← Quay lại trang sách

- 6 - Thám tử tư Terry Mason

Thứ hai ngày một tháng hai, Terry Mason rời văn phòng lúc năm giờ ba mươi. Trước khi ra khỏi đó, anh bấm cho máy tự động trả lời điện thoại hoạt động. Đây là lần đầu tiên anh sử dụng nó và anh mong rằng nó sẽ được việc. Anh hy vọng sẽ có một lời nhắn nào đó cho anh khi anh quay lại văn phòng vào sáng hôm sau.

Khi đóng cửa văn phòng, anh đọc tấm bảng vừa được gắn lên cửa vào sáng hôm đó.

Terry tự mỉm cười một mình khi bước xuống cầu thang. Cuối cùng anh đã trở thành một thám tử tư.

Đó là một buổi chiều tháng hai lạnh giá, nhưng Terry cảm thấy hạnh phúc khi anh đi đến quán rượu ưa thích của mình, quán Tám Quả Chuông. Anh biết rằng bạn của anh, Sheila Williams, có lẽ đang đợi anh ở đó. Hai người vẫn thường uống nước với nhau vào buổi chiều.

Sheila và Terry đã từng học chung và bắt đầu đi làm cùng lúc với nhau. Terry làm ở Công ty Đầu tư Địa ốc miền Đông Nam, còn Sheila thì làm ở một văn phòng địa ốc có tên “Bedford & Company”. Sheila rất thích công việc của cô, cô thích giúp đỡ mọi người mua và bán nhà.”

Nhưng Terry lại không hài lòng với công việc anh đang làm ở công ty Đầu tư Địa ốc, anh cảm thấy nó thật tẻ nhạt. Anh muốn làm một việc gì đó thú vị hơn.

Thể loại phim và truyện mà Terry thích nhất là trinh thám, anh không bao giờ bỏ sót một bộ phim trinh thám nào trên ti vi. Bộ phim mà Terry khoái nhất là về Perry Mason. Perry Mason là một luật sư người Mỹ, đồng thời cũng là một thám tử. Hai cái tên Terry Mason và Perry Mason nghe có vẻ na ná như nhau. Có lẽ vì vậy, vì cái tên nghe na ná như nhau đó mà Terry mơ ước trở thành một thám tử.

Khi trên ti vi không còn phim hay nữa, Terry chuyển sang đọc truyện trinh thám. Anh đọc tất, từ các câu chuyện về Sherlock Holmes cho đến các cuộc phiêu lưu của Hercule Poirot, rồi Philip Marlowe. Terry không muốn làm việc cả đời trong cái công ty hỗ trợ nhà cửa ấy, mà anh muốn trở thành một thám tử, một thám tử giống như người hùng trong mộng của anh, Perry Mason.

Trước lễ Giáng sinh vài tuần, Terry nhận được thư của một cố vấn pháp luật từ London. Trong thư ông ta báo cho anh biết một người chú của anh đã chết và để lại cho anh mười ngàn bảng. Terry biết mình sẽ phải làm gì. Anh sẽ dùng số tiền đó để làm điều mà anh đã từng luôn ao ước. Anh sẽ trở thành một thám tử - một thám tử tư.

Khi Terry nói cho Sheila biết dự định của mình, cô ta nghĩ rằng anh bị điên.

“Beckenham là một nơi quá nhỏ đối với một thám tử tư,” Sheila nói với anh. “Không ai tìm một thám tử tư ở một nơi nhỏ bé như thế này cả. Tớ biết cậu được mọi người ở Beckenham này yêu mến. Nhưng nếu ai đó ở đây cần một thám tử tư, họ sẽ đến London chứ không tìm cậu đâu.”

Nhưng Terry không để tâm, anh thuê một văn phòng, một điện thoại và một máy tự động trả lời điện thoại. Rồi anh cho đăng một mẩu quảng cáo:

Trên danh thiếp của anh in:

Terry đến quán Tám Quả Chuông lúc sáu giờ. Vào tầm này mỗi chiều, quán rất đông khách. Khi Terry bước vào cửa, có tiếng hoan hô nổi lên ầm ĩ từ đám thanh niên ở chỗ quầy bar.

“Sherlock Holmes giá lâm!”, ai đó hét to. Và thế là tiếng cười và tiếng hoan hô lại lớn hơn.

“Hôm nay có vụ giết người nào không?” Sheila hỏi Terry khi anh ngồi xuống cạnh cô.

Terry không đáp. Anh cầm ly nước lên và bắt đầu từ từ nhấm nháp.

“Hôm nay tớ có chuyện xảy ra lạ lắm,” Sheila nói.

“Chuyện gì vậy?” Terry hỏi bâng quơ.

“Cậu có biết mấy ngôi nhà ở đại lộ Rừng Sồi không?”

“Cậu nói mấy ngôi nhà lớn ở con đường yên tĩnh sau công viên ấy hả?”

“Ừ,” Sheila gật đầu. “Hôm nay tớ có đến xem một căn trong số chúng, ngôi nhà số 12 ấy. Chủ nhà tên là Jones. Ông ta nói là vợ ổng mua nó mấy năm trước đây. Bây giờ ổng muốn bán nó. Ông ta đến văn phòng chỗ tớ cuối giờ chiều thứ sáu và tớ hẹn sẽ đến xem nhà ổng. Tớ đã thỏa thuận sẽ đến đó vào ba giờ trưa nay. Nhưng tớ lầm lẫn sao đấy nên lại đến vào lúc hai giờ. Tớ đã xin lỗi về việc đến quá sớm. Ông Jones đưa tớ vào nhà nhưng trông ông ta có vẻ không vui khi tớ đến sớm. Ông ta đưa tớ đi xem hết ngôi nhà, nhưng suốt lúc ấy dường như ổng chăm chú nghe ngóng cái gì đó.”

“Chỉ vậy thôi hả?” Terry mỉm cười chế giễu.

“Không,còn nữa,” Sheila đáp. “Có ba phòng ở tầng trên cùng. Ông ta cho tớ xem hai phòng, còn phòng thứ ba thì bị khóa và ông ta nói là không tìm thấy chìa khóa để mở. Vì vậy bọn tớ đi xuống lầu. Thế rồi tớ bỗng nghe thấy...”

“Nghe thấy cái gì?”

“Tiếng đập cửa và một giọng nói. Tiếng ai đó gọi cầu cứu. Khó nghe được lắm nhưng tớ chắc chắn là đã nghe thấy nó.”

“Thế cậu đã làm gì lúc đó?” Terry hỏi, và bắt đầu bị hấp dẫn bởi câu chuyện của Sheila.

“Chẳng làm gì cả,” Sheila đáp. “Tớ giả vờ như không nghe thấy gì. Chắc là ông Jones nghĩ rằng tớ không nghe thấy gì đâu.”

“Lời giải thích dễ ẹt,” Terry nói.

“Thế lời giải thích là gì, hở Ngài Thám tử tư?”

“Ông Jones có một đứa con trai hay con gái hư đốn nào đó nên bị nhốt trong phòng như một sự trừng phạt vậy.”

“Ông ta sống với em gái mà,” Sheila đính chính. “Ông ta đã nói với tớ là vợ ổng đã chết trong kỳ nghỉ hè năm ngoái. Mà tớ bảo đảm rằng đó là giọng phụ nữ, chứ không phải là giọng con nít.”

Terry suy nghĩ giây lát.

“Thôi được rồi,” anh nói. “Tớ đồng ý với cậu. Có vẻ thú vị đấy. Đây sẽ là vụ làm ăn đầu tiên của tớ. Nhưng tớ chắc là điều đó sẽ được giải thích một cách dễ dàng thôi.”