- 17 - Bà Peters đang ở đâu?
Một chiếc xe cứu thương tới và Nancy được đưa lên xe. Cô ta quay đầu về phía Terry để cảm ơn anh.
“Anh đã cứu sống mạng tôi,” cô nghẹn ngào nói.
Sau đó cảnh sát đưa Jones cùng với em gái hắn về đồn, Terry và Bill cũng đi đến đó.
Terry kể cho cảnh sát nghe việc Sheila đã nghe thấy giọng nói trong phòng ngủ trên lầu ngôi nhà phố 12 ra sao và Bill, Tom đã nói cho anh biết điều gì.
“Tôi đã tưởng rằng người đàn bà trong phòng ngủ đó là bà Peters,” anh nói. “Tôi nghĩ rằng bà ấy đang bị nhốt trong chính ngôi nhà của bà ấy. Và khi tôi biết được người đàn ông đó đào một cái huyệt trong vườn sau thì tôi liên tưởng ngay cái huyệt đó là cho bà Peters.”
“Vậy thì cô ta là ai? Còn bà Peters đâu rồi?” viên cảnh sát liền hỏi.
“Phần còn lại đó là của các anh,” Terry đáp. “Tôi đã làm xong nhiệm vụ của tôi rồi, giờ thì đến lượt các anh ra tay.”
“Đúng vậy,” viên cảnh sát nói. “Phải xới tung ngôi nhà đó lên thôi.”
Cả ngày hôm đó cảnh sát đào khắp vườn ngôi nhà số 12, nhưng họ không tìm được gì hết. Đồng thời họ cũng khai thác được rất ít từ Jones và em gái của hắn.
“Tôi không giết ai cả. Bọn họ chết nhưng không phải là do tôi giết.” tên Jones cứ lặp đi lặp lại câu đó.
Chiều hôm đó, Nancy Roberts đã có thể kể cho cảnh sát nghe câu chuyện của cô. Cô kể cho họ biết cô đã quen Isobel và anh trai ả ở Eastbourne như thế nào, cô làm đám cưới ở Hastings và đi cùng với họ về Beckenham rồi họ giam cô trong cái phòng ngủ trên lầu ra sao. Đồng thời cô cũng cho họ biết cô nghi ngờ rằng bọn chúng thuốc cô khiến cô ngủ li bì suốt ngày.
Cảnh sát sục sạo khắp ngôi nhà số 12 nhưng họ không tìm thấy viên thuốc nào cả. Nhưng khi kiểm tra va li của Jones, họ đã phát hiện ra những vỉ thuốc moóc-phin. Họ đã bắt giữ Jones và em gái hắn, nhưng họ lại không tìm thấy dấu vết nào về nạn nhân Peters. Bà ta đâu rồi nhỉ?