Chương 7
Tôi kêu lên:
— Bị ám ảnh ư?
Freddy ghé sát vào tai tôi nói:
— Phải. Chị Jill, mọi việc đều đúng thế. – Nó chỉ cuốn sách. – Em nghĩ nhà mình có một con yêu.
Tôi nhắc lại như con vẹt:
— Con yêu ư? Nó là cái gì?
Freddy nhảy lên ngồi trên giường cạnh tôi:
— Đó là một loại thần linh. Nhưng nó đặc biệt thích ném các thứ lung tung.
Tôi giở cuốn sách ra và Freddy chỉ cho tôi xem chương nói về con yêu. Các câu chuyện rất giống trường hợp của chúng tôi. Đồ vật bay lượn trong không khí, những tiếng động ầm ĩ, đồ đạc bị thay đổi và sắp xếp lại chỗ.
Tôi thì thầm:
— Freddy, nhìn này. Có gia đình còn mất cả nhà vì con yêu nữa cơ. Con yêu đuổi họ phải bỏ chạy khỏi nhà.
Freddy đẩy kính lên mũi, mắt nó mở to:
— Như thế vẫn chưa phải là tồi tệ nhất. Trong một nhà khác ông bố còn biến mất.
Tôi cho là nghĩ đến chuyện đó cũng chẳng có ích lợi gì. Tôi hỏi:
— Vậy họ làm thế nào để đuổi nó đi được?
Freddy lắc đầu:
— Em không biết. Hầu như trong những chuyện này thì mọi người chỉ có dọn nhà đi hoặc bỏ chạy thôi.
Tôi thì thầm:
— Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Freddy nói:
— Dọn đi thôi.
— Không thể làm thế được. Mẹ sẽ đau tim mất. Với lại chúng mình làm thế nào có thể thuyết phục bố mẹ đồng ý chuyển đi khỏi ngôi nhà này được?
— Em vẫn nói với chị mà. Chúng mình cần phải nói với bố mẹ. Chúng mình phải nói cho bố mẹ biết sự thật về những chuyện đang diễn ra trong nhà. – Freddy khăng khăng. – Chị có thật sự nghĩ là bố mẹ sẽ muốn sống trong một ngôi nhà có một con yêu tinh không?
Tôi phản đối:
— Em có thật sự nghĩ là bố mẹ tin chúng mình không? Freddy, em có để ý là tất cả những chuyện ngớ ngẩn này không hề xảy ra trước mặt bố mẹ không? Liệu em có tin những chuyện đó không, nếu như em không chính mắt nhìn thấy sự việc xảy ra?
Freddy nhăn trán nghĩ ngợi:
— Chị nói đúng. – Nó chậm rãi nói. – Nhưng em đang băn khoăn tại sao lại như vậy? Có khi con yêu này chỉ cố muốn làm cho chúng mình có vẻ không ngoan thôi. Có khi nó muốn làm cho chúng mình rầy rà thôi?
Điều đó làm cho tôi phát tức. Tay tôi nắm chặt lại:
— Nhất định phải có cách để dẹp chuyện này đi chứ? Và dù cho cách đó sẽ là gì đi chăng nữa, chúng mình cũng phải tìm cho ra.
Freddy tán thành:
— Đúng đấy.
Hai đứa ngồi sát vào nhau, nhìn đăm đăm vào tường. Tôi biết Freddy cũng đang nghĩ ngợi cái điều tôi đang nghĩ suy.
Chúng tôi nói thì hăng lắm. Nhưng thực là đã nghĩ ra kế gì đuổi được con yêu đi đâu!
Một hồi lâu sau tôi đứng dậy:
— Không thể cứ ngồi đây và nói suông. Cần phải làm cái gì đó. Việc gì cũng được.
Freddy nói:
— Chúng mình hãy làm gì đó cho mẹ đi. Mấy hôm nay mẹ có vẻ buồn phiền về chúng mình lắm. Chúng mình phải làm cho mẹ ngạc nhiên mới được.
— Làm gì bây giờ?
Freddy đề xuất:
— Chúng mình hãy làm cho mẹ một cái bánh nướng đi. Chị làm bánh nướng ngon lắm.
Tôi cười phá lên. Freddy là một đứa chuyên môn ăn bánh nướng.
— Làm bánh nướng cho mẹ ư?
Freddy nhe răng cười với tôi:
— Vâng. Hoan hô!
— Em thích làm bánh nướng gì nào?
Freddy ra vẻ ngây thơ:
— Đây là cho mẹ cơ mà. Mẹ thích lắm đấy.
Tôi tán thành:
— Được. Nhưng phải làm bây giờ, trước khi mẹ về và không cho chúng mình làm.
Chúng tôi nhảy ba bậc một xuống cầu thang. Freddy chạy trước, nó vừa chạy vừa gọi lại:
— Em để lò số mấy đấy?
— Ba trăm năm mươi độ. Nhưng không được nhanh quá, cái đồ đầu đất ạ. Phải nhồi nhân bánh đã.
Freddy chạy vào kho để thực phẩm trong khi tôi lấy ra một cái nồi lớn. Freddy đâm bổ xuống, tay cầm hai hộp nhân anh đào.
— La ta da da…
— Được. Em hãy mở hộp ra trong khi chị chuẩn bị vỏ bánh.
Freddy liếm môi đề nghị:
— Chúng mình làm hai cái nhé.
Tôi mỉm cười. Đúng là đồ tham ăn!
— Nhất định rồi. Chúng mình sẽ làm hai cái.
Trong khi Freddy mở hai hộp nhân anh đào, tôi đong bột. Tôi biết làm bánh nướng từ hồi lên tám. Bố bảo tôi là người làm bánh ngon nhất thế giới.
Chúng tôi vừa làm vừa cười đùa. Freddy mang cho tôi một cái cốc đong đựng đầy nước lã để làm vỏ bánh. Tôi lấy ra một cái khuôn to để nướng bánh rồi rót bột vào.
Tôi lúi húi một lúc với cái khuôn, chợt nghe thấy một tiếng choang phía sau. Tôi quay lại, vừa kịp nhìn thấy tất cả xoong nồi đang lăn ra khỏi chạn bát.
Freddy kêu lên:
— Ối, ối, ối…
Nhưng cái vỉ nướng đang chụp lên đầu nó.
Tôi gọi:
— Em lộn xộn quá.
Nó phản đối:
— Em không làm gì. Tự chúng lăn ra đây chứ!
Tay tôi vẫn còn sục trong đống bột.
Rồi có cái gì chộp lấy tay tôi. Cái gì đó trong đống bột.
Cái gì đó nắm chặt cổ tay tôi bằng một gọng kìm cứng như thép.