Chương 9
Trước khi làm bất cứ điều gì tôi phải tắm một cái đã. Cần phải rửa sạch bột bám trên tóc. Điều đó chẳng dễ dàng chút nào.
Rồi tôi và Freddy rón rén đi qua phòng ngủ của bố mẹ. Mẹ đang nằm nghỉ trong đó.
— Suỵt! – Tôi đe nó.
Chúng tôi trèo lên cái thang hẹp và dừng lại trước cửa gian gác áp mái. Freddy thì thào:
— Nếu chúng mình tìm thấy nó thì chúng mình sẽ làm gì?
Tôi nói:
— Chị không biết. Nhưng chúng mình phải làm một cái gì đó. Có thể đuổi nó ra khỏi cửa sổ chẳng hạn.
Freddy đề xuất:
— Hay là lấy bình xịt muỗi phun vào nó?
Tôi gật đầu:
— Gì cũng được. Chị không thể chịu nổi một ngày nào giống như hôm nay nữa.
Tóc tôi vẫn còn ướt. Nước chảy ròng ròng trên cổ tôi. Nó làm tôi nhớ đến nỗi bẽ bàng trong nhà bếp. Điều đó lại khiến tôi nổi xung lên. Tôi nghiến răng vặn nắm đấm cửa.
Không khí bụi bặm và ẩm mốc ùa ra đón khi chúng tôi bước vào căn gác xép. Cửa chớp vẫn đóng để cho ánh nắng buổi chiều lấm tấm lọt qua khe cửa. Những tia nắng kẻ sọc như lông hổ hắt lên trên đống đồ đạc lộn xộn và huyền bí.
Tôi bước nhanh lên phía trước và kéo công tắc. Bóng đèn trần bật sáng. Ánh sáng bật lên khiến cho mọi vật trông đỡ sợ hơn. Căn phòng chất đầy những đồ đạc cũ của bác Solly. Những cái hộp nằm lăn lóc khắp nơi. Một cái ghế dựa gãy tay nằm trong một xó nhà, trên mặt ghế là một chồng hộp cao ngất. Một con rối mặc quần áo cũ nát đứng cạnh chiếc ghế. Chắc cái này là của vợ bác Solly, bà mất đã lâu lắm rồi, từ hồi tôi còn chưa đẻ.
Freddy nói:
— Em chẳng thấy con yêu nào cả. Chị có nhìn thấy không?
Tôi đáp:
— Không.
Lúc này khi đã đứng ở đây tôi cảm thấy mọi chuyện kia thật là ngớ ngẩn. Tôi chờ sẽ nhìn thấy cái gì kia chứ? Phải chăng tôi nghĩ là sẽ nhìn thấy con yêu đang ngồi chơi bài ở cái bàn kia ư?
Freddy đưa ngón tay sờ sờ lên một cái hộp.
— Phù. Chắc là bác Solly có nhiều đồ đạc cũ lắm, đúng không chị?
Tôi gật đầu:
— Ừ. Nhìn lớp bụi này mà xem. Chắc là lâu lắm rồi không có ai bước chân vào đây.
Freddy nhấc cái hộp trên cùng lên, nó mở ra nhìn vào trong:
— Ê, nhìn này! – Nó giơ lên một cuốn sách. – Tất cả đều nói về ảo thuật. Đây là một cuốn của Houdini! Tuyệt thật! Hệt như một thư viện về ảo thuật vậy.
Tôi kéo cái hộp khỏi hòm. Nó to khoảng mỗi chiều gần nửa mét và hoàn toàn vuông vắn. Và có vẻ nặng khác thường. Tôi thử lắc. Bên trong có cái gì lục đục.
Trên mặt chiếc hộp có khóa để mở. Một sợi dây được xoắn trên khóa để giữ không cho nó bật ra. Freddy nói:
— Chúng mình mở ra xem đi.
Tôi bắt đầu tháo sợi dây. Tôi đã sắp mở được thì nghe đằng sau có tiếng gì sột soạt. Sau đó là một tiếng kêu the thé.
Freddy thì thầm:
— Cái gì thế nhỉ? Chuột à?
— Chuột à?
Tôi bỗng sởn tóc gáy. Tôi nhớ đến những vết chân trên nóc tủ quần áo trong phòng mình. Tôi không muốn quay lại thử xem sao, nhỡ đâu con chuột đứng ngay sau lưng thì sao?
Thế rồi chiếc hộp bỗng động đậy trong tay tôi. Tôi hét lên:
— Ê này!
Freddy thì thào:
— Jill, chị nhìn kìa!
Tôi nhìn quanh. Có cái gì đó ngay ở sau lưng. Nhưng đó không phải là một con chuột cống. Một thứ còn đáng sợ hơn chuột cống rất nhiều.