← Quay lại trang sách

- 11 -

Một tuần mới bắt đầu trong cảnh tranh tối tranh sáng vào sáng thứ hai. Chúng tôi gặp nhau tại chỗ toa xe để ra đồng. Mỗi ngày chuyến đi càng ngắn hơn vì việc thu hái dần chuyển từ sông quay trở về phía nhà.

Không ai nói một lời. Phía trước là năm ngày dài vô tận chúi đầu làm việc và chịu đựng oi bức, rồi sẽ tới thứ bảy. Mà bây giờ mới thứ hai, khoảng thời gian đến thứ bảy

dường như quá xa, giống như đến tận lễ Giáng sinh vậy.

Tôi nhìn xuống và cầu nguyện đến ngày gia đình Spruill rời khỏi trang trại. Họ tụ tập theo từng nhóm, cũng mắt nhắm mắt mở như tôi. Trot không xuất hiện, cậu ta sẽ không làm việc trên đồng cùng chúng tôi. Tối muộn hôm chủ nhật, ông Spruill đã xin phép Pappy cho Trot chơi quanh quẩn sân trước.

-Thằng bé không chịu được nóng, - ông Spruill nói.

Pappy không quan tâm việc gì xảy ra với Trot. Cậu ta không phải là một nhân công tích cực.

Khi xe dừng, chúng tôi cầm bao và biến vào những luống bông. Không ai nói một lời. Một tiếng sau, mặt trời nung nóng tất cả. Tôi nghĩ tới Trot, được cả ngày dưới bóng cây râm mát, ngủ trưa bất cứ lúc nào thấy thích, không buồn vì không phải làm việc. Cậu ta có thể có chút vấn đề trong đầu, nhưng ngay lúc này thì cậu ta là người thông minh nhất trong gia đình Spruill.

Thời gian trôi qua chậm như rùa khi chúng tôi hái bông. Ngày dài dằng dặc, sản lượng mỗi lúc một chậm hơn.

Sau bữa tối thứ năm, Pappy thông báo.

- Thứ bảy này chúng ta sẽ không vào thị trấn.

Tôi cảm thấy buồn muốn khóc. Việc này thật là tàn nhẫn, làm việc trên đồng cả tuần mà không được thưởng bỏng ngô và xem phim thì hết sức tàn nhẫn. Còn lon coca hàng tuần thì sao?

Sự im lặng kéo dài sau đó. Mẹ cẩn thận nhìn tôi. Mẹ đường như không ngạc nhiên, và tôi có cảm giác là người lớn đã bàn bạc về chuyện này. Bây giờ họ chỉ thông qua ý kiến vì lợi ích của tôi thôi.

Tôi nghĩ, còn gì để mất nữa đây? Vì thế tôi nghiến chặt răng và hỏi.

-Tại sao lại không ạ?

-Bởi vì ông đã nói vậy. - Pappy trừng mắt nhìn tôi, và tôi biết mình đang ở trong vùng nguy hiểm.

Tôi nhìn mẹ. Một nụ cười lạ lùng trên gương mặt mẹ.

-Không phải ông sợ gia đình Sisco, đúng không? - Tôi hỏi, và gần như mong đợi một trong hai người đàn ông túm lấy tôi.

Khoảnh khắc im lặng đến nghẹt thở. Cha hắng giọng.

-Tốt nhất gia đình Spruill nên tránh xa thị brấn một thời gian. Chúng ta đã bàn luận điều này với ông Spruill, và thống nhất sẽ ở nhà vào thứ bảy. Ngay cả nhóm Mexico cũng vậy.

-Ông không sợ ai hết, cháu trai, - Pappy lẩm bẩm ngồi xuống bàn. Tôi không thèm nhìn ông. - Và đừng có nói hỗn láo với ta.

Nụ cười của mẹ vẫn đọng trên gương mặt, hai mắt mẹ long lanh. Mẹ thấy tự hào vì tôi.

-Tôi cần mua vài thứ ở cửa hàng, - Gran nói. - Một ít bột và đường.

-Tôi sẽ đi. - Pappy đồng ý. - Tôi chắc là nhóm Mexico cũng cần gì đó.

Rồi mọi người ra hành lang trước theo thói quen, ngoại trừ tôi, vì còn thấy mình bị tổn thương. Tôi nằm trên sàn nhà trong phòng chú Ricky, trong bóng tối, lắng nghe đội Cardinal qua ô cửa sổ mở và không thèm nghe lỏm cuộc nói chuyện giữa người lớn. Tôi cố nghĩ ra cách để căm ghét gia đình Spruill, nhưng ngay lập tức tôi thấy khó chịu vì vô vàn hành động tệ hại của họ. Mới chập tối, tôi đã nằm yên lặng và ngủ ngay trên sàn.

Bữa trưa thứ bảy thường là khoảng thời gian hạnh phúc. Vừa qua một tuần làm việc nặng nhọc. Chúng tôi sẽ tới thị trấn. Nếu tôi có thể chịu đựng việc tắm rửa thứ bảy thì cuộc sống quả thực tuyệt vời.

Nhưng thứ bảy tuần này tôi không hề thấy phấn khích.

- Chúng ta sẽ làm việc tới bốn giờ. - Pappy nói, như thể ban cho chúng tôi ân huệ thực sự.

Chúng tôi sẽ được nghỉ sớm một tiếng. Tôi muốn hỏi ông xem có phải làm việc vào chủ nhật không, nhưng tôi đã nói đủ vào tối thứ năm rồi. Ông tỏ vẻ phớt lờ và tôi cũng vậy. Thái độ hờn dỗi này có thể tiếp tục trong nhiều ngày.

Vì vậy chúng tôi quay lại làm việc thay vì tới Black Oak. Ngay cả nhóm Mexico, dường như cũng phát cáu vì việc này. Khi xe moóc dừng lại, chúng tôi lấy bao tải và từ từ biến vào ruộng bông. Tôi hái được một ít, làm rơi cũng nhiều, và khi thấy an toàn, tôi tìm được một chỗ để đánh giấc ngủ trưa. Họ có thể không cho tôi vào thị trấn, có thể bắt tôi ra đồng, nhưng không thể bắt tôi làm việc cực nhọc. Tôi nghĩ mình sẽ làm một giấc ngủ trưa dài vào chiều thứ bảy tuần này.

Mẹ tìm tôi, và chúng tôi về nhà, chỉ hai mẹ con. Mẹ không thấy thoải mái, và mẹ cũng biết rõ nỗi bất công đối với tôi. Chúng tôi thu lượm rau củ trong vườn. Tôi đau khổ và qua được trận tắm kinh hãi. Khi đã sạch sẽ, tôi đánh bạo mò ra sân trước, nơi Trot đã canh giữ khu lều trại nhà Spruill trong nhiều ngày. Chúng tôi không biết cậu ta làm gì cả ngày; không ai thật sự quan tâm. Chúng tôi quá bận rộn và mệt mỏi để nghĩ về Trot. Tôi thấy cậu ta ngồi sau vô lăng xe tải, giả bộ như đang lái xe, mồm kêu thay cho tiếng động cơ. Cậu ta nhìn lướt qua tôi rồi vẫn tiếp tục lái xe say mê và thổi phì phì.

Nghe tiếng máy kéo đến gần, tôi vào nhà và thấy mẹ đang nằm trên giường, một việc chưa bao giờ xảy ra trong ngày. Nhiều giọng nói mệt mỏi ở sân trước, nơi gia đình Spruill nghỉ ngơi thư giãn sau ngày làm việc nặng nhọc, và ở đằng sau, nơi nhóm Mexico đang kéo nhau về chuồng bò. Tôi trốn trong phòng chú Ricky, một tay nắm chặt quả bóng, còn tay kia là găng tay. Tôi nghĩ về Dewayne, anh em sinh đôi Montgomery và đám bạn còn lại của tôi. Tất cả đang ngồi trong rạp Dixie xem phim thứ bảy và ăn bỏng ngô.

Cửa phòng mở và Pappy xuất hiện.

-Ông sẽ tới cửa hàng Pop & Pearl mua vài thứ. Cháu muốn đi không?

Tôi lắc đầu, không nhìn ông.

-Ông sẽ mua cho cháu coca.

-Không cần đâu ạ, cảm ơn ông. - Tôi vẫn nhìn chằm chằm xuống sàn.

Eli Chandler chưa bao giờ lên tiếng van vỉ xin lỗi trước một nhóm người giận dữ ngút trời, và cũng không định nài xin một thằng nhóc bảy tuổi. Cánh cửa đóng sầm, vài giây sau tiếng động cơ vang lên.

Cảnh giác nhìn quanh sân trước rồi tôi lò dò ra sân sau. Gần kho thóc, nơi gia đình Spruill được yêu cầu dựng trại, có một bãi cỏ có thể chơi bóng chày. Địa điểm này không dài và rộng như sân trước, nhưng cũng đủ thoáng đãng và chạy thẳng ra bờ ruộng. Tôi ném bóng lên cao hết mức có thể, và chỉ dừng lại sau khi bắt được bóng.

Miguel xuất hiện từ chỗ nào đó. Chú quan sát tôi, và trước sự chứng kiến của một khán giả, tôi chỉ bắt được dãy ba trái. Tôi ném bóng cho chú, nhẹ nhàng, vì chú không có găng tay. Chú bắt bóng dễ dàng và tung cho tôi. Tôi đỡ bóng rồi ném lại cho chú, lần này mạnh hơn.

Từ năm trước, tôi đã thấy khá nhiều người Mexico biết chơi bóng chày, và rõ ràng Miguel cũng trong số đó. Hai tay chú nhanh nhẹn và mềm mại, cú ném mạnh hơn tôi. Chúrg tôi ném bóng trong vài phút, sau đó Rico, Pepe và Luis cùng nhập bọn.

-Cháu có gậy không?

-Có chứ. - Tôi đáp ngay và chạy vội vào nhà.

Khi vôi quay lại, Roberto và Pablo cũng tham gia, và cả nhóm đang ném bóng.

-Cháu cầm gậy đi, - Miguel nói.

Chú đặt mau ván cũ trên đất, mười bộ phía trước kho thóc.

-Đây là home-plate. - Chú tuyên bố.

Mọi người còn lại đứng rải rác quanh khoảng đất gần sân trong. Pablo, đứng giữa, ngay bờ ruộng. Rico ngồi xổm sau lưng tôi, và tôi chọn vị trí bên phải chỗ phát bóng của bên đánh bóng. Miguel trình diễn một cú kết thúc ác liệt, làm tôi thoáng sợ hãi trong một giây. Sau đó chú ném một quả nhẹ, tôi cố hết sức vụt mạnh nhưng trượt.

Tôi lại đánh trượt ba cú tiếp theo, sau đó đỡ được cú đôi. Nhóm, người Mexico hò reo và cười vui khi tôi đánh trúng, nhưng không nói gì khi tôi đánh trượt. Sau vài phút rèn luyện đỡ bóng, tôi đưa gậy cho Miguel và chúng tôi đổi vị trí. Tôi bắt đầu ném những cú bóng nhanh, và chú có vẻ như không bị đe doạ. Chú đánh trúng những quả bạt thẳng hàng và những cú là là mặt đất, vài quả trong số đó bị nhóm Mexico chặn dễ dàng và ném trả lại, trong khi những người khác chỉ chạy đi nhặt bóng. Phần lớn họ đã chơi bóng chày trước đây, nhưng cú đôi chưa bao giờ được sử dụng.

Bốn người trong chuồng bò nghe tiếng ồn và đi ra. Cowboy cởi trần, ống quần xắn tới đầu gối. Chân anh ta dường như dài hơn so với những người khác.

Tiếp theo tới lượt Luis. Anh không có kinh nghiệm như Miguel, và tôi không gặp rắc rối khi đánh lừa anh với sự thay đổi. Đáp lại nỗi phấn khích của tôi, tôi để ý thấy Tally và Trot đang ngồi dưới bóng cây đu và quan sát trò chơi.

Sau đó cha tôi đi ngang qua.

Chơi càng lâu, nhóm Mexico càng trở nên sôi nổi. Họ la hét và cười giỡn mỗi khi ai đánh trượt. Chỉ Chúa mới biết họ đang nói gì về động tác ném bóng của tôi.

- Chúng ta cùng chơi một trận xem sao. - Cha đề nghị.

Bo và Dale xuất hiện, cũng cởi trần, chân đất. Miguel trao đổi ý kiến, và sau vài phút bàn tán, quyết định là đội Mexico sẽ chơi với đội Arkansas. Rico sẽ bắt cho cả hai đội, và một lần nữa tôi phải vào nhà, lần này là để lấy găng tay hở ngón cũ của cha và một quả bóng nữa của tôi.

Khi tôi trở lại, Hank cũng xuất hiện và cùng chơi. Tôi không vui về việc ở cùng đội với gã, nhưng không thể nói gì được. Tôi cũng không chắc Trot ở đội nào. Và Tally là con gái. Thật hổ thẹn khi có đồng đội là nữ. Đội Mexico vẫn đông hơn chúng tôi.

Sau một hồi bàn bạc, và quyết định là đội chúng tôi sẽ phát bóng trước.

-Đội anh có những đứa bé, - Miguel nói với nụ cười tươi.

Vài tấm ván được đặt quanh để đánh dấu các góc. Cha và Miguel đưa ra luật chơi, khá sáng tạo đối với một sân bóng không ra hình thù thế này. Đám người Mexico đứng rải rác quanh các góc, và chúng tôi sẵn sàng vào trận đấu.

Trái với sự ngạc nhiên của tôi, Cowboy bước tới ụ đất và bắt đầu khởi động. Gầy nhưng khoẻ mạnh, và khi anh ta ném bóng, các cơ bắp ở ngực, ở vai phồng lên rồi nhăn lại. Mồ hôi làm cho làn da sẫm màu sáng lên.

-Cậu ta khá đây. - Cha nói nhỏ.

Cú ném có chủ tâm nhịp nhàng uyên chuyển, cú phát bóng liền một mạch, động tác ném gần như không sơ suất, nhưng bóng phóng ra và rơi vào găng tay của Rico. Anh ta ném ngày càng mạnh hơn.

-Cậu ta giỏi đấy. - Cha lắc đầu. - Anh chàng đó chơi bóng chày nhiều rồi.

-Ưu tiên phụ nữ trước, - một ai đó nói.

Tally nhặt gậy và bước ra vị trí đánh bóng. Chân đất, quần chật xắn tới đầu gối, áo rộng thùng thình với hai vạt buộc phía trước. Bạn có thể thấy rõ khoảng bụng trắng ngần. Lúc đầu, Tally không nhìn Cowboy, nhưng chắc chắn anh ta nhìn chị chằm chằm. Anh ta di chuyển vài bước về phía vị trí phát bóng và ném cú bóng dưới vai đầu tiên. Chị vung gậy lên và đánh trượt, nhưng đó là cú đơ khá ấn tượng, ít ra đối với một cô gái.

Sau đó mắt hai người thoáng gặp nhau. Cowboy xoa xoa quả bóng, Tally xoay xoay cây gậy, chín người Mexico đang reo hò nhảy nhót như những con châu chấu.

Cú bóng thứ hai, thậm chí thấp hơn, và Tally đỡ trúng. Bóng lăn đến chỗ Pepe ở góc thứ ba, và chúng tôi có vòng chạy thứ nhất.

-Gậy, Luke! Cha nói.

Tôi bước tới vị trí đánh bóng với tất cả sự tự tin của Stan Musial, hy vọng là Cowboy sẽ không ném mạnh về phía tôi. Anh ta đã cho Tally đỡ được một quả, chắc chắn là anh ta sẽ làm vậy với tôi. Tôi thấy hồi hộp, nghe như có hàng nghìn fan hâm mộ đội Cardinal điên cuồng hét gọi tên tôi. Đám khán giả đông đúc, Harry Caray gào vào micrô. Tôi nhìn Cowboy, và trái tim như ngừng đập. Anh ta không mỉm cười, không thân thiện. Anh ta giữ bóng bằng cả hai tay và nhìn tôi như thể đã thấy đầu tôi bị đứt rời chỉ với một cú ném.

Stan Musial sẽ làm gì? Đu đưa cây gậy chết tiệt!

Cú ném đầu tiên cũng là cú bóng dưới vai, vì vậy tôi bắt đầu thở lại. Cú bóng bổng, tôi không đỡ được, và dàn đồng ca người Mexico có rất nhiều điều để nói về cú bóng này. Cú thứ hai thấp giữa, và tôi chặn được lá chắn, cho bức tường sân bên trái, cách xa 350 bộ. Tôi nhắm tịt mắt và vung gậy lên vì ba mươi nghìn người may mắn ở sân Sportsman’s Park. Tôi cũng đánh trúng vì Tally, nữa.

-Điểm một! - Cha hét lên, hơi quá to, tôi nghĩ vậy. - Con sẽ bạt cú quyết định, Luke.

Dĩ nhiên, tôi đang cố. Tôi cũng cố tạt cú quyết định thứ ba, và khi Rico ném bóng lại, tôi đối mặt với nỗi sợ hãi bị thua hai điểm. Một điểm ra ngoài là không thể tưởng tượng nổi. Tally vừa đánh được cú bóng khá đẹp. Chi đang ở góc thứ nhất, lo lắng cho tôi khi đặt bóng vì thế chị có thể tiến tới trước. Chúng tôi đang chơi trên sân của tôi, với bóng và cây gậy của tôi. Tất cả mọi người đang quan sát.

Tôi bước tới đúng vị trí và rất sợ mình sẽ đánh ra ngoài. Cây gậy bỗng nhiên nặng hơn. Trái tim đập thình thịch còn miệng lại khô không khốc. Tôi nhìn cha cầu xin sự giúp đỡ.

- Chúng ta tiến hành thôi, Luke! Đỡ bóng nhé! - Cha ra lệnh.

Tôi nhìn Cowboy, và nụ cười tục tĩu của anh ta thậm chí còn thô bỉ hơn. Tôi không biết mình đã sẵn sàng chưa.

Tôi líu ríu bước lùi lại, nghiến răng, và cố nghĩ tới Stan Masial. Nhưng suy nghĩ duy nhất cũng tiêu tan, và tôi thấy một cú bóng rất thấp. Khi tôi đỡ trượt lần thứ ba, bầu không khí im lặng bao trùm. Tôi đánh rơi gậy, nhặt nó lên, và không nghe thấy gì khi bước lại chỗ đội mình. Hai môi run run, tôi cố buộc mình không được khóc. Tôi không thể nhìn Tally, và cũng không thể nhìn cha.

Tôi muốn chạy vào nhà và khoá trái cửa lại.

Trot tiến lên trước, và cầm gậy chỉ bằng tay phải. Cánh tay trái lủng lẳng, như thường lệ, và chúng tôi hơi bối rối khi nhìn cảnh cậu bé đáng thương cố đỡ bóng. Nhưng cậu ta mỉm cười hạnh phúc khi được chơi, và điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì vào lúc này. Cậu ta vụt thử cây gậy vài lần, và tôi bắt đầu nghĩ đội Mexico sẽ đánh bại chúng tôi chỉ qua hai mươi vòng chạy. Tuy nhiên, không biết bằng cách nào cậu ta đỡ trúng quả thứ ba, một cú bóng vòng nhẹ, tới sau góc thứ hai, nơi ít nhất bốn người Mexico đang cố bỏ qua quả bóng. Tally nhảy quanh góc hai và tiến tiếp sang góc ba, trong khi Trot ở góc ba, chỉ một người bị loại.

Bo là người tiếp theo. Cowboy bước lùi lại và ném một cú bóng bổng. Cú ném đầu tiên không quá nhanh, nhưng Bo tội nghiệp đang vung vẩy cây gậy đúng lúc bóng bay ngang qua vị trí phát bóng đích. Cậu ta vung gậy sau khi Rico bắt được bóng, và Hank cười rống lên. Bo bực tức quát gã câm mồm; Hank lớn tiếng nạt lại, và tôi nghĩ có thể xảy ra một cuộc cãi cọ trong gia đình Spruill ở ngay lượt chơi thứ nhất.

Cú bóng thứ hai hơi nhanh hơn. Cú vung gậy của Bo lại hơi thấp.

-Yêu cầu thằng đó phải ném bóng dưới vai chứ! - Bo hét với chúng tôi, cố cười xoà.

-Đúng là thằng ẻo lả yếu đuối. - Hank nói.

Ông bà Spruill đã nhập vào đám khán giả, và Bo liếc nhìn họ.

Tôi chờ đợi cú bóng thứ ba thậm chí còn nhanh hơn, Bo cũng vậy. Cowboy vung tay, và Bo vung gậy trước khi bóng bay tới.

-Cậu ta rất giỏi. - Cha nói về Cowboy.

-Tao đỡ tiếp theo, - Hank bước lên phía trước Dale. - Tao sẽ trình diễn cho chúng mày thấy tao làm thế nào.

Cây gậy có vẻ giống que tăm khi Hank thử chém chặt rèn luyện cú vung, như gã có thể đánh bóng bay qua sông. Cú bóng thứ nhất của Cowboy là cú bóng nhanh, và Hank không đỡ kịp. Bóng rơi vào găng tay Rico, và nhóm Mexico như nổ tung với tiếng cười nhạo bằng tiếng Tây Ban Nha.

-Hãy ném bóng lên trên vị trí phát bóng ấy! - Hank hét lên khi gã nhìn chúng tôi. Tôi đang mong Cowboy sẽ khoan một cú bóng nhanh vào tai gã.

Cú thứ hai hiểm hơn nhiều. Hank vung gậy lên nhưng đánh trượt. Cowboy bắt bóng từ Rico, và lướt qua góc ba, nơi Tally đang đứng quan sát.

Sau đó Cowboy ném một cú bóng vòng, lao thắng về phía đầu Hank, nhưng khi gã cúi xuống và đánh rơi gậy, quả bóng yếu đi và rời xuống. Đám người Mexico vừa gào thét vừa cười ầm ĩ.

-Ra ngoài rồi! - Miguel hét lên từ góc hai.

-Ra ngoài cái quái gì! - Mặt Hank đỏ bừng.

-Không phải là ra ngoài trừ phi cậu ta đánh trúng. - Cha lên tiếng.

Thật tốt cho Cowboy. Anh ta ném một cú bóng vòng khác trong số những đường bóng hiểm. Lúc đầu có vẻ vô hại, một cú bóng chậm về phía tâm vị trí đánh bóng. Hank lại vung mạnh cây gậy. Tuy nhiên, quả bóng rơi xuống và nảy lên trước khi Rico cản được. Hank không đánh trúng cái gì ngoại trừ không khí. Gã mất thăng bằng và ngã lăn ra đất. Khi đám đông nói tiếng Tây Ban Nha lại hò reo lần nữa, tôi nghĩ gã có thể tấn công tất cả bọn họ. Gã đứng lên, nheo mắt nhìn Cowboy và lầm bầm gì đó, sau đó quay lại vị trí.

Hai cú ra ngoài, hai trượt, hai cú trúng. Cowboy kết thúc cú ném cuối cùng bằng một cú bóng nhanh. Hank cắm cây gậy xuống đất khi hoàn thành xong cú vụt.

-Không được ném gậy như vậy! - Cha nói to. - Nếu không phải cậu muốn giải trí, vậy thì đừng có chơi thể thao.

Chúng tôi bước vào sân khi nhóm Mexico vội vàng đi ra.

Hank nhìn cha với ánh mắt phẫn nộ, nhưng gã không nói gì. Vì lý do nào đó, rõ ràng tôi sẽ là người ném bóng.

-Con ném lượt đầu, Luke. - Cha nói.

Tôi không muốn. Tôi không phải là đối thủ của Cowboy. Chúng tôi sắp phải xấu hổ tại trận đấu của chính mình.

Miguel cho Roberto ra vị trí đánh bóng trước tiên, và tôi chắc việc này là có tính toán, bởi vì anh chàng đáng thương kia chưa bao giờ nhìn thấy quả bóng chày. Anh ta đập một cú uể oải mà cha tôi bắt được ngay. Pepe đập một cú bóng bổng mà cha bắt được sau góc hai. Hai quả trượt, hai quả ra ngoài, nhưng rồi may mắn của tôi sắp phải ra đi. Những người chơi khá tiến lên trước. Tôi cố ném những cú bóng nhanh, cú vòng, cú bổng, nhưng không thành vấn đề. Họ đánh trúng, và chơi rất tuyệt. Tôi cảm thấy khổ sở vì đang bị nã pháo, nhưng cũng buồn cười khi thấy đám người Mexico nhảy múa, tán dương và reo hò.

Mẹ và Gran ngồi dưới gốc cây, đang quan sát trận đấu cùng ông bà Spruill. Mọi người đều có mặt, ngoại trừ Pappy, vẫn còn trong thị trấn.

Khi đội Mexico được mười vòng chạy, cha yêu cầu hoãn lại và bước tới ụ đất.

-Con thấy đủ chưa? - Cha hỏi.

Một câu hỏi thật tức cười làm sao?

-Con nghĩ là đủ rồi. - Tôi nói.

-Nghỉ giải lao đi. - Cha nói.

-Tôi có thể ném bóng. - Hank hét lên từ góc đầu tiên.

Cha hơi lưỡng lự một giây, sau đó ném quả bóng cho gã. Tôi muốn đi tới sân bên phải, ra ngoài với Trot, nơi

không có nhiều chuyện xảy ra, nhưng huấn luyện viên của tôi nói.

-Con lên trước đi.

Theo kinh nghiệm, tôi biết là Hank Spruill sẽ có những cú đập nhanh đáng kể. Gã đã hạ gục ba đứa nhà Sisco chỉ trong vài giây. Vậy thì không có gì ngạc nhiên khi gã ném bóng chày như thể đã từng chơi trong nhiều năm. Gã trông có vẻ tự tin và bắt bóng từ Rico. Gã ném ba quả bóng nhanh ngay gần chỗ Luis, và trận tàn sát lượt chơi đầu tiên đã qua. Miguel thông báo cho cha là họ đã đạt được mười một lượt chạy.

Cowboy quay trở lại ụ đất, và cha bước tới vị trí đánh bóng. Cha đánh giá cao cú bóng nhanh, và đỡ trúng một cú bóng dài hiểm hóc, và bóng bay vèo vào ruộng bông. Pablo chạy tìm bóng trong khi chúng tôi tiếp tục sử dụng quả bóng thứ hai. Cho dù bất kỳ tình huống nào chúng tôi sẽ rời khỏi trận đấu chỉ khi cả hai quả bóng đã được sử dụng.

Tiếp theo là một cú bóng vòng khá hiểm, và hai đầu gối cha oằn ra trước khi xác định được đường bóng.

-Tuyệt thật! - Cha lắc đầu nghi ngờ rồi như tự nói với chính mình. - Đó cũng là một cú bóng vòng ở Liên đoàn chính thức đấy.

Cha chạy nhanh tới giữa, nơi Miguel tóm bóng với cả hai tay, và đội Arkansas sắp sửa ngăn chặn không cho đối phương ghi bàn lần nữa. Tally bước tới vị trí đánh bóng. Thái độ cau có, giận dữ của Cowboy lập tức dịu xuống. Anh ta ném một cú đôi dưới vai, cố để trúng vào cây gậy trên tay Tally, và chị cuối cùng cũng đánh trúng một cú bóng xoay thấp đến góc hai, nơi hai người Mexico loay hoay với nó lâu đủ để người chạy được an toàn.

Tôi là người tiếp theo.

-Hơi bít chặt lại, - cha nói và tôi làm theo.

Thậm chí Cowboy còn ném thấp hơn, một cú móc lờ đờ, và tôi vụt mạnh vào giữa sân. Đám người Mexico trở nên hoang dại. Mọi người hò reo. Tôi hơi xấu hổ trước sự ồn ào này, nhưng chắc là một cú đánh thần sầu. Áp lực đã hết, tưởng lai cầu thủ đội Cardinal quay trở lại.

Trot vung gậy và đỡ trượt cả ba cú bóng.

-Bốn ra ngoài, - Miguel nói, và luật lệ lại được thay đổi.

Khi bạn dẫn trước mười một vòng chạy trong lượt chơi thứ hai, bạn có thể rộng rãi. Trot chặn được một cú, và bóng lăn lại chỗ Cowboy, người vừa mới cố ném bóng vào góc ba với mục đích được đến gần Tally. Đội Mexico đang cố nhường chúng tôi những vòng chạy. Bo bước tới vị trí đánh bóng, nhưng Cowboy không rút đến chỗ ụ đất. Anh ta ném vòng cầu một cú dưới vai, Bo đập một cú mặt đất hết tốc lực và Pablo lao lên để tránh. Tally ghi điểm và tôi chuyển tới góc ba.

Hank nhặt cây gậy và vụt vụt vài cái tập luyện, cả mấy góc đều đầy người nên gã chỉ nghĩ tới một điều duy nhất - một cú đánh tuyệt vời. Cowboy lại có kế hoạch khác. Anh ta lùi về sau và nụ cười tắt hẳn trên môi. Hank bay lượn quanh vị trí đánh bóng, nhìn chằm chằm cầu thủ ném bóng, thách thức anh ta ném gì gã cũng có thể đánh trúng.

Trong một lúc, tiếng ồn ào im bặt; những người Mexico nhích lên trước, háo hức tham gia cuộc đọ sức. Cú ném bóng nhanh và sắc bén đầu tiên bay vèo qua vị trí đánh bóng. Hank chưa bao giờ nghĩ đến việc vung gậy; gã chưa có cơ hội. Gã lùi lại sau và dường như thừa nhận là gã đã thua. Tôi liếc nhìn cha đang lắc đầu. Làm sao Cowboy có thể ném được cú bóng hiểm tới vậy?

Sau đó anh ta ném một cú bóng vòng đẹp, có vẻ như hấp dẫn nhưng rơi ra ngoài. Hank chạy hết tốc lực nhưng không lại gần được. Sau đó là một cú bóng vòng hiểm hóc phóng thẳng vào đầu Hank và, vào giây cuối cùng, rơi xuống ngang vị trí đánh bóng. Mặt Hank đỏ như gấc.

Một cú bóng nhanh khác và Hank lao lên. Hai cú trượt, các góc chất đầy, hai cú ra ngoài. Mím chặt môi, Cowboy quyết định chơi một chút. Anh ta ném một cú bóng vòng chậm, rồi một cú khó hơn làm cho Hank phải cúi nhanh. Sau đó, lại một cú bóng chậm khiến gã gần như bổ chặt. Tôi có ấn tượng là Cowboy có thể ném bóng bao phủ quanh đầu Hank nếu muốn.

Tiếp theo là cú ném bằng khớp đốt ngón tay bay tới vị trí đánh bóng và có vẻ chậm đủ cho tôi đỡ trúng. Nhưng rồi bỗng quay quay và rơi xuống. Hank vụt mạnh, suýt trúng vào chân, và lại lần nữa lăn đùng ra đất. Gã gào lên một câu tục tĩu và ném gậy tới gần chỗ cha.

- Chú ý lời nói của cậu! - Cha nhặt gậy.

Hank lầm bầm gì đó và tức giận bỏ đi. Một nửa lượt chơi chúng tôi đã thua.

Miguel bước tới vị trí phát bóng lần hai. Cú ném đầu tiên của Hank thẳng vào đầu chú, gần như trúng đầu. Bóng nảy vụt qua kho thóc và lăn tới điểm dừng gần góc ba. Đám người Mexico im phăng phắc. Cú bóng thứ hai thậm chí hiểm hơn, vào trong sân. Lại lần nữa, Miguel đánh trúng đất, và đồng đội của chú bắt đầu lầu bầu.

- Thôi cái trò dại dột đó đi! - Cha nói to. - Chơi cho đàng hoàng.

Hank phun ra những lời nói châm chọc quen thuộc. Gã ném bóng qua vị trí đánh bóng, và Miguel vung gậy sang phải, nơi Trot đang giữ vị trí bảo vệ, lưng quay về lưới nhà và nhìn chăm chú vào hàng cây xa xa bên bờ sông St. Francis. Tally chạy theo bóng và dừng lại khi chạm tới bờ ruộng bông.

Cú bóng tiếp theo là cuối cùng của trận đấu. Cowboy là cầu thủ đánh bóng. Hank lùi lại sau ngửa cổ tu ừng ực món nước ép, và ném mạnh một cú bóng nhanh tới thẳng chỗ Cowboy. Anh ta cúi nhanh nhưng không kịp lùi về sau, và quả bóng đập trúng xương sườn với âm thanh ghê rợn giống như quả dưa đập vào gạch. Cowboy hét lên một tiếng đồng thời ném cây gậy của tôi như ném cái rìu nhẹ, với tất cả tốc độ nhanh nhất có thể. Cây gậy không hạ cánh đúng nơi nên đến - ngay giữa hai mắt Hank. Thay vì thế, nó lại nảy vào chân gã và bật vào đúng cẳng chân. Gã rống lên câu tục tĩu và ngay lập tức gã xông lên tấn công như một con bò mộng điên cuồng.

Những người khác cũng xông vào. Cha nhảy tới gần. Ông Spruill cũng lao vào từ bên ngoài kho thóc. Thêm vài người Mexico. Còn tôi,- tôi không động đậy. Tôi vẫn ở nguyên góc thứ nhất, quá kinh hãi nên không thể bước thêm một bước nào. Mọi người dường như đang gào thét và chạy về phía home-plate.

Cowboy không lùi một bước. Anh ta vẫn đứng vững trong một giây, làn da nâu ướt đẫm, hai cánh tay dài gồng lên sẵn sàng, và hai hàm răng nhe ra. Khi gã bò mộng còn cách vài bước, hai tay Cowboy sục nhanh vào túi quần và lôi ra một con dao. Anh ta dứ dứ con dao bấm dài, sáng loáng, và rõ ràng rất sắc. Một âm thanh vun vút khi dao bật mở, một tiếng tách khô không khốc mà tôi sẽ còn nghe thấy trong nhiều năm sau này.

Anh ta giơ con dao cho tất cả mọi người cùng thấy, và Hank đứng khựng lại.

-Bỏ dao xuống! - Gã hét to.

Cowboy làm một động tác nhẹ nhàng bằng tay trái, vẫy vẫy ra hiệu, như thể nói, hãy xông vào đi, thằng béo. Xông vào và lãnh đủ đấy.

Con dao gây sốc cho tất cả, và mọi người gần như im lặng trong vài giây. Không ai nhúc nhích. Âm thanh duy nhất là tiếng thở nặng nề. Hank đứng nhìn chằm chằm vào lưỡi dao. Rõ ràng trong tâm trí bất cứ ai thì Cowboy đã từng sử dụng dao trước đây, biết rõ cách sử dụng có hiệu quả, và sẽ vui vẻ đâm Hank nếu gã kia tiến thêm bước nữa.

Sau đó là cha tôi, giữ chặt cây gậy và đứng giữa hai người, còn Miguel xuất hiện bên cạnh Cowboy.

-Hạ dao xuống! - Hank nói lại lần nữa. - Hãy đánh nhau giống một thằng đàn ông xem nào.

-Im đi! - Cha tôi vẫy vẫy cây gậy quanh cả hai người.

- Không ai được đánh nhau.

Ông Spruill túm tay Hank.

-Chúng ta đi thôi, Hank!

Cha tôi nhìn Miguel.

-Hãy đưa cậu ta quay lại chuồng bò.

Dần dần, nhóm Mexico tụ tập quanh Cowboy và cố xô đẩy anh ta. Cuối cùng, Cowboy cũng nhượng bộ và bước đi, con dao bấm vẫn thấy rõ. Hank, dĩ nhiên, vẫn không chịu nhúc nhích. Gã đứng yên và quan sát nhóm Mexico bỏ đi, như thể bằng việc đó gã đang tuyên bố chiến thắng.

-Tôi sẽ giết thằng đó. - Gã gầm gừ.

-Cậu đã giết đủ rồi. - Cha nói. - Bây giờ hãy rời khỏi đây. Và tránh xa khu chuồng bò đó.

-Chúng ta đi thôi! - Ông Spruill lặp lại lần nữa.

Trot,Tally, Bo và Dale bắt đầu lê bước về sân trước. Khi đám người Mexico khuất khỏi tầm nhìn, Hank giậm mạnh chân bỏ đi.

-Tôi sẽ giết nó. - Gã lầu bầu, chỉ đủ cho cha tôi nghe thấy.

Tôi nhặt bóng, găng tay, gậy, và vội vàng đi theo cha mẹ và Gran.