Chương 17
Freddy kêu lên:
— Con rối kìa! Nó sống như thật kìa.
Rõ ràng là nó không cần đến cái kính kỳ ảo mới nhìn thấy vật đó. Nghe thấy tiếng kêu, con rối quay về phía Freddy. Nó chuyển dộng như một con khỉ, hai tay nguều ngoào. Nó tóm lấy thằng em bé bỏng của tôi.
Freddy thét lên:
— Ái… ái… ái…
Rồi quay người bỏ chạy.
Những người tí hon hoảng hốt nhảy tứ tung. Một người trong bọn họ nhảy lên vai Freddy cố bám chặt để thoát chết.
Con quỷ này từ đâu đến? Chợt óc tôi nhớ lại hình ảnh cái hộp hé mở trong căn gác xép. Và tiếng không khí – hay tiếng một vật gì đó – vuột ra khỏi hộp.
Tôi vớ được một vật gì bên cạnh và ném mạnh. Đó là một cái bánh quy. Con quái vật bắt lấy bỏ vào mồm nuốt chửng.
Mấy giây sau mặt nó méo mó vặn vẹo thành một hình thù thậm chí còn kinh tởm hơn. Nó bắt đầu nhăn nhó ném tung tóe bánh quy và ngô rang khắp nhà. Tôi rên lên:
— Ôi, cứu tôi với.
Con quái vật nhe nanh gầm gừ với tôi. Cái mồm nó há hốc ra to bằng nửa cái đầu.
Freddy gào lên:
— Nó đâu rồi?
Tôi gọi:
— Em có thấy nó không? Ở bên trái em ấy.
— Không! – Trông nó vô cùng sợ hãi. – Em không nhìn thấy. Chắc là nó biến mất rồi.
Tôi nghiến răng nói:
— Chị đeo kính kỳ ảo nên vẫn nhìn thấy nó.
Tôi nhìn quanh tìm vật gì có thể dùng làm vũ khí. Không có gì có thể dùng được cả.
Bỗng con rối nhảy chồm về phía Freddy. Tôi gào lên:
— Freddy.
Không hề nghĩ ngợi gì tôi nhảy đến vồ lấy con rối quái. Chân tôi khuỵu xuống đau nhói không tả được.
Con quái nhỏ hơn tôi, vậy mà nó rất nặng. Lông nó nhờn nhờn và hôi hám, hệt như một con ngựa giữa ngày hè nóng nực. Tôi vật lộn với nó một hồi rồi lấy hết sức quật nó vào tường.
Rối quái đập đầu vào tường đánh thịch một tiếng. Tôi trượt trên sàn nhà và nằm im không cựa quậy nổi.
Mãi tôi mới gượng dậy được và chùi hai tay vào quần. Cảm giác nhờn nhờn vẫn không sạch. Cái mùi nữa. Tôi đến ngất xỉu mất.
Tôi bước thử một bước. Toàn thân đau nhói. Ôi, không thể thế được. Điều này thật là khủng khiếp. Làm thế nào thoát được đây?
Tôi thều thào:
— Freddy, chị bị thương rồi.
Nó rón rén đến gần tôi:
— Chị có chạy được không?
— Chị thử cố xem. – Tôi nghiến răng cố nhịn đau.
Freddy luồn tay vào tay tôi để cố nâng sức nặng toàn thân khỏi cái chân đau. Chúng tôi dìu nhau đi ra cửa. Những người tí hon nhảy khỏi các bức tường đến vây quanh chúng tôi. Tôi hơi thắc mắc tại sao họ lại không biến đi. Trông họ sợ đến phát điên lên được còn gì.
RRRỪ RỪ RỪ RỪ.
Bụng tôi lại cuộn lên, tôi cố ngoái đầu lại để nhìn ra đằng sau.
Rối quái đã bắt đầu tỉnh lại. Nó đang đuổi theo chúng tôi. Mắt nó long lên nhìn đầy vẻ đói khát.
Tôi cầu nguyện – và cầu nguyện lắp ba lắp bắp. Bây giờ vấn đề chỉ còn là thời gian mà thôi.
Tôi rên rỉ:
— Nhanh lên, Freddy. Nó đang đuổi đằng sau kìa.
Freddy ậm ạch:
— Em đang cố đây.
Chúng tôi cố sức đi ra hành lang. Cái chân đau của tôi đập vào bàn, tôi không thể kìm nổi tiếng kêu bật lên. Đau không tưởng được!
Freddy thốt lên:
— Ối!
Nó bị mất thăng bằng. Cả hai chúng tôi ngã xoài trên hành lang.
Tôi rên rỉ:
— Ôi!
Vừa đau vừa run lẩy bẩy tôi cố sức đứng dậy. Không thấy con quái vật đâu. Tôi sợ hãi nhìn khắp hành lang bằng chiếc kính kỳ ảo.
Kìa! Nó kia kìa! Ngay sau cái bàn.
Chỉ cách chúng tôi không đến một mét!
Tôi cảm thấy bất lực. Vẻ đắc thắng đang nở ra trên nét mặt con quái vật.
Nó chưa kịp nhảy đến thêm một bước nữa, một quân bài bỗng bay vụt đến đập vào mặt nó.
Nó gầm lên và lùi lại. Một quân bài nữa, rồi một quân nữa.
Freddy đang ném tới tấp chồng bài trong tay vào con quái vật. Những quân bài rời khỏi tay nó với tốc độ chóng mặt.
Tôi reo:
— Tiếp tục đi, nhà thông thái!
Nó gào lại với tôi:
— Em đang cố nhắm cho trúng con rối quái kinh tởm này. Chị cứ cười em khi em chỉ cho chị thấy chỗ những trang sách nói là các quân bài có thể sử dụng như vũ khí nữa đi.
Tôi hứa:
— Chị sẽ không bao giờ cười nữa.
Bỗng mặt Freddy có vẻ hãi hùng. Nó cuống cuồng lục túi áo.
Ôi, không!
Freddy hết sạch các quân bài rồi!
Con rối quái lại bắt đầu tiến lên. Nó nhe nanh, gầm gừ.
Anh chàng bé nhỏ đứng trên vai Freddy kêu píp píp như điên. Rồi những người tí hon khác bỗng đổ xô từ những chỗ đang trốn ra. Họ nhảy quanh con quái vật. Họ xỉa những ngón tay bé tí vào cái mũi xấu xí của nó.
Ngay lập tức tôi nhận ra họ đang làm gì. Họ đang cố làm cho con quái rối trí.
Chính vì thế mà họ đã không biến đi.
Họ đang cố cứu chúng tôi.
Con rối điên lên vì tức giận. Những người tí hon nhảy đến từ khắp các hướng.
Tôi thì thầm:
— Freddy, chúng mình ra khỏi đây đi. Trong khi những người tí hon làm nó mất phương hướng.
Freddy giúp tôi đứng lên:
— Đi đâu bây giờ?
— Vào bếp.
Tôi biết chúng tôi có thể kiếm được thứ gì đó chống lại con rối quái. Dao, thìa, nĩa, chảo, bình xịt muỗi. May ra trong bếp chúng tôi sẽ có cơ may.
Chúng tôi đã đến được cửa bếp thì nghe thấy những tiếng píp píp rú lên sau lưng. Tôi quay phắt lại.
Con rối quái đã bắt được một người tí hon! Chính là anh bạn ngựa vằn của tôi! Nó tóm chặt người tí hon trong bàn tay có những cái vuốt dài ngoằng và nhìn tôi cười độc ác.
Freddy sốt ruột kêu:
— Có chuyện gì thế? Cái gì thế?
Tôi thì thầm:
— Em đừng biết thì hơn.
Lúc này tôi thật sự cảm thấy mình yếu.
Con rối quái không rời mắt khỏi tôi, nó đưa người tí hon vào cái mồm rộng ngoác.
Và nuốt chửng anh ta.