← Quay lại trang sách

Chương 16

Những con yêu nhỏ bé nhảy nhót và nhào lộn trên màn hình. Trông những bộ mặt của chúng kìa! Trông những bộ mặt này khác hẳn với những bộ mặt hiện ra trong cơn ác mộng của chúng tôi đêm qua. Trông chúng thật tươi vui. Thậm chí còn đáng yêu nữa là khác.

Tôi đưa cái kính kỳ ảo cho Freddy. Mắt nó mở tròn xoe, tay nó nắm chặt cánh tay tôi.

Cuối cùng nó gào lên:

— Đấy, chị thấy chưa? Chính vì thế mà những trò ảo thuật của bác Solly trông rất thật. Bởi vì đó chính là phép thuật thật sự. Đó là những con yêu thần thông thật sự.

Tôi há hốc mồm.

Nếu như Freddy nói đúng thì có nghĩa là những con yêu không làm hại bác Solly. Hoàn toàn không phải như vậy.

Chúng đã giúp bác!

Tôi lấy cái kính thần lại và nhìn lên màn hình.

Đúng vậy! Tất cả những chỗ có những cái bể cá hay những cái hộp treo lơ lửng được trên không đều là do có những con yêu đỡ ở dưới.

Những con yêu đã giúp bác Solly biểu diễn!

Tôi lẩm bẩm: “Cháu phải quan tâm đến những con người bé nhỏ…”

Freddy hỏi:

— Hả?

Tôi chậm rãi nói:

— Chính là bác Solly vẫn hay nói: “Hãy quan tâm đến những người bé nhỏ và cháu sẽ gìn giữ được cuộc sống cho mình.” Freddy, đây là bác cố nói cho chúng mình hiểu. Những con yêu này nhất định chính là những người bé nhỏ mà bác nhắc tới đó. Bác Solly biết rằng sau khi bác mất đi chúng mình sẽ chuyển đến đây ở mà.

Freddy hỏi:

— Chị định nói là bác Solly muốn chúng mình làm bạn với những con yêu này ấy à?

Tôi gật đầu. Tâm trí tôi đang phải cố gắng quá sức tưởng tượng.

Có lẽ ngay từ đầu chúng tôi đã làm hỏng mọi chuyện. Có lẽ những người tí hon đầy lông lá ấy hoàn toàn không phải là những con yêu tí nào! Không phải là yêu, không phải là ma. Những người tí hon này trông không có vẻ gì là ma cả. Có phép. Nhưng thần bí thì không. Những anh chàng bé nhỏ này trông hoàn toàn giống như những sinh vật.

Điều này làm thay đổi tất cả. Nếu chúng tôi hiểu đúng những người tí hon đó là gì – và nếu chúng tôi có thể làm thân với họ – thì chẳng có gì phải sợ cả. Mẹ có thể vẫn cứ giữ ngôi nhà của mình. Tất cả có thể sống chung ở đây kia mà!

Rồi tôi để ý thấy một làn sương dài dày đặc. Nó chui ra từ kẽ nứt nhỏ giữa hai bức tường. Làn sương uốn lượn, cựa quậy. Rồi thành hình một người tí hon!

Lần lượt từng người như vậy, họ xuất hiện quanh chúng tôi. Một người như một làn khói chui ra từ ổ cắm điện trên tường. Đầu tiên nó đọng thành một vũng trên sàn nhà. Cái đầu, rồi đến cái vai và cuối cùng một con người hiện ra từ vũng sương. Người này có bộ tóc đỏ và da vằn đen.

Một người khác như một tia la de bắn ra từ công tắc đèn điện rồi đột nhiên dừng lại và trở thành một người tí hon bằng xương bằng thịt đứng trên bát ngô rang của chúng tôi. Ánh mắt của anh ta hướng về phía màn hình ti vi.

Tôi thì thào:

— Freddy, họ đây này.

Một loáng trong phòng đã có đến hàng chục người ngồi vắt vẻo trên đèn, trên ghế dựa, trên bàn. Họ nhìn cuốn băng chiếu trên màn hình với vẻ mặt buồn rầu.

Freddy và tôi thay nhau đeo kính thần để xem. Họ hoàn toàn không để ý gì đến chúng tôi.

Sau đó họ bắt đầu rì rầm như lần trước. Píp. Píp. Píp. Lần này chúng tôi bỗng nhận thấy âm thanh đó không giống như lần trước. Freddy thì thầm:

— Em… em nghĩ là họ đang khóc.

Tôi gật dầu:

— Chị cũng nghĩ thế! Chắc là họ nhớ bác Solly lắm.

Freddy nói:

— Có khi họ không hiểu vì sao bác Solly chết.

Điều đó làm óc tôi lóe lên một ý:

— Có khi thế đấy. Và vì thế họ ghét chúng mình đến thế. Họ nghĩ chúng mình là những tên chiếm nhà.

Làm thế nào chúng tôi có thể làm thân với họ được?

Rồi tôi lại nảy ra một ý nữa. Tôi thì thào:

— Freddy. Hãy bỏ cái kính kỳ ảo của em xuống. Đội cái mũ chỏm lên và đi lấy bộ quần áo ảo thuật của em xuống đây.

Freddy hỏi:

— Để làm gì? – Rồi mắt nó sáng lên. – Ôi, em đi lấy đây.

Nó im lặng đi ra khỏi phòng. Tôi nghe tiếng nó chạy lên cầu thang. Những người tí hon quá chăm chú với cuốn băng vi đê ô của bác Solly nên không hề chú ý tới chúng tôi.

Chỉ còn lại một mình tôi. Xung quanh toàn là những người tí hon xa lạ. Chân tay tôi sởn gai ốc, tôi nghiến răng thì thầm:

— Nhanh lên, Freddy. Nhanh lên!

Tôi vô tình với một cái bánh quy nhân kem trên khay. Thật ra tôi không đói, nhưng phải có việc đó để mà làm chứ.

Tôi nghe một tiếng píp trong tai.

Tôi thận trọng liếc nhìn sang bên và nín thở. Một người tí hon đang đứng trên vai tôi! Đó chính là người da vằn lúc nãy tôi chú ý.

Anh chàng nhìn cái bánh có vẻ thèm thuồng. Tôi thử đưa cái bánh cho anh ta xem sao.

Người tí hon chớp mắt nhanh một cái rồi thò cái mồm dài như một cái vòi bắt đầu hút lấy nhân kem trong bánh.

Anh ta hút cho đến khi hết sạch nhân kem mới dừng lại. Rồi anh ta ngồi xuống và bắt đầu kêu píp píp vẻ vui mừng. Đôi mắt nhỏ lóe sáng, nhưng vì một lý do nào đó tôi không thấy sợ nữa.

Tim tôi đập dồn. Chúng tôi có thể đánh bạn với họ được.

Freddy bước vào phòng, lụng thụng trong bộ quần áo ảo thuật, mũ đội lệch trên đầu.

Nó hỏi:

— Em bắt đầu nhé.

Tôi bảo:

— Không, để hết cuốn băng vi đê ô này đã. Nếu chúng mình tắt bây giờ họ nổi xung lên đấy.

Freddy ngồi xuống nhìn. Đến đoạn con rối trong hộp, những người tí hon lại bắt đầu kêu píp píp như điên và chỉ lên màn hình. Tôi thề là tôi nhìn thấy vẻ sợ hãi hiện rõ trên mặt họ. Như vậy nghĩa là thế nào?

Cuối cùng cuốn băng chấm dứt. Những người tí hon lại bắt đầu nháo nhác. Tôi ẩy Freddy.

— Bắt đầu đi.

Freddy lảo đảo đứng dậy. Nó dứng trước ti vi và nói bằng giọng hơi run run.

— Thưa các quý ông quý bà. Bây giờ là tiết mục Frederico.

Nó cũng chào và vung vẩy cây đũa thần trong tay.

Những người tí hon ngừng kêu píp píp và nhìn nó bằng con mắt sáng rực háo hức.

Freddy nói:

— Các vị thấy không? Trong tay tôi không có gì cả. Trong tay áo tôi cũng vậy.

Nó chập hai tay vào nhau rồi rút ra một chiếc khăn tay.

Nhưng Freddy quá hồi hộp. Nó đánh rơi cái khăn. Ngón tay trỏ bằng nhựa mà Freddy giấu cái khăn trong đó tuột ra và rơi xuống sàn nhà.

Một tràng tiếng píp píp rộ lên. Những người tí hon lăn lộn và kêu ríu rít.

Freddy hỏi:

— Họ làm gì thế?

Tôi cười:

— Chị nghĩ là họ đang cười em.

Freddy vỗ tay và lôi ra một tập bài. Nó xòe bài, nhưng một lần nữa lại tuột tay. Cả tập bài đổ tung tóe trên sàn nhà!

Những người tí hon hình như không phật ý. Họ nghĩ là Freddy đang làm trò!

Rồi một người trong bọn họ nhảy lên vai nó. Tôi khẽ nói:

— Freddy! Trên vai em có một người đấy. Em giơ tay lên trên những con bài dưới sàn nhà kia xem sao.

Freddy lẩy bẩy giơ một tay ra và lướt trên những quân bài và nói:

— Abracadabra!

Người tí hon búng ngón tay. Những quân bài dưới đất nhảy lên thành một tệp dính vào mũi Freddy. Nó sợ hãi nhìn tôi cầu cứu:

— Ôi!

Ôi, không. Tôi vội nói:

— Đừng cuống lên như thế. Em hãy cười phá lên như lý thú lắm đi.

Freddy gượng gạo cười phá lên:

— Ha ha ha…

Tôi nài nỉ:

— Cười to nữa lên.

Để giúp nó tôi cũng phá lên cười. Thoạt tiên thật khó. Nhưng tình huống này bỗng khiến chúng tôi buồn cười thật sự. Chúng tôi phá lên cười ha hả.

Những anh chàng tí hon hoan hỉ kêu píp píp. Thêm mấy người nữa nhảy lên vai Freddy. Những quân bài bắt đầu nhảy múa trong không trung quanh thằng bé. Nó vẫy tay, những quân bài tuân theo hiệu lệnh của bàn tay nó.

— Tuyệt!

Tôi vỗ tay nhiệt liệt.

Những người tí hon giúp Freddy biểu diễn hết trò này đến trò khác. Lúc này họ cũng tỏ vẻ vô cùng vui sướng. Họ nhảy lên ngón tay, nhào lộn trên cánh tay chúng tôi.

Tuyệt vời. Chúng tôi đã qua cơn hoạn nạn. Không bao giờ phải sợ hãi nữa.

Khỉ thật. Tôi đã sai lầm biết chừng nào.

Vào giữa màn biểu diễn của Freddy, có tiếng gió hú sởn cả gai ốc lướt qua không gian. Tôi như ngừng thở. Nỗi sợ lại cứa vào xương sống tôi như một lưỡi dao cạo.

Cái gì vậy?

Những người tí hon cũng như hóa đá. Tất cả chúng tôi hãi hùng nhìn ra cửa. Một cái gì từ hành lang đang lừ lừ tiến vào phòng.

Một cái gì đó màu xanh.

Cái đó không to hơn một quả bóng chày. Nó đứng trên hai chân quặp vào nhau. Đôi cánh tay dài ngoằng phủ đầy lông màu xanh lơ.

Tôi há hốc mồm. Tôi đã từng nhìn thấy cơn ác mộng này rồi. Chỉ vài phút trước đây thôi, trong một trò ảo thuật.

Đó là con rối xấu xí như quỷ dữ trong cái hộp.

Nhưng không phải là một con rối.

Nó là thật.