- 5 - Nancy trở thành tù nhân
Ngay khi xuống xe lửa ở Beckenham, Henry bảo với Nancy rằng ông ta phải chạy đi mua sắm một chút. Nancy với Isobel đón một chiếc taxi. Họ xuống xe ở một góc đường. Một lát sau Henry cũng có mặt ở đó, ông ta đi trên một chiếc taxi khác nhưng không mang theo đồ gì mới mua cả.
Họ mang những chiếc vali nặng nề bước nhanh xuống một con đường yên tĩnh vắng vẻ, rồi dừng lại ở một ngôi nhà lớn có vẻ âm u. Trên cánh cửa có sơn số 12. Phía trong, những bụi cây rậm rạp mọc đầy ở khu vườn nhỏ trước nhà. Henry nhanh chóng mở cửa và họ bước vào.
Khi họ đi vào trong nhà tới một phòng bếp lớn, Nancy liền ngồi xuống bàn ăn.
“Em sẽ lên lầu dọn phòng, Isobel nói với Nancy.
“Còn anh Henry thì pha cà phê nóng cho tất cả chúng ta đi.”
Isobel đi lên lầu còn Henry thì pha cà phê. Sau khi uống xong cà phê, Nancy cảm thấy buồn ngủ.
“Em đã mệt sau chuyến đi dài rồi,” Nancy nghe Henry nói. “Anh sẽ giúp em lên lầu đi ngủ nhé.”
Khi Nancy thức dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng lạ lẫm. Trời còn tối và cô không biết mình đang ở đâu. Cô cảm thấy mệt và lại ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng. Vừa lúc đó Isobel đi vào phòng với một khay thức ăn sáng.
“Chị không được khỏe đâu,” Isobel nói. “Chị phải nằm yên ở đây cho đến khi khỏe hơn. Em mang ít nước cam cho chị uống đây.”
“Anh Henry đâu rồi?” Nancy hỏi.
“Hôm nay anh ấy có công việc làm ăn ở thị trấn,” Isobel đáp. “Anh ấy sẽ lên thăm chị lúc nào anh ấy về.”
Nhưng Henry đã không hề lên thăm cô. Chỉ là Isobel quay lại với thức ăn trưa. Sau bữa trưa, Isobel giúp Nancy ra khỏi giường và đi vào phòng tắm.
“Chị cảm thấy lạ lắm,” Nancy nói. “Chị nghĩ là chị ốm mất rồi.”
“Đúng vậy,chị ốm rồi đấy,” Isobel nói. “Nhưng chị sẽ sớm khỏe lại thôi.”
“Anh Henry đâu rồi?” Nancy lại hỏi.
“Anh ấy sẽ sớm về ngay mà,” Isobel đáp. Nhưng Henry đã không đến. vẫn là Isobel mang bữa ăn chiều cho cô. Sau bữa ăn, Nancy lại cảm thấy mệt và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Nancy dậy rất trễ. Cô cảm thấy khỏe hơn và ra khỏi giường. Cô chậm rãi bước tới cửa sổ, và nhận ra rằng mình ở trong phòng ngủ trên lầu, tít trên cao so với con đường bên dưới. Nancy cố gắng mở cửa sổ ra, nhưng nó đã bị khóa chặt. Cô lại từ tốn bước về phía cửa ra vào. Nó cũng bị đóng. Có một cánh cửa khác trong phòng không bị đóng, nó dẫn đến buồng tắm. Trong đó có một cái cửa sổ nhưng lại cao tuốt trên trần nhà. Chẳng còn lối nào ra khỏi phòng ngủ cả.
Nancy đâm lo lắng. Tại sao cửa lại đóng nhỉ? Tại sao Henry không tới thăm cô? Nancy bắt đầu sợ hãi. Cô chỉ có một mình, bị nhốt trong một ngôi nhà lớn và vắng lặng. Henry và Isobel đang dự tính chuyện gì? Không biết họ có tính ăn cắp tiền của cô không? Sau lễ cưới, Henry đã bảo Nancy ký một số giấy tờ. Ông ta nói rằng số giấy tờ đó cần cho đám cưới. Nancy đã không đọc kỹ chúng. Cô đã ký cái gì nhỉ? Phải chăng cô đã cho hết tài sản của cô rồi?
Nancy nhận ra rằng cô thật là điên khùng. Cô đã nói với người quản lý khách sạn ở Eastbourne rằng cô sẽ trở về Cheltenham, mà không nói gì về việc sẽ đi với Henry và Isobel. Cô đã không cho ai biết việc cô và Henry sẽ lấy nhau.
Ở Hastings, Nancy không ở cùng khách sạn với Henry, hầu hết thời gian cô đều ở một mình trong phòng và không nói chuyện với ai. Sau đó họ lặng lẽ làm đám cưới với nhau ở một phòng công chứng. Những người làm chứng chỉ là Isobel và một nhân viên vệ sinh. Không ai biết họ đến từ đâu và cũng không ai biết họ sẽ đi đâu.
Cô ngu xuẩn quá đi mất!
Ngày ngày trôi qua, Nancy vẫn bị nhốt trong phòng ngủ trên lầu. Cô không gặp lại Henry lần nào. Nancy biết chắc rằng Isobel đang đầu độc cô. Cô cố gắng không ăn uống những gì ả ta đưa, đã có nước trong buồng tắm, nhưng cô luôn cảm thấy rất đói và lại đành phải nuốt cái gì đó.
Ngôi nhà luôn luôn yên tĩnh, không có vị khách nào đến nhà. Có một người giao sữa đi ngang qua ngôi nhà vào mỗi sáng sớm. Nancy không thể nhìn thấy anh ta từ cửa sổ trên lầu, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng xe của anh ta. Ngoài ra còn có một cậu bé giao báo đi ngang qua đấy ngay sau người giao sữa một lúc. Cô cũng không thể nhìn thấy mà chỉ nghe thấy cậu ta huýt sáo khi đi ngang qua. Nhưng oái oăm hay, người giao sữa và cậu bé đưa báo không bao giờ dừng lại ở ngôi nhà số 12 để giao đồ.
Mỗi lần Isobel vào phòng, Nancy đều hỏi đại loại những câu như thế này:
“Tại sao cô nhốt tôi ở đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nhưng Nancy không bao giờ nhận được câu trả lời vì Isobel chỉ lẳng lặng vào và ra khỏi phòng mà không nói một lời nào cả.
Một lần, Nancy có cơ hội đánh động cho người ta biết cô bị nhốt trong phòng ngủ. Cô nghe thấy ai đó đang lên lầu, cô biết tiếng chân đó không phải là của Isobel. Đó là Henry và một người nữa đi cùng với hắn ta.
Nancy chậm chạp leo xuống giường và đi về phía cánh cửa bị khóa. Cô áp tai vào cánh cửa và nghe ngóng. Cô nghe thấy tiếng phụ nữ, tiếng của một phụ nữ trẻ đang nói chuyện với Henry. Rồi giọng nói ngày càng gần hơn.
“Không cần vào xem phòng này đâu,” tiếng Henry xởi lởi. “Nó cũng giống như mấy cái phòng khác cùng tầng này thôi. Tôi để chìa khóa phòng này ở chỗ nào ấy, không thấy nó đâu cả.”
Bất chợt Nancy hiểu được điều gì đang diễn ra: Henry Jones dự định bán ngôi nhà này.
Nancy sẽ bị giết. Xác của cô sẽ được giấu ở đâu đó trong ngôi nhà này, chôn ở vườn chẳng hạn. Sau đó Henry Jones và em hắn sẽ rời khỏi thị trấn. Người ta sẽ không bao giờ tìm thấy xác của Nancy nữa.
Nancy bắt đầu dùng hai tay đập cửa. Cô hét lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Nhưng chẳng có ai đáp cả. Cô nghe thấy tiếng chân đi xuống cầu thang. Lại một lần nữa cô bị bỏ lại một mình trong căn phòng bị khóa kín ở tầng trên cùng ngôi nhà to lớn vắng vẻ này.