CHƯƠNG 24 Thứ Sáu
OTTO TANGEN
Otto Tangen trở mình nằm nghiêng. Toàn thân gã đang ướt đẫm mồ hôi sau một đêm hè oi bức nữa, nhưng đó không phải điều khiến gã thức giấc. Gã nhoài người nhấc điện thoại lên, cái giường gãy phát ra tiếng kẽo kẹt thấy ghê. Nó đã sập xuống giữa đêm khuya cách đây hơn một năm, lúc Otto và cô nàng Aud-Rita, nhân viên tiệm bánh, đang mải mê hành lạc trong tư thế vắt ngang giường. Giờ thì, Aud-Rita người mỏng như lá lúa, còn Otto đã vượt mốc một trăm mười cân hồi mùa xuân năm ngoái, và trong căn phòng tối đen, cả hai phát hiện ra rằng các loại giường có chức năng nâng đỡ lực tác động theo chiều dọc của chúng chứ không phải chiều ngang. Lúc ấy Aud-Rita đang nằm dưới mình gã và Otto đã phải lái xe đưa cô ả tới phòng cấp cứu ở Hønefoss để xử lý cái xương đòn bị rạn. Cô ả tức điên lên, và trong cơn gào thét rủa sả, ả dọa sẽ kể hết với Nils, bạn trai ả đồng thời cũng là thằng bạn thân nhất và duy nhất của Otto. Thời điểm đó Nils nặng một trăm mười lăm cân, lại còn khét tiếng là nóng nảy. Nghe ả dọa thế, Otto cười sằng sặc đến mức gần như bị tắc thở và kể từ đó trở đi, cứ thấy gã đặt chân tới tiệm bánh là Aud-Rita lại quắc mắt nhìn gã đầy tức tối. Việc này khiến gã buồn, vì dù sao đi nữa, đêm hôm ấy vẫn là một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ đối với gã. Và đó cũng là lần cuối cùng gã được chơi gái.
“Harry Sounds nghe,” gã hổn hển nói vào điện thoại.
Gã đặt tên công ty theo tên nhân vật của Gene Hackman trong bộ phim đã góp phần định hình phong cách làm việc và phong cách sống sau này của gã về nhiều mặt: The Conversation, tác phẩm được Francis Ford Coppola sản xuất năm 1974, xoay quanh một chuyên gia nghe lén. Trong số ít bạn bè người quen của Otto, chẳng có ai từng xem phim này cả. Còn riêng gã thì đã xem tới ba mươi tám lần. Khi nhận ra chỉ một thiết bị công nghệ nhỏ xíu cũng có thể giúp gã biết được nhiều điều về cuộc sống của những người xung quanh, ở tuổi mười lăm, gã đã tậu chiếc micro đầu tiên, nhờ đó gã phát hiện ra bố mẹ gã nói với nhau những gì lúc ở trong phòng ngủ. Kể từ hôm sau, gã bắt đầu tiết kiệm tiền để mua chiếc camera đầu tiên.
Giờ gã đã ba mươi lăm tuổi, có trong tay khoảng một trăm chiếc micro, hai mươi tư cái camera và thằng con trai mười một tuổi, kết quả của việc ăn nằm với một người đàn bà trên chiếc xe buýt lưu động của gã ở Geilo vào một đêm mùa thu ẩm ướt. Chí ít gã cũng thuyết phục được cô ta đặt tên con là Gene. Có điều, gã vẫn sẵn lòng thú nhận, không chút do dự rằng, về mặt tình cảm, gã gắn bó với bộ micro còn hơn với con đẻ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong bộ sưu tập của gã có cả những chiếc micro boom hiệu Neuman từ thập niên năm mươi và micro định hướng của Offscreen. Loại thứ hai được thiết kế riêng để sử dụng cùng camera quân đội và ngày ấy gã từng phải lặn lội sang tận Mỹ để mua chui, còn bây giờ gã có thể đặt mua chúng qua mạng, hoàn toàn không có chút khó khăn gì. Tuy nhiên, vị trí cao quý nhất trong bộ sưu tập của gã thuộc về ba cái micro gián điệp của Nga, có kích thước chỉ bằng đầu đinh mũ. Trên đó không có tên thương hiệu sản xuất, gã đã hốt được chúng trong lần đi dự hội chợ thương mại ở Vienna.
Không chỉ có vậy, Harry Sounds còn là chủ của một trong hai studio lưu động hành nghề theo dõi chuyên nghiệp ở Na Uy. Điều đó có nghĩa, vào những dịp đặc biệt, Otto lại nhận được điện thoại của cảnh sát, Cục An ninh và hiếm hoi hơn nữa là cơ quan tình báo trực thuộc Bộ Quốc phòng. Gã ước gì được cộng tác với họ thường xuyên hơn; gã đã chán ngấy việc lắp đặt hệ thống camera giám sát ở mấy cửa hàng 7-Eleven, Videonova, cũng như những buổi đào tạo đám nhân viên chẳng có tí hiểu biết nào về những nguyên lý phức tạp trong việc theo dõi những khách hàng thiếu cảnh giác rồi. Với nghề này, gã dễ tìm được sự đồng điệu hơn khi làm việc với lực lượng cảnh sát và Bộ Quốc phòng, nhưng các thiết bị cao cấp của Harry Sounds đều có chi phí đắt đỏ, mà theo Otto nghĩ thì gã đang càng ngày càng thường xuyên phải nghe nhiều lời trần tình cũ rích xung quanh vấn đề cắt giảm ngân sách. Họ nói mình đâu phải tốn ngần ấy tiền nếu lắp đặt thiết bị của chính mình tại một căn hộ hoặc nhà riêng ở gần mục tiêu cần theo dõi, tất nhiên là điều đó cũng đúng thôi. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có trường hợp họ không tìm được ngôi nhà nào khả dĩ trong phạm vi gần đó hoặc tính chất công việc đời hỏi những thiết bị xịn hơn mà họ không có được. Những lúc như thế, họ sẽ gọi đến Harry Sounds. Như lúc này chẳng hạn.
Otto chăm chú lắng nghe. Phi vụ lần này có vẻ hay ho đây. Lý do là bởi rõ ràng có rất nhiều căn hộ gần mục tiêu, gã ngờ rằng họ đang giăng lưới để bắt một con cá lớn. Và căn cứ vào tình hình hiện tại, thì chỉ có duy nhất một con cá lớn đến mức ấy vẫy vùng trong nước thôi.
“Là vụ Sát nhân Giao hàng phải không?” gã hỏi, thận trọng ngồi dậy để cái giường không sập xuống ở giữa. Lẽ ra gã nên mua một cái giường khác. Gã không rõ lâu nay gã cứ lần lữa mãi chủ yếu là vì điều kiện kinh tế không cho phép hay vì tình cảm gắn bó với nó. Lý do là gì không quan trọng, nếu cuộc đối thoại này thực sự mang lại cho gã phần thưởng đúng như lời hứa, chẳng bao lâu nữa gã sẽ đủ khả năng tậu một chiếc giường tử tế, vững chãi, được thiết kế riêng. Một chiếc giường hình tròn chẳng hạn. Và sau đó biết đâu gã sẽ tính chuyện “cua” Aud-Rita lần nữa. Bây giờ Nils đã lên một trăm ba mươi lăm cân rồi, và cậu ta trông thật là tởm.
“Chuyện gấp lắm,” Waaler nói, lờ đi câu hỏi của gã, nhưng thế cũng coi như câu trả lời đủ chắc chắn dành cho Otto rồi. “Tôi muốn máy móc được bố trí ngay trong đêm nay.”
Otto phá lên cười.
“Anh muốn cầu thang, thang máy và vô số hành lang chạy khắp ngôi nhà bốn tầng được bố trí đầy đủ máy thu thanh, ghi hình chỉ trong một đêm á? Xin lỗi nhé, ông bạn, nhiệm vụ bất khả thi.”
“Đây là trường hợp ưu tiên đặc biệt và bọn tôi đã để…”
“B-Ấ-T-K-H-Ả-T-H-I. CaspiceHiểu chưa?”
Ý nghĩ đó khiến Otto bật cười khanh khách và cái giường bắt đầu nghiêng ngả.
“Nếu gấp đến thế thì chúng ta có thể tiến hành ngay tối nay, Waaler ạ. Như thế tôi có thể đảm bảo với anh đến sáng thứ Hai là tất cả sẽ đâu vào đây.”
“Đã hiểu,” Waaler nói. “Xin lỗi, tôi ngây thơ quá.”
Nếu Otto có kỹ năng đọc vị giọng nói cũng tốt như kỹ năng thu âm chúng, có lẽ gã sẽ phát hiện ra ngữ điệu của Waaler cho thấy cái trò đánh vần vừa rồi của gã đã khiến vị thanh tra kia khó chịu. Tuy nhiên, lúc này gã còn đang mải làm giảm mức độ cấp bách của vấn đề và tăng thời gian cần thiết để hoàn thành công việc.
“Thôi được, có vẻ chúng ta đã hiểu nhau hơn ít nhiều rồi đấy,” Otto nói, cúi xuống tìm đôi bít tất dưới gầm giường. Nhưng gã chỉ thấy những cục bông bụi và mấy vỏ lon bia.
“Tôi sẽ phải tính thêm tiền công làm qua đêm. Và dĩ nhiên là chưa kể vào dịp cuối tuần nữa.”
Bia! Có lẽ gã nên mua một két bia rồi mời Aud-Rita qua đây ăn mừng gã nhận được công việc này chứ nhỉ? Hoặc Nils - nếu cô ta không đến được.
“Rồi còn một khoản trả trước nho nhỏ cho mớ thiết bị tôi buộc phải thuê nữa. Tôi không có sẵn cả đống đấy đâu.”
“Ừ,” Waaler nói. “Chắc là nó đang ở trong nhà kho của Stein Astrup tại Asker đúng không.”
Otto Tangen suýt nữa đánh rơi cái ống nghe.
“Ôi trời,” Waaler khẽ nói bằng giọng đầy mỉa mai. “Bị nói trúng tim đen rồi phải không? Nó là thứ anh đã quên khai báo sao? Thiết bị được gửi bằng đường thủy từ Rotterdam tới đây à?”
Cái giường sập xuống sàn cùng với một tiếng “rắc”.
“Anh có thể nhờ một vài người bên tôi hỗ trợ anh lắp đặt,” Waaler nói. “Mau xỏ quần vào, vào số cho cái siêu xe buýt của anh rồi tới gặp tôi ở văn phòng của tôi để nghe dặn dò và duyệt qua các sơ đồ bản vẽ.”
“Tôi… tôi…”
“… vô cùng biết ơn anh. Thật tuyệt khi những người bạn tốt có thể hợp tác với nhau, đúng không Tangen? Chỉ cần thông minh một chút, biết giữ mồm giữ miệng và làm sao để nhiệm vụ lần này trở thành nhiệm vụ xuất sắc nhất anh từng thực hiện, thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi.”