Chương 21
Tôi gào lên:
— Ôi, không được!
Tôi chồm lên ôm chặt lấy cái hộp, cảm thấy rõ con rối đang nện thình thình vào nắp hộp. Rắc! Rắc!
Tôi bảo Freddy:
— Nhanh lên. Tìm sợi dây hay cái gì đó dể buộc cái chốt lại.
Freddy nói:
— Vâng. Chỉ cần chị giữ được không cho nó chui ra thôi.
Tôi gắt lên:
— Được rồi. Em có nhanh lên không nào?
Freddy chạy di. Tôi cố ôm thật chặt cái hộp.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Cứ mỗi lần con rối húc vào nắp hộp, cả cái hộp lại nhảy chồm lên khỏi sàn nhà. Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn. Tôi ngồi hẳn lên nắp hộp và cưỡi nó như cưỡi ngựa. Không đời nào con rối thoát được tay tôi lần nữa! Không đời nào tôi lại chịu để cho mình phải chịu đựng cơn ác mộng đó nữa!
Cuối cùng Freddy quay lại. Nó đưa cho tôi một cái ống khóa:
— Em lấy trong hòm đồ của bố.
Nó luồn khóa qua cái chốt rồi đóng sập lại.
Im lặng. Ngay lập tức con rối thôi không vùng vẫy nữa.
Hai đứa chúng tôi ngồi bệt trên sàn, lưng dựa vào chạn bát. Chúng tôi đã chiến thắng.
Freddy hãnh diện:
— Jill, chúng mình thắng rồi.
Tôi liếc nhìn em trai. Mắt nó ngời lên vẻ hân hoan. Tôi cũng sung sướng nhưng người thì mệt nhoài.
Còn một việc nữa phải làm.
Tôi chỉ cái ống khóa, hỏi Freddy:
— Em có thấy yên tâm với cái này không?
Nó nhăn mặt:
— Không hề!
Tôi đi vào ga ra tìm búa và đinh trong bộ đồ nghề của bố. Sau đó tôi đóng đinh thật chặt. Chỉ để đề phòng thôi.
Chúng tôi đem cái hộp trở lại gác xép và giúi nó vào đáy đống đồ tầm tầm to nhất. Chúng tôi không muốn bố mẹ tìm thấy cái hộp và thử mở nó ra! Tôi nói:
— Cần phải làm như vậy.
Freddy trả lời, nó không cười:
— Có lẽ thế. Nhưng nếu tìm thấy ngôi nhà mới nào đang được xây quanh đâu đây thì chúng mình sẽ đem đến bỏ vào giữa tảng bê tông thì tốt hơn.
Chúng tôi quay xuống tầng dưới. Hàng chục người tí hon quây quanh chúng tôi kêu píp píp như reo. Rõ ràng là họ đã chấp nhận chúng tôi.
Tôi nghĩ đến một điều:
— Chắc là hồi bác Solly mới dọn đến đã làm thân với họ. Bởi vì con rối quái này là kẻ thù của họ, bác đã bắt nó nhốt lại, giống như chúng ta vừa nãy vậy.
Vào đến bếp tôi nhìn đống đồ đạc bừa bãi trên sàn. Bột vung vãi khắp nơi. Cái xiên nướng thịt làm thành một lỗ trên tường! Ghế lộn ngược nằm lổng chổng.
Còn bên phòng chung nữa? Không hiểu bên ấy còn bừa bãi đến thế nào? Tôi nghĩ đến đống dãi của con quái vật. Ôi, không được. Chẳng lẽ tôi sắp phải dọn đống dãi đó ư?
Những người tí hon trên bàn đang kêu píp píp. Tôi nhăn mặt nghĩ ngợi. Một người tí hon nhảy lên tay tôi – đó chính là anh bạn màu nâu chúng tôi đã nhìn thấy trong gác xép. Tôi đặt anh bạn lên vai, hỏi:
— Anh bạn bé bỏng, bạn nói gì thế? Liệu các bạn có thể giúp chúng tôi dọn dẹp cái đống bừa bãi này không?
— Píp!
Tôi chỉ vào chỗ bột, rồi lại chỉ vào cái hộp.
— Píp! Píp!
Người tí hon vẫy tay. Tự nhiên tất cả bột trỗi dậy thành một dòng. Chúng tự lọc hết bụi, rác cùng lông con quái vật, vun thành một đống riêng. Sau đó chúng tự chảy vào hộp. Đống sạn bẩn tự chui vào thùng rác.
Tôi cầm cái hộp lên kiểm tra chỗ bột. Ngon lành, sạch sẽ.
Tôi hân hoan kêu lên:
— Tuyệt!
Sau đó tất cả những người tí hon còn lại đều bắt tay vào việc. Những con dao tự động quay về chỗ cắm. Cái xiên nướng thịt cũng vậy. Xoong chảo tự quay vào chạn bếp. Cái lỗ trên tường tự động được trám lại như cũ ngay trước mắt chúng tôi! Chổi tự động quét sạch sẽ từ bếp ra đến hành lang sang phòng chung. Tựa như đang xem một cuốn băng vi đê ô quay ngược lại vậy. Chúng tôi đi khắp nhà. Chúng tôi đi đâu những người tí hon cũng đi theo và làm mọi việc đâu vào đấy. Mọi thứ chúng tôi sờ vào đều trở nên sạch sẽ sáng sủa hơn trước.
Chẳng bao lâu khắp nhà đều ngăn nắp đâu vào đấy. Freddy và tôi đứng trong phòng chung nhìn nhau sung sướng.
Tôi nói với các anh bạn tí hon của mình:
— Các bạn thật tuyệt vời. Các bạn có biết là các bạn có thể kiếm được rất nhiều tiền nếu nhận làm công việc dọn dẹp nhà cửa không?
Đúng lúc đó cửa bật mở. Bố và mẹ bước vào. Mẹ nói:
— Mẹ hy vọng là các con không bày bừa ra đấy chứ. Và cũng không có chuyện tưởng tượng về những con yêu ấy nữa. Mẹ thấy hơi lo lắng về chuyện đó đây.
Bố nói:
— Bố thì lại chẳng nghĩ là có gì nghiêm trọng lắm đâu.
Cả nhà gặp nhau trong hành lang đi vào phòng chung. Mẹ kinh ngạc nhìn quanh, giơ tay sờ lên giá:
— Ôi, các con dọn dẹp cả rồi. Các con, chẳng lẽ các con đã dọn dẹp hết cả rồi à? Nghe chừng lạ quá. – Rồi mẹ nheo mắt nhìn chúng tôi. – Chắc là bố dặn chứ gì?
Chúng tôi phá lên cười:
— Không, chúng con tự nghĩ ra đấy. Hôm nay là ngày đặc biệt mà!
Trông mẹ vẫn có vẻ nghi hoặc:
— Được, hy vọng là các con vui. Vậy các con còn làm gì nữa nào?
Tôi bảo:
— Chúng con xem vi đê ô.
Mẹ khoát tay:
— Mẹ muốn các con làm những việc hoạt động tay chân thì hơn. Thể thao chẳng hạn. Nếu không, các con sẽ thành hai củ khoai tây mất thôi.
Điều này quá sức Freddy, nó hỏi:
— Hoạt động ạ? Mẹ có thích nghe con kể về chuyện hoạt động không?
Tôi đá chân nó, nó ngừng bặt. Tôi nói với mẹ:
— Chúng con sẽ cố ạ.
Mẹ mỉm cười rồi kéo chúng tôi lại ôm chặt cả hai đứa.
— Mẹ biết là các con sẽ cố mà. Và cả nhà chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Các con có yêu ngôi nhà này không? '
Freddy và tôi nhìn nhau:
— Có ạ. Có lẽ chúng con sẽ thích.
Hai chị em chúc bố mẹ ngủ ngon. Vừa rời khỏi phòng tôi đeo ngay cái kính thần lên mắt. Từ trên mặt lò sưởi một người tí hon lịch sự cúi chào chúng tôi.
Tôi nói:
— Một trong những điều lý thú của ngôi nhà này là kể từ bây giờ chúng mình có thể làm xong mọi chuyện trong chớp mắt.
Sáng hôm sau tôi vẫy chào Freddy để nó rẽ sang trường nó. Hai người tí hon vui vẻ ngồi trên vai nó. Tôi cho là bọn trẻ lớp nó sẽ được xem vô số màn ảo thuật thật sự. Các cu cậu sẽ trố mắt ra vì kinh ngạc cho mà xem…