← Quay lại trang sách

- 18 - 19 - Ý kiến của Sheila

Chiều tối hôm đó, Terry đến quán Tám Quả Chuông như thường lệ. Anh được mọi người hoan hô nhiệt liệt khi vừa bước vào trong quán. Mọi người đều đã đọc báo, họ đã nhìn thấy hàng chữ ngay trên trang nhất: “Anh đã cứu sống mạng tôi”.

Giờ đây Terry đã nổi tiếng, không còn những lời châm chọc về Sherlock Holmes nữa. Anh là một người hùng.

Nhưng có một người lại không hề hài lòng với Terry chút nào. Đó chính là Sheila, cô đang ngồi trong quán rượu với gương mặt giận dữ.

“Đây là vụ của tớ,” Sheila nói. “Chính tớ là người bắt đầu mọi chuyện mà. Vậy mà đến phút cuối cậu lại cho tớ ra rìa. Tại sao cậu không cho tớ biết kế hoạch của cậu? Tớ cũng giúp cậu được mà.”

“Nhưng cậu đã cười nhạo tớ,” Terry đáp.

Sheila phải công nhận rằng cô đã từng cười nhạo Terry. Thế là hai người đều cười xòa và làm hòa với nhau.

“Hiện giờ Nancy Roberts đang ở đâu vậy?” Sheila hỏi Terry.

“Ở bệnh viện.”

“Chúng mình đến thăm cô ta đi,” Sheila đề nghị.

Terry cho rằng ý kiến đó rất tuyệt và cả hai liền đi tới bệnh viện.

Nancy đã cảm thấy khá hơn, cô luôn miệng cảm ơn Terry khiến anh ngượng ngùng.

“Bọn chúng đang thực hiện kế hoạch giết tôi chết. Tôi chắc mà,” Mancy nói với họ. “Bọn chúng đã có kế hoạch ngay từ lúc bắt đầu. Nhưng anh đã chặn được bàn tay sát nhân của chúng. Anh đã cứu mạng tôi.”

Rồi Sheila hỏi về bà Peters, nhưng Nancy lại chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ.

“Trước khi đến Eastbourne, tên Jones đã làm ăn ở Brighton,” Nancy kể. “Rồi sau ngày Tết, hắn lại làm ăn ở Hastings. Đấy chính là nơi mà chúng tôi đã làm đám cưới.”

“Tất cả những thị trấn đó đều nằm trên vùng bờ biển phía nam,” Sheila đột nhiên nhận xét.

“Đúng yậy,” Nancy gật đầu. “Chúng đều nằm trên vùng bờ biển phía nam và rất gần nhau.”

“Đầu tiên hắn ở Brighton, sau đó là Eastbourne, và cuối cùng là Hastings. Chẳng lẽ điều đó không khiến cậu nghĩ đến điều gì ư?” Sheila quay qua hỏi Terry.

“Nghĩ đến điều gì?” Terry hỏi ngược lại.

“Đấy toàn là những nơi nghỉ dưỡng, là nơi mà không ai biết được cậu là ai. Điều đó thật dễ dàng cho một gã đàn ông cưới một người đàn bà ở Brighton và cưới một bà khác ở Hastings.”

“Ý hay đấy,” Terry thốt lên. “Tớ sẽ đến Brighton và tìm văn phòng công chứng chỗ đó.”

“Nhưng ai sẽ trả tiền cho công việc này?” Nancy hỏi.

“À, dĩ nhiên một thám tử tư luôn luôn làm việc cho một khách hàng,” Terry đáp.

“Vậy thì,” Nancy tiếp nối. “Tôi sẽ làm khách hàng của anh. Tôi muốn anh tìm thêm thông tin về Jones. Tôi muốn biết hắn có đủ cơ sở pháp lý để làm chồng tôi hay không. Nếu hắn đã cưới bà Peters, thì hắn không thể cưới tôi được.”

“Trừ khi bà Peters đã chết trước khi hắn cưới chị,” Sheila lên tiếng.

Ngày hôm sau Terry đi Brighton. Anh không phải mất nhiều thời gian để phát hiện ra Henry Jones đã cưới bà Peters vào tháng tám năm ngoái. Và một trong những người làm chứng là cô Isobel Jones.

Nhưng bà Peters ở đâu nhỉ? Câu hỏi đó phải được trả lời. Terry tìm một số địa chỉ ở chỗ phòng công chứng. Địa chỉ của bà Peters là một khách sạn ở Brighton, còn tên Jones thì lại có địa chỉ ở Canterbury.

Terry lập tức đón xe lửa tới Canterbury. Chẳng bao lâu anh đã tìm ra được ngôi nhà mà hắn dùng làm địa chỉ. Anh nhấn chuông nhưng không ai đáp cả.

Terry vòng ra phía sau nhà. Có một khu vườn lớn ở đây, những bụi cây mọc rậm rạp khắp nơi. Terry bước chầm chậm quanh khu vườn và quan sát kỹ càng. Cuối cùng anh đã tìm thấy cái anh đang tìm.

Vâng, anh hoàn toàn chắc chắn. Một cái hố lớn dưới mấy bụi cây và bên trên thì được phủ lá che kín. Cảnh sát đã tìm nhầm chỗ rồi. Họ đang xới tung vườn ngôi nhà số 12 đại lộ Rừng Sồi. Đáng lý họ phải tìm xác bà Peters tại khu vườn ở Canterbury này mới đúng.

19.

“Tôi đã có chồng hay chưa?”

Xác bà Peters được tìm thấy ở khu vườn ở Canterbury. Một lần nữa tên tuổi của Terry lại xuất hiện trên báo. Nhưng lần này thì có cả tên Sheila. Trong một cuộc phỏng vấn với phóng viên, Terry nói rằng chính Sheila đã cho anh những ý kiến khiến anh đi đến Canterbury.

giờ đây đã khá hơn. Sheila và Terry tìm thấy cô đang ngồi trên một chiếc ghế khi họ đến thăm cô ở bệnh viện.

Nancy choáng váng khi nghe Terry kể lại những gì anh đã phát hiện ra. Bây giờ thì cô đã hiểu rõ Jones đã có kế hoạch đối với cô như thế nào. Nếu Terry và Sheila không khám phá ra ngôi nhà số 12 đại lộ Rừng Sồi, thì giờ đây cô đã nằm gọn dưới một huyệt mộ trong vườn.

“Nhưng nếu bà Peters đã chết trước khi hắn cưới tôi, vậy tôi vẫn là ‘vợ’ của Henry chứ hả,” Nancy nói, giọng hãi hùng.

“Tôi không nghĩ là chị đã cưới Henry Jones đâu,” Terry nói. “Tôi đã phát hiện ra một việc rất thú vị khi ở Brighton. Tôi đã đến khách sạn nơi Isobel đã ở. Chẳng có Cô Isobel Jones nào cả, mà chỉ có một Bà Isobel Jones thôi. Tôi không nghĩ ả ta là em gái của Jones đâu, mà ả chính là vợ của hắn! Tôi đã báo cho cảnh sát biết. Bảo đảm cuối cùng họ cũng chứng minh được bọn chúng là vợ chồng cho mà xem.”

Phiên tòa xử Henry Jones và vợ hắn, Isobel, được đăng trên trang nhất các tờ báo.

VỤ XÉT XỬ TÊN SÁT NHÂN BẰNG CHẤT MÓOC - PHIN

Phiên toà xét xử Henry Jones và vợ của hắn Isobel. Đã kết thúc từ ngày hôm qua

Cả hai bị buộc tội đã giết chết cô Angela Peters ngụ tại nhà số 12, đại lộ Rừng Sồi và mưu toan giết hại cô Nancy Roberts quê ở Chetlenham.

Bọn chúng bị tuyên án tù chung thân.

Còn Terry Mason, một thám tử tư, được cám ơn nồng nhiệt vì những gì anh đã giúp cho cảnh sát

HẾT