← Quay lại trang sách

Chương 8

Tôi thét lên. Tiếng thét tự nó buột khỏi miệng không thể kìm nổi.

Tôi cuống cuồng cố rút tay khỏi cái vật trong khuôn bánh. Nhưng nó dính chặt lấy tay tôi như keo. Dẫu cho bất cứ đó là cái gì thì tôi cũng biết là nó có những cái móng lạnh buốt. Tôi cảm thấy thế.

Tim tôi đập muốn vỡ khỏi lồng ngực, tôi gào lên:

— Buông ra! Buông ra!

Mọi ngăn kéo trong bếp tự nhiên bị kéo tung ra. Dao, nĩa, thìa nhảy vun vút ra khỏi chỗ cắm. Cái hộp nhào bột bật lên và bắt đầu nhảy múa trên sàn nhà.

Tôi hoảng quá kêu tướng lên:

— Freddy, cứu chị với!

Nhưng chính em trai tôi cũng đang vật lộn. Nó đang chống chọi lại một trận mưa đĩa bát đang vù vù bay tới. Rồi nó trượt chân trên một vũng nước quả anh đào và ngã sóng soài trên vũng nước đó.

Cái gì đó vặn cổ tay tôi thật mạnh. Tôi kêu lên vì đau và vớ được bất cứ cái gì trong tay là tôi nện vào đống bột lùng nhùng đó.

Cổ tay tôi bỗng được nới lỏng một tí. Cái khuôn bánh nhảy chồm khỏi bàn và bay lên nện vào trán tôi. Tôi rên lên:

— Ôi!

Rồi tôi ngã vào đống bột dày. Đám bột ụp lên đầu tôi, kín mít cả mồm lẫn mũi.

Freddy vẫn nằm sóng soài trên vũng nước quả, nó kêu to:

— Cẩn thận!

Tôi nhìn lên. Cái cốc đong đang bay vèo trên không trung ngay trên đầu tôi. Tôi đờ người ra nhìn nó, nó bèn nhún một cái làm nước bên trong tràn cả ra ngoài. Tôi gào lên:

— A… a… a!

Nước lã đổ ào lên đầu tôi, chui cả vào tai. Nước lẫn với bột biến tóc tôi thành một mớ bù xù nhão nhoét. Khi vừa rót xong cả cốc nước vào đầu tôi, cái cốc bèn rơi xuống sàn. Nhiệm vụ của nó đã xong.

Tôi chậm chạp cố gượng đứng lên, cả gian bếp như chìm trong bột mỳ. Trông cứ như vừa bị oanh tạc. Ít nhất đó cũng là cảm giác của tôi. Tôi vừa rên rỉ vừa nhổ ra một nắm bột và gọi:

— Freddy! Freddy! Em có sao không?

— Em khá hơn.

Giọng của nó cho tôi biết là nó đang rất sợ hãi. Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng tôi:

— Ôi, không!

Tôi quay lại và thấy mẹ đang đứng ở cửa bếp. Hai tay mẹ xách hai túi nặng những hàng hóa vừa mua. Mồm mẹ há hốc vì hoảng hốt. Khi mẹ vừa bước hẳn vào bếp thì không còn tí tiếng động nào, cũng như không có một thứ đồ vật nào còn di chuyển nữa. Bát đĩa vỡ tan tành tung tóe. Bột trắng phủ đầy khắp nơi.

Mẹ chậm chạp đặt hai túi hàng xuống sàn nhà. Cuối cùng mẹ đưa mắt nhìn tôi, mặt nhăn nhó.

Tôi cố cười. Bột và nước làm thành một thứ keo gắn chặt khiến tôi mấp máy thật khó khăn:

— Chúng con… ư… chúng con định làm cho mẹ một cái bánh nướng.

Đó là tất cả những gì tôi có thể cố gắng nói ra được.

Mẹ nhắc lại:

— Một cái bánh nướng ư?

Freddy lồm cồm bò ra:

— Bánh anh đào.

Nó giơ những ngón tay dính đầy nước anh đào ra cho mẹ xem.

Mẹ sửng sốt đứng yên một lúc nữa. Cuối cùng mẹ hít vào một hơi dài và nói:

— Tối nay bố các con sẽ về. Mẹ sẽ để cho bố nói chuyện với các con về chuyện này. Đó là tất cả những gì mẹ có thể làm được. Có thể một lúc nào đó mẹ cũng sẽ nói chuyện với các con. Có lẽ phải sau khoảng một tháng nữa. Bao giờ mẹ bình tĩnh lại đã…

Những lời của mẹ cứ nghẹn xuống. Mẹ quay lại và bỏ đi.

Tôi kêu lên:

— Chúng con sẽ dọn sạch ngay mẹ ạ.

Nhưng nếu như mẹ có nghe thấy thì cũng không hề có một cử chỉ gì tỏ ra là mẹ đã nghe rồi.

Chúng tôi lẳng lặng thu dọn mọi thứ. Chỉ có bốn cái đĩa bị vỡ, tạ ơn Chúa. Cả cái hộp nhào bột nữa.

Tôi càng làm càng tức điên lên. Nhưng tại sao con yêu này lại chống lại chúng tôi cơ chứ? Chúng tôi đã làm gì nó?

Freddy hỏi:

— Chị Jill?

Tôi đáp:

— Gì cơ?

Giọng Freddy lý nhí:

— Chúng mình làm gì bây giờ?

— Bây giờ hả? – Tôi bắt đầu quét bột trên sàn nhà. – Bây giờ chúng mình cố mà dọn dẹp cho sạch như mới chứ còn gì nữa.

Freddy nói:

— Em bảo là sau đấy cơ.

Tôi biết nó định nói gì. Nhưng bản thân tôi cũng không thể tin vào những điều tôi sẽ nói ra. Tôi hít một hơi thật sâu:

— Được. Sau khi chúng mình tìm ra con yêu này trốn ở đâu. Rồi chúng mình sẽ bàn nhau xem làm thế nào xích nó lại.

Freddy kêu lên:

— Chị nói nghiêm chỉnh đấy chứ? Jill, con yêu là siêu tự nhiên. Nó có phép đây.

Freddy tội nghiệp. Trông nó sợ đến nỗi làm tôi quên mất nỗi lo sợ của chính mình. Cần phải an ủi nó:

— Vậy thì sao nào? Chúng ta cũng có sức mạnh chứ?

Trông Freddy có vẻ nghi ngờ:

— Chúng mình có ư? Như thế nào nào?

Tôi nghĩ nhanh:

— Chúng mình… Được. Chúng mình là người Texas. Bảo nó đừng có mà đùa giỡn với người Texas.

Freddy trố mắt nhìn tôi tựa như tôi vừa mọc thêm một cái mũi.

Tôi vội vã nói tiếp:

— Người Texas nói chung là người dữ dội nhất, mạnh mẽ nhất, lịch sự nhất, đúng không nào?

— Cứ cho là chị nói đúng đi.

Freddy nói, mắt nó vẫn nhìn tôi trân trân.

Nhưng tôi đã bắt đầu “vào trận”:

— Cuộc với em là chị có sức mạnh. Em có nhớ Alamo không? – Tôi vung nắm đấm trong không khí.

Freddy nhắc tôi:

— Ở Alamo chúng mình đã thua.

Ôi, đúng vậy. Được…

Tôi cãi:

— Điều đó không thành vấn đề. Vấn đề là ý chí. Chúng ta sẽ không bỏ chạy.

Tôi nhoài người về phía trước:

— Những chàng chăn bò Dallas có trốn chạy không?

Mặt Freddy sáng lên:

— Không đời nào! Những chàng chăn bò Dallas! Họ sẽ không bao giờ trốn chạy!

Tôi cười với em trai:

— Vậy thì chúng ta cũng sẽ không trốn chạy. Nào, tiến lên. Chúng ta còn khối việc phải làm trước khi đi săn lùng cái con yêu này.

Chúng tôi xông vào đống lộn nhào với một tinh thần mới. Trong khi dọn dẹp tôi cứ nghĩ mãi về kế hoạch tấn công của mình.

Nếu con yêu trốn trong ngôi nhà này thì chỉ có một nơi duy nhất là nó có thể trốn vào đó. Chính là cái chỗ mẹ vẫn quên chưa dọn dẹp tới. Cái chỗ mà tôi vẫn cẩn thận tránh không đến gần kể từ ngày chúng tôi dọn đến.

Gian phòng đáng sợ nhất trong ngôi nhà.

Căn gác áp mái.

Nhưng liệu chúng tôi có đủ can đảm để đi lên đó không?