← Quay lại trang sách

- 14 -

Sáng sớm thứ hai, chúng tôi yên lặng tụ tập chỗ máy kéo. Tôi rất muốn trốn vào nhà, vào phòng chú Ricky và ngủ li bì trong nhiều ngày. Không có bông, không có Hank Spruill, không có cái gì làm cho cuộc sống khó chịu.

- Chúng ta có thể nghỉ ngơi vào mùa đông, - Gran tự hào nói vậy.

Và đó là sự thật. Một khi đã thu hái xong bông và cánh đồng được cày xới, trang trại nhỏ bé của chúng tôi không có việc gì làm vào những tháng lạnh.

Nhưng mới giữa tháng Chín, thời tiết lạnh là một giấc mơ xa vời. Pappy cùng ông Spruill và chú Miguel hội ý gần máy kéo với vẻ mặt rất nghiêm túc trong khi những người còn lại cố dỏng tai nghe. Nhóm Mexico đang đứng đợi cách đó không xa. Một kế hoạch được đưa ra, trong đó nhóm Mexico sẽ bắt đầu với đám bông gần chuồng bò, vì vậy họ có thể chỉ cần đi bộ ra đồng. Chúng tôi, những người Arkansas sẽ làm việc xa hơn một chút, và xe moóc bông sẽ đóng vai trò là đường phân chia giữa hai nhóm. Đây là khoảng cách cần có giữa Hank và Cowboy, nếu không thì rồi cũng sẽ xảy ra đánh đấm.

- Tôi không muốn có thêm rắc rối, - tôi nghe Pappy nói.

Mọi người đều biết con dao sẽ không bao giờ rời khỏi túi quần Cowboy, và chúng tôi nghĩ rằng Hank, lầm lì như gã, sẽ ngu ngốc tấn công anh ta lần nữa. Trong bữa ăn sáng hôm đó, Pappy đã đoán Cowboy không phải là người Mexico duy nhất có vũ khí. Chỉ cần một cử động thiếu thận trọng của Hank, có lẽ dao bấm sẽ tung ra khắp nơi. Việc này đã được bàn bạc với ông Spruill và ông ta quả quyết với Pappy sẽ không để xảy ra thêm rắc rối. Nhưng ngay lúc đó không ai tin là ông Spruill, hay bất cứ ai khác, có thể kiềm chế được Hank.

Đêm qua mưa rất khuya, nhưng trên đồng không còn lại vết tích gì của mưa; bông đã khô, đất bụi mù. Pappy và cha nhận thấy cơn mưa như một lời cảnh báo đáng ngại về những trận lụt không thể tránh khỏi.

Vụ mùa của chúng tôi gần như hoàn chỉnh, và chỉ còn vài tuần thu hái nữa trước khi thời tiết thay đổi. Khi máy kéo dừng lại gần toa moóc, chúng tôi vội vàng túm lấy bao và biến vào đám bông. Không tiếng cười hay hát hò từ gia đình Spruill, không một tiếng động từ nhóm Mexico ở khoảng cách xa. Và về phía tôi, cũng không có giấc ngủ tranh thủ. Tôi cố hái bông nhanh hết mức có thể.

Mặt trời mọc nhanh và làm tan đi những giọt sương trên quả nang. Bầu không khí dầy đặc bám chặt vào da và làm ướt đẫm quần áo, từng giọt mồ hôi từ cằm nhỏ xuống. Một thuận lợi không đáng kể, khi có thân hình nhỏ bé là đa số thân cây đều cao hơn nên tôi được bông che mát phần nào.

Hai ngày thu hái nặng nhọc, và toa moóc đã đầy. Pappy là người chở bông vào thị trấn, không bao giờ là cha. Giống như mẹ và khu vườn, đây là một trong những việc đã được quy định từ rất lâu trước khi tôi ra đời. Tôi được đi cùng ông, một điều mà tôi luôn thích thú bởi việc đó có nghĩa là một chuyến tới thị trấn, dù chỉ là tới trạm tách hạt.

Sau bữa tối vội vàng, chúng tôi lái xe tải ra đồng và buộc toa moóc vào. Sau đó, chúng tôi trèo lên trên và siết chặt tấm vải bạt để những quả nang không bị thổi bay. Dường như là tội lỗi khi lãng phí một lượng rất nhỏ cái gì đó mà chúng tôi phải làm việc cực nhọc mới thu được.

Khi lái xe quay về nhà, tôi thấy những người Mexico ở sau chuồng bò, tụ tập thành từng nhóm nhỏ, chậm rãi ăn bánh ngô. Cha đang ở kho công cụ, thay săm cho chiếc máy kéc John Deere. Cánh phụ nữ đang rửa bát đĩa. Pappy bất ngờ dừng xe lại.

-Cháu ngồi đây, - ông nói với tôi. - Ông sẽ quay lại ngay.

Ông quên gì đó.

Khi quay trở lại, ông mang theo khẩu súng săn mười hai ly và lẳng lặng nhét xuống dưới chỗ ngồi.

Trong bữa sáng, mọi người không bàn bạc gì về chuyện nhà Sisco. Tôi nghĩ người lớn đã đồng ý để yên đề tài này, ít ra khi có sự hiện diện của tôi. Nhưng khẩu súng săn làm nảy ra rất nhiều khả năng.

Tôi nghĩ ngay tới trận đấu súng, theo kiểu Gene Autry, tại trạm tách hạt. Một bên là người tốt, dĩ nhiên, những nông dân đứng giữa dãy toa moóc; một bên là đám người xấu gồm nhà Sisco cùng đám bè bạn của chúng, và họ bắt đầu nổ súng. Bông bay tung toé trong không khí. Cửa sổ vỡ loảng xoảng. Xe tải nổ tung. Rồi sẽ có rất nhiều người bị thương.

-Ông không định bắn ai chứ? - Tôi hỏi, với nỗ lực buộc Pappy phải nói gì đó.

-Hãy chú ý tới công việc của chính cháu đi. - Ông nói cộc cằn khi sang số xe.

Biết đâu ông có lý do cần giải quyết với một người nào đó. Điều này gợi lên trong tâm trí tôi một trong những câu chuyện ưa thích của nhà Chandler. Khi còn trẻ, Pappy, giống như tất cả nông dân khác, thường cùng lũ la làm việc trên đồng. Đó là thời kỳ chưa có máy kéo, và tất cả việc trang trại đều do con người và động vật làm. Một ngày, một người hàng xóm không tốt tên là Woolbright thấy Pappy trên đồng, và rõ ràng là Pappy đã có một ngày tồi tệ với lũ la. Theo lời Woolbright, Pappy đã dùng cây gậy to đánh vào đầu những con vật đáng thương. Sau đó Woolbright đã kể câu chuyện này tại Tea Shoppe.

-Nếu lúc đó có bao bố ướt, tôi sẽ dạy cho Eli Chandler một bài học.

Câu nói đó được truyền miệng lại, và tới tai Pappy. Vài ngày sau, sau một ngày dài nóng nực trên đồng, Pappy xách theo bao tải đặt trong một bọc nước, và bỏ bữa tối, đi bộ ba dặm tới nhà Woolbright. Hay có thể là năm, hoặc mười dặm, phụ thuộc vào ai là người kể chuyện.

Khi tới đó, ông gọi Woolbright ra ngoài để giải quyết mọi việc. Woolbright vừa mới ăn xong bữa tối, và trong nhà ông ta có lẽ có hoặc không một đám trẻ. Dù sao, Woolbright bước ra cửa mành, nhìn ra sân trước, và quyết định là sẽ an toàn khi ở trong nhà.

Pappy hét gọi ông ta ra ngoài.

- Bao bố của mày đây, Woolbright! - Ông hét to. - Bây giờ hãy ra ngoài và kết thúc công việc đi nào.

Woolbright kiên quyết chốt chặt khoá cửa, và khi thấy rõ là ông ta không chịu ra ngoài, Pappy đã ném cái bao ướt qua cửa mành. Sau đó ông đi bộ suốt ba, năm hoặc mười dặm quay về nhà và đi ngủ, không thèm ăn tối.

Tôi đã nghe câu chuyện này và tin rằng đó là sự thật. Thậm chí mẹ cũng tin. Eli Chandler là người hay cãi nhau, tính khí nóng nảy khi còn trẻ, và vào lứa tuổi sáu mươi ông vẫn như một kíp nổ.

Nhưng ông sẽ không giết ai, trừ phi để tự vệ. Ông thích sử dụng nắm đấm hoặc loại vũ khí ít đe dọa giống kiểu cái bao bố hơn. Khẩu súng đi cùng với chúng tôi chỉ là để đề phòng. Nhà Sisco là những kẻ điên khùng.

Khi chúng tôi đến trạm tách hạt, máy móc đang gầm rú. Một hàng xe moóc dài phía trước và tôi biết chúng tôi sẽ phải chờ ở đó hàng tiếng đồng hồ. Trời đã tối, Pappy tắt máy và sốt ruột gõ tay vào vô lăng. Đội Cardinal đang thi đấu, và tôi háo hức muốn về nhà.

Trước khi ra khỏi xe, Pappy quan sát dãy toa moóc, xe tải và máy kéo. Ông chăm chú nhìn đám công nhân trạm tất bật chạy qua chạy lại. Ông đang chờ đợi rắc rối, nhưng không thấy gì.

-Ông sẽ đi kiểm tra qua. Cháu đợi ở đây. - Cuối cùng ông nói.

Tôi nhìn ông bước qua con đường sỏi và dừng lại chỗ nhóm người đứng bên ngoài văn phòng. Ông ở đó một lúc, nói chuyện và nghe ngóng. Một nhóm khác tụ tập gần toa moóc trong dãy xe phía trước, đám thanh niên đang hút thuốc, nói chuyện và chờ đợi. Trạm tách hạt là trung tâm của mọi hoạt động, và mọi thứ chuyển động chậm rãi.

Tôi bắt gặp ánh mắt thoáng qua của ai đó phía sau xe.

-Chào, Luke! - Một giọng nói cất lên.

Tôi giật mình nhìn quanh, và thấy khuôn mặt thân thiện của Jackie Moon, một thanh niên ỏ phía bắc thị trấn.

-Chào, anh Jackie! - Tôi thấy an tâm.

Lúc đầu tôi đã thoáng lo sợ khi nghĩ tới một đứa nhà Sisco bắt đầu cuộc mai phục. Anh dựa vào thành xe, lưng quay về phía trạm, và rút ra điếu thuốc đã cuộn tròn.

-Em có tin tức gì của Ricky không?

Tôi nhìn điếu thuốc.

-Không phải gần đây, nhà em nhận được thư từ hai tuần trước.

-Cậu ấy thế nào?

-Khoẻ, em nghĩ vậy.

Jackie bật diêm và châm thuốc. Anh có thân hình cao lớn, gầy và đã từng là ngôi sao bóng chày tại trường Trung học Monette. Anh và chú Ricky đã chơi bóng cùng nhau, cho tới khi Ricky bị bắt quả tang đang hút thuốc sau trường học. Huấn luyện viên, một cựu chiến binh đã mất một chân trong chiến tranh, tống cổ Ricky khỏi đội bóng. Pappy đã hầm hầm đi lại quanh trang trại Chandler suốt một tuần, đe dọa sẽ giết cậu con trai út, Ricky nói riêng với tôi, là dù sao chú cũng thấy mệt mỏi với môn bóng chày. Chú muốn chơi bóng đá, nhưng Monette không thể có được một đội bóng đá vì vụ thu hái bông.

-Anh có thể sẽ tới chỗ đó. - Jackie nói

-Tới Triều Tiên?

-Phải.

Tôi muốn hỏi tại sao, anh lại nghĩ là mình cần được ở Triều Tiên. Mặc dù tôi rất ghét việc hái bông, nhưng vẫn hơn là bị bắn chết.

-Còn bóng chày thì sao? - Tôi hỏi. Có tin đồn là đội bóng bang Arkansas đang tuyển mộ Jackie.

-Anh sẽ bỏ học. - Jackie thổi đám khói vào trong không khí.

-Tại sao?

-Anh thấy mệt mỏi vì nó. Đã mười hai năm rồi. Thế là đủ và nhiều hơn bất cứ người nào trong gia đình. Anh nghĩ mình đã học hành đủ.

Ở hạt này, trẻ em bỏ học vào bất cứ lúc nào. Chú Ricky đã cố bỏ học vài lần, và Pappy không thèm quan tâm. Trái lại Gran đã tuyên bố kỷ luật sắt, và cuối cùng chú cũng tốt nghiệp phổ thông.

-Rất nhiều thanh niên bị bắn ở đó. - Anh nhìn chằm chằm vào khoảng cách xa xôi.

Đó không phải là điều tôi muốn nghe nên tôi im lặng. Anh hút xong điếu thuốc và thọc hai tay vào sâu trong túi quần.

-Họ nói rằng em đã chứng kiến trận ấu đả với đám nhà Sisco. - Một lần nữa anh không nhìn tôi.

Tôi hình dung là trận ấu đả luôn được bàn tán trong thị trấn. Tôi nhớ lời cảnh báo nghiêm khắc của cha là không được nói về chuyện này với ai.

Nhưng tôi có thể tin ở Jackie. Anh và chú Ricky đã lớn lên cùng nhau.

-Rất nhiều người thấy mà.

-Đúng, nhưng không ai nói ra. Dân miền núi không hé môi bởi đó là một trong số người của bọn họ. Dân địa phương không nói bởi Eli đã yêu cầu mọi người ngậm miệng. Dù sao thì đó là những gì họ đang truyền nhau.

Tôi tin Jackie. Tôi không nghi ngờ là Eli Chandler đã sử dụng tình đồng đạo Cơ đốc để hạn chế những cuộc bàn tán, ít nhất cho tới khi bông thu hoạch xong xuôi.

-Còn nhà Sisco thì sao? -Tôi hỏi.

-Không ai trông thấy họ. Hiện họ đang ở thế yếu. Đám tang được tổ chức thứ sáu tuần trước. Gia đình Sisco tự đào huyệt; chôn thằng Jerry ngay sau nhà thờ Bethel. Ông Stick đang theo dõi họ rất sát.

Lại một khoảng trống dài trong cuộc nói chuyện bởi tiếng máy móc gầm rú ầm ĩ đằng sau, Jackie cuốn điếu thuốc khác, và châm lửa.

-Anh đã thấy em ở đó, tại trận ấu đả.

Tôi cảm thấy như mình bị bắt gặp gây tội ác.

-Vâng,- Tôi đành chấp nhận.

-Anh thấy em với cậu bé nhà Pinter. Và khi gã miền núi đó nhặt được cây gậy, anh nhìn hai đứa bọn em và tự nhủ là “Những cậu bé kia không nên xem cảnh tượng này ” Và anh đã đúng,

-Em ước gì không thấy cảnh đó,

-Anh cũng vậy, -Jackie phà ra một vòng khói uốn lượn.

Tôi nhìn về phía trạm tách hạt để biết chắc là Pappy không ở gần, ông vẫn đang ở đâu đó, trong văn phòng nhỏ của ông chủ trạm. Nhiều toa moóc khác tiến tới đỗ sau xe chúng tôi.

Anh đã nói chuyện với ông Stick?- Tôi hỏi.

-Không. Anh không định như thế. Còn em?

-Có, ông ta tới nhà em.

-Ông ấy nói chuyện với gã miền núi không?

-Có.

-Vậy là Stick biết tên gã?

-Em nghĩ vậy.

-Tại sao ông ấy không bắt gã?

-Em không rõ. Em kể với ông ấy là ba đánh một.

Jackie lầm bầm và giẫm giẫm chân lên đám cỏ dại.

-Đúng là ba đánh một thật, nhưng lẽ ra không ai đáng bị chết. Anh không thích nhà Sisco, không một ai thích, nhưng gã ta không cần thiết phải nện chúng như vậy.

Tôi im lặng. Anh hít một hơi thuốc và tiếp tục nói chuyện, khói toả ra quanh mũi và miệng.

-Khuôn mặt gã to đỏ như máu, hai mắt sáng rực, và bỗng nhiên gã dừng lại chỉ để nhìn xuống bọn kia, như thể một bóng ma chộp lấy và bắt mất hồn gã. Sau đó gã lùi lại và tiến lên trước, rồi nhìn bọn kia lần nữa như thể một ai đó đã làm việc đó chứ không phải gã. Cuối cùng, gã bỏ đi, quay lại phố Main. Tất cả đám nhà Sisco và bạn bè của bọn chúng chạy tới đỡ ba đứa kia lên. Họ mượn xe tải nhỏ của ông Roe Duncan và chở chúng về nhà. Jerry không hề tỉnh lại. Chính Roe lái xe đưa Jerry tới bệnh viện vào giữa đêm, nhưng Roe kể là nó đã chết. Vỡ sọ. May mắn là hai đứa kia không sao. Gã đã nện bọn chúng cũng nặng tay y như với Jerry. Mọi người chưa bao giờ thấy một cảnh tượng nào khủng khiếp như thế.

-Em cũng chưa.

-Anh sẽ bỏ qua những trận ấu đả nếu anh là em. Em còn quá nhỏ.

-Anh đừng lo. - Tôi nhìn vào trạm và thấy Pappy. - Ông nội em tới rồi.

Jackie vứt điếu thuốc và giẫm chân lên.

-Đừng kể cho ai lời anh, được không?

-Chắc rồi.

-Anh không muốn bị dính vào gã miền núi đó.

-Em sẽ không nói một lời.

-Hãy nhắn Ricky là anh gửi lời chào. Nói anh ấy hãy

giữ bọn họ thật chặt cho tới khi anh tới nhé.

-Em sẽ nói, Jackie.

Anh biến mất lặng lẽ cũng như khi xuất hiện.

Lại thêm nhiều bí mật cần giữ kín.

Pappy tháo toa moóc và ngồi vào sau tay lái.

-Chúng ta không thể chờ đợi ba tiếng liền. - Ông lầu

bầu, và khởi động xe.

Ông lái xe rời trạm và ra khỏi thị trấn. Vào lúc nào đó, chắc rất muộn trong đêm, một công nhân sẽ móc máy kéo nhỏ vào toa moóc của chúng tôi và kéo nó về phía trạm máy. Bông sẽ được hút vào bên trong, và một tiếng sau hai kiện bông hoàn chỉnh sẽ xuất hiện. Chúng sẽ được cân, sau đó các mẫu hàng sẽ được cắt rồi và đặt sang một bên để người mua bông định giá. Sau bữa sáng, Pappy sẽ quay trở lại lấy toa moóc. Ông sẽ kiểm tra các kiện bông và mẫu hàng, rồi ông sẽ tìm ra cái để lo nghĩ.

Ngày hôm sau chúng tôi nhận được thư của chú Ricky. Khi bước vào bếp, qua cửa sau chúng tôi thấy ngay lá thư nằm trên bàn. Hai chân tôi nặng trịch và lưng thì đau mỏi. Hôm nay, tôi đã hái được bảy tám pao, một kỷ lục đặc biệt, chưa từng thấy đối với một đứa trẻ bảy tuổi, cả Pappy và cha hiện hái được năm trăm pao mỗi ngày.

Gran đang ngân nga hát và mỉm cười, vì vậy chúng tôi biết là thư có tin tức tốt lành. Bà cầm thư lên và đọc to cho cả nhà nghe. Vào lúc này, bà gần như đã thuộc lòng.

Cha mẹ, anh chị Jesse, Kathleen và cháu Luke yêu quý!

Con hy vọng là tất cả mọi việc ở nhà đều tốt đẹp. Con chưa bao giờ nghĩ là mình lại bỏ lỡ mất mùa hái bông, nhưng chắc chắn con mong ước được ở nhà vào lúc này. Con nhớ mọi thứ, trang trại, món gà rán, đội Cardinal, Mọi người có thể tin là đội Dodger sẽ đạt danh hiệu vô địch không? Điều này làm cho con phát ớn.

Dù sao đi nữa, con đang sống ở đây rất ổn. Mọi thứ đều yên tĩnh. Bọn con không phải ra trận. Đơn vị chúng con lùi lại phía sau khoảng năm dặm, vá chúng con đang được ngủ no giấc. Chúng con ấm áp, nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, và ngay lúc này không có kẻ nào chĩa súng bắn vào chúng con cũng như chúng con không phải bắn ai.

Con thật sự nghĩ là mình sẽ được về nhà sớm. Dường như mọi việc đang từ từ chìm xuống. Chúng con nghe một số tin đồn về các cuộc đàm phán hòa bình và như vậy chúng con không phải động đậy tay chân nữa.

Con đã nhận được đợt thư cuối cùng của mọi người, và chúng có ý nghĩa rất nhiều đối với con. Vì thế mọi người tiếp tục viết thư nhé. Luke, lá thư của cháu còn ngắn quá, hãy viết cho chú dài hơn nữa.

Gửi tình yêu tới tất cả mọi người.

Ricky

Chúng tôi chuyền nhau lá thư và đọc đi đọc lại, sau đó Gran đặt nó vào hộp xì gà gần đài. Tất cả thư từ của chú Ricky đều ở đó. Không có gì bất bình thường khi đi ngang qua bếp vào ban đêm và bắt gặp Pappy hoặc Gran ngồi đọc lại đống thư cũ.

Lá thư mới làm cho chúng tôi quên đi cơ bắp rã rời, làn da cháy nắng, và tất cả khẩn trương ăn uống để có thể ngồi quanh bàn và hồi âm ngay cho chú Ricky,

Sử dụng tấm bảng chữ cái lớn và một cây bút chì, tôi kể cho chú tất cả về Jerry Sisco, Hank Spruill, và không sót một chi tiết nào, Máu me, cây gậy, Stick Power, mọi thứ, Tôi không biết cách đánh vần nhiều từ, vì vậy tôi chỉ đoán, Nếu có ai đó tha thứ cho tôi việc viết sai chính tả, thì đó chính là chú Ricky. Không muốn mọi người biết là mình đang lan truyền toàn chuyện ngồi lê đôi mách đến Triều Tiên, nên tôi cố cất kỹ tấm bảng thật kỹ,

Năm lá thư được viết cùng một lúc, và tôi chắc là năm câu chuyện về những sự kiện giống nhau được miêu tả cho chú Ricky. Người lớn kể những chuyện vui. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc vào giữa vụ thu hoạch, Pappy mở đài, và chúng tôi theo dõi đội Cardinal khi những lá thư ngày càng dài hơn,

Ngồi quanh bàn bếp, cười nói, viết thư và lắng nghe trận đấu, rõ ràng ai cũng hy vọng chú Ricky sẽ sớm trở về nhà

Chú đã nói là chú sẽ trở về.