← Quay lại trang sách

- 12 -

Chiều muộn hôm đó, Tally tìm tôi ở sân sau. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị chạy quanh trang trại, mặc dù trong nhiều ngày qua, gia đình Spruill tỏ ra rất thích thám hiểm khu vực này.

Chị mang theo một cái túi. Chị đi chân không nhưng đã thay cái váy bó mặc lần đầu tiên tôi gặp.

- Em sẽ giúp chị, được không, Luke? - Chị hỏi rất ngọt ngào.

Hai má tôi ửng đỏ. Tôi không biết chị muốn giúp gì, nhưng rõ ràng chị muốn nhờ tôi.

-Cái gì? - Tôi hỏi, cố tỏ ra khó khăn.

-Bà em nói với mẹ chị là có một con sông nhỏ có thể tắm được. Em biết chỗ đó không?

-Dĩ nhiên. Sông Siler. Cách đây khoảng nửa dặm. - Tôi chỉ về phía bắc.

-Có rắn rết gì không?

Tôi mỉm cười như kiểu rắn rết không làm phiền tới ai.

-Có lẽ chỉ một hoặc hai con rắn nước nhỏ thôi.

-Và nước sạch, không bùn?

-Dĩ nhiên là sạch. Trời không có mưa từ chủ nhật mà.

Tally nhìn quanh để chắc là không ai nghe thấy.

-Em sẽ đi với chị chứ?

Tim tôi như ngừng đập, và cổ họng bỗng nhiên khô không khốc.

-Làm gì? - Tôi cố hỏi.

Chị lại cười tươi và đảo mắt đi chỗ khác.

-Chị không biết, - Tally thầm thì. - Để chắc chắn là không có ai nhìn chị thôi.

Chị có thể nói.

-Vì chị không biết con sông đó ở chỗ nào.

Hoặc:

-Để chắc chắn ở đó không có rắn.

Hoặc cái gì đó, bất cứ thứ gì không liên quan đến việc xem chị tắm.

Nhưng chị không nói vậy.

-Chị thấy sợ à?

-Có lẽ hơi sợ một chút.

Chúng tôi đi theo đường đồng tới khi ngôi nhà và chuồng bò khụất xa tầm mắt, sau đó rẽ vào một con đường hẹp. Khi chỉ còn mình chúng tôi, chị bắt đầu trò chuyện. Tôi không biết phải nói gì, và thấy yên lòng là chị biết cách nắm bắt tình huống.

-Chị thật sự xin lỗi về chuyện Hank. - Chị nói. - Anh ấy luôn gây rắc rối.

-Chị đã thấy trận ấu đả? - Tôi hỏi.

-Trận nào?

-Trong thị trấn.

-Không. Trận đó khủng khiếp lắm sao?

-Đúng, rất tồi tệ. Anh ta đánh bọn đó quá nặng. Anh ta nện chúng rất lâu sau khi trận đấu qua đi.

Tally dừng bước, sau đó tôi cũng vậy. Chị bước lại gần và cả hai chúng tôi thở rất nặng nề.

-Hãy nói cho chị sự thật, Luke. Có phải anh ấy đã nhặt cây gậy đó trước?

Nhìn sâu vào đôi mắt nâu đẹp, tôi gần như muốn nói. “Đúng.” Nhưng trong một thoáng, cái gì đó đã ngăn tôi lại. Tôi nghĩ, nên để chuyện này an toàn. Gã ta, sau hết, vẫn là anh trai Tally, và trong một trận cãi cọ của gia đình Spruill, chị có thể kể cho gã nghe mọi chuyện tôi đã nói. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, chú Ricky vẫn luôn nói như vậy. Tôi không muốn gã Hank theo đuổi mình.

-Việc đó xảy ra quá nhanh, - tôi nói, và bắt đầu bước đi.

Chị đuổi kịp tôi ngay và không nói gì trong vài phút.

-Em có nghĩ là họ sẽ bắt anh ấy không?

-Em không biết.

-Ông nội em nghĩ gì?

-Làm sao em biết được cái chết tiệt đó.- Tôi nghĩ có thể gây ấn tượng với chị khi sử dụng từ ngữ của chú Ricky.

-Luke, chú ý tới cách nói của em đấy! - Tally có vẻ chẳng mảy may ấn tượng gì.

-Em xin lỗi. - Chúng tôi bước tiếp. - Trước đây anh ta đã từng giết ai chưa?

-Anh ấy đã từng phải đi lên miền Bắc. - Tally tiếp tục nói khi chúng tôi đến gần sông. - Có rắc rối gì đó. Nhưng bọn chị không được biết rõ chuyện.

Tôi chắc chắn là có rắc rối ở bất cứ nơi nào Hank xuất hiện.

Sông con Siler chạy ngoằn ngoèo dọc theo đường ranh giới phía bắc của trang trại Chandler và đổ vào sông St. Francis, tại một điểm nào đó mà bạn có thể thấy từ trên cầu. Hai bên bờ là những hàng cây um tùm, vì vậy đây là nơi mát mẻ lý tưởng để bơi và tắm vào mùa hè. Tuy nhiên, nhánh sông này cũng cạn rất nhanh và thường không có nhiều nước.

Tôi dẫn Tally đến cồn cát vàng ngầm có mực nước sâu hơn.

-Đây là chỗ tốt nhất. - Tôi nói.

-Nó sâu bao nhiêu? - Chị nhìn quanh hỏi.

Mặt nước trong và sạch.

-Khoảng tới đây.- Tôi chỉ vào dưới cằm.

-Không có ai ở quanh đây phải không? - Chị dường như hơi lo lắng.

-Không. Trang trại quay lưng về hướng này.

-Em quay lại gần chỗ toa moóc kia và trông chừng cho chị, được chứ?

-Được. - Tôi nói nhưng không hề nhúc nhích.

-Đi đi, Luke. - Tally đặt túi lên bờ.

-Được rồi. - Tôi bắt đầu bước đi.

-Và, Luke này, không được nhìn lén, rõ chưa?

Tôi thấy như mình vừa bị bắt quả tang. Tôi vẫy vẫy tay tỏ vẻ ý nghĩ đó không hề lướt qua tâm trí mình.

-Dĩ nhiên không.

Tôi lê bước về phía bờ sông và tìm một chỗ trên cành cây du to, cách đó vài bộ. Ngồi ở đây, tôi gần như thấy được nóc chuồng bò trong trang trại.

-Luke! - Tiếng Tally.

-Vâng!

-Mọi thứ đều sạch chứ?

-Vâng!

Tôi nghe thấy tiếng té nước nhưng cố hướng mắt về phía nam. Sau một hai phút, tôi từ từ quay xung quanh và nhìn xuống sông. Tôi không thể thấy Tally, và cảm thấy hơi an tâm. Cồn cát ngầm khuất sau một khúc rẽ nhỏ, trong khi cây cối và cành cây to lại rất xum xuê.

Một phút nữa trôi qua, tôi bắt đầu thấy mình chẳng biết làm gì. Không ai biết tôi đang ở đây, vì vậy sẽ không ai lẻn lại gần để nhìn trộm Tally. Đâu phải dễ gì tôi có được cơ hội ngắm một cô gái dễ thương tắm? Rõ ràng không có lời ngăn cấm đặc biệt từ phía nhà thờ hay Kinh Thánh, mặc dù tôi biết làm vậy là sai. Nhưng có lẽ việc này không quá tội lỗi.

Vì liên quan tới trò tinh nghịch, tôi nghĩ ngay tới Ricky. Chú sẽ làm gì trong tình huống tương tự?

Tôi nhảy xuống, cúi người lom khom dưới đám cỏ dại cho tới khi lên phía trên cồn cát ngầm, sau đó bò từ từ qua những bụi cây.

Váy và đồ lót treo trên nhánh cây. Tally đang ở dưới nước, lớp bọt trắng bao phủ quanh đầu, hai tay nhẹ nhàng vò tóc. Tôi toát hết mồ hôi, và gần như nín thở. Bụng nằm ẹp trên cỏ, lén nhìn qua cành cây to, tôi không thể không thấy Tally. Đám cây cối còn động đậy nhiều hơn cả tôi.

Tally ngâm nga hát, cô gái xinh xắn đang tắm dưới sông, thích thú tận hưởng làn nước mát. Chị không sợ hãi nhìn xung quanh; chị tin tưởng tôi.

Tally nhúng đầu xuống nước, giũ sạch dầu gội, xua đám bọt trắng ra xa. Sau đó chị đứng lên và với lấy bánh xà phòng. Lưng chị quay về phía tôi, và tôi thấy toàn bộ phía sau của chị, tất cả. Chị hoàn toàn ở trần, giống kiểu của tôi mỗi khi tắm hàng tuần, và đó chính là điều tôi mong đợi. Nhưng phải thừa nhận là cảnh tượng khiến cảm giác rùng mình chạy xuyên suốt cơ thể tôi. Theo bản năng, tôi nhô đầu lên, và nghĩ tới một cự ly gần hơn, sau đó vội cúi nhanh xuống khi lấy lại được ý thức.

Nếu bị Tally bắt gặp, chị sẽ kể chuyện này cho ông bố và ông ta sẽ mách lại với cha tôi, và chắc chắn tôi sẽ bị nện một trận đến què giò. Mẹ sẽ trách mắng tôi trong suốt một tuần. Gran sẽ không thèm nói chuyện với tôi, bà sẽ bị tổn thương Pappy sẽ tổng xỉ vả tôi, nhưng chỉ vì lợi ích của những người khác. Tôi đã bị cám dỗ.

Trong làn nước tới ngang thắt lưng, Tally kỳ cọ hai cánh tay và ngực. Tôi có thể thấy rõ phía bên này. Trước đây, tôi chua bao giờ nhìn ngực một phụ nữ, và tôi tự hỏi có đứa trẻ bảy tuổi nào ở hạt Craighead đã từng được nhìn. Có lẽ đứa trẻ đó phải nhảy lên người mẹ, nhưng chắc chắn không một đứa nào ở tuổi tôi đã từng được thấy cảnh này.

Vì lý do nào đó, tôi lại nghĩ về chú Ricky, và một ý tưởng đồi bại chợt xuất hiện. Đã được thấy hết phần trên, bây giờ tôi muốn được nhìn hơn nữa. Nếu tôi hét lên “Rắn!” chị se kêu to trong nỗi sợ hãi. Chị sẽ quên mất xà phòng, khăn tắm, cơ thể trần truồng và mọi thứ. Chị sẽ chạy vội lên chỗ đất khô và tới chỗ quần áo, nhưng chỉ trong vài giây tuyệt vời tôi sẽ được thấy tất cả.

Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn, cố nuốt trôi cục nghẹn, nhưng cổ họng tôi hoàn toàn khô khốc. Tim đập loạn nhịp khiến tôi lưỡng lự, và việc này giúp tôi biết giá trị bài học về sự kiên nhẫn.

Tally bước gần lên bờ để kỳ chân. Với bánh xà phòng cùng miếng bông tắm chị từ từ cúi xuống, duỗi cẳng, vuốt ve đôi chân, mông, và bụng. Cả người chị hiện ra rõ mồn một trước mắt tôi. Tim tôi càng đập thình thịch.

Chị té nước lên người. Và khi kết thúc, chị vẫn đứng trong làn nước chỉ tới mắt cá chân, các đường nét trên thân hình thật hoàn hảo, Tally quay lại và nhìn thẳng về chỗ tôi đang núp.

Tôi vội cúi đầu và cố nằm ẹp xuống sâu hơn sau đám cỏ dại. Tôi chờ đợi tiếng chị hét lên giận dữ, nhưng không thấy gì. Tội lỗi này không thể tha thứ, bây giờ thì tôi biết chắc chắn.

Tôi chầm chậm lần từng bước lui về đằng sau, cố không gây tiếng động, tới gần bờ ruộng bông. Sau đó, tôi điên tiết bò dọc theo hàng cây và trở lại vị trí gần toa moóc, như thể không có việc gì xảy ra. Tôi cố tỏ vẻ buồn chán khi nghe tiếng bước chân chị.

Mái tóc ướt; chị đã thay bộ váy khác.

-Cảm ơn, Luke!

-À, vâng. - Tôi hắng giọng.

-Chị thấy dễ chịu hơn rồi.

Mình cũng vậy, tôi nghĩ.

Chúng tôi chậm rãi quay về nhà. Lúc đầu không ai nói gì; nhưng khi đi được nửa đường chị lên tiếng.

-Em đã nhìn chị, đúng không Luke? - Giọng nói nhẹ và khôi hài.

-Vâng. - Tôi không muốn nói dối.

-Được rồi. Chị không giận đâu. Đó chỉ là tự nhiên thôi, em biết đấy, việc các cậu bé nhìn trộm con gái ấy.

Chắc chắn là vậy. Tôi không thể nghĩ được mình phải nói gì. Tally tiếp tục.

-Nếu em đi cùng chị tới sông này lần sau, và canh chừng cho chị, thì em có thể làm lại việc đó lần nữa.

-Làm cái gì lần nữa?

-Nhìn chị ấy.

-Được rồi. - Tôi nói, khá nhanh.

-Nhưng em không được kể cho ai.

-Không đâu.

Trong bữa tối, tôi ăn uống nhỏ nhẹ và cố cư xử như thể không có gì xảy ra. Tuy nhiên, việc ăn uống thật khó khăn, với cái dạ dày vẫn đang giật giật. Tôi có thể thấy rõ Tally như thể vẫn còn ở dưới sông.

Tôi đã làm một việc tồi tệ. Và tôi không thể chờ đợi để làm việc đó lần nữa.

-Cháu đang nghĩ gì vậy, Luke? - Gran hỏi.

-Không có gì đâu ạ. - Tôi giật mình quay về thực tại.

-Thôi đi, - Pappy nói. - Có điều gì đó trong tâm trí cháu.

Cảm hứng biến mất rất nhanh.

-Là về con dao bấm ạ. - Tôi giả bộ.

-Hãy nghĩ đến những chuyện dễ chịu ấy. - Gran khuyên.

Mình không được lo lắng, tôi tự nhủ. Không được lo lắng.