Hồi 1 (tt)
dịch giả: cao tự thanh
Hồi 1 (tt)
oàn thành Dương Châu chỉ có một sòng bạc là sòng bạc Cát Tường, đó là chuyện xảy ra sau khi Đỗ Bá xuất hiện ở Dương Châu một năm.
Trước đó trong thành Dương Châu có tất cả hai ba mươi sòng bạc lớn nhỏ, sòng nào làm ăn cũng khá, nhưng từ khi Đỗ Bá xuất hiện ở Dương Châu, lão bản các sòng bạc ấy đều trước sau kết thúc sòng bạc vốn có, nhập vào sòng bạc Cát Tường của Đỗ Bá.
Nghe nói đó hoàn toàn là kết quả khuyến cáo bằng nhiều cách của Đỗ Bá.
Không ai biết lai lịch của Đỗ Bá, nhưng từ khi sòng bạc Cát Tường xuất hiện, cơ hồ người trong toàn thành Dương Châu đều biết Đỗ Bá này có một thân võ công vô cùng đáng sợ, nhất là hai tay, quả thật giống như rèn bằng sắt.
Họ cũng biết Đỗ Bá hoàn toàn không phải chỉ một mình, mà còn có một đám thủ hạ trung thành.
Trong đó có cái gọi là Tứ đại Kim cương, Mười hai Thiết vệ, người nào cũng có một thân bản lãnh lợi hại.
Nhưng cả mười sáu người ấy vẫn không lợi hại bằng hai người.
Hồ Tam Tỉnh là quân sư của Đỗ Bá, việc Đỗ Bá thôn tính sòng bạc ở Dương Châu, nghe nói đều do y bày mưu vạch kế, ngọn tập phiến trong tay vừa là binh khí, cũng là ám khí, vả lại còn giỏi dùng độc.
Còn Ngư Hóa Long là tiên phong mở đường của Đỗ Bá, nghe nói xuất thân từ kiếm phái Hải Nam, võ công không dưới Chưởng môn Kỵ Kình Khách.
Võ công của hai người ấy so với Đỗ Bá nghe nói vẫn còn một khoảng cách.
Võ công của Đỗ Bá lợi hại thế nào có thể đoán mà biết được.
Kế hoạch thôn tính vừa mở ra, Đỗ Bá đã mua hết sản nghiệp trên một con phố ở phía tây thành.
Qua một phen xây dựng sửa chữa, con phố ấy biến thành sòng bạc Cát Tường, lấy một con phố làm sòng bạc đã đủ để chứa tất cả con bạc ở Dương Châu.
Con bạc trong sòng bạc tăng theo ngày tháng, nhưng hoàn toàn không phải chỉ vì nơi đó có thể đánh bạc, mà hoàn toàn vì đánh bạc ở đó tuyệt đối không phát sinh chuyện gian lận nào.
Đỗ Bá nghiêm cấm việc gian lận trong sòng bạc Cát Tường.
Một khi bị phát hiện, nghe nói chỉ có một con đường.
Không phải là đường sống.
Không ai tình nguyện đem tính mạng chứng minh lời Đỗ Bá nói.
* * * * *
Quán rượu Bất Túy Vô Quy nằm chỗ cửa ra vào sòng bạc Cát Tường.
Quán rượu này thật ra hoàn toàn không nhỏ, tên lại đặc biệt dài, nghe nói là do Đỗ Bá đích thân nghĩ ra.
Người chiếu cố quán rượu này phần nhiều là con bạc ra vào sòng bạc Cát Tường, vả lại phần lớn là con bạc đã thua sạch sẽ.
Một người hết tiền thì thật ra có thể tới rất nhiều nơi, nhưng thua sạch tiền muốn uống một hớp rượu thì chỉ cần bước vào quán rượu này.
Vì quán rượu này đặc biệt ưu đãi bọn con bạc thua sạch tiền, hoàn toàn không thu tiền, còn uống được thì uống bao nhiêu cũng được.
Cho nên quán rượu này từ buổi tối trở đi, chuyện làm ăn dần dần nhộn nhịp.
Đó đều là chuyện làm ăn lỗ vốn.
Đỗ Bá hoàn toàn không quan tâm, mà chỉ sợ quán rượu này làm ăn không tốt.
Bọn con bạc rời khỏi quán rượu ấy cơ hồ đều không người nào không say tới mức mờ mịt.
Một người đã thích rượu, lại thích cờ bạc, thua sạch tiền rồi thì khó mà tránh được uống quá vài chén, huống hồ lại không phải tốn tiền.
Nghĩ ra được cái tên Bất Túy Vô Quy, quả thật không kém.
* * * * *
Vào cửa đều là khách, đám người làm công tuy không hoan nghênh Đinh Thiếu Bạch tới, nhưng vẫn bước qua chào mời.
Người đầu tiên bước tới chào chính là chưởng quỹ Thạch Dũng.
“Đinh gia lại tới rồi”, Thạch Dũng là một đại bán vạm vỡ, trên mặt đầy râu, nhưng lên tiếng trò chuyện thì lại dịu dàng nhỏ nhẹ, giống như nữ nhân.
Đinh Thiếu Bạch hững hờ ứng tiếng “Lại tới rồi”.
Lần này đã là lần thứ ba y tới.
Y tới lần nào cũng chỉ để giám thị Phan Thừa Phong.
Liên tiếp ba ngày, cứ đến giờ này Phan Thừa Phong lại tới quán rượu Bất Túy Vô Quy này.
Tuy y không biết tại sao Phan Thừa Phong tới đây liên tiếp ba ngày, nhưng trước sau vẫn không rời khỏi một bước.
Trong đám thuộc hạ dưới tay Tra Tứ, trước nay y vẫn là người nhẫn nại nhất.
* * * * *
Thạch Dũng thu bước chân lại, lại hỏi “Lần này Đinh gia có uống rượu không?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Không”.
Thạch Dũng xòe tay nói “Không uống cũng mời ngồi”.
Đinh Thiếu Bạch cũng không khách khí, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Phan Thừa Phong.
Phan Thừa Phong lại như không biết, y ngồi ở giữa quán, tay phải cầm một bình rượu, tay trái cầm một chén rượu, thần thái vẫn ung dung như ba hôm trước.
Trong cả quán rượu cũng chỉ có hai người khách là họ.
* * * * *
Chưa đến hoàng hôn, nhưng đã sắp đến hoàng hôn.
Đây là lúc quán rượu Bất Túy Vô Quy ít khách nhất.
Rót rượu xong, Phan Thừa Phong chợt quay nhìn Đinh Thiếu Bạch, nâng chén nói “Đinh huynh, qua uống một chén được không?”
Đinh Thiếu Bạch lạnh lùng nói “Đa tạ, lúc phá án ta tuyệt đối không uống rượu”.
Phan Thừa Phong nói “Đi theo ta suốt nửa ngày, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không khát nước à?”
Đinh Thiếu Bạch lạnh lùng nói “Ta có thể suốt ngày không uống một giọt nước”.
“Cao cường thật”, Phan Thừa Phong cười lớn nói “Ta thì đã khát gần chết, ngươi không uống nhưng ta phải uống”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Cứ tùy tiện”.
Phan Thừa Phong cười lớn uống một hơi cạn chén rượu.
“Rượu ngon!”, y lập tức rót chén thứ hai.
Chén rượu nâng lên chưa tới môi, y lại hỏi “Ngươi định giám thị ta đến lúc nào?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Ít nhất cũng phải đến khi ngươi rời khỏi thành Dương Châu”.
Phan Thừa Phong nói “Nếu mười ngày ta vẫn chưa rời khỏi thì sao?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Một trăm ngày cũng thế thôi”.
Phan Thừa Phong lại uống một chén, nói “Đó chưa chắc đã không phải là một chuyện hay”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Ủa?”
Phan Thừa Phong nói “Bởi vì ta đang thiếu một người bảo tiêu”.
Y rót chén thứ ba, cười lớn nâng chén, định uống mà chưa uống, tiếng cười chợt đứt ngang, mặt cũng biến sắc.
Keng một tiếng, chén rượu trong tay trái y rơi xuống đất vỡ nát, rượu trong chén đổ ra ướt một khoảnh đất trước bàn chân y.
Tay phải y cầm bình rượu cũng đồng thời lỏng ra, hai bàn tay nhất tề chụp lên bụng.
Đinh Thiếu Bạch nhìn thấy rất rõ, buột miệng hỏi “Chuyện gì thế?”
Phan Thừa Phong hai mắt lồi ra, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ vô cùng kỳ quái, y há miệng muốn nói, đột nhiên gào lên một tiếng kỳ quái, ưỡn lưng ra một cái, từ ghế đứng bật dậy.
Bình một tiếng, cái ghế đổ xuống, Phan Thừa Phong khom lưng, giống như con chuột bị đốt đuôi, quay mòng mòng mấy vòng, ngã luôn xuống đất, hai bàn tay bấu vào bụng đổi màu thành trắng bệch, toàn thân giật mạnh một cái, ngửa người ra đổ xuống, không động dậy nữa.
Đinh Thiếu Bạch cả kinh đứng bật dậy.
Thạch Dũng dường như cũng hoảng sợ tới mức nhảy dựng lên, sãi chân vài bước sấn tới cạnh Phan Thừa Phong, đưa tay về phía mũi Phan Thừa Phong.
Còn chưa sờ tới, Đinh Thiếu Bạch bên kia đột nhiên quát lớn “Không được chạm vào y!”
Thạch Dũng ứng tiếng rút tay lại, nhưng hoàn toàn không phải vì lời Đinh Thiếu Bạch, mà vì trong chớp mắt ấy y đột nhiên phát hiện khuôn mặt Phan Thừa Phong đã biến thành màu tím bầm.
Thật ra y là một trong mười hai Thiết vệ thủ hạ của Đỗ Bá, với kinh nghiệm giang hồ của y, há lại không nhận ra Phan Thừa Phong bị trúng độc?
Thuốc độc từ đâu tới?
Ánh mắt của y bất giác chuyển qua hai bàn tay của Phan Thừa Phong đang bấu trên bụng.
Phan Thừa Phong uống xong hai chén rượu mới như thế, hai tay y bấu chặt vào bụng, rõ ràng chất độc trong bụng phát tác, chẳng lẽ...
Thuốc độc là pha trong rượu?
Hồ rượu y uống lại là của quán rượu Bất Túy Vô Quy.
Thạch Dũng ánh mắt đã di chuyển lại di chuyển, chuyển tới cái bình rượu trên bàn, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Dáng vẻ của y không giống như giả vờ.
Đinh Thiếu Bạch lập tức bước qua, phản ứng của y cũng hoàn toàn giống như Thạch Dũng, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt tím bầm tới hai bàn tay Phan Thừa Phong đang bấu lên bụng, rồi chuyển qua bình rượu.
Chức Phó bổ đầu của y hoàn toàn không phải may mắn mà có được.
Ánh mắt dừng lại trên bình rượu một thoáng lại di chuyển, chuyển qua mặt Thạch Dũng.
Điều đó đã nằm trong sự dự liệu của Thạch Dũng.
Bình rượu này là chính y mang ra cho Phan Thừa Phong, Phan Thừa Phong uống bình rượu xong thì chất độc phát tác ngã xuống, Đinh Thiếu Bạch mà không nghi ngờ y mới là chuyện lạ.
Y cười gượng một lúc, đang định giải thích vài câu, Đinh Thiếu Bạch ánh mắt đã từ mặt y chuyển ra ngoài cất giọng gọi lớn “Lão Kim, Tiểu Ngụy!”
Hai người bổ khoái ứng tiếng từ ngoài cửa chạy vào, một người trung niên, một người xem ra còn trẻ tuổi hơn Đinh Thiếu Bạch.
Nhìn thấy Phan Thừa Phong nằm dưới đất, hai người đều giật nảy mình.
Đinh Thiếu Bạch lập tức phân phó “Tiểu Ngụy, ngươi lập tức về nha môn báo cho Bổ đầu, Phan Thừa Phong bị người ta hạ thuốc độc giết chết ở đây”.
Người bổ khoái trẻ tuổi kia ứng tiếng “Dạ”, rồi xoay người chạy mau ra.
Đinh Thiếu Bạch tiếp theo lại phân phó “Lão Kim giữ ngoài cửa, bắt đầu từ bây giờ, bất kể là ai cũng không cho rời khỏi chỗ này”.
Lão Kim ứng tiếng lùi ra vài bước, tuốt đao ra khỏi vỏ, giữ phía trái cổng.
Trong giây lát, khuôn mặt Phan Thừa Phong đã biến thành màu đen.
Hai mắt y vẫn mở to, trong mắt như đầy vẻ kinh ngạc.
Sưu tầm: casau
Nguồn: kiemhiepthuquan
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 3 năm 2014