa lớn nước không thoát kịp ngập linh láng. Bây giờ đuợc vét sạch, ống cống âm dưới đất và được tráng bít lại bằng xi-măng, nên sạch sẽ, không còn nhiều muỗi mòng, hoặc mùi hôi hám của đường cống bốc lên lúc trời nắng gắt nữa. Từ khi trường đại học Cần Thơ mở, ở khoảng đường đại lộ Hòa Bình và Nguyễn An Ninh, góc đường từ nhà thương Thủ Khoa Nghĩa ngó qua, mầy còn nhớ không Thái Vân? Nhà lầu, nhà ngói trong khu vực đó cũng mọc lên như nấm. Lúc hai đứa mình học ở trung học Phan Thanh Giản khoảng đường nầy còn ọp ẹp, gần như nước đọng quanh năm. Người ta đồn rằng có con ma treo cổ đầu trọc lóc, lưỡi lè ra dài cả thước, thấy con nít tóc dài nó thích lắm, nó chỉ liếm một cái thôi, thì không còn một sợi. Tao với mầy mỗi lần đi học về mà gặp lúc trời mưa giông gió âm u thì phóng cẳng chạy chớ không dám đi thong thả.
Từ đại lộ Hòa Bình nhìn vào thấy trường đại học Cần Thơ mới cất. Nhưng đến mùa nước nổi khoảng tháng tám, tháng mười mưa mùa dai dẳng, những vũng đọng nước xanh lè, hôi hám, là ổ của đám muỗi, mòng, bù mắc, cùng cóc nhái, ểnh ương, lặn hụp. Lúc tối trời, chúng kêu rên cả xóm. Cho dù vùng ấy không có ma đi nữa, khi đỏ đèn, những đứa yếu bóng vía như hai nàng nữ sinh nhát gan nầy làm sao dám đi qua?
Thể Hà liếc mắt thăm dò phản ứng của bạn. Thái Vân có vẻ cảm động khi nhắc về cố quốc, làm nàng hăng hái kể tiếp:
– Bây giờ chợ Cần Thơ được sắp xếp chỗ đàng hoàng, chớ không loạn xà ngầu như hồi xưa nữa: hàng thịt, hàng cá, hàng rau cải, hàng trái cây, hàng bánh… Chỗ nào ra chỗ đó, trông đẹp mắt lắm. Tao dừng lại hàng bún nước lèo năm xưa, cách nay mấy mươi năm rồi còn gì? Vẫn tô bún đơm đầy nào tôm càng lột vỏ chẻ đôi, thịt ba chỉ luộc thái mỏng, cá viên tròn cắt đôi, những miếng mực tươi, thận heo cắt mặt cáo, gan heo… Nằm trên bún vẫn là giá sống, hẹ, rau thơm. Hấp dẫn nhứt vẫn là hành phi và gạch tôm nổi lênh bênh trên nước lèo trong veo, vắt thêm miếng chanh, để thêm miếng ớt, trộn đều tô bún… Gắp bún để vào miệng, húp muỗng nước lèo. Nồi ơi, thật còn gì hấp dẫn cho bằng mậy! Lúc ăn, tao luôn nhớ về mầy và tự hỏi, không biết giờ nầy mầy đang làm gì nơi phương trời xa lạ?
Cần Thơ muôn đời vẫn là Cần Thơ, vẫn hương vị đậm đà của vùng tôm cá dồi dào, cây lành trái ngọt, đất đai trù phú… Bao nhiêu năm qua, biết bao nhiêu thay đổi của cuộc đời. Thể Hà trở lại chốn cũ, giờ đây mọi sự việc đều đã đổi thay! Tô bún nước lèo nàng ưa thích vẫn còn nguyên hương vị. Nhưng bà bán bún hôm nay là cô gái trẻ. Hỏi thăm ra, cô cho biết má cô đã qua đời trong lần Việt cộng pháo kích vào chợ sáng năm đó!
Thể Hà kể tiếp:
– Mầy nhớ không? Những con đường, góc trường nữ tiểu học cắt đại lộ Hòa Bình mà ngày xưa mỗi lúc tan trương bọn mình hay lấy cán dù quéo giựt những chùm me non, hay những hoa phượng ở các nhánh dưới thấp. Những cây me, cây phượng đó đốn sạch rồi, ở mặt tiền gần như được xây cất lại thành những tầng cao ốc theo kiểu mẫu. Nên thành phố Cần Thơ hôm nay có bộ mặt mới sáng sủa, khang trang, sang trọng. Rất xứng đáng là Tây Đô và là thủ phủ cho các tỉnh ở miền Tây. Tao kể đó là lúc giặc chưa chiếm miền Nam nghe mậy.
Thể Hà gọi điện thoại về nhà cho má chồng và chồng biết là nàng rất vui mừng không phải lo ngại nữa, vì bịnh tình của Thái Vân thuyên giảm ngó thấy. Chiều hôm qua, bác sĩ điều trị cho biết Thái Vân có thể về nhà dưỡng bịnh được rồi. Và hai hôm nữa nàng sẽ trở lại nhà sau gần ba tuần nuôi Thái Vân.
Thật sự, từ ngày có chồng đến giờ, Thể Hà chưa bao giờ đi đâu xa nhà lâu như lần nầy. Mặc dù các con nàng nay đã lớn, mẹ chồng và chồng khỏe mạnh bình thường, nhưng nàng ở đây nuôi Thái Vân mà vẫn thấy lo và nhớ nhà. Nàng luôn cầu nguyện cho Thái Vân thuyên giảm bịnh và mong ngày trở về.
Cuối tuần đó, Thái Dương lên thăm, không hẹn mà hai thằng con của Thái Vân cũng về thăm mẹ. Cả ba cùng theo Tom vào bịnh viện thăm cô ta. Tom vui vẻ bảo:
– Mẹ các con trên đường bình phục rồi đó.
Đây là lời nói của Tom với hai đứa con mình. Nhưng Thể Hà vụt ngó về phía Thái Dương đứng chung với cha con Tom. Cả bốn người đều nở nụ cười sung sướng. Chu choa ơi, Thái Dương và hai đứa con của Thái Vân có cùng nụ cười: Nụ cười của Thái Vân đẹp vô ngần! Thể Hà choáng váng! Một luồng ánh sáng như xẹt qua vùng ký ức của nàng.
Trời ơi, làm sao trong giây phút nay nàng quên được khung cảnh tại bảo sanh viện ở Sài Gòn vào cái đêm nàng sanh đứa con thứ ba? Thái Dương, thằng con trai của nàng đây mà! Nhưng nụ cười của nó thắp sáng lại ký ức từ bấy lâu nay chìm dưới hố thẳm mù mịt của thời gian. Mấy đứa con của Thái Vân và Thái Dương là những cái nhánh từ một thân cây trổ ra. Thân cây ấy chính là Thái Vân, có phải?
Thể Hà nghĩ ngợi mông lung! Dòng ký ức theo hồi tưởng lớp lớp đưa nàng trở về thời xa xôi mà nàng cứ ngỡ vì thời cuộc, vì bổn phân làm vợ, làm mẹ, vì chén cơm manh áo, nó bị lãng quên và tự diệt tuyệt từ lâu rồi. Nàng cứ ngỡ nó đã không còn tồn tại trong lòng nàng nữa. Nhưng không đâu, nó tiềm tàng ẩn kín đâu đó trong góc kẹt xó xỉnh tâm hồn nàng. Để rồi gặp hoàn cảnh thích hợp, nó cuồn cuộn sống lại, mãnh liệt và hiển hiện trước mặt như xảy ra mới một hai ngày trước đây thôi.
…Tiếng khóc o oe của trẻ sơ sanh làm Thể Hà trở mình sau cơn ngủ chập chờn. Nàng thấy dễ chịu và tỉnh táo ngay, vì hạnh phúc đang tràn ngập tâm hồn. Nàng chồm lên vuốt nhẹ tóc con. Thằng bé đẹp quá, chỉ mới ra đời có mấy giờ mà nó biết hơi hám của mẹ. Nó nhíu cặp chân mày bé tí teo, lưỡi liếm hai môi mọng đỏ, mỏng dánh trên cái miệng thật là xinh như đang tìm sữa. Thể Hà cảm động mỉm cười một mình, trìu mến nhìn con nói khẽ: “Thật là háu ăn, tánh nầy con giống ba con lắm, nhưng không phải là tánh xấu! Chưa chi mà con đói bụng muốn bú sữa rồi. Phải mấy giờ sau khi sanh mới được bú… Rán nhịn, sáng mẹ sẽ cho bú nghen. Ngoan, mình là con trai phải mạnh, phải hùng dũng hơn con gái, nên không được khóc nhè người ta sẽ cười con trai của mẹ!”. Thằng bé như nghe hiểu, ngo ngoe rồi yên lặng ngủ tiếp.
Thể Hà thức dậy cảm thấy rất dễ chịu và tỉnh táo hơn lúc vừa sanh. Bên ngoài trời còn tối lắm. Nhưng nàng vẫn cảm nhận được và nghĩ vào khoảng bốn, hoặc năm giờ sáng. Phòng Thể Hà nằm sát đường lộ, chỉ cách bức tường phòng và hàng rào sắt, nên nàng nghe rõ mồn một tiếng xe ngựa chạy lọc cọc trên đường.
Tiếng xe ba bánh lịch kịch nặng nề đẩy hàng hóa ra chợ. Tiếng xe xích lô máy nổ ầm ầm chở khách bạn hàng chạy qua… Tiếng xì xào của bạn hàng bán thức ăn, nước uống và những thứ cần thiết dùng cho sản phụ, cho hài nhi mới sanh ngoài hàng rào bịnh viện. Sản phụ hoặc thân nhân chưa kịp mua, hoặc mua rồi mà quên ở nhà vì hối hả đến nhà bảo sanh như giấy súc, bông gòn, khăn lông, dầu cù là, dầu Khuynh Diệp bác sĩ Tín, dầu nóng…, áo quần trẻ em, nón, vớ… Họ bày bán lềnh khênh dưới đất bên ngoài rào khu sản khoa nầy.
Gió sáng mát lạnh len lỏi theo cánh cửa sổ lá sách lùa vào làm lay động chiếc màn ngăn giường Thể Hà và giường sản phụ nằm kế bên. Lòng Thể Hà hớn hở, vui vẻ phơi phới mà trước kia chưa bao giờ nàng bắt gặp. Bởi đến chút nữa đây, sáng rạng mặt, nàng sẽ sai con Bé về nhà báo tin cho má chồng và cô Hai biết là nàng vừa sanh được hoàng nam. Ôi, làm sao diễn tả hết nỗi mừng vui, hạnh phúc chợt đến với hai bà khi được biết mình có cháu trai. Và chiều nay, hoặc có trễ lắm cũng là chiều mai thôi, nơi phương trời xứ lạ, xa lắc, xa lơ, ở bên kia bờ đại dương, tận mãi hải đảo Đài Loan, chồng nàng sẽ vui mừng cỡ nào khi hay tin vợ mình vừa sanh được thái tử! Cha mẹ nào cũng vậy, được hai đứa con gái rồi, đến mang thai lần thứ ba, ai mà không mong muốn con trai? Và ngược lại cũng thế thôi.
Thể Hà cười rạng rỡ một mình trong bóng đêm chưa tan biến hết. Nàng nghe lòng mình dấy lên niềm hạnh phúc chứa chan, niềm thương mến ngọt ngào tỏa khẳp tâm hồn và tràn ngập khắp mọi nơi, mọi vật, mọi biến động. Ôi thế gian nay thật diễm tuyệt! Rồi nàng cảm thấy thương chồng, thương con hơn bao giờ hết. Nàng thương những người thân… thương luôn tất cả những người sống trên trái đất nầy.
Thể Hà giờ đây nhìn cuộc đời bằng cặp mắt kiếng màu hồng. Với nàng, bây giờ nơi nào cùng đầy ánh sáng hạnh phúc, lòng nhân thế tưng bừng nở hoa, ý tình đẹp nhiệm mầu. Cảm ơn Đất Trời, lạy tạ Thượng Đế đã tạo ra vạn vật, tạo ra con người, rồi sanh sôi, nẩy nở tiếp nối đời đời để được tồn tại mãi mãi trên thế gian nay…
Thể Hà ngồi dậy, với tay lấy ly nước trên bàn uống. Gương mặt nàng phơi phới, tươi thắm như hoa xuân mới nở. Mặc dù nàng vừa mới sanh đứa con thứ ba. Nàng làm khe khẽ, không dám có cử động nào mạnh, sợ thằng con giựt mình trở giấc. Nét mặt đó, cử chỉ khoan thai nhẹ nhàng đó, nói lên nàng là người đàn bà đang hưởng hạnh phúc trong bóng mát của chồng con, trong gia đình sung túc dù ở thời buổi quê hương gặp hoàn cảnh nhiễu nhương, ly loạn. Trong ánh đèn tường mờ nhạt, Thể Hà nhẹ tay rờ thăm trán con mình. Nàng bật ngồi dậy như chiếc lò xo, thảng thốt la lớn:
– Trời ơi!
Người sản phụ bên kia giật mình, hỏi vội:
– Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy Thể Hà?
Thể Hà điếng hồn nói không thành tiếng, lập bập:
– T r ờ i ơ i! C o n..t a o…, c o n t a o… s a o… lạnh ngắt vậy nè?
Thái Vân lồm cồm ngồi dậy, thọt chân nhanh vào dôi dép bước qua. Nàng đặt tay vào trán, rờ vào mũi, rờ khắp mình thằng bé! Thái Vân ôm chặt lấy Thể Hà, nàng nói:
– Thể Hà! Mầy bình tĩnh! Mầy phải thật bình tĩnh! Thằng bé đã chết rồi!
Thể Hà rủ lên người Thái Vân, cảm thấy trời đất tối sầm lại. Nàng rên rỉ:
– Tại sao? Tại sao vậy? Trời ơi! Tại sao?
Rồi nàng vụt bảo:
– Gọi Bác sĩ, gọi y tá! Mau lên, mau lên…
Thái Vân ôm chặt Thể Hà hơn. Nàng gằn giọng nói mạnh như ra lịnh:
– Đã trễ rồi Thể Hà ơi! Mầy hãy bình tĩnh! Hãy bình tĩnh, đừng lớn tiếng. Phải ngồi yên, đừng la, đừng nói gì hết.
Thể Hà ngồi co ro bất động! Không phải là nàng nghe theo lời Thái Vân mà vì tâm trí rối loạn làm tay chân nàng tê liệt. Thể Hà đang trong tình trạng sợ hãi, ngạc nhiên, run lẩy bẩy, như bị á khẩu không nói được lời nào.
Thái Vân buông Thể Hà ra, lật đật bước nhanh về giường bồng con lại. Thể Hà ngồi chết trân trố mắt theo dõi từng cử động của Thái Vân, nhưng không biết Thái Vân đang làm gì? Thái Vân vừa khóc vừa lanh tay cởi áo, khăn quấn mình từ xác chết đứa con của Thể Hà ra, đem mặc cho con mình. Và ngược lại.
Thái Vân ẵm xác con của Thể Hà ra khỏi nôi, rồi đặt con mình vào nôi con của Thể Hà. Cô ta lẹ lấy chiếc khăn của con Thể Hà đắp lên thằng bé con mình, rồi vội ẵm tử thi thằng con của Thể Hà qua để vào chiếc nôi của con mình bên cạnh giường nằm.
Thể Hà bất động, há hốc miệng không biết Thái Vân đang làm gì vậy? Thái Vân trở lại giường Thể Hà, ẵm con trai cô ta lên, sụt sùi:
– Thể Hà, từ giờ phút nầy trở đi nó là con của mầy. Con tao là đứa đang nằm kế giường tao ở bên kia, nó đã chết rồi!
Thể Hà ngạc nhiên đến tột độ. Thái Vân nói tiếp:
– Mầy hãy bình tĩnh nghe tao nói. Đứa bé nầy là con của anh Phú, nhưng ảnh không nhìn nhận nó. Ảnh nói là con của ai chớ không phải con ảnh. Dựa vào cớ đó để ảnh trốn trách nhiệm và bỏ tao, để đi cưới vợ.
Thái Vân nghẹn ngào qua dòng lệ:
– Tao cũng không muốn đứa con nầy. Nó là chứng tích khổ đau của đời tao trong suốt khoảng thời gian tao yêu thương và sống chung với thằng cha bạc ác của nó như tình nghĩa vợ chồng. Nhưng cha nó nhẫn tâm quá, đã hất hủi nó và tao. Tao biết, nếu theo tao nó sẽ khổ suốt đời. Âu cũng là Ơn Trên đã sắp đặt. Bây giờ nó là con của mầy. Con tao đã chết! Nó chết rồi trong đêm.
Thái Vân, vừa khóc vừa nói:
– Suốt bao nhiêu năm tao làm lụng có tiền để nuôi ảnh, vì tao thật tình yêu ảnh lắm! Nhưng không ngờ ảnh có yêu thương tao đâu? Ảnh chỉ xem tao như món đồ chơi, và lợi dụng tao thôi. Một phút lỡ lầm, trọn đời tao phải mang đau khổ! Cũng tại hôm xưa tao không nghe lời mầy. Bụng làm thì dạ chịu, tại mình cả thì oán trách ai đây? Số phận tao bi đát quá! Ảnh gán tội tao ngoại tình có con với người khác để bỏ nhà ra đi, mà trong thâm tâm ảnh biết chắc rằng tao đã có thai với ảnh. Nhưng ảnh vẫn đành đoạn không đếm xỉa gì tới tao đang bụng mang dạ chửa! Và tàn nhẫn hơn nữa, ảnh không nhìn nhận giọt máu của mình! Lúc đó tao muốn chết cho rồi, nhưng không đành lòng khi nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng. Nó vô tội mà! Tao lâm vào cảnh khổ sở, túng thiếu, nợ nần tứ bề. Tao có lỗi quá nhiều với ba và mầy, nên tao làm sao mà có can đảm trở về xin tha thứ! Thể Hà ơi…
Đôi mắt Thể Hà trắng dã, vô thần, không biết mình đang nghĩ gì, tâm trí hiểu lờ mờ Thái Vân đang nói. Nàng lơ đãng làm thinh, Thái Vân tiếp:
– Tiệm uốn tóc tao đang làm, thường có ông Mỹ tên Tom Hunter cứ hai tuần đến hớt tóc một lần. Ông ta hay mua quà tặng tao. Tao nghĩ đó là lịch sự của người Mỹ. Nhưng có một hôm, ổng nhờ người thông dịch viên thường đi chung, đến nói với tao rằng ổng muốn thành hôn với tao. Tao bàng hoàng chết sửng như trên trời rớt xuống! Suy nghĩ mấy ngày, tao quyết định bằng lòng lấy ông ta. Tao ưng một kẻ dị chủng, ngoại nhân, khác biệt đủ mọi thứ, từ lời ăn, tiếng nói, phong tục, tập quán… Tao khổ tâm lắm Thể Hà ơi! Đó là một sự việc chưa bao giờ tao nghĩ đến và có thể sẽ xảy ra như vậy. Nhưng đến nước đường cùng rồi, tao đành phải xuôi tay theo vận mạng! Tao không cần nghĩ nhiều nữa.
Thái Vân khóc rấm rức, kể:
– Ưng ông Mỹ nầy, những việc trước tiên tao cần phải giải quyết sẽ được giải quyết ngay. Đó là tao không phải lo tiền nhà cửa, cái ăn, cái mặc, và còn tiền để thanh toán nợ nần chồng chất mà tao đã vay mượn của người ta cho hắn gạt tao lấy đi cờ bạc. Ưng ổng vì tao đang cần có người lo cho đứa con trong bụng, cho mẹ con tao lúc tao sanh nở. Về sống với Tom được một tháng, tao cho hắn biết tao có thai, hắn mừng lắm tưởng là con mình nên càng thương yêu, cưng chiều tao nhiều hơn. Hiện nay, hắn công tác ở Đà Nẵng, cuối tháng mới về và giữa tháng tới hắn hết nhiệm kỳ làm việc ở Việt Nam. Mọi thủ tục giấy tờ để rời khỏi đây đã xong, nếu không gì thay đổi, tháng sau tao theo hắn qua Mỹ.
Thái Vân sửa điệu bộ như nửa đứng nửa quỳ:
– Thể Hà ơi, chuyện xảy ra đêm nay không ai biết, chỉ có tao và mầy. Từ nay, thằng nhỏ nầy là con mầy. Tao biết sống với vợ chồng mầy nó sẽ thành người tốt. Cha thật của nó là một tên lưu manh, lường gạt, chẳng ra gì. Còn tao là một người mẹ luôn gặp nỗi bất hạnh. Theo tao nó sẽ khổ! Mầy hãy nhận đứa con nầy. Mầy cần nó và mầy giúp tao. Thật sự tao cũng lo sợ lắm. Sợ khi Tom ở Đà Nẵng về thấy nó không phải là con hắn, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa? Âu cũng là duyên số, tao với mầy lại vào đây sanh cùng ngày và nằm cùng phòng. Bao nhiêu nợ nần nghĩa ân tao thiếu ba và mầy, tao nguyện kiếp sau sẽ đáp đền. Xin mầy hãy nhận của tao ba lạy, đây là tấm lòng của tao.
Thái Vân phục xuống lạy. Thể Hà yếu đuối cả thể chất lẫn tinh thần. Nàng không còn tự chủ được nữa, nàng nghe toàn thân mềm yếu và buồn ngủ quá! Lúc đó lờ mờ như có một lớp màn mỏng chắn qua ngang trí nàng. Rồi hình như tiếng tiếng kêu gào cầu cứu thảm thiết của Thái Vân! Đèn phòng bật sáng, bên kia bức màn trắng cách ngăn giường nàng và Thái Vân lăng xăng nào bà phước, nào y tá, nào bác sĩ, nào y công… Và tiếng ai gọi văng vẳng đâu đây tên Thể Hà! Thể Hà!…
Đó là hình ảnh những gì đã diễn ra, từ hơn hai mươi mấy năm về trước. Nó cứ lởn vởn trong tiềm thức Thể Hà bao nhiêu năm nay. Và bây giờ như một đoạn phim từ từ quay lại hết sức rõ ràng mà Thể Hà cứ ngỡ như mới xảy ra trong vài hôm trước đây thôi. Chuyện đó yên bình nằm trong đáy thẳm của tâm khảm nàng. Như nàng và Thái Vân đã cam kết, đã thề nguyền. Vâng, có lẽ suốt đời nầy chỉ có hai đứa mình biết thôi, Thái Vân ơi!
Dòng đời cứ lặng lẽ trôi, nhưng cuộc đời dâu biển, lòng người bị dấy động theo mệnh nước nổi trôi. Không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra ở ngày mai. Thật, không ai biết!
Thái Vân chăm chú nghe, đôi mắt đăm chiêu nhìn qua cửa sổ. Một đoạn phim ngắn của đời nàng vụt trở về. Nhưng nó không sôi nổi, không cuốn nàng về một thời quá khứ thương đau. Thái Vân vẫn bình tĩnh, nhưng nét mặt thoáng chút u buồn, nàng cười nhẹ:
– Mầy nhớ rõ như vậy, hả Thể Hà? Lúc tao kêu gọi cầu cứu, mầy chết giấc ngã trên giường. Họ đến đưa mầy và thằng bé đi. Họ giúp tao lo phần hậu sự cho thằng bé xấu số của tao. Và ngày hôm đó tao xuất viện. Mầy nằm lại ở bệnh viện cả tháng sau mới hồi tỉnh. Gia đình mầy nói mầy tỉnh lại là kiếp tái sinh. Lúc mầy chưa tỉnh, tao thầm cầu nguyện với Trời Phật cho khi tỉnh lại mầy quên đi chuyện đêm đó. Cũng như tao đã quên hẳn từ bao nhiêu năm rồi, cho đến khi gia đình mầy qua. Thấy Thái Dương, tao mới sực nhớ!
Miền Bắc California nắng ấm. về mùa hè, cái nắng dịu dàng hơn cái nắng cháy da, phỏng trán, thiêu người như ở Arizona, về mùa đông ở California cư dân chỉ cần khoác lên người chiếc áo len mỏng. Những cặp tình nhân đi trong tiết trời hiu hiu lành lạnh làm đẹp phố phường. Ở vùng nầy không có tuyết phủ suốt trong những tháng mùa đông, không có cái lạnh rét buốt rít vào người như xẻ thịt cắt da giống ở Colorado, ở Chicago. Cho nên đây là vùng Đất Hứa, là nơi sinh sống lý tưởng cho dân tộc Á Đông nhứt là người Việt, người Tàu, người Phi, người Lào, người Miên…
Thái Vân ngồi trên xe lăn, được Thể Hà đẩy ra dạo ngoài lối đi có cỏ xanh rì, có gió mát rười rượi. Họ dừng lại dưới gốc cây to, kế băng đá trước sân bịnh viện.
Cặp sát lối bên trái dành cho người đi bộ có trồng hai hàng hoa hồng màu sắc và nhiều loại khác nhau: màu đỏ tươi như máu, màu hường như mây buổi sáng, màu hoàng yến vương giả trong cung đình của vua chúa của hoàng hậu. Hương hoa nhè nhẹ, đầm đầm đó là hồng Washington. Màu nhàn nhạt tím tái của xôi lá cẩm, thơm vô cùng. Màu hồng phấn như áo cô dâu. Màu trắng như tuyết. Những cành hoa nghiêng nghiêng giỡn đùa theo gió tỏa hương dìu dịu.
Lác đác kế những băng ghế đá là cây phượng tím, hoa từng chùm chen chúc trong những cụm lá xanh dờn. Cây phượng hồng có tàn như tàn cây lọng. Những cánh hoa rơi lấm tấm trên nền cỏ xanh được cắt bằng mặt như tấm thảm lớn, làm cho người ta có cảm tưởng rằng đó là tấm thảm hoa. Cuối sân là cây phượng đỏ ối.
Gió đưa nhè nhẹ làn mây trắng như sương, như khói trên nền trời xanh thật là xanh và cao vòi vọi. Cảnh sắc đây làm lòng người cảm thấy thoải mái, và dễ chịu.
Thái Vân hôm nay có nét mặt tươi tắn. Thể Hà nhìn bạn cũng vui lây:
– Bác sĩ nói mầy khỏe nhiều rồi, bịnh không bành trướng là tốt lắm. Cái mạng mầy mới lượm lại từ Qủy Môn quan đó! Từ rày trở đi, mầy phải biết giữ gìn sức khỏe nghen, uống thuốc men theo lời bác sĩ dặn dò, ăn uống bổ dưỡng thì sẽ khỏi như chồng mầy vậy. Tao vui mừng lắm! Tao lên ở đây với mầy lật bật cũng đã gần ba tuần. Ngày mai, rước mầy về, thì sáng ngày mốt tao cũng trở lại nhà tao để còn đi cày nữa. Ở xứ nầy còn sức khỏe thì còn cày đều đều. Già 65 tuổi mới được hưu trí. Tao nghĩ đến cái tuổi đó mình cũng sắp quỵ thủ chủ rồi, còn gì nữa mà bảo dưỡng già, dưỡng lão phải không?
Thái Vân ốm nhom, tóp vạt nên cười như mếu. Vì cả tháng cô ta ở bệnh viện có ăn uống được chi đâu ngoài thuốc men được vô chung với nước biển.
Tiếng còi xe cứu thương tò te, tò te chớp đèn hiệu chạy vào phía khu cấp cứu. Không nói ra, nhưng ai cũng biết có người bịnh nặng hay tai nạn cần cấp cứu. Cái vòng lẩn quẩn sanh lão bịnh tử ở thế gian nay ai mà tránh khỏi? Nghe Thái Vân nhẹ thở dài, Thể Hà định xoay qua đề tài khác để Thái Vân đừng suy nghĩ những chuyện không vui trong lòng nữa. Nhưng bất chợt nàng không biết nói gì, lanh miệng cất tiếng hát nho nhỏ với cái giọng rè rè đủ Thái Vân và nàng nghe “Mai anh đi rồi, làm sao tôi ngăn được thà vui đi cho hết đêm nay… Đời mình còn có bàn tay, như chuyện xa xưa ấy xin đừng nhớ hay buồn. Đôi ta không sống gần nhau khi kẻ ở người đi. Thôi thương tiếc làm chi… ” Thể Hà ít khi hát, đã không hát giỏi, hát không hay, nhưng khi một mình nàng cũng thường hay ngân nga những khi vui và cả lúc buồn. Nàng hát câu nầy lộn câu kia, bài nầy bắt quàng qua bài nọ: “Ra phố hôm nay thấy buồn lên mắt. Trời chiều man mác như gợi niềm thương, gục đầu nghe tiếng tình yêu dỗi hờn… Những chiều không anh đến tìm…Ôm dài ngày tháng đơn côi…”. Thái Vân cười nhẹ:
– Mầy hát dở quá đi, nhưng khi nghe mầy hát, tao lại mắc tức cười, nên không còn nghĩ ngợi gì được nữa.
Thái Vân mò trong xách tay, lấy bao thư dầy đưa cho Thể Hà:
– Mầy cầm lấy cái nầy, đó là chút tâm ý của vợ chồng tao.
Thể Hà đỡ lấy bao thư mở ra xem. Nàng trả lại, nổi nóng:
– Chuyện gì đây? Vợ chồng mầy trả công tao hổm rày lên nuôi mầy hả? Mầy có biết, bọn mầy làm như vậy tao khó chịu lắm không? Thiệt, cho đến bây giờ mầy cũng chưa hiểu tao nữa sao Thái Vân? Đừng có bịnh rồi làm bộ lú lẩn nghen mậy.
Thái Vân lấy bao thư tiền lại:
– Mầy đừng có hiểu lầm, chúng tao biết mầy phải chi dụng nhiều thứ lắm. Nhưng không lấy thì trả lại tao. Trên đời tao không thấy ai ngu như mầy, cho tiền không lấy, còn mắng ngược lại người cho. Bộ tiền thúi hả con khờ?
Đến phiên Thể Hà cười ngất:
– Tiền không thúi, nhưng cho vào hoàn cảnh vô duyên thì thật sự thúi lắm!
Thái Vân cũng cười xòa, vui vẻ kể chuyện:
– Mầy biết không Thể Hà? Mấy tháng trước tao đi xuống Nam California chơi, tình cờ gặp bà thím dâu tao.
Thể Hà quá đổi ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Thể Vân:
– Ủa, thật bả qua đây rồi à? Bả qua đây với ai, đang làm gì, có khỏe không? Kể hết cho tao nghe đi.
Thái Vân chép miệng đôi mắt buồn xa xôi:
– Không biết có phải là “Ác lai, ác báo” không? Hôm đó tao ghé qua chợ Phước Lộc Thọ để ăn hàng và mua chút đồ. Đi vòng vo Tam Quốc, cứ lên lầu, xuống lầu trong chợ đến mỏi chân, nên tao lại ngồi trên chiếc băng nghỉ một chút. Bỗng một bà già lọm khọm, có vẻ bịnh hoạn lắm, đến xin tao tiền để ăn cơm. Bả nói cả mấy ngày rồi không có hột cơm trong bụng. Tao ngạc nhiên và tự hỏi, tại sao ở đây lại có người không đủ ăn, đến đổi đi xin như vậy? Nếu ở vào trường hợp mấy người trẻ hơn, mà đi xin thì mình có thể nghĩ là họ cờ bạc, hoặc ghiền xì ke, ma túy… Còn những người già ở tuổi bà nầy đều được hưởng trợ cấp mà. Chẳng lẽ bà cụ nầy không được lãnh? Tuy thắc mắc, nhưng tao cũng cho bả mấy đồng. Bả cảm ơn rối rít rồi cũng ngồi ở đầu ghế bên kia nghỉ chân. Thế là tao gợi chuyện hỏi thăm. Hai người nói chuyện dông dài một hồi bả nói bả ở An Hữu. Tao chưng hửng hỏi:
– Bác nói bác ở An Hữu, phải An Hữu, từ Sài Gòn đi về Bắc Mỹ Thuận phải qua ngang nơi đó không bác?
Bà già nhìn tao, rồi trả lời:
– Dạ đúng rồi, cô có ai quen ở An Hữu không?
Tao nhìn bâng quơ, nhưng tai rất chăm chú lắng nghe, nói:
– Bác ở đó đã lâu lắm rồi phải không? Chắc bác biết tiệm Nam Vân ở bên kia cầu An Hữu?
Bà già có vẻ hết sức ngạc nhiên:
– Cô có quen với tiệm Nam Vân hả?
Tao thối thoát trả lời:
– Thưa bác không. Cháu chỉ nghe đồn tiệm Nam Vân ở An Hữu giàu có lắm. Nhưng khi Việt cộng vào, không biết còn làm ăn buôn bán gì được không?
Bà già đang tươi nét mặt, nhưng phút chốc lại thở dài buồn hiu:
– Bọn đó tới đâu thì nhà nhà phải tàn gia bại sản tới đó chớ buôn bán gì cô ơi. Nói thật với cô, tôi là bà chủ tiệm Nam Vân đây.
Đến phiên tao há hốc miệng kinh ngạc, vội hỏi trớ:
– Vậy bác là má của chị Thái Vân? Cháu có quen với chị ấy lúc ở Sài Gòn…
Bả nhìn tao dò xét. Nhưng tao tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Bả buồn giọng, nói:
– Tôi là thím của Thái Vân. Ba má cô ấy qua đời lâu rồi. Vợ chồng tôi quản lý tiệm Nam Vân. Nhưng bây giờ tan hoang hết rồi cô ơi. Vì sau ngày giặc vô, tiệm Nam Vân bị chúng gán cho tội nầy tội kia nên bị sung công hết. Ông chồng tôi bị bắt giam và chết trong tù. Tôi đùm túm mấy đứa con vượt biên. Qua đây, các con tôi theo du đảng du thực bỏ tôi. Lúc trước, tôi đi làm lặt vặt ở tiệm bán hàng xén của người Việt Nam, như là bó rau, lựa cải, lựa trái cây thúi… Bây giờ tôi lớn tuổi rồi, lại bịnh hoạn nên không ai mướn nữa.
Nói đến đây, bà mủi lòng khóc rấm rức. Tao hỏi bả:
– Vậy bà không lãnh được tiền trợ cấp của chánh phủ hay sao? À, mà có biết chị Thái Vân bây giờ ở đâu không?
– Tôi có lãnh được một tháng mấy trăm tiền già của chánh phủ. Nhưng tôi định về Việt Nam ở luôn dưỡng già nên đi xin thêm được chút nào hay chút đó. Lúc giặc chưa vào thì tôi nghe nói là cô Thái Vân được gia đình nào đó nuôi, về sau nghe đâu cổ có chồng Mỹ và theo chồng về nước. Nhưng tôi không biết cổ ở đâu.
Thái Vân thở dài, nhìn kẻ đi qua người đi lại ở buổi chợ trưa vào lúc đông người. Trong hàng quán kẻ ăn người uống ồn ào, nói cười rộn rã. Trong tiệm vàng, tiệm áo quần kẻ bán người mua làm đẹp cho mình, làm đẹp cho đời. Trong các quán nhạc thì bên nầy nhạc Mỹ, bên kia nhạc Việt, nhạc Mễ… khu chợ Phước Lộc Thọ ồn ào, náo nhiệt sinh động vô cùng.
Nhưng Thái Vân cảm thấy lòng buồn vời vợi. Đời như bóng câu qua cửa sổ. Còn, mất chỉ trong nháy mắt. Có mấy ai sống được trăm năm? Điều đó, tất cả mọi người trên thế gian nay không ai mà không biết? Con người khi sanh ra trên cõi đời nầy chẳng có gì hết, tham lam rồi thì cũng trắng tay, khi chết cũng không đem gì theo được! Vậy mà người đời sao cứ lừa đảo, bôi bác, lường gạt, sát hại lẫn nhau?
Thái Vân chua xót ngán ngẩm cho tình đời, tình người. Nàng hỏi bà ta:
– Bà đau bị bịnh chi? Ở đây có nhiều bác sĩ giỏi lắm mà, sao bà không đi trị bịnh?
Bà già thở dài, chán nản:
– Có, tôi đi khám bịnh đủ chỗ và trị đủ các loại thuốc. Hễ trong vùng hay ở đâu, ai đồn có thầy nào hay là tôi đến chữa trị ngay. Đi trị bịnh đâu có tốn tiền, chánh phủ trả hết mà. Nhưng bịnh tôi bất trị cô ơi. Tôi bị bịnh mất ngủ kinh niên, tôi còn biết, nếu không trị khỏi ngày sau sẽ sanh ra bịnh tâm thần nữa…
Thái Vân thở dài ngao ngán! Nghĩ rằng bà ta vẫn còn sung sướng hơn những người đàn bà khác cùng cảnh ngộ bà còn kẹt lại ở quê nhà. Trước khi đi, nàng móc mấy chục tiền lẻ mua đồ người ta mới thối cho bà hết. Bà già quá đổi ngạc nhiên và cám ơn rối rít!
Thái Vân say sưa kể, Thể Hà chăm chú ngồi nghe. Bỗng nàng nhận thấy Thể Hà có vẻ áy náy, len lén liếc nhìn nàng như muốn nói chuyện gì đó mà còn e ngại. Thái Vân cười cởi mở, hát nho nhỏ để mở lời:
– “Mai em đi rồi, làm sao tôi ngăn được! Em hãy nói đi cho hết chuyện hôm nay. Để ngày mai em sẽ tức bụng…”. Ê, Thể Hà bộ mầy còn giận tao chuyện đưa tiền hồi nãy hả? Mầy muốn nói gì với tao thì nói đi, hoặc muốn mắng chửi cho hả hơi thì cứ tự nhiên nghen Thể Hà. Tao sẽ vểnh cái lỗ tai trâu để mà nghe mầy đây nè. Nói đi, chửi đi mậy.
Thể Hà ngần ngừ. Thái Vân trợn mắt:
– Nói đi mậy. Bộ mầy muốn để tao chờ hụt hơi rồi đưa vô phòng cấp cứu hả?
Thể Hà hoảng hồn, nạt vội:
– Mầy đừng có nói điên, không nên đó nghen!
Rồi nàng cúi mặt dè dặt, chép miệng nói:
– Thái Vân à, tao thật lòng muốn nói với mầy chuyện nay, mà từ lâu tao đã ấp ủ trong lòng cho mãi đến bây giờ mới có dịp nói ra. Mặc dù chuyện đó không làm hại ai. Chuyện nầy chỉ có Trời biết, đất biết, hai đứa mình biết. Nhưng lúc nào tao cũng cảm thấy mình là kẻ tội phạm. Tao đã làm cái chuyện tầy trời! Gạt đời, gạt gia đình. Thật là quá lắm! Tại sao lúc đó chúng mình dám tráo đổi như vậy? Theo lẽ ngày sang đây tụi mình nên công bố cho mọi người trong gia đình biết để tao trả con lại cho mầy. Nhưng tao thấy má chồng tao, chồng tao, hai con chị thương yêu nó quá, ngược lại nó cũng kính yêu họ vô cùng nên tao không nỡ! Tao cảm thấy như vậy là quá ích kỷ đi. Bây giờ nó cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên cho nó biết mẹ ruột của nó là ai. Để mẹ con mầy trùng phùng, đoàn tụ chớ. Làm sao lại để cho mẹ con mầy gặp nhau mà nó không biết gì về thân thế của nó? Như vậy thì quá bất công đi! Mầy nghĩ có đúng không Thái Vân?
Thể Hà, lấy khăn lau dòng lệ, thút thít định nói tiếp. Thái Vân ngắt ngang lời Thể Hà, trợn mắt, run giọng nói như tát nước vào mặt nàng:
– Mầy nói đã chưa? Mầy tự rờ vào trán mầy coi có bị lên cơn sốt không? Có phải mầy điên rồi không? Hay mầy ngu, mầy lú lẩn? Nói vậy mà nghe được hả? Mầy muốn phá tan nát cái gia đình hạnh phúc của mầy phải không? Mầy muốn giết tao, hay muốn làm cho Thái Dương chao đảo tâm hồn, rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Mầy có biết trước hậu quả đó sẽ ra sao không? Ngày xưa, mầy là đứa nổi tiếng khôn ngoan, học rộng, hiểu nhiều, biết tính toán, biết cân phân nặng nhẹ, phải trái… Ai cũng thương mến nể trọng mầy ở những điểm đó. Sao bây giờ mầy ngu si quá vậy Thể Hà? Thiệt tình, mầy làm cho tao tức muốn chết đi!
Thể Hà ngừng khóc, mở to mắt ngạc nhiên quá sức nhìn Thái Vân, tưởng như nàng ta từ một hành tinh nào đến. “Ồ. Sao lạ kỳ vậy? Mình trả con cho nó theo lẽ nó mừng và cảm ơn mình không hết, chớ có đâu mắng mình xối xả như thế nầy? Không biết là mình điên hay nó điên đây?”.
Thái Vân chồm lên định nói nữa cho hả cơn tức giận, nhưng chợt thấy vẻ mặt buồn thảm và ngạc nhiên của Thể Hà, cô ta không đành, dịu giọng:
– Nó không phải con tao trên pháp lý. Trong vấn đề tình cảm tao cũng không có tư cách nhận nó là con. Tao đã không nhận nó, từ khi nó vừa mới lọt lòng. Thú thật, nếu không cho mầy thì tao cũng đem nó cho người khác, hoặc cho cô nhi viện. Âu cũng là do Ơn Trên sắp bày. Tao giữ nó, nó sẽ khổ và tao cũng khổ. Mầy nghĩ xem, có người chồng nào chấp nhận nuôi dưỡng, thương yêu đứa nhỏ mà khi vợ anh ta sanh ra, nó lại không phải là con của mình không? Cũng vậy, liệu Tom có chấp nhận không? Dĩ nhiên là không rồi. Sự việc đã mấy chục năm qua, nay tự dưng mầy nói nó là con tao, Tom sẽ nghĩ thế nào về tao? Hạnh phúc gia đình của tao sẽ ra sao? Còn hai đứa nhỏ tao nữa, chúng sẽ nghĩ thế nào về mẹ chúng? Chúng sẽ đánh giá tao, sẽ đặt vấn đề với tao. Mầy đừng có lầm tưởng mà nghĩ rằng chúng nó là con của Mỹ không để ý và không biết chuyện gì hết nghen! Mầy nên nhớ như vậy, và ngoài ra trong người chúng còn có dòng máu của tao, của người mẹ Việt Nam.
Thái Vân lấy khăn lau nước mắt:
– Đó là về phần của tao, còn về phần mầy? Mấy chục năm nay mầy cho Thái Dương bú mớm, đút cho nó ăn từ muỗng cơm, muỗng cháo, khi nó ốm đau… Mầy có thương nó không, mầy biết rồi, tao khỏi cần phải hỏi, phải nói ra. Còn chồng mầy thì sao? Anh ta thương nó hơn cả bản thân mình, sẽ không ngần ngại hy sinh tất cả cho nó. Tao nghĩ rằng nếu lá gan hay lá phổi nó hư, anh ta sẽ lấy của mình thay cho nó ngay. Bà già chồng mầy quý nó như vàng như ngọc, và nó còn là đứa cháu đích tôn nối dòng nối dõi cho họ chồng bả. Hai chị nó thương yêu chiều chuộng, kèm dạy thằng em học hành hết mực. Nó là niềm hạnh phúc, là niềm hãnh diện cho gia đình mầy. Về phần nó, mầy nghĩ sao? Nó là một đứa con ngoan, một thanh niên ưu tú, từ trong gia đình ra ngoài xã hội. Nó có được những ưu điểm đó, nó đạt được những thành quả tốt đó, là nhờ sự chắt chiu, vun bồi, dạy dỗ của vợ chồng mầy. Đó là kiếp trước nó có tu nên được hưởng cái phước phần ở kiếp nầy. Nó hạnh phúc, nó hãnh diện có cha mẹ tảo tần, chịu cực, chịu khó cho đàn con như vợ chồng mầy. Xin mầy đừng bóp chết niềm hạnh phúc và hãnh diện của nó. Mầy có nghĩ nó sẽ đau khổ thế nào, khi cho nó biết mà nhận ra vợ chồng mầy không phải là cha mẹ ruột của nó? Đó là tao nghĩ về mặt tốt, về đứa nhỏ biết nghĩ suy. Còn về mặt xấu, có thể nó bỏ nhà ra đi. Nó bỏ học. Nó sẽ thù mầy gạt nó. Nó sẽ hận tao bỏ nó… Và nó sẽ đi tìm cha nó. Mầy biết hậu quả sẽ ra sao không? Tao thật sự không dám nghĩ đến!
Thái Vân ràn rụa nước mắt, run rẩy, mặt mày tái mét, nàng gục đầu bên thành xe lăn. Thể Hà sợ điếng hồn, lính quính la lớn cầu cứu!