- 9 -
Bữa trưa chủ nhật luôn có gà rán, bánh quy và nước xốt. Mặc dù bà và mẹ cố nấu nướng hết sức khẩn trương, nhưng vẫn phải mất một tiếng đồng hồ. Khi ngồi vào bàn, chúng tôi gần như sắp chết đói. Tôi thường nghĩ, dĩ nhiên chỉ một mình thôi, nếu cha Akers đừng quát tháo và nói dông dài, chúng tôi sẽ không đến nỗi đói bủn rủn thế này.
Pappy đọc lời cầu nguyện. Thức ăn được dọn ra. Cả nhà vừa bắt đầu ăn thì nghe có tiếng đóng sầm cửa xe. Chúng tôi ngừng ăn rồi nhìn nhau. Pappy lặng lẽ đứng dậy và nhìn qua cửa sổ bếp.
-Là Stick Powers.
Sự ngon miệng của tôi biến mất. Luật pháp đã đến, và chắc sẽ không có điều gì tốt lành. Pappy bước ra hành lang sau gặp ông. Chúng tôi nghe rõ cuộc đối thoại.
-Xin chào, Eli!
-Stick. Tôi có thể làm gì cho anh?
-Tôi nghĩ, ông có nghe tin thằng bé nhà Sisco đã chết.
-Tôi có nghe, - Pappy không mảy may tỏ ra thương tiếc.
-Tôi cần phải nói chuyện với một nhân công của ông.
-Chỉ là trận ấu đả thôi, Stick. Sự ngu xuẩn thông thường trong ngày thứ bảy mà đám nhà Sisco thường làm trong nhiều năm. Anh chưa bao giờ ngăn được những trận ấu đã. Bây giờ một tên bị đánh gục, điều bọn chúng không hề nghĩ tới.
-Tôi vẫn phải điều tra.
Anh sẽ phải chờ tới sau bữa trưa. Chúng tôi vừa ngồi vào bàn. Chúng tôi còn đi lễ nhà thờ mà.
Mẹ co rúm người khi Pappy nói tới điều này. Gran chậm rãi lắc đầu.
-Tôi đang làm nhiệm vụ. - Giọng ông Stick nghiêm nghị.
Theo tin đồn, cứ bốn năm một lần Stick có một cuộc đọ sức với hồn ma. Và trong khoảng ba năm ruỡi sau đó ông không cảm thấy cần phải cầu nguyện. Tại Black Oak, nếu bạn không đi lễ nhà thờ, nhiều người biết ngay. Chúng tôi phải có một ai đó để cầu nguyện phù hộ trong những buổi lễ phục hồi đức tin.
-Anh được nghênh đón ngồi tại hành lang.
Pappy quay lại bàn. Khi ông ngồi xuống, mọi người lại tiếp tục ăn. Bây giờ tôi thấy có một cục mắc nghẹn trong cổ họng, và không thể nuốt trôi miếng gà rán.
-Anh ta đã dùng bữa chưa? - Gran thì thầm hỏi.
Pappy nhún vai như thể không thèm quan tâm. Nếu lúc này Stick không tìm thấy cái gì để ăn, tại sao chúng tôi phải lo lắng?
Nhưng Gran lại quan tâm. Bà đứng dậy lấy đĩa trong chạn và xúc khoai tây, nước xốt, cà chua, dưa chuột xắt mỏng, hai cái bánh quy đã cẩn thận quết bơ, miếng đùi và lườn gà rán. Bà rót đầy một cốc trà đá rồi mang ra hành lang sau. Lại lần nữa, chúng tôi nghe rõ từng lời.
-Xin mời, Stick. - Bà nói. - Không ai bỏ qua bữa trưa ở quanh đây cả.
-Cảm ơn, bà Ruth, nhưng tôi đã ăn rồì.
-Vậy thì dùng thêm một chút.
-Thật sự là không cần đâu.
Chúng tôi biết rằng, sau đó lỗ mũi béo núc ních của Stick đánh hơi thấy ngay mùi gà rán và bánh quy thơm phức.
-Cảm ơn, Ruth. Bà thật tốt.
Chúng tôi không ngạc nhiên khi bà quay vào tay không. Pappy có vẻ giận dữ nhưng cố kiềm chế không nói gì. Stick xuất hiện và sẽ gây rắc rối, trở ngại cho đám nhân công, điều này có nghĩa là ông ta đang đe dọa vụ bông của chúng tôi. Tại sao phải cho ông ta ăn?
Chúng tôi tiếp tục dùng bữa trong bầu không khí lặng lẽ, việc này cho phép tôi có thời gian tập trung suy nghĩ. Vì không muốn cư xử một cách đáng ngờ, tôi tống thức ăn vào miệng và từ từ nhai.
Tôi không chắc sự thật là gì, cũng không phân biệt được cái nào đúng cái nào sai. Anh em Sisco cùng đánh hội đồng một người miền núi đáng thương và Hank xông vào cứu anh ta. Ba anh em Sisco, còn Hank chỉ có một mình. Gã nhanh chóng ngăn được bọn kia, và trận ấu đả nhẽ ra nên dừng lại đó. Tại sao gã lại vớ được cây gậy? Dù dễ dàng thừa nhận là lũ nhà Sisco sai, nhưng Hank đã chiến thắng trước khi tiếp tục nện bọn chúng.
Tôi nghĩ đến Dewayne và bí mật của chúng tôi. Im lặng và làm như không biết gì vẫn là chiến lược tốt nhất, tôi quyết định.
Không muốn ông Stick nghe thấy tiếng, vì thế chúng tôi im lặng, không nói gì trong suốt bữa ăn. Pappy ăn chậm hơn thường ngày, vì ông muốn Stick ngồi đó, chờ đợi và sốt ruột đến phát điên rồi bỏ đi. Tôi nghi ngờ việc trì hoãn này sẽ làm Stick lo ngại. Tôi có thể nghe thấy tiếng liếm đĩa của ông ta.
Cha vừa nhai vừa nhìn chằm chằm xuống bàn, tâm trí có vẻ như đang thả tới tận bên kia thế giới, có thể là Triều Tiên. Cả mẹ và Gran trông rất buồn, không có gì bất thường sau những trừng phạt bằng lời của cha Akers mà chúng tôi nhận được mỗi tuần.
Phụ nữ tỏ ra thương xót nhiều hơn cho Jerry Sisco. Nhiều giờ trôi qua, cái chết của hắn trở nên buồn bã hơn. Tính cách hèn hạ và những đức tính không ai ưa, dần dần bị lãng quên. Hơn hết, hắn là người địa phương, một người chúng tôi biết rõ, và hắn đã nhận một kết cục khủng khiếp.
Và kẻ giết hắn ngủ ngay ở sân trước nhà Chandler.
Nghe thấy tiếng ồn ào. Gia đình Spruill đã trở về.
Cuộc thẩm tra diễn ra ngay dưới gốc cây sồi cao nhất, giữa hành lang trước và khu lều trại nhà Spruill. Cánh đàn ông tụ tập trước tiên, Pappy và cha xoa xoa bụng, còn Stick trông có vẻ đặc biệt no nê. Cái bụng phệ căng tròn làm bật tung hàng cúc áo màu nâu, và rõ ràng là Stick không phải làm việc cật lực trên đồng bông. Pappy nói ông ta rất lười biếng, ngủ gần như suốt ngày trên xe tuần tra, dưới bóng cây cạnh cửa hàng xúc xích Gurdy Stone ngoài thị trấn.
Phía cuối sân là cả gia đình Spruill, với ông Spruill dẫn đầu và Trot vặn vẹo lê chân, chốt đuôi. Tôi bước sau Gran và mẹ, hé mắt nhìn qua kẽ hở giữa hai người và cố giữ khoảng cách. Chỉ nhóm người Mexico là vắng mặt.
Đám đông lộn xộn vây quanh Stick; gia đình Spruill lảng vảng bên này còn nhà Chandler quanh quẩn bên kia. Nhưng dường như cả hai nhóm cùng đứng về một phe. Tôi không hài lòng khi phải liên kết cùng Hank Spruill, nhưng bông còn quan trọng hơn mọi việc khác.
Pappy giới thiệu cảnh sát Stick. Ông Spruill lúng túng bắt tay Stick rồi lùi lại vài bước. Có vẻ như gia đình Spruill đang chờ đợi điều tồi tệ nhất, và tôi cố nhớ xem có ai trong số họ chứng kiến trận ấu đả. Một đám đông lớn và mọi việc đã xảy ra quá nhanh. Dewayne và tôi như bị thôi miên bởi cảnh đổ máu. Tôi không thể nhớ rõ những gương mặt trong đám người xem.
Stick ngậm lá cỏ ló ra một bên mép, hai ngón tay cái ngoắc bên hông, và quan sát đám người miền núi. Hank đứng dựa lưng vào thân cây sồi, cười khinh bỉ vào những ai dám nhìn gã.
- Hôm qua trong thị trấn đã xảy ra một trận ấu đả lớn sau cửa hàng Hợp tác xã. - Ông Stick nhìn về phía gia đình Spruill. Ông Spruill chỉ gật đầu nhưng không nói gì.
- Vài cậu bé địa phương đánh nhau với một anh chàng miền núi. Một trong số chúng, Jerry Sisco, đã chết sáng nay tại bệnh viện ở Jonesboro. Bị vỡ sọ.
Tất cả gia đình Spruill bắt đầu lo lắng, ngoại trừ Hank. Gã đứng yên, không thèm xê dịch. Rõ ràng, bọn họ vẫn chưa nghe được tin mới nhất về Jerry Sisco.
Ông Stick nhổ nước bọt rồi nặng nề dời chỗ đứng, và dường như thích thú khi mình trở thành tâm điểm chú ý, tiếng nói của nhà chức trách với phù hiệu và khẩu súng.
-Nên tôi đang điều tra để tìm ra ai là người liên quan.
-Không có ai trong gia đình tôi đâu. - Ông Spruill nói. - Chúng tôi là những người thích hòa bình.
-Thật thế không?
-Vâng, thưa ngài.
-Hôm qua cả nhà anh vào thị trấn?
-Vâng, thưa ngài.
Bây giờ thì việc nói dối bắt đầu, tôi hé mắt nhìn qua khoảng trống giữa hai người phụ nữ và thấy gia đình Spruill. Rõ ràng, họ rất sợ hãi. Bo và Dale đứng sát nhau, hai mắt đảo quanh. Tally chăm chú nhìn lớp đất bẩn trên đôi chân trần. Ông bà Spruill đường như muốn tìm kiếm những khuôn mặt thân thiện. Trot, dĩ nhiên, đang ở một thế giới khác.
-Nhà có đứa nào tên là Hank không? - Ông Stick hỏi.
-Có lẽ, - ông Spruill nói.
-Đừng chơi trò đánh đố với tôi, - ông Stick gầm gừ với cơn giận dữ bất ngờ. - Tôi hỏi và anh hãy trả lời thật chính xác. Chúng tôi có nhà tù ở Jonesboro với rất nhiều phòng giam. Tôi có thể bắt giữ cả gia đình để thẩm vấn đấy. Anh hiểu chứ?
-Tôi là Hank Spruill. - Một giọng nói vang như sấm cắt ngang.
Hank khệnh khạng đi qua đám đông và đứng cách ra. Lúc này, trông ông Stick bé nhỏ hơn nhiều nhưng cố giữ vẻ tự phụ.
Viên cảnh sát nhìn Hank một lúc, sau đó hỏi.
-Hôm qua cậu có vào thị trấn?
-Đúng.
-Cậu tham gia vào trận ấu đả sau cửa hàng Hợp tác xã?
-Không. Tôi chỉ ngăn trận ấu đả.
-Cậu đã đánh anh em Sisco?
-Tôi không biết tên chúng. Tôi thấy hai đứa đánh một anh chàng miền núi. Tôi tới để can ngăn.
Mặt Hank vênh váo. Gã không hề sợ hãi, và tôi đành miễn cưỡng ngưỡng mộ gã vì cái cách đối mặt với luật pháp của gã.
Viên cảnh sát nhìn quanh đám đông, và hai mắt ông dừng lại chỗ Pappy. Ông Stick nóng lòng lần theo dấu vết và khá tự hào về bản thân. Ông dùng lưỡi di chuyển lá cỏ sang mép bên kia, sau đó lại nhìn Hank.
-Cậu đã sử dụng một cây gậy?
-Tôi không cần phải thế.
-Hãy trả lời câu hỏi. Cậu sử dụng gậy phải không?
-Không. Cây gậy đó là của bọn chúng. - Hank nói không hề lưỡng lự.
Điều này, dĩ nhiên, mâu thuẫn với lời người nào đó đã tường trình lại với ông Stick.
-Tôi nghĩ tốt hơn nên bắt giữ cậu. - Stick tuyên bố, nhưng không thấy ông động đến cái còng tay lủng lẳng bên thắt lưng.
Ông Spruill tiến lên một bước và quay sang Pappy.
-Nếu nó phải đi, chúng tôi cũng sẽ rời khỏi đây. Ngay bây giờ.
Pappy đã nghĩ tới tình huống này. Dân miền núi nổi tiếng về khả năng dỡ trại và biến đi rất nhanh. Không ai trong chúng tôi nghi ngờ lời ông Spruill. Họ sẽ thu dọn và bỏ đi trong vòng một tiếng, trở về vùng Eureka Springs, trở về với vùng đồi núi và rượu lậu. Rõ ràng, chúng tôi không thể thu hoạch tám mươi mẫu bông chỉ với sự giúp đỡ của nhóm Mexico. Mỗi một pao là yếu tố quan trọng. Mỗi nhân công cũng vậy.
-Từ từ nào, Stick, - Pappy nói. - Chúng ta cùng bàn về việc này. Anh và tôi, cả hai đều biết rõ đám nhà Sisco cũng chẳng tốt đẹp gì. Bọn chúng thường xuyên đánh nhau, và chúng hành động rất hèn hạ. Dường như, đối với tôi, bọn chúng là người xấu.
-Tôi có một xác chết đấy, Eli. Ông hiểu không?
-Hai đánh một nghe như là tự vệ vậy. Không có gì công bằng trong chuyện hai đánh một đâu.
-Nhưng trông cậu ta to lớn thế kia.
-Như tôi đã nói, anh em Sisco là đám người xấu. Cả anh và tôi đều biết bọn chúng chuyên khơi mào các trận ấu đả. Hãy để cậu bé này kể lại mọi chuyện.
-Tôi không phải cậu bé. - Hank giận dữ cướp lời.
-Hãy kể việc gì đã xảy ra.
Pappy cố trì hoãn thời gian, cố kéo dài sự việc và có lẽ ông Stick sẽ tìm ra lý do nào đó để rời khỏi đây và trở lại sau vài ngày.
-Được rồi, - ông Stick nói. - Hãy kể câu chuyện của cậu.
Hank nhún vai.
-Tôi tình cờ đi ngang qua một trận ấu đả, và thấy hai thằng nhóc đang đánh Doyle, vì vậy tôi ngăn lại.
-Doyle là ai? - Ông Stick hỏi.
-Anh chàng đến từ Hardy?
-Cậu biết cậu ta?
-Không.
-Vậy tại sao cậu biết cậu ta đến từ đâu?
-Chỉ vô tình thôi.
-Đồ trời đánh thánh vật! - Ông Stick khạc một bãi nước bọt ngay gần chỗ Hank. - Không ai biết. Không ai thấy. Cả nửa thị trấn ở đằng sau cửa hàng Hợp tác xã, nhưng không ai biết một chuyện đáng nguyền rủa như vậy.
-Nghe như là hai đánh một, - Pappy tiếp tục. - Và hãy xem lại lời nói của mình. Anh đang đứng trên vùng đất của tôi, và còn có sự hiện diện của phụ nữ nữa đấy.
-Xin lỗi, - ông Stick sờ tay lên mũ rồi gật đầu về phía mẹ và Gran.
-Cậu ta chỉ ngăn cản trận ấu đả. - Lúc này cha mới lên tiếng.
-Xa hơn việc ấy nữa cơ, Jesse ạ. Tôi đã nghe nói sau khi trận ấu đả kết thúc, cậu ta nhặt được cây gậy và nện anh em Sisco. Tôi đoán đó chính là lý do gây vỡ sọ. Hai đánh một là không công bằng, và tôi biết đó là anh em Sisco, nhưng tôi không chắc một trong số chúng phải chết.
-Tôi không giết ai cả, - Hank nói.- Tôi ngăn trận đấu. Và có ba đứa, chứ không phải hai.
Vậy là Hank nói thẳng ra sự việc. Đối với tôi, dường như hơi buồn cười là ông Stick không biết cả ba anh em Sisco bị tàn tật. Việc ông ta phải làm là đếm những khuôn
mặt méo mó. Nhưng bọn chúng có thể đã rút đến nhà bà con hoặc trốn sau nhà.
-Ba đứa? - Ông Stick nhắc lại vẻ không tin. Những người tập trung xung quanh dường như lạnh cứng người.
Pappy chớp ngay thời cơ.
-Ba đánh một, và không có cách gì anh có thể bắt cậu ấy vì tội giết người. Không vị bồi thẩm nào ở hạt này sẽ kết tội nếu đó là ba đánh một.
Trong một thoáng Stick có vẻ rất giận dữ, nhưng ông không muốn thừa nhận.
-Đó là nếu cậu ta nói sự thật. Cậu ta cần có nhân chứng, và ngay bây giờ lại có quá ít và ở xa. - Ông Stick quay lại nhìn Hank lần nữa. - Những ai mà ba?
-Tôi không biết tên chúng, thưa ngài. - Hank cười chế nhạo. - Chúng tôi không có cơ hội chào hỏi nhau. Ba đánh một nên mất nhiều thời gian, đặc biệt nếu như anh chỉ có một mình.
Cười to sẽ khiến Stick khó chịu, và không ai muốn mạo hiểm làm việc này. Vì vậy chúng tôi cúi thấp đầu và cố nín cười.
-Đừng có tỏ ra thông minh với tôi, cậu nhóc! - Ông Stick bực tức. - Cậu không hy vọng có nhân chứng nào chứ?
Sự hài hước biến mất trong một khoảnh khắc im lặng rất lâu. Tôi hy vọng có thể Bo hoặc Dale sẽ bước ra và tuyên bố mình là nhân chứng. Như vậy gia đình Spruill chỉ chứng minh rằng họ sẽ nói dối dưới áp lực, và dường như đối với tôi, một người trong bọn họ sẽ nhanh chóng xác minh chuyện của Hank. Nhưng không một ai cử động, không ai nói gì. Tôi lùi lại vài bước và đứng sau lưng mẹ.
Sau đó tôi nghe thấy lời nói làm thay đổi cuộc sống của mình. Giữa bầu không khí hoàn toàn im ắng, giọng Hank ồm ồm.
-Thằng nhỏ nhà Chandler đã thấy việc này.
Thằng nhỏ nhà Chandler gần như thở hổn hển.
Khi tôi mở mắt ra, dĩ nhiên, mọi người đang chằm chằm nhìn tôi. Gran và mẹ có vẻ đặc biệt khiếp sợ. Tôi thấy mình như có tội và có vẻ có tội thật, và tôi biết ngay là mọi người đều tin lời Hank. Tôi là một nhân chứng.
-Lại đây, Luke, - Pappy gọi.
Tôi cố bước chậm rãi hết mức có thể ra giữa đám đông. Tôi liếc nhìn Hank, và ánh mắt trừng trừng của gã sáng rực. Vẫn nụ cười độc ác thường lệ, và ánh mắt gã nói với tôi rằng gã biết tôi bị bắt gặp. Đám đông dịch chuyển dần như thể vây quanh tôi.
-Cháu đã chứng kiến trận ấu đả? Pappy hỏi.
Tại buổi học chủ nhật tôi từng được dạy là tội nói dối sẽ đẩy bạn xuống thẳng địa ngục. Không sai đường lệch hướng. Không có cơ hội thứ hai. Thẳng vào vạc dầu bốc cháy, nơi quỷ Satăng đang chờ đợi. Điều này sẽ không hướng về nhân chứng sai, mà dĩ nhiên, nghe chính xác như lời ngăn cấm nghiêm khắc. Và tôi đã bị quất một đôi lần vì tội nói dối.
-Chỉ cần nói sự thật và mọi việc sẽ qua, - là câu nói ưa thích của Pappy.
-Vâng, thưa ông. - Tôi thú nhận.
-Cháu làm gì ở đó?
-Nghe nói có trận ấu đả nên cháu đến xem.
Tôi không định khai về sự có mặt của Dewayne, ít ra cho tới khi bị bắt buộc.
Stick khịu một đầu gối và khuôn mặt béo núc của ông ta ngang tầm với tôi.
-Hãy kể cho bác những gì cháu đã thấy. Và phải kể sự thật.
Tôi liếc sang cha, người đang trừng trừng nhìn tôi. Rồi tôi quay sang Pappy, thật kỳ cục, dường như không giận dữ với tôi lắm.
Tôi hít một hơi thở sâu cho tới khi hai lá phổi căng phồng, và tôi thấy Tally đang nhìn tôi rất thân thiện. Sau đó tôi nhìn vào cái mũi tẹt và đôi mắt đen sưng húp của Stick.
-Jerry Sisco đang đánh một người miền núi. Sau đó Bill Sisco cũng nhảy vào. Bọn chúng đánh anh ta rất đau thì Hank Spruill bước tới để giúp đỡ. - Tôi nói.
-Vậy thì, đó là hai đánh một, hay hai đánh hai? - Ông Stick hỏi.
-Hai đánh một.
-Điều gì xảy ra với anh chàng miền núi đầu tiên?
-Cháu không biết. Anh ta bỏ đi. Cháu nghi anh ta bị thương khá nặng.
-Được rồi. Tiếp tục đi. Và hãy nói sự thật.
-Nó đang kể sự thật! - Pappy càu nhàu.
-Tiếp tục đi.
Tôi liếc nhìn xung quanh lần nữa để chắc chắn là Tally vẫn đang quan sát. Không những thế, bây giờ chị còn nở một nụ cười hài lòng.
-Sau đó, rất bất ngờ, Bobby Sisco tiếp tục nhảy ra tấn công Hank. Đó là ba đánh một, giống như anh Hank đã nói.
Khuôn mặt Hank cau lại. Thậm chí gã còn nhìn tôi với ánh mắt hiểm ác hơn. Gã đang suy nghĩ, và gã không hài lòng với tôi.
-Tôi nghĩ câu chuyện đó giải quyết được việc này rồi, - Pappy nói. - Tôi không có luật sư, nhưng tôi có thể gây ảnh hưởng tới bồi thẩm đoàn nếu đây là vụ ba đánh một.
Hank bỗng nhiên gầm lên.
-Hãy kể cho ông ta sự thật, nhóc! Một đứa trong bọn Sisco đã nhặt được cây gậy, đúng không?
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt chằm chằm của Gran và mẹ sau lưng. Và tôi biết Pappy muốn túm lấy cổ tôi và lắc cho tới khi lời nói bật ra.
Phía trước tôi, cách đó không xa, ánh mắt Tally nhìn tôi như nài xin. Bo và Dale, và thậm chí cả Trot, cũng đang dõi theo tôi.
-Chính nó, đúng không, nhóc? - Gã Hank lại gầm lên.
Tôi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Stick và bắt đầu gật đầu, trước tiên từ từ, lời nói dối hơi rụt rè bằng cử chỉ. Và tôi vẫn tiếp tục gật đầu, tiếp tục nói dối, và khi làm như vậy nghĩa là tôi tạo nhiều cơ hội cho việc thu hoạch vụ bông của chúng tôi còn hơn cả sáu tháng thời tiết tốt.
Tôi đã đi tới gần thành vạc dầu nóng mất rồi. Quỷ Satăng đang chờ đợi, và tôi có thể cảm thấy hơi nóng. Tôi sẽ chạy ra khu rừng và cầu xin tha thứ ngay khi có thể. Tôi sẽ cầu xin Chúa trời bỏ qua cho tôi. Người đã cho chúng tôi bông; thì hãy cho phép chúng tôi được bảo vệ và thu hoạch nó.
Stick từ từ đứng dậy, vẫn nhìn tôi chằm chằm, mắt hai chúng tôi gặp nhau, vì cả hai đều biết tôi đang nói dối. Nhưng dù sao, ông Stick cũng chưa muốn bắt Hank Spruill. Thứ nhất, ông sẽ phải lôi ra cái còng tay để tóm gã, một nhiệm vụ có lẽ sẽ khó khăn. Thứ hai, ông sẽ làm
cho tất cả nông dân khó chịu.
Cha túm vai tôi và đẩy về phía sau với đám phụ nữ.
-Ông đã làm nó sợ chết khiếp, Stick. - Cha nói với nụ cười vụng về, cố phá vỡ bầu không khí căng thẳng và đấy tôi khỏi chỗ đó trước khi tôi nói ra câu gì sai sót.
-Cậu bé này ngoan không? - Ông Stick hỏi.
-Nó luôn nói thật. - Cha khẳng định.
-Dĩ nhiên nó luôn nói thật. - Pappy tỏ vẻ giận dữ.
Sự thật chỉ vừa được viết lại mà thôi.
-Tôi vẫn muốn hỏi han xung quanh, - Stick nói và bước về phía xe. - Tôi có thể quay lại sau.
Ông đóng sầm cửa và lái xe đi. Chúng tôi nhìn theo cho tới khi bóng xe mất hút khỏi tầm nhìn.