← Quay lại trang sách

Chương 12 ĐỒNG MƯU PHẢN LOẠN

Đúng như ông Ứng cử viên đã dự đoán, những người Đảng Xã Hội, liên minh với tất cả những đảng phái cánh tả, đã thắng trong cuộc bầu cử tổng thống. Ngày bầu cử diễn ra trong một buổi sáng tháng chín rực nắng, không có một sự rắc rối nào xẩy ra. Những người trước kia vẫn thắng, đã quen nắm chính quyền từ những thời kỳ không còn nhớ được, dù những năm gần đây đã thấy lực lượng của họ suy yếu đi rất nhiều, vẫn chuẩn bị để tổ chức ăn mừng thắng lợi hàng mấy tuần trước đó. Rượu mùi hết nhẵn trong các cửa hiệu, sò tươi hết sạch trong các chợ, và những cửa hàng kẹo bánh phải làm việc hai ca để có thể thỏa mãn những đơn đặt mua bánh mặt trăng và bánh kem các loại. Tại khu cư trú Phố Trên Cao, người ta không hề hoảng sợ khi nghe thấy tin loan báo những kết quả bộ phận của máy tính tại các tỉnh loan đi, những kết quả lợi thế ủng hộ phe tả, vì tất cả mọi người đều biết những phiếu bầu của thủ đô mới là những phiếu quyết định. Từ trụ sở của Đảng Bảo Thủ, Thượng nghị sĩ Trueba theo dõi cuộc bầu cử với một sự bình thản hoàn toàn và thái độ vui tươi, ông mỉm cười trơ trẽn khi có ai đó trong bọn ông tỏ ra phấp phỏng, thiếu bình tĩnh trước bước tiến không che đậy được của ứng cử viên của phe đối lập. Để đón trước thắng lợi, ông đã bỏ bộ đồ tang cứng nhắc và cài một bông hồng đỏ vào ve áo. Người ta phỏng vấn ông trong vô tuyến truyền hình và cả nước đều có thể nghe ông nói một cách kiêu hãnh; “Chúng tôi sẽ thắng như bao giờ cũng thế thôi”, và sau đó ông mời mọi người nâng cốc chúc “nhà bảo vệ nền dân chủ”.

Trong ngôi nhà lớn ở góc phố, Blanca, Alba và những người hầu hạ đều ngồi trước máy thu hình, nhấm nháp trà, ăn bánh rán và ghi chép những kết quả để theo dõi sát cuộc chạy đua cuối cùng, và họ nhìn thấy ông già của họ hiện ra trên màn ảnh, già hơn và bướng bỉnh hơn bất cứ lúc nào.

– Ông già sẽ tưng hửng thôi - Alba nói - Vì lần này bọn người khác sẽ thắng.

Chẳng mấy chốc mọi người đã thấy rõ ràng là chỉ có một sự huyền ảo thần thánh mới có thể làm đảo ngược được cái kết quả đã hình thành và nổi dần lên từ sớm ngày hôm đó. Tại những dinh thự kiểu lãnh chúa sơn mầu trắng, màu xanh da trời và mầu vàng trên khu Phố Trên Cao, bắt đầu thấy khép các khuôn cửa chớp, cài then cửa ra vào rút vội vàng cờ xí và chân dung của người ứng cử viên của họ mà họ đã đặt trước ở ngoài ban-công. Trong khi đó, từ những thị trấn ngoại ô thành phố và từ những khu nhà ở của công nhân, từng gia đình đầy đủ bố, mẹ, con cái đều mặc quần áo ngày hội lễ, kéo nhau ra đường phố, vui vẻ bước về trung tâm thành phố. Họ mang theo máy thu thanh xách tay để nghe những kết quả cuối cùng. Trong khu Phố Trên Cao, một vài sinh viên, đầu bốc nóng bởi chủ nghĩa lý tưởng, bĩu môi bĩu mỏ với cha mẹ đang ngồi quanh máy thu hình dáng vẻ tang tóc, rồi cũng lao ra ngoài đường phố. Từ những vòng đai công nghiệp, những người lao động hàng lối chỉnh tề kéo đến, nắm tay giơ cao, miệng hát vang những câu thơ của chiến dịch tranh cử. Tại trung tâm thành phố tất cả mọi người tập trung, đồng thanh thét lên như thể một người cái khẩu hiệu nhân dân đoàn kết không bao giờ thất bại. Mọi người rút khăn tay trắng và chờ đợi. Đến nửa đêm tất cả đều rõ ràng phe tả đã thắng. Trong chớp mắt, những toán người tản mác tụ hợp lại, to phình lên, trải dài ra và mọi đường phố đều ăm ắp người, những con người vui sướng nhẩy lên, kêu thét lên, ôm chặt lấy nhau và cười lớn. Đuốc cháy sáng rực và sự lộn xộn của tiếng nói và điệu nhẩy ở ngoài đường biến thành một cuộc rước hội vui tươi, kỷ luật, bắt đầu tiến về phía những đại lộ sạch sẽ của giai cấp tư sản. Và cái quang cảnh lạ lùng của đám biểu tình của nhân dân đi giầy trong xưởng máy, đàn bà ôm con trước ngực, sinh viên mặc áo sơ-mi dài tay, tất cả bình thản diễu hành qua khu cấm và sang trọng mà từ xưa đối với họ như thể một khu ngoại quốc rất ít khi dám mạo hiểm đi qua. Tiếng vang vang của những câu hát, tiếng bước chân của họ và ánh sáng rực rỡ của những ngọn đuốc sáng rực cả vào trong những ngôi nhà đóng kín cửa và lặng lẽ, trong đó bọn người cuối cùng cũng tin vào chính những lời bịa tạc của chiến dịch dọa dẫm của họ, đang run sợ tin chắc rằng dân chúng sẽ xé họ ra từng mảnh, hoặc trong trường hợp may mắn nhất, cũng cướp đoạt hết của cải của họ và đầy họ đi Siberia. Nhưng quần chúng đông đảo chỉ gào thét chứ không hề xô đẩy một cánh cửa nào, cũng không dẫm chân lên những mảnh vườn hoa tuyệt đẹp. Từng toán vui vẻ đi qua, không động đến những chiếc xe hơi sang trọng đậu ở ngoài đường, họ đi vòng qua mấy quảng trường và công viên mà từ xưa chưa bao giờ họ đặt chân tới, và thú vị dừng lại trước những tủ kính cửa hàng ngắm nghía những thứ đồ đạc sáng loáng bày như trong tuần Năm Mới, những thứ đồ đạc mà họ cũng chẳng biết dùng để làm gì, rồi lại tiếp tục bước đi êm đềm bình thản trên lộ trình của mình. Khi đoàn người đi qua trước cửa nhà, Alba chạy vội ra và hòa mình vào dòng người cất cao tiếng hát cho tới khi lạc giọng. Dân chúng diễu hành ồn ào huyên náo suốt đêm. Trong mọi dinh thự những chai sâm banh vẫn nằm nguyên kín nút, món tôm hùm nằm ườn trên khay bạc, và những đĩa bánh và thức ăn bám đặc những ruồi.

Đến tảng sáng, Alba nhìn thấy khuôn mặt không lẫn được của Miguel trong đám đông ầm ĩ lúc đó đã bắt đầu tản mác, anh vừa đi vừa thét lên, hai tay cầm một lá cờ. Alba len lỏi đi tới phía anh, gọi anh đến thất vọng vì anh không thể nghe thấy tiếng cô trong cái ầm ĩ của đám đông lúc bấy giờ. Khi cô đến trước mặt và Miguel trông thấy, anh đưa lá cờ cho người bên cạnh và ôm lấy cô, nâng cô lên khỏi mặt đường. Cả hai đều đã mệt hết sức, và trong lúc ôm hôn nhau, họ khóc vì sung sướng.

– Em đã bảo anh là chúng ta sẽ thắng mà, Miguel! - Alba cười.

– Chúng ta thắng, nhưng bây giờ cần phải bảo vệ thắng lợi - anh đáp lại.

Ngày hôm sau, chính những người ở trong các dinh thự đã thức trắng đêm vì sợ hãi, lại kéo nhau như một trận mưa thiên thạch điên cuồng ra khỏi nhà, xông đến các ngân hàng, yêu cầu trả lại hết tiền bạc của họ. Những kẻ có những gì quý giá, đem dấu nó dưới đệm hoặc gửi ra nước ngoài. Trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, giá trị tư hữu giảm xuống ít nhất một nửa, và tất cả những vé máy bay đều hết ngay trong cơn chạy ra khỏi đất nước một cách điên loạn trước khi bọn xô-viết đến căng giây thép gai ở khắp dải biên cương. Nhân dân đã diễu hành mừng thắng lợi đêm trước, đi xem bọn tư sản xếp hàng nối đuôi nhau và cãi cọ chen lấn nhau trước cửa những nhà băng, và họ cười lên sằng sặc. Chỉ sau mấy tiếng đồng hồ cả nước đã phân chia ra thành hai phe không thể hòa hợp, và sự chia rẽ ấy bắt đầu trải dài, mở rộng ra trong tất cả mọi gia đình.

Thượng nghị sĩ Trueba bị những người đi theo ông giữ lại trụ sở của Đảng ông suốt đêm, vì họ chắc rằng nếu ông bước ra ngoài đường, đám đông dân chúng sẽ dễ dàng nhận ra ông ngay và sẽ treo cổ ông lên một cột giây thép. Trueba thấy bị bất ngờ nhiều hơn là giận dữ. Ông không thể tin được vào sự việc đã xẩy ra, dù cho ông đã từng nhiều năm nhắc đi nhắc lại cái khúc điệu đã nhàm rằng đất nước đã đầy những tên Marxist. Ông không cảm thấy buồn nản, mà trái lại nữa. Trong trái tim ông già chiến sĩ này một xúc cảm lạ đương vẫy cánh, một xúc cảm mà trong thời kỳ thanh xuân ông chưa hề cảm thấy.

– Thắng cử là một chuyện, còn làm tổng thống lại là một chuyện rất khác nhau - ông nói một cách ma mãnh với những bạn đồng liêu đương ngồi khóc sụt sịt.

Tất nhiên cái ý nghĩ thủ tiêu vị tổng thống mới chưa hề có trong đầu óc một người nào, vì những kẻ thù của tổng thống mới vẫn chắc chắn rằng họ sẽ kết liễu cái chức vụ đó của ông bằng chính con đường hợp pháp đã cho phép ông đi tới thắng cử. Đó là điều mà Trueba đã nghĩ đến. Ngày hôm sau, khi thấy rõ ràng đám quần chúng nhân dân đang vui mừng như hội kia không có gì đáng sợ hãi, Thượng nghị sĩ Trueba rời khỏi hang ẩn của mình, đi đến một ngôi nhà nông thôn ở ngoại vi thành phố, tại đó có tổ chức một bữa ăn trưa bí mật. Cùng hội họp trong bữa ăn với ông có những chính khách, một vài sĩ quan quân đội và một số người ngoại quốc do cơ quan CIA cử đến, nhằm vạch ra một kế hoạch lật đổ chính phủ mới: sự bất ổn kinh tế, đó là tên mà họ đặt cho kế hoạch phá hoại.

Đó là một ngôi nhà lớn, kiểu thuộc địa, xung quanh bao bọc bởi một bức tường đá hộc. Khi Thượng nghị sĩ Trueba tới, đã có mấy chiếc xe hơi đỗ trước cửa. Họ nồng nhiệt đón ông, vì ông rõ ràng là một trong số những người lãnh đạo kiên quyết của phe hữa và bởi ông, đề phòng trước những điều bất ngờ, đã có những cuộc gặp gỡ cần thiết hàng mấy tháng trước đó. Sau bữa ăn trưa có cá ướp lạnh với sốt quả bơ, lợn sữa quay trên lử rượu Brandy và bọc kem sôcôla, họ đuổi những người hầu bàn ra và đóng then ngang cửa phòng khách. Tại đó họ vạch đại cương chiến lược của họ và sau đó, đứng lên nâng cốc chúc mừng tổ quốc. Tất cả bọn họ, trừ những người ngoại quốc, sẵn sàng đặt nửa sản nghiệp cá nhân cho công việc này, duy chỉ có ông già Trueba nói sẵn sàng hiến dâng cả cuộc đời mình nữa.

– Chúng ta sẽ không để cho hắn yên lấy một phút. Hắn sẽ phải từ chức - ông kiên quyết tuyên bố.

– Và nếu như cái đó không kết quả, thưa Thượng nghị sĩ, chúng ta sẽ có cái này - tướng Hurtado vừa nói tiếp vừa đặt khẩu súng chỉ huy của mình trên tấm khăn trải bàn.

– Chúng tôi không thích để xẩy ra cuộc binh lính nổi dậy đâu, thưa tướng quân, - viên gián điệp làm việc tại đại sứ quán nói bằng một thứ tiếng Tây Ban Nha thật sõi. - Chúng tôi muốn chủ nghĩa Marx thất bại thảm hại và tự đổ nhào, để có thể tước bỏ trong đầu nhiều người ở các nước khác trên lục địa này cái ý tưởng đó đi. Ông hiểu không? Vấn đề này chúng tôi sẽ giải quyết nó bằng tiền. Chúng ta vẫn có thể mua được một số hạ nghị sĩ để họ không chịu công nhận hắn làm tổng thống. Trong Hiến Pháp của các ông đã ghi: nếu không được đa số tuyệt đối thì Hạ nghị viện phải quyết định.

– Hãy vứt cái ý nghĩ ấy trong đầu ngài đi, thưa mister - Thượng nghị sĩ Trueba thốt lên - Ở đây, ông không hòng mua chuộc được một ai đâu! Quốc Hội và Lực Lượng Vũ Trang đều không thể hủ hóa. Tốt hơn cả là ta dùng số tiền đó để mua hết thẩy mọi phương tiện thông tin. Như thế chúng ta có thể thao túng dư luận quần chúng, điều duy nhất mà ta phải chú ý đến trong thực tế.

– Việc đó thực điên! Việc đầu tiên mà bọn Marxist tiến hành là cắt đứt tự do báo chí! - rất nhiều tiếng nói đồng thanh vang lên.

– Hãy nghe tôi, thưa các vị - Thượng nghị sĩ Trueba đáp. - Tôi hiểu rõ đất nước này. Không bao giờ người ta tước bỏ quyền tự do báo chí. Hơn nữa, việc đó có ghi trong chương trình của chính phủ, là thề sẽ tôn trọng quyền tự do dân chủ. Chúng ta sẽ săn bắt chúng bằng chính cái bẫy của chúng.

Thượng nghị sĩ Trueba nói có lý. Không ai mua chuộc được những nhà nghị sĩ ở hạ viện, và trong thời hạn đã nêu trong pháp luật, phe tả cứ bình yên nắm được chính quyền. Lúc đó phái hữu bắt đầu mà tập hợp sự căm tức.

Sau cuộc tuyển cử, đời sống của tất cả mọi người đều thay đổi, và những ai nghĩ họ vẫn có thể tiếp tục cuộc sống như bao lâu nay, rất nhanh chóng nhận ra cái đó chỉ là ảo tưởng. Đối với Pedro García Con sự thay đổi thật tàn nhẫn. Anh đã sống thoát được những cạm bẫy của thói thường, đã tự do và nghèo nàn như một người hát dong lang thang, không bao giờ biết đi giầy da, đeo cà vạt hay đồng hồ, đã cho phép tha hồ thỏa sức trong âu yếm, ngây thơ, lãng phí và ngủ trưa, vì anh không có bổn phận phải trả nợ nần ai cả. Càng ngày anh càng khó khăn trong việc tìm thấy những lo lắng và đau thương cần thiết để có thể sáng tác một bài hát mới, vì cùng với năm tháng trôi qua, anh đã tới chỗ có một sự yên ổn nội tâm sâu lặng, và tính quật khởi từng động viên anh trong thời kỳ thanh niên bây giờ đã biến thành một tính ngoan ngoãn hiền lành của con người đã thỏa mãn với chính mình. Anh sống thanh đạm như một người thanh giáo. Không có tham vọng chút nào về tiền tài hoặc quyền lực. Điểm hoen duy nhất trong cái nền yên tĩnh của anh là Blanca. Anh đã từ bỏ không quan tâm đến loại tình yêu không có tương lai của những người còn trẻ và đã có được lòng tin chắc chắn chỉ có Blanca là người phụ nữ duy nhất của mình. Anh tính đến những năm anh yêu cô trong vòng bí mật và không thể nào nhớ được có một giây lát nào mà cô lại không có mặt trong cuộc đời mình. Sau cuộc bầu cử tổng thống, cuộc sống thăng bằng của anh bị phá vỡ bởi yêu cầu cấp thiết phải cộng tác với chính phủ. Anh không thể từ chối, vì như người ta giải thích, những đảng cánh tả không có đủ người tài giỏi để gánh vác tất cả những công việc mà họ được giao phó.

– Tôi là một người nông dân. Không qua một thời gian đào tạo nào - anh tìm cách để xin kiếu.

– Không sao cả, đồng chí ạ. Ít nhất đồng chí cũng rất quần chúng. Dù có va vấp hay bước hụt, quần chúng cũng sẽ tha lỗi cho đồng chí thôi - mọi người đáp.

Thế là lần thứ nhất trong đời anh phải ngồi sau một bàn giấy, có một cô thư ký riêng cho mình, và sau lưng anh là bức chân dung đồ sộ những nguyên lão nghị viên của tổ quốc trong một trận chiến đấu vinh quang nào đó. Pedro García Con nhìn qua khuôn cửa sổ có chấn song của văn phòng sang trọng của mình, chỉ trông thấy có một khung vuông nhỏ của vòm trời xám. Đây không phải là một chức vụ để trang trí. Anh làm việc từ bảy giờ sáng đến tối, và cuối cùng anh mệt nhoài, không còn khả năng búng nổi một hòa âm trên cây đàn guitar của mình, và càng không thể âu yếm Blanca với sự may mê thường lệ. Khi hai người vượt qua hết mọi cản trở quen thuộc của Blanca, cả những chướng ngại mới do công việc của Pedro Con áp đặt, họ có thể hẹn gặp nhau thì lúc nằm dưới tấm chăn anh lại thấy buồn rầu nhiều hơn là thèm muốn. Họ yêu nhau một cách mệt mỏi, luôn bị ngắt quãng bởi chuông điện thoại, luôn bị theo đuổi bởi thời gian, cái thời gian mà không bao giờ họ có thể thấy đầy đủ. Blanca thôi không mặc bộ đồ lót của phụ nữ ăn chơi nữa, vì chị thấy đó là một sự khêu gợi vô ích nó chỉ đẩy hai người đến chỗ cảm thấy lố lăng. Cuối cùng họ gặp nhau chỉ để ngồi ôm nhau nghỉ, như thể một đôi ông bà già, chuyện trò với nhau như bè bạn về những vấn đề hàng ngày của nhau và những vấn đề trọng đại làm rung chuyển đất nước. Một hôm Pedro García Con ngồi tính thấy rằng hầu như một tháng nay hai người không có quan hệ yêu đương và, thật tồi tệ đối với anh, không một ai trong hai người cảm thấy mong muốn làm việc đó. Anh giật mình. Vào độ tuổi của anh không có lý gì lại có thể bất lực, anh liền gán cái tội đó cho đời sống độc thân đối với những thói lăng nhăng mà anh đã đeo đuổi và không ngừng phát triển. Anh nghĩ nếu như sống một cuộc đời bình thường với Blanca hàng ngày chị yên tĩnh đợi anh trong một gia đình thì mọi việc sẽ khác đi. Anh lại nhắc tới chuyện cưới nhau một lần chót, vì anh đã chán những trò yêu đương vụng trộm, và cũng không còn ở độ tuổi kéo mãi cuộc sống như hiện nay. Blanca đáp lại vẫn bằng câu trả lời mà bao nhiêu lần trước chị đã nói.

– Em cần phải suy nghĩ đã, anh yêu.

Chị đang trần truồng, ngồi trên chiếc giường hẹp của Pedro García Con. Anh nhìn chị một cách không thương hại và nhận thấy thời gian đã bắt đầu hủy hoại chị bởi tác động tàn phá của nó. Blanca có vẻ béo hơn, buồn hơn, đôi bàn tay méo mó bởi bệnh thấp khớp, và đôi vú tuyệt diệu xưa kia đã từng làm cho anh mất ngủ, hiện đang biến thành một bộ ngực to bè của một bà chủ gia đình trong độ tuổi chín chắn nhất của mình. Tuy vậy anh vẫn thấy chị đẹp như trong thời thanh niên, khi mà hai người yêu nhau giữa những búi lau sậy bên bờ sông tại đồn điền Ba Cô Maria, và cũng chính vì vậy mà anh than thở ngán ngẩm tại sao sự mệt mỏi lại mạnh hơn là lòng yêu say của mình.

– Em đã suy nghĩ về việc đó hầu một nửa thế kỷ rồi. Đủ rồi đấy. Hoặc là cưới bây giờ, hoặc là không bao giờ nữa - anh kết luận.

Blanca không thay đổi ý kiến, vì đây không phải là lần đầu tiên anh thúc dục chị đi tới một quyết định. Cứ mỗi lần anh cắt đứt với một cô nào đó trong số những cô người yêu trẻ, anh lại quay về bên cạnh chị, yêu cầu chị làm lễ cưới, để giữ lấy tình yêu một cách tuyệt vọng và tha thứ cho nhau. Khi anh thỏa thuận rời bỏ xóm thợ, nơi mà anh đã sống nhiều năm hạnh phúc, để đến ở trong căn hộ của giai cấp trung lưu, anh cũng đã từng nói với chị những lời y như vậy.

– Hoặc em lấy anh bây giờ, hoặc không bao giờ chúng ta gặp nhau nữa.

Blanca không hề biết rằng lần này quyết định của Pedro García Con lại bất di bất dịch.

Hai người giận dữ từ biệt nhau. Blanca mặc quần áo, nhặt vội vàng chiếc áo vất trên sàn và cuộn tóc búi sau gáy, gài lại bằng mấy chiếc kẹp và sắp xếp lại giường đệm cho khỏi bừa bãi. Pedro García Con châm một điếu thuốc và đôi mắt vẫn nhìn Blanca. Cuối cùng Blanca đi giầy, cầm chiếc túi sách và từ bực cửa đưa tay ra hiệu từ biệt. Chị yên trí ngay ngày hôm sau, anh sẽ gọi chị để làm lành với nhau. Pedro García Con quay mặt vào tường. Một cái nhăn cay đắng đã khiến miệng anh mím lại như một đường thẳng. Rồi sau đó, hai năm liền họ không gặp lại nhau.

Những ngày liền sau hôm đó, Blanca đợi anh gọi điện thoại nói chuyện với chị, theo như một đồ thị đã vạch từ xưa vẫn nhắc đi nhắc lại. Việc đó chưa bao giờ sai sót, ngay cả thời kỳ chị lấy chồng và hai người phải xa cách nhau một năm. Ngay cả trong trường hợp đó, cũng chính anh vẫn đi tìm gặp chị. Nhưng, đến ngày thứ ba không được tin tức gì, chị bắt đầu hoảng hốt. Blanca trằn trọc, trăn trở trên giường, bị dằn vặt trong một cơn mất ngủ triền miên, chị phải uống gấp đôi liều thuốc an thần, lại quay về trạng thái bị đau đầu và thần kinh, tất bật trong xưởng gốm với hàng trăm con giống kỳ quặc cho vào lò, lấy ra lò với một cố gắng giữ cho thật bận bịu để không nghĩ ngợi, nhưng cuối cùng vẫn không nhấn chìm được nỗi băn khoăn lo lắng của mình. Sau cùng chị đành gọi giây nói đến Bộ. Một giọng phụ nữ đáp đồng chí García đang bận họp không thể dứt ra được. Ngày hôm sau Blanca lại gọi, và cứ tiếp tục gọi cho đến hết tuần lễ, cho tới khi chị biết rằng không thể gặp được anh bằng con đường điện thoại này. Chị phải hết sức cố gắng để thắng cái tính kiêu ngạo khinh người mà chị thừa kế của cha, mặc bộ quần áo đẹp nhất, đi một đôi tất mỏng đến tận văn phòng để gặp anh. Chìa khóa của chị không đúng khóa, chị phải bấm chuông. Một người đàn ông to lớn, ria rậm, có đôi mắt như nữ sinh, ra mở cửa.

– Đồng chí García đi vắng - người ấy nói và không cả mời chị bước vào nhà.

Đến lúc ấy thì Blanca hiểu rằng chị đã mất anh. Chị lờ mờ thoáng thấy tương lai của mình, nhìn thấy mình ở giữa một hoang mạc mênh mông, giết thời gian trong những công việc bận rộn không có nghĩa lý gì, không có người đàn ông duy nhất mà chị đã yêu suốt đời mình ở bên cạnh, xa cách những cánh tay mà mình đã nằm ngủ trong đó từ những ngày không còn nhớ được của thời kỳ thơ ấu. Chị ngồi bệt xuống bực thềm, nức nở khóc. Người đàn ông ria rậm lặng lẽ khép cánh cửa.

Chị không nói với ai về việc vừa qua. Alba hỏi chị về Pedro García Con nhưng chị chỉ trả lời con một cách lảng tránh, nói chức vụ mới trong chính phủ khiến anh rất bận. Chị vẫn tiếp tục lên lớp dạy cho những cô gái nhàn rỗi và tụi trẻ con si ngốc, thêm nữa chị lại bắt đầu dạy nghề gốm tại những làng xóm ngoại ô, tại đó phụ nữ đã tập hợp lại để học tập những nghề mới mẻ và lần đầu tiên tham gia vào những hoạt động chính trị, xã hội trong nước. Sự tổ chức rất cần thiết, bởi vì “con đường đi tới chủ nghĩa xã hội” nay mai rất sớm biến thành một chiến trường. Trong khi nhân dân ăn mừng thắng lợi, để râu tóc mọc lờm xờm, đối xử với nhau và gọi nhau đồng chí, phục hồi nền ca múa dân gian đã bị quên lãng và những nghề thủ công nhân dân, và thực hiện chính quyền mới của mình trong những cuộc họp triền miên vô ích của những người lao động, trong đó tất cả mọi người đều nói cùng một lúc và không bao giờ đi đến một quyết định nào, thì phái hữu thực hiện một loạt hành động chiến lược nhằm phá tan tành nền kinh tế và tiêu tan uy tín của chính phủ. Họ nắm trong tay những phương tiện thông tin mạnh nhất, có những phương tiện kinh tế hầu như vô tận, lại được thêm sự giúp đỡ của bọn ngoại quốc dành cho những quỹ tiền tệ bí mật cho kế hoạch phá hoại. Chỉ sau mấy tháng chúng đã có thể đánh giá được kết quả. Lần đầu tiên trong đời, nhân dân có khá đủ tiền để tiêu dùng cho những sự cần thiết cơ bản và mua một vài thứ từ lâu hằng mơ ước; nhưng họ không thể làm được việc đó vì trong các cửa hiệu hầu như đều rỗng tuếch. Việc thiếu cung cấp lương thực thực phẩm xuất hiện và tiến tới như một cơn ác mộng tập thể. Phụ nữ rạng sáng đã phải thức dậy đi nhận chỗ xếp hàng, những hàng nối đuôi nhau vô tận: để có thể mua được một con gà gầy, nửa tá tã sơ sinh, hoặc giấy vệ sinh. Si đánh giầy, kim khâu và cà-phê trở thành những thứ hàng hóa sang trọng, mà người mua đem tặng nhau trong những ngày sinh nhật. Một nỗi lo lắng về thiếu thốn nổi lên, cả đất nước bị nghiêng ngửa bởi những nguồn tin đồn đại rất mâu thuẫn làm hoảng hốt nhân dân, những tin đồn về việc cùng ngày mọi vật phẩm càng khan hiếm, thế là người ta đổ xô đi mua bất kỳ cái gì thấy có, không đắn đo cân nhắc, cốt để đề phòng cho tương lai. Người ta đứng xếp hàng nối đuôi nhau mà không biết ở trên hàng đầu kia người bán bán cái gì, chỉ cốt sao cái dịp có thể mua được một món gì đó khỏi đi mất, dù thứ hàng đó trong nhà chưa cần thiết. Nẩy sinh ra một bọn chuyên môn xếp hàng thuê, bán chỗ cho người muốn mua bằng một giá vừa phải, và những người bán hàng quà bánh lợi dụng thời cơ tiêu thụ bánh kẹo dễ dàng, và thêm nữa có cả những người cho thuê khăn choàng để sắp hàng ban đêm. Chợ đen nổi lên khắp mọi chốn. Cảnh sát định tìm cách dẹp, nhưng nó như bệnh dịch hạch nẩy nở lan tràn khắp nơi, dù cho xe cảnh sát đi bắt giữ rất nhiều người mang những gói đáng nghi vẫn không sao dẹp được. Cả trẻ con cũng buôn bán trong sân chơi của trường học. Trong cơn giục giã phải vơ vét hàng hóa đó vô tình nhiều người đã trở nên lầm lẫn, đến nỗi có những người chưa bao giờ hút thuốc lá cũng mua thuốc lá với bất cứ giá nào, và những người chẳng có con nhỏ cũng gây sự tranh cãi nhau để cố mua được một chai thức ăn cho trẻ sơ sinh. Những đồ phụ tùng và đồ dùng bếp núc biến đâu hết, cả những phụ tùng của các thứ máy móc công nghiệp, của mọi loại xe máy cũng vậy. Ét-săng phải cung cấp theo tích-kê, và hàng dãy xe ô-tô có thể xếp hàng dài hai ngày một đêm để chờ đến lượt, nằm trườn như thể một con trăn dài uốn khúc im lặng sưởi nắng giữa trời, làm cản trở cả giao thông trong thành phố. Không có thì giờ xếp hàng như vậy, công nhân viên chức cuối cùng phải cuốc bộ hoặc đạp xe đạp đi làm. Đường phố ngập đầy những người đi xe đạp tạo nên vẻ kỳ quặc của những người Hòa Lan. Tình hình đang như vậy thì những công nhân lái xe đình công. Đến tuần lễ đình công thứ hai, mọi người thấy rõ ràng đây không phải vấn đề lao động, tiền lương mà là vấn đề chính trị, vì không có người nào nghĩ đến chuyện trở lại làm việc. Quân đội muốn đứng ra đảm nhiệm vấn đề đó, vì thấy vườn rau để thối trên cánh đồng mà ở chợ thì không có một ngọn bán cho các bà nội trợ, nhưng dòm đến xe lại thấy tài xế đã tháo hết ruột máy, nên quân đội cũng chịu không thể nào điều khiển được những chiếc xe ca-mi-ông nằm ườn trên đường cái như thể những chiếc xe hóa thạch. Tổng thống xuất hiện trên máy truyền hình yêu cầu nhân dân bình tĩnh, kiên nhẫn. Ông thông báo cho cả nước biết lái xe ca-mi-ông được chủ nghĩa đế quốc trả tiền công, sẽ kéo dài cuộc đình công vô thời hạn, như vậy điều tốt nhất là từng gia đình trồng lấy luống rau của mình trong vườn, trên ban công, ít nhất cho đến khi tìm thấy một phương pháp giải quyết khác. Nhân dân đã quen với sự nghèo khổ và chỉ được ăn gà trong những ngày quốc lễ hoặc ngày Năm Mới, nên không mất cái vui sướng của những ngày đầu thắng lợi, mà trái lại, sẵn sàng tổ chức lại như trong một cuộc chiến tranh, nhất quyết không cho phép việc phá hoại kinh tế làm giảm sút thắng lợi của họ. Mọi người vẫn tiếp tục đón chào với tinh thần hội hè, và vẫn hát vang trên đường phố câu hát nhân dân đoàn kết không bao giờ thất bại, dù mỗi ngày giọng một rè đi, vì sự chia rẽ và mối hằn thù đang loang ra nhanh chóng không sao cản được.

Cuộc sống của Thượng nghị sĩ Trueba cũng như của những người khác, đều có thay đổi. Tinh thần phấn khởi chiến đấu mà ông triển khai đã bắt đầu trả lại cho ông sức lực của những ngày xưa, và làm giảm nhẹ nỗi đau của bộ xương khốn khổ của ông. Làm việc với sức lực như trong những thời đẹp đẽ nhất, ông tiến hành nhiều cuộc du ngoạn ra nước ngoài để mưu đồ phản loạn, và dọc ngang một cách không mệt khắp các tỉnh trong nước, từ Bắc xuống Nam, bằng máy bay, xe ô-tô và cả xe lửa, nay đã không còn cái sang trọng của những toa tàu hạng nhất. Ông cố chịu đựng những cuộc tiệc rượu ban đêm mà những đảng viên thết đãi ông tại từng tỉnh thành, thị xã, và thôn xóm mà ông đi qua, và ông giả vờ thèm ăn như một tên tù, dù bộ ruột của ông già không còn khả năng để tiếp thụ những bữa ăn đột ngột đó. Ông sống trong một hoạt động âm mưu phản loạn. Mới đầu do việc thực hiện lâu dài những quyền dân chủ ông không có khả năng đặt những cạm bẫy chống chính phủ, nhưng rồi ông nhanh chóng từ bỏ ý định đánh đổ địch thủ trong khuôn khổ luật pháp, và chấp nhận kế sách duy nhất để đánh đổ chính phủ là sử dụng những phương pháp bị cấm. Ông là người thứ nhất dám nói trước công chúng rằng, để chặn bước tiến của cộng sản chủ nghĩa Marxist chỉ có đảo chính quân sự là cách duy nhất mang lại kết quả, vì nhân dân sẽ không chịu từ bỏ chính quyền đã mong chờ khắc khoải từ hàng nửa thế kỷ nay, chỉ vì thiếu gà ăn.

– Thôi, hãy bỏ hết những trò đĩ đực ấy đi, và cầm lấy vũ khí! - ông nói khi nghe người ta bàn đến chuyện phá hoại.

Ý nghĩ ấy không phải được giữ như một điều bí mật mà được ông gieo rắc tuyên truyền khắp bốn phương, và chẳng hài lòng với riêng việc tuyên truyền đó thôi, thỉnh thoảng ông lại đến Trường Quân Sự khích dục bọn giáo viên như thể quẳng ngô vào cho lũ gà mái đẻ. Ông chọn thuê hai tên vệ sĩ cặp kè để bảo vệ ông. Ông thường quên rằng chính ông đã thuê họ làm theo hợp đồng, nên khi cảm thấy mình bị họ rình gác ông lại đâm cáu kỉnh chửi bới họ, giơ cây ba-toong ra dọa họ, và thường kết thúc bằng một cơn ngất xỉu vì đau tim. Ông tin chắc chắn nếu có ai đó dự định mưu sát ông thì hai tên hèn mạt khốn kiếp đó cũng không giúp được cho ông khỏi bị ám sát, nhưng ông cũng tin tưởng rằng sự có mặt của chúng ít nhất có thể dọa được những người hỗn láo bất chợt xuất hiện. Ông cũng định thuê người canh giữ cho cả cô cháu nữa, bởi ông nghĩ nó có mặt trong cái hang của những tên cộng sản, ở đó bất kỳ lúc nào cũng có thể có kẻ vô lễ với nó vì biết nó là cháu gái ông, nhưng Alba không muốn nghe tới chuyện đó. “Một tên giết người thuê thật giống y như thể một lời thú nhận về tội lỗi. Cháu không có điều gì phải sợ hãi”, cô lập luận cãi lại. Ông già không dám nài ép, nhắc lại, vì ông đã chán việc cãi cọ với con cháu trong gia đình, hơn nữa, cô cháu gái ông là người duy nhất trên đời này đã cho ông được chia xẻ sự âu yếm của mình và đã khiến cho mình cười được.

Trong thời gian đó Blanca đã tổ chức được một giây chuyền tiếp tế qua con đường chợ đen và những liên hệ của chị tại các xóm thợ, nơi mà chị dạy nghề gốm cho một số phụ nữ. Chị phải vất vả mới có được một bao đường hoặc một hòm xà phòng. Tiến tới chị có được một số việc làm ma mãnh từ xưa chưa hề tưởng mình có thể có khả năng như vậy, để tích trữ trong một căn phòng trống đủ các thứ, cả một vài thứ thật rõ ràng vô ích như hai thùng nước chấm mà chị mua của mấy hiệu người Tầu. Chị đóng cửa sổ buồng, đóng khóa cửa ra vào và đi đâu cũng đeo chiếc chìa khóa bên thắt lưng, ngay cả khi tắm cũng không rời nó khỏi người, vì chị không tin vào bất kỳ ai, kể cả Jaime và con gái chị. Chị không thiếu lý lẽ để làm như vậy. “Mẹ như thể một người cai ngục, mẹ ạ”, Alba nói khi cô hoảng hốt thấy cái cung cách ma mãnh gây cay đắng cho mình trong hiện tại để đề phòng cho tương lai. Alba thuộc loại người cho rằng nếu không có thịt, thì sẽ ăn khoai tây, và nếu chẳng có giày thì đi guốc, dép, nhưng Blanca, kinh hãi trước ý nghĩ đơn giản của con gái, bảo vệ ý kiến dù thế nào thì thế, không thể hạ thấp mức sống, để bào chữa cho việc chị đã để rất nhiều thì giờ vào việc tích trữ, buôn lậu. Thực ra, chưa bao giờ mọi người trong gia đình lại được sống sung sướng hơn thế, kể từ sau khi Clara chết, vì lần đầu tiên có được một người lo lắng tổ chức nội trợ và chú ý đến những nội dung chứa đựng trong từng chiếc soong, nồi. Từ đồn điền Ba Cô Maria gửi đều về những hộp thức ăn mà Blanca dấu kín. Lần thứ nhất, hầu hết những thứ đó bị thối rữa, và mùi hôi bay ra khỏi căn buồng khóa kín, tỏa khắp ngôi nhà, rồi tỏa khắp khu phố. Jaime đề nghị với chị đem cho, đem đổi hoặc bán những sản phẩm đã hư, nhưng Blanca từ chối không chịu chia sẻ với ai những kho báu của mình. Alba lúc đó mới nhận ra mẹ mình, tưởng như là người duy nhất có tâm trí thăng bằng trong gia đình, cũng có cái tính điên riêng của mẹ. Cô liền đục một lỗ thủng lớn trên tường của mấy gian nhà phụ, và qua cái lỗ đó Alba rút ra những sản phẩm đúng với liều lượng mà mẹ cô tích trữ. Cô làm công việc đó một cách hết sức cẩn thận để không ai có thể biết, cô ăn cắp đường, gạo, bột từng bơ một, cắt sén phó mát và vung vãi quả khô, quả ướp ra xung quanh làm như chuột bới, khiến Blanca phải mất bốn tháng sau mới bắt đầu thấy nghi ngờ. Lúc đó chị làm cuộc kiểm kê giấy trắng mực đen hẳn hoi tất cả những gì có trong kho tích trữ, và đánh dấu chữ thập những gì đã lấy ra cho việc chi dùng trong gia đình. Nhưng Alba lợi dụng đến từng sự vô ý nhỏ nhất của mẹ để đánh dấu chữ thập vào bản danh sách kiểm kê, khiến cho Blanca cuối cùng đi đến nghi ngờ không biết mình đã lầm lẫn trong công việc kế toán hay trong gia đình đã ăn tốn đến gấp ba lần số lượng thực phẩm mà chị đã tính, hoặc thực sự trong ngôi nhà lớn quái đản này vẫn còn lảng vảng những hồn ma đói khát đến thăm.

Sản phẩm của vườn trại mà Alba lấy đó chạy đến tay Miguel anh liền đem phân chia trong các xóm thợ và xưởng máy, kèm với những tờ truyền đơn cách mạng kêu gọi đấu tranh vũ trang để đánh gục tập đoàn tư bản. Nhưng không một ai chú ý nghe anh. Mọi người đều tin rằng, nếu đã tới được chính quyền theo con đường hợp pháp và dân chủ, không ai có thể tước bỏ quyền đó được, ít nhất cũng phải tới kỳ tổng tuyển cử tổng thống sắp tới.

– Thật là một lũ súc sinh, họ không thấy là phe hữu đương tự vũ trang ư! - Miguel nói với Alba.

Alba tin lời anh. Cô đã trông thấy đêm đêm người ta chở vào sân nhà cô những hòm gỗ lớn, và sau đó, tất cả những thứ chuyên chở đến đó đều được bí mật xếp kho, dưới sự điều khiển của Trueba. Ông ngoại cô, cũng giống như mẹ cô, khóa trái cửa kho bằng một chiếc khóa treo, và đi đâu ông cũng đeo chiếc chìa khóa lủng lẳng dưới cổ, trong chiếc túi da dê mà ông đựng hàm răng giả của Clara. Alba kể chuyện đó cho cậu Jaime lúc đó đã trở về nhà sau một thời gian thỏa thuận ngừng chiến với cha, “Cháu hầu như chắc chắn đó là vũ khí”, cô bàn với cậu Jaime, trong thời kỳ này như đương ở cung trăng và vẫn cứ vậy cho tới ngày bị giết, anh không thể tin vào lời cháu gái, nhưng Alba khẩn khoản mãi, cuối cùng anh nhận sẽ nói với cha vào giờ ăn. Những nghi ngờ của anh được câu trả lời của cha làm cho tỏ rõ.

– Trong nhà tao, tao muốn làm việc gì mà tao thích đều được; tao chở đến đấy bao nhiêu hòm mà tao muốn đều được. Chúng mày đừng có chõ mũi vào những công việc của tao nữa. - Thượng nghị sĩ Trueba vừa đấm mạnh xuống mặt bàn làm cốc tách nảy tung vừa gầm lên cắt gọn câu chuyện.

Đêm đó Alba đến gặp cậu tại căn hầm sách vở và đề nghị cậu cùng cô sử dụng những vũ khí của ông ngoại giống như phương pháp mà cô đã dùng với lương thực, thực phẩm tích trữ của mẹ cô. Thế là họ bắt đầu hành động. Suốt đêm hai người đào được một lỗ hổng trên bức tường của căn phòng giáp phòng chứa vũ khí, rồi họ che kín lại ở phía bên này bằng một chiếc tủ, và mé bên kia bằng mấy chiếc hòm của cấm đó. Từ lỗ hổng đó hai người có thể chui vào căn phòng khóa kín của ông Trueba, mang theo một chiếc búa và một cái choòng bẩy. Alba đã có kinh nghiệm trong việc này, chỉ cho cậu mở những chiếc hòm thấp nhất. Hai người thấy trong kho một khối lượng vũ khí chiến đấu khiến họ phải há mồm kinh ngạc, vì không ngờ rằng lại có thể có những dụng cụ giết người hoàn hảo đến như thế. Liền những ngày sau đó hai người ăn cắp với hết khả năng có thể có của họ, nhét đầy đá vào những chiếc hòm rỗng, và đặt chúng xuống dưới những hòm khác để không ai chú ý thấy được việc làm của họ. Cả hai lôi những súng chiến đấu ngắn, tiểu liên, súng trường và lựu đạn, đem dấu trong căn hầm của Jaime cho tới khi Alba có thể mang chúng đi từng ít một trong chiếc hộp đàn cello ra tới nơi đảm bảo an toàn. Thượng nghị sĩ Trueba trông thấy cô cháu gái kéo lê hộp đàn nặng nề mà không ngờ trong đó đang lăn lóc những viên đạn mà người ta đã biết bao vất vả chuyển được qua biên giới và dấu trong kho kín nhà mình. Alba có ý định giao số vũ khí lấy được đó cho Miguel, nhưng cậu Jaime cho cô biết Miguel cũng là một tên khủng bố chẳng kém ông ngoại, nên tốt hơn hết là dấu nó đi để không ai có thể dùng để làm cho người khác đau khổ. Họ bàn bạc với nhau về một số phương pháp giải quyết từ cách vất chúng xuống sông đến cách đốt chúng trong một lò nướng bánh, cuối cùng họ đi đến quyết định thực tế hơn cả là bọc chúng trong túi nhựa rồi chôn xuống một nơi chắc chắn và bí mật, phòng khi có thể dùng đến để phục vụ cho một đại nghĩa chân chính nhất. Thượng nghị sĩ Trueba rất lấy làm lạ thấy con trai và cháu gái phác tính một cuộc đi thăm miền núi, bởi cả Jaime lẫn Alba đều chẳng có tập một môn thể thao nào kể từ những thời kỳ còn học trong trường trung học của người Anh, và càng không bao giờ thấy tỏ ra cái khuynh hướng thích môn leo núi khó chịu này. Một buổi sáng thứ bẩy họ ra đi trên một chiếc xe jeep mượn được, đem theo một lều trại, một giành thức ăn và một chiếc va-li bí mật mà hai người phải khiêng vì nó nặng như một người chết. Trong va-li có một số vũ khí chiến đấu mà họ đã ăn trộm của Thượng nghị sĩ Trueba. Họ phấn khởi hướng về phía dãy núi, cho tới chỗ con đường còn cho phép xe chạy tới, sau đó họ đi tắt cánh rừng, tìm một chỗ lặng lẽ, yên tĩnh ở giữa vùng cây cối xác xơ bởi gió và giá lạnh. Họ đặt mọi thứ và dựng tạm một căn lều tại đó, rồi đào hố và chôn những túi vũ khí xuống, đánh dấu mỗi hố chôn bằng một đống đá đặt lên trên. Thời gian còn lại của ngày cuối tuần đó họ dùng để câu cá quả bên sông và nướng cá trên lửa củi gai, rồi đi lang thang trên sườn núi như những tay thám hiểm trẻ và kể cho nhau nghe về chuyện ngày xưa. Đêm đến hai cậu cháu hâm nóng người bằng rượu vang đỏ pha quế và đường, rồi quấn kín bằng những tấm khăn san, họ nâng cốc chúc mừng cái khuôn mặt mà ông ngoại sẽ sửng sốt lộ ra khi ông biết vũ khí của ông bị mất trộm, và cả hai cười đến chảy nước mắt.

– Nếu cậu không phải là cậu của cháu, cháu sẽ lấy cậu đấy! - Alba nói đùa.

– Thế còn Miguel?

– Anh ấy sẽ là người yêu của cháu.

Jaime có vẻ không vui, và suốt những giờ còn lại trong cuộc đi chơi anh trở nên cau có. Đêm hôm đó, họ chui vào túi ngủ riêng của mình, hai cậu cháu tắt nến và nằm yên lặng. Alba ngủ ngay lập tức, còn Jaime mắt mở trừng trừng trong bóng tối cho tới tận tang tảng sáng. Anh thích nghĩ Alba như thể con gái anh, nhưng đêm đó anh tự thấy ngạc nhiên muốn không là cha hoặc cậu nó, mà muốn chỉ đơn giản là Miguel. Anh nghĩ tới Amanda và phàn nàn thấy bây giờ cô không còn có thể làm cho anh cảm động; anh lần tìm trong trí nhớ ngọn lửa của niềm say mê không mực thước mà có lần anh đã cảm thấy đối với cô gái ấy, nhưng không thể nào tìm thấy. Anh đã biến thành một người cô độc. Thời kỳ đầu anh đã rất gần Amanda, vì anh đã nhận trách nhiệm chữa chạy săn sóc cô và hầu như ngày nào anh cũng gặp cô. Cô bệnh nhân đau mấy tuần như sắp chết, cho tới khi có thể bỏ được ma túy. Rồi Amanda bỏ luôn cả thuốc lá, bỏ rượu mùi, và bắt đầu sống một cuộc sống lành mạnh và ngăn nắp, kiếm được một ít đồng lương, cắt tóc ngắn và lại bôi quầng cho đôi mắt mầu sẫm, lại đeo vòng cổ và vòng tay kêu lanh canh, với một ý định cảm động mong phục hồi cái hình ảnh đã phai mờ mà chị còn giữ được về mình. Chị đã yêu. Từ chỗ buồn nản chị chuyển sang trạng thái vui mừng thường xuyên, và Jaime trở thành trung tâm của mọi ám ảnh của chị. Chị cố gắng hết sức để rứt mình ra khỏi những ước hẹn quá thời hạn để trao mình cho anh như chứng cứ của tình yêu. Jaime không khuyến khích chị, nhưng cũng không can đảm xua đuổi chị, bởi anh nghĩ ảo tưởng về tình yêu có thể giúp chị nhiều trong việc phục hồi sức khỏe, nhưng đồng thời cũng hiểu tình yêu đó đến quá chậm đối với hai người. Hầu như anh cũng không thực hiện nổi ý đồ giữ một khoảng cách đối với chị, với lời xin lỗi rằng mình là một anh trai già đã không còn sức lực trong việc yêu đương. Với anh hiện anh chỉ cần những cuộc gặp gỡ vụng trộm với một vài cô y tá vui tươi, dễ dãi trong bệnh viện, hoặc những cuộc thăm chơi buồn thảm tại các nhà chứa để thỏa mãn những đòi hỏi cấp thiết trong đôi lát rỗi rãi rất hiếm mà việc làm của anh cho phép là đủ rồi. Dù vậy anh vẫn thấy mình bị vướng trong mối giây liên hệ với Amanda, người phụ nữ trong thời thanh niên anh đã ước mơ đến tuyệt vọng, nhưng bây giờ không còn khiến cho anh rung động, và không ước ao nối lại. Chị chỉ còn gợi được trong anh một tình cảm thương hại, thứ tình cảm mạnh nhất thường khiến cho anh xúc động. Trong suốt cuộc đời sống chung với nghèo nàn, đau khổ, tâm hồn anh không đanh khô lại, mà mỗi ngày một thêm dễ xúc động và mềm yếu bởi lòng thương. Hôm Amanda vòng tay ôm lấy cổ anh và nói yêu anh, anh đã máy móc ôm chị và hôn chị bằng một vẻ say mê giả tạo để chị không thể nhận ra anh đã không còn yêu chị. Cứ như vậy anh bị cuốn vào trong một vòng liên hệ trong độ tuổi anh tưởng như không còn có khả năng cho những mối tình sôi nổi. “Mình đã không còn dùng được trong những chuyện đó nữa”, anh nghĩ sau những pha lăn lộn não nùng kiệt lực mà Amanda, muốn làm cho anh thích thú, đã tìm đến những biểu lộ yêu đương rất mực cầu kỳ khiến cho cả hai đều rã rời tan tác.

Quan hệ của anh với Amanda và sự khẩn khoản của Alba đã khiến Jaime luôn trực tiếp gặp gỡ Miguel. Anh đã không thể tránh gặp Miguel trong nhiều trường hợp. Jaime vẫn cố sức giữ thái độ thờ ơ, nhưng cuối cùng Miguel đã thu hút được sự chú ý của anh. Miguel đã chín chắn, không còn là một thanh niên quá cuồng nhiệt, nhưng cũng không hề thay đổi một li trong những chính kiến của mình, và vẫn chủ trương nếu không có một cuộc cách mạng thực dữ dội, sẽ không thể nào đánh gục được phe hữu. Jaime không đồng ý, nhưng anh đánh giá cao Miguel và kính phục tính dũng cảm của anh thanh niên đó. Tuy vậy anh coi Miguel như một con người nguy hại, mang trong đầu một lý tưởng nguy hiểm, một tính cách trong sạch không khoan nhượng, khiến cho mọi việc mà anh ta dính tới đều nhuốm một mầu bất hạnh, đặc biệt là đối với những người phụ nữ có số phận không may là đã đi yêu anh ta. Anh cũng không thích cả lập trường chính trị của Miguel, vì anh tin rằng những người cực đoan phái tả như Miguel, có thể gây tổn thất đau cho Tổng Thống hơn là những tổn thương mà phe hữu đã gây ra. Nhưng cũng không có điều gì trong số những điều đó ngăn cấm anh không cho có cảm tình với Miguel và Jaime đã kính phục sức mạnh của lòng tin của anh thanh niên, nềm vui tự nhiên, thiên năng hiền dịu và hào hiệp mà Miguel luôn luôn bộc lộ, và sự sẵn sàng hi sinh cả cuộc đời cho những lý tưởng mà Jaime có thể cùng quan niệm, nhưng chẳng có dũng khí để tiến hành cho đến đích cuối cùng.

Đêm hôm đó Jaime ngủ trong nỗi lo âu, nặng nề, khó chịu trong chiếc túi ngủ của mình, nghe hơi thở nhè nhẹ của cô cháu gái ở gần bên cạnh. Khi anh tỉnh giấc Alba đã dậy và đang hâm cà-phê cho bữa điểm tâm. Một luồng gió bấc rét buốt thổi nhẹ và một mặt trời vàng rực chiếu trên mọi đỉnh núi. Alba ôm cổ cậu và hôn, nhưng Jaime giữ nguyên bàn tay trong túi ngủ không vuốt ve đáp lại. Anh đang lo lắng.

Đồn điền Ba Cô Maria là một trong số những đồn điền mà cuộc Cải cách Ruộng Đất ở miền Nam tịch thu. Chính những người nông dân đã sinh đẻ và làm việc thế hệ này qua thế hệ khác trên mảnh đất đó, đã thành lập một hợp tác xã và chiếm cứ toàn bộ điền sản, vì đã bốn mươi mốt tháng nay họ không hề trông thấy ông chủ và đã quên hết những cơn lốc điên khùng của ông. Viên quản lý hoảng sợ trước sự tiến triển của những sự kiện đã diễn ra và cái giọng quá khích trong các cuộc hội họp của tá điền trong trường học, liền thu xếp hành trang, của cải và chuồn đi không từ biệt một ai và cũng chẳng báo cho Thượng nghị sĩ Trueba, bởi không muốn chạm trán với cơn điên giận của ông chủ, và bởi nghĩ rằng mình cũng đã hoàn thành nhiệm vụ nhiều lần báo cho ông ấy biết thế rồi. Viên quản lý ra đi, đồn điền Ba Cô Maria trong một thời gian như một điền trang thả nổi, không còn ai ra mệnh lệnh và cũng chẳng còn ai sẵn sàng nghe mệnh lệnh, vì nông dân lần đầu tiên trong đời đã được nếm cái thú vị của tự do và được làm chủ chính mình. Họ chia đều cho nhau những khoang đất chăn nuôi bò ngựa, và từng người trồng trọt theo ý thích, cho tới khi chính phủ phái đến một chuyên viên nông nghiệp, mang tới cho họ vay hạt giống và cho họ biết về những yêu cầu của thị trường, những khó khăn của vận tải mọi sản phẩm và những cái lợi của phân bón và thuốc trừ sâu. Nông dân không chú ý nhiều đến vị chuyên gia đó, vì ông ta giống như một thư sinh thành thị, và rõ ràng chưa từng bao giờ cầm trong tay cái này, nhưng họ cũng tổ chức lễ mừng đón tiếp ông ta, mở những kho chứa thiêng liêng của ông chủ cũ, lôi ra những thứ rượu vang lâu năm và mổ thịt cả con bò đực giống để chén hòn dái sào hành với rau ngò thơm. Sau khi nhà chuyên gia kỹ thuật đi khỏi, nông dân mổ cả bò cái nhập nội và gà đẻ ra để đánh chén. Esteban Trueba biết được tin mình đã mất hết ruộng đất, khi ông được báo cho biết sẽ được trả bằng công trái quốc gia, trong thời hạn ba mươi năm, với cái giá như giá mua mà ông đã khai trong đơn khai nộp thuế. Ông điên lên, tức thì lôi trong kho ra một khẩu súng liên thanh mà ông cũng chẳng biết sử dụng, rồi ra lệnh cho người tài xế dẫn ông đi một mạch thẳng về đến đồn điền Ba Cô Maria, không báo trước cho một ai, và cũng chẳng cho mấy tên cận vệ của ông biết. Suốt cuộc hành trình nhiều tiếng đồng hồ, ông như mù đặc vì điên giận, không có lấy một kế hoạch cụ thể nào trong óc.

Khi về tới nơi, tài xế phải phanh xe rít lên để dừng lại, vì cổng đóng, có cài ngang bằng một thanh rất lớn. Một người tá điền đứng gác, vũ trang bằng một cái cuốc chim và một khẩu súng săn không có đạn. Trueba xuống xe. Nhìn thấy ông chủ, anh chàng đáng thương đó nhẩy xổ tới chiếc chuông trường học treo gần cạnh để báo động, và ngay lập tức vội soài người nằm sấp trên mặt đất. Tràng đạn liên thanh bay veo véo trên đầu anh ta, xuyên vào những thân cây gần đấy. Trueba không dừng lại để xem hắn đã chét chưa, bằng một sự nhanh nhẹn không ngờ có trong độ tuổi của ông, ông bước trên con đường vào trang viên, không nhìn ngang nhìn ngửa, đến độ một đòn bất ngờ giáng vào gáy ông, hắt ông ngã xuống đống bụi trước khi ông biết được điều gì đã xẩy ra với mình. Ông tỉnh dậy thấy mình trong phòng ăn của ngôi nhà chính, nằm trên bàn, hai tay bị trói chặt, và ở dưới gáy có một chiếc gối. Một người phụ nữ đặt mấy chiếc khăn đầm nước lên trán ông, và xung quanh hầu như tất cả tá điền hội họp đang tò mò nhìn ông.

– Thấy trong người thế nào, đồng chí? - họ hỏi.

– Bọn con đĩ! Tao không đồng chí với bất cứ đứa nào! - ông già gào lên vừa cố sức định nhỏm dậy.

Ông vùng vẫy, rẫy rụa và kêu gào cởi trói và giúp ông đứng lên, nhưng khi ông muốn đi ra khỏi phòng lại trông thấy tất cả mọi khuôn cửa sổ đều đóng kín từ phía ngoài, và cửa ra vào đóng khóa. Người ta có giải thích cho ông rõ mọi điều đã thay đổi, bây giờ ông không còn là ông chủ, nhưng ông không muốn nghe bất cứ một ai. Miệng ông sùi bọt và tim ông như có nguy cơ vỡ tan, ông tuôn ra những lời tục tĩu như thể một thằng điên, dọa dẫm bằng những hình phạt và sự trả thù ghê gớm, khiến cho tất cả tá điền cuối cùng phải phá lên cười. Sau hết, chán ngán, họ để ông một mình nhốt trong phòng ăn. Esteban Trueba ngã phịch xuống, kiệt lực do cố sức thái quá. Mấy giờ sau ông biết mình đã trở thành một con tin, và người ta đang muốn quay phim chiếu ông trên vô tuyến truyền hình. Được anh tài xế về báo tin, hai tên cận vệ của ông và một số thành niên quá khích của Đảng Bảo Thủ đã làm một cuộc hành trình về đồn điền Ba Cô Maria, vũ trang bằng gậy gộc, nắm đấm và giây xích để cướp lại ông nhưng họ gặp sự canh phòng cẩn mật gấp đôi ngay tại cổng, lăm lăm khẩu súng liên thanh mà Thượng nghị sĩ Trueba đã cung cấp cho họ.

– Đồng chí con tin đó, không ai đưa được đi đâu - những người nông dân nói, và để nhấn mạnh cho lời nói, họ nổ súng đuổi cho mà chạy.

Một chiếc xe ca-mi-ông của hãng vô tuyến truyền hình tới để quay phim vụ rắc rối; tá điền từ xưa chưa bao giờ trông thấy những thứ đó cho xe vào và đứng cho ống quay phim tha hồ quay thu hình họ với nụ cười rộng mở, vây quanh người tù con tin. Đêm hôm đó cả nước được trông thấy trên màn ảnh vị đại biểu tối cao của phe đối lập bị trói, miệng sùi bọt căm giận và gào lên những lời thô tục mà kiểm duyệt phải lược bớt. Tổng Thống cũng trông thấy ông ta, và việc đó khiến ông không vui vì ông thấy đấy có thể là cái ngòi nổ làm cho nổ tung kho thuốc nổ mà chính phủ của ông đang chông chênh dựa ở trên. Ông ra lệnh cho cảnh sát đi chuộc lại ngài thượng nghị sĩ. Khi bọn lính cảnh sát tới trang viên, nông dân bị khích động và được sự ủng hộ của báo chí, không để cho vào. Họ đòi phải có lệnh của tòa án mới được vào. Vị quan tòa của tỉnh, trông thấy mình có thể bị vướng vào một vụ rắc rối và cũng lại lên màn ảnh một cách nhục nhã bởi những tay phóng viên của phe tả, liền vội vã xin nghỉ, đi câu cá. Bọn lính cảnh sát đành chịu ngồi ngoài cổng của đồn điền chờ cho tới khi được lệnh của thủ đô đem tới.

Blanca và Alba cũng như mọi người biết được vụ rắc rối qua mục tin tức truyền hình. Không một lời bàn bạc Blanca chờ cho đến ngày hôm sau, nhưng khi thấy ngay cả những tên cảnh sát cũng không chuộc lại được ông già, chị đinh ninh rằng đã đến lúc phải gặp lại Pedro García Con.

– Bỏ cái quần bẩn thỉu kia đi và mặc một bộ quần áo đứng đắn vào con - chị ra lệnh cho Alba.

Hai mẹ con đến Bộ mà không xin hẹn gặp. Một viên thư ký định giữ hai người phụ nữ tại phòng chờ, nhưng Blanca đẩy mạnh cho anh ta biến đi và bước những bước kiên quyết vào, kéo theo sau mình cô con gái. Chỉ đẩy cửa không cần gõ trước và xô vào trong văn phòng của Pedro García Con, người mà đã hai năm nay chị chưa gặp lại. Xuýt nữa chị đã phải lùi lại, tưởng rằng mình đã nhầm. Trong một thời gian ngắn như thế, người yêu của cuộc đời chị đã gầy và già đi rất nhiều, trông anh rất mệt mỏi và buồn rầu, tóc vẫn còn đen nhưng thưa hơn và ngắn hơn, bộ râu đẹp của anh đã tỉa bớt, và anh mặc một bộ quần áo kiểu công nhân viên chức nhà nước mầu sám, và đeo một chiếc cà-vạt cùng màu. Duy chỉ có cái nhìn của đôi mắt đen thì vẫn như xưa, nhờ nó Blanca nhận ra anh.

– Jesus! Anh đã thay đổi biết chừng nào - chị ấp úng lẩm bẩm.

Ngược lại Pedro García Con lại thấy chị đường như đẹp hơn hình ảnh anh vẫn thường nhớ đến, dường như sự vắng xa nhau đã làm cho chị trông như trẻ lại. Trong suốt thời gian đó, anh đã có thời giờ để hối hận về quyết định của mình và khám phá ra rằng thiếu Blanca anh đã mất cả cái thú đối với những cô gái trẻ trước kia vẫn có cảm tình với anh. Mặt khác, ngồi sau chiếc bàn viết này, làm việc mỗi ngày mười hai tiếng đồng hồ, xa cây đàn guitar và niềm cảm hứng nhân dân, anh rất ít có hoàn cảnh cảm thấy mình sung sướng. Theo thời gian trôi đi càng ngày anh càng thấy nhớ mối tình lặng lẽ và bền vững của Blanca. Vừa mới trông thấy chị bước vào với dáng quyết tâm, có cả Alba đi kèm theo, anh hiểu ngay chị đến đây gặp anh không phải vì những lý do tình cảm, và đoán nguyên nhân chính là do sự rắc rối của Thượng nghị sĩ Trueba.

– Em đến xin anh đi theo chúng em - Blanca nói với anh không rào đón - Con gái anh và em sẽ đi tìm ông già ở đồn điền Ba Cô Maria.

Alba biết được mình là con gái của Pedro García Con như vậy đó.

– Được, được. Hãy rẽ qua nhà anh tìm cây đàn guitar đã - García Con vừa đứng lên vừa trả lời.

Họ ra khỏi Bộ trên một chiếc xe ô-tô mầu đen y như thể xe tang nhưng mang biển số nhà nước. Blanca và Alba chờ ở ngoài đường trong lúc anh bước lên phòng ở. Khi anh quay xuống, đã thấy anh lấy lại được chút gì về cái vui tươi quyến rũ ngày xưa. Anh đã thay bộ quần áo sám và mặc cái quần len thô và tấm áo chăn trùm ngoài ngày trước, đi đôi dép có quai hậu và đeo cây đàn guitar trên lưng. Blanca mỉm cười với anh nụ cười thứ nhất và anh cúi mình hôn gọn lên miệng chị. Cuộc hành trình lặng lẽ trên suốt một trăm kilômét đầu, cho tới khi Alba lấy lại được bình tĩnh sau chuyện bất ngờ, và c