Chương 6
Ôi, kinh quá!
Tôi buột miệng. Tôi quay phắt người và bỏ chạy ra cửa.
Đúng lúc đó tôi nhìn thấy bọn học sinh ồn ào đi vào. Bọn chúng đang cười sằng sặc. Breanna và Bobby cũng ở trong đám đó.
Tôi thấy người lạnh buốt. Tất cả chỉ là một trò đùa!
Tôi quay lại, người vẫn run bần bật. Cô giáo đang kéo con ếch bằng cao su ra khỏi miệng và nháy mắt với tôi.
Cô nói:
— Em tưởng cô là “con quỷ” McCord đấy à. Chào em, Jill, và chào mừng em đã đến thị trấn Shadyside. – Cô giơ con ếch lên trước mặt. Trông hệt như thật.
Bọn học sinh đã vào chật phòng, chúng ngồi vào bàn và vẫn còn cười ầm ĩ về trò đùa. Bobby đập tay lên vai tôi. Nó nói:
— Tôi xin lỗi cậu. Cô McCord là cô giáo tuyệt nhất ở trường Shadyside này. Cô ấy rất thích những trò đùa như thế.
Tôi cố nặn ra một nụ cười với nó. Tôi hơi giận một tí, nhưng cảm thấy tốt hơn là không nên tỏ ra giận dữ. Chẳng ai ưa một đứa hay cáu giận cả.
Cô dẫn tôi về chỗ ngồi:
— Cô nghĩ là em sẽ hòa hợp với mọi người, Jill.
Sau đó lớp học nhanh chóng trật tự lại. Và tôi phải thừa nhận rằng cô McCord là một giáo viên rất giỏi. Lớp học vui nhộn và sinh động, nhưng không bao giờ cô để chúng tôi đi lạc quá xa khỏi chủ đề. Trước đây tôi luôn ghét môn sinh vật, nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình bị lôi cuốn. Cô có một cách giải thích vấn đề khiến cho mọi việc trở nên có ý nghĩa.
Khi chuông tan học réo vang tôi luồn qua đám học sinh để chạy trước đến phòng đựng quần áo. Tôi lấy đủ những gì cần để làm bài tập ở nhà rồi chạy ra tìm Freddy. Trường tiểu học tan sớm hơn trường trung học thị trấn Shadyside nhưng tôi biết nó sẽ chờ. Chắc nó rất muốn kể cho tôi nghe về ngày đầu tiên đến lớp của mình.
Đúng vậy, nó đang ngồi trên bãi cỏ chờ tôi. Vừa nghe thấy tiếng gọi nó đã nhảy một bước đến cạnh tôi. Tôi hỏi:
— Thế nào, mọi chuyện ra sao?
Freddy hất cặp kính lên, mặt buồn thiu nó bảo:
— Bọn trẻ con cứ trêu chọc em. Có hôm em phải ục cho chúng nó một trận mất.
Tôi cảnh cáo:
— Em biết là mẹ sẽ nói gì rồi đấy. Nếu có đứa nào đánh em thì mách chị, chị sẽ lo cho.
Nó nhăn mặt:
— Không, cám ơn chị. Nếu một đứa mới đến mà lại nấp sau lưng chị thì quả thật là quá tệ.
Chúng tôi qua đường, rẽ phải sang phố Melinda và theo phố Fear về nhà. Tôi không thể tin là quang cảnh xung quanh lại thay đổi nhiều đến thế khi bước chân vào phố Fear. Cứ như là có ai đó đã vạch lên đó một đường ranh giới và dựng lên một tấm biển: TẤT CẢ NHỮNG AI ĐÃ VÀO ĐÂY HÃY CẨN THẬN!
Những cái cây dọc hai bên đường phố đều vặn vẹo và đan xoắn vào nhau. Thậm chí mùa xuân đã tràn vào khắp nơi trong thị trấn Shadyside nhưng hình như nó vẫn chưa đến được phố Fear này. Vẫn chưa thấy những chiếc lá non, không có tiếng chim chóc ríu rít. Những cành khô trơ trụi chìa ra và vặn vẹo trước gió. Thật là buồn hiu hắt.
Tôi chỉ cảm thấy dễ chịu hơn sau khi bước qua cửa vào nhà mình. Tôi nhắm mắt và hít một hơi những mùi quen thuộc. Có lẽ một ngày kia tôi sẽ quen với phố Fear.
E chừng một triệu năm nữa.
Mẹ đi chợ để mua đồ ăn cho bữa tối. Bà để lại một mẩu giấy cho chúng tôi:
Thức ăn cho các con trong tủ lạnh. Mỗi đứa ăn một cái bánh ngọt và một miếng quả. Bốn giờ mẹ sẽ về.
Mẹ.
Cuối mẩu giấy có một dòng tái bút:
Jill, mẹ nghĩ là con thích phòng con được kê dọn như cũ. Tại sao con lại thay đổi?
Tôi bối rối nói:
— Hả?
Freddy vừa nhồm nhoàm ăn bánh vừa hỏi:
— Cái gì thế?
Tôi đưa cho nó xem mẩu giấy:
— Chị chẳng thay đổi cái gì cả. Mẹ nói gì thế nhỉ?
Freddy và tôi nhìn nhau. Một lúc sau Freddy nói:
— Có lẽ chúng mình thử lên xem sao.
Hai đứa đi về phía phòng tôi. Tôi đứng trước cửa, tay đặt trên nắm đấm cửa. Tim đập dồn, không phải vì vừa trèo lên thang gác xong. Freddy huých cùi tay vào tôi:
— Chị không vào đi à?
— Chị vào bây giờ đây.
Tôi nghiến răng mở cửa.
Tôi há hốc cả mồm. Mọi vật trong phòng tôi đã thay đổi. Cái giường bây giờ được kê sát bức tường đối diện lại chỗ cũ. Cái tủ áo nặng như thế, tôi làm sao khiêng nổi một mình bây giờ bắn sang góc bên kia của căn phòng. Tất cả những tấm bưu thiếp tôi dán trên tường đều lộn ngược.
Tôi nói:
— Freddy, chị có làm thế này đâu!
Thằng em bé bỏng của tôi khoanh tay lại:
— Vậy thì chị cho là mọi thứ lại tự động chuyển chỗ, giống như những cuốn sách kia chứ gì?
Nó chọn đúng lúc này để mà đổ trách nhiệm lên đầu tôi ư. Tôi nhìn nó, đe:
— Đừng có mà giả vờ.
Nó nhẫn nhục gợi ý:
— Hay là nhà mình có chuột?
— Đủ rồi. Thôi im đi.
Tôi ngồi lên giường, rồi lại đứng lên nhìn xuống gậm giường chỉ để kiểm tra cho chắc xem có gì trốn dưới đó không rồi ngồi lại trên giường. Liệu có gì trên đời này có thể làm như vậy được không?
Freddy ngồi xuống cạnh tôi. Nó nói:
— Em nghĩ là em có biết. Nhưng chị sẽ nghĩ là em điên.
Tôi vẫy tay chỉ mọi vật xung quanh đã được xếp đặt lại hoàn toàn:
— Em nhìn xung quanh mà xem. Em có nghĩ là những thứ này có bị điên không? Freddy, chị hứa là sẽ không cười đâu. Nói cho chị biết em nghĩ gì đi.
Freddy cắn môi một lúc nghĩ ngợi. Rồi nó nhảy xuống cầu thang:
— Chị chờ ở đây nhé!
Một loáng sau nó quay lại, tay cầm một cuốn sách dày, nói:
— Em mượn quyển sách này ở thư viện trường em.
Tôi cầm cuốn sách và đọc to đầu đề: “Chuyện về những ngôi nhà ám ảnh”.
Tay tôi run bần bật, môi mấp máy:
— Em định nói là…
Nhưng rồi tôi nín bặt. Không thể nói tiếp lên thành lời điều đó.
Freddy nói tiếp:
— Đúng thế. Em nghĩ là ngôi nhà này bị ám ảnh.