Chương 14 SỰ THỰC RÕ RÀNG
Alba ngồi co trong bóng tối. Chúng giật mạnh miếng băng dán ra khỏi mắt cô và lập tức thay vào đó một mảnh băng thắt chặt. Alba sợ hãi. Cô nhớ đến sự huấn luyện vủa cậu Nicolás để chống sự sợ hãi liền tập trung ý chí để chế ngự nỗi run sợ của cơ thể và bịt tai lại không nghe những tiếng kinh hoàng từ bên ngoài lọt vào. Cô tìm nhớ lại những giờ phút sung sướng cùng với Miguel, tìm sự giúp đỡ đó để đánh lừa thời gian và có được sức lực để dù cho điều gì xẩy tới, cô tự bảo mình phải cố chịu đựng được một số giờ không để cho thần kinh phản bội, cho tới khi ông ngoại cô có thể chuyển động được cái guồng máy nặng nề của quyền lực và ảnh hưởng của ông để lôi cô ra khỏi chốn này. Cô tìm trong ký ức một cuộc dạo chơi cùng Miguel bên bờ biển, vào mùa thu, rất nhiều năm trước khi những cơn lốc những sự kiện làm đảo lộn cả cái xã hội này từ trên xuống dưới, trong thời kỳ mà mọi sự vật còn được gọi bằng những tên gọi đã quen biết và mọi lời nói đều chỉ có một nghĩa duy nhất, khi mà nhân dân, tự do và đồng chí chỉ có nghĩa là nhân dân, tự do và đồng chí, chứ chưa thành những chữ ám hiệu. Cô cố sống lại thời kỳ đó, trong đất đỏ và ẩm ướt, mùi hương thơm nồng của những cánh rừng thông và bạch đàn, tại đó tấm thảm lá khô trở nên mềm xốp sau mùa hè dài và nóng bức, và ánh nắng mầu đồng của mặt trời lọt qua khe tán lá cây. Cô cố nhớ đến cái rét, cái im ắng và cái cảm giác quý giá tuyệt vời được là chủ nhân của đất cát, có được hai mươi tuổi và cả cuộc đời trước mặt, được thanh thản yêu nhau, say sưa hương rừng và hương của tình yêu, không có quá khứ, không phải nghi ngờ tương lai, với cái của cải giàu có duy nhất không thể tưởng tượng của giây phút hiện tại mà họ ngắm nhìn nhau, hít thở nhau, hôn nhau, tìm tòi thám hiểm nhau, ôm nhau lăn lộn trong tiếng xì xào của gió giữa rừng cây và tiếng gầm réo rất gần của những đợt sóng vỡ tung khi xô vào chân đá, thành từng cuộn bọt thơm, và hai người họ ôm nhau trong một tấm chăn khoác như thể một bào thai dính liền nhau trong cùng một làn da, họ cười và thề sẽ cứ như vậy suốt đời, mãi mãi, với cái tin tưởng rằng họ là hai người độc nhất đã khám phá ra tình yêu trên thế giới này.
Alba nghe thấy tiếng thét, những tiếng kêu rên dài, và tiếng radio mở hết cỡ. Cánh rừng thông, Miguel, tình yêu, tan biến mất trong căn hầm sâu của sự hãi hùng và cô chịu đựng chống chọi với số phận mình không lảng tránh.
Cô tính có lẽ đã qua một đêm và một phần lớn ngày hôm sau, khi cánh cửa mở lần thứ nhất và hai người lôi cô ra khỏi sà-lim. Vừa chửi bới và dọa nạt chúng lôi cô đến trước mặt đại tá García, con người mà cô dù bị bịt mắt vẫn có thể nhận ra, bởi cái thói quen tàn ác của hắn ngay cả trước khi nghe thấy giọng nói của hắn. Cô thấy hai bàn tay hắn nắm lấy mặt mình, những ngón tay mập của hắn trên cổ và tai mình.
– Bây giờ mày hãy nói cho ta biết người yêu mày ở đâu - hắn nói với cô - Nói đi nó sẽ tránh cho cả hai chúng ta bao nhiêu cái phiền đấy.
Alba thở nhẹ nhõm. Chúng chưa bắt được Miguel.
– Tôi muốn đi vệ sinh - Alba đáp với giọng cứng rắn nhất mà cô có thể cất lên.
– Ta thấy mày không muốn hợp tác đấy, Alba. Thật đáng tiếc - hắn thở dài - Bọn trẻ này chúng phải hoàn thành bổn phận của chúng, ta không thể ngăn cấm chúng trong việc đó.
Xung quanh cô có một phút im lặng ngắn và Alba cố gắng hết sức để nhớ đến cánh rừng thông và tình yêu của Miguel, nhưng ý nghĩ của cô lộn xộn và cô không còn biết có phải đang mơ ngủ, cũng chẳng hay ở đâu ra cái lầy nhầy hôi thối mùi mồ hôi, mùi phân, mùi máu và mùi nước tiểu, và cái giọng nói của phát thanh viên đá bóng vừa báo lên những quả thắng của Phần Lan chẳng có dính líu gì đến cô, ở giữa những tiếng gào thét thật gần cận, rõ ràng. Một cái tát tàn nhẫn bắt cô ngã xuống sàn, những bàn tay phũ phàng lại xốc cô đứng dậy, những ngón tay dữ tợn cắm chặt vào vú cô, bấu véo hai núm vú, và sự sợ hãi hoàn toàn chiếm lĩnh người cô. Những giọng nói không quen thúc dục cô, cô nghe thấy tên Miguel nhưng không biết chúng hỏi cô cái gì và cô chỉ nhắc đi nhắc lại không mệt mỏi một tiếng không thật to, trong khi chúng đánh đập, sờ nắn, rứt bỏ áo cô ra, và cô chẳng còn có thể suy nghĩ, chỉ biết cô vừa nhắc đi nhắc lại một tiếng không, không, vừa nhẩm tính mình có thể chịu đựng như thế được bao lâu trước khi kiệt sức, mà không biết rằng đó mới chỉ là bước mở đầu, cho tới khi cô ngất đi và bọn chúng để cô nằm yên trên mặt đất, trong một thời gian hình như rất ngắn.
Bỗng cô lại nghe thấy tiếng của García và cô đoán đúng hai bàn tay hắn đã giúp cô đứng vững, rồi dẫn cô tới một chiếc ghế, sửa lại áo cho cô, khoác cho chiếc áo ngoài.
– Ôi chao, Chúa tôi! - hắn nói - Bọn trẻ chúng để cho cô thế này đây! Ta đã báo trước cho cô mà, Alba. Bây giờ cô mà bình tĩnh, ta sẽ cho cô một tách trà.
Alba bật khóc nức nở. Chất nước nóng ấm làm cô tỉnh lại, nhưng không cảm thấy mùi vị của nó, vì cô đã nuốt nó lẫn cùng với máu. García cẩn thận nâng tách trà cạnh miệng cô như thể một người y tá.
– Có muốn hút thuốc không?
– Tôi muốn đi vệ sinh. - đôi môi sưng vều phát tiếng một cách khó khăn cô nói.
– Phải rồi, Alba. Ta sẽ dẫn cô tới nhà vệ sinh và sau đó có thể nghỉ ngơi. Ta là bạn cô, ta biết thật rõ hoàn cảnh cô. Cô yêu nó nên che chở cho nó. Ta biết cô chẳng có dính líu gì đến chiến đấu du kích cả. Nhưng bọn trẻ này nó không tin ta khi ta nói như vậy, chúng nó không tin được cho tới khi mà cô chưa nói cho biết Miguel ở đâu. Thực ra chúng đã gần cận tên đó rồi, biết nó ở đâu rồi, chúng sẽ bắt được nó, nhưng chúng muốn đảm bảo chắc chắn là cô không có dính líu gì đến bọn du lích, hiểu không? Nếu cô che chở cho nó, không chịu nói, bọn chúng vẫn nghi ngờ. Hãy nói cho chúng điều mà chúng muốn biết, và chính ta sẽ đưa cô về nhà. Cô sẽ nói điều đó phải không?
– Tôi muốn vào phòng vệ sinh. - Alba nhắc lại.
– Ta thấy cô thật bướng như ông ngoại cô vậy. Được cô sẽ vào phòng vệ sinh. Ta cho cô dịp để suy nghĩ một chút - García nói.
Chúng dẫn cô vào phòng vệ sinh và Alba phải cố để phớt lờ người đàn ông giữ cánh tay mình đứng ngay bên cạnh. Sau đó chúng lại tống cô vào sà-lim. Trong khoang tù cô độc cô cố để suy nghĩ cho rõ ràng, nhưng sự tra tấn đau đớn đã xáo động suy nghĩ của cô, cô thấy khát, thấy cái băng xiết chặt hai thái dương, thấy tiếng động ầm ĩ của chiếc radio, tiếng kinh khủng của những bước chân đi lại gần, cảm giác nhẹ nhõm khi chúng đã đi xa, và những tiếng thét, những tiếng mệnh lệnh, tất cả khiến cô quằn quại lo lắng. Alba lom khom phủ phục trên sàn như một cái bào thai, quên mình trong muôn vàn đau đớn. Cứ như thế trong nhiều tiếng đồng hồ, có dễ đến nhiều ngày. Một người đàn ông hai bận đến lôi cô ra và dẫn cô đến một hố vệ sinh hôi thối, tại đó cô không thể rửa ráy được vì không có nước. Tên đó để cô ngồi trên hố xí cùng với một người nữa cũng câm lặng và khốn khổ như cô. Cô không thể đoán được người ấy là phụ nữ hay nam giới. Mới đầu cô khóc, than thở tại sao cậu Nicolás không huấn luyện đặc biệt cho cô để chịu đựng được sự nhục nhã mà cô cho nó còn quá tệ hơn đau đớn, nhưng cuối cùng cô nhẫn nhục chịu đựng sự hôi thối của mình và thôi không nghĩ đến sự cần thiết tắm rửa đến không thể chịu được kia nữa. Chúng cho cô ăn ngô nếp, một miếng thịt gà nhỏ và một ít kem mà cô đoán được bởi mùi vị và cái lạnh của nó, và cô ngấu nghiến ăn bằng tay, lấy làm lạ về bữa ăn tối sang trọng đó, bữa ăn không thể ngờ có được ở nơi này. Sau đó cô biết được rằng bữa ăn cho tù nhân trong khu vực tra tấn này là do trụ sở mới của chính phủ đem lại, trụ sở đặt tạm tại một dinh thự lớn, vì trụ sở cũ, dinh tổng thống, bây giờ chỉ còn là một đống gạch đổ nát.
Cô cố gắng để ghi nhớ những ngày trôi qua kể từ lúc bị giam giữ, những nỗi cô đơn, sự sợ hãi và bóng tối đã xáo động thời gian của cô làm đảo lộn cả không gian, khiến cô tưởng như trông thấy những hang sâu trong đó sống đầy quỷ quái cô tưởng tượng chúng đã chích ma túy vào cô và vì vậy nên cô cảm thấy xương cốt như mềm yếu, và ý nghĩ như điên loạn, nên cô định bụng sẽ không ăn, không uống nữa, nhưng cái đói cái khát lại mạnh hơn quyết định của cô nhiều. Cô tự hỏi tại sao ông ngoại hãy còn chưa đến đón cô về. Trong những lúc tỉnh táo cô có thể hiểu rằng đây không phải là một cơn ác mộng và càng không phải là cô bị giam ở đây do một sự nhầm lẫn. Cô định bụng quên đến cả cái tên của Miguel.
Lần thứ ba chúng mang cô tới chỗ Esteban García, Alba đã chuẩn bị cẩn thận hơn, bởi vì qua bức tường của sà-lim cô đã nghe thấy được những gì xảy ra tại gian bên cạnh, nơi mà chúng hỏi cung những người tù khác, và cô cũng không còn có ảo tưởng. Cũng không còn định gợi lại cảnh những cánh rừng cùng những cuộc yêu đương.
– Cô đã có thì giờ suy nghĩ rồi, Alba. Bây giờ hai chúng ta sẽ bình tĩnh nói chuyện với nhau và cô sẽ nói cho ta biết Miguel ở đâu, và như thế chúng ta sẽ ra khỏi đây thật nhanh - García nói.
– Tôi muốn đi ra nhà vệ sinh - Alba đáp.
– Ta thấy cô đang riễu cợt ta đó, Alba - hắn nói - Ta rất lấy làm tiếc, nhưng ở đây chúng ta không thể để mất thời giờ.
Alba không trả lời.
– Cởi áo ra! - García đổi giọng ra lệnh.
Cô không nghe theo. Chúng phũ phàng lột áo cô, lôi tuột quần cô, mặc cho cô đạp lung tung. Cái kỷ niệm rõ ràng của thời kỳ thanh niên của cô và cái hôn thô bạo của García trong khu vườn đã khiến cho cô có sức mạnh của một sự căm thù. Cô vật vã chống lại hắn, thét tên hắn để chửi bới, khóc, đái, nôn mửa ra cho hắn, cho tới khi chúng đánh cô đến mệt và để cho cô có một quãng ngừng ngăn ngắn, mà cô lợi dụng để gợi đến những hồn ma hiểu biết thông cảm của bà ngoại cô đến để giúp cho cô chết. Nhưng chẳng ai đến cứu trợ cô cả. Hai bàn tay lôi cô dậy, bốn bàn tay dằn cô nằm xuống một chiếc giường sắt lạnh ngắt, rắn cấc, đầy lò so chọc vào lưng cô, rồi chúng buộc chặt hai cổ chân và hai cổ tay cô bằng giây da.
– Đây là lần cuối cùng, Alba. Miguel ở đâu? - García hỏi.
Alba lặng lẽ lắc đầu. Chúng liền buộc chặt đầu cô bằng một sợi giây da nữa.
– Khi nào mày sẵn sàng để nói thì giơ một ngón tay lên - hắn nói.
Alba nghe thấy một giọng khác hẳn.
– Ta điều khiển máy - giọng đó nói.
Và lập tức Alba cảm thấy cái đau ghê gớm chạy khắp thân thể, chiếm lấy toàn thân cô, cả cuộc đời cô, không bao giờ cô còn có thể quên được. Cô chìm ngập trong tối đen.
– Tao đã nói với chúng mày phải cẩn thận với con bé, lũ khốn - cô nghe thấy tiếng Esteban García nói từ mé xa xa, cô cảm thấy chúng vành mi mắt cô ra, nhưng cô chẳng trông thấy gì khác ngoài một thứ ánh sáng tản mạn mờ mờ, sau đó thấy một mũi kìm nóng xoáy vào cánh tay và lại rơi thõm vào cơn bất tỉnh nhân sự.
Phải một thế kỷ sau Alba mới tỉnh dậy, thấy người ướt át, trần truồng. Cô không còn biết người mình phủ đầy mồ hôi, nước hay nước tiểu nữa, cô không thể cựa quậy cử động, không còn nhớ đến một cái gì, không còn biết mình đang ở đâu, cũng như chẳng hiểu cái duyên cớ đã sinh ra sự khó chịu căng thẳng nó làm cho cô tóp lại như một miếng thịt bầy nhầy bao bọc bằng một tấm da khô. Cô thấy cái khát của sa mạc Sahara và kêu lên đòi nước.
– Cố chịu đựng, đồng chí - một ai đó bên cạnh nói - Hãy chịu đựng cho đến sáng mai. Nếu uống nước bây giờ, sẽ bị co giật ghê gớm và có thể chết.
Alba mở mắt. Đôi mắt đã không còn băng che. Một khuôn mặt phảng phất quen thuộc đang cúi xuống nhìn cô, và hai bàn tay choàng lên người cô một tấm chăn.
– Còn nhớ mình không? Mình là Ana Díaz. Chúng mình là bạn học ở trường Đại Học. Không nhận ra mình ư?
Alba lắc đầu, nhắm đôi mắt và đắm mình vào cơn ảo mộng dịu dàng của cái chết. Nhưng mấy tiếng đồng hồ sau cô tỉnh dậy và khi trở mình cô thấy đau dừ đến thớ thịt cuối cùng của cơ thể mình.
– Chút nữa sẽ thấy dễ chịu thôi - một người phụ nữ vừa vuốt ve khuôn mặt cô, gạt gạt mấy búp tóc ẩm ướt sòa che kín mắt cô - Đừng động đậy và cố mà thư duỗi. Mình sẽ ở bên cạnh, nghỉ đi.
– Có gì đó? - Alba lắp bắp.
– Chúng tra đồng chí dữ quá - người kia buồn rầu nói.
– Cậu là ai đấy? - Alba hỏi.
– Ana Díaz. Mình ở đây đã được một tuần. Người đồng chí bạn mình chúng cũng bắt giữ, nhưng vẫn còn sống. Mỗi ngày mình trông thấy anh ấy đi qua một lần, khi chúng dẫn anh đến nhà vệ sinh.
– Ana Díaz ư? - Alba lẩm bẩm.
– Đúng đấy. Hồi ở trường Đại Học chúng mình chưa phải là bạn thân với nhau, nhưng sự bắt đầu nào cũng đều không bao giờ muộn cả. Sự thực, người cuối cùng mà mình nghĩ sẽ gặp ở đây là cậu, nữ bá tước ạ - người phụ nữ đó nói thật dịu ngọt - Đừng nói nữa, cố mà ngủ đi, để cho thời gian rút ngắn. Dần dần trí nhớ sẽ trở lại, đừng lo nghĩ gì. Đó là do điện giật đấy.
Nhưng Alba không thể ngủ, vì cánh cửa sà-lim bật mở, một người bước vào.
– Bịt băng vào mắt nó! - hắn ra lệnh cho Ana Díaz.
– Yêu cầu...! Ông không thấy cô ấy rất yếu sao? Để cho cô ấy nghỉ một chút...
– Làm theo tao bảo ngay!
Ana cúi xuống giường đặt mảnh băng vào bịt mắt Alba. Sau đó gạt chiếc khăn định mặc quần áo vào cho cô, nhưng tên gác đẩy chị ra, xốc hai tay nữ tù nhân cho ngồi dậy. Một tên nữa bước vào, và cả hai mang cô đi như khiêng vì cô không còn bước nổi nữa. Alba chắc chắn mình đang chết, nếu như chưa chết. Cô nghe như mình đến một hành lang mà trên đó tiếng động của bước chân có dội lại hồi âm. Rồi cô thấy một bàn tay trên mặt nâng đầu cô dậy.
– Chúng bay có thể cho nó nước. Rửa ráy cho nó và tiêm cho nó một mũi nữa. Xem nó có uống được chút cà-phê và mang nó lên đây cho tao - García nói.
– Chúng tôi mặc quần áo cho nó chứ, thưa đại tá?
– Không.
Alba bị giữ trong tay Esteban García một thời gian rất lâu. Chỉ sau mấy ngày hắn thấy ngay rằng cô đã nhận ra hắn, nhưng vẫn không bỏ cái thận trọng lo xa luôn giữ cô trong tình trạng bị băng kín mắt, ngay cả khi chỉ có hai người. Hàng ngày chúng dẫn đến nhiều tù nhân mới. Alba nghe tiếng xe, tiếng kêu thét, tiếng cửa đóng mở, và cô định tính đếm con số tù nhân bị giữ, nhưng hầu như không thể được. Ana Díaz tính rằng có khoảng hai trăm người. García rất bận nhưng hắn không bỏ một ngày nào không gặp Alba, xen kẽ sự phũ phàng tàn ác cùng cái vai kịch một người bạn đối với cô. Thỉnh thoảng tỏ vẻ như cảm động ngây thơ chính tay hắn bón từng thìa súp cho cô, nhưng đến hôm mà hắn dìm đầu cô vào cái chậu đầy phân cho đến ngất đi vì kinh tởm thì Alba hiểu rằng đây không phải là việc tra tìm nơi trú ngụ của Miguel, mà là một sự trả thù về những nỗi nhục mạ mà người ta đã quất vào mặt hắn từ khi mới đẻ, và chẳng có một sự thú nhận nào có thể thay đổi được cái số phận của cô là tù nhân riêng biệt của đại tá García. Từ đó cô có thể dần dần ra khỏi được cái chu kỳ sợ hãi, dần dần bớt nỗi sợ, rồi cảm thấy thương hại những người khác, những người bị chúng trói tay treo lên, những người mới tới, những người bị chúng cho xe ca-mi-ông chạy đè lên đôi chân bị còng. Chúng lôi tất cả tù nhân ra sân vào lúc trời sáng, buộc họ phải nhìn, vì đó cũng là vấn đề cá nhân giữa viên đại tá và người tù của hắn. Đó là lần đầu Alba mở mắt bên ngoài bóng tối của gian sà-lim, và cái ánh sáng dịu của buổi sáng sớm và những làn hương óng ánh giữa những tảng đá mà những trận mưa đêm qua đã thu gọn vào trong những vũng nước, đối với cô như thứ ánh sáng quá chói không chịu được. Chúng lôi con người không còn kháng cự được và cũng chẳng đứng lên được đó ra đặt ở giữa sân. Bọn gác ngục đều bịt kín mặt để không ai có thể nhận được ra chúng trong trường hợp khó có thể có là thời cuộc lại đổi thay. Alba nhắm mắt khi nghe thấy tiếng động cơ của chiếc ca-mi-ông nhỏ, nhưng không thể bịt tai để khỏi nghe thấy tiếng kêu thét lên, cái tiếng còn vang vang mãi trong ký ức của cô.
Ana Díaz giúp cô chống chọi trong suốt thời gian mà hai người ở cạnh nhau. Đó là một phụ nữ có quyết tâm không lay chuyển. Chị đã chịu đựng tất cả, mọi sự tàn ác, chúng đã hiếp chị trước mặt người yêu, chúng tra tấn cả hai người bên cạnh nhau, nhưng chị vẫn không để mất cái khả năng vẫn mỉm cười, hi vọng. Chị cũng không để mất niềm hi vọng khi chúng đem chị tới một bệnh viện bí mật của cảnh sát chính trị, vì chị bị xẩy thai, mất đứa con đang mang trong bụng do bị tra tấn.
– Không cần, một ngày kia mình sẽ có đứa khác - chị nói với Alba khi quay trở về sà-lim.
Đêm đó lần đầu tiên Alba nghe thấy chị khóc rấm rứt và bịt mặt bằng một tấm khăn để nhấn chìm nỗi buồn rầu. Cô lại gần chị, ôm hôn chị, vỗ ru chị, lau nước mắt cho chị, nói với chị những câu nói dịu hiền âu yếm nhất mà cô có thể nhớ được, nhưng đêm đó chẳng có gì có thể an ủi được Ana Díaz, nên Alba cuối cùng chỉ hạn chế mình trong việc vỗ ru bạn trong vòng tay, vỗ ru bạn như thể ru một đứa con nhỏ, và muốn rằng mình cũng được giơ lưng ra cùng đỡ nỗi đau ghê gớm ấy cho bạn được vợi nhẹ nỗi đau. Sáng hôm sau thấy hai người bạn gái nằm úp thìa ngủ như hai con vật nhỏ. Ban ngày hai người nôn nóng chờ đợi lúc một dãy tù nhân nam đi ra nhà vệ sinh. Họ bị băng kín mắt, người sau vịn vào vai người đi trước, có mấy tên gác vác súng đi bên canh giữ. Trong bọn người đó có Andrés. Qua khuôn cửa sổ nhỏ tí có chấn song sắt của sà-lim hai người bạn gái có thể nhìn thấy họ, thật gần, nếu như được thò tay qua cửa sổ thì có thể mó vào người họ được. Cứ mỗi lần họ đi ngang qua như vậy, Ana và Alba lại cất tiếng hát với sức mạnh tuyệt vọng, và từ trong các sà-lim khác một loạt giọng phụ nữ khác cũng nổi lên. Tức thì những tù nhân nam thẳng người, đôi vai dâng cao, quay đầu về phía tiếng hát, và Andrés mỉm cười. Chiếc áo sơ-mi của anh rách toang và đầy vết máu đã khô.
Một tên gác có vẻ cảm động bởi bài hát của những người phụ nữ. Một đêm anh ta đã mang tới cho họ ba bông hoa loa kèn cắm trong một cái lọ con đầy nước, để cho hai người trang trí cửa sổ. Một lần khác anh ta đến nói với Ana Díaz cần một người tình nguyện đến giặt áo và lau rửa sà-lim cho một tù nhân nam. Rồi anh ta dẫn Ana Díaz tới chỗ Andrés và để cho hai người ở với nhau tự do trong một lát. Ana Díaz trở về trông mặt khác hẳn và Alba không có can đảm nói với bạn một lời để khỏi làm gián đoạn niềm sung sướng của Ana.
Một hôm viên đại tá García đột nhiên thấy mình vuốt ve Alba như một người yêu và nói với cô về thời kỳ thơ ấu của hắn, tại nông thôn, khi mà hắn trông thấy cô đi qua từ đằng xa, tay trong tay ông ngoại cô, với chiếc áo yếm hồ cứng và vòng hào quanh xanh mướt của đôi bím tóc, còn hắn trong lúc đó chân đất dẫm trên bùn, đã thề một ngày kia sẽ bắt cô trả nợ về sự kiêu kỳ của mình và trả nợ cho cái số phận con hoang của hắn. Lạnh lùng cứng nhắc và xa vắng, trần truồng và run rẩy vì giá lạnh, Alba không cả nghe lời hắn cũng như chẳng cảm thấy có hắn, nhưng cái thèm khát được dày vò làm tình tội để báo thù cô bỗng bật kêu như một tiếng còi báo động trong người viên đại tá. Hắn ra lệnh tống Alba vào chuồng chó và giận dữ sẵn sàng quên hẳn cô.
Chuồng chó là một sà-lim tí hon và kín mít như thể một nấm mồ không có không khí, tối đen và lạnh buốt. Có sáu chuồng tất cả, được xây dựng nên để trừng phạt phạm nhân trên một bể nước đã khô cạn nước. Người nằm trong đó chỉ một thời gian rất ngắn, nhiều lắm cũng chỉ vài ngày vì không ai có thể chịu đựng được lâu hơn, sau đó bắt đầu mê man, mất hết tri giác, quên hết ý nghĩa của mọi lời nói, nỗi buồn phiền của thời gian hoặc đơn giản, bắt đầu chết. Thoạt tiên lom khom trong nấm mộ của mình, không ngồi được cũng không duỗi người nằm được mặc dầu thân hình nhỏ nhắn, Alba chống chọi với cơn điên nổi lên. Trong cảnh cô đơn cô hiểu được sự có mặt của Ana Díaz thật cần thiết biết bao. Cô tưởng như nghe thấy những tiếng động nhỏ hầu như khó nhận thấy và xa lăng lắc, như thể người ta gửi tới cho cô một thông điệp từ những sà-lim khác đánh sang, nhưng rồi rất nhanh chóng cô thôi không chú ý đến những cái đó nữa, vì cô nhận thấy mọi cách thức thông tin đều vô ích. Cô quên mình trong một quyết định kết liễu sự đau khổ của mình cho xong, liền thôi không ăn, và chỉ khi nào sự yếu đuối của cô chiến thắng, cô mới uống một bụm nước. Cô định cố không thở, không cử động và sẵn sàng kiên nhẫn chờ cái chết. Như thế một thời gian khá lâu. Tới khi hầu như sắp thực hiện được ý định thì bà ngoại Clara mà bao lần cô đã gọi đến để giúp cho cô chết, lại hiện ra chỉ dẫn cho biết điều may mắn không phải là cái chết, vì cái đó dù sao nó cũng đến thôi, mà trái lại sống sốt mới là điều huyền diệu. Cô thấy bà hiện ra y như cô vẫn thấy bà khi còn bé, với chiếc áo khoác mặc trong nhà bằng lanh mầu trắng, đi găng tay mùa lạnh, nụ cười vô cùng dịu ngọt trên cái miệng gẫy hết răng, và đôi mắt cừu non sáng lóng lánh. Clara đem tới cho cô cái ý nghĩ cứu nạn là phải viết trong suy nghĩ, không cần bút chì chẳng cần giấy, để giữ cho tư tưởng lúc nào cũng bận bịu, thoát khỏi được cái chuồng chó và sống. Thêm nữa bà gợi cho cô nên viết một chứng văn để tới một ngày kia có thể dùng để phơi ra ánh sáng những điều bí mật kinh khủng mà cô đang sống, để cho tất cả mọi người đều biết được nỗi khủng khiếp xẩy ra song hành với cuộc sống êm đềm và trật tự của những người không muốn biết sự khủng khiếp đó, những người có thể có ảo tưởng về một cuộc đời bình thường, những người có thể không nhận ra rằng họ đang trôi nổi trên một chiếc bè ở giữa một đại dương thống khổ, không biết rằng chỉ cách cuộc đời sung sướng của họ có mấy dãy nhà thôi, rõ ràng có những người đang sống ngắc ngoải hoặc đang chết trong xó tối. “Cháu còn có nhiều việc phải làm, cho nên phải bỏ cái lối liều thân ấy đi, hãy uống nước và bắt đầu viết”, Clara nói với cháu gái trước khi biến đi nhanh chóng như khi hiện đến.
Alba định cố vâng lời bà ngoại, nhưng vừa bắt đầu ghi chép trong suy nghĩ thì dồn dập hiện lên đầy chuồng chó những nhân vật của câu chuyện của cô, họ xô nhau nhẩy vào và vây bọc lấy cô bằng những câu chuyện của họ, bằng những thói xấu và nết tốt của họ, làm tan nát những ý định khảo chứng tư liệu của cô, hắt xuống đất tất cả cái chứng văn trong tư tưởng, thúc dục cô, đòi hỏi cô, và cô vội vàng ghi lại một cách tuyệt vọng vì vừa viết xong được một trang mới thì trang viết trước đã bị xóa nhòa. Công việc đó giữ cho cô luôn bận bịu. Mới đầu, sợi giây của câu chuyện dễ dàng bị mất và cô quên ngay trong khi nhớ đến những chuyện mới. Một sự lơ đãng nhỏ nhất hoặc một nỗi sợ hãi hoặc đau đớn hơn một chút sẽ làm câu chuyện trở nên rối mò như một cái kén. Nhưng sau cùng Alba sáng tạo ra một khóa mã cho phép cô nhớ lại thật trật tự, và lúc đó cô có thể đắm mình vào câu chuyện của chính mình một cách thật sâu đậm và cô quên ăn, quên gãi, quên cả mùi hôi thối của mình, quên cả than vãn và đi tới chỗ chiến thắng, từng việc một, tất cả những đau khổ không đếm xuể của mình.
Tin cô đang hấp hối lan ra. Bọn gác ngục mở cái bẫy chuồng chó và lôi cô ra thật dễ dàng, vì cô nhẹ tõm. Chúng lại đưa cô đến chỗ đại tá García, con người những ngày đó đã thấy nỗi căm thù lại nổi dậy, nhưng Alba không nhận ra hắn nữa. Cô đã ở ngoài xa, quá xa quyền lực của hắn rồi.
Bên ngoài, khách sạn Christopher Columbus vẫn giữ nguyên cái vẻ nhạt nhẽo vô nghĩa của một trường tiểu học, y như thể hình ảnh tôi vẫn còn nhớ in trong óc. Tôi không còn nhớ được thời gian đã trôi qua kể từ lần cuối cùng mà tôi đến đấy, và tôi vẫn tưởng người ra đón sẽ vẫn là anh chàng Mustafá xưa kia, con người da đen đến xanh lên, ăn mặc như thể một con ma phương Đông, với hàm răng bằng chì và cách tiếp đãi lịch sự, người da đen chính thống của đất nước, còn tất cả những người da đen khác đều chỉ là bôi cho đen, như thể Tránsito Soto đã từng đảm bảo. Nhưng không như tôi nghĩ. Một người gác cửa dẫn tôi tới một căn hộp rất nhỏ, chỉ cho tôi một chiếc ghế và nói xin hãy ngồi chờ. Chỉ một loáng xuất hiện, không phải anh chàng Mustafá kỳ dị xưa kia, mà là một phụ nữ dáng vẻ buồn rầu và thanh nhã của một bà thím ở tỉnh nhỏ, mặc đồng phục màu xanh da trời với ve cổ áo mầu trắng hồ cứng; và khi nhìn thấy tôi đã quá già và thảm hại như vậy bà ta thoáng rùng mình nhè nhẹ. Trên tay người phụ nữ có một bông hoa hồng đỏ.
– Thưa ngài đến có một mình? - người phụ nữ hỏi.
– Dĩ nhiên tôi đến một mình! - tôi thốt lên.
Người phụ nữ đưa cho tôi bông hoa hồng và hỏi thích phòng kiểu nào.
– Đối với tôi phòng nào cũng vậy! - tôi ngạc nhiên đáp.
– Những phòng Chuồng ngựa, Ngôi đền và Một nghìn một đêm lẻ hãy còn trống. Ngài thích phòng nào?
– Một nghìn một đêm lẻ - tôi ngẫu nhiên nói.
Người phụ nữ dẫn tôi đi theo một lối nhỏ có ánh sáng đèn và những mũi tên đỏ chỉ dẫn. Chống chiếc ba-toong, kéo lê chân, tôi đi theo một cách mệt nhọc. Chúng tôi tới một mảnh sân nhỏ tại đó có dựng một ngôi chùa nhỏ, có những con cừu nhỏ kỳ lạ bằng thủy tinh nhiều màu.
– Phòng này đây. Nếu ngài muốn uống chút gì, xin gọi qua điện thoại - người đó chỉ dẫn.
– Tôi muốn nói chuyện với Tránsito Soto. Tôi đến đây vì việc đó - tôi nói.
– Rất lấy làm buồn là bà chủ không tiếp khách riêng. Chỉ tiếp những sĩ quan hậu cần trong quân đội.
– Tôi cần nói chuyện với bà ấy. Bảo bà ấy rằng tôi là Thượng nghị sĩ Trueba. Bà ấy biết tôi.
– Bà chủ không tiếp ai cả, tôi đã nói với ngài thế - người phụ nữ khoanh tay đáp lại.
Tôi giơ chiếc ba-toong và báo cho người đó biết nếu trong mười phút nữa Tránsito Soto không đích thân xuất hiện thì tôi sẽ đập hết kính gương và tất cả những gì có trong cái hộp của Pandora này. Người phụ nữ mặc đồng phục màu xanh da trời đó hoảng sợ lùi lại. Tôi mở cánh cửa ngôi đền và thấy bên trong là cả một cung điện lộng lẫy của các vì vua chúa Mauritania thu nhỏ. Một chiếc cầu thang ngắn lát gạch hoa, trải bằng một tấm thảm giả Thổ Nhĩ Kỳ, dẫn tới một căn buồng tám cạnh có vòm mái tròn, tại đó người nào đấy đã vẽ nên tất cả những gì mà người ta nghĩ có thể trong cung cấm của cung nữ Ả-rập, có thể chưa bao giờ từng có ở trong cung cấm thực; gối lớn bằng lụa hoa damask, bình đựng nước hoa bằng thủy tinh, chuông nhạc và một lô những đồ hàng xén. Giữa những chiếc cột được nhân lên vô kể bởi sự sắp xếp thật thông minh những tấm gương, tôi thấy một nhà tắm bằng gốm màu xanh da trời to bằng cả gian buồng ngủ, có một bồn tắm rất to trong đó tôi nhẩm tính có thể tắm cho một con bò cái, và chắc chắn có thể để cho hai người yêu nhau thỏa thích đùa rỡn làm trò. Không còn chút nào cái vẻ của ngôi nhà chứa Christopher Columbus mà trước kia tôi đã biết. Tôi nặng nhọc ngồi trên chiếc giường tròn và bất chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Những khúc xương già trong cơ thể tôi đau nhức. Tôi ngước nhìn lên và một chiếc gương ở trên mái phản chiếu hình ảnh của tôi: một cơ thể teo bé khốn khổ, một khuôn mặt buồn rầu của người trưởng lão trong Kinh Thánh có những nếp nhăn nheo ngang dọc chằng chịt, và những mảng tóc trắng còn sót lại trên đầu. “Ôi, biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua!”.
Tránsito Soto bước vào không gõ cửa.
– Rất vui mừng gặp lại ông chủ - bà ta chào như mọi lần.
Bà ấy đã trở thành một phu nhân già dặn, gầy mảnh, có một búi tóc nghiêm trang, hợp với bộ quần áo len màu đen và hai vòng hạt trai kiêu kỳ treo quanh cổ, oai vệ và bình thản, bà có vẻ một nhạc sĩ diễn tấu dương cầm hơn là một bà chủ nhà chứa. Tôi phải vất vả mới hình dung nổi sự giống nhau của bà ta với người phụ nữ có một con rắn săm quanh rốn trước kia. Tôi đứng lên chào đáp lại và không thể xưng hô suồng xã như trước.
– Trông bà rất khỏe, Tránsito - tôi vừa nói vừa nhẩm tính bà ta phải hơn sáu mươi tuổi rồi.
– Tôi cũng khá, ông chủ ạ. Ông chủ có nhớ khi chúng ta quen biết nhau tôi đã nói với ông chủ rằng một ngày kia tôi sẽ giầu có, phải không? - bà ta mỉm cười.
– Tôi rất mừng thấy bà đã được như vậy.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên chiếc giường tròn. Tránsito Soto rót mỗi người một cốc cô-nhắc và kể cho tôi nghe chuyện về hợp tác xã gái điếm và đĩ đực là một việc kinh doanh sáng lạn trong vòng mười năm dài, nhưng vì thời thế thay đổi, phải tạo cho nó một bước ngoặt mới thể theo sự phát triển của mọi thói quen tự do, tình yêu tự do, viên thuốc tránh thai và nhiều sáng chế tân kỳ khác, bây giờ không ai cần đến gái đĩ nữa, chỉ trừ bọn lính thủy và những ông già. “Những cô gái đứng đắn khá giả, ngủ với các cô không mất tiền mà, ông chủ cứ tưởng tượng mà xem về sự cạnh tranh đó!”, Tránsito Soto nói. Bà ta giải thích cho tôi rõ hợp tác xã của bà thế là bắt đầu tàn tạ, xã viên phải chuyển sang nghề khác để có được thù lao tốt hơn, đến cả Mustafá cũng phải quay trở về đất nước quê hương của anh ta. Lúc đó mới nẩy sinh trong óc Tránsito Soto ý nghĩ cần phải có một khách sạn để gặp gỡ, một nơi dễ chịu cho những đôi trai gái được bí mật ngủ với nhau, và tại đó người đàn ông lần đầu tiên dẫn người yêu tới khỏi phải hổ thẹn. Không có gái chơi nào ở đây nữa, khách hàng phải mang phụ nữ tới. Chính bà ta thiết kế trang hoàng cho khách sạn, theo những thôi thúc của óc tưởng tượng kỳ lạ của bà và có chú ý đến thị hiếu của khách hàng, và như vậy nhờ có tầm nhìn đại doanh nghiệp của mình, bà đã tạo ra được một không khí khác lạ nhau trong từng góc của ngôi nhà làm khách sạn. Và khách sạn Christopher Columbus đã trở thành thiên đường của những tâm hồn lạc lõng và những kẻ tình nhân vụng trộm thoáng qua. Tránsito Soto đã xây nên những phòng kiểu Pháp với những bàn ghế, gường, tủ có đệm và có bánh xe, những chuồng ngựa có cả cỏ tươi thực sự và ngựa bằng các-tông cứng như đá, đứng giương đôi mắt trơ trơ bằng thủy tinh sơn vẽ để quan sát những kẻ vật lộn yêu nhau, bên những hang động kiểu tiền sử, có cả thạch nhũ bên cạnh những máy điện thoại bọc da báo puma.
– Ông chủ không đến đây để làm cái việc yêu đương, vậy chúng ta đến văn phòng nói chuyện với nhau, dành phòng này cho khách - Tránsito Soto nói.
Vừa đi bà ta vừa kể cho tôi biết sau cuộc đảo chính, cảnh sát chính trị đã san bằng khách sạn của bà đôi ba lần, nhưng lần nào cũng vậy, trong số những đôi trai gái mà chúng lôi ra khỏi giường bằng sức mạnh của nòng súng ngắn vào phòng khách chính đều thấy có một hoặc hai vị tướng, cho nên cuối cùng chúng thôi không làm phiền khách sạn nữa. Bà ta có liên hệ rất tốt với chính phủ mới, cũng như đã từng như thế với tất cả những chính phủ trước. Bà nói với tôi rằng khách sạn Christopher Columbus là một việc kinh doanh đang rực rỡ, và năm nào cũng vậy bà ta đều sáng tạo thêm nhiều cảnh trang trí mới, thay những kẻ đắm tàu trong những hòn đảo Polynesia bằng những vị phương trưởng tu sĩ nghiêm khắc, và thay những chiếc đu ba-rốc bằng những máy móc tra tấn tân thời, theo đúng mốt thời đại; bà ta đã có thể xếp đặt được vào bao nhiêu cảnh sắc như vậy trên một mặt bằng có khuôn khổ tương đối bình thường khiêm tốn, nhờ có cái xảo thuật xếp đặt những tấm gương và ánh sáng đèn điện đã có thể nhân cái khoảng không gian đó lên gấp nhiều lần tạo ra những khí hậu lừa dối, với cái vô biên và ngưng lại mọi thời gian.
Chúng tôi tới văn phòng của bà, trang trí thành một buồng lái trên máy bay, ngồi tại đây bà điều khiển cả cái tổ chức không tưởng tượng được của bà với tài năng và hiệu lực của một bà chủ ngân hàng. Bà cho tôi biết ở đây phải giặt bao nhiêu chăn và đệm trải giường, bao nhiêu giấy vệ sinh phải sử dụng, bao nhiêu rượu mùi tiêu thụ, bao nhiêu trứng chim cun cút phải nấu cho khách ăn hàng ngày - món thuốc gợi tình, - bao nhiêu nhân viên phục vụ cần thiết, và bao nhiêu tiền điện, nước, điện thoại phải trả để có thể điều khiển và giữ nổi chiếc hàng không mẫu hạm khổng lồ khó tưởng của những cuộc yêu đương bị cấm đoán này.
– Và bây giờ, thưa ông chủ, hãy cho tôi biết tôi có thể làm gì được cho ông chủ - cuối cùng Tránsito Soto ngồi thoải mái trong chiếc ghế phi công có thể nằm ngửa ra được của mình, tay đùa nghịch vòng ngọc trai và nói tiếp. - Tôi đoán rằng ông chủ đến để lấy lại cái ơn mà tôi đã chịu của ông chủ từ một nửa thế kỷ nay, phải không?
Đang chờ đợi bà hỏi tôi điều đó, tức thì tôi mở luôn cái thác băn khoăn của mình ra kể cho Tránsito Soto nghe tất cả, không dấu diếm giữ gìn chút nào, và không một chút ngập ngừng từ đầu đến cuối. Tôi nói với bà ta rằng Alba là đứa cháu gái duy nhất, tôi chỉ có nó trên cõi đời này, cơ thể và tâm hồn tôi teo bé đúng như Férula đã nguyền rủa, và điều duy nhất còn thiếu đối với tôi là việc chết như con chó; tôi kể rằng đứa cháu gái có bộ tóc xanh mướt đó là của báu cuối cùng còn lại với tôi, thứ của báu duy nhất mà tôi thấy cần; không may con bé lại đâm ra duy tâm duy lý, một nỗi đau của gia đình, nó là một trong loại người sinh ra để nhẩy xổ vào mọi vấn đề và làm đau khổ những kẻ thân nhân gần gũi nó là chúng tôi, nó đã đưa những người trốn tránh vào cư trú trong các sứ quán, nó làm thế một cách không suy nghĩ, tôi đảm bảo như vậy, không nhận thấy rằng đất nước đang trong tình trạng chiến tranh, chiến tranh chống chủ nghĩa cộng sản quốc tế hoặc chống nhân dân bây giờ người ta cũng không biết nữa, nhưng cuối cùng vẫn là chiến tranh; nó không hiểu rằng những việc đó bị luật lệ kết tội, nhưng Alba bao giờ cháu tôi cũng như ở trên tận từng mây, nó chẳng biết đến cái nguy hiểm đó; nó làm việc ấy không phải vì tính xấu, mà hoàn toàn ngược lại, nó làm thế vì có trái tim sôi nổi không kìm hãm được, giống hệt cái tính của bà ngoại nó, hiện vẫn còn lẩn khuất giúp đỡ những người nghèo một cách dấu diếm sau lưng tôi, trong các căn phòng bỏ hoang của ngôi nhà, bà Clara sáng suốt của tôi; và cứ thế, bất kỳ một kẻ nào đến kể với Alba rằng nó đang bị theo dõi liền được ngay con bé sẵn sàng liều mạng mà giúp đỡ, dù cho người đó hoàn toàn không quen biết, như tôi đã nói đấy, tôi đã cảnh cáo nó nhiều lần rằng bọn chúng có thể đặt một cái bẫy cho cháu và một ngày kia kết quả sẽ là tên giả Marxist đó chính là một nhân viên cảnh sát chính trị, nhưng cháu gái tôi không nghe lời, chưa bao giờ nó nghe lời tôi trong cuộc đời nó, nó còn bướng bỉnh hơn cả tôi, nhưng dù vậy nữa, thỉnh thoảng cho một tên nghèo khổ ma quái trú ngụ đâu phải là một tội ghê gớm, đâu phải là một tội nghiêm trọng đáng để phải giam giữ, chưa kể đến chuyện nó là cháu gái tôi, cháu gái một thượng nghị sĩ của nước Cộng Hòa, đảng viên xuất sắc của Đảng Bảo Thủ; họ không thể làm như vậy đối với bất cứ một ai trong gia đình tôi, trong chính ngôi nhà của tôi, vì như thế còn có cái quỷ gì nữa sẽ xảy ra đối với những người khác, nếu người như tôi trở thành tù nhân, có nghĩa là không ai còn có thể thoát được, có nghĩa là hơn hai mươi năm ở trong Quốc Hội và có liên hệ với tất cả những nhân vật quan trọng trong đất nước này, kể cả tướng Hurtado, là bạn riêng của tôi trong trường hợp này đều chẳng giúp được cho tôi cái cóc gì, kể cả đức hồng y giáo chủ cũng chẳng giúp tìm thấy cháu gái tôi ở chỗ nào, không có lẽ nó lại biến mất như một trò quỷ thuật; chính bọn chúng đã lôi nó đi trong một đêm, và thế là tôi không còn được biết một tin tức gì về nó nữa, tôi đã đi tìm nó suốt một tháng nay và tình hình bây giờ đang làm cho tôi phát điên, vì những việc đó đã làm mất uy tín của Hội Đồng Quân Sự trên thế giới, và khiến cho Liên Hiệp Quốc có cơ sở để bắt đầu quấy rầy ỏm tỏi bằng cái gọi là quyền con người; lúc đầu tôi không muốn nghe nói đến chuyện người chết, người bị tra tấn, người mất tích, nhưng bây giờ tôi không thể tiếp tục nghĩ rằng những cái đó đều là chuyện bầy đặt dối trá của những tên cộng sản, khi mà chính những tên ngoại quốc, những kẻ đứng hàng đầu trong việc giúp cho bọn quân sự, và chỉ huy bọn phi công chiến đấu của họ ném bom dinh tổng thống bây giờ cũng đang kêu rùm beng lên về sự tàn sát, không phải để chống lại đàn áp của ai cả; tôi cho rằng lúc đầu thật cần thiết có sự cứng rắn để áp đặt trật tự, nhưng khi chúng đã nắm được mọi quyền trong tay, chúng lại thổi phồng mọi việc lên và vin vào cớ an ninh trong nước và cần thủ tiêu kẻ thù tư tưởng, chúng tiến hành khủng bố tất cả mọi người; không ai có thể đồng ý với việc đó, kể cả tôi cũng không, tôi là người đầu tiên cổ vũ cho bọn sĩ quan huấn luyện ở trường quân sự và tài trợ cho cuộc đảo chính, trước khi tất cả những kẻ khác có được cái ý đó trong đầu, tôi là người đầu tiên vỗ tay chào đón đảo chính, tôi đã có mặt trong buổi Lễ Tạ ân tại nhà thờ, và chính cũng vì vậy mà tôi không thể chấp nhận cho những điều đó phát triển trên tổ quốc của tôi, những việc người dân bị mất tích, việc dùng sức cưỡng bức cháu gái tôi ra khỏi nhà mà tôi không thể ngăn cấm được, chưa bao giờ những việc như thế xảy ra trên đất nước này, chính vì thế mà tôi phải lại đây để nói với Tránsito, chưa bao giờ tôi hề tưởng tượng được rằng từ năm mươi năm nay, khi mà bà còn là một cô gái gầy gò trong nhà chứa Cây Đèn Bão Đỏ, sẽ có một ngày tôi phải đến tìm gặp để quỳ xuống cầu xin cho tôi cái đặc ân giúp cho tôi gặp được cháu gái tôi, tôi dám đến xin giúp cho tôi điều đó vì tôi biết bà có những liên hệ rất tốt với chính phủ, người ta nói bà hiểu biết hơn ai hết về những nhân vật quan trọng trong Lực Lượng Vũ Trang, tôi biết bà là người tổ chức những tiệc lễ cho họ và có thể tới được những nơi mà tôi không bao giờ có thể đột nhập, vì vậy tôi xin bà làm ơn giúp một chút cho cháu gái tôi trước khi quá muộn, vì đã bao nhiêu tuần nay tôi không thể ngủ; tôi chạy đi khắp các cơ quan, khắp các Bộ, tất cả những người bạn cũ, mà chẳng nơi nào có thể giúp tôi, bây giờ họ không muốn tiếp tôi nữa, họ buộc tôi phải ngồi chờ đợi hàng giờ, tôi người đã từng ban phát cho họ bao ân huệ; Tránsito, bà hãy làm ơn, hãy đòi tôi bất cứ cái gì mà bà muốn, tôi vẫn là một người giàu có, dù trong những năm cộng sản mọi việc của tôi cũng đã có khó khăn, chúng tước đoạt đất đai của tôi chắc hẳn bà cũng đã biết, qua vô tuyến truyền hình và qua báo chí, thật là việc rắc rối, bọn nông dân ngu dốt giết thịt cả những bò đực giống của tôi để đánh chén, và bắt ngựa cái đi kéo cày, và chỉ chưa đầy một năm đồn điền Ba Cô Maria đã bị tan hoang; nhưng bây giờ đây tôi đã làm cho trang trại của tôi đầy máy cày và xây dựng lại nó như trước đã xây dựng nó, khi tôi còn trẻ; bây giờ tôi đã già nhưng chưa phải đã là đồ bỏ đi, tôi cũng đã xây dựng lại cho nó bằng xưa kia, trong khi những tên bất hạnh đã từng được đứng tên về tài sản của tôi, phải của tôi, bây giờ chúng đang chết đói, đi tìm một công việc cỏn con nào để kiếm sống, bọn đáng thương, chúng không có tội, chúng bị lừa vì cái cải cách ruộng đất kia thôi, trong thâm tâm tôi đã tha thứ cho chúng và muốn chúng quay về lại làm cho đồn điền Ba Cô Maria, chắc một ngày kia chúng sẽ quay về, và tôi cũng không còn cách nào khác là chìa tay ra đón chúng bởi chúng là một lũ trẻ con, nhưng không phải vì việc đó mà tôi đến đây để kể lể với bà, Tránsito ạ, tôi không muốn làm bà mất thì giờ, điều quan trọng tôi muốn nói là tôi đang có hoàn cảnh tốt, việc kinh doanh của tôi như buồm được gió, như vậy nghĩa là tôi có thể tặng bà tất cả những gì mà bà muốn, phải bất cứ cái gì, chỉ cốt sao tôi có thể gặp được cháu Alba của tôi trước khi một con quỷ nào đó lại tiếp tục gửi đến cho tôi thêm những chiếc tai bị cắt rời, và cuối cùng tôi phát điên hoặc chết ngoẻo vì một cơn đau tim, xin lỗi xin lỗi vì tôi đã thế này, tay tôi đang run lên, tôi mất bình tĩnh, tôi không thể cắt nghĩa điều mới xảy ra, một gói bưu phẩm gửi tới và bên trong chỉ có ba ngón tay người, cắt gọn, một kiểu đùa ma quái đã gợi trong tôi những kỷ niệm ghê sợ, nhưng những kỷ niệm đó đâu có dính gì đến Alba, cháu gái tôi lúc bấy giờ đâu đã ra đời, không nghi ngờ gì nữa tôi có nhiều kẻ thù, tất cả bọn chính khách chúng tôi đều có kẻ thù, và cũng không lấy gì làm lạ là có thể có một kẻ thù không bình thường sẵn sàng để bóp chết tôi bằng cách gửi qua bưu điện những ngón tay đúng vào lúc tôi đang thất vọng bởi sự mất tích của Alba, gieo thêm chết chóc vào trong óc tôi; nếu chẳng vì đã hết mọi phương pháp và kiệt sức lực rồi mà cũng chẳng kết quả gì thì tôi đã không đến để quấy rầy bà, Tránsito ạ, xin làm ơn vì mối tình quen biết cũ của chúng ta, hãy làm phúc thương tôi, một lão già đã tàn tạ, hãy làm phúc thương tôi và tìm giúp cho cháu gái Alba của tôi trước khi người ta kết liễu đời nó và gửi nó đến cho tôi qua đường bưu điện những gói trong đựng từng mảng thịt, miếng xương xẻo ra từ thân thể nó - tôi sụt sịt khóc.
Tránsito Soto đã tới được vị trí mà bà ta có, cùng với bao thứ khác nữa, để biết được cách trả những món nợ ân huệ của mình. Tôi đoán bà đã sử dụng sự hiểu biết của cái mặt bí mật nhất của những con người đương nắm chính quyền, để hoàn lại cho tôi năm mươi đồng peso mà trước tôi đã cho bà mượn. Hai ngày sau đó bà gọi giây nói đến cho tôi.
– Tôi là Tránsito Soto, thưa ông chủ. Tôi đã hoàn thành công việc ông chủ nhờ cậy - bà ấy nói.