← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 4 Cái Nhìn Tội Lỗi-Phần 1

Bản chất của sự hổ thẹn không phải là sai lầm của bản thân chúng ta, mà là do bị người khác nhìn thấy.

Milan Kundera

“Trưởng phòng Tần!” Đại Bảo thở hổn hển chạy vào phòng: “Anh quên mất, hôm nay là ngày giỗ của bà nội anh, anh phải về quê Thanh Hương để chôn cất bà.”

Sáng sớm hôm nay, tôi mở máy tính xem lại những bức ảnh khám nghiệm tử thi của những vụ án tôi từng tham gia điều tra, định chọn ra một số để sử dụng trong cuộc tọa đàm về nghiệp vụ pháp y cho các sinh viên trường Cảnh sát. Mắt nhìn hình, nhưng trong đầu tôi vẫn quanh quẩn với vụ án ngón tay thứ mười một. Đã hai tuần trôi qua, bộ phận điều tra vẫn đang bận rộn điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân Phương Tương và các địa điểm mà nạn nhân đã từng ăn, ngủ, nghỉ, làm việc ở các thành phố Long Phiên, nhưng vẫn chưa lần ra được manh mối nào. Mặt khác, ADN của ngón tay thứ mười một vẫn liên tục được nhập vào trong kho dữ liệu, hết hệ thống tự động đối chiếu lại đối chiếu bằng tay không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có bất cứ thu hoạch nào. Nhân thân của chủ nhân ngón tay đến bây giờ, vẫn không sủi tăm, thi thể của nạn nhân cũng chưa được phát hiện.

Do suy đoán Phương Tương bị sát hại vào ngày 3 tháng Sáu, nên vụ án này được đặt tên là chuyên án Ba Sáu. Mặc dù bộ chỉ huy chuyên án vẫn còn đó, công tác điều tra vẫn đang tiến hành, nhưng không ít cảnh sát đã có tâm lý ngại khó, đều muốn ôm cây đợi thỏ, chờ đến khi có tình hình mới tiếp tục đẩy mạnh công tác điều tra phá án.

Tôi chỉ là một bác sĩ pháp y, những việc có thể làm được đều đã hoàn tất, về phương diện điều tra phá án, thực sự tôi cũng không đưa ra được ý kiến nào. Theo lý mà nói, công tác điều tra sơ bộ được triển khai rất tốt, rất kỹ lưỡng, cũng đã thu được một số manh mối, nhưng tại sao đến tận bây giờ, phía cảnh sát vẫn chưa có được thu hoạch gì? Chẳng lẽ chúng tôi đã bỏ sót điều gì?

Đại Bảo thấy tôi mắt mũi đờ đẫn không trả lời, liền gõ xuống mặt bàn kêu lên: “Này, em có nghe thấy không đấy? Hôm nay, là ngày giỗ bà nội anh, anh phải về nhà chôn cất bà.”

Tôi như choàng tỉnh khỏi cơn mơ: “Hả? À! Xin lỗi, anh bớt đau buồn nhé.”

Đại Bảo nói: “Vâng, không cần bớt nữa, bớt cả năm nay rồi. Bác sĩ pháp y mà còn không nhìn thấu sinh tử hay sao?”

“Một năm? Ngày giỗ? Chôn cất?” Tôi choàng tỉnh: “Anh nói gì sao em nghe không hiểu? Bà anh mất cách đây một năm rồi mà bây giờ, mới chôn cất?”

“Phải, sao thế?” Đại Bảo ngẩn người: “Có gì lạ đâu? Phong tục quê anh là sau khi mất thì đem hỏa táng, tròn một năm sau mới đem chôn hộp tro cốt xuống đất.”

“À, ừ.” Tôi gật đầu: “Đúng là phong tục mỗi nơi một khác. Ở quê em, sau khi người già qua đời, hỏa táng xong, rồi chôn cất luôn.”

“Thế anh về nhé!” Đại Bảo vừa sắp xếp đồ đạc vừa lẩm bẩm: “Làm pháp y thì phải chịu khó tìm hiểu về phong tục của các địa phương chứ.”

“Em đưa anh ra bến xe, tiện thể đến tổ chuyên án Công an thành phố Long Phiên xem vụ án ngón tay thứ mười một có thêm manh mối gì chưa.” Tôi nói.

Đại Bảo vội từ chối: “Ờ… không cần, không cần đâu, xe công giờ quản lý nghiêm lắm, anh đi taxi được rồi.”

Tôi cười, giơ chìa khóa xe đạp điện lên lúc lắc, nói: “Của mình mình dùng, thử con mui trần của em xem sao.”

Hai chúng tôi vừa yên vị trên con xe đạp điện, bỗng 'bụp' một tiếng điếc tai, bánh xe nổ tét.

Tôi nhảy xuống xe, nhìn bánh xe xẹp lép, vô thức đưa tay lên véo bụng: “Chúng ta đi công tác liên miên, suốt ngày cơm hàng cháo chợ, đúng là không thích hợp để chạy xe mui trần.”

Đại Bảo ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tôi lườm anh ta: “Ngày giỗ bà anh mà anh còn cười được à, đúng là cháu con bất hiếu.”

Bỗng nhiên, một chiếc xe cảnh sát lao đánh vèo đến bên cạnh chúng tôi, Lâm Đào ngồi ở ghế lái phụ đưa tay vẫy: “Đang bảo sao không thấy hai người ở văn phòng. Có việc rồi, mau đi thôi.”

“Lại có vụ án gì thế?” Tôi hì hục vác con xe đạp điện vào nhà để xe: “Vội thế à? Tớ còn chưa chuẩn bị quần áo.”

“Thành phố Thanh Hương, nạn nhân là hai cô gái, vừa mới phát hiện.” Lâm Đào nói: “Trung tâm chỉ huy vừa ra lệnh cho chúng ta lập tức tới đó.”

“Thanh Hương?” Mắt Đại Bảo sáng lên: “Thế là anh tiết kiệm được mấy chục đồng tiền vé xe rồi.”

* * *

“Phòng quản lý giám định vật chứng sở Công an tỉnh. Sáng sớm nay, có người phát hiện ra hai thi thể phụ nữ trong nhà tắm công nhân nữ của một mỏ than thổ phỉ tại vùng ngoại ô thành phố chúng tôi. Nhân viên kỹ thuật phán đoán sơ bộ là bị sát hại. Vì đây là vụ án có hai nạn nhân, gây ảnh hưởng xấu đến dư luận, cộng thêm hiện trường đã bị phá hủy, gây khó khăn cho công tác phá án, nên đề nghị các chuyên gia kỹ thuật sở Công an tỉnh đến Thanh Hương chỉ đạo phá án. Rất hy vọng nhận được sự giúp đỡ. Phân đội cảnh sát hình sự Công an thành phố Thanh Hương. Ngày 29 tháng 6.”

Khi đã lắc lư trên xe, Lâm Đào đọc fax nội bộ khẩn cấp vừa nhận được, không bỏ sót một chữ: “Đề nghị phòng Pháp y, phòng Pháp chứng nhanh chóng điều chuyên gia cấp tốc đến hiện trường. Trương Hiểu Khê. Mọi người xem này, giám đốc Trương phê duyệt ngay lập tức, nên mới phải vội vàng đi tìm hai người, may mà hai người chưa kịp chạy xa.”

“Nhà tắm? Nhân viên nữ?” Đại Bảo nhìn lên nóc xe, nói: “Lần trước anh có xem một mẩu tin thời sự, có hai cô bạn thân tắm chung, vì chê bai ngực của đối phương mà trở mặt thành thù, đánh chửi nhau ầm ĩ. Vụ này liệu có giống thế không nhỉ? Gây án, rồi tự sát?”

Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến cái phán đoán trời ơi đất hỡi của Đại Bảo, nhắm mắt tranh thủ ngủ một giấc. Mỗi khi phải đối mặt với vụ án hóc búa không phá ngay được, tôi lại ngủ không ngon giấc. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến tôi mới công tác được bảy năm mà trông như đã già đi mười mấy tuổi.

Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy xe đã xuống khỏi đường cao tốc, bèn vội gắng gượng mở choàng đôi mắt chỉ muốn díp lại ra. Phân đội trưởng Trần của phân đội Cảnh sát hình sự Công an thành phố Thanh Hương đã đứng đợi sẵn bên trạm thu phí từ lâu, nhanh nhẹn nhảy lên xe chúng tôi, thân mật vỗ vai tôi, rồi nói: “Đi thôi, tôi dẫn đường, nhân tiện kể qua tình hình cho các anh nghe.”

Phân đội trưởng Trần còn rất trẻ, rất đẹp trai, giỏi ăn nói, là phân đội trưởng Cảnh sát hình sự trẻ tuổi có triển vọng nhất của tỉnh chúng tôi.

Thanh Hương là một thành phố được xây dựng trên than, nói như vậy cũng không ngoa chút nào. Chín mươi phần trăm nguồn thuế thu của thành phố đều đến từ ngành than, thậm chí những địa danh mang tính tiêu biểu của toàn thành phố cũng là Mỏ Một, Mỏ Hai, Mỏ Ba. Dù là khu mỏ, nhưng vùng trung tâm cũng phát triển giống như trung tâm thành phố, những người sống dựa vào nguồn than đã sinh sống nhiều đời ở đây.

“Xảy ra vụ án này tôi mới biết.” Sắc mặt phân đội trưởng Trần đầy bí hiểm: “Ngành than còn có rất nhiều ngành bên rìa, ví dụ, địa điểm xảy ra vụ án là ở một công ty quản lý tài sản.”

“Ví dụ” này đã khiến Đại Bảo thất vọng: “Ờ… công ty quản lý tài sản ở đâu mà chẳng có? Trong khu dân cư, trong công ty, trong chợ đều có cả, bây giờ trường đại học, thậm chí là trong cơ quan công an cũng có bóng dáng của ban quản lý tài sản cả rồi.”

Phân đội trưởng Trần cười tủm tỉm: “Nhưng, công ty quản lý tài sản của ngành than lại có lối đi riêng.”

* * *

Sau khi nghe phân đội trưởng Trần giới thiệu, chúng tôi đều kinh ngạc.

Công ty quản lý tài sản của ngành than thực ra là một ngành treo đầu dê bán thịt chó. Chức trách chủ yếu của họ là sau khi một núi than được vận chuyển đi, trước khi núi than tiếp theo được đắp lên, họ sẽ dọn dẹp 'rác' gồm phần đáy của núi than trộn lẫn với bùn đất. Chữ 'rác' ở đây tôi đã đặc biệt bỏ vào trong ngoặc kép.

Thứ 'rác' này, ngôn ngữ trong nghề gọi là bùn than. Sau khi được công ty quản lý tài sản dọn dẹp, bùn than sẽ không bị đổ đi mà được chuyển đến một cánh đồng hoang gần ga tàu hỏa chở than, tích trữ tại đó. Vậy, bùn than có tác dụng gì? Công ty quản lý sẽ liên kết với một số công ty trung gian mua bán than, trộn lẫn nửa toa xe bùn than với một toa xe than, như vậy sẽ dễ dàng 'hô biến' một toa xe than thành một toa xe rưỡi. Công ty trung gian và công ty quản lý tài sản cùng chia chác lợi nhuận.

Mặc dù đã trộn lẫn, nhưng vì trong bùn than cũng có than, hơn nữa màu sắc tính chất tương đồng, dù khả năng đốt giảm mạnh, nhưng người mua rất khó nhận biết và phát hiện ra. Chính vì vậy, kinh doanh bùn than nhanh chóng trở thành một ngành buôn bán phi pháp rất hời.

Ông chủ công ty quản lý tài sản thường có mối quan hệ mật thiết với bí thư đảng ủy của mỏ than. Ngoài mặt, công ty tài sản bỏ công sức ra dọn 'rác' cho mỏ than, nên hàng năm, mỏ than sẽ chi trả cho công ty quản lý một khoản gọi là phí quản lý tài sản. Chỉ với khoản phí quản lý tài sản này đã đủ để nuôi sống toàn bộ công ty. Cho nên, ông chủ của công ty quản lý tài sản đã tập trung kinh doanh lĩnh vực không vốn siêu lợi nhuận này.

“Các anh đoán xem, lợi nhuận hàng năm của công ty quản lý tài sản kiểu này là bao nhiêu?” Phân đội trưởng Trần hỏi.

“Một triệu?” Tôi nói phóng lên.

“Năm triệu!” Lâm Đào còn mạnh mồm hơn tôi.

Phân đội trưởng Trần lắc đầu, nói: “Hai mươi triệu.”

“Hai… hai… hai mươi triệu?” Đại Bảo kinh ngạc đến xoắn cả lưỡi: “Nhưng, đó là tiền bất chính.”

“Địa điểm tích trữ bùn than của công ty quản lý tài sản thường rất kín đáo.” Phân đội trưởng Trần nói: “Nông dân quanh đó đều biết làm việc trong công ty này hái ra tiền, nên cũng tranh thủ mọi quan hệ quen biết, chạy chọt đủ đường để vào được công ty. Công ty cần lao động khỏe mạnh là có thể tìm được những trai tráng khỏe mạnh nhất vùng. Công ty cần kế toán là có thể tìm được những kế toán tháo vát nhất vùng. Công ty cần nhân viên quan hệ công chúng là có thể tìm được những cô gái xinh đẹp nhất vùng.”

“Không biết bao nhiêu kẻ đã phất lên nhờ vào làm ăn bất chính?” Tôi than thở.

“Ở nước mình thì có doanh nghiệp nào phát đạt mà không làm ăn bất chính?” Lâm Đào nói.

“Cực đoan quá, cực đoan quá.” Tôi phản đối.

“Ờ…” Đại Bảo nói: “Chẳng lẽ ai cũng bỏ mặc cho cái công ty đó thích làm gì thì làm à?”

“Chắc sau khi xảy ra vụ án này, các ban ngành có liên quan sẽ chú ý hơn.” Phân đội trưởng nói: “Không chỉ có vậy, họ còn thuê cả lao động trẻ em. Hai cô gái xinh đẹp, nạn nhân của vụ án này, đều chưa đầy 16 tuổi.”

“Chưa đầy 16 tuổi?” Lâm Đào kêu lên: “Thế họ không đi học à?”

“Cần những cô gái trẻ như thế để làm gì?” Đại Bảo hỏi: “Công việc này cần đàn ông sức vóc chứ.”

“Nhân viên quan hệ công chúng.” Phân đội trưởng Trần nói: “Quan hệ, hiểu không? Là kiểu quan hệ đó đó.”

Nhìn ánh mắt ngơ ngác của Lâm Đào và Đại Bảo, tôi thầm than thở nếu mình cũng được ngây thơ như họ thì tốt biết mấy. Tôi ngắt lời phân đội trưởng Trần: “Anh vẫn chưa nói cho chúng tôi biết về tình hình cơ bản của vụ án đâu nhé.”

“À, phải rồi.” Phân đội trưởng Trần vỗ đầu: “Vụ án là như thế này.”

* * *

Từ ngày 25 đến ngày 28 tháng Sáu, công ty quản lý tài sản thành phố Thanh Hương tạm ngừng hoạt động, nên toàn công ty được nghỉ bốn ngày. Vì được nghỉ dài ngày, nên đa số các nhân viên đều rời khỏi khu ngoại ô hoang vắng, đi xe về quê. Chỉ có hai thiếu nữ trẻ chưa đầy 16 tuổi là Hoàng Dung và Tạ Lâm Diểu muốn ở lại công ty lên mạng miễn phí, nên không về nhà. Bảo vệ trực ban thấy họ có hai người, lại tình nguyện trông nom giúp, nên cũng chuồn về nhà.

Tờ mờ sáng hôm nay, bảo vệ Lưu Kiệt sống ở gần đó đi xe máy quay về công ty.

Trong lúc ngồi trong phòng bảo vệ ăn sáng, anh ta lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vọng trong không gian tĩnh mịch. Hẳn là tiếng xối nước trong nhà tắm.

Công ty quản lý tài sản Thanh Hương ngoài tòa nhà văn phòng được xây dựng khá khang trang, trang thiết bị hiện đại, còn các công trình khác như ký túc xá, nhà tắm, nhà vệ sinh, nhà kho đều xập xệ tồi tàn. Nhà tắm công nhân nữ nằm ở một góc sân, là nhà cấp bốn xây bằng gạch đỏ, cửa kính mờ kiểu cũ. Đám dê xồm trong công ty rất thích nghe tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm công nhân nữ. Cánh cửa sổ cổ lỗ trong nhà tắm cũng không thể ngăn được những ánh mắt nheo nheo nhìn trộm.

Bảo vệ Lưu Kiệt nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn 6 giờ sáng, còn hơn hai tiếng nữa mới tới giờ công nhân đi làm. Đi nhìn trộm lúc này là thích hợp nhất!

Đến gần nhà tắm, Lưu Kiệt nhìn thấy ánh đèn vàng cam bên trong, nhưng lại không nhìn thấy bóng hình đẹp đẽ lẽ ra phải in trên cửa sổ kính mờ. Còn cách mấy mét nữa mới đến nhà tắm, anh ta giẫm phải một vũng nước.

* * *

“Là sao? Nước trong nhà tắm tràn ra khỏi cửa?” Đại Bảo vội hỏi.

Phân đội trưởng Trần gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Cửa nhà tắm vẫn đóng kín à?” Tôi hỏi: “Nạn nhân chết trong nhà tắm đúng không?”

“Đóng kín. Loại khóa kiểu cũ, ở bên ngoài phải dùng chìa khóa mới mở được, bên trong có thể vặn mở trực tiếp.” Phân đội trưởng Trần gật đầu nói: “Nhưng, khóa cửa đã bật ra, có lẽ là bị ai đó dùng chân đạp tung. Bảo vệ nói thấy cửa vẫn đóng, anh ta không đụng vào cửa nên không biết cửa chỉ khép hờ.”

“Sao tôi cứ cảm giác là người trong công ty gây án?” Đại Bảo nói: “Nhìn trộm, sau đó cưỡng hiếp, rồi giết người.”

“Khu vực công ty có cổng không?” Tôi hỏi.

Phân đội trưởng Trần lắc đầu: “Cổng không bao giờ đóng. Vì tòa nhà văn phòng của công ty có hệ thống cửa chống trộm, còn bên ngoài tòa nhà này chẳng có gì đáng giá, nên chỉ cần bảo vệ tòa nhà văn phòng thôi.”

“Từ từ đã!” Lâm Đào nói: “Sao không ai nghĩ như tôi nhỉ, tôi vẫn chưa hiểu tại sao bảo vệ không đẩy cửa vào mà đã biết bên trong có người chết?”

“Bảo vệ nói.” Phân đội trưởng Trần kể tiếp: “Anh ta giẫm phải nước, đang nghĩ không hiểu tại sao nước trong nhà tắm lại tràn ra khỏi cửa, vừa cúi đầu nhìn thì phát hiện ra đôi tất trắng trong giày đã ngả sang màu đỏ. Ngồi xuống nhìn kỹ, mới biết không phải là nước, mà là máu! Chính vì thế, anh ta đã báo cảnh sát luôn.”

Cái Nhìn Tội Lỗi

Phần 2

“Liệu có thể làm một thực nghiệm xem thử vòi nước chảy mấy ngày thì nước mới tràn ra khỏi cửa lênh láng như thế không?” Đại Bảo hỏi.

Vừa mở cửa nhà tắm, mùi máu tanh đã xộc lên nồng nặc. Để dòng nước không tiếp tục phá hỏng hiện trường, bộ chỉ huy đã sai người khóa van nước tổng của công ty quản lý tài sản, nên nước không chảy nữa. Nhưng, trong thời tiết oi bức thế này, nhà tắm lại kín bưng không thông gió, nước nóng lại chảy liên tục rất lâu, nên cho dù đã khóa vòi nước mấy tiếng đồng hồ, nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn cao hơn bên ngoài đến mấy độ. Môi trường nóng ẩm sẽ đẩy nhanh tốc độ phân hủy của thi thể. Chúng tôi vừa bước đến cửa, mùi thối rữa cộng với mùi máu tanh dữ dội đã tấn công thần kinh khứu giác của chúng tôi.

“Trong môi trường thế này thì không thể căn cứ vào nhiệt độ tử thi và mức độ thối rữa để phán đoán thời gian tử vong được, đúng không?” Lâm Đào hỏi.

Có đến mấy lỗ cống cùng thoát nước, nhưng nền nhà vẫn còn đọng nước. Chúng tôi kê đệm khám nghiệm, bước đi từng bước cứ như qua cầu khỉ, tiến lại gần thi thể.

Hai thi thể nằm cách nhau khá xa. Thi thể của cô gái tóc nhuộm vàng nằm sấp trên sàn nhà cách cửa khoảng hai mét, hoàn toàn khỏa thân. Cô gái tóc đen cuộn trong góc trong cùng của nhà tắm, nằm nghiêng, mặt úp xuống sàn, cũng không mặc gì. Khuôn mặt của hai nạn nhân đều bị máu và tóc che kín, không thể nhìn rõ.

“Mức độ phân hủy có liên quan chặt chẽ với môi trường xung quanh.” Tôi lật mí mắt, ấn thử xuống da lưng của thi thể, rồi than thở: “Bụng dưới của nạn nhân đã ngả sang màu xanh lục, lan lên bụng trên, cho thấy đường ruột đã bắt đầu thối rữa. Thường thì trong thời tiết này cần phải ba ngày trở lên. Nhưng, giác mạc của nạn nhân có dạng mây mù, nửa trong suốt, vẫn còn nhìn thấy đồng tử, cho thấy mới tử vong trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Vết hoen tử thi cơ bản đã ổn định, ấn xuống không bị nhạt màu, chứng tỏ đã tử vong được hai mươi tư tiếng đồng hồ trở lên.”

“Vậy là thế nào?” Lâm Đào hỏi.

“Trong trường hợp này, độ đục của giác mạc và tình trạng của vết hoen tử thi sẽ phản ứng chân thực nhất thời gian tử vong. Trong môi trường nóng ẩm, nội tạng thối rữa nhanh hơn cũng là chuyện bình thường.” Tôi nói.

Lâm Đào ngửa đầu nhìn bòng đèn chống nước lập lòe trên trần, nói: “Bật đèn, đã tử vong hai mươi tư tiếng trở lên, bốn mươi tám tiếng trở lại, vậy chứng tỏ họ bị sát hại vào tối hôm kia.”

Tôi gật đầu.

“Thi thể luôn biết nói.” Đại Bảo gật gù: “Chúng ta không cần làm thực nghiệm với nước chảy nữa, để tiết kiệm tài nguyên.”

“Khi chúng tôi đến, hai vòi nước đang chảy.” Điều tra viên chau mày, chỉ vào hai vòi nước trong cùng. Đương nhiên, anh ta không thể chịu đựng nổi bầu không khí trong nhà tắm.

“Khi các anh đến, mực nước thế nào?” Tôi hỏi.

“Cơ bản là ngập đến hai phần ba thi thể.” Điều tra viên đáp.

Tôi thở dài: “Nếu là vụ án cưỡng hiếp, xác suất lấy được mẫu xét nghiệm là rất thấp.”

“Tại sao?” Lâm Đào hỏi.

“Tinh dịch tan trong nước.” Tôi nói.

“Vậy thì cũng không thể xác định được có phải là vụ án cưỡng hiếp hay không à?” Điều tra viên hỏi.

Tôi lắc đầu nói: “Đừng vội, vừa nãy anh Đại Bảo đã nói rồi, thi thể biết nói đấy.”

Máu bị nước pha loãng, loang khắp nền nhà tắm, muốn căn cứ vào vết máu để phục dựng hiện trường là không thể. Đến quần áo của nạn nhân đặt trên ghế cạnh cửa nhà tắm cũng trở nên ẩm ướt. Với một hiện trường thế này, pháp y chỉ còn có thể khám nghiệm bên ngoài thi thể, phối hợp với công tác khám nghiệm dấu vết, hy vọng có thể phát hiện ra một vài manh mối.

Tôi phân công Đại Bảo đi theo đệm khám nghiệm đến bên thi thể trong góc nhà, còn tôi khám nghiệm thi thể ở gần cửa.

“Ai đã động vào thi thể thế?” Tôi kêu lên.

“Làm gì có ai.” Viên cảnh sát bảo vệ hiện trường kêu lên đầy oan ức: “Khi chúng tôi đến, nạn nhân đã nằm ở đó. Anh nhìn mà xem, vùng chẩm của nạn nhân bị thương, phù hợp với động tác ngã sấp xuống.”

Sau gáy cô gái có mấy vết thương giập rách, rìa mép không phẳng phiu, cầu nối tổ chức bên trong vết thương rất rõ rệt. Da đầu nứt toác lộ ra xương sọ màu trắng, bên trong vết thương, tổ chức dưới da vàng đen lẫn lộn trông vô cùng rùng rợn. Quanh vết thương không có vết máu.

“Họ đã nói, mực nước ngập đến hai phần ba thi thể. Nếu nạn nhân này nằm sấp thì tại sao vết máu sau đầu lại bị rửa sạch sẽ thế này? Ngay cả trên tóc cũng không có vết máu dính rõ rệt.” Tôi nói: “Hơn nữa vết hoen tử thi nằm ở sau lưng, chứng tỏ sau khi chết, nạn nhân đã nằm ngửa trong suốt hai mươi tư tiếng trở lên, vì vậy vết hoen tử thi mới cố định ở phần lưng.”

“Đúng thế, trường hợp này thường là do thi thể bị lật ngược lại sau khi nạn nhân đã tử vong trên hai mươi tư tiếng.” Tiếng Đại Bảo vọng lại từ trong góc.

“Nhưng… nhưng, đúng là không ai có thể vào đây để dịch chuyển thi thể.” Anh cảnh sát nói: “Tôi luôn đứng bên ngoài canh chừng, cửa nhà tắm không hề mở ra.”

Tôi trấn an: “Đừng lo, không phải tôi bảo anh tắc trách đâu. Nạn nhân tử vong vào khoảng tối ngày 27. Trong khoảng thời gian từ tối ngày 28 đến trước khi các anh đến vào ngày hôm nay, khả năng là đã có người động chạm vào thi thể.”

Anh cảnh sát chớp chớp mắt, không nói năng gì.”

Tiếng của Đại Bảo lại vang lên từ trong góc phòng: “Này, em nói xem liệu có phải Lưu Kiệt đã giết người vào hôm kia, sáng sớm hôm nay, đến đây lại nảy sinh mục đích nào đó, nên mới lật thi thể lại, sau đó báo cảnh sát?”

“Cũng có khả năng đấy, cái kiểu vừa ăn cắp vừa la làng thế này gặp nhiều rồi.” Anh cảnh sát vội vã tiếp lời.

“Nhưng, hắn làm vậy nhằm mục đích gì nhỉ?” Tôi nói: “Hành vi này sẽ khiến hắn bại lộ.”

“Đúng rồi đấy!” Lâm Đào nãy giờ im lặng quét dấu vết trên cửa, giờ chợt dừng tay nói: “Giả thiết của anh Đại Bảo đúng là rất có khả năng.”

“Ồ?” Tôi phấn khởi đứng bật dậy, định đi về phía Lâm Đào. Do đứng dậy nhanh quá, nên hơi xây xẩm, loạng choạng trên tấm đệm một lúc mới giữ được thăng bằng.

“Là thế này!” Lâm Đào chỉ tay nói: “Loại khóa cửa này bên ngoài là khóa chìm, bên trong có một tay nắm, một then cài, tiếc là đã gỉ hết cả rồi. Vì điều kiện kém quá, nên rất khó để lại dấu vân tay.”

“Không đúng.” Tôi bước trên những tấm đệm đi về phía Lâm Đào: “Nếu hung thủ đứng bên ngoài muốn khép cửa lại, kiểu gì cũng phải sờ vào mép cửa, vì bên ngoài không có tay cầm.”

“Cho nên, tớ đã tập trung quét khắp bề mặt cánh cửa.” Lâm Đào gật đầu nói: “Khổ nỗi cánh cửa này rởm quá, điều kiện quá tệ, có một vài mảng vân tay khả nghi cũng không có giá trị đối chiếu. Nhưng, trên chốt cài cửa có một dấu vân tay không hoàn chỉnh.”

Tôi nheo mắt nhìn vào chốt cài cửa.

Lâm Đào nói với một kỹ thuật viên đang đứng phía sau: “Đã lấy mẫu vân tay của Lưu Kiệt chưa?”

Kỹ thuật viên gật đầu, rút từ trong túi ra một tấm thẻ in vân tay. Khi điều tra án mạng, trước tiên phải lấy vân tay của người phát hiện ra vụ án, điều này đã trở thành ý thức thâm căn cố đế của các nhân viên kỹ thuật.

Lâm Đào mở tấm ảnh vừa chụp bằng máy chụp dấu vân tay, phóng to, rồi đối chiếu với mẫu vân tay trên thẻ.

“Vân tay đúng là một thứ tuyệt vời.” Giọng tôi tràn đầy ngưỡng mộ: “Không giống ADN, muốn đối chiếu phải mất mấy tiếng đồng hồ. Đối chiếu dấu vân tay chỉ cần mấy phút là xong.”

“Chính là hắn.” Lâm Đào không đáp lời tôi, nhưng câu nói của cậu ta khiến tất cả cảnh sát ở hiện trường nhảy dựng cả lên.

“Chết tiệt!” Điều tra viên chính nói: “Từ đầu tôi đã thấy hắn không phải hạng người tử tế, dám qua mặt chúng ta? Hắn còn thề thốt là không hề động vào cánh cửa nhà tắm. Không động vào, sao trên cửa lại có dấu vân tay của hắn?”

“Chứng cứ đã xác thực.” Tôi nói: “Trên cửa có dấu vân tay của hắn, có khả năng chính hắn đã động vào thi thể, nhưng hắn lại không thừa nhận, các anh hãy đi thẩm tra xem. Chú ý nhé, phải làm rõ lý do vì sao hắn giết người, rồi tại sao sáng sớm nay lại lật thi thể lại.”

Điều tra viên chính gật đầu, rời khỏi hiện trường với niềm tin tràn trề.

“Đôi khi phá án chỉ cần một dấu vân tay. Tiếp theo, tớ thấy, hay là chúng ta cùng Đại Bảo về tham gia lễ an táng bà nội anh ấy?” Tôi hỏi Lâm Đào.

Lâm Đào gật đầu.

“Không cần đâu!” Đại Bảo nói: “Còn phải khám nghiệm tử thi nữa, không biết vụ án đã phá được hay chưa, nhưng thi thể vẫn cứ phải khám nghiệm.”

“Em biết rồi, không cần anh phải dạy.” Tôi nói: “Bây giờ, phải chuyển thi thể đến nhà xác để hong khô đã. Ướt sũng thế này mà khám nghiệm ngay, không khéo lại bỏ sót dấu vết trên thi thể.”

“Đúng đấy, đúng đấy!” Lâm Đào nói: “Khám nghiệm thi thể cũng phải chọn đúng thời điểm. Trong vụ án này, tớ vẫn cảm thấy chứng cứ chưa đủ thuyết phục.”

“Không sao, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành tốt đẹp, phần còn lại cứ để cho pháp y.” Tôi tự tin vỗ vai Lâm Đào.

“Này, này!” Lâm Đào vội vàng né tránh: “Đừng có đeo nguyên găng tay mà vỗ vào người tớ, cái áo này đắt tiền lắm đấy.”

Tôi và Đại Bảo cẩn thận giúp các nhân viên nhà xác chuyển hai thi thể ướt sũng vào túi đựng tử thi, rồi ba chúng tôi cũng lên xe vội vàng đến nhà tang lễ để tham gia lễ an táng bà nội Đại Bảo.

Phong tục miền Bắc đúng là phức tạp, là cháu đích tôn mà lại đến muộn, nên Đại Bảo bị bố mẹ mắng cho một trận vuốt mặt không kịp, mặt mày bí xị quấn vải xô trắng quanh lưng. Nghi thức lúc này mới bắt đầu, nào là đốt pháo, khóc lóc, vái lạy, cúng tế, kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Tiếp theo, người chủ tế ném hoa quả cúng xuống, mọi người ùa vào tranh cướp, ai cướp được thì vội vã nhét ngay vào miệng.

“Theo truyền thuyết, ăn đồ cúng tế của người sống thọ thì có thể kéo dài tuổi thọ.” Đại Bảo thì thào với tôi.

Tôi lắc đầu nói: “Như vậy không đúng, đồ cúng dâng cho hương hồn người quá cố, sao lại cướp về ăn được?”

“Em không hiểu đâu, đây là phong tục ở quê anh.” Đại Bảo nói: “Lát nữa còn phải dùng cành liễu quét sạch hộp tro cốt, sau đó mới đưa đi an táng được.”

Vậy là lại thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa.

Sau khi lễ an táng kết thúc, chúng tôi lại lên xe quay trở về tổ chuyên án đợi kết quả thẩm vấn.

“Chắc mọi người mệt lắm phải không?” Đại Bảo có vẻ áy náy: “Thành phố Thanh Hương nằm ở chỗ giao cắt của bốn tỉnh, nên chịu ảnh hưởng của nhiều nền văn hóa khác nhau, phong tục tập quán rất phức tạp. Vốn dĩ mỗi thôn xóm có tập tục khác nhau, nhưng lâu dần, vì không muốn đắc tội với thần linh, nên người quê anh đã tập trung phong tục của mọi nơi lại, rồi sử dụng tổng hợp.”

“Đừng nói lung tung, cẩn thận lại đắc tội với thần linh đấy.” Lâm Đào nghiêm nghị nhắc nhở.

“Nhưng, em lại rất hứng thú với các phong tục tập quán.” Tôi nói: “Anh thử kể một vài phong tục lạ lùng cho em nghe xem nào.”

“Thế thì nhiều lắm. Đặc biệt lạ lùng ấy à? Ví dụ như một huyện ở phía bắc Thanh Hương có tục nếu trẻ con chết yểu phải đặt thi thể của đứa trẻ ở ngã ba đường ba ngày. Một huyện ở phía nam lại quan niệm thi thể không được nhìn thấy ánh nắng, cho nên họ sẽ dùng vải trắng bọc kín đầu thi thể lại. Còn một số nơi khác, sau khi có người qua đời, phải nhét tiền xu vào miệng. À, còn có một nơi có tục trét bùn lên mặt nạn nhân. Ở quê anh, phải mặc cho thi thể nhiều lớp áo liệm, chất liệu của áo liệm cũng rất cầu kỳ.”

“Đây là phong tục tập quán kiểu gì thế? Rõ ràng là mê tín dị đoan.” Tôi nói.

“Đừng nói bừa, đừng nói bừa.” Lâm Đào cuống quýt kêu lên.

Trong lúc trò chuyện, xe đã chạy đến trước cổng trụ sở Công an thành phố Thanh Hương.

Chúng tôi vừa đẩy cửa bước vào tổ chuyên án đã cảm thấy bầu không khí thật nặng nề. Tất cả lãnh đạo và cảnh sát đều có mặt, người thì cau có, người thì hút thuốc, người thì uống trà, người thì xem tài liệu, người thì ngồi đờ đẫn, chẳng ai nói tiếng nào. Nhưng, câu nói của phân đội trưởng Trần lại chẳng hề ăn nhập với bầu không khí đó: “Lưu Kiệt khai nhận rồi.”

“Yeah!” Tôi và Đại Bảo đập tay vào nhau.

“Hắn khai nhận đã có hành vi dâm ô thi thể.” Phân đội trưởng Trần nói: “Nhưng, phủ nhận giết người.”

“Dùng máy phát hiện nói dối cũng đã loại trừ khả năng hắn giết người.” Anh Trương, giám đốc sở nghiên cứu Kỹ thuật hình sự nói.

“Nhưng, hắn giải thích thế nào về hành vi xâm nhập hiện trường, xoay lật thi thể?” Chuyển biến quá bất ngờ khiến tôi hơi choáng váng.

“Giải thích rồi!” Phân đội trưởng Trần nói: “Hắn nói sáng sớm hôm nay, sau khi đến công ty, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, hắn liền lẻn tới đó nhìn trộm, phát hiện ra cửa chỉ khép hờ. Hắn vừa bước vào nhà tắm đã sợ hết hồn, nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng bị dục vọng lấn át, hắn liền cài then cửa nhà tắm từ bên trong vì sợ những công nhân đến sớm phát hiện ra, do đó đã để lại dấu vân tay trên then cửa. Sau đó, hắn thực hiện hành vi dâm ô đối với thi thể. Vì sợ chúng ta phát hiện ra dấu vân tay in trên người nạn nhân, nên trước khi đi, hắn đã lật úp thi thể xuống nước.”

“Mùi thối rữa nồng nặc như thế mà hắn còn làm được.” Đại Bảo tỏ ra ghê sợ.

“Anh phải hiểu cho một tên dê xồm như hắn.” Một điều tra viên vừa lên tiếng đã bị phân đội trưởng Trần quăng cho một cái lườm, nên đành ngậm miệng.

“Nhưng, lời khai của hắn có phải sự thật không?” Lâm Đào nói: “Máy phát hiện nói dối chỉ có thể tham khảo, không thể dùng làm căn cứ để loại trừ hoặc phá án được.”

“Các anh đã xác định hung thủ gây án vào tối 27 tháng Sáu.” Phân đội trưởng Trần nói: “Khi bắt Lưu Kiệt, chúng tôi đã phái một nhóm đi điều tra về hắn. Cả đêm ngày 27 tháng Sáu, Lưu Kiệt ngồi đồng trong một quán net ở thành phố Thanh Hương từ 5 giờ chiều ngày 27 đến tận 10 giờ sáng ngày 28, có camera giám sát làm chứng. Đến trưa ngày 28, hắn về nhà ngủ, người nhà và hàng xóm có thể làm chứng. Quả thực hắn không có đủ điều kiện thời gian để gây án.”

“Tớ đã nói rồi mà, chứng cứ của vụ án có vấn đề.” Lâm Đào rất điềm tĩnh: “Đúng là đã có chứng cứ chứng minh không phải Lưu Kiệt gây án.”

“Nhưng, hắn dâm ô thi thể! Phá hoại hiện trường! Cản trở điều tra!” Tôi hằm hằm giận dữ.

“Được rồi, được rồi!” Lâm Đào nói: “Tranh thủ còn mấy tiếng nữa mới trời tối, chúng ta hãy quay về nhà xác thôi. Các cậu đợi tớ một chút, tớ đi lấy bộ quần áo làm việc, thay cái áo sơ mi này ra đã.”

Cái Nhìn Tội Lỗi

Phần 3

“Sơ suất quá!” Trên xe đến nhà xác, tôi tự trách mình. Cứ ngỡ sự việc đã có chứng cứ xác thực, nào ngờ lại có đảo ngược bất ngờ. Có điều qua sự vụ lần này, tôi càng hiểu rõ hơn về ý nghĩa đa chiều của hai chữ chứng cứ, đó tuyệt đối không chỉ là một dấu vân tay hay một đồ thị ADN, mà còn là một ý thức, một tư duy.

Hình ảnh của hai thi thể cứ quanh quẩn mãi trong đầu óc tôi, nhưng tôi lại không thể tưởng tượng ra hình thái tổn thương của họ. Điều này khiến tôi càng nóng ruột, chỉ muốn đến nhà xác thật nhanh.

Trong phòng giải phẫu, hai túi đựng tử thi đã được mở ra, hai thi thể nằm im lìm trên hai mặt bàn giải phẫu, nước trên người đã khô. Chúng tôi quyết định khám nghiệm tử thi của cô gái tóc đen cuộn tròn trong góc tường trước. Theo như đơn vị thụ lý vụ án giới thiệu, cô gái tên là Hoàng Dung.

“Quách Tĩnh biết được chắc sẽ đau lòng lắm đây.” Lâm Đào cầm máy ảnh lên, nghiêm túc chụp ảnh lưu lại.

Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh bàn giải phẫu, cầm dao phẫu thuật từ từ cạo tóc nạn nhân. Còn tôi khám nghiệm lần lượt theo đúng quy trình. Đầu tiên là khám nghiệm bề ngoài thi thể theo trình tự đầu, mặt, cổ ngực, bụng, tứ chi. Đặc biệt là phần da đầu, da mặt đòi hỏi sự kỹ lưỡng cao độ nhất, ví dụ như mí mắt, niêm mạc môi đều là những bộ phận pháp y cần tập trung khám nghiệm.

“Trên đầu có rất nhiều vết thương.” Đại Bảo nói: “Rất khó cạo tóc.”

Pháp y buộc phải là những thợ cạo lành nghề, đương nhiên, chúng tôi chỉ thạo có đúng một kiểu cạo trọc mà thôi. Vì tránh để tóc che mất những bộ phận tổn thương, cần phải cạo sạch tóc trước khi khám nghiệm tử thi. Có bác sĩ pháp y quen cạo bằng dao phẫu thuật, cũng có người phải mua dao cạo chuyên dụng. Có đôi khi, người nhà nạn nhân cảm thấy cạo tóc là thiếu tôn trọng nạn nhân, còn xung đột với pháp y.

Nếu trên da đầu có nhiều vết thương, thao tác cạo tóc của bác sĩ pháp y sẽ trở nên khó khăn, vì không được phép phá hỏng hình thái ban đầu của vết thương, lại phải cạo sạch tóc trên phần da bong tróc xung quanh, việc này đòi hỏi phải có tay nghề khéo léo.

“Kết mạc mí mắt trắng bợt, khoang miệng mũi không có tổn thương.” Tôi không đáp lời Đại Bảo, vẫn tiến hành khám nghiệm tuần tự.

Lâm Đào cầm máy ảnh, đúng bên cạnh quan sát những bức ảnh vừa chụp được, nói: “Sao tớ cứ cảm thấy lỗ mũi của nạn nhân rất đen.”

Lâm Đào nói, tôi lập tức cầm kẹp cầm máu vạch lỗ mũi của nạn nhân ra xem: “Ồ, cậu nói mới thấy, đúng là đen một cách bất thường.” Nói rồi, tôi cầm tăm bông đưa vào lỗ mũi nạn nhân quệt một vòng, khi rút ra, đầu bông trắng đã đen nhẻm.

Tôi quẹt thử khoang mũi của Tạ Lâm Diểu, cũng có hiện tượng tương tự.

“Thế là thế nào?” Lâm Đào hỏi. Đại Bảo cũng châu đầu nhìn vào.

“Vô lý!” Tôi nói: “Nhà tắm rất sạch sẽ, mặt sàn cũng lát gạch men, tại sao lại có nhiều bụi bẩn lọt vào khoang mũi như thế nhỉ?”

“Mặt của nạn nhân đều ngập trong nước.” Đại Bảo nói: “Chẳng lẽ nạn nhân đã xuống lò than? Mặt rất bẩn? Nước chỉ làm sạch bụi bẩn trên mặt chứ không thể chui vào làm sạch khoang mũi được?”

“Họ là con gái, mới 16 tuổi, lại làm công việc sạch sẽ.” Tôi nói: “Xuống lò than? Anh nghĩ liệu có khả năng đó không?”

“Vậy thì chắc chắn hai cô ấy đã chơi trò gì đấy, rồi làm bẩn mặt mình.” Đại Bảo trợn ngược mắt, suy nghĩ.

“Em nghĩ là không phải đâu, chẳng lẽ anh không biết khuôn mặt có ý nghĩa như thế nào với một cô gái trẻ hay sao?” Lâm Đào nói.

“Liệu có phải do hung thủ gây ra không?” Tôi nhấc hai tay của nạn nhân lên xem, rồi nói: “Tất cả các bộ phận trên thi thể đều không có bụi bẩn màu đen, kẽ móng tay cũng rất sạch sẽ. Cho dù hung thủ gây ra thì cũng chỉ có thể làm bẩn được da mặt của nạn nhân thôi chứ.”

“Quan trọng nhất, bụi bẩn là thứ gì?” Lâm Đào nói.

Tôi gật đầu: “Đúng, điểm này rất quan trọng, lập tức đưa đến Công an thành phố tiến hành xét nghiệm vật chứng vi lượng. Giờ đã muộn rồi, chúng ta cứ tiếp tục.”

Khám nghiệm sơ qua bề ngoài xong, tôi cắt lấy mười móng tay của cả hai nạn nhân, sau đó dùng tăm bông quét vào khoang miệng, âm đạo, hậu môn để lấy mẫu. Thao tác lấy mẫu cũng là trình tự bắt buộc trong quá trình khám nghiệm tử thi, đặc biệt là trong những vụ án ngờ là cưỡng hiếp, những thao tác này lại càng quan trọng.

“Cho dù đã bị ngâm nước trong thời gian dài, chúng ta cũng không được bỏ qua việc lấy mẫu xét nghiệm.” Nói đến đây, tôi bỗng khựng lại.

“Sao thế?” Đại Bảo vẫn chưa cạo tóc xong, thấy tôi đột ngột dừng lại thì cũng đứng dậy, vươn vai, co duỗi hai chân đã nhức mỏi vì ngồi xổm quá lâu.

“Cái gì đây?” Tôi một tay cầm kính lúp, một tay bóp vào hai bên má Hoàng Dung.

Hiện tượng co cứng tử thi của Hoàng Dung đã giảm bớt, khớp thái dương - hàm đã mềm ra, bị tôi bóp vào, khoang miệng của nạn nhân nhanh chóng mở ra.

Tôi soi kính lúp vào hàm răng của nạn nhân, trong đó có giắt một sợi tóc.

“Cái đó thì có gì lạ.” Đại Bảo nói: “Em quên rồi hả, phần đầu của cô ấy có rất nhiều vết thương do vật tày gây ra, có khả năng đã giật đứt tóc của cô ấy. Hơn nữa, lúc đó cô ấy nằm nghiêng, cơ thể cuộn tròn, tóc phủ kín mặt. Khi thi thể bị di chuyển sẽ có tóc vụn rơi vào trong miệng, đó cũng là điều bình thường.”

Tôi kéo khẽ sợi 'tóc' trong miệng nạn nhân ra, nói: “Nhưng, đây là lông mu mà.”

Lông mu và lông ở các bộ phận khác trên cơ thể có sự khác biệt rõ rệt. Lông mu màu đen, cứng, xoăn, mặt cắt ngang hơi dẹt. Còn tóc có màu đen, chất tóc mềm mại hơn, ít xoăn hơn, có hình trụ tròn. Bác sĩ pháp y đều có khả năng phân biệt nhanh chóng hình thái lông tóc ở các bộ phận cơ thể. Đây cũng là nội dung của nhân loại học pháp y, có tác dụng tích cực trong việc thu thập vật chứng giá trị khi khám nghiệm hiện trường.

“Lông mu thì cũng bình thường thôi.” Đại Bảo bĩu môi: “Nền nhà vệ sinh nhà ai chẳng có, khi nước chảy cũng có khả năng tràn vào khoang miệng, bình thường!”

Tôi dùng kẹp cầm máu kẹp lấy sợi lông trong miệng Hoàng Dung, kéo một cái, rồi nói: “Không thể nào, sợi lông bị kẹp chặt trong kẽ răng của nạn nhân!”

Cả phòng giải phẫu chợt im bặt, mọi người đang liên tưởng đến một chuyện 'đen tối'.

“Cũng may mà nữ bác sĩ pháp y không nhiều, nếu không thì chuyện này khó thảo luận đây.” Lâm Đào nói.

“Ồ! Anh biết rồi! Té ra là thế!” Đại Bảo lúc này mới ngỡ ngàng kêu lên.

Tôi cẩn thận kẹp lấy sợi lông, quan sát dưới ánh đèn không bóng: “Hình như có chân lông. May quá, có chân lông thật này!”

Lông tóc phải có chân lông mới có thể xét nghiệm được ADN, còn không có chân lông thì chịu. Chính vì vậy một sợi lông có chân hay không, điều đó có ý nghĩa cực kỳ to lớn đối với bác sĩ pháp y.

Đúng lúc này, điều tra viên vừa nãy mang bông tăm lau khoang mũi nạn nhân đến phòng xét nghiệm vật chứng vi lượng của Công an thành phố hổn hển chạy vào phòng giải phẫu. Thấy chúng tôi ai nấy hí hửng vây quanh sợi lông, anh ta nói: “Có phải… em lại phải chạy thêm chuyến nữa không?”

“Nếu phá án được, sự vất vả của cậu sẽ không vô ích đâu.” Tôi động viên.

* * *

Tổn thương của hai nạn nhân giống nhau đến lạ lùng, đều là mười mấy vết thương do vật tày gây ra, tập trung ở vùng chẩm. Hai đầu gối của Hoàng Dung có vết xuất huyết dưới da. Ngoài những vết thương đó, bề ngoài cả hai thi thể đều không có tổn thương do bị khống chế hay kháng cự.

“Màng trinh có vết rách cũ, phần đáy chậu[7] không có tổn thương rõ rệt.” Tôi nói: “Chứng tỏ nạn nhân không có quan hệ tình dục trước lúc tử vong.

“Nhưng làm thế… thế cũng được coi là quan hệ tình dục mà.” Đại Bảo nói.

“Cái gì mà làm thế với chẳng làm này.” Tôi nói: “Chúng ta phân tích nãy giờ, cũng đều là vì dữ liệu ADN mà.”

“Cậu nghĩ thử xem, liệu hai người họ có quan hệ yêu đương đồng tính hay không?” Lâm Đào băn khoăn: “Sau đó, vì tình cảm bất hòa, người này giết người kia, rồi tự sát?”

Tôi lắc đầu nói: “Không thể, vùng chẩm của cả hai người tổn thương rất nghiêm trọng, tự mình không gây ra được. Vấn đề này không khó, xem chủ nhân của sợi lông kia là nữ hay nam sẽ biết ngay thôi.”

Phụ nữ mang nhiễm sắc thể XX, nam giới mang nhiễm sắc thể XY. Kỹ thuật ADN có thể căn cứ vào cấu trúc nhiễm sắc thể để phán đoán giới tính nam nữ.

Mở tách da đầu của nạn nhân Hoàng Dung, lộ ra phần xương sọ trắng ởn. Bên dưới da đầu có thể nhìn thấy hai mảng xuất huyết rõ rệt, một là xuất huyết dưới da đầu, nằm ở xung quanh mười mấy vết thương giập rách tại vùng chẩm. Hai là ở khu vực đỉnh đầu, chỗ xuất huyết này là xuất huyết dưới cân trên sọ.

“Tại sao lại xuất huyết dưới cân trên sọ nhỉ?” Tôi vươn cổ sang nói với Đại Bảo đang giải phẫu thi thể của Tạ Lâm Diểu.

Đại Bảo gật đầu: “Nạn nhân này cũng có.”

Phía dưới da đầu của con người có một lớp cân trên sọ, giữa lớp cân trên sọ và màng xương sọ có một khe hở mềm xốp. Kết cấu này đảm bảo cho độ co giãn giữa da đầu và xương sọ. Xuất huyết dưới cân trên sọ thường là tổn thương do kéo, giằng xé tóc gây ra, chứ ngoại lực va đập vào rất khó hình thành.

“Em nói anh mới nghĩ ra, hệt như Lâm Đào vừa nói.” Đại Bảo nói: “Phụ nữ đánh nhau thường túm tóc nhau.”

Tôi không nói gì. Sau khi chụp lại các vết thương trên da đầu và hình thái gãy xương ở vùng chẩm của Hoàng Dung, tôi dùng cưa điện mở hộp sọ của nạn nhân ra.

Lưỡi cưa chuyển động sẽ nóng lên nhanh chóng, mạt xương bám vào bị đốt cháy, bốc mùi khét lẹt. Tôi sợ nhất thứ mùi này, còn kinh khủng hơn cả mùi tử thi thối rữa. Tôi dùng cưa, đưa cánh tay lên dụi mũi.

Khi tôi lấy được tổ chức não của Hoàng Dung thì phía bên kia, Đại Bảo cũng đã lấy được tổ chức não của Tạ Lâm Diểu, mà rõ ràng anh ta bắt đầu sau tôi. Anh chàng trông thì ngờ nghệch, nhưng kỹ thuật giải phẫu không chê vào đâu được.

Tiếp theo là hàng loạt những động tác đồng bộ của tôi và Đại Bảo.

Chúng tôi cùng nhìn tổ chức não trên tay mình, ngây ra một lúc, sau đó lại cùng lật phần da trước trán nạn nhân lên quan sát, cuối cùng đặt tổ chức não xuống, ngửa mặt nhìn trần suy nghĩ.

Phần não ở vùng chẩm của hai nạn nhân đều bị giập nát, xuất huyết rất nhiều, nhưng ở trước trán cũng có hiện tượng não giập nát và xuất huyết.

Nếu xuất huyết não do bị tác động từ bên ngoài thì chỗ da đầu tương ứng phải có dấu vết tổn thương tương ứng, nhưng cả hai thi thể này đều không có. Như vậy, chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích được.

Tôi và Đại Bảo đồng thanh: “Tổn thương dội đối lực!”

Lâm Đào ngẩn người: “Hai người sao thế? Không phải bị ma nhập đấy chứ? Có cần hành động đồng bộ như thế không?”

Tổn thương dội đối lực hay chấn thương dội đối lực là một dạng tổn thương não rất đặc trưng. Đặc điểm chủ yếu là da đầu tại vị trí tác dụng lực bị tổn thương, tổ chức não ở phía dưới cũng có tổn thương tương ứng. Đồng thời với đó, tổ chức não tại điểm đối diện với vị trí tác dụng lực cũng bị tổn thương, nhưng da đầu ở vị trí tương ứng do không chịu lực, nên không bị tổn thương.

Tổn thương dội đối lực thường xảy ra trong quá trình vận động giảm tốc như vấp ngã, va đập.

“Sao lại có tổn thương dội đối lực được nhỉ?” Tôi vắt óc suy nghĩ.

“Anh hiểu rồi.” Đại Bảo kêu lên: “Nhà tắm trơn quá, nên hai người đều bị ngã mà chết.”

“Vừa thôi ông!” Lâm Đào nói: “Em chả phải là pháp y cũng biết, da đầu vùng chẩm của họ có nhiều vết giập rách như thế chứng tỏ bị tác dụng lực nhiều lần. Chứ họ không thể ngã liên tục, rồi tử vong được.”

“Ờ, ừ nhỉ!” Đại Bảo gãi đầu.

“Họ bị va đập.” Tôi nói: “Nhưng, không phải bị ngã, mà là bị người khác quật ngã.”

Tôi lật da đầu của nạn nhân lên, chỉ vào mảng xuất huyết dưới cân trên sọ vừa mới phát hiện ra: “Giải thích thế này nhé, có người túm tóc nạn nhân, liên tục đập đầu nạn nhân xuống sàn hoặc tường, à, mà khả năng cao là xuống sàn, vì lúc đó mực nước trong nhà tắm chỉ cao mười mấy phân, không thể gột sạch vết máu dính trên tường được. Hơn nữa, chúng ta không phát hiện thấy có vết máu trên mặt tường. Đừng quên, khi đầu vận động giảm tốc có thể hình thành chấn thương dội, va đập cũng là vận động giảm tốc.”

Những người có mặt đều gật đầu đồng ý.

Chúng tôi lại tiếp tục khám nghiệm tử thi, giải phẫu khoang ngực, bụng của nạn nhân theo quy trình thông thường, không phát hiện ra hiện tượng khả nghi nào khác. Phần ngực và âm hộ của Tạ Lâm Diểu có tổn thương rất nhẹ sau khi chết, không phải là cưỡng hiếp, mà có lẽ là do hành vi dâm ô của Lưu Kiệt.

“Có vẻ như, Lưu Kiệt không nói dối.” Lâm Đào nói: “Thật quá biến thái!”

Hai nạn nhân đều tử vong to tổn thương não nghiêm trọng. Căn cứ vào tình trạng dạ dày, có lẽ họ đã tử vong sau bữa cuối cùng bốn tiếng đồng hồ. Nhìn vật chất dạng sợi xoăn còn lưu lại trong dạ dày, có lẽ họ đã ăn mì ăn liền vào bữa cuối cùng.

Đã hoàn tất mọi việc cần làm, tôi cởi bộ trang phục giải phẫu, nhìn đồng hồ. Không ngờ đã nửa đêm rồi.

“Chúng ta về ngủ thôi.” Tôi nói: “Điều tra và khám nghiệm suốt cả đêm, sáng mai chúng ta sẽ biết được kết quả khám nghiệm vật chứng và kết quả điều tra những hoạt động của hai nạn nhân trước lúc tử vong.”

“Vậy em nghĩ thế nào về vụ án này?” Đại Bảo hỏi.

Tôi nói: “Thực ra rất đơn giản, chí ít đã có thể phục dựng hiện trường.”

“Ồ?” Lâm Đào giục: “Cậu nói thử xem nào.”

“Căn cứ vào tình trạng xuất huyết dưới da ở đầu gối và sợi lông trong khoang miệng Hoàng Dung, có thể phán đoán là trước tiên, hung thủ cưỡng bức Hoàng Dung quan hệ bằng miệng.” Tôi nói: “Sau đó, hung thủ lần lượt túm tóc đập đầu cả hai nạn nhân xuống sàn nhà đến chết. Trong toàn bộ quá trình, hung thủ không hề khóa vòi nước đang chảy, sau khi giết người xong, lập tức rời khỏi hiện trường. Vòi nước cứ thế chảy suốt một ngày hai đêm, cho đến sáng sớm nay Lưu Kiệt bước vào hiện trường, có hành vi dâm ô thi thể, dịch chuyển vị trí thi thể. Nói đến lại bực mình, trong lỗ mũi hai nạn nhân có bụi bẩn màu đen, nếu Lưu Kiệt không xoay lật thi thể Tạ Lâm Diểu, có lẽ chúng ta đã có được nhiều gợi ý hơn. Lưu Kiệt xoay mặt thi thể úp xuống nước, cũng đồng nghĩa với việc hủy hoại mất manh mối và chứng cứ.”

“Không hủy hoại được đâu.” Lâm Đào nói: “Chúng ta hãy tin vào năng lực của phòng Vật chứng vi lượng Công an thành phố, hy vọng rằng với một lượng nhỏ như vậy, họ vẫn có thể xét nghiệm ra thành phần.”

“Em nói hung thủ xâm hại tình dục Hoàng Dung, còn Tạ Lâm Diểu thì sao?” Đại Bảo hỏi.

“Điểm này thì chưa có căn cứ để xác nhận.” Tôi nói: “Nhưng, em cứ cảm thấy thủ đoạn giết người của hung thủ rất kỳ quặc.”

“Kỳ quặc ở chỗ nào?” Đại Bảo hỏi.

“Không nói rõ được.” Tôi nhắm mắt lại, nói: “Để em suy nghĩ xem.”

* * *

Sáng sớm ngày 30, phòng chỉ huy chuyên án vụ án giết người 'Hai Chín Sáu' (ngày 29 tháng Sáu).

Tôi căm ghét nhất là các vụ án hiếp dâm, nên cả đêm ác mộng, mắt mũi sưng húp đẩy cửa bước vào phòng.

“Một tin tốt, một tin xấu.” Phân đội trưởng Trần mắt cũng sưng húp, nhưng trông vẫn phong độ ngời ngời: “Anh muốn nghe tin nào trước?”

“Tin tốt đi.” Tôi nói.

“Từ sợi lông trong miệng Hoàng Dung, đã xét nghiệm được là kiểu gen ADN của nam giới.” Phân đội trưởng Trần nói: “Vụ án này đã có căn cứ để sàng lọc nghi phạm.”

“Điều này thì chúng tôi đã dự liệu được.” Tôi nói: “Vậy còn tin xấu thì sao?”

“Sau một đêm điều tra, đã xác định được những hoạt động cuối cùng của nạn nhân, nhưng không phát hiện ra bất cứ manh mối nào để phá án.” Phân đội trưởng Trần nói: “Tất cả đàn ông trong công ty quản lý tài sản đã được loại trừ thông qua so sánh ADN. Biển người mênh mông, làm sao tìm được chủ nhân của sợi lông này đây?”

Tôi ngẫm nghĩ một chốc, rồi nói: “Nhân khẩu lưu động ở đây không nhiều chứ?”

Phân đội trưởng Trần nói: “Cách công ty quản lý tài sản hai cây số có một thị trấn, khá sầm uất, nhân khẩu lưu động cũng nhiều. Nhưng, công ty quản lý tài sản nằm ở chỗ hẻo lánh, vốn dĩ rất ít người biết đến công ty này, nếu không có việc gì, chắc chẳng ai đến đây cả. Người ngoài cũng không biết ở đây có hai cô gái xinh đẹp ở lại công ty vào ngày nghỉ.”

“Vậy có khả năng cấu kết với người trong công ty gây án không?” Lâm Đào hỏi.

“Hiện tại, chúng tôi đang điều tra theo hướng này, tìm hiểu hoạt động của các nhân viên và mối quan hệ xã hội của họ.” Phân đội trưởng Trần nói: “Nhưng, không khác gì mò kim đáy bể.”

Tôi tì nắm đấm lên đầu, vắt óc suy nghĩ. Cả tổ chuyên án mặt ai cũng khó đăm đăm như tôi, đều muốn tìm ra con đường phá án nhanh nhất.

“Phải rồi.” Tôi hỏi: “Cái tăm bông lau lỗ mũi, kết quả xét nghiệm vật chứng vi lượng thế nào rồi?”

“Theo phán đoán sơ bộ, chắc là một loại mực cacbon.” Người phụ trách phòng Giám định vật chứng vi lượng nói.

“Mực cacbon?” Tôi hỏi: “Trong nhà tắm tại sao lại có mực cacbon?”

“Chúng tôi đang suy đoán, liệu có phải hai cô gái này bị dính mực lên mặt, nên mới đi tắm không?” Phân đội trưởng Trần nói.

Tôi lắc đầu: “Người nghiện Internet thì chắc đã quên mất mùi mực từ lâu rồi. À phải, mực cacbon có phải là loại mực dùng cho bút bi dùng một lần hiện nay không?”

“Không phải. Sau khi phân tích hóa học cho thấy có cùng thành phần với loại mực nước đựng trong lọ đã sắp bị đào thải khỏi thị trường.”

“Ờ… phân đội trưởng Trần vừa rồi, có nói đã điều tra được hoạt động cuối cùng của hai nạn nhân, là gì vậy?” Đại Bảo không mấy hứng thú với mực cacbon.

“À, camera giám sát trên đường cho thấy, vào 6 giờ tối ngày 27, hai cô gái đi xe moped lên thị trấn.” Phân đội trưởng Trần nói: “Theo điều tra, họ đi mua mì ăn liền. Tôi biết các anh định nói gì, có phải các anh muốn hỏi liệu có người trong thị trấn bám theo về, đúng không? Vấn đề này, các điều tra viên đã xem xét rất kỹ dữ liệu camera giám sát, nếu đi bộ sẽ không thể bám theo, còn nếu bám theo bằng phương tiện giao thông, camera kiểu gì cũng sẽ quay được. Vì vậy về cơ bản, chúng tôi đã loại trừ khả năng có người bám theo. Cho nên, mục tiêu trước mắt của chúng tôi là điều tra những người biết rõ tình hình của công ty quản lý tài sản và những người quen biết nhân viên trong nội bộ công ty.”

“Tôi có thể khẳng định nạn nhân tử vong sau 10 giờ tối. Chi tiết mua mì ăn liền ph?