← Quay lại trang sách

- 15 -

Chiều thứ năm, mẹ tìm tôi và nói là chúng tôi có việc trong vườn. Tôi vui mừng cởi dây bao bông và rời khỏi đám nhân công đang ngập đầu trên đồng, Chúng tôi đi bộ về nhà, cả hai đều thấy khuây khoả vì ngày làm việc đã trôi qua.

- Chúng ta cần tới thăm gia đình Latcher, - mẹ nói,

-Mẹ rất lo cho họ. Họ có thể chết đói mất, con biết đấy.

Gia đình Latcher có một khu vườn, tuy nhiên, không rộng lắm. Tôi tự hỏi không biết ở đó có ai sắp chết đói không. Chắc chắn họ không có ruột bánh mỳ chia sẻ với nhau, nhưng việc chết đói thì chưa từng nghe nói tới ở hạt Craighead. Thậm chí người nghèo khổ nhất trong số những nông dân lĩnh canh cũng cố trồng cà chua và dưa chuột. Mọi gia đình trang trại đều có vài con gà đẻ trứng.

Nhưng mẹ kiên quyết muốn gặp Libby để xác minh tin đồn.

Khi bước vào vườn, tôi nhận ra ý định của mẹ. Nếu khẩn trương, chúng tôi có thể mang rau củ tới nhà Latcher chính vào lúc cha mẹ và đám trẻ đang ở trên đồng. Libby, nếu thực tế là có mang, sẽ quanh quẩn ở nhà, chắc chắn là một mình. Chị ấy sẽ không có sự lựa chọn nào ngoại trừ việc bước ra khỏi nhà và nhận thực phẩm cứu trợ. Chúng tôi có thể quan sát, có thể bao quanh chị bằng lòng tốt của đạo Cơ đốc trong khi đám người bảo vệ không có mặt. Đó là một kế hoạch rất tuyệt.

Dưới sự giám sát nghiêm khắc của mẹ, tôi bắt đầu hái cà chua, dưa chuột, đậu, đậu bơ, ngô; gần như mọi thứ trong vườn.

-Hái quả cà chua nhỏ màu đỏ chỗ kia, Luke, bên tay phải con kìa. - Mẹ nói. - Không, không phải, đám đậu này có thể chờ.

-Không, quả dưa đó chưa chín đâu.

Mặc dù chính mình cũng hái rau củ nhưng mẹ vẫn thích bao quát mọi việc. Sự cân bằng đối với khu vườn có thể được giữ gìn nếu mẹ giữ khoảng cách, xem xét toàn bộ, và với con mắt của một nghệ sỹ chỉ huy nỗ lực của tôi, hoặc cha, trong việc hái những sản phẩm cây leo.

Dù ghét làm vườn, nhưng vào lúc này, tôi còn ghét đồng bông hơn nhiều. Bất cứ cái gì cũng còn tốt hơn việc hái bông.

Khi chạm tới bắp ngô, tôi thấy cái gì đó giữa những thân cây làm tôi lạnh toát người và dừng lại. Bên kia khu vườn là một dải cỏ nhỏ, quá hẹp để chơi trốn tìm. và cũng chẳng thể làm gì được. Gần đó là tường nhà phía đông, mặt khuất không quay ra đường. Mặt phía tây là cửa bếp, chỗ đỗ xe tải, lối nhỏ dẫn tới chuồng bò, khu nhà vệ sinh, và cánh đồng. Có cái gì đó xảy ra ở mặt phía đông.

Tại góc, đối mặt với khu vườn là thoát khỏi tầm mắt của mọi người, ai đó đã sơn một phần tấm ván dưới cùng. Sơn màu trắng. Phần còn lại của ngôi nhà đều là màu nâu xám, màu quen thuộc của những tấm ván gỗ sồi cũ.

-Cái gì vậy, Luke? - Mẹ hỏi.

Mẹ không bao giờ vội vàng khi ở trong vườn, bởi vì đây là nơi trú ẩn của mẹ, nhưng hôm nay mẹ đang dự định thực hiện một cuộc rình rập, và thời gian là yếu tố quan trọng.

-Con không biết, - tôi vẫn cứng đờ người.

Mẹ bước lại gần tôi và hé nhìn qua những thân cây ngô bao quanh vườn, và khi thấy tấm ván sơn, mẹ cũng đứng như trời trồng.

Lớp sơn dầy chỗ góc, nhưng được trải mỏng khi tấm ván chạy về phía sau nhà. Đây rõ ràng là một công trình đang trong giai đoạn thực hiện. Ai đó đang sơn ngôi nhà của chúng tôi.

-Đó là Trot, - mẹ nói, một nụ cười rạng rỡ trên khoé môi.

Tôi đã không nghĩ tới cậu ta, cũng không có thời gian để xem xét đến một thủ phạm, nhưng ngay lập tức mọi việc trở nên rõ ràng, Trot chính là thợ sơn. Còn ai có thể làm được việc nầy? Còn ai có thể chơi quanh quẩn quanh sân trước cả ngày trong khi những người còn lại làm việc đầu tắt mặt tối trên đồng? Còn ai làm việc với một tốc độ chậm như vậy? Còn ai lại ngu ngốc đi sơn nhà người khác mà không được sự cho phép?

Chính Trot là người đã hét kêu Hank dừng việc hành hạ tôi về chuyện ngôi nhà nhỏ rêu phong, không được sơn của chúng tôi, Trot đã giảỉ cứu cho tôi.

Nhưng Trot lấy đâu ra tiền mua sơn? Và tại sao cậu ta làm vậy? Trong đầu tôi có tới hàng chục câu hỏi.

Mẹ lùi lại một bước, sau đó rời vườn. Tôi bước theo sau đến góc nhà, và chúng tôi xem xét vết sơn. Chúng tôi có thể ngửi thấy mùi sơn, và nó có vẻ rất dính, Mẹ quan sát sân trước. Trot không thấy đâu.

-Chúng ta nên làm gì? - Tôi hỏi.

-Không gì hết, ít ra là không phải bây giờ,

-Mẹ định kể cho ai sao?

Mẹ sẽ nói cho cha con, Trong lúc này, chúng ta hãy giữ bí mật nhé.

-Mẹ nói với con bí mật là không tốt cho trẻ con cơ mà.

-Không tốt khi con giữ bí mật với cha mẹ.

Chúng tôi chất đầy hai rổ rau củ lên xe. Mẹ được lái xe một lần mỗi tháng. Chắc chắn mẹ có thể điều khiển được xe của Pappy, nhưng mẹ không thoải mái khi ngồi sau tay lái. Mẹ nắm chặt vô lăng, đạp côn và nhấn phanh. Chúng tôi giật nảy người về sau rồi lảo đảo chạy lùi. Thậm chí chúng tôi cùng cười vang khi cái xe tải cũ kỹ từ từ khởi động. Khi rời khỏi nhà, tôi thấy Trot đang nằm dưới gầm xe của gia đình Spruill và quan sát chúng tôi từ sau chiếc lốp.

Trò chuyện vui đùa dừng lại khi chúng tôi tới bên bờ sông.

-Bám chắc vào, Luke! - Mẹ nói khi đi vào đoạn đường thấp và cúi người xuống tay lái, hai mắt đầy vẻ sợ hãi.

Bám chắc vào cái gì? Đây là cây cầu một chiều không có thành lan can. Nếu mẹ lao xe xuống sông thì cả hai chúng tôi sẽ bị chết đuối.

-Mẹ có thể làm được việc đó mà, mẹ. - Tôi động viên mẹ, không có nhiều sức thuyết phục cho lắm.

-Dĩ nhiên mẹ có thể, - mẹ khẳng định.

Trước đây tôi cũng đã từng qua cầu cùng mẹ, và đó luôn luôn là một sự mạo hiểm. Chúng tôi lên cầu, cả hai sợ hãi nhìn xuống dưới, nín thở cho tới khi chạm đất ở bờ bên kia.

-Mẹ lái tốt lắm. - Tôi nói.

-Không vấn đề gì. - Cuối cùng mẹ cũng thốt nên lời.

Lúc đầu chúng tôi không thấy ai trong gia đình Latcher trên đồng, nhưng khi tiến tới gần nhà, tôi thấy rải rác vài cái mũ rơm cúi sâu trong ruộng, và ở xa tận phía cuối cánh đồng. Tôi không biết họ có nghe thấy chúng tôi hay không, nhưng họ không dừng làm việc. Chúng tôi đỗ xe gần hành lang và đám bụi phủ mù mịt xung quanh. Chúng tôi chưa kịp xuống xe, bà Latcher đã xuất hiện ngoài hành lang trước, lau lau hai tay vào mảnh giẻ. Bà dường như đang nói chuyện một mình và có vẻ rất lo lắng.

-Xin chào, cô Chandler!

Tôi không biết tại sao bà không dùng tên mẹ. Bà lớn tuổi hơn và ít nhất có hơn mẹ tới sáu đứa con.

-Xin chào, chị Darla! Chúng tôi mang tới ít rau củ.

Hai người phụ nữ đối mặt nhau.

-Tôi rất mừng khi cô tới đây. - Giọng bà Latcher lo lắng.

-Có chuyện gì vậy?

Bà Latcher nhìn lướt qua tôi, nhưng chỉ một giây.

- Tôi cần sự giúp đở. Đó là Libby. Tôi nghĩ nó sắp sinh.

-Sắp sinh ư? - Mẹ ngạc nhiên như thể chưa từng biết.

-Vâng. Tôi nghĩ nó đang chuyển dạ.

-Vậy chúng ta phải gọi bác sĩ.

-Ôi, không. Chúng tôi không thể làm việc đó. Không ai có thể biết được việc này. Không một ai. Việc này cần giữ im lặng.

Tôi di chuyển xuống cuối xe, và hơi thu mình lại để bà Latcher không thể thấy. Theo cách đó, tôi nghĩ bà sẽ nói nhiều hơn. Một điều gì đó có vẻ nghiêm trọng hơn, và tôi không muốn bỏ lỡ thông tin.

-Chúng tôi quá xấu hổ, - giọng bà như vỡ ra. - Nó không cho chúng tôi biết ai là bố đứa trẻ, và ngay lúc này tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ muốn đứa trẻ sinh ra ở đây.

-Nhưng chị cần bác sỹ.

-Không đâu, thưa cô. Không ai có thể biết về việc này. Nếu bác sỹ tới, vậy thì toàn bộ hạt của chúng ta sẽ biết. Cô nên giữ im lặng, cô Chandler. Cô có thể hứa với tôi không?

-Để tôi xem cô bé nào, - mẹ không trả lời câu hỏi. Hai

người phụ nữ bước vào nhà và mẹ nói với lại. - Luke, con ở tại chỗ này nhé!

Ngay khi họ biến vào trong, tôi bước quanh nhà và hé mắt nhìn vào ô cửa sổ đầu tiên. Đó là phòng khách chật chội với những tấm đệm cũ bẩn thỉu trên sàn. Tại ô cửa kế tiếp, tôi nghe thấy giọng nói của họ. Tôi cứng người và lắng nghe. Cánh đồng bông ở đằng sau.

-Libby, đây là cô Chandler, - bà Latcher giới thiệu. - Cô ấy tới đây để giúp con.

Libby rên rỉ gì đó tôi không thể hiểu. Chị ấy dường như rất đau. Sau đó tôi nghe thấy chị lẩm bẩm.

-Cháu rất lấy làm tiếc.

-Việc này sẽ ổn thôi, - mẹ nói. - Hiện tượng chuyển dạ bắt đầu từ lúc nào?

-Khoảng một tiếng trước, - bà Latcher trả lời.

-Con sợ quá, mẹ ơi, - giọng Libby to hơn, rõ ràng rất sợ hãi. Hai người lớn cố an ủi Libby.

Tôi không có nhiều kinh nghiệm gì về vấn đề mổ xẻ phụ nữ. Tôi khá háo hức xem một cô gái mang thai. Nhưng tiếng chị ấy kêu ngay sát cửa sổ, và nếu bị bắt gặp nhìn trộm, tôi sẽ bị cha đánh suốt một tuần mất. Cảnh phụ nữ chuyển dạ không được phép nhìn, vậy đây chắc chắn là một trong số những tội lỗi kinh khủng nhất. Thậm chí tôi có thể bị đâm mù mắt mất thôi.

Nhưng tôi không thể kìm chế được bản thân. Tôi cúi mình và núp dưới cửa sổ. Tôi vừa cởi mũ rơm ra và chuẩn bị nhô lên thì một cục đất phóng tới, chỉ cách đầu tôi có hai bộ. Nó đập bộp vào một bên nhà, rơi xuống tấm ván ọp ẹp và làm cho cánh phụ nữ kinh hãi đến nỗi họ hét lên. Đất bắn tung toé và văng vào mặt tôi. Tôi vấp phải nền

đất và chuồn khỏi chỗ cửa số. Sau đó tôi quay lại và nhìn ra cánh đồng.

-Đó chính là thằng bé của mày đây, - một giọng nói cất lên.

Tôi nhìn vào cửa sổ và thoáng thấy đầu bà Latcher. Một lần nữa lại đụng đầu với Percy, và tôi chạy ra chỗ xe tải như một con chó bị bỏng nước sôi. Tôi trèo lên, đóng kín cửa, và chờ mẹ.

Percy biến vào đồng bông. Và tôi muốn rời khỏi đây trước khi đám người nhà Latcher còn lại kéo về.

Hai đứa trẻ, một trai một gái, chập chững xuất hiện trên hành lang, cả hai đều trần truồng, và tôi tự hỏi không rõ bọn chúng nghĩ gì về việc cô chị cả sắp sinh một đứa trẻ. Chúng chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Mẹ bước ra vội vã, bà Latcher theo sát gót, và đang nói rất nhanh khi họ bước tới bên xe.

-Tôi sẽ gọi Ruth, - mẹ nói, có nghĩa là Gran.

-Hãy làm ơn, và nhanh lên nhé! - Bà Latcher khẩn cầu.

-Ruth đã làm việc này vài lần rồi.

-Làm ơn gọi bà ấy giúp tôi. Và làm ơn đừng kể cho ai. Chúng tôi có thể tin tưởng vào cô được không, cô Chandler?

Mẹ mở cửa xe và leo lên.

-Dĩ nhiên chị có thể.

-Chúng tôi rất xấu hổ, - bà Latcher lau nước mắt. - Làm ơn đừng nói gì cho ai nhé.

-Được rồi, chị Darla, - mẹ xoay chìa khóa. - Tôi sẽ trở lại trong vòng nửa tiếng.

Xe chạy lùi, sau vài lần chạy rồi khựng lại, chúng tôi cũng khởi động được xe và rời khỏi nhà Latcher. Mẹ lái xe nhanh hơn, và việc này khiến mẹ tập trung cao độ.

-Con có thấy Libby Latcher không? - Cuối cùng mẹ hỏi.

-Không, thưa mẹ, - tôi trả lời nhanh và quả quyết. Tôi biết là sẽ có câu hỏi này.

-Con chắc chứ?

-Vâng, thưa mẹ.

-Con làm gì bên ngoài?

-Con đang đi dạo quanh thì Percy ném đất vào con. Chính là cục đất đã đập vào nhà đấy. Đó không phải lỗi ở con, là do Percy. - Tôi khẳng định, và tôi biết mẹ muốn tin tôi. Còn có nhiều chuyện quan trọng hơn trong tâm trí mẹ.

Chúng tôi dừng lại bên cầu. Mẹ di chuyển xuống thấp, nín thở và lại nói.

-Bám chắc vào, Luke!

Gran đang rửa mặt mũi chân tay chỗ máy bơm và định chuẩn bị bữa tối. Tôi phải chạy mới theo kịp mẹ.

-Chúng ta cần tới nhà Latcher, - mẹ nói. - Cô bé đang chuyển dạ, và mẹ con bé muốn mẹ giúp đỡ.

-Ôi, chúa ơi! - Gran nói, đôi mắt mệt mỏi của bà ngay lập tức sáng lên. - Vậy là nó thật sự có mang.

-Chắc chắn rồi. Nó đã chuyển dạ hơn một tiếng.

Tôi cố lắng nghe và thấy thích thú vì mình có phần tham gia, thì bỗng nhiên và vì lý do không rõ ràng, cả hai người quay lại và nhìn tôi chằm chằm.

-Luke, đi vào nhà! - Mẹ nghiêm nghị hơn, và chỉ tay như thể tôi không biết ngôi nhà ở đâu.

-Con sẽ làm gì? - Tôi cảm thấy bị tổn thương.

-Đi đi. - Mẹ cương quyết, và tôi đành phải bỏ đi.

Việc tranh cãi sẽ không đưa tôi tới đâu. Hai người lại tiếp tục thì thầm nói chuyện. Và tôi ra ngồi ở hành lang cho tới khi nghe tiếng mẹ.

-Luke, chạy ra đồng gọi cha về đây! Mẹ và bà cần cha!

Nhanh lên đấy! - Gran tiếp lời.

Bà đang nóng lòng về viễn cảnh hành nghề bác sỹ với một bệnh nhân thực sự.

Tôi không muốn, quay lại cánh đồng, và tôi hẳn sẽ tranh cãi nếu Libby Latche không sắp sinh em bé vào bất cứ lúc nào.

-Vâng, thưa mẹ. - Tôi cố chạy hết tốc lực.

Cha và Pappy ở chỗ toa moóc, đang cân lượt bông cuối cùng trong ngày. Lúc này đã gần năm giờ chiều, và gia đình Spruill đang tập trung bên đống bao tải đầy. Nhóm Mexico vẫn chưa thấy đâu.

Tôi cố kéo cha sang một bên và giải thích tình hình. Cha nói gì đó với Pappy và chúng tôi chạy vội về nhà. Gran đang sắp xếp một số thứ - cồn khử trùng, khăn lau, thuốc giảm đau, các loại chai thuốc kinh khủng sẽ làm cho Libby quên đi việc sinh nở. Bà sắp xếp kho thuốc trên bàn bếp, và tôi chưa bao giờ thấy bà nhanh nhẹn như vậy.

-Rửa ráy tay chân đi! - Bà nói nhanh với cha. - Con lái xe đưa mẹ và vợ con tới đó. Nhanh lên!

Tôi có thể nói là dù không thích thú lắm khi phải dính vào việc này, nhưng cha không định tranh cãi với bà.

-Cháu cũng đi rửa ráy,

-Con sẽ không đi đâu hết, - mẹ nói với tôi.

Mẹ đang đứng bên bồn rửa trong bếp, thái cà chua. Pappy và tôi sẽ ăn nốt thức ăn từ bữa trưa cùng cà chua và dưa chuột.

Họ rời đi trong vội vã, cha lái xe, mẹ ngồi giữa cha và Gran. Cả ba người vội vàng tới cứu Libby. Tôi đứng trên hành lang trước và nhìn theo đám bụi đằng sau xe tải cho tới khi nó dừng lại bên bờ sông. Tôi thật sự muốn được đi.

Bữa tối gồm đậu và bánh quy nguội. Pappy ghét ăn thức ăn thừa. Ông nghĩ là nhẽ ra cánh phụ nữ nên chuẩn bị bữa tối trước khi tới nhà Latcher, sau đó, ông lại phản đối việc cung cấp cho họ thực phẩm.

-Ông không hiểu tại sao cả hai phụ nữ lại phải đi, - ông lầu bầu khi ngồi xuống. - Bọn họ tò mò như mèo, đúng không, Luke? Bọn họ không thể chờ đợi ở chỗ đó, và nhìn cô bé mang thai ấy.

-Đúng, thưa ông. - Tôi đồng tình.

Ông cầu Chúa phù hộ cho thức ăn với lời cầu nguyện nhanh, và chúng tôi ăn trong im lặng.

-Đội Cardinal đang đấu với đội nào? - Ông hỏi.

-Đội Red ạ.

-Cháu muốn nghe đài không?

-Có chứ ạ.

Mỗi tối chúng tôi đều nghe các trận đấu. Còn việc gì để làm hơn nữa đây?

Chúng tôi dọn bàn và xếp đống bát đĩa bẩn vào bồn. Không đời nào Pappy nghĩ tới việc rửa bát; đó là việc của phụ nữ. Sau khi trời tối, chúng tôi ngồi trên hành lang, ở vị trí thường ngày, chờ đợi Harry Caray và đội Cardinal. Bầu không khí nặng nề và vẫn nóng hầm hập.

-Sinh một đứa trẻ phải mất bao nhiêu thời gian hả ông? - Tôi hỏi.

-Cũng tùy.

Chờ đợi mãi không thấy ông nói gì thêm, tôi lại hỏi.

-Tùy vào cái gì ạ?

-Ồ, rất nhiều thứ. Đứa thì ra ngay, còn đứa khác có khi mất vài ngày.

-Sinh cháu mất bao lâu?

Ông suy nghĩ một lát.

-Ông không nhớ nữa. Con đầu thường sinh lâu hơn.

-Ông không có mặt ở đó à?

-Không. Ông ở chỗ máy kéo. - Việc ra đời của những đứa trẻ không phải vấn đề Pappy thích bàn luận, và cuộc nói chuyện chậm lại.

Tôi thấy Tally chuồn khỏi sân trước và biến vào trong bóng tối. Gia đình Spruill đang tụ tập nấu ăn bên đống lửa.

Đội Red đạt được bốn lượt chạy ngay ở lượt chơi đầu. Pappy khó chịu nên đi ngủ. Tôi tắt đài và ngồi trên hành lang, theo dõi Tally. Lúc sau, tôi nghe tiếng Pappy ngáy.