← Quay lại trang sách

Chương 4 Gia đình bị trói buộc
Bức thư

Vào 5 giờ chiều ngày hôm sau, tôi gặp Katabuchi ở ga Oomiya.

Katabuchi: Lần nào cũng làm phiền anh như thế này, thành thật xin lỗi.

Tác giả: Không sao mà. Vả lại tôi cũng tò mò chuyện về chị cô nữa. Mà, mẹ cô hiện đang sống ở đâu thế?

Katabuchi: Ở Kumagaya. Từ đây đi tuyến Takasaki thì chỉ mất một trạm thôi.

Trên tàu điện, tôi nghe Katabuchi kể về mẹ mình.

Katabuchi (họ cũ: Matsuoka) Yoshie sinh ra ở tỉnh Shimane, sau khi kết hôn đã chuyển đến sống ở tỉnh Saitama. Bà đã ly hôn với người chồng thứ hai và hiện sống một mình trong căn hộ ở Kumagaya. Chừng 30 phút sau, chúng tôi tới nhà ga.

Chúng tôi đi bộ một lát là tìm thấy tòa chung cư mà Yoshie đang sống. Katabuchi hít thở sâu mấy lần để trấn tĩnh lại.

Chúng tôi bấm thang máy lên tầng năm. Trước căn hộ thứ hai từ trong cùng đếm ra gắn bảng tên đề “Katabuchi”. Katabuchi hít một hơi rồi nhấn chuông. Một lúc sau, cánh cửa mở ra.

Người ra đón chúng tôi - bà Yoshie là một phụ nữ nhỏ nhắn khoảng năm mươi tuổi. Vừa nhìn thấy tôi, bà đã cúi người chào: “Phiền cậu phải cất công đến đây một chuyến như thế này, thật ngại quá. Sau đó, bà thoáng đưa mắt nhìn Katabuchi, nhưng rồi lại lảng sang hướng khác một cách gượng gạo.

Chúng tôi được dẫn vào phòng khách. Tấm ảnh lồng trong khung gỗ bày trí trên kệ TV liền đập vào mắt tôi. Đó là một bức ảnh chụp gia đình với chất ảnh hơi nhòe như được chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số lỗi thời. Địa điểm chụp có lẽ là khu vui chơi. Trong ảnh là Yoshie thời trẻ và một người đàn ông có vẻ như là chồng bà. Đứng giữa cặp vợ chồng là hai bé gái đang giơ biểu tượng chiến thắng, chắc hẳn là Katabuchi và chị cô.

Chúng tôi ngồi quanh bàn. Bà Yoshie bưng hồng trà ra cho chúng tôi, nhưng Katabuchi không hề động đến mà chỉ cúi gằm mặt im lặng. Một khoảng lặng khó chịu trôi qua. Khi tôi đang băn khoăn không biết mình nên khơi mào câu chuyện như thế nào, bà Yoshie bất chợt mở lời trước.

Bà Yoshie: Kể từ lần Yuki tìm đến đây dạo trước, mẹ cứ trăn trở mãi. Liệu mẹ có nên kể cho con nghe tất cả mọi chuyện hay không? Mãi mà mẹ vẫn chưa thể quyết định được.

Đoạn, bà Yoshie đưa mắt nhìn tấm hình trên kệ TV.

Bà Yoshie: Ngày xưa mẹ đã hứa với bố và chị con, rằng “không nói gì với Yuki hết” .

Katabuchi toan nói gì đó, nhưng có lẽ là do căng thẳng nên giọng cô nghẹn lại, không thể thốt ra thành lời. Sau khi uống một ngụm hồng trà, cô chật vật cất lên giọng nói khàn khàn.

Katabuchi: Ý mẹ là… chuyện về ngôi-nhà-đó?

Bà Yoshie: Con biết rồi à? Đúng thế. Chuyện này mẹ thật lòng không muốn kể cho Yuki biết. Ít nhất thì mẹ muốn Yuki vô can, một mình Yuki thôi cũng được. Nhưng biết làm sao bây giờ, tình hình đã thay đổi rồi.

Bà Yoshie đặt một phong thư lên bàn.

Người nhận là Yoshie, và cái tên được đề ở mục người gửi là “Katabuchi Keita”.

Katabuchi: Keita… anh rể ấy ạ?

Bà Yoshie: Đúng thế. Thư này được gửi tới vào ngày hôm qua.

Katabuchi cầm phong thư lên. Bên trong là một xấp giấy viết thư ken đặc những con chữ ngay ngắn.

Gửi bác Katabuchi Yoshie,

Rất xin lỗi bác vì bức thư đường đột này. Con tên là Katabuchi Keita.

Bảy năm trước, con đã kết hôn với Ayano - con gái bác Yoshie. Vì nhiều lý do khó nói, chúng con đã không thể thông báo cho bác sớm hơn, chúng con cũng cảm thấy rất khổ sở.

Lần này con mạo muội gửi thư cho bác là vì có chuyện gấp cần nhờ tới bác. Con và Ayano hiện đang trong tình cảnh vô cùng ngặt nghèo, nhất thiết phải nhờ đến sự giúp đỡ của bác Yoshie. Con biết lời thỉnh cầu này nghe thật trơ trẽn, nhưng con sẽ rất cảm kích nếu nhận được sự giúp đỡ của bác.

Tiếp theo, để làm rõ tình cảnh hiện tại của chúng con, con cần phải giải thích về những sự việc đã xảy ra từ đầu đến giờ. Thư sẽ hơi dài dòng một chút, rất mong bác thứ lỗi.

Con gặp Ayano vào năm 2009.

Lúc đó, con đang theo học tại trường cấp ba, tỉnh OO. Cuộc sống thời cấp ba của con không phải là trải nghiệm vui vẻ gì cho cam. Con đã từng là mục tiêu bị cả lớp bắt nạt.

Ban đầu, mức độ chỉ dừng lại ở việc bị tẩy chay hoặc bị giấu đồ đạc, nhưng sự ác ý càng ngày càng leo thang. Có buổi sáng nọ, con đến trường và nhìn thấy bàn học của mình ướt sũng nước. Con vừa chịu đựng ánh nhìn của bọn bạn đang cười khoái chá trước sự bối rối của mình, vừa lủi thủi lau bàn trong nỗi tủi nhục. Khi đó, có một người bạn cùng lớp đã mang khăn đến và giúp đỡ con. Đó là Ayano.

Ayano trầm tính, không phải là tuýp người tích cực trong việc giao thiệp với người khác, nhưng cô ấy là một người ngoan cường, có tinh thần chính nghĩa và tốt bụng.

Sau đó Ayano còn giúp đỡ con thêm nhiều lần nữa. Con cũng muốn giúp ích gì đó cho Ayano nên đã cố gắng học tập, nỗ lực hết sức để có thể kèm cho Ayano những môn cô ấy còn yếu trước kỳ kiểm tra.

Chúng con bắt đầu quen nhau vào mùa xuân năm lớp 11. Con là người tỏ tình. Khi Ayano đáp lại là “OK”, con đã sung sướng đến mức ngơ ngẩn tới mấy ngày sau đó.

Tỉnh OO là nơi có nhà ông bà của Katabuchi. Quả nhiên là Ayano đã bị dẫn đến ngôi nhà đó, đúng như lời bác Kurihara nói.

Song, giả sử đúng là như thế, Ayano vẫn được phép sống tự do trong một mức độ nào đó, cụ thể như là được đi học.

Ở đó, cô đã yêu một nam sinh hay bị bắt nạt, và sau này cả hai đã cưới nhau.

Một câu chuyện ấm lòng hơn những gì tôi đã tưởng tượng. Tuy nhiên, từ đoạn này trở đi, lá thư bắt đầu mở ra những diễn biến bất ổn.

Thế nhưng, kể từ khi quen nhau, con dần dần cảm nhận được những mặt khó hiểu mà trước đó con chưa từng thấy bao giờ ở Ayano. Sau mỗi lần tan học, Ayano lại lập tức leo lên chiếc xe đang chờ sẵn để về nhà, và hoàn toàn không thể nào liên lạc được với cô ấy cho đến ngày đi học hôm sau. Không những thế, cô ấy cũng không kể bất cứ điều gì về gia đình, về nơi cô ấy sinh ra hay về địa chỉ sinh sống hiện tại cho con nghe. Mặc dù cách diễn đạt này hơi mơ hồ, nhưng con cảm thấy dường như bên trong Ayano có một bóng tối khổng lồ vậy.

Lần đầu con được nghe kể về chuyện đó là vào mùa đông trước khi tốt nghiệp.

Trong góc một phòng học trống, sau khi con hứa rằng “tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ ai”, Ayano đã kể cho con nghe về nghi thức “dâng bàn tay trái”.

Katabuchi: Hả… nghi thức … dâng bàn tay trái? Bà Yoshie: Nó là nguồn cơn khiến cho gia đình ta tan nát.

Bà Yoshie rời khỏi chỗ ngồi, sang phòng bên cạnh rồi quay trở lại với một cái tráp nhỏ trong tay.

Vừa mở nắp ra là tôi đã ngửi thấy mùi mốc xộc lên. Bên trong là một tờ giấy rách nát đã ngả màu, xem ra đã cổ xưa lắm rồi. Chữ được viết bằng bút lông, nhưng vì nét chữ rối quá nên tôi không thể đọc nổi.

Bà Yoshie: Từ hơn ba mươi năm trước thì phải. Trước khi kết hôn không lâu, mẹ đã về nhà bố con để chào hỏi.

Lúc đó, ông nội đã cho mẹ xem cái này và bắt mẹ nghe về nghi thức “dâng bàn tay trái”. Một câu chuyện đáng sợ. Tại sao lại kể chuyện đó với đối tượng kết hôn của con trai mình cơ chứ? Lúc đó mẹ đã lấy làm lạ, nhưng vì vẫn còn trẻ nên mẹ không nghĩ nhiều. Nhưng sau đó thì mẹ đã hiểu. Đó là tập tục mà gia tộc Katabuchi đã mất hàng chục năm để chuẩn bị, y như một lời nguyền vậy.

Dưới đây chỉ là tổng hợp những nội dung có thể xuất bản được trong câu chuyện của bà Yoshie.

Anh em

Trước đây, cư trú tại tỉnh OO, gia đình Katabuchi đã gây dựng được một khối tài sản kếch xù do kinh doanh nhiều ngành nghề. Nhân vật đã cống hiến nhiều nhất cho thành công đó là Katabuchi Kae, chủ nhân dòng tộc trong giai đoạn từ năm Meiji thứ 32 (1899) đến năm Taisho thứ 4 (1915).

Nhờ tính gan dạ cùng khả năng kinh doanh xuất sắc, Kae đã mở rộng đáng kể quy mô sự nghiệp của cả gia tộc. Tuy nhiên, ở tuổi ngũ tuần, căn bệnh mạn tính của Kae càng lúc càng trở nặng, tạo động lực cho ông quyết định rút khỏi vai trò lãnh đạo và nhường lại vị trí đó cho con mình.

Kae có ba nguời con: Soichiro, Chizu, Sekichi .

Soichiro - con trai trưởng - có tính cách hướng nội chẳng giống bố tí nào. Soichiro là một thanh niên khác thường, rất thân với em gái là Chizu, thậm chí đến khi lớn vẫn quấn quýt, chơi đùa cùng nhau. Trái ngược hẳn với Soichiro, con trai út Sekichi là một chàng trai tính tình hoạt bát, văn võ song toàn. Từ bé, Sekichi đã bộc lộ phẩm chất gan dạ và khả năng thu phục người khác, ai nhìn vào cũng thấy rõ y mới là người phù hợp với vai trò người thừa kế gia tộc Katabuchi nhất.

Tuy nhiên, Kae vẫn lựa chọn con trai trưởng Soichiro nối nghiệp mình. Lý do cho quyết định đó nằm ở thân thế của Sekichi.

Thật ra, Sekichi không phải là con của phu nhân chính thất. Y là đứa trẻ sinh ra từ mối quan hệ giữa Kae và một hầu gái trong nhà Katabuchi, nói nôm na chính là “con vợ lẽ”. Nghĩ đến thể diện, Kae đã do dự trong việc chọn con vợ lẽ tiếp quản gia tộc. Nhưng chính bản thân Kae cũng thừa biết rằng Soichiro không phù hợp với việc kinh doanh. Có lẽ ý đồ của ông là cho Sekichi nắm thực quyền, còn để Soichiro làm chủ gia tộc trên danh nghĩa thì mọi việc sẽ êm xuôi.

Song, sự việc không hề diễn ra như những gì Kae đã nghĩ.

Không chấp nhận làm hậu phương cho Soichiro, Sekichi bỏ nhà ra ngoài sống tự lập. Cảm xúc của Sekichi cũng không quá khó hiểu. Chẳng khác nào y bị chính cha ruột của mình tuyên bố thẳng thừng rằng: “Ngươi là con vợ lẽ, ta không thể cho ngươi tiếp quản gia tộc được” . Còn gì cay đắng hơn thế.

Sau khi rời khỏi nhà Katabuchi, Sekichi một mình gây dựng sự nghiệp. Nhờ sự bùng nổ kinh tế do tác động của cuộc Chiến tranh thế giới thứ nhất, chỉ trong vài năm, sự nghiệp của y đã phất lên mạnh mẽ. Giữa lúc sự nghiệp thăng hoa, ở độ tuổi hai mươi hai trẻ trung, Sekichi kết hôn và có con ngay sau đó. Thế là “chi phái Katabuchi” do Sekichi đứng đầu đã được hình thành.

Trong khi đó, tại nhà Katabuchi “chính phái”, Kae vẫn là người chỉ huy trên danh nghĩa để hỗ trợ cho Soichiro. Mặc dù vậy, Soichiro cũng không an phận với cảnh phụ thuộc hoàn toàn vào bố mình.

Nhìn sức khỏe ông yếu đi từng ngày, Soichiro nhận thức được rằng đến một ngày nào đó mình phải tự thân thống lĩnh dòng tộc Katabuchi. Vì thế, ngày nào Soichiro cũng cố gắng học tập để có thể quen với công việc. Dáng vẻ ấy của Soichiro cũng khiến Kae cảm thấy đáng tin cậy.

Song, Kae vẫn còn một nỗi lo lắng khác. Đó là vấn đề liên quan đến hôn sự của Soichiro.

Soichiro khá nhút nhát nên dù đã hai mươi bốn tuổi đầu mà vẫn chưa có mối tình vắt vai nào. Điều này có thể ảnh hưởng vấn đề nối dõi của nhà Katabuchi trong tương lai. Nghĩ vậy, Kae quyết định thúc đẩy chuyện hôn sự theo ý mình.

Người được Kae chọn làm đối tượng kết hôn cho Soichiro là một phụ nữ tên Takama Ushio , vốn là người làm thuê trong dinh thự nhà Katabuchi. Ushio đã ở nhà Katabuchi từ khi mới chỉ một, hai tuổi, thường đảm đương những công việc như dọn dẹp, nấu cơm, và nhiều việc lặt vặt khác. Thái độ làm việc nghiêm túc ấy rất được lòng Kae, nên vào năm mười sáu tuổi, cô đã được giao phó việc chăm sóc Soichiro.

Sau ba năm đảm nhiệm công việc, Ushio hiểu rõ tính cách của Soichiro, hai người cũng trạc tuổi nhau, vì thế Kae đánh giá cô là người phù hợp làm vợ của con mình nhất.

Ushio

Lúc bấy giờ, Takama Ushio … mười chín tuổi. Sinh ra trong cảnh nghèo khó, bố mẹ mất sớm, trong khi họ hàng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, tuổi thơ cô phải trải qua những ngày ăn tạm cỏ cây ven đường cho qua cơn đói. Sau khi được vào làm trong nhà Katabuchi, vì chỉ là phận đầy tớ yếu thế, cô bị người bề trên sai bảo đủ thứ suốt từ sáng đến tối.

Bước ngoặt lớn nhất đời người đã tìm tới Ushio.

Việc kết hôn với Soichiro, người đứng đầu dòng tộc, đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống từ trước tới giờ của cô. Từ “hầu gái” biến thành “phu nhân”, có trong tay mọi thứ mình muốn. Ushio đã vui sướng tột cùng.

Ít hôm sau khi chứng kiến lễ thành hôn của hai người, dường như đã cảm thấy an lòng, Kae trút hơi thở cuối cùng.

Đường đường chính chính trở thành vợ của Soichiro, mỗi ngày Ushio đều sống trong mơ. Những món ăn xa hoa và những bộ kimono xinh đẹp. Thấy ai ai cũng phải cúi đầu trước mình, đối với một kẻ đã nếm trải nhiều đắng cay như Ushio, đó là những tháng ngày vui thích không sao cưỡng lại được.

Ấy thế nhưng, cuộc sống như vậy vẫn có một nỗi muộn phiền. Đó là thái độ của Soichiro, tức chồng cô. Mặc dù luôn đối xử dịu dàng với Ushio, song, Soichiro tuyệt nhiên không xem cô là vợ mình. Kể từ khi kết hôn, cả hai chưa từng quan-hệ-vợ-chồng dù chỉ một lần.

Một đêm nọ, Ushio tỉnh giấc và nhận ra người chồng lẽ ra đang ngủ bên cạnh mình lại không thấy đâu.

Khoảng một tiếng sau đó, Soichiro mới trở lại.

Chuyện đó cứ tiếp diễn hằng đêm. Trong lòng sinh nghi, cuối cùng Ushio quyết định theo dõi Soichiro.

Nơi Soichiro đến là phòng của Chizu, người em gái.

Khủng hoảng

Cũng vào khoảng thời gian đó, mây mù bắt đầu bủa vây lấy gia tộc Katabuchi.

Cơ nghiệp nhà Katabuchi phát triển phồn thịnh là do sự lãnh đạo độc đoán của Kae. Mặc dù rất nỗ lực, nhưng Soichiro vẫn thua xa bố mình, khiến nhiều nhân tài ưu tú đã nản lòng và lần lượt rời đi, việc kinh doanh càng lúc càng xuống dốc. Vài năm sau, một biến cố xảy đến đã giáng thêm đòn mạnh vào tình thế của gia tộc Katabuchi.

Chizu đã mang thai đứa con của Soichiro.

Cả gia tộc Katabuchi rơi vào hỗn loạn. “Gia chủ thông gian với em gái ruột” - nếu người đời biết được chuyện này, danh tiếng của gia tộc Katabuchi sẽ bị tổn hại. Những người liên quan chạy đôn chạy đáo tìm mọi cách để bưng bít sự thật.

Song, việc này đã vô tình lọt vào tai một người. Đó là Sekichi, em trai của Soichiro.

Sekichi đã có một hành động bất ngờ. Y xông thẳng vào nhà Katabuchi, quở trách Soichiro trước mặt toàn thể những người liên quan.

“Một kẻ ngu xuẩn đến mức có hành vi bất chính với em gái mình, không lý nào lại phó mặc gia tộc Katabuchi cho hắn. Ngay từ đầu Soichiro đã không có bản lĩnh nắm giữ vị trí gia chủ gia tộc Katabuchi.” Y thao thao bất tuyệt.

Người nhà Katabuchi chi phái vốn đã tách riêng từ lâu, nay lại xông vào nhà chính phái, thóa mạ gia chủ. Theo quan niệm lúc bấy giờ, đó là hành vi hỗn xược không ai dám nghĩ tới.

Thế nhưng, trong số những người liên quan, do vốn luôn bất mãn với sự vô dụng của Soichiro, không ít người cảm thấy đồng tình với Sekichi.

Nắm được điểm yếu của nhà Katabuchi, bằng những lời thuyết phục khéo léo khi thì mềm mỏng, khi thì cứng rắn, Sekichi lần lượt mua chuộc những nhân vật trọng yếu bên chính phái sang đầu quân cho chi phái. Soichiro không có khả năng kháng cự, gần như toàn bộ tài sản và quyền kinh doanh trong tay nhà Katabuchi chính phái đều dồn về phía chi phái.

Những thứ còn sót lại ở nhà Katabuchi chính phái chỉ có biệt phủ, đất đai, chút tài sản ít ỏi và vài ba người hầu. Đứng ở vị trí của Sekichi mà nói, y đã đòi lại được món nợ từ người anh và gia tộc Katabuchi - những kẻ đã sỉ nhục mình năm xưa.

Người chịu thiệt hại nặng nề nhất trong cuộc khủng hoảng này có lẽ là Ushio, vợ của Soichiro. Những tháng ngày sống như mơ khó khăn lắm mới chạm đến bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, để rồi lại bị đẩy vào cuộc sống bần hàn thảm hại. Thân là vợ của Soichiro, ngay cả việc chạy sang phía chi phái cô cũng không thể làm được.

Cô cùng người chồng không yêu mình và em

chồng đang mang thai đứa con của chồng mình, sống chui rúc giữa núi, trong một biệt phủ đã suy tàn. Trong cảnh sống như địa ngục ấy, Ushio dần dần mắc phải tâm bệnh.

Người đầu tiên nhận ra sự bất thường là một hầu gái. Người hầu cất tiếng gọi, nhưng cô chỉ đáp lại hời hợt rồi bỗng chốc thốt ra những lời ương bướng như trẻ con. Vì Ushio vốn là người nghiêm túc, nên sự thay đổi đó đã phản ánh điều gì bất thường.

Chẳng bao lâu sau, những hành vi khó hiểu càng lúc càng trở nên rõ rệt. Ví dụ như cả ngày thẫn thờ nhìn chằm chằm vào đâu đó, thi thoảng thì òa khóc, khi thì dùng móng tay cấu vào người mình.

Có lẽ vì cảm thấy tội lỗi, Soichiro tự nguyện chăm lo mọi sinh hoạt hằng ngày của Ushio. Thế nhưng, sự dịu dàng này đã dẫn tới thảm kịch.

Một ngày nọ, Ushio nói muốn ăn đào.

Soichiro mang đào đến tận phòng và dùng dao cắt ra cho cô. Ushio chỉ ăn được vài miếng rồi thôi, Soichiro bèn để chỗ đào còn lại nơi gối nằm rồi rời khỏi phòng. Lúc này, Soichiro không nhận ra mình đã để cả con dao ở lại.

Mười phút sau, Soichiro có dự cảm không lành nên vội vàng tìm đến phòng Ushio. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Đập vào mắt Soichiro là cảnh tượng Ushio nằm giữa phòng, toàn thân bê bết máu, và những dấu tay màu đỏ tươi in trên chiếu Tatami.

Ushio đã đâm dao vào cổ tay trái, rồi đập lòng bàn tay nhuốm máu xuống sàn không biết bao nhiêu lần. Sau khi xương gãy và thịt bị xé toạc, bàn tay chỉ dính lại với cơ thể bởi một miếng da mỏng.

Mặc dù không rõ đây là tự sát, hay là hậu quả của hành vi tự làm đau bản thân quá đà, nhưng Soichiro đã phải chịu một cú sốc lớn vì tin rằng cái chết của Ushio là do lỗi của mình.

Song sinh

Vài tháng sau khi Ushio qua đời, Chizu hạ sinh hai bé trai.

Soichiro đã vô cùng bàng hoàng. Trong khi đứa lớn tứ chi đầy đủ thì đứa nhỏ lại không-có-bàn-tay-trái. Đó là một sự trùng hợp đáng sợ.

Quan hệ cận huyết làm tăng nguy cơ kết hợp gen lặn khiến con cái sinh ra dễ bị dị tật bẩm sinh, đó là kiến thức phổ biến mà ngày nay ai cũng biết. Trên thực tế, nghe đâu nhà Katabuchi trước đó cũng từng có vài người bị dị tật tương tự.

Song, vì không biết kiến thức đó, Soichiro đã liên tưởng đến Ushio, người đã chết sau khi cắt đứt bàn tay trái của mình, và tin rằng đây chính là lời nguyền của Ushio.

Soichiro và Chizu mang con mình đến khắp các đền chùa để thanh tẩy.

Theo lời khuyên của vị sư ở một ngôi chùa nọ, họ lấy chữ “Asa” và “Momo” vốn mang ý nghĩa diệt trừ ma quỷ trong Phật giáo để đặt tên cho hai đứa bé là “Asata” và “Momota” .

Rankyo

Năm Asata và Momota lên ba tuổi, một người phụ nữ đã tìm đến nhà Katabuchi. Đó là một pháp sư bí ẩn tự xưng là “Rankyo” .

Vừa bước chân vào biệt phủ, bà ta nói với Soichiro: “Ngôi nhà này tràn ngập oán niệm của phụ nữ. Trước đây, vợ của ngài đã mất trong nhà này phải không?”

Dù chưa hề kể gì nhưng Rankyo lại nói trúng phóc chuyện Ushio. Kinh ngạc trước thiên nhãn của vị pháp sư này, Soichiro đã tin tưởng bà ta hoàn toàn. Sau đó, Soichiro trình bày đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra từ trước tới giờ.

Khi nghe xong, Rankyo phán thế này:

“Người mà cô Ushio oán hận không phải là vợ chồng ngài mà là em trai ngài, Sekichi, kẻ đã cướp đi tất cả. Oán niệm ấy đã giáng lên cậu bé Momota. Nếu không trả thù Sekichi, về sau, lời nguyền này sẽ đẩy Momota đến cái chết.

Rankyo truyền dạy cho Soichiro cách hóa giải lời nguyền của Ushio. Phương pháp đó như sau.

□ Giam Momota trong một căn phòng không có ánh sáng mặt trời.

□ Xây một khu nhà tách biệt với biệt phủ và lập bàn thờ Ushio ở đó.

□ Khi Momota lên mười, bắt Momota sát hại con cái của Sekichi.

□ Cắt bàn tay trái dâng lên bàn thờ.

□ Anh của Momota là Asata sẽ hỗ trợ Momota với tư cách là một “người bảo hộ”.

□ Thực hiện nghi thức này mỗi năm cho tới khi Momota mười ba tuổi.

Rankyo đặt tên cho nghi thức này là “nghi thức dâng bàn tay trái”. Vì khiếp sợ lời nguyền của Ushio, Soichiro bắt đầu chuẩn bị cho nghi thức đúng như những gì Rankyo chỉ dẫn.

Tới đoạn này, tôi liền đặt câu hỏi cho bà Yoshie. Dù biết việc cắt ngang câu chuyện là bất lịch sự, nhưng có quá nhiều chi tiết mà tôi không sao hiểu được.

Tác giả: Xin lỗi, rốt cuộc nhân vật Rankyo là ai vậy? Hết yêu cầu xây khu nhà biệt lập, rồi lại xúi giục người ta giết con cái của Sekichi… Nghĩ sao cũng thấy thật đáng ngờ.

Bà Yoshie: Cháu nói rất đúng. Bác cũng nghĩ chắc hẳn phải có uẩn khúc gì phía sau. Vì vậy, trước kia, bác đã tìm hiểu nhân vật Rankyo bằng nhiều cách. Và rồi bác biết được một chuyện bất ngờ. Thì ra, có vẻ như Rankyo chính là họ hàng của Sekichi .

Tác giả: Hả!?

Katabuchi chi phái

Bà Yoshie: Sekichi là kẻ háo sắc, khi mới hai mươi tuổi, y đã có tới năm người vợ. Rankyo là em gái của người vợ thứ hai - Shidzuko. Đương nhiên, “Rankyo” chỉ là tên giả, tên thật của cô ta là Miyako.

Tác giả: Tức là… Rankyo là em vợ của Sekichi. Tại sao em vợ lại lập mưu giết con của anh rể mình cơ chứ?

Bà Yoshie: Bác nghĩ có lẽ là vì vấn đề thừa kế. Lúc bấy giờ, Sekichi có sáu người con. Ba trong số đó đã chết yểu từ bé. Những đứa trẻ vắn số lần lượt là con trai cả do người vợ cả hạ sinh, con trai thứ ba và tư do người vợ thứ ba hạ sinh. Kết quả tất yếu, người kế thừa Sekichi sẽ là cậu con trai thứ do Shidzuko, tức người vợ thứ hai, hạ sinh.

Tác giả: Vậy nghĩa là… người vợ thứ hai vì muốn con trở thành người thừa kế nên đã…

Sekichi có năm người vợ. Không khó để có thể tưởng tượng ra cuộc chiến tranh giành quyền lực thường xuyên nổ ra giữa các bà vợ, bởi lẽ ai cũng ôm suy nghĩ “phải khiến con mình thành người thừa kế bằng mọi giá.

Con của những người vợ khác, tất thảy đều là đối thủ cạnh tranh. Khi tình yêu thương dành cho con mình trở nên vượt kiểm soát, Shidzuko - người vợ thứ hai đã âm mưu sát hại đối thủ. Song, cô ta không thể trực tiếp ra tay.

Và rồi, cô ta đã để mắt tới nhà Katabuchi chính phái. Cô ta ra lệnh cho em mình là Miyako giả vờ làm pháp sư để thâm nhập vào nhà chính phái, sau đó xúi giục Soichiro – khi đó đã quá sợ hãi hồn ma của Ushio đến mất hết lý trí, hòng mượn tay Soichiro sát hại những kẻ ngáng đường trạc tuổi con mình bao gồm con trai trưởng, con trai thứ ba và thứ tư. Trong chính căn phòng trong cùng của khu nhà biệt lập đó.

Tác giả: Tại thời điểm đó, mối quan hệ giữa chính phái và chi phái vẫn chưa bị cắt đứt hoàn toàn sao?

Bà Yoshie: Có lẽ thế. Bác nghĩ bên chính phái xây được khu nhà biệt lập kia có lẽ là nhờ sự hỗ trợ tiền bạc từ phía chi phái, thông qua Shidzuko chẳng hạn.

Tác giả: Thì ra là vậy…

Tuy nhiên, vẫn có nhiều điểm tôi không sao hiểu được.

Tác giả: Tại sao Shidzuko và Rankyo lại yêu cầu trẻ con… tức Momota và Asata giết người chứ không phải là bản thân Soichiro?

Bà Yoshie: Đây chỉ là tưởng tượng của bác thôi, nhưng có thể đó là nước đi phòng thân của Shidzuko chăng?

Tác giả: Ý bác là sao ạ?

Bà Yoshie: Nếu yêu cầu Soichiro giết người, có khả năng Soichiro sẽ tự thú vì cảm giác tội lỗi. Như thế thì âm mưu của Shidzuko sẽ bị bại lộ. Nhưng nếu biến trẻ con thành kẻ phạm tội, Soichiro sẽ che đậy sự thật bằng mọi giá để bảo vệ con mình. Có lẽ cô ta đã toan tính như thế chăng?

Tác giả: Theo ý bác, đó là kế sách để bịt miệng ạ? Bà Yoshie: Thực tế ra sao thì bác chịu.

Tác giả: Thì ra là vậy…

Tuy nhiên, vẫn có nhiều điểm tôi không sao hiểu được.

Tác giả: Tại sao Shidzuko và Rankyo lại yêu cầu trẻ con… tức Momota và Asata giết người chứ không phải là bản thân Soichiro?

Bà Yoshie: Đây chỉ là tưởng tượng của bác thôi, nhưng có thể đó là nước đi phòng thân của Shidzuko chăng?

Tác giả: Ý bác là sao ạ?

Bà Yoshie: Nếu yêu cầu Soichiro giết người, có khả năng Soichiro sẽ tự thú vì cảm giác tội lỗi. Như thế thì âm mưu của Shidzuko sẽ bị bại lộ. Nhưng nếu biến trẻ con thành kẻ phạm tội, Soichiro sẽ che đậy sự thật bằng mọi giá để bảo vệ con mình. Có lẽ cô ta đã toan tính như thế chăng?

Tác giả: Theo ý bác, đó là kế sách để bịt miệng ạ?

Bà Yoshie: Thực tế ra sao thì bác chịu.

Tác giả: Sau đó, mối quan hệ giữa hai nhà trở nên như thế nào vậy?

Bà Yoshie: Chuyện đó bác cũng không rõ. Có lẽ là phía chi phái nhận ra động thái của phía chính phái nên tuyệt giao chăng? Về sau, khi chiến tranh Thái Bình Dương nổ ra, toàn bộ cơ nghiệp của nhà chi phái bị phá hủy dưới những trận không kích. Kể cả khi chiến tranh kết thúc, họ vẫn không thể phục hồi sự nghiệp được như cũ nữa. Con cháu của Sekichi ly tán khắp nơi. Trái lại, nhờ ở trên sườn núi, nhà Katabuchi chính phái không bị thiệt hại quá nhiều bởi những trận không kích. May thay, khu nhà biệt lập vẫn còn nguyên. À có lẽ bác nên nói là xui-xẻo-thay-nó-vẫn-còn-nguyên… mới đúng.

Tác giả: Vậy có nghĩa là, nghi thức “dâng bàn tay trái” cũng được truyền lại cho thế hệ sau ạ?

Bà Yoshie: Đúng vậy. Đến cuối cùng, Soichiro vẫn không hề hay biết đó chỉ là mưu kế của Shidzuko, thế nên ông vẫn tiếp tục tin vào lời răn dạy của Rankyo một cách mù quáng.

Yoshie cầm tờ giấy ban nãy lên rồi đọc to. Nếu chuyển sang ngôn ngữ hiện đại thì nó có nội dung như sau.

Nghi thức dâng bàn tay trái

Một: Khi một đứa trẻ không có bàn tay trái được sinh ra trong nhà Katabuchi, nhốt đứa trẻ trong phòng tối và nuôi dưỡng.

Hai: Năm đứa trẻ không có bàn tay trái lên mười tuổi, bắt đứa trẻ ấy sát hại kẻ mang dòng máu của Katabuchi Sekichi, sau đó cắt đứt bàn tay.

Ba: Dâng bàn tay trái đã cắt lên bàn thờ của Ushio.

Bốn: Anh hoặc chị của đứa trẻ không có bàn tay trái có vai trò là người bảo hộ. Trong trường hợp không có thì ứng với đứa trẻ khác trong dòng tộc có độ tuổi tương đương.

Năm: Nhất thiết phải thực hiện nghi thức này mỗi năm một lần cho đến khi đứa trẻ không có bàn tay trái lên mười ba tuổi.

Bà Yoshie: Soichiro đã đúc kết lời răn của Rankyo thành năm điều, coi nó như gia huấn nhà Katabuchi và nghiêm khắc truyền dạy cho con cái mình.

Tác giả: Con cái… ý là Asata và Momota a?

Bà Yoshie: Đương nhiên cũng có cả hai người họ. Nhưng thật ra, giữa Soichiro và Chizu vẫn còn một người con nữa. Đứa bé đó tên là Shigeharu .

Katabuchi: Cái gì!?

Katabuchi vẫn luôn im lặng lắng nghe suốt từ đầu đến giờ phải kinh ngạc thốt lên.

Katabuchi: “Shigeharu” không lẽ là… Bà Yoshie: Phải, là ông nội của Yuki đấy.

Shigeharu

Người ông tên Shigeharu sống trong ngôi nhà đó hóa ra lại chính là người từng được Soichiro trực tiếp huấn luyện về nghi thức “dâng bàn tay trái” ngay từ khi còn bé sao?

Bà Yoshie: Asata và Momota đều chết trẻ, nên kết cục là, người con trai thứ ba Shigeharu đã tiếp quản nhà Katabuchi.

Tuy nhiên, từ sau Momota trở đi thì không có đứa trẻ nào khuyết tật bàn tay trái được sinh ra nữa, cho nên nghi thức ấy cũng không cần phải tiến hành. Ấy thế nhưng, bằng đi hai mươi năm, đến năm 2006… một đứa trẻ như vậy đã xuất hiện. Đó là con của Miki, chị dâu của bố con.

Katabuchi: Bác gái Miki ư… Không lẽ là… đứa bé trong bụng bác khi đó?

Bà Yoshie: Phải. Trong lần khám thai vào tháng thứ tư, việc đứa bé không có bàn tay trái đã được xác định.

Tác giả: Biết từ trước cả khi lâm bồn sao?

Bà Yoshie: Đúng vậy. Thật ra Miki đã từng nhờ bác cho lời khuyên về chuyện đó. Có một đêm, điện thoại đổ chuông. Miki nói với vẻ hoảng loạn đến mức bác ở đầu dây bên này cũng cảm nhận được: “Phải làm sao đây? Đứa bé trong bụng chị không có tay trái.”

Đương nhiên bác biết việc đó có ý nghĩa gì. Nhưng khi ấy, bác không nghĩ nghi thức “dâng bàn tay trái” sẽ được tiến hành trong thực tế. Vì vậy bác mới an ủi: “Chị đừng lo. Bố mẹ chắc hẳn không định nghiêm túc tuân theo tục lệ đó đâu.”

Và rồi Miki nổi giận, lớn tiếng đáp: “Yoshie chẳng biết gì hết! Bọn họ không phải là người như thế đâu!” . Bây giờ thì bác đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của Miki rồi.

Về sau bác mới biết chuyện này. Ngay ngày hôm sau, sau cuộc điện thoại đó, Miki đã bị bố mẹ chồng bác nhốt trong nhà.

Tác giả: Nhốt!?

Bà Yoshie: Vâng. Chị ấy được thả ra một tháng sau đó, vừa đúng tuần thứ hai mươi hai của thai kỳ. Tuần hai mươi hai của thai kỳ là mốc thời gian mà thai phụ không thể phá thai được nữa.

Tác giả: Tất cả chỉ để ngăn bác gái Miki phá thai và né tránh nghi thức sao…?

Bà Yoshie: Phải. Khi biết chuyện đó, bác đã kinh hãi tột độ. Bố mẹ chồng của bác thật sự nghiêm túc. Bố chồng bác đã bị Soichiro nhồi nhét những luật lệ đó vào đầu từ khi còn bé, có lẽ ông ấy thật lòng tin vào lời nguyền của Ushio…

Tác giả: Đúng là người ta có câu “Dạy con từ thuở còn thơ”, nhưng tin vào một điều điên rồ đến vậy trong suốt mấy chục năm… thì hơi bất bình thường nhỉ?

Bà Yoshie: Thực ra chuyện đó cũng có lý do. Ngoài biệt phủ ra, gia tộc Katabuchi còn sở hữu nhiều đất đai rộng lớn. Vào thời kỳ nền kinh tế tăng trưởng thần kỳ hậu chiến tranh và giá đất tăng vọt do bong bóng bất động sản, số đất đai đó đã mang lại nguồn thu nhập khổng lồ. Vì vậy bố chồng bác không cần ra ngoài làm việc, hơn nửa cuộc đời chỉ ru rú trong nhà, sống an nhàn với những mối quan hệ ít ỏi. Những người họ hàng hoặc người quen vốn nhận được không ít hỗ trợ tài chính từ nhà Katabuchi nên chẳng ai dám góp ý với bố chồng bác. Bác nghĩ ông ấy đã đánh mất cơ hội để đổi mới suy nghĩ của mình.

Tác giả: Thì ra là vậy.

Bà Yoshie: Vì những chuỗi sự việc như trên,

Miki đành phải sinh đứa bé. Miki có một đứa con trai lớn tên là Yoichi, đúng ra thằng bé sẽ trở thành người bảo hộ. Thế nhưng, thằng bé đã mất vào tháng 8 năm đó do tai nạn.

Katabuchi: Mẹ này, mẹ nghĩ sao về vụ tai nạn của bé Yo?

Katabuchi rụt rè hỏi. Bà Yoshie suy nghĩ một lát rồi trả lời như thế này.

Bà Yoshie: Một tháng trước khi bé Yo mất, bố đã nói với mẹ.

“Nếu anh nhớ không nhầm thì họ cũ của bà ngoại Yoshie là ’Katabuchi phải không nhỉ?” . Hình như mẹ chỉ nhắc đến chuyện đó đúng một lần sau khi kết hôn, vậy mà bố con vẫn nhớ. Rồi bố con nói tiếp: “Để cho chắc, em nên nghiên cứu gia phả xem sao đi” . Ban đầu, mẹ không hiểu ý nghĩa của việc đó cho lắm. Nhưng đến khi tra cứu hộ tịch theo lời bố, mẹ đã hiểu ra.

Thực ra, trước khi xuất giá, bà của mẹ tên là Katabuchi Yayoi, là người con thứ bảy của Sekichi.

Katabuchi: Hả!?

Bà Yoshie: Lúc đầu, mẹ cũng không thể tin nổi. Nhưng dù tra cứu thế nào đi chăng nữa thì sự thật vẫn là sự thật. Mẹ là người mang dòng máu của nhà Katabuchi chi phái. Hay cũng chính là đối tượng bị sát hại trong nghi thức “dâng bàn tay trái”. Vì là con của mẹ nên con và chị con cũng rơi vào tình cảnh tương tự. Bố con đã lo lắng rất nhiều. Lỡ đâu sau này chúng ta sẽ trở thành mục tiêu của nghi thức “dâng bàn tay trái” thì sao?

Katabuchi: Tức là bố lo lắng không biết trong sau này liệu bé Yo có âm mưu giết hại tụi con hay không ư?

Bà Yoshie: Khả năng rất thấp nhưng không phải là không có. Bố con nói: “Cứ để anh lo”. Lời nói đó có ý nghĩa ra sao, sau này mẹ mới biết.

Khi bé Yo chết, rõ ràng là có gì đó bất thường. Mẹ lập tức nghi ngờ bố con.

Hôm sau, khi mẹ chất vấn, bố con mới vừa khóc vừa thú nhận rằng “Anh chỉ muốn bảo vệ gia đình mình” .

Katabuchi: Lạ nhỉ… Sát hại bé Yo, biến chị con thành tội phạm, như thế mà là “bảo vệ gia đình” sao…?

Bà Yoshie: Bố con dường như cũng hiểu được điều đó. Ngày nào ông ấy cũng lẩm bẩm “Mình bị sao rồi? Tại sao mình lại làm chuyện đó?” , cứ như mê sảng vậy.

Đương nhiên, dù hối hận đến thế nào đi chăng nữa, hành động của bố con là không thể chấp nhận được. Còn có biết bao nhiêu con đường khác cơ mà. Nhưng giờ ngẫm lại mới thấy, mẹ nghĩ có lẽ ngay cả bản thân bố con cũng bị gia tộc Katabuchi làm cho mất trí rồi.

Bố con từ nhỏ cũng đã được ông nội giảng dạy nghi thức “dâng bàn tay trái”. Dù bị gieo rắc một hệ tư tưởng méo mó đến vậy nhưng bố con vẫn cố gắng suy nghĩ, tìm cách bảo vệ gia đình mình. Chuyện này mẹ chưa kể với con, nhưng trong vụ tai nạn khi ấy, bố con không hề uống rượu. Đến giây phút cuối cùng, bố con đã chọn cái chết vì cảm giác tội lỗi luôn đè nặng trong lòng. Ở một khía cạnh nào đó, bố con là người đáng thương.

Đoạn, bà Yoshie thở dài. Khi đó, Katabuchi mới nhỏ giọng hỏi.

Katabuchi: Vậy sao lại để chị đi?

Bà Yoshie:

Katabuchi: Tại sao bố mẹ lại giao chị cho những kẻ như thế? Không phải chỉ cần từ chối là được sao?

Bà Yoshie: Bố mẹ đã bị ông nội… đe dọa. Bố mẹ không nghĩ là ông chỉ dọa suông đâu. Đó là kẻ đã giam giữ bác Miki trong lúc bụng mang dạ chửa chỉ vì muốn bảo vệ truyền thống đấy. Suy xét đến khả năng họ có thể hãm hại cả Ayano và Yuki, bố mẹ nghĩ nếu ngoan ngoãn giao nộp Ayano thì sẽ bảo toàn được tính mạng cho cả hai đứa.

Katabuchi: Nhưng……… Nhà mình có thể trốn đi mà, đúng không? Hoặc báo cảnh sát hay gì đó?

Bà Yoshie: Đương nhiên, mẹ cũng đã có ý định này. Thế nhưng, để làm vậy thì cần phải chuẩn bị. Bố mẹ đã lên kế hoạch tạm gửi chị con qua đó một thời gian rồi sau đó giành lại con bé. Nhưng suy nghĩ đó quá ngây thơ. Cả nhà đã bị giám sát.

Sau khi bố con qua đời, có một người đàn ông đến nhà mình đúng không? Người tên Kiyotsugu ấy. Mẹ đã nói với Yuki rằng đó là đối tượng tái hôn của mẹ, nhưng thật ra thì không phải. Đó là cháu trai của bà nội. “Mất trụ cột gia đình rồi, chắc cả nhà khó khăn lắm. Vậy nên hãy để tôi thay chú ấy trông nom cô.” Hắn nói thế, nhưng kỳ thực là giám sát để mẹ không có động thái bất thường nào. Katabuchi là gia tộc như thế đó.

Katabuchi: …..

Bà Yoshie: Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là lý do lý trấu. Kết cục, việc mẹ làm chẳng khác nào bỏ mặc Ayano.

Katabuchi: Tại sao……… không phải là con?

Bà Yoshie: Hả?

Katabuchi: Theo quy định “Đứa trẻ khác trong dòng tộc có độ tuổi tương đương” , vậy là con cũng được tính mà, đúng không? Tại sao bố mẹ lại chọn chị?

Bà Yoshie: Đó là… điều bố mẹ muốn tránh bằng mọi giá. Lúc đó, Yuki chỉ mới mười tuổi thôi. Vì vẫn còn quá nhỏ nên nếu con bị nhồi sọ những bài học tẩy não, e rằng nhân sinh quan lệch lạc của gia tộc Katabuchi sẽ tiêm nhiễm vào con mất. Trong khi đó chị con đã mười hai tuổi. Dù sao cũng đã ở độ tuổi có thể phân biệt đúng sai nên bố mẹ nghĩ có lẽ chị con sẽ không bị ảnh hưởng nặng đến mức thay đổi cả nhân cách.

Mẹ không nói đó là lựa chọn đúng đắn. Nhưng chị con đã không hề thay đổi. Thực ra, mẹ vẫn nhận được thư của chị con mỗi tháng một lần.

Katabuchi: Ơ?

Bà Yoshie: Chắc ông bà nội có kiểm tra nên đương nhiên, nội dung thư chỉ toàn điều vô thưởng vô phạt. Thế nhưng, trong thư lúc nào con bé cũng viết những lời lo lắng cho gia đình. Nhất là Yuki, con bé cứ bận lòng về con mãi. “Con không muốn

Yuki lo nên bố mẹ đừng nói gì hết nhé. Con muốn Yuki quên con và có thể sống tự do tự tại”. Lúc nào cũng có dòng như thế.

Katabuchi: Con đã không biết gì hết…

Bà Yoshie: Bố con cũng đồng tình với chuyện đó. Ông cứ nhắc đi nhắc lại là: “Chỉ riêng Yuki thôi, em đừng kể gì hết”. Hạnh phúc của Yuki là ước muốn của chị, bố, và đương nhiên là cả mẹ nữa.

Katabuchi: Vì thế nên… từ đó tới giờ mọi người không cho con biết gì hết sao?

Bà Yoshie: Phải. Nhưng mẹ không tự tin rằng mình có thể giấu được đến cùng. Dù không nói thẳng ra nhưng nếu tiếp tục sống chung, nhất định con sẽ cảm nhận được gì đó. Nên mẹ đã tỏ thái độ khiến con chán ghét để giữ khoảng cách với con. Mẹ xin lỗi…

Kế hoạch

Katabuchi: Và rồi… Chị Ayano bây giờ cũng đang ép buộc con của bác gái Miki… giết người sao?

Bà Yoshie: Mẹ cũng nghĩ thế. Cho tới ngày hôm qua…

Katabuchi: Ho?

Bà Yoshie: Con đọc phần tiếp theo của bức thư đi.

Katabuchi e dè cầm lá thư trong tay.

...... đã kể cho con nghe về nghi thức “dâng bàn tay trái”. Con nghĩ bác Yoshie cũng biết. Nghi thức đó thật sự quá hoang đường, nhất thời con không thể tin nổi. Nhưng nhìn Ayano vừa khóc vừa kể khiến con không thể nghĩ rằng cô ấy nói dối được.

Ayano nói: “Vài năm nữa thôi, tớ sẽ thành tội phạm. Nếu vẫn giữ mối quan hệ này, e là cậu sẽ bị liên lụy mất. Vậy nên chúng ta hãy chia tay thôi”

Con cố hỏi đi hỏi lại rằng: “Cậu không cần phải tuân theo tục lệ đó. Cậu có thể chạy trốn mà, đúng không?” Nhưng Ayano vẫn cứ khăng khăng là “không thể”. Ayano thường xuyên bị giám sát, bị đe dọa, nên cô ấy không có cách nào bỏ trốn.

Con đã suy nghĩ rất nhiều. Liệu có cách nào cứu được Ayano không? Cuối cùng, con đã nghĩ ra một kế hoạch. Một kế hoạch đầy sạn và cực kỳ mông lung, nhưng ngoài ra thì con chẳng còn cách nào có thể bảo vệ được Ayano nữa.

Vài ngày sau, con đã tiêu hết số tiền mình dành dụm được nhờ công việc làm thêm, bây giờ nghĩ lại thì chẳng đáng là bao, để mua nhẫn và cầu hôn Ayano. Ayano đã rất khó xử. Cũng đúng thôi. Bản thân con cũng thấy lời cầu hôn của mình quá đường đột. Tuy nhiên, kế hoạch con nghĩ ra nhất thiết phải có bước “kết hôn”.

Sau đó, con đã kể cho Ayano nghe kế hoạch của mình. Con kiên nhẫn thuyết phục cô ấy mất mấy tuần, cuối cùng, cô ấy cũng đồng ý.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, chúng con lập tức kết hôn. Bất chấp sự phản đối của bố mẹ, con chấp nhận vào nhà Katabuchi ở rể. Điều này có nghĩa “con đã trở thành một thành viên của gia tộc Katabuchi, cùng với Ayano, con có nhiệm vụ làm người bảo hộ trong nghi thức dâng bàn tay trái”.

Lần đầu ra mắt ở nhà Katabuchi, con đã được dẫn đến căn phòng bí mật trước tiên.

Trong phòng là một bé trai, đúng như những gì con nghe từ Ayano. Momoya - đứa bé phải gánh chịu số mệnh tàn khốc chỉ vì bẩm sinh không có bàn tay trái. Bác gái Miki - mẹ của Momoya đã bỏ nhà đi ngay sau khi sinh ra cậu bé. Momoya khi đó là một đứa bé không có cả cha lẫn mẹ.

Vóc dáng cậu bé không khác biệt quá nhiều so với những đứa bé cùng trang lứa, song, làn da nhợt nhạt thiếu sức sống cùng gương mặt vô hồn như thể đã đánh mất tất cả mọi cảm xúc khiến người ta nhận ra cậu bé đã phải lớn lên trong hoàn cảnh bất thường như thế nào.

Momoya thông minh, có thể đối đáp chững chạc tới mức không ai nghĩ cậu bé chỉ mới sáu tuổi. Thế nhưng, cậu bé hoàn toàn không thể hiện cảm xúc hay ý muốn của mình, ví dụ như chủ động làm gì đó chẳng hạn. Trước đây con đã từng xem qua đoạn phim về những đứa trẻ bị cha mẹ ép tham gia vào một phong trào tôn giáo mới, con cảm thấy trường hợp này cũng giống như thế. Con nghĩ nhân cách của Momoya đã bị gia tộc Katabuchi cướp đi rồi.

Tối hôm đó, bữa tiệc mừng đám cưới của chúng con được tổ chức. Người tham dự có ông bà nội của Ayano là ông Shigeharu, bà Fumino, tiếp đến là Ayano, con, và một người đàn ông tên Kiyotsugu.

Chủ Kiyotsugu là cháu trai của bà Fumino, cũng là người mà ông Shigeharu tin cậy nhất. Trong gia đình Katabuchi, chú Kiyotsugu là người giúp đỡ con nhiều nhất. Chú khi đó khoảng bốn mươi tuổi, da hơi ngăm, dù hay cười nhưng vẫn toát ra uy lực một cách kỳ lạ.

Sau bữa tiệc, con nhớ là chú ấy đã nói nhỏ vào tai con, rằng: “Có lẽ sau này cậu sẽ vất vả nhiều đấy, nhưng cố gắng đừng làm hỏng chuyện nhé. Momoya là một đứa bé tội nghiệp, hãy yêu thương nó nhiều vào.”

Kể từ đó cho tới khi Momoya mười tuổi, con đã sống trong nhà của gia tộc Katabuchi vài năm và được huấn luyện để trở thành người bảo hộ. Để lấy được lòng tin của nhà Katabuchi, con cố gắng sống hiếu thuận nhất có thể, giả vờ như tư tưởng đã thấm nhuần những luật lệ.

Một năm trước khi bắt đầu nghi thức, con chuyển sang giai đoạn thực thi kế hoạch.

Ban đầu, con đã đề nghị ông Shigeharu rằng: “Xin ông hãy cho phép vợ chồng con xây nhà ở riêng”. Trong năm điều của nghi thức “dâng bàn tay trái” không có quy định rõ nơi thực hiện việc giết người. Lời thỉnh cầu của con đại ý là vợ chồng con sẽ dẫn Momoya ra ngoài sống, ép cậu bé giết người trong nhà riêng của chúng con, sau đó bàn giao lại bàn tay trái của thi thể cho gia tộc Katabuchi, như vậy là nghi thức đã được hoàn thành.

Thoạt đầu, ông Shigeharu tỏ ý phản đối, nhưng nhờ chú Kiyotsugu đứng giữa đỡ lời, nên lời đề nghị của con đã được chấp thuận kèm theo hai điều kiện.

Hai điều kiện đó như sau.

• Sơ đồ bố trí của nơi ở mới sẽ do nhà Katabuchi toàn quyền quyết định.

• Chú Kiyotsugu sẽ giám sát chúng con.

Sau khi chấp nhận những điều kiện trên, chúng con được phép ra ngoài sống. Ngôi nhà mới được xây ở tỉnh Saitama, cũng là nơi chú Kiyotsugu sống lúc bấy giờ.

Trước lúc rời khỏi nhà Katabuchi, con được ông Shigeharu giao cho một bản danh sách.

Trên đó ghi hơn một trăm cái tên cùng địa chỉ. Ông bảo tất cả những người đó đều là hậu duệ của nhà Katabuchi chi phái hiện vẫn đang còn sống. Nói cách khác, ý của ông là “hãy lựa người để giết trong số này đi”.

Rốt cuộc họ đã làm cách nào để có thể tra ra những thứ này chứ. Một lần nữa, con lại cảm thấy khiếp sợ gia tộc Katabuchi.

Chúng con chuyển đến nhà mới ở tỉnh Saitama vào tháng 6 năm 2016. Thời điểm thực hiện nghi thức “dâng bàn tay trái” là tháng 9. Theo luật của nhà Katabuchi thì ba tháng sau chúng con phải ra tay giết người. Nhưng con không hề có ý định tuân theo luật. Suy nghĩ của con là làm sao để đánh lừa nhà Katabuchi, vượt qua nghi thức này mà không cần phải giết hay làm đau ai.

Trước tiên, con điều tra tình trạng hiện tại của những người có tên trong danh sách. Con đã để mắt tới một anh chàng tên T sống trong chung cư tỉnh Gunma. Cậu T khi đó hai mươi tuổi, làm nghề tự do, và theo những gì nghe được từ hàng xóm, con biết cậu thanh niên này đang mắc nợ công ty tài chính.

Con đến quán rượu nơi cậu T là khách quen, rồi tiếp cận cậu ấy một cách tự nhiên. Sau nhiều lần ngồi nhậu chung dưới vỏ bọc tình cờ, cậu ấy dần dần mở lòng với con.

Ở dịp nhậu chung lần thứ bao nhiêu đó không rõ, cậu T mới tâm sự rằng: “Tôi đang ôm một khoản nợ gần hai triệu yên, lương làm thêm không bù nổi tiền lãi, tôi đang sống dở chết dở đây”. Và con chỉ chờ có thế.

Con đề nghị với cậu T rằng: “Tôi muốn cậu làm theo lời tôi. Tôi sẽ trả nợ thay cậu, đồng thời trả thêm cho cậu năm mươi nghìn yên nữa”.

Dĩ nhiên, ban đầu cậu ấy tưởng con nói đùa và không thèm nghe. Thế nhưng, sau nhiều lần kiên trì thuyết phục, cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý.

Cậu ấy nói: “Tôi vẫn thấy đáng ngờ lắm nhé, nhưng dù sao đó cũng là cơ hội để tôi thay đổi cuộc sống hiện tại. Được ăn cả ngã về không, tôi tin anh phen này vậy”.

Việc tiếp theo mà con làm là “tìm kiếm xác chết”. Kế hoạch của con nhất thiết phải có “xác chết”.

Nơi đầu tiên con nhắm đến là khu rừng tự sát Aokigahara. Con đã suy nghĩ đơn giản rằng “vào rừng thì kiểu gì cũng tìm thấy thi thể của những người tự tử thôi”. Song, chuyện đó lại chẳng hề suôn sẻ như con nghĩ. Dù có vài thứ trông như di vật, nhưng tìm mãi mà không thấy cái xác nào. Con chán nản quay vê.

Vào thời điểm đó, chỉ còn một tuần nữa là đến hạn thực hiện nghi thức “dâng bàn tay trái”. Nếu không tìm thấy xác chết thì kế hoạch của con sẽ phá sản.

Trong lúc sốt rột và đau đầu vì không biết phải làm thế nào, con tình cờ nghe được một thông tin. Ở khu bên cạnh, một người đàn ông độc thân tên Miyae Kyoichi, hiện đang giữ chức tổ trưởng tổ dân phố, đã vắng mặt trong buổi họp mà không báo trước. Khi nghe chuyện đó, không hiểu sao trong lòng con cảm thấy nôn nao.

Con hỏi địa chỉ của Miyae và tìm đến căn hộ nơi anh ấy sống. Con bấm chuông nhưng không có ai trả lời. Khi thử đẩy cửa thì hóa ra là không khóa. Con nhìn vào nhà với tâm trạng áy náy và thấy một người đàn ông đang nằm dưới sàn nhà.

Cơ thể đã nguội lạnh, những viên thuốc nằm vương vãi trên sàn nhà. Có lẽ bệnh nền của anh ấy đột ngột phát tác, dù đã cố uống thuốc nhưng vì không kịp nên qua đời chăng? Hệt như một sự tình cờ do ma quỷ sắp đặt.

Đêm đó con lái xe đến căn hộ của Miyae rồi mang xác Miyae về nhà. Con vừa cầm lái vừa nghĩ ngợi “rốt cuộc việc này sẽ phạm vào tội gì đây nhỉ?”. Nếu bị phát hiện thì nguy to. Nhưng con không có lựa chọn nào khác. Sau khi về đến nhà, con cắt bàn tay trái của thi thể Miyae rồi bảo quản trong tủ lạnh.

Một tuần sau, vào buổi sáng ngày thực hiện nghi thức “dâng bàn tay trái”, con đã lái xe đi đón cậu T và nhờ Ayano chuẩn bị bữa ăn trong khoảng thời gian đó. Khi con dẫn cậu T về, có một chiếc xe quen thuộc đang đậu trước nhà. Là xe của chú Kiyotsugu. Con cảm thấy thật may mắn khi chú Kiyotsugu, người giám sát chúng con, đã nói thế này: “Tao không vào nhà đâu. Tao ở ngoài canh chừng thôi.”

Sau đó, vợ chồng con thiết đãi cậu T ăn uống no say tại phòng khách. Được một hồi lâu, con đưa cậu ấy ra khỏi phòng và hướng dẫn đến phòng tắm bồn.

Cậu T đã núp trong phòng tắm bồn đúng như lời con yêu cầu trước đây.

Con đặt bàn tay trái của Miyae Kyoichi đã chuẩn bị từ trước vào hộp rồi đưa cho chú Kiyotsugu đang trông chừng ở ngoài. Sau khi kiểm tra bên trong hộp, chú Kiyotsugu lập tức mang hộp về thẳng nhà Katabuchi để dâng lên bàn thờ.

Tiễn chú Kiyotsugu đi xong, con lấy xe chở cậu T đến nhà ga. Con đã đề nghị cậu ấy rằng “hãy lên tàu rồi đến một thị trấn càng xa càng tốt, đừng trở về căn hộ, ít nhất là trong vòng nửa năm”. Điều đó có nghĩa là cậu T sẽ “mất tích” từ ngày hôm ấy.

Khoảng thời gian sau đó, vợ chồng con nơm nớp lo sợ, không biết phải làm sao nếu bị bại lộ. Mấy ngày sau, khi nhận được tin báo của chú Kiyotsugu rằng “nghi thức đã kết thúc suôn sẻ”, trong đời chúng con chưa bao giờ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn thế. Và thế là chúng con đã vượt qua nghi thức “dâng bàn tay trái” lần thứ nhất mà không cần giết ai.

Mặc dù vậy, con không hề cảm thấy vui sướng hay thỏa mãn với thành công của mình.

Giết người thì không, nhưng việc con làm chắc chắn là tội ác. Người thân của Miyae Kyoichi có lẽ sẽ mải miết tìm kiếm tung tích của anh ấy mà không hề hay biết rằng anh ấy đã qua đời. Cảm giác tội lỗi trong con mỗi ngày lại trở nên mạnh mẽ hơn.

Chưa hết, con phải thực hiện lại việc tương tự thêm ba lần nữa. Vừa tìm kiếm xác chết, vừa phấp phỏng lo sợ cảnh sát và nhà Katabuchi, những ngày tháng ấy là sự đày đọa về tinh thần vượt xa tất cả những gì con có thể tưởng tượng. Có lẽ Ayano cũng như con chăng?

Song, cuộc sống này vẫn còn một chút giá trị. Đó là sự trưởng thành của Momoya.

Con và Ayano thường xuyên đến phòng Momoya. Vợ chồng con cố giao tiếp với cậu bé bằng cách dạy học hoặc cùng nhau chơi game. Khi nghi thức “dâng bàn tay trái” kết thúc, cậu bé sẽ thoát khỏi cảnh bị giam giữ và quay trở về nhà Katabuchi. Chúng con mong cậu bé có thể lấy lại những cảm xúc hỉ nộ ái ố để có thể chung sống với những đứa trẻ bình thường khác khi thời điểm ấy tới.

Nửa năm trôi qua kể từ khi chúng con sống cùng nhau, cậu bé bắt đầu bộc lộ những thay đổi.

Ban đầu Momoya chỉ ngoan ngoãn làm theo những gì được bảo như một cái máy, nhưng cậu bé dần thể hiện ý chí của mình như nói “muốn chơi nữa” hay “không muốn chơi trò này”. Tiếp đến là biết cười bẽn lẽn khi được khen và tỏ ra tức tối khi thua một ván game. Dù mất nhiều thời gian, nhưng con cảm nhận được những cảm xúc mà một đứa trẻ trong độ tuổi đó phải có đang bén rễ bên trong Momoya.

Vào mùa xuân năm thứ hai kể từ khi ra ngoài sống, đứa con chung của vợ chồng con đã chào đời. Đó là Hiroto, một bé trai.

Chúng con đã phân vân liệu có nên sinh con trong tình cảnh như thế này hay không, nhưng những ngày tháng sống cùng Momoya đã thắp lên niềm mong mỏi có một đứa con của riêng mình.

Dù đã nói cho Momoya biết về sự ra đời của Hiroto, nhưng vợ chồng con không để hai đứa gặp nhau. Chúng con không muốn cậu bé bị tổn thương khi nhìn thấy Hiroto. Thay vào đó, dù đã có Hiroto, nhưng hai vợ chồng vẫn cố gắng hết sức để không rút ngắn thời gian đến phòng Momoya.

Một năm sau khi Hiroto chào đời, vì lý do công việc, chú Kiyotsugu đã chuyển nhà từ Saitama đến Tokyo. Cùng với sự thay đổi đó, gia đình con được nhà Katabuchi hỗ trợ tài chính để xây nơi ở mới tại Tokyo.

Cuộc sống kể từ sau khi chuyển đến Tokyo cũng không thể gọi là hạnh phúc, nhưng so với trước kia thì mỗi ngày đều có hy vọng hơn. Chỉ cần vượt qua trót lọt những lần nghi thức “dâng bàn tay trái” còn lại, chúng con có thể trở thành một gia đình bình thường. Hiroto thì mỗi ngày một lớn, còn Momoya thì có nhiều cung bậc cảm xúc phong phú hơn hẳn ngày xưa.

Tương lai tươi sáng đang chờ ở phía trước. Con đã tin là như thế.

Bây giờ ngẫm lại, đó quả là một suy nghĩ ngây thơ.

Bất hạnh bất chợt ập tới.

Tháng 7 năm nay, vào một đêm nọ, con nhận được điện thoại từ chứ Kiyotsugu lúc 1 giờ. Chú Kiyotsugu nói cộc lốc: “Lấy xe, chở theo Ayano, qua đây, ngay bây giờ”. Khuya như thế này rồi, rốt cuộc có chuyện gì? Con thoáng tại dự cảm không lành.

Trước đó, con và Ayano chưa từng cùng lúc đi vắng, bỏ bê nhà cửa không ai trông bao giờ. Dù lo lắng cho Hiroto và Momoya, nhưng vì cả hai đều đang ngủ say nên vợ chồng con nghĩ chỉ đi một chút thôi thì sẽ không sao. Cuối cùng, chúng con quyết định để hai đứa ở nhà.

Nhà chú Kiyotsugu cách nhà chúng con không xa lắm, nếu lái xe thì mất chưa tới mười phút. Khi tới nơi, chú Kiyotsugu đón vợ chồng con bằng vẻ mặt khó đăm đăm. Sau đó, chú buông một câu như thế này.

“Lộ rồi.”

Con chưa kịp hiểu trời trăng gì. Chú Kiyotsugu nhìn chòng chọc vào mặt hai vợ chồng và nói tiếp.

“Tao không cho là cái nghi thức dâng bàn tay trái vớ vẩn kia có tí ti ý nghĩa gì cả. Mấy thứ lời nguyền rồi hồn ma báo oán này nọ, tất cả chỉ là