Chương 2 Bản sơ đồ dị thường
Email
Sau khi đăng bài, tôi nhận được vài email từ độc giả gửi về. Hầu hết đều là bày tỏ cảm tưởng về bài viết, nhưng trong số đó có một email khiến tôi phải chú ý.
Mong anh thứ lỗi vì sự đường đột này. Tôi là Miyae Yuki, hôm trước tôi đã có cơ hội đọc bài viết của anh.
Tôi biết chuyện về căn nhà đó.
Nếu anh không cảm thấy phiền, tôi rất mong nhận được phản hồi và mong anh chỉ giáo thêm.
Miyae Yuki
Số điện thoại 000-0000-0000
Tôi vô cùng kinh ngạc. Xin được nhắc lại, trong bài viết, tôi đã ém nhẹm địa danh và hình ảnh bên ngoài căn nhà. Cho dù hàng xóm gần đó có đọc được đi chăng nữa cũng không thể nhận ra được. Vậy, ý người này là biết-đến-bản-sơ-đồ-mặt-bằng-ấy chăng?
Tôi ngờ rằng đây chỉ là trò đùa cợt, nhưng ghi hẳn tên cùng số điện thoại như thế này thì lại quá nghiêm túc. Dù gì đi chăng nữa, nếu cứ mặc kệ như vậy thì tôi không yên lòng được. Tôi quyết định liên lạc với người gửi trước rồi tính sau.
Sau vài lần trao đổi qua email, tôi biết được những chuyện sau.
• Người gửi - Miyae Yuki là nhân viên văn phòng hiện đang sống ở tỉnh Saitama.
• Miyae biết điều gì đó về căn nhà kia.
• Mặc dù muốn nói cho tôi biết, nhưng vì sự tình phức tạp nên có ý định gặp mặt trực tiếp để kể.
Thú thật thì việc gặp mặt trực tiếp làm tôi cảm thấy bất an. Vì mới chỉ trao đổi qua thư từ email thì không thể nào đoán được Miyae là người ra sao. Lỡ như là người liên quan đến căn nhà đó thì…? Tuy nhiên, cứ ở đây sợ sệt mãi không thể phá giải bí ẩn của căn nhà kia được.
Đây chính là cơ hội. Sau khi hạ quyết tâm, tôi hẹn gặp Miyae.
⚝ ⚝ ⚝
Thứ bảy tuần tiếp theo, tôi đến đúng địa điểm đã hẹn. Đó là một quán cà phê trong khu phố sầm uất ở nội thành. Nhưng trong tiệm khá vắng khách, một phần là do bây giờ đã quá trưa. Miyae vẫn chưa tới.
Tôi gọi một cốc cà phê và ngồi chờ. Bàn tay đẫm mồ hôi vì hồi hộp.
Ít lâu sau, một người phụ nữ xuất hiện. Mái tóc đen ngắn cùng chiếc áo sơ mi màu be, tuổi chừng hai mươi mấy. Cô gái cầm chiếc túi xách lớn trên tay. Vì đã trao đổi trước đặc điểm của nhau nên tôi nhận ra ngay cô gái ấy chính là Miyae.
Tôi giơ tay ra hiệu, cô ấy hình như cũng nhận ra tôi.
Miyae: Thành thật xin lỗi vì đã gọi anh đến đây ngày hôm nay. Chắc anh cảm thấy phiền lắm.
Tác giả: Không đâu, cô Miyae mới là người phải lặn lội đường xa, tôi cảm ơn còn không hết. Cô muốn gọi nước gì không?
Miyae gọi một cốc cà phê đá. Tôi tạm thời cảm thấy an tâm hơn vì cô ấy là người bình thường (ít nhất thì bề ngoài là như thế). Sau đó chúng tôi nói chuyện phiếm một lúc. Miyae là nhân viên văn phòng, hiện đang sống một mình trong căn hộ ở tỉnh Saitama.
Khi cốc cà phê đá được bưng lên, tôi bắt đầu chuyển sang chủ đề chính.
Tác giả: Nhân tiện thì câu “Tôi biết chuyện về căn nhà đó” mà cổ viết trong email có ý gì vậy? Miyae: Vâng, thú thật với anh..
Cô gái hơi cúi mặt xuống, rồi nói nhỏ như thể e ngại những người xung quanh.
Miyae: Có lẽ chồng tôi… đã bị người sống trong căn nhà đó sát hại .
Ngôi nhà thứ hai
Câu trả lời vượt ngoài sự dự đoán của tôi. “Tôi sẽ kể lần lượt đầu đuôi câu chuyện. Sau khi rào trước, cô bắt đầu thuật lại chi tiết sự việc.
Miyae: Tháng 9 ba năm trước, chồng tôi Miyae Kyoichi - bảo rằng “Anh sang nhà người
quen một chút”, rồi rời khỏi nhà và biệt tích từ đó. Phải chi tôi hỏi nơi anh ấy định đến thì tốt biết mấy. Tôi không biết anh ấy đến nhà ai, cũng không có nhân chứng, cuối cùng, cuộc tìm kiếm kết thúc trong khi vẫn không biết tung tích của anh ấy.
Thế nhưng, mấy tháng trước, một thi thể đã được phát hiện ở vùng núi tỉnh Saitama. Nhờ kết quả xét nghiệm DNA, người ta xác định đó là chồng tôi. Thật ra, trên thi thể có một điểm kỳ lạ… Đó chính là không có bàn tay trái .
Tác giả: Hả!?
Trong vụ án hôm trước, người ta cũng không tìm được bàn tay trái của nạn nhân.
Miyae: Theo lời cảnh sát, khả năng lớn là nó đã bị cắt rời bởi vật gì đó như dao.
Nhưng thông tin biết được chỉ có bấy nhiêu, chẳng có manh mối nào chỉ ra thủ phạm. Chuyện gì đã xảy ra với chồng tôi? Ai đã giết anh ấy? Tại sao nhất thiết phải chặt bàn tay trái? Tôi thật sự muốn tìm ra chân tướng bằng mọi giá nên ra sức thu thập mọi thông tin có vẻ liên quan đến vụ án trên báo chí và internet. Và rồi tôi tình cờ đọc được bài báo đó.
“Riêng phần bàn tay trái vẫn chưa được tìm thấy”… Y như thi thể của chồng tôi.
Rồi còn cả chi tiết “sát hại khách đến chơi”. Có khi nào “nhà người quen” mà chồng tôi đến là căn nhà đó không? Tôi có cảm giác đó.
Đương nhiên tôi cũng biết, chỉ với bấy nhiêu chi tiết mà liên kết hai vụ án lại là quá khiên cưỡng. Nhưng tôi không thể nghĩ rằng chúng không liên quan…
Tác giả: Ra là thế. Quả thật có điểm chung. Ngặt một nỗi, căn nhà đó chỉ mới được xây dựng vào mùa xuân năm ngoái, còn lúc chồng cô mất tích lại là ba năm trước. Vậy nên…
Miyae: Tức là khi chồng tôi mất tích, căn nhà đó chưa hề tồn tại.
Tác giả: Vâng.
Miyae: Thật ra, về chuyện đó, tôi có thứ này mong anh xem qua.
Miyae mở túi xách rồi lấy một bìa đựng hồ sơ ra. Cô rút một tờ giấy bên trong rồi đặt lên bàn. Đó là bản in một sơ đồ mặt bằng nhà.
Tác giả: Sơ đồ này là?
Miyae: Chủ ngôi nhà kia, có-thể-đã-từng- sống-ở-ngôi-nhà này.
Tác giả: Đã từng sống?
Miyae: Căn nhà ở Tokyo chỉ mới được xây cất vào năm ngoái. Thế nên tôi đã tự hỏi không biết trước đó họ sống ở đâu. Nếu như nội dung bài viết của anh là sự thật, biết đầu họ cũng lợi dụng trẻ em để giết người giống y như vậy tại nơi ở trước.
Vậy thì nơi ở cũ phải chăng cũng có “phòng trẻ em không cửa sổ” và “lối đi thông với hiện trường gây án”.
Giả sử căn nhà ấy bị rao bán, thông tin về bất động sản… đơn cử là sơ đồ nhà nhất định sẽ được đăng tải ở đâu đó.
Tôi đã lùng sục mọi ngóc ngách trong từng trang web của rất nhiều công ty bất động sản, quyết tâm tìm ra căn nhà có sơ đồ mặt bằng giống với căn nhà kia.
Tác giả: Nói là tìm chứ thông tin về bất động sản thì nhiều vô kể.
Miyae: Nhưng tôi có manh mối. Tôi đoán có lẽ căn nhà ấy chỉ ở đâu đó trong tỉnh Saitama mà thôi.
Tác giả: Vì sao lại thế?
Miyae: Sau khi chồng tôi biệt tích, một hôm tôi dọn phòng thì tìm thấy một chiếc ví dài trong ngăn bàn. Thuở sinh thời, chồng tôi có thói quen sử dụng hai loại ví.
Một chiếc là ví dài để bỏ tiền mệnh giá mười ngàn yên và thẻ tín dụng. Anh ấy chỉ dùng chiếc này mỗi khi đi xa hoặc mua sắm đồ đắt tiền. Chiếc còn lại là ví nhỏ để sử dụng thường ngày, có nhét vé tháng và tiền mệnh giá nhỏ.
Anh ấy đã để chiếc ví dài ở nhà, vậy nên chắc chắn căn nhà mà chồng tôi đến chơi nằm ở nơi không xa lắm.
Tôi nghĩ ít nhất thì cũng không ra khỏi địa phận tỉnh. Vì thế tôi đã tập trung tìm kiếm những bất động sản được rao bán trong vòng ba năm gần đây, trong phạm vi tỉnh Saitama… đặc biệt là khu vực gần nhà tôi.
Miyae hướng ánh nhìn xuống bàn.
Tác giả: Vậy nghĩa là… thứ này… chính là sơ đồ căn nhà đó…?
Miyae: Vâng. Nó cách nhà tôi chỉ khoảng hai mươi phút đi bộ.
Tôi cảm thấy không được thuyết phục cho lắm. Có thể tìm thấy một cách thuận lợi như vậy sao? Lòng bán tín bán nghi, tôi bèn cầm lấy bản sơ đồ. Bản vẽ khá là quái đản.
Cửa chính, nhà vệ sinh, phòng khách và căn phòng hình tam giác ở bên cạnh. Đó là phòng gì vậy nhỉ?
Tôi nhìn sang sơ đồ tầng hai. Ngay lập tức, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng tôi.
Phòng trẻ em không có cửa sổ. Nhà vệ sinh riêng biệt. Hệt như căn nhà kia.
Tác giả: Phòng trẻ em này… Tôi phải thừa nhận… là rất giống.
Miyae: Không chỉ vậy thôi đâu. Anh hãy nhìn phòng tắm bồn ở tầng một đi.
Tác giả: A… không có cửa sổ.
Miyae: Vâng. Ngoài ra còn căn phòng nhỏ nằm ở bên trái phòng thay đồ. Anh có thấy nó tương tự với “khoảng không bí ẩn” trong ngôi nhà ở Tokyo không? Căn phòng này vừa hay cũng nằm ngay dưới phòng trẻ em.
Tác giả: Vậy nếu ở đó có khe hở thông với khoảng không bên dưới sàn phòng trẻ em…
Miyae: Thì nó sẽ thành lối đi kết nối phòng trẻ em với phòng thay đồ. Căn phòng này có một cánh cửa nhỏ mở ra phòng thay đồ, đúng không?
Từ khe hở, đứa bé chui xuống khoảng không này, cố thở thật khẽ. Và rồi vị khách bước vào bồn tắm. Khi nhắm chừng đã đến lúc thích hợp, đứa trẻ sẽ băng qua phòng thay đồ, đột nhập vào phòng tắm bồn và sát hại vị khách đang ngâm mình. Mặc dù hơi khác một chút, nhưng lối đi dẫn từ phòng trẻ em đến phòng tắm bồn thì lại tương đồng với ngôi nhà ở Tokyo. Đó là nếu như giả thuyết của bác Kurihara là đúng.
Miyae: Anh nghĩ sao…?
Tác giả: Thú thật là trước khi nhìn thấy bản sơ đồ này, tôi đã nghĩ rằng đời nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ. Nhưng xét đến ngần này điểm chung, tôi bắt đầu cảm thấy chúng có liên quan gì đó với nhau rồi.
Tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp. Nhưng gia đình kia thật sự đã từng sống trong ngôi nhà này sao?
Tác giả: Mà này, căn nhà này được đăng bán vào khoảng thời gian nào thế?
Miyae: Tháng 3 năm 2018.
Tác giả: Mùa xuân năm ngoái sao? Trùng với thời điểm xây dựng căn nhà ở Tokyo. Vậy giờ nó vẫn còn được rao bán chứ?
Miyae: Thật ra thì… Căn nhà này đã không còn nữa rồi.
Tác giả: Không còn là sao?
Miyae: Trên trang thông tin có dòng ghi chú là “bài đăng đã hết hạn” nên tôi nghĩ là đã tìm được người mua rồi. Thế nhưng khi tôi hỏi công ty bất động sản thì lại nghe nói là nó đã bị cháy rụi trong một vụ hỏa hoạn vài tháng trước.
Tác giả: Cháy rụi… ấy ạ?
Miyae: Hôm trước tôi đã tra địa chỉ và ghé qua xem thử, nhưng chỗ đó giờ đã là khu đất mới rồi. Phải chi căn nhà vẫn tồn tại thì còn có nhiều cách để điều tra hơn. Căn phòng này đáng ngờ quá anh nhỉ? Rốt cuộc là phòng gì thế không biết?
Miyae chỉ vào căn phòng hình tam giác.
Miyae: Vẫn còn nhiều điều chưa rõ về ngôi nhà này lắm. Nhưng, tôi có cảm giác nếu mình thu thập thêm nhiều thông tin hơn nữa, biết về ngôi nhà này nhiều hơn nữa, có khi sẽ lần ra được hung thủ đã sát hại chồng tôi cũng nên. Mà thú thật là không có bằng chứng gì cả…
Tác giả: Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đưa bản sơ đồ mặt bằng này cho kiến trúc sư Kurihara và hỏi xin ý kiến của bác ấy xem sao. Cô cho phép tôi phô-tô lại nhé.
Miyae: Tôi xin gửi anh tờ này luôn. Và cả cái này nữa, mặc dù tôi không biết nó có giúp ích gì hay không. Đây là bản in bài đăng bán ngôi nhà này trên trang thông tin.
Tác giả: Cảm ơn, tôi xin phép nhận.
Miyae: Thành thật xin lỗi vì làm mất thời gian và công sức của anh. Giúp tôi gửi lời chào tới bác Kurihara nhé.
Chúng tôi rời khỏi quán cà phê. Ngay khi ánh mặt trời gay gắt vừa chiếu xuống, mồ hôi tôi đã túa ra như tắm.
Tác giả: À này… Thật ngại quá, nhưng hồi còn sống, chồng cô có mâu thuẫn gì với ai không?
Miyae: Trong phạm vi mà tôi biết thì không. Anh ấy là người thật thà, nên tôi không tài nào nghĩ đến chuyện có ai muốn giết anh ấy.
Tác giả: Vậy à… Nếu mau chóng bắt được hung thủ thì tốt biết mấy.
Miyae: Vâng. Tôi muốn họ nói ra sự thật.
Sau khi chia tay Miyae ở nhà ga, tôi lên tàu điện trở về nhà. Yên vị trên ghế, tôi bắt đầu xem qua tập tài liệu mình vừa nhận được.
“Trang thông tin nhà đất - Bất động sản OO”… Nhiều thông tin được đăng tải, ví dụ như địa chỉ, diện tích nhà và sân, khoảng cách đến nhà ga. Dòng chữ “hoàn công ba năm trước (2016)” đập vào mắt tôi. Ngôi nhà này được đăng bán vào năm 2018. Tức là chỉ trong vỏn vẹn hai năm mà họ đã sang nhượng lại. Nhắc mới nhớ, ngôi nhà ở Tokyo cũng bị rao bán sau một năm.
Rốt cuộc, vụ giết người có thật sự xảy ra trong căn nhà này hay không?
Thật lòng mà nói, dù là khi lắng nghe những suy luận của bác Kurihara, hay kể cả khi soạn thảo bài viết, tôi vẫn không thực sự tin vào chuyện này. Bởi đó đơn thuần chỉ là suy đoán vô căn cứ.
Nhưng sau cuộc gặp gỡ với Miyae ngày hôm nay, những suy đoán ấy bắt đầu nhuốm màu hiện thực.
Song, tôi cảm thấy hơi khó chịu với giả thuyết về “những kẻ giết thuê lợi dụng trẻ em” của bác Kurihara. “Liệu có còn nội tình gì khác chăng?” Tôi linh cảm như vậy.
À phải rồi! Tôi lấy điện thoại thử tìm kiếm theo từ khóa “Miyae Kyoichi” xem sao. Kết quả hàng đầu trả về là một vài bản tin. Tôi bèn mở một trong số đó lên, là bài báo đăng tải vào tháng 7 năm nay.
Liên quan đến nhân thân của thi thể được phát hiện ở thành phố O, tỉnh Saitama vào ngày 25 tháng trước, nạn nhân được xác định là anh Miyae Kyoichi, mất tích vào năm 2016. Thi thể anh Miyae Kyoichi đã bị chặt đứt bàn tay trái…
Câu “bị chặt đứt bàn tay trái” khiến tôi lấn cấn.
Nói cách khác, ngoài bàn tay trái ra, không có gì khác bị chặt rời. Tức nghĩa là thi thể của Miyae không hề bị phân tách.
Tôi chuyển sang trang khác, tìm kiếm tin tức về thi thể được phát hiện ở Tokyo dạo trước. Vẫn chưa có tiến triển mới.
Cả hai đều có điểm chung là không tìm thấy bàn tay trái. Thế nhưng, một bên bị rã xác, trong khi bên còn lại thì không. Rốt cuộc, kẻ thủ ác có phải là cùng một người hay không?
Khác biệt
Về đến nhà, tôi so sánh bản sơ đồ mặt bằng nhận được từ Miyae với bản sơ đồ mặt bằng ở Tokyo.
Dù có điểm chung thật, nhưng vẫn có những chỗ khác biệt.
Đơn cử như, căn nhà ở Saitama không có ga-ra để xe. Không có ga-ra để xe thì rõ ràng là chẳng có “đường dành cho việc xử lý thi thể nào trong căn nhà này.
Đúng lúc đó, tôi nhận ra một chuyện.
Nếu việc giết người được thực hiện trong căn nhà ở Saitama, vậy sẽ không có bước mang thi thể qua lối thông. Hay nói cách khác là không cần phải chặt nhỏ xác. Chẳng lẽ vì vậy nên thi thể của Miyae Kyoichi mới không bị phanh thây ư? Thế thì thủ phạm đã mang thi thể ra ngoài bằng cách nào?
⚝ ⚝ ⚝
Tối đó, tôi gửi cho bác Kurihara đổi dòng tóm tắt sự việc xảy ra hôm nay kèm theo dữ liệu nhận được từ Miyae qua thư điện tử. Xong xuôi, vì cũng có phần thấm mệt nên tôi đi ngủ ngay.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại. Là cuộc gọi từ bác Kurihara.
Bác Kurihara: A lô, xin lỗi vì đã gọi cháu vào lúc sáng sớm thế này. Bác đã đọc email của cháu tối qua rồi. Bây giờ mình gặp nhau luôn được không? Bác vừa khám phá ra được một vài chuyện.
Nghe thì có vẻ tối qua bác Kurihara đã ngâm cứu bản sơ đồ đến nỗi chẳng thèm ngủ nghê gì. Tinh thần của bác đáng nể thật. Tôi không nỡ bắt người đã thức trắng đêm phải ra đường nên đã quyết định tự mình đến nhà bác.
Nhà bác Kurihara
Bác Kurihara sống trong một căn hộ ở Umegaoka quận Setagaya. Căn hộ bốn mươi năm tuổi hiển nhiên chẳng thể gọi là đẹp, nhưng dường như bác rất thích nó.
Từ nhà ga, tôi đi bộ chừng hai mươi phút mới đến nơi. Đã vào tháng 10 nhưng cái nóng vẫn chẳng dịu đi là bao. Lúc đến nơi, cả người tôi nhễ nhại mồ hôi.
Sau khi bấm chuông, bác Kurihara xuất hiện trong chiếc áo thun và quần ngắn. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp gặp bác trực tiếp, ấy thế mà phong cách của bác vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn kiểu đầu đinh cắt sát cùng chòm râu được tỉa chăm chút ở dưới cằm.
Bác Kurihara: Làm cháu mất công tới đây như thế này, xin lỗi nhé. Nóng lắm phải không? Mời cháu vào. Nhà bác hơi bừa bộn một chút.
Tôi bước vào trong. Trong phòng khách rộng chừng mười ba mét vuông ngổn ngang toàn sách là sách. Có kha khá đầu sách liên quan đến kiến trúc, nhưng vẫn chào thua số lượng nhiều đến bất thường của tiểu thuyết trinh thám.
Tác giả: Quả nhiên là vẫn nhiều sách như xưa.
Bác Kurihara: Chứ còn gì nữa, mấy đồng lương còm của bác gần như đều đổ hết vào chúng đấy.
Bác Kurihara vừa nói vừa mang trà lúa mạch ra mời tôi. Sau khi thở ra một hơi, bác đặt một tờ giấy lên bàn.
Bác Kurihara: Đây là bản in của sơ đồ mặt bằng hôm qua cháu gửi. Bác đã sốc lắm đấy. Thế quái nào lại có cả căn thứ hai nữa!
Tác giả: Lúc mới nhìn thấy nó, cháu cũng không tin nổi vào mắt mình.
Bác Kurihara: Dù sao thì cô gái tên Miyae kia cũng đáng nể thật. Chỉ với chút thông tin ít ỏi như vậy mà cũng tìm ra được thứ này.
Tác giả: Công nhận đấy… Cõ lẽ là do quyết tâm sắt đá muốn tìm cho ra hung thủ giết chồng mình chăng…? À nhắc mới nhớ, Miyae rất chú ý đến căn phòng hình tam giác này. Chỗ này này, bác có biết đó là phòng gì không?
Bác Kurihara: Đúng là một căn phòng kỳ lạ. Bác không biết cụ thể như thế nào, nhưng có thể chắc chắn một điều. Đây là căn phòng được cơi nới thêm .
Căn phòng hình tam giác
Tác giả: Cơi nới thêm? Làm sao bác biết được?
Bác Kurihara: Giữa căn phòng hình tam giác và phòng khách có cửa sổ, phải không nào?
Bác Kurihara: Việc làm cửa sổ giữa các phòng, hay còn gọi là “cửa sổ trong nhà”, cũng không có gì lạ, nhưng hầu như không ai sử dụng loại cửa sổ này cả. Đâu là kiểu “cửa sổ mở quay hai cánh”, nếu đẩy mở hai cánh ra hết cỡ, căn phòng tam giác sẽ trở nên chật chội hơn rất nhiều.
Tác giả: Đúng là như vậy. Lại còn sát với tường nữa chứ.
Bác Kurihara: Ưu điểm nổi bật nhất của “cửa sổ mở quay hai cánh” là khả năng thông gió và đón ánh sáng. Nhưng ở vị trí này thì đã bị tường của căn phòng tam giác cản trở mất rồi, hầu như không đón được cả gió lẫn nắng. Nếu không thể làm tròn chức năng của cửa sổ, vậy thì tại sao nó lại nằm ở đây? Lý do cho việc đó, theo bác nghĩ, có thể là ô cửa sổ này vốn dĩ được trổ ra ngoài ngay từ đầu cũng nên.
Đoạn, bác Kurihara dùng tay che đi căn phòng hình tam giác.
Bác Kurihara: Ban đầu khi căn nhà này được xây lên, căn phòng hình tam giác không hề tồn tại. Cháu nhìn mà xem. Nếu không có căn phòng tam giác, đây là một căn nhà có hình thức rất bình thường. Từ cửa sổ phòng khách có thể nhìn ra bên ngoài, còn cửa thì dẫn ra sân.
Tác giả: Vậy ý bác là họ xây thêm căn phòng tam giác trên vị trí vốn dĩ dành cho sân ư? Nhưng tại sao họ lại làm vậy nhỉ?
Bác Kurihara: Không rõ mục đích cơi nới là gì, nhưng bác có thể suy đoán được phần nào dựa trên hình dạng của căn phòng tam giác này.
Tác giả: Hả?
Bác Kurihara đặt máy tính xách tay lên bàn. Trên màn hình là bức ảnh chụp từ trên cao.
Bác Kurihara: Hôm qua bác đã thử lên mạng tra địa chỉ được ghi trong tài liệu cháu gửi. À… là chỗ này đây.
Nơi bác chỉ vào là một bãi đất trống hình thang có hàng rào bao quanh. Có lẽ bức ảnh được chụp sau khi căn nhà bị cháy rụi do hỏa hoạn. Bác Kurihara lấy sổ ghi chú ra, đoạn, vẽ lại hình dáng thửa đất.
Bác Kurihara: Do được xây trên thửa đất hình thang nền ngôi nhà này vốn dĩ có hình dạng như vậy. Phần đất thừa ra hình tam giác được sử dụng làm sân vườn. Căn nhà này không có ban công đúng không? Có lẽ là họ từng đặt sào phơi đồ hay gì đó ở đây cũng nên.
Về sau, vì một lý do nào đó, họ buộc phải xây thêm phòng. Vì vậy họ đã nương theo hình dáng thửa đất và dựng lên căn phòng tam giác.
Tác giả: Ra là thế. Cực chẳng đã mới phải xây thành hình tam giác, bác nhỉ?
Bác Kurihara: Đúng vậy. Biết là thế, nhưng bác vẫn còn nhiều nghi vấn.
Bác Kurihara vẽ thêm vào sơ đồ mặt bằng trong sổ.
Bác Kurihara: Ví dụ làm thế này chẳng hạn. Họ vẫn có thể cơi nới thêm một căn phòng vuông vức mà? Diện tích không chênh lệch là bao, đã thế còn dễ sử dụng hơn nữa. Việc thi công cũng nhàn. Vậy thì tại sao họ không làm? Lý do mà bác có thể nghĩ tới là cái sân.
Bác Kurihara: Nếu xây phòng hình chữ nhật thì sẽ có hai không gian nhỏ thừa ra, khó mà sử dụng như sân được. Tuy nhiên, nếu là phòng hình tam giác, họ có thể chừa ra khoảng không gian lớn vừa đủ.
Tác giả: Vậy tức là, để giữ lại khoảng sân, họ quyết định chọn căn phòng hình tam giác, phải không ạ?
Bác Kurihara: Thoạt đầu bác cũng nghĩ thế đấy. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy kỳ lạ. Chẳng có cánh cửa nào dẫn ra sân cả. Vốn dĩ, sân thông với cửa phòng khách, nhưng sau khi xây thêm căn phòng hình tam giác thì không thể sử dụng lối đi đó được nữa. Những căn phòng khác cũng không có cửa thông ra sân. Nói cách khác, chẳng có lối nào đi được ra sân hết.
Tác giả: Hừm… Nếu từ cửa chính băng qua lối nhỏ cạnh căn phòng tam giác thì có được không nhỉ?
Bác Kurihara: Chuyện đó là không thể. Hôm qua, bác đã thử tính toán dựa vào thông tin trong tài liệu và ảnh chụp từ trên không rồi. Kẽ hở giữa tường bao và căn phòng hình tam giác chỉ đâu đó chừng 20 đến 30 centimet mà thôi. Với độ rộng đó, người lớn không thể đi lọt nổi đâu.
Tác giả: Vậy là không chỗ nào có thể ra sân được hết…
Bác Kurihara: Đúng thế. Bác nghĩ không thể nào hoang đường đến mức họ phải leo qua leo lại tường rào để tới đó đâu. Tóm lại, sau khi căn phòng hình tam giác được xây thêm, khoảnh sân này không còn được sử dụng tới nữa.
Tác giả: Tại sao họ phải mất công chừa lại khoảng không gian này chứ?
Bác Kurihara: Bác nghĩ không phải là chừa lại, mà là cực chẳng đã mới phải chừa lại.
Nói cách khác, họ không thể xây phòng trên không gian này .
Tác giả: Ý bác là sao?
Bác Kurihara: Khi xây nhà, có một công đoạn được gọi là “đóng cọc”, tức là người ta sẽ đóng những cây cọc dài xuống đất. Phải chăng vì lý do nào đó mà khoảng không gian này là nơi không-thể-đóng-cọc-được?
Tác giả: Vì lý do nào đó?
Bác Kurihara: Có nhiều trường hợp không thể đóng cọc được, chẳng hạn như đất quá cứng, hoặc ngược lại, nếu đất mềm quá thì cũng thua. Tuy nhiên, bác không nghĩ nền đất của khoảng không gian bé tí tẹo này lại có tính chất khác biệt gì đâu. Vậy nên bác nghĩ đến một khả năng, là có gì đó ở bên dưới. Ví dụ như… tầng hầm chẳng hạn.
Tác giả: Hả!?
Căn phòng bị chôn giấu
Bác Kurihara: Bác đổi chủ đề một chút. Ngôi nhà này không có nhà để xe, đúng chứ? Giả sử việc giết người được thực hiện trong ngôi nhà này, nếu không có xe, họ không thể mang thi thể ra ngoài. Họ có thể sử dụng xe thuê hoặc thuê chỗ đậu xe bên ngoài, nhưng trong trường hợp đó, họ phải đậu xe bên cạnh nhà để chất thi thể lên xe. Rủi ro bị ai nhìn thấy là rất cao. Với những kẻ xây cả một căn nhà để giết người, bác không nghĩ họ sẽ làm chuyện như vậy đâu. Vậy thì họ phi tang xác chết bằng cách nào?
Suy nghĩ của bác là, có lẽ nào, thi thể được giấu ngay trong nhà?
Tác giả: Ý bác là có hẳn một nơi để chứa xác ấy ạ?
Bác Kurihara: Chính xác. Nếu vậy nó sẽ nằm ở đâu?
Đó phải là một nơi có độ rộng nhất định, kín gió để mùi hôi không lọt ra ngoài, tách biệt với không gian sinh hoạt của gia chủ. Và đương nhiên, mấu chốt là không được để người ngoài nhìn thấy. Trong ngôi nhà này, không có căn phòng nào đáp ứng được những điều kiện trên. Như vậy, có thể nghĩ đến một giả thuyết. Đó là sự tồn tại của tầng hầm.
Bác Kurihara chỉ tay vào khu vực bên cạnh phòng thay đồ.
Bác Kurihara: Phải chăng khu vực này vừa có “lối đi bí mật”, vừa có cả lối ra vào tầng hầm? Cặp vợ chồng kia lôi cái xác nằm sõng soài trong bồn tắm tới chỗ này, sau đó mở cửa ra, rồi cứ thế giấu cái xác trong tầng hầm. Thế là đã xử lý thi thể xong.
Tác giả: Nhưng, nếu có tầng hầm thì nó phải được thể hiện trong bản vẽ mặt bằng chứ?
Bác Kurihara: Sơ đồ mặt bằng này được đăng tải dưới hình thức là thông tin về bất động sản, đúng không? Hay nói cách khác, đây là tài liệu do công ty bất động sản thực hiện vào thời điểm ngôi nhà này được rao bán. Có lẽ họ đã lấp tầng hầm lại từ trước đó rồi.
Tác giả: Nói vậy tức là… tới bây giờ, trong căn hầm ấy vẫn còn thi thể sao…?
Bác Kurihara: Không. Khả năng đó gần như bằng không. Bởi vì một khi miếng đất đã sang tên đổi chủ thì không thể biết được liệu có ngày nào đó bên dưới bị đào xới lên hay không. Vì thế bác nghĩ họ đã phi tang thi thể trước khi lấp tầng hầm. Thực tế là thi thể của Miyae Kyoichi đã được phát hiện ở một vùng núi mà, phải không nào?
Tác giả: Đúng là như vậy ạ…
Sự thay đổi
Bác Kurihara: Tuy nhiên, điều bí ẩn vẫn là căn phòng hình tam giác. Tại sao họ chấp nhận mạo hiểm để xây thứ này lên cơ chứ?
Tác giả: Mạo hiểm là sao ạ?
Bác Kurihara: Cơi nới thêm phòng là một công trình khá lớn, đương nhiên sẽ có nhiều công nhân thường xuyên ra vào và chủ nhà cũng bị hàng xóm chú ý tới nữa. Đối với đôi vợ chồng này thì đó chính là điểm yếu trí mạng.
Rốt cuộc, lý do khiến họ phải xây thêm phòng, đến mức chấp nhận mạo hiểm… là gì?
Ngay lúc đó, có tiếng chuông reo báo hiệu 12 giờ vang lên bên ngoài cửa sổ.
Bác Kurihara: Đã trưa rồi à? Hay bác cháu mình gọi đồ ăn nhé?
Chúng tôi gọi suất ăn trưa ở một quán mì soba gần đó. Trong lúc chờ mì soba được giao tới, tôi quyết định hỏi bác Kurihara điều mình vẫn băn khoăn mãi trong lòng.
Tác giả: Nói thật với bác, sắp tới cháu định ghé qua ngôi nhà ở Tokyo xem thử một chuyến.
Bác Kurihara: Để làm gì?
Tác giả: Ngôi nhà ở Saitama đã bị thiêu rụi, nhưng ngôi nhà ở Tokyo vẫn đang được rao bán. Nếu ngỏ lời với công ty bất động sản, người ta sẽ cho cháu vào xem bên trong. Cháu nghĩ, nếu tìm thấy manh mối gì đó, hay nói thẳng ra là chứng cứ của vụ giết người, là sẽ xác định được ngay liệu căn nhà đó có thật sự được dùng để giết người hay không. Đến khi ấy cảnh sát mới chịu hành động.
Bác Kurihara: … Khó đấy nhé.
Tác giả: Vậy ạ?
Bác Kurihara: Khi căn nhà được rao bán, chắc hẳn bên dịch vụ cũng đã kiểm tra và đánh giá rồi. Vì nó đã vượt qua vòng đó, nên những chứng cứ
có thể nhận biết được bằng mắt thường… ví dụ như vết máu, di vật của nạn nhân hay đại loại thế, chẳng còn sót lại cái gì đâu. Kẽ hở dẫn tới mật đạo có khi cũng bị bít lại rồi cũng nên.
Nếu dùng tới những kỹ thuật chuyên môn thì có lẽ sẽ thu được DNA của nạn nhân hay gì đó, nhưng trong buổi xem nhà thì làm vậy là bất khả thi. Thiết nghĩ việc quan trọng hơn mà chúng ta có thể làm bây giờ chính là giải được điều bí ẩn trong bản sơ đồ mặt bằng này.
Tác giả: Là căn phòng hình tam giác ạ?
Bác Kurihara: Một phần là thế, nhưng “sự khác biệt” giữa hai ngôi nhà mới là điều khiến bác băn khoăn nhất.
Bác Kurihara đặt hai bản sơ đồ cạnh nhau.
Bác Kurihara: Ví dụ như số lượng cửa sổ. Căn ở Saitama cực kỳ ít cửa sổ. Trong khi đó, căn ở Tokyo thì lại nhiều cửa sổ đến mức như muốn hét vào mặt người ngoài rằng “Hãy nhìn vào nhà tôi đi!”
Cửa trong phòng trẻ em cũng khác nữa. Căn ở Tokyo bố trí đến hai lớp cửa, nhưng trái lại, căn ở Saitama chỉ có một lớp cửa. Phòng ngủ bên cạnh của cặp vợ chồng cũng làm bác phải chú ý. Ngôi nhà ở Saitama có hai chiếc giường đơn. Tức là, trong ngôi nhà này, hai vợ chồng ngủ riêng. Nhưng ở Tokyo thì họ lại ngủ chung trên chiếc giường đôi. Chỉ qua một đợt chuyển nhà mà tình cảm vợ chồng đã trở nên mặn nồng đến vậy ư? Bác gần như chẳng nghe đến chuyện như vậy bao giờ. Rốt cuộc giữa hai người họ đã có sự thay đổi gì?
Giả sử những người sống trong hai ngôi nhà là như nhau, vậy tại sao lại xảy ra “sự khác biệt” này? Bác nghĩ nếu biết được lý do ấy, chúng ta có thể tiến gần hơn chân tướng của gia đình kia.
Tác giả: Thì ra là vậy.
Bác Kurihara: Nói vậy chứ bác nghĩ đi xem ngôi nhà ở Tokyo cũng không tệ. Biết đâu chỉ nhìn từ bên ngoài thôi cũng có thể tìm hiểu được gì đó thì sao. A, chắc đồ ăn sắp giao tới rồi đấy!
Sau khi ăn trưa xong, tôi rời khỏi căn hộ của bác Kurihara. Trên chuyến tàu về nhà, tôi tóm tắt lại câu chuyện hôm nay vào sổ.
• Căn phòng hình tam giác được cơi nới thêm vì một lý do nào đó.
• Khả năng có tầng hầm dưới sân để chứa xác chết.
• Điểm khác biệt với ngôi nhà ở Tokyo: Số lượng cửa sổ, cửa phòng trẻ em, giường ngủ hai vợ chồng.
Về đến nhà, tôi dựa vào những thông tin này để thảo lại một email gửi cho Miyae. Vài giờ sau, tôi nhận được phản hồi.
Cảm ơn sự giúp đỡ của anh.
Miyae.
Nhận được tin từ anh, tôi vô cùng cảm kích. Tôi đã rất bất ngờ. Không ngờ chỉ dựa vào bản sơ đồ mặt bằng mà có thể biết được những thông tin chi tiết đến thế. Xin hãy giúp tôi gửi lời cảm ơn tới bác Kurihara nhé.
Bên cạnh đó, tôi biết đây là yêu cầu ích kỷ, nhưng liệu chúng ta có thể gặp mặt thêm lần nữa được không? Tôi muốn nói lời cảm ơn và có chuyện muốn trình bày. Tôi sẽ đến Tokyo, nên nếu anh không phiền, hãy cho tôi biết ngày nào thuận tiện với anh nhé.
Miyae Yuki
Ngôi nhà ở Tokyo
Chủ nhật tuần tiếp theo, tôi rời nhà từ sớm. Tôi có hẹn với Miyae lúc 3 giờ chiều. Nhưng tôi đã quyết định tranh thủ đến một nơi khác trước đó.
Chính là ngôi nhà ở Tokyo, nguồn cơn của tất cả mọi chuyện. Như lời bác Kurihara đã nói, lỡ đâu chỉ nhìn từ bên ngoài mà tôi có thể biết được gì đó thì sao.
Ngôi nhà đó nằm trong một khu dân cư yên tĩnh cách nhà ga gần nhất mười phút đi bộ.
Tường nhà được sơn trắng cùng sân vườn với bãi cỏ xanh mướt. Bên ngoài trông khá bình thường. Trên cửa có gắn một tấm biển đề “Nhà bán”. Trong căn nhà này đã xảy ra vụ giết người… chuyện ngớ ngẩn như thế ai mà tưởng tượng nổi. Tôi nhìn chằm chằm căn nhà với một tâm trạng kỳ lạ.
Đột nhiên, có tiếng nói cất lên.
“Nếu cậu là tìm nhà Katabuchi, thì họ đã dọn đi rồi.”
Tôi đưa mắt nhìn. Một người phụ nữ đang đứng trong sân của ngôi nhà bên cạnh. Bà ấy tuổi chừng năm mươi, đang ôm một con chó nhỏ, có vẻ là một người tốt bụng.
Người phụ nữ: Cậu là người quen của nhà Katabuchi hå?
Tác giả: Katabuchi là…?
Người phụ nữ: Là chủ cũ từng sống trong căn nhà đó trước kia ấy.
“Katabuchi”… là họ của gia đình kia.
Người phụ nữ: Không phải là người quen của nhà Katabuchi sao? Cậu có việc gì ở căn nhà đó à?
Chết dở! Đời nào mà tôi dám trả lời là “đi xem ngôi nhà đoạt mạng” cơ chứ!
Tác giả: À dạ… Thật ra hiện giờ cháu đang tính chuyện dọn nhà, vậy nên nhân lúc đi dạo cháu ghé qua xem khu này có căn nào đẹp hay không ấy mà.
Người phụ nữ: Ôi chao, thế à? Khu này rất yên tĩnh, được lắm đấy cháu.
Tác giả: Đúng là vậy ạ. Không khí cũng có vẻ trong lành và dễ sống, bác nhỉ.
Người phụ nữ: Căn nhà này cũng được lắm. Vừa đẹp vừa rộng. Chẳng hiểu sao nhà Katabuchi lại dọn đi nữa.
Tác giả: Gia đình… Katabuchi đó là người như thế nào vậy ạ?
Người phụ nữ: Nhà đó yêu thương nhau lắm. Đứa nhỏ thì đáng yêu không chịu được.
Tác giả: Ô? Bác đã từng thấy đứa nhỏ rồi ạ?
Người phụ nữ - Ừ, thằng bé nhỏ xíu à. Mọi người hay gọi là “nhóc Hiroto”.
Nghe nói khi mới dọn tới đây, thằng bé chỉ vừa tròn một tuổi. Thằng bé hay theo mẹ ra ngoài chơi lắm.
Trong lòng tôi rối bời. Nếu lời này là thật thì “đứa trẻ bị giam cầm” chỉ là câu chuyện hư cấu.
Người phụ nữ: Nhưng một ngày nọ, bỗng dưng cả nhà họ dọn đi mất. Buồn gì đâu.
Tác giả: Một ngày nọ… bỗng dưng?
Người phụ nữ: Ừ, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng với nhau, phải chi họ báo bác hay một tiếng thì tốt biết mấy…
Tác giả: Không một lời chào luôn ạ?
Người phụ nữ: Đúng thế. Chắc là có nỗi khổ nào đó.
Tác giả: Nhân tiện thì trước khi dọn đi, nhà Katabuchi có gì khác lạ không ạ?
Người phụ nữ: À… ừm… Nhắc mới nhớ, ông xã bác bảo là đã nhìn thấy một chuyện kỳ lạ.
Tác giả: Bác có thể kể cho cháu nghe rõ hơn không?
Người phụ nữ: Cũng được thôi… Nhưng tại sao cậu lại muốn biết về nhà Katabuchi thế?
Tác giả: À… dạ, không có gì, chỉ là cháu hơi tò mò chút thôi…
Người phụ nữ: Thôi được rồi. Nhớ không lầm thì là khoảng… ba tháng trước. Theo lời ông xã bác thì nửa đêm hôm ấy, ông ấy dậy để đi vệ sinh. Từ cửa sổ nhà vệ sinh có thể nhìn thấy căn nhà của gia đình Katabuchi. Dù đã khuya, nhưng bên đó vẫn còn sáng đèn. Ông ấy nói đã nhìn thấy ai đó đang đứng trước cửa sổ. Kia kìa, là ô cửa sổ đó đó.
Nơi mà ngón tay của người phụ nữ đang chỉ tới là ô cửa sổ trong phòng ngủ của hai vợ chồng trên tầng hai.
Người phụ nữ: Vì thắc mắc không biết là ai nên ông ấy căng mắt nhìn. Đó là một đứa trẻ lạ hoắc chưa-từng-gặp-bao-giờ.
Tác giả: Hả!?
Người phụ nữ: Ông ấy kể đó là một bé trai mặt mày xanh xao, tuổi tầm học sinh cuối cấp tiểu học. Chắc chắn nhà hàng xóm không có đứa nhỏ nào như vậy, có khi là con của họ hàng ghé chơi không biết chừng. Nghĩ thế nên sáng hôm sau bác mới thử hỏi thăm anh chồng nhà hàng xóm xem sao, nhưng cậu ấy trả lời rằng “không có đứa trẻ nào tới nhà cháu đâu”.
Tác giả: Thế thì… lạ thật đấy.
Người phụ nữ: Mà thôi, bọn họ sống khỏe mạnh là bác vui rồi.
Tôi rời đi sau khi nói lời cảm ơn với người phụ nữ. Cảm giác khó chịu ồ ạt dâng lên trong lòng tôi theo từng bước chân.
Có-hai-đứa-bé.
Tôi gọi điện cho bác Kurihara, thuật lại câu chuyện mình vừa nghe ban nãy. Nào là “nhóc Hiroto”, nào là đột ngột dọn đi, và cả đứa bé đứng trước cửa sổ… Bác Kurihara trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi điềm tĩnh nói thế này.
“Nếu có hai đứa bé tồn tại, vậy thì bí ẩn bản sơ đồ mặt bằng đã trở nên sáng tỏ rồi. Bây giờ cháu có ghé nhà bác luôn không?”
Tôi nhìn đồng hồ, cây kim vừa nhích tới 11 giờ. Từ giờ cho đến giờ hẹn vẫn còn dư khá nhiều thời gian.
Tôi quyết định đến căn hộ của bác Kurihara. Hai đứa bé
Trong phòng bác Kurihara vẫn là một núi sách ngổn ngang. Tờ sơ đồ mặt bằng nhà đang được bày sẵn trên bàn.
Tác giả: Bất ngờ thật đó bác. Không ngờ có tới hai đứa bé.
Bác Kurihara: Bác đã bỏ sót khả năng đó. Nhưng vừa mới nghĩ đến chuyện có hai đứa trẻ, bác đã hiểu ra được một loạt những điểm nghi vấn từ trước tới giờ rồi. Trước hết, bác sẽ sắp xếp lại các sự việc theo trình tự thời gian nhé.
Ngôi nhà ở Saitama được xây vào năm 2016. Hai năm sau, tức năm 2018, cả gia đình chuyển tới Tokyo. Theo lời kể của hàng xóm, khi đó nhóc Hiroto vừa tròn một tuổi. Suy ra nhóc Hiroto sinh năm 2017. Hay nói cách khác, nhóc Hiroto là đứa bé được sinh ra trong khoảng thời gian gia đình Katabuchi sống trong ngôi nhà ở Saitama.
Trước khi nhóc Hiroto ra đời, chỉ có ba người sống trong ngôi nhà ở Saitama. Chồng, vợ và đứa trẻ bí ẩn, tạm gọi là “bé A” đi.
Hai vợ chồng giam bé A trong phòng trẻ em trên tầng hai.
Song, đến một ngày nọ, biến cố đã xảy đến với gia đình. Sự ra đời của nhóc Hiroto. Phải chăng căn phòng hình tam giác này vốn-được-xây-riêng-cho-nhóc-Hiroto?
Tác giả: Ở!? Ý bác là… đó là phòng trẻ em ư?
Bác Kurihara: Đúng vậy. Tuy hơi chật một chút, nhưng cỡ như cũi em bé thì đặt vô tư, đúng không? Có cửa sổ lớn này, hướng nắng cũng đẹp này.
Tác giả: Thế nhưng, loại người đang tâm lợi dụng đứa con cả để giết người, liệu có cất công xây hẳn một phòng riêng cho đứa con thứ không?
Bác Kurihara: Vấn đề là chỗ đó. Theo lời hàng xóm, hai vợ chồng thương yêu nhóc Hiroto hết mực, còn thường xuyên dẫn ra ngoài chơi. Cách đối xử quá khác biệt so với bé A.
Như vậy có thể suy ra, có khả năng bé A không phải là con ruột của họ . Nhắc mới nhớ, trước đây cháu bảo chủ trước sống trong ngôi nhà ở Tokyo là “gia đình ba người” nhỉ? Chuyện đó cháu nghe từ ai?
Tác giả: Từ anh Yagioka ạ. Hình như công ty bất động sản nói với anh ấy như vậy.
Bác Kurihara: Tức là nhà Katabuchi đã nói dối công ty bất động sản. Bởi vì trên thực tế là có tới bốn người lận. Tuy nhiên, lời nói dối sẽ bị lật tẩy dễ dàng nếu họ xuất trình phiếu đăng ký cư trú vào thời điểm lập hợp đồng.
Lý do mà họ vẫn không bị lật tẩy, là vì tên của bé A không được ghi trong phiếu đăng ký cư trú của gia đình Katabuchi. Một đứa bé không có hộ khẩu. Có khi nó là đứa trẻ bị bán đi chưa biết chừng.
Tác giả: Buôn người ấy ạ…?
Bác Kurihara: Ừ. Dù sao đi chăng nữa, hai vợ chồng đó hoàn toàn không có chút tình cảm gì với bé A. Tuy nhiên, loại người như vậy cũng biết thương con mình. Họ dành toàn bộ tình yêu thương vô bờ bến cho con ruột là nhóc Hiroto. Sự hai mặt đáng sợ.
Quả thật, thương con mình hơn con người ta là chuyện đương nhiên. Song tôi vẫn không thể nào chấp nhận nổi. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được phần nhân tính ở hai vợ chồng nhà Katabuchi.
Bác Kurihara: Và sau đây là tưởng tượng của bác.
Hai vợ chồng đau đầu không biết nên nuôi dạy nhóc Hiroto ở đâu. Việc giết người diễn ra thường xuyên như cơm bữa trong nhà. Họ không muốn đứa con mình yêu thương hết mực lại phải lớn lên ở một môi trường như thế. Nếu được, họ muốn nuôi dưỡng nó trong một ngôi nhà khác. Nhưng đó là chuyện không thể.
Trong tình thế đó, căn phòng hình tam giác được xây nên như một sự thỏa hiệp tối thiểu.
Nếu nhìn trên sơ đồ, chỉ có mỗi căn phòng đó là trông như nhô ra khỏi ngôi nhà. Căn phòng duy nhất không thuộc về ngôi nhà đoạt mạng u ám, đó là nơi tràn ngập ánh mặt trời. Nhóc Hiroto đã được nuôi nấng trong sự bình yên tại căn phòng này.
Tác giả: Ấy thế mà, ở mặt khác, hai vợ chồng đó giam cầm và ép bé A giết người. Nếu một lòng cầu mong hạnh phúc cho nhóc Hiroto thì đáng lẽ ra họ phải dừng việc giết người lại thay vì xây phòng.
Bác Kurihara: Biết đâu họ không thể dừng lại, dù bản thân rất muốn, thì sao?
Tác giả: Hả?
Bác Kurihara: Lúc trước bác đã có suy nghĩ thế này. Liệu cặp vợ chồng này có thực hiện việc giết người theo ý chí của chính họ không? Cũng có khả năng khác, ví dụ như họ bị đe dọa, hoặc làm theo chỉ thị của ai đó.
Tác giả: Ý bác là có kẻ chủ mưu nữa ư?
Bác Kurihara: Đúng. Nếu là thế thật, thì cuộc sống của họ như địa ngục vậy. Lúc nào cũng tràn ngập sợ hãi và cảm giác tội lỗi. Trong khoảng thời gian đó, sự ra đời của nhóc Hiroto là hy vọng duy nhất của họ. Nhóc Hiroto lớn lên trong hạnh phúc khiến họ cảm thấy như bản thân mình được cứu rỗi. Có khi nào là vậy chăng?
Tác giả: Họ phó thác cả cuộc đời của mình vào nhóc Hiroto sao…?
Bác Kurihara: Ừm. Nếu nghĩ theo hướng đó, cách nhìn của cháu về gia đình này sẽ khác đi rất nhiều.
Đoạn, bác Kurihara kéo bản sơ đồ mặt bằng ngôi nhà ở Tokyo ra giữa bàn.
Bác Kurihara: Năm 2018, vì lý do nào đó, cả nhà đã chuyển tới Tokyo. Nhân dịp đó, họ xây cất một ngôi nhà mới. Bác đã hiểu sai về ngôi nhà này. Đây là ngôi nhà được hai vợ chồng thiết kế chu đáo nhằm thực hiện song song hai nhiệm vụ “giết người” và “chăm con”.
Hai phương diện
Bác Kurihara: Ngôi nhà này có hai phương diện. Gọi là ánh sáng và bóng tối có lẽ cũng không sai đâu.
Ánh sáng là những căn phòng nhiều cửa sổ, cho dù bị bên ngoài nhìn thấy cũng không có gì đáng ngại, ví dụ như phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ. Tất cả đều là phòng dành riêng cho nhóc Hiroto. Hai vợ chồng vừa diễn vở kịch “gia đình lý tưởng” vừa chăm sóc nhóc Hiroto.
Song, ngược lại, trong ngôi nhà này còn tồn tại cả một mặt “bóng tối”. Phòng trẻ em, phòng tắm bổn, khoảng không bí ẩn. Trong căn phòng tối tăm u ám, nơi ánh nắng không chạm đến được, hai vợ chồng buộc bé A thực hiện việc giết người. Và ranh giới giữa “ánh sáng” và “bóng tối” đó chính là hai lớp cửa thông từ phòng ngủ đến phòng trẻ em.
Ban đầu, khi mới nhìn vào sơ đồ mặt bằng này, bác cứ đinh ninh rằng họ bố trí hai lớp cửa để đảm bảo đứa bé không thể trốn ra khỏi phòng trẻ em. Tuy nhiên, phòng trẻ em trong ngôi nhà ở Saitama lại không như thế. Bác đã rất lấy làm lạ. Thế nhưng, giờ đây bác đã hiểu lý do đó.
Hai lớp cửa này là sự sắp đặt để bé A không thể gặp nhóc Hiroto .
Ví dụ nhé, khi họ vào phòng trẻ em để đưa cơm cho bé A, nếu chỉ có một lớp cửa, bé A có thể nhìn thấy nhóc Hiro. Nhưng nếu là hai lớp cửa thì họ không phải lo đến chuyện đó.
Tác giả: Bé A không biết đến sự tồn tại của nhóc Hiro sao?
Bác Kurihara: Sống chung dưới một mái nhà thì kiểu gì cũng nghe thấy tiếng, nên bác không nghĩ là thằng bé không nhận ra gì đâu. Chỉ là không biết bé A sẽ có cảm xúc ra sao nếu thật sự nhìn thấy mặt nhóc Hiroto. Lỡ đầu thằng bé sinh lòng đố kị với nhóc Hiroto vì bé được đối đãi trái ngược hoàn toàn với mình, rồi ra tay hãm hại bé thì sao? Cặp vợ chồng đã lo sợ như thế. Có lẽ họ vừa chi phối bé A, nhưng đồng thời cũng vừa khiếp sợ thằng bé.
Tác giả: Bác nói có lý.
Bác Kurihara: Tiếp đến, bí ẩn về chiếc giường đôi cũng được sáng tỏ. Trong ngôi nhà ở Saitama, vợ chồng ngủ riêng trên hai chiếc giường đơn, nhưng ở Tokyo thì lại là một chiếc giường đôi. Vì sao có sự khác biệt này? Nói thẳng đến kết luận, chiếc giường đôi này không phải giường dành cho vợ chồng.
Tác giả: Cái gì cơ?
Bác Kurihara: Bác cho rằng người mẹ và nhóc Hiroto ngủ trên chiếc giường này. Nếu đặt giường ở vị trí này thì có thể vừa chăm sóc nhóc Hiroto vừa giám sát phòng trẻ em. Lỡ như trong tình huống xấu nhất là bé A tẩu thoát khỏi phòng thì người mẹ vẫn bảo vệ nhóc Hiroto được.
Từ phòng ngủ có thể nhìn thấy toàn bộ phòng thay đồ (phòng kiểu Tây) là nhằm mục đích giúp người mẹ canh chừng phòng ngủ khi đang ở phòng thay đổ.
Tác giả: Thế thì người bố làm gì?
Bác Kurihara: Có thể là canh chừng cho cả ngôi nhà.
Phòng ngủ dưới tầng một. Bác đã tưởng chỗ này là để dành cho khách đến chơi, nhưng có khi nào đây là phòng ngủ thường ngày của người bố không? Họ giết người như cơm bữa. Ngược lại, mạng sống của họ cũng có nguy cơ bị nhắm đến. Để bảo vệ vợ con khỏi nguy hiểm, bác nghĩ người bố đã gánh vác trách nhiệm làm “người gác cổng thành”
Tác giả: Tức là bé A luôn bị nhốt trong phòng. Nếu vậy thì bóng dáng đứa trẻ mà người hàng xóm nhìn thấy là sao?
Bác Kurihara: Có lẽ ngày hôm ấy đã xảy ra “chuyện gì đó”. Ít nhất thì đó là sự cố mà cặp vợ chồng kia không hề mong muốn. Nhắc đến mới nhớ, người chồng nhà hàng xóm bảo là nhìn thấy đứa bé đứng trước cửa sổ phòng ngủ , phải không?
Tác giả: Vâng ạ.
Bác Kurihara: Kế bên cửa sổ là giường ngủ. Nếu như sơ đồ này là đúng thì không thể có chuyện “đứng trước cửa sổ” được. Thực tế là lúc đó bé A đang ngồi trên giường. Vì ông hàng xóm không biết căn phòng này có giường, nên khi nhìn thấy cảnh đó đã lầm tưởng là “đang đứng trước cửa sổ”.
Rốt cuộc khi đó bé A đang làm gì trên chiếc giường mà mẹ và nhóc Hiroto thường ngủ nhỉ?
Tác giả: Không lẽ là hãm hại hai người họ?
Bác Kurihara: Bác chịu… Nhưng gia đình họ đã rời đi ngay sau đó. Khả năng cao là có liên quan đến sự việc xảy ra vào tối hôm ấy.
Bí mật
Bác Kurihara: À quên mất, giờ giấc thế nào rồi cháu? Lát nữa cháu có hẹn mà nhỉ?
Tác giả: Vâng. Cháu có hẹn gặp Miyae lúc 3 giờ.
Bác Kurihara: Miyae à… Thật ra bác đã nghiên cứu đủ thứ về vụ án của Miyae Kyoichi cả tuần nay rồi.
Bác Kurihara nhặt một cuốn sổ dưới sàn lên, đoạn, lật trang soàn soạt.
Bác Kurihara: Bác đã xem tất tần tật các bài báo và tin tức lúc bấy giờ, thông tin được đăng tải rất nhiều. Trong số đó có một chuyện khiến bác phải lưu ý.
Miyae-Kyoichi-không-có-vợ.
Tác giả: Hả!?
Bác Kurihara: Cháu đọc bài báo này đi.
Bên trong cuốn sổ mà bác đưa là tổng hợp những mẩu tin tức liên quan đến vụ án. Một trong số đó, có lẽ là mẩu tin đăng trên báo địa phương, được viết như sau:
“Nạn nhân Miyae Kyoichi chưa lập gia đình…”
Tác giả: Nhưng… Miyae đã nói là “chồng tôi” cơ mà…
Bác Kurihara: Có lẽ họ sống chung chưa có hôn thú hoặc chỉ đang ở mức độ hứa hôn. Tuy nhiên, cháu đừng quá tin người mà không hề đề phòng gì nhé.
⚝ ⚝ ⚝
Tôi rời khỏi căn hộ lúc 1 giờ rưỡi. Sau khi bác Kurihara tiễn tôi đi cùng lời dặn dò “có gì thì gọi cho bác nhể”, tôi bắt đầu rảo bước đến nhà ga.
Mồ hôi lăn trên trán, nhưng không phải do trời nóng. Trong đầu tôi là một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Người mà tôi sắp sửa gặp mặt, nhân vật tự xưng là “Miyae Yuki” rốt cuộc là ai? Tại sao lại tiếp cận tôi? Có liên quan gì đến ngôi nhà đó? Và “chuyện muốn trình bày” mà cô ấy nhắc đến trong email là gì?
Tôi đến nhà ga vừa kịp lúc chuyến tàu tốc hành cũng trờ tới. Cứ đi gặp cô ấy như thế này liệu có ổn không đây?
Vào lúc 2 giờ 45 phút chiều, tôi đến quán cà phê đã hẹn trong khi suy nghĩ hãng còn rất mông lung. Trống ngực đập dồn dập. Thú thật là tôi rất lo. Bây giờ vẫn còn có thể quay lại. Nhưng nếu vậy thì sẽ mãi mãi không bao giờ biết được chân tướng.
Tôi hạ quyết tâm, rồi mở cửa bước vào quán.
Tôi nhìn quanh một lượt. Cô ấy đang ngồi ở trong góc. Khi nhận ra tôi, cô ấy đứng dậy gật đầu chào. Tôi hồi hộp ngồi vào bàn.
Sau màn hỏi thăm đơn giản, trước tiên, tôi thuật lại những suy luận của bác Kurihara chứ chưa dám đả động gì tới chuyện kia. Tôi vừa nói về hai đứa bé, việc hai vợ chồng cưng chiều nhóc Hiroto, ý nghĩa thật sự của sơ đồ mặt bằng, vừa quan sát thái độ của cô gái.
Ban đầu, cô vừa lắng nghe vừa gật gù hưởng ứng. Nhưng càng về sau, tôi cảm thấy gương mặt cô từ từ đanh lại. Đến đoạn cả gia đình đột ngột dọn đi, cô cất lời xin lỗi rồi rời khỏi ghế như muốn chạy trốn.
Thật lạ lùng. Ngay từ lần gặp mặt trước, tôi đã luôn có cảm giác mơ hồ như thế.
Cảm xúc mà Miyae dành cho gia đình kia không phải là sự phẫn nộ đối với kẻ thủ ác.
“Tôi muốn họ nói ra sự thật”… Lời cô thốt ra trước lúc chia tay hôm ấy cũng khiến tôi cảm thấy kỳ quặc.
Một lát sau, cô gái quay lại.
Dù đã lấy lại bình tĩnh, nhưng vành mắt cô vẫn còn ửng đỏ. Cô đã bật khóc ư?
Tác giả: Cô không sao chứ?
Miyae: Xin lỗi anh…
Tác giả: À… ừm… Tôi hỏi chuyện này thật không phải, nhưng… cô và Miyae Kyoichi có mối quan hệ như thế nào vậy? Vừa nãy tôi có đọc một bài báo liên quan tới vụ án, trong đó ghi là “Nạn nhân Miyae Kyoichi chưa lập gia đình”.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, cô khẽ thở dài như đã quyết định buông xuôi.
Miyae: Anh đã biết rồi nhỉ…? Tôi thành thật xin lỗi vì đã lừa dối anh.
Tác giả: Vậy quả nhiên là…
Miyae: Vâng, Miyae Kyoichi không phải là chồng tôi.
Tên thật của tôi là……… Katabuchi Yuki . Tôi là em gái của Katabuchi Ayano - người đã sống trong căn nhà đó.
Chị em
Tôi vẫn chưa thể nhận thức được tình hình. Cô gái trước mắt tôi là em gái của người sống trong ngôi nhà đó…
“Chuyện hơi dài một chút… Cô rào trước rồi bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc.
Tôi sinh năm 1995 tại tỉnh Saitama. Bố tôi là nhân viên văn phòng, mẹ là nhân viên bán thời gian. Mặc dù không phải là có của ăn của để gì nhiều, nhưng chúng tôi vẫn là một gia đình tương đối may mắn vì có cuộc sống thoải mái.
Tôi có một người chị lớn hơn hai tuổi.
Chị ấy tên là Ayano, một người chị hiền lành, xinh đẹp mà tôi luôn tự hào. Chị cưng chiều tôi hết mực, và tôi cũng thương chị rất nhiều.
Nhưng vào mùa hè năm tôi lên mười tuổi, chị đột nhiên biến mất. Sáng hôm đó tôi tỉnh dậy, người chị đáng lẽ đang ngủ bên cạnh tôi lại chẳng thấy đâu. Không chỉ có vậy. Tất cả những thứ liên quan đến chị như giường, gối, quần áo… đều không cánh mà bay. Tôi hoảng hốt hỏi mẹ thì bà chỉ nói: “Từ hôm nay, chị con đã không còn là con gái nhà này nữa rồi” , và không cho tôi biết thêm bất cứ điều gì.
Tôi không khỏi cảm thấy lạ lùng. Tự nhiên trở thành con gái nhà khác ư…? Ngay cả một đứa con nít cũng biết đó là chuyện phi lý không đời nào xảy ra được.
Thế nhưng, mỗi lần tôi nhắc đến chị, cả bố lẫn mẹ đều tỏ ra khó chịu. Hơn nữa, lúc bấy giờ, tôi cũng không có đủ khả năng và kiến thức để tìm ra tung tích của chị. Tôi chỉ đành chấp nhận.