← Quay lại trang sách

Chương 20

Rối quái đứng dậy và lắc mình. Bụi bắn ra mù mịt từ đám lông của nó. Nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ nó.

Hoàn toàn đó không phải là một cảnh đẹp đẽ. Con rối đang rùng mình vì ngứa.

Sau đó nó bắt đầu thay đổi.

Mặt nó to ra và sắc nét hơn. Mắt nó lồi ra. Gai nhọn hoắt mọc tua tủa trên hai cánh tay lông lá. Nó nắm chặt tay lại, khi nó mở nắm tay ra thì những cái vuốt đã dài hơn, nhọn hơn trước nhiều.

Tôi thì thào:

— Ôi, không thể thế được.

Bây giờ thì tất cả đã rõ ràng. Chắc chắn tôi sẽ ngoẻo mất.

Tôi nhắm mắt chờ kết thúc mọi chuyện.

Bỗng tôi nghe thấy những tiếng píp píp píp píppp!

Những người tí hon! Rối quái đã không ăn được tất cả bọn họ! Và họ đã quay lại!

Tôi lại mở mắt ra. Có cái gì lơ lửng trên đầu tôi. Một cái hộp gỗ.

Cái hộp đựng con rối! Hẳn là những người tí hon đã mang cái hộp này từ trên gác xép xuống đây!

Con quái cũng đã nhìn thấy cái hộp. Nhìn thấy cái hộp hình như càng làm cho nó điên giận hơn bao giờ hết. Nó gầm lên và nhảy bổ vào tôi.

Bỗng từ cửa bếp vang lên một giọng nói khiến cho rối quái dừng lại.

— Ê, con quái kia!

Freddy! Tôi không thể tin được vào mắt mình. Em trai tôi đứng ngay giữa cửa. Nó đội cái mũ đánh bóng chày nhãn hiệu Những chàng chăn bò Dallas. Tay nó lăm lăm cái gậy đánh bóng chày sẵn sàng giáng xuống một nhát.

Trông nó rất kỳ quặc. Chưa bao giờ tôi lại vui mừng đến thế khi nhìn thấy em trai mình.

Rối quái gầm lên giận dữ và nhảy chồm vào Freddy. Freddy gào lên:

— Đánh này!

Nó vung cái gậy lên.

Rắccc! Cái gậy quật trúng giữa ngực con quái. Cái gậy gẫy làm đôi.

Ôi, không!

Rối quái nhảy lùi lại. Nó nhảy vào tôi!

Tôi chộp lấy cái chày bằng đá nằm lăn lóc trên bàn. Lần này tôi không thể trượt nữa.

Pắc! Tôi quật cái chày vào giữa đầu con quái bằng tất cả sức lực còn lại.

Con quái rên lên một tiếng rồi ngã vật. Hoàn toàn bất động.

Píppp. Những người tí hon ngân nga. Cái hộp đựng con rối rơi xuống sàn nhà bên cạnh tôi.

Tôi nhấc con quái lông lá nhờn mỡ nặng trịch vào trong hộp rồi đóng nắp lại. Làm xong cái việc khủng khiếp ấy, tôi ngã vật xuống sàn nhà.

Freddy xô đến chỗ tôi kêu lên:

— Chị có sao không? Em sợ con rối quái này giết chết chị mất.

Tôi hổn hển:

— Chị không sao cả. Cám ơn những người tí hon, cả em nữa. – Rồi tôi nhăn mặt. – Mà này, chị nghĩ là chị bảo em chạy đi kia mà?

Nó nhe răng cười, trông nó thật ngộ nghĩnh với cái mũ bóng chày trên đầu.

— Những chàng chăn bò Dallas có bỏ chạy không nào?

Tôi phá ra cười. Nhà thông thái bé bỏng của tôi! Nó nói đúng!

Có tiếng lanh canh trên không trung. Freddy và tôi cùng quay phắt lại. Hàng ngàn mảnh kính li ti đang bay lên. Cái gọng dây cũng bay là là bên cạnh đám mảnh kính. Thế rồi chỉ trong chớp mắt chúng liền lại với nhau. Cái kính lại lành lặn hoàn toàn.

Nó bay là là qua phòng về phía tôi. Tôi đeo kính lên.

Những người tí hon đang xúm xít quanh tôi, tôi chìa tay cho họ:

— Chào các bạn. Một triệu lần cám ơn các bạn.

Anh bạn ngựa vằn nhảy lên tay tôi kêu lên sung sướng: Píp!

Tôi định nói:

— Tốt lắm, tôi nghĩ là…

Một tiếng động vang lên từ cái hộp gỗ cắt ngang lời tôi.

Con quái đang đập vào nắp hộp!

Cái hộp lăn lông lốc và nhảy chồm chồm trên sàn nhà. Cái móc cài rung lên bần bật. Con rối quái đang cố sức đập vỡ cái hộp!