← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 5 Trói Trong Mộ Địa-Phần 1

Trẻ nhỏ sợ bóng tối là chuyện bình thường. Bi kịch thực sự của đời người chính là người lớn sợ ánh sáng.

Plato

“Con cún con nhà tôi ngoan lắm, chẳng bao giờ ăn linh tinh, cũng không bao giờ chạy rông, tôi gọi một tiếng là chạy lại ngay.” Người phụ nữ trước mặt nhìn con vật cưng đang bò rạp dưới chân trách móc.

Ánh mắt đó tôi đã từng nhìn thấy, năm xưa khi tôi thi trượt một môn, ánh mắt mẹ tôi nhìn tôi cũng y hệt như vậy.

“Nó không phải là cún… con… nữa rồi mà?” Đại Bảo nhấn mạnh vào chữ 'con'.

Chú chó Chow Chow[8] chợt đứng bật dậy, giũ giũ bộ lông xù, thè chiếc lưỡi tím hồng nhễu đầy nước dãi thở phì phò khiến Lâm Đào sợ quá lủi vội về phía sau.

“Cậu sợ chó à?” Tôi hỏi Lâm Đào.

Lâm Đào nói: “Cậu sợ thì có, tớ chỉ sợ nước dãi chó nhỏ lên đôi giày mồi của tớ thôi, mới mua mà…”

“Đắt lắm đấy!” Tôi bắt chước thói quen của Lâm Đào, nói cùng lúc với cậu ta.

“Nhỏ đâu mà nhỏ, con sư tử xù của chị béo hơn hẳn những con khác đấy.” Điều tra viên nói.

“Ai bảo?” Người phụ nữ ngồi thụp xuống vuốt ve bộ lông của con chó, nói: “Nó bao giờ chẳng khỏe mạnh thế này, không béo chút nào hết, lông chỉ hơi xù tí thôi.”

* * *

Mười phút trước, chúng tôi nhận được điện thoại của Công an thành phố Long Phiên, nói rằng có một chú chó tha đâu về một khúc xương, người dân cảm thấy không giống xương động vật, nên đã báo cảnh sát.

Vụ án ngón tay thứ mười một vẫn đang treo lơ lửng trên đầu các nhân viên của Công an thành phố Long Phiên và sở Công an tỉnh. Công tác tìm kiếm thi thể của chủ nhân ngón tay thứ mười một vẫn đang tiếp tục triển khai, cho nên vừa nghe tin có xương người, lực lượng pháp y lập tức có mặt tại hiện trường. Sau khi nhận được lệnh của 110, trưởng phòng Hồ đã dẫn theo bác sĩ Hàn đến một khu dân cư ở vùng ngoại ô phía tây bắc thành phố Long Phiên. Sáng sớm hôm nay, có một người đàn ông báo cảnh sát, nói rằng hàng xóm của mình nuôi một con chó, không biết tha đâu về một khúc xương. Do anh ta trước đây làm nghề mổ lợn, nên nhận ra khúc xương này không giống xương lợn, liền báo cảnh sát.

Chú chó Chow Chow trông khá hằn học. Miếng ăn đến miệng lại bị con người cướp mất, nên chắc nó đang bực mình lắm.

“Nhìn vào hình dạng của khúc xương, chúng tôi có thể khẳng định chắc chắn đây là xương cánh tay người.” Trưởng phòng Hồ nói: “Chỏm cánh tay, củ lớn, củ bé, ròng rọc, mỏm vẹt, lồi củ delta, hoàn toàn trùng khớp với tất cả đặc trưng giải phẫu của xương cánh tay.”

“Không chừng đây chính là chủ nhân của ngón tay thứ mười một cũng nên.” Đại Bảo phấn chấn: “Khúc xương này tìm thấy ở đâu thế?”

Mọi người im bặt.

“Ông hỏi ai thế hả ông tướng?” Tôi bó tay trước câu hỏi của Đại Bảo.

“À, phải!” Đại Bảo chớp chớp mắt: “Con chó tha về.”

“Con chó của chị thường chạy chơi ở đâu?” Điều tra viên cố nhịn cười, quay sang hỏi người phụ nữ.

Người phụ nữ đáp: “Chỉ loanh quanh gần nhà thôi, nó chẳng bao giờ chạy đâu xa cả.”

“Theo tôi thấy.” Tôi nói: “Thi thể của Phương Tương được tìm thấy trong khu dân cư đông đúc, chúng ta đã phân tích mục đích của hung thủ, hắn muốn chúng ta sớm phát hiện ra tử thi. Vậy thì, nếu như vụ án này cũng tương tự như vụ án Phương Tương, có lẽ các mảnh thi thể cũng nằm ở ngay trong khu dân cư này.”

“Không thể.” Trưởng phòng Hồ nói: “Chúng ta phân tích chủ nhân của ngón tay này bị sát hại trước Phương Tương, vậy thì chí ít cũng đã hơn nửa tháng rồi. Trời nóng nực thế này, chắc chắn thi thể đã thối inh lên từ lâu. Nếu ở trong khu dân cư, kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra.”

“Vậy thì có lẽ, hai vụ án này không liên quan đến nhau.” Tôi tỏ ra thất vọng.

“Đừng bỏ cuộc, trước tiên hãy tìm kiếm thi thể này đã, rồi tính, không chừng sẽ có bước đột phá đấy.” Trưởng phòng Hồ vỗ vai tôi khích lệ: “Đã có hơn ba mươi cảnh sát bủa đi tìm kiếm, phạm vi chủ yếu là khu nhà máy bỏ hoang và cánh đồng xung quanh khu dân cư, chúng ta cũng vào cuộc thôi.”

* * *

Dưới cái nóng hừng hực như đổ lửa, hơn ba mươi cảnh sát mồ hôi mồ kê nhễ nhại sục sạo tìm kiếm. Chó nghiệp vụ dường như đã mất cảm giác với mùi thối rữa, mệt phờ trong nắng nóng. Công việc tìm kiếm tiến hành đến tận chiều tối, trong máy bộ đàm mới vọng lên một giọng nói đầy phấn chấn.

“Đã phát hiện ra thi thể, phía tây bắc khu dân cư, theo con đường nhỏ đi khoảng hai cây số, ở ngay bên đường.” Trong máy bộ đàm vang lên những tiếng xèn xẹt: “Tổ ba và tổ năm đã ở hiện trường, đang bố trí công tác bảo vệ, mời pháp y đến chi viện.”

Con đường rải đá rất nhỏ hẹp, xe khám nghiệm hiện trường phải chật vật lắm mới đi qua được, người trên xe không ai nói năng gì. Tôi nghĩ, nếu là chủ nhân của ngón tay thứ mười một thật thì quá tốt, có thêm một manh mối sẽ tăng thêm khả năng phá án. Chí ít cũng có thể tháo gỡ nút thắt đang bám riết lấy tâm trí tôi suốt một tháng nay.

Hiện trường là một bãi cỏ ven đường, các điều tra viên đã giăng dây cảnh giới xung quanh. Chúng tôi vừa đến, mấy chục nông dân cũng bám theo tới nơi, xúm xít lại xem.

“Con đường nhỏ dẫn đến một bãi tha ma.” Đồn trưởng đồn công an khu vực nói: “Đằng ấy có một nghĩa địa nhỏ, cũng khá lâu năm rồi, thành phố có lần muốn di dời, nhưng có một người nông dân đã khiếu nại lên tận ủy ban thành phố, suýt chút nữa thì tự thiêu, cho nên kế hoạch phải hủy bỏ. Nghĩa địa vẫn giữ nguyên đến giờ. Hiện trường nằm ở ven đường, theo con đường này đi về phía tây bắc mấy chục mét có một ngã rẽ, một ngã dẫn đến nghĩa địa, một ngã dẫn đến một lò gạch nhỏ. Nhưng, lò gạch đã phá sản mười mấy năm rồi. Có nghĩa là trừ những ngày Thanh minh, Đông chí mọi người đến cúng tế tổ tiên, còn thường ngày chẳng có ai qua lại chỗ này cả.”

Chúng tôi vội vã chui qua dây cảnh giới, một cảnh sát chỉ vào bụi cỏ, nói: “Phân hủy gần hết rồi, vẫn là Dito phát hiện ra.”

Dito là tên của chú chó nghiệp vụ đang tự đắc ngồi thè lưỡi bên cạnh một cảnh sát.

Đám cỏ dại cao đến nửa thân người, nếu không tìm kiếm kỹ lưỡng sẽ khó lòng phát hiện ra thi thể đã thối rữa bên trong. Có lẽ, đến ruồi nhặng cũng chê bai, nên không thấy cảnh dòi bọ đầy đất như trong tưởng tượng. Nhưng, ở bên cạnh đống xương sắp phơi ra hoàn toàn, có rất nhiều xác ấu trùng ruồi và xác ruồi chết.

“Có vẻ như, trong mười mấy ngày trước, chỗ này đã trở thành tụ điểm của ruồi nhặng và con cái chúng, nhưng đáng tiếc là chúng đã chọn nhầm chỗ, thi thể này có độc.” Tôi nói.

“Chắc cũng phải ở đây hơn một tháng rồi, đã sắp sửa hóa xương hoàn toàn.” Lâm Đào nói.

Trong môi trường độ ẩm cao, thi thể phơi trong không khí chỉ cần hơn một tháng là có thể biến thành xương trắng hoàn toàn.

“Bị chặt xác!” Tôi cầm cành cây gảy vào đám xương, phát hiện ra mấy khúc xương ống đều bị chặt đứt đoạn, vết chặt chồng chéo, chằng chịt đến mười mấy nhát. Cộng thêm rất nhiều xác ruồi chết xung quanh, chứng tỏ thi thể có khả năng nhiễm độc. Điểm này rất giống với chuyên án Ba Sáu - ngón tay thứ mười một.

Thi thể chưa hóa xương hoàn toàn, vẫn còn một vài phần mềm nối liền. Tôi bảo lái xe bật đèn pha trên nóc xe khám nghiệm, biến chỗ này thành phòng giải phẫu tạm thời, bắt đầu khám nghiệm sơ bộ tử thi. Có bốn, năm bác sĩ pháp y cùng xúm lại làm việc, công tác khám nghiệm tiến hành thuận lợi, càng lúc càng có nhiều phát hiện.

“Xương chậu vẫn nối liền với xương đùi, nhưng xương đùi bị chặt đứt ngang. Xương cùng ở thắt lưng cũng bị chặt rời.” Đại Bảo nói: “Vị trí bị chặt rất giống với thi thể trong chuyên án Ba Sáu.”

“Từ từ đã.” Bác sĩ Hàn kêu lên: “Xương đùi có một sợi dây thừng quấn quanh, thắt nút, nếu không nhầm thì rất giống với kiểu cứa khe buột dây tại vùng hông và đùi trong chuyên án Ba Sáu.”

“Phần đầu chưa bị chặt rời khỏi thân thể, do đầu và thân úp sấp, nên phần mềm ở mặt trước cổ sát với mặt đất chưa bị dòi bọ ăn mất.” Trưởng phòng Hồ nói: “Tôi đang tìm mạch máu ở phần cổ, xem có phát hiện gì không.”

“Không thấy quần áo của nạn nhân ở quanh đây.” Lâm Đào quan sát một vòng, rồi nói.

“Nội tạng của nạn nhân có lẽ vẫn còn.” Bác sĩ Vương vừa kịp đến chi viện cũng nói: “Cách đống xương này chừng mét rưỡi có một đám cỏ dại đổ rạp, bên trong có thứ gì đó thối rữa khá nghiêm trọng, có thể là nội tạng, xung quanh cũng có rất nhiều xác ruồi chết.”

Cứ thế người này một câu người kia một câu khiến cậu thực tập sinh phụ trách ghi chép tay chân bấn loạn.

Tôi nhanh chóng đeo găng tay cao su, giúp bác sĩ Vương từ từ lật đám bầy nhầy thối rữa dính đầy xác dòi bọ lên. Mỗi lần lật, mùi hôi thối lại xộc lên nồng nặc.

“Tim gan lách phổi thận ruột đều ở đây cả.” Bác sĩ Vương nói: “Bên trên chắc vẫn còn khí quản và lưỡi.”

“Hơn nữa giữa các cơ quan không có dấu vết bị cắt rời.” Tôi nói: “Giống hệt như chuyên án Ba Sáu, toàn bộ cơ quan nội tạng của nạn nhân đều bị hung thủ bóc lấy chỉ bằng một động tác liền mạch bằng phương pháp rút lưỡi mà pháp y thường dùng.”

“Đã có đầy đủ căn cứ để coi đây là một chuỗi vụ án.” Trưởng phòng Hồ nhướng mày nói: “Hai vụ án này là do cùng một hung thủ gây ra.”

“Xương tứ chi và những phần xương chủ yếu trên thân thể không bị thiếu.” Đại Bảo đã khám nghiệm xong những phần xương lớn nhất là xương chậu và xương đùi, sau đó quay sang xử lý đám xương khô. Anh ta nói xong, ngừng một lúc, rồi nói tiếp: “Hai hai, hai ba, hai tư! Ồ không! Tay phải thiếu mất ba đốt xương ngón tay!”

Bàn tay của con người có hai mươi bảy đốt xương, trong đó tám đốt là xương cổ tay, mười bốn đốt là xương ngón tay, năm đốt là xương bàn tay. Tại sao xương ngón tay có mười bốn đốt? Do ngón tay cái chỉ có hai đốt xương, bốn ngón còn lại mỗi ngón có ba đốt xương. Đại Bảo phát hiện ra thi thể thiếu mất ba đốt xương ngón tay, chứng tỏ bàn tay phải của người này thiếu mất một ngón.

“May quá, chúng ta không cần xét nghiệm ADN đã có thể khẳng định đây chính là chủ nhân của ngón tay thứ mười một trong chuyên án Ba Sáu rồi!” Bác sĩ Hàn mừng rỡ.

Một luồng máu nóng bỗng xộc thẳng lên não, tôi cảm thấy mình đang tiến lại gần hơn tên hung thủ man rợ biến thái giết người, lấy nội tạng, chặt xác, thách thức cảnh sát kia.

“Không đúng!” Đại Bảo nói: “Tại sao thi thể của Phương Tương bị vứt trong thùng rác ở khu dân cư đông đúc, còn thi thể này lại bị vứt ở một nơi hẻo lánh không người qua lại?”

“Thực ra, bản chất không có gì khác nhau.” Tôi căm phẫn nói: “Tử thi kia bị vứt ngay trong thùng rác ở khu dân cư là để người ta dễ phát hiện. Tử thi này cũng bị vứt ngay ven đường, nhưng có lẽ, do hung thủ không biết con đường này bình thường ít người đi lại. Chứng tỏ một điều, có lẽ hắn không thông thạo vùng này.”

Nói rồi, trưởng phòng Hồ ngồi thụp xuống quan sát phần xương sọ, không nói năng gì.

“Anh có phát hiện ra điều gì không ạ?” Tôi hỏi.

“Ở nạn nhân kia, chỗ vết thương có phản ứng sống nhẹ, tôi nghi ngờ hung thủ giải phẫu nạn nhân ngay khi còn sống.” Trưởng phòng Hồ nói: “Mặc dù xét nghiệm ra được chất Tetramine, nhưng cũng chưa thể hoàn toàn loại trừ khả năng nạn nhân bị mổ bụng trước khi chết.”

“Nhưng, em lại luôn cảm thấy không phải là mổ bụng cơ thể sống.” Tôi nói: “Mà phản ứng sống nhẹ là do phản xạ siêu sinh của tế bào sinh ra. Ban đầu Đại Bảo cũng cho rằng nạn nhân bị mổ bụng khi còn sống, nhưng không đủ căn cứ.”

“Không đủ căn cứ? Vết hoen tử thi mờ nhạt, nội tạng teo nhăn, nạn nhân tử vong do mất máu, rõ ràng thế còn gì?” Đại Bảo tháo găng tay, móc điện thoại, mở một bức ảnh đưa tôi xem.

“Anh copy cả ảnh vào điện thoại cơ à?” Tôi kêu lên: “Level của anh cũng cao thật đấy nhỉ!”

“Không phải!” Mặt Đại Bảo đỏ bừng: “Nhiều khi vấn đề nghĩ mãi không ra, nhìn đi nhìn lại không chừng có thể nghĩ được manh mối để phá án.”

Xem ra, vụ án này cũng khiến Đại Bảo hao tâm tổn trí không ít.

“Vấn đề chính là ở đây.” Trưởng phòng Hồ nói: “Đầu Phương Tương bị cắt rời khỏi thân, không cung cấp được nhiều manh mối, còn đầu của thi thể này không bị cắt rời, cho nên tôi đã quan sát kỹ phần cổ của nạn nhân. Phần cổ có một vết thương lớn, động mạch cảnh đứt hoàn toàn, phản ứng sống ở thành trong mạch máu rất rõ rệt. Chứng tỏ nạn nhân bị cắt cổ dẫn đến mất máu mà chết.”

“Đầu độc, cắt cổ, mổ bụng, chặt xác?” Bác sĩ Hàn nói: “Quá trình có lẽ là như vậy. Ít nhất là khi cắt cổ, nạn nhân vẫn còn sống. Bị đầu độc một lượng Tetramine đủ để gây tử vong cũng cần phải trải qua một quãng thời gian mới chết hẳn. Tôi thấy có khả năng Phương Tương cũng tử vong theo cách tương tự, nhưng vì sau đó, phần đầu đã bị chặt mất, cho nên chúng ta không thể phán đoán trên cổ nạn nhân có vết thương hay không.”

Lúc này, trời đã tối sập, dưới ánh đèn pha của xe khám nghiệm, tôi thấy mọi người đều gật gù tán đồng. Tôi đứng dậy, vươn vai, vặn vẹo sống lưng đã cứng đờ, nhìn quanh thấy người dân đứng xem không hề bớt mà còn tăng lên.

“Trời tối om om, không biết họ nhìn cái gì thế nhỉ?” Tôi hỏi.

“Cỏ tốt um tùm thế này cũng chẳng nhìn thấy gì được.” Lâm Đào nói.

“Bây giờ, phải tìm ra lai lịch thi thể.” Trưởng phòng Hồ mở liên hợp xương mu của nạn nhân ra: “Thế này thì chẳng cần đến nồi áp suất nữa.”

“Cũng khoảng 30 tuổi, nam giới.” Tôi nhìn mặt liên hợp của xương mu, đã ước đoán được số tuổi, nói: “Đáng tiếc là chưa thể suy đoán được khổ người, chốc nữa chúng ta sẽ tính toán chiều cao.”

“Không sao, với bộ xương này, tìm lai lịch không khó.” Bác sĩ Hàn nói.

Chưa nói dứt câu, đám đông vây quanh bỗng trở nên nhốn nháo. Có người quay đầu bỏ chạy về phía xóm làng, có người nghển cổ la hét ầm ĩ.

“Chuyện gì thế?” Tôi hỏi.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.

“Ma! Có ma!” Một ai đó rú lên, đám đông lập tức túa ra, bỏ chạy tán loạn.

Tài xế xe khám nghiệm trước kia là lái xe chỉ huy cho cục Ổn định chính trị, rất giàu kinh nghiệm, nên lập tức xoay đèn pha trên nóc xe chiếu về phía con đường mòn dẫn vào thôn xóm, tránh để dân chúng hoảng loạn giẫm đạp lên nhau.

“Chuyện gì thế không biết?” Tôi tò mò hỏi.

“Hình… hình như họ nói… có… có ma.” Lâm Đào nhích lại sát bên cạnh tôi. Không còn đèn pha chiếu sáng, bãi cỏ rậm xung quanh bỗng tối thui, ánh trăng mờ mờ ảo ảo.

“Ma ở đâu?” Tôi cười hỏi: “Ma nữ à? Đẹp không? Đi xem đi!”

Vốn dĩ chúng tôi đang chuẩn bị thu gom xương đưa về nhà xác, nhưng không còn đèn chiếu nến công việc đành tạm dừng lại. Chúng tôi băng qua vòng dây cảnh giới, xem thử có chuyện gì xảy ra.

Dân chúng đã gần như chạy sạch, chỉ còn một người nông dân đang được cảnh sát dìu lại gần.

“Có chuyện gì thế bác?” Tôi hỏi.

“Sợ… sợ quá.” Bác nông dân đáp: “Có con ma nữ, ở trong nghĩa địa!”

Trói Trong Mộ Địa

Phần 2

Trong vòng vây của mười mấy cảnh sát, bác nông dân từ từ hoàn hồn lại, đôi chân mềm nhũn cũng đã bớt lập cập. Bác ta nói: “Vừa nãy, tôi đứng đây nhìn các anh làm việc, rảnh rỗi quá, nên đi quanh, vào bãi tha ma định đi tiểu cái thì gặp ngay một con ma nữ.”

“Ma nữ trông thế nào? Ở đâu?” Tôi hỏi.

“Ở ngay chỗ rẽ kia kìa, đi vào mấy bước là nhìn thấy ngay, nó tựa lên bia mộ, vắt chân chữ ngũ, tóc dài thượt, gió thổi đu đa đu đưa, sợ hết cả hồn vía.”

Sắc mặt của bác ta không giống như đang nói đùa.

“Đi thôi, đến đó xem sao.” Tôi nói

Bác nông dân run rẩy dẫn theo mấy người chúng tôi xách đèn khám nghiệm đến ngã rẽ. Bác ta chỉ vào lùm cỏ, nói: “Đi vào theo đường này, mấy bước là nhìn thấy ngay. Mà các anh có thể để lại một người với tôi không?”

Cả mấy ngọn đèn khám nghiệm đều chiếu vào bãi cỏ, thấy bên trong có rất nhiều nấm mộ nhấp nhô. Đi được vài bước, chúng tôi đã nhìn thấy 'ma nữ'.

Phía xa có một ngôi mộ khá lớn, bia mộ làm bằng đá hoa có mái cong vút, chắc là của nhà giàu có. Sát bên bia mộ có một bóng người, im lìm bất động, trông giống như đang ngồi, dựa lưng vào tấm bia, đầu cúi gục, nhưng hai chân lại giơ cao, trông cứ như đang tập thể dục.

Người bình thường muốn giữ nguyên tư thế này mấy phút đã rất khó, nhưng 'ma nữ' lại không hề động đậy.

Một cảnh sát bạo gan hơn cả cầm đèn khám nghiệm soi về phía đó, bóng người nghiêng nghiêng kia càng rõ hơn, không sai, đúng là một con người. Hai tay buông thõng, hai chân giơ cao, giống như một cương thi đang tập thể dục. Dưới ánh đèn, làn da của 'ma nữ' tái ngắt trắng bợt.

“Này, đang làm gì thế?” Anh cảnh sát lớn tiếng hỏi.

Bóng người vẫn không nhúc nhích.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến mái tóc dài bay lên chập chờn.

“Ối mẹ ôi, tóc trông khiếp quá!” Lâm Đào run lên bần bật.

Cảnh tượng này khiến tôi nhớ đến một câu chuyện kinh dị được nghe hồi nhỏ. Chuyện kể rằng có một người đi trên con đê giữa cánh đồng lúc nửa đêm, đột nhiên thấy trước mặt có một cô gái mặc váy trắng, thân hình tha thướt mỹ miều, tóc dài đen mượt, phất phơ trong gió đêm. Anh ta huýt sáo, người đẹp quay ngoắt đầu lại, nhưng trước mặt cũng chỉ toàn tóc là tóc.

Câu chuyện này đã ám ảnh tôi suốt nhiều năm, đến tận bây giờ, tôi vẫn thấy chờn chợn trước phụ nữ tóc dài. Giờ vừa nghĩ đến, tôi bỗng rùng mình ớn lạnh.

Dưới ánh đèn sáng quắc: “Ma nữ” vẫn ngồi tựa vào bia mộ, hai chân giơ cao, không hề động đậy. Mái tóc dài bay lững lờ trong gió, nhưng dù bay kiểu gì cũng không để chúng tôi nhìn thấy mặt, dù chỉ cách mười mấy mét.

“Có ai đi cùng tôi tới đó xem không.” Đã trót mang danh là Tần To Gan, nên tôi không thể hữu danh vô thực được.

Mấy nhân viên cảnh sát hình sự cùng tôi mang ủng, tiến về phía 'ma nữ'.

Đến gần mới giật mình nhận ra, đây là một thi thể phụ nữ hoàn toàn lõa lồ.

Tử thi dựa vào bia mộ, đầu cúi gục, mái tóc dài che kín mặt.

Tôi đã từng một lần hết hồn với 'xác chết sống dậy', nên thận trọng cầm một cành cây đẩy thử vào tử thi, tử thi vẫn không động đậy. Lấy thêm chút can đảm, tôi đưa cành cây vén mái tóc của thi thể lên.

May quá, cô ta không thình lình ngẩng phắt lên để lộ khuôn mặt phẳng lì, lúc này tôi mới dám kết luận: “Một cô gái trẻ.”

Với tôi, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt người, sẽ không còn gì đáng sợ nữa.

Một anh cảnh sát khu vực di chuyển mấy bước, bỗng 'soạt' một tiếng, từ trên tán cây bên cạnh có thứ gì đó rơi xuống, đập trúng người anh cảnh sát khiến anh ta hết hồn nhảy dựng lên, phủi vai túi bụi.

“Đừng sợ, đừng sợ!” Tôi trấn an: “Chỉ là sợi dây thừng thôi.”

Sở dĩ tử thi giữ nguyên một tư thế là vì đã bị dây thừng trói buộc. Trên ngực của thi thể có một sợi dây thừng vòng qua, buộc chặt thân người vào bia mộ, bầu ngực bị thít chặt đến biến dạng. Hai tay bị trói quặt ra sau lưng bằng một sợi dây thừng. Hai cổ chân cũng bị buộc vào hai sợi dây thừng, hai đầu dây còn lại buộc lên cành một cây thấp phía trước mộ khiến hai chân bị kéo căng, giơ lên cao, dang sang hai bên.

Vừa nãy, anh cảnh sát đã va phải cành cây khiến sợi dây tuột xuống.

Không còn sợi dây treo buộc, hai chân thi thể vẫn nhấc cao, dang rộng.

“Chuyện… chuyện… chuyện gì thế này?” Một cảnh sát hỏi: “Không có dây thừng nữa, sao hai chân vẫn giơ lên được? Người chết rồi mà vẫn giơ chân được à?”

“Thế anh chưa nghe đến hiện tượng co cứng tử thi à?” Tôi lườm anh ta một cái, thử gập khớp gối của nạn nhân lại, rất cứng, không thể gập được.

Thấy chúng tôi không bị 'ma nữ' tấn công, mấy người đang đứng đằng xa mới bắt đầu tiến lại.

Lâm Đào xác nhận đây là một tử thi thì không còn sợ hãi nữa, xua tay nói: “Đừng lại gần! Tôi phải tìm dấu chân! Tìm dấu chân!”

Chúng tôi thực hiện các biện pháp bảo vệ hiện trường nghiêm ngặt, cắt đứt sợi dây ở chỗ không có nút thắt, sau đó chuyển thi thể vào trong túi đựng tử thi. Đôi lúc, nút thắt dây có thể cho thấy thói quen thắt nút của một người, cho nên nó là một chứng cứ và manh mối khá quan trọng. Khi bị cho vào trong túi, tử thi vẫn còn giữ nguyên tư thế giơ cao hai chân, nên cái túi cong queo trông rất đáng sợ.

Hiện trường có vài dấu chân lộn xộn, Lâm Đào lần lượt tiến hành chụp ảnh cố định: “Dấu giày đều rất mới, ở đây lại rất ít người qua lại, cho nên rất có giá trị. Chốc nữa về đến văn phòng, mọi người nhớ gửi dấu giày của mình cho tôi để còn loại trừ.”

“Hiện trường cần phải phong tỏa kỹ lưỡng.” Tôi nói: “Chặn toàn bộ các con đường có thể dẫn vào hiện trường, đợi ngày mai trời nắng, chúng ta sẽ đến đây tìm kiếm. Quần áo của nạn nhân vẫn chưa thấy đâu. Sợ là đèn pha xe khám nghiệm sẽ không cầm cự được lâu đến thế.”

Mấy cậu cảnh sát trẻ tuổi của đồn cảnh sát khu vực vừa nghe tôi nói dứt lời đã bắt đầu trò oẳn tù tì, chắc đây là thói quen của họ, gặp việc khó khăn sẽ quyết định bằng may rủi. Một mình ở lại bãi tha ma trông coi hiện trường cả đêm quả là một việc kinh khủng.

“Không sao.” Trưởng phòng Hồ nói: “Tôi sẽ lập tức điều thêm người đến, dùng đèn khám nghiệm tìm kiếm. Tối nay không biết có mưa hay không, nếu mưa thì coi như đi đứt. Cho nên, phải tìm kiếm ngay trong đêm.”

“Vụ án này có vẻ cũng rất kỳ quặc.” Tôi băn khoăn không biết nên tập trung vào vụ án nào trước.

“Người bên sở Công an các cậu cứ khám nghiệm thi thể này trước đi.” Trưởng phòng Hồ nói: “Còn bộ xương kia vẫn chưa tìm thấy manh mối nào hữu ích, bây giờ phải tìm lai lịch nạn nhân trước đã. Nên công tác thu dọn xương cốt, cứ giao cho chúng tôi, cậu yên tâm.”

“Vâng.” Tôi đáp: “Buộc thi thể vào bia mộ thì quái lạ quá, em phải phá bằng được vụ án này.”

“Trói cái kiểu này, lại chọn một địa điểm thế này, nạn nhân còn ở trong tư thế này, chắc chắn là muốn chơi trò SM đây, nhưng chơi quá tay dẫn đến chết người.” Đại Bảo nói.

“Đi thôi, về nhà xác.” Tôi nói: “Phải khám nghiệm tử thi xong mới được nghỉ.”

* * *

Thi thể đã nằm trên bàn giải phẫu, hai chân vẫn giơ lên cao. Sau khi Lâm Đào chụp ảnh xong, chúng tôi bắt đầu phá vỡ sự co cứng tử thi.

“Cứng quá!” Tôi nói: “Thực tiễn đã chứng minh, tử thi cứng nhất là sau khi chết từ mười lăm đến mười bảy tiếng đồng hồ.”

Do tử thi vẫn giữ nguyên tư thế hai chân dang rộng, nên chúng tôi dễ dàng đo được nhiệt độ từ hậu môn.

“Không sai, căn cứ vào thân nhiệt của tử thi, nạn nhân đã tử vong khoảng mười bảy tiếng đồng hồ.” Đại Bảo nhẩm tính.

Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường phòng giải phẫu, 8 giờ 2 phút tối. Như vậy, tức là nạn nhân mới tử vong trong ngày hôm nay, khoảng 3 giờ sáng ngày 4 tháng Bảy.

“3 giờ sáng, một cô gái đến bãi tha ma làm gì kia chứ?” Tôi băn khoăn.

“Tớ thấy giống một vụ cướp của.” Lâm Đào đeo găng tay để lấy dấu vân tay nạn nhân, rồi nói: “Cậu nhìn này.”

Các ngón tay của nạn nhân đều đã trắng bợt, nhưng trên ngón giữa tay phải có một vệt màu nhạt hơn hẳn, cho thấy nạn nhân đã từng đeo nhẫn.

“Anh đồng ý.” Đại Bảo nói: “Màng trinh vẫn còn nguyên vẹn.”

“Ồ, cô gái này không còn trẻ lắm, lại xinh xắn nữa.” Lâm Đào nói: “Con gái bây giờ, hiếm người giữ mình được như thế.”

“Không xâm hại tình dục?” Tôi hơi ngạc nhiên: “Không xâm hại tình dục tại sao lại cởi hết quần áo người ta ra, lại còn trói người ta trong tư thế đó?”

Đại Bảo nhún vai: “Không nhầm đâu, âm đạo không hề bị tổn thương.”

“Kiểu gì thì kiểu, cởi hết quần áo của một cô gái ra thì chỉ có thể là để hiếp dâm.” Tôi nói: “Nhưng, vì nguyên nhân nào đó, nên hiếp dâm bất thành. Hay là, hung thủ cũng là phụ nữ?”

Toàn thân nạn nhân không có tổn thương do bị khống chế hay kháng cự, nhưng những chỗ trói đều có hiện tượng tróc da và xuất huyết nhẹ.

“Rõ ràng là bị trói khi còn sống.” Tôi nói: “Nhưng, nạn nhân không kháng cự, ngay cả sau khi tứ chi bị trói, nạn nhân cũng không giãy giụa quá mạnh.”

“Liệu có phải bị đánh thuốc mê không?” Lâm Đào nói: “Lấy một ống máu tim đi xét nghiệm trước đã.”

“Cũng có khả năng nạn nhân chơi trò SM với một phụ nữ khác?” Đại Bảo nói.

“Em đang nghĩ.” Tôi nói: “Trói người vào bia mộ liệu có phải là một phong tục hay không? Đem cô gái này làm tế phẩm, hoặc cô ấy đồng ý làm tế phẩm?”

Sau vụ án Hai Chín Sáu ở thành phố Thanh Hương, tôi bắt đầu quan tâm đến phong tục tập quán các vùng. Mấy hôm trước, tôi còn mua mấy cuốn sách viết về phong tục tập quán và điển cố về nghiên cứu. Tôi cũng đã đọc được một bài viết về cúng tế người sống thời xưa, nhưng chưa thấy cái tiền lệ trói người ta vào bia mộ, bày ra điệu bộ giống như bị cưỡng dâm như thế này bao giờ.

“Nói cũng có lý.” Đại Bảo giơ cánh tay đẩy gọng kính trên sống mũi: “Ngày mai, chúng ta sẽ điều tra xem đó là mộ của ai, trông có vẻ như phần mộ của một dòng họ lớn, xem xem liệu có phải họ cống người sống hay không.”

Quanh cổ nạn nhân có một vết thít rất sâu, da bị phơi một ngày ngoài trời, nên đã bong tróc khô ráp. Kết mạc mí mắt chằng chịt các điểm xuất huyết, máu trong tim không đông, móng tay xanh đen. Rất hiển nhiên, nạn nhân đã bị hung thủ dùng dây thừng siết cổ gây ngạt thở cơ học dẫn đến tử vong.

“Bị trói tứ chi, sau đó lại thắt cổ, người bị hại đúng là không có khả năng phản kháng. Nhưng, vẫn có phản kháng nhẹ, chỗ bị trói ở tứ chi có hiện tượng tróc da nhẹ, còn sợi dây thừng trói chân và nút buộc trên cành cây đều đã lỏng ra, anh cảnh sát kia vừa đụng vào đã rơi xuống.” Tôi nói: “Nếu là SM, sẽ không thể siết cổ hung hãn đến thế được.”

Tính chất vụ án nhất thời sa vào bế tắc, trước mắt không có căn cứ hữu hiệu nào để suy đoán về động cơ giết người của hung thủ. Nhưng, trực giác mách bảo chúng tôi, đây hoặc là tục hiến tế người sống mê tín dị đoan, hoặc là giết người cướp của. Nhưng, tại sao lại sắp đặt hiện trường giống như một vụ hiếp dâm? Có lẽ, là vì hung thủ có ý định này, nhưng chưa thực hiện được, hoặc hung thủ ngụy trang để đánh lạc hướng cơ quan điều tra.

Đã khám nghiệm kỹ lưỡng khắp trong ngoài tử thi, nhưng vẫn không phát hiện được manh mối nào hữu ích, chúng tôi liền lấy toàn bộ dạ dày và ruột của nạn nhân ra, nghiên cứu tình trạng thức ăn của bữa cuối cùng.

Nghiên cứu vật chất trong dạ dày của nạn nhân là một công việc cực kỳ kinh khủng. Bác sĩ pháp y phải múc từng thìa vật chất trong dạ dày ra, sau đó lần lượt phân tích từng loại vật chất bên trong, từ đó suy đoán nạn nhân đã ăn gì trong bữa cuối cùng để cung cấp một số manh mối cho bộ phận điều tra. Vật chất trong dạ dày nạn nhân rất ít, sền sệt như hồ.

“Theo lý thuyết thì cần đến sáu tiếng đồng hồ để tiêu hóa hết thức ăn trong dạ dày của con người, bình thường người ta hay ăn bữa tối vào 6 giờ chiều, vậy thì từ bữa ăn tối tới thời gian tử vong của nạn nhân vào lúc 3 giờ sáng là khoảng chín tiếng đồng hồ, đáng lẽ thức ăn trong dạ dày phải tiêu hóa hết rồi mới đúng. Nhưng, trong dạ dày của nạn nhân vẫn lưu lại một ít vật chất, chứng tỏ nạn nhân đã ăn chút ít vào khoảng 12 giờ đêm, thức ăn là thứ gì đó làm từ bột mì.”

“Nạn nhân không ăn bữa tối, nhìn vào vật chất trong ruột non, kết hợp với thời gian tử vong đã biết, có thể phán đoán nạn nhân ăn cơm vào khoảng từ 1 giờ chiều đến 2 giờ chiều ngày 3 tháng Bảy.” Đại Bảo xếp toàn bộ ruột non của nạn nhân lên bàn giải phẫu, rạch mở để tìm hiểu vật chất trong ruột non: “Đoạn giữa ruột non có một khoảng trống rất dài, có nghĩa là nạn nhân không ăn bất cứ thứ gì cho đến khoảng 12 giờ đêm mới ăn một chút thức ăn làm từ bột mì.”

“Đa phần thức ăn đã tiêu hóa thành dạng sền sệt.” Đại Bảo nói tiếp: “Nhưng, vẫn còn một số chất xơ không dễ tiêu hóa vẫn có thể nhận ra, chắc là có rau có thịt, à, còn có ít vỏ cà chua nữa.”

“Có lẽ, trưa hôm qua, sau khi ăn xong, nạn nhân đã bị đưa đi.” Lâm Đào nói.

Đã hoàn tất các công đoạn giải phẫu, khi chúng tôi chuẩn bị lấy liên hợp xương mu của nạn nhân ra để suy đoán độ tuổi thì điều tra viên phụ trách liên lạc bước vào phòng giải phẫu, nói: “Trưởng phòng Hồ mời các anh nhanh chóng đến phòng họp tại tầng bảy trụ sở Công an thành phố.”

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ngáp dài: “Có phát hiện gì phải không? Đã 11 giờ rồi, buồn ngủ quá.”

“Có đấy.” Điều tra viên gật đầu: “Đã tìm ra được lai lịch của cô gái.”

“Nhanh thế!” Tôi nói: “Vậy thì chúng tôi không cần phải lấy liên hợp xương mu ra nữa, để cho thi thể được vẹn toàn. Các anh đã điều tra bằng cách nào thế?”

Điều tra viên nói: “Trong lúc các anh khám nghiệm tử thi, toàn bộ cảnh sát trong phân đội đã dốc toàn lực tìm kiếm khắp xung quanh, nhanh chóng tìm được tất cả quần áo của nạn nhân vứt ở ven con đường dẫn ra khỏi bãi tha ma. Ngoài ra, một nhóm cảnh sát khác tìm được một vài vỏ túi bánh quy còn mới và một túi đeo chéo kiểu nữ trong một lò gạch bỏ hoang bên một ngã rẽ khác. Trong túi có một số đồ trang điểm rẻ tiền, danh thiếp và ví tiền. Trong ví không có tiền và thẻ ngân hàng, nhưng có chứng minh thư và một vài phiếu giảm giá.”

“Phải, phải, phải, đúng là nạn nhân có ăn ít bánh quy vào khoảng 12 giờ đêm.” Tôi nói: “Quá trùng khớp, chứng minh thư chắc chắn là của nạn nhân đấy.”

“Vẫn đang tiến hành xét nghiệm ADN và đối chiếu với ADN của cha mẹ người đứng tên chứng minh thư.” Điều tra viên nói: “Nhưng, đã có kết quả xét nghiệm độc chất, có thể loại trừ khả năng nạn nhân bị đầu độc hoặc dùng thuốc an thần khi còn sống.”

“Nạn nhân không phản kháng, không bị chuốc thuốc.” Tôi chậm rãi nói: “Lại còn ở cùng với hung thủ tại một nơi hoang vu heo hút lâu đến vậy, cùng ăn bánh, thậm chí cùng đến nghĩa địa. Khi bị cởi quần áo, bị trói cũng không giằng co giãy giụa. Việc này nói lên điều gì?”

Trói Trong Mộ Địa

Phần 3

Nạn nhân tên Thích Tĩnh Tĩnh, tích cách cũng giống hệt như cái tên, trầm lặng, hướng nội.

Qua người thân, bạn bè và đồng nghiệp nạn nhân, chúng tôi biết bố của Thích Tĩnh Tĩnh sau khi bị sa thải đã không tìm được công việc ổn định, phải đến công trường làm lao động chân tay. Cách đây không lâu, mẹ cô lại mắc bệnh ung thư. Thích Tĩnh Tĩnh phải cáng đáng gánh nặng kinh tế cho cả gia đình. Để có tiền trị bệnh cho mẹ, thời gian gần đây, Thích Tĩnh Tĩnh điên cuồng lao vào kiếm tiền.

Thích Tĩnh Tĩnh là nhân viên marketing cho một công ty thiết kế nội thất, làm nhiều, kiếm tiền cũng nhiều. Mặc dù năm nay mới chỉ 21 tuổi, nhưng cô đã lăn lộn với nghề này từ khi tốt nghiệp trung học cơ sở, cũng đã được coi là đàn chị, có nhiều mối quan hệ trong ngành vật liệu xây dựng. Ai cũng thích tính cách điềm đạm của cô, cho nên để kiếm được nhiều tiền hơn, cô còn tranh thủ làm nghề môi giới ngoài giờ làm. Ví dụ giới thiệu cho các công ty vật liệu xây dựng mua nguyên liệu ở một công ty nào đó, giao dịch hoàn tất sẽ nhận được tiền môi giới.

“Công việc marketing thì suốt cả ngày phải chạy đôn chạy đáo bên ngoài.” Điều tra viên chính nói: “Rất ít khi được ngồi ở văn phòng. Cho nên, cả ngày hôm qua, đồng nghiệp của Thích Tĩnh Tĩnh đều không biết cô ta đã đi đâu, họ chỉ phản ánh mấy ngày nay, mọi biểu hiện của Thích Tĩnh Tĩnh đều rất bình thường.”

“Thích Tĩnh Tĩnh vẫn còn trinh.” Đại Bảo nói: “Nên hãy điều tra xem, liệu có phải nạn nhân là người đồng tính hoặc có khuynh hướng tình dục khác thường hay không?”

Điều tra viên lắc đầu: “Không có ai phản ánh về vấn đề này. Hơn nữa, vào buổi trưa hôm xảy ra vụ án, cô ta còn đi xem mặt.”

“Chúng tôi đã kiểm tra danh sách cuộc gọi của nạn nhân, có rất nhiều cuộc gọi.” Trưởng phòng Hồ bổ sung: “Có thể xác minh, 11 giờ trưa hôm qua, nạn nhân có nhận một cuộc điện thoại của đối tượng xem mặt, sau đó đến chỗ hẹn. Từ 11 giờ đến 2 giờ có rất nhiều cuộc gọi, đã điều tra được, đều là điện thoại của khách hàng và điện thoại công cộng, không có manh mối hữu hiệu nào. Khoảng 3 giờ chiều thì tắt máy.”

“Đối tượng xem mặt rất khả nghi.” Đại Bảo nói: “Là người thế nào?”

“Là một ông chủ nhỏ đến Long Phiên làm ăn, tên là Tào Triết.” Điều tra viên nói: “Nửa tháng trước đến Long Phiên mở một cửa hàng nhỏ, hiện vẫn đang sửa chữa trang trí.”

“Anh ta cao bao nhiêu?” Lâm Đào vừa hỏi, vừa cầm tập ảnh chụp dấu giày sẵn sàng đối chiếu.

Sau khi loại trừ dấu giày của các cảnh sát, nạn nhân và bác nông dân đã phát hiện ra tử thi, Lâm Đào tìm thấy rất nhiều dấu giày giống nhau. Không chừng những dấu giày này chính là của hung thủ để lại.

“Mét bảy.” Điều tra viên nói: “Gầy gầy.”

“Rất có khả năng.” Đại Bảo nói: “Tôi thấy, làm gì có cô gái nào lại cho phép người ta tùy tiện cởi quần áo mình? Tôi đoán, có thể là nạn nhân thấy ưng đối tượng xem mặt, sau đó hai người tìm một nơi kín đáo để thân mật, nào ngờ gã kia lại là một tên biến thái.”

“Cởi quần áo chưa chắc đã là tự nguyện.” Trưởng phòng Hồ nói: “Quần áo của nạn nhân đã rách nát. Tức là hung thủ đã dùng dao cứa rách để cởi ra.”

“Sở dĩ dùng dao rạch chứ không phải cưỡng bức cởi.” Tôi nói: “Có lẽ, là do lúc đó hung thủ đã trói nạn nhân lại. Chân tay bị trói, nên không thể cởi quần áo được, đành phải dùng dao rạch.”

“Sao Thích Tĩnh Tĩnh lại dễ dàng bị khống chế thế nhỉ?” Đại Bảo băn khoăn.

Tôi lắc đầu không hiểu.

“Khả năng này không cao.” Lâm Đào nói: “Dựa vào dấu giày, có thể suy đoán hung thủ cao khoảng 1,8 mét, dù có sai số, nhưng chênh lệch không thể lớn đến thế.”

“Tớ cũng cảm thấy không có khả năng đó.” Tôi nói: “Anh ta mới đến Long Phiên được nửa tháng, làm sao có thể biết đến một nơi hẻo lánh như vậy được? Còn biết rõ có bãi tha ma, có lò gạch bỏ hoang? Tớ sống ở Long Phiên bao nhiêu năm rồi mà còn không biết.”

“Dù thế nào đi nữa.” Phó giám đốc Trần lên tiếng: “Anh ta vẫn có khả năng là người cuối cùng tiếp xúc với Thích Tĩnh Tĩnh. Chúng tôi đã bắt giữ, đang thẩm tra.”

Tôi chau mày không nói gì, thấy phản cảm với sự hấp tấp của vị phó giám đốc này.

“Thế các anh cứ điều tra đi.” Lâm Đào cũng tỏ ra không hài lòng, giơ tay nhìn đồng hồ nói: “Mọi biểu hiện của vụ án này đều cho thấy đây là một vụ cướp của. Một ông chủ mà lại cướp của chứ không cưỡng hiếp? Tôi vẫn thấy nghi ngờ, nhưng cứ tạm bảo lưu ý kiến cái đã. Muộn rồi, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, ngày mai có thêm tin tức, rồi tính tiếp.”

* * *

Khuya lắc khuya lơ mới về đến nhà, Linh Đan mắt nhắm mắt mở trở dậy nấu cho tôi bát mì, rồi ngồi nhìn tôi ăn như hổ đói, nghe tôi kể chuyện điều tra.

“Vậy theo anh, đây là vụ án thế nào?” Linh Đan hỏi.

“Anh nghĩ có khả năng là nghi thức cúng tế gì đó.” Tôi nói.

“Thế anh có nhìn chữ trên bia mộ không?” Linh Đan hỏi: “Nếu là cúng tế thì chắc phải chọn ngày mang tính kỷ niệm.”

“Phải rồi!” Tôi đập bàn đánh chát: “Tiếc quá, anh không nghĩ ra, nên đã không nhìn. Hay bây giờ, em đi cùng anh luôn nhé?”

“Em không đi đâu!” Linh Đan hoảng hốt: “Anh đừng có lăn xả quá thế, mau nghỉ đi cho sớm.”

Tôi bật cười, hôn vào má nàng: “Anh đùa em đấy. Bia mộ thì làm sao biết chạy, ngày mai đi xem cũng được. Nhưng, đúng là em đã cho anh một gợi ý đấy, vợ anh giỏi quá!”

“Anh nói làm em sởn cả gai ốc…”

* * *

Sáng sớm hôm sau, tôi hẹn Lâm Đào, Đại Bảo lái xe đến hiện trường.

Hiện trường vẫn còn mười mấy cảnh sát đang sục sạo tìm kiếm. Tôi đi thẳng đến bên bia mộ nơi phát hiện ra tử thi.

“Liệt sĩ Lý Hoa Hạ - anh hùng kháng Nhật.”

Thì ra, đây là mộ liệt sĩ, là mộ chôn quần áo di vật của người quá cố. Nghe nói chính người nhà của liệt sĩ này đã kiên quyết phản đối việc di dời nghĩa địa, thậm chí còn dùng biện pháp cực đoan bắt công ty xây dựng phải từ bỏ mảnh đất này.

“Sinh ngày 8 tháng 9 năm 1910, hy sinh ngày 4 tháng 6 năm 1941.”

Tôi giật thót mình, mở điện thoại tra lịch âm.

“Vụ án xảy ra vào sáng sớm hôm qua, hôm qua chính là mồng 4 tháng Sáu âm lịch!”

Tôi thấy Lâm Đào và Đại Bảo cũng giật nảy mình.

Lâm Đào nói: “Tớ đoán vụ án này sắp phá được rồi.”

Hành động bước đầu của tổ chuyên án đã gặp phải bế tắc, việc thẩm vấn Tào Triết không có kết quả. Tào Triết nói anh ta không hề có cảm tình với Thích Tĩnh Tĩnh, buổi trưa hôm đó, sau khi dùng bữa xong, anh ta một mình quay về nhà.

“Camera giám sát ở cổng chung cư nơi anh ta thuê nhà có thể xác thực cho điều này.” Phó giám đốc Trần có vẻ thất vọng.

“Tôi đã nói rồi mà.” Tôi thầm đắc ý: “Anh ta không có đủ điều kiện để gây án. Nhưng, các anh có khai thác được manh mối nào từ anh ta không?”

Điều tra viên chính lắc đầu.

Tôi hơi hụt hẫng, lại hỏi tiếp: “Vậy khoảng mấy giờ họ kết thúc bữa ăn? Sau khi ăn xong, có ai gọi điện cho Thích Tĩnh Tĩnh không?”

“Đã điều tra rồi.” Điều tra viên nói: “Ở bên đường đối diện cách nhà hàng không xa có một bốt điện thoại công cộng dùng thẻ, chính số điện thoại này đã gọi cho Thích Tĩnh Tĩnh.”

“Thời buổi này mà vẫn còn có người dùng thẻ điện thoại công cộng cơ à?” Tôi băn khoăn.

“Có lẽ, vì muốn né tránh cảnh sát, cho nên không dùng điện thoại di động.” Lâm Đào nói.

“Phải rồi!” Tôi ngẩng lên hỏi: “Ngôi mộ mà Thích Tĩnh Tĩnh bị trói vào là của một liệt sĩ chống Nhật, mà nạn nhân lại bị giết hại vào đúng ngày giỗ của liệt sĩ. Tôi cảm thấy nhiệm vụ cấp bách hiện giờ, là phải bắt tay vào điều tra người nhà của liệt sĩ này. Theo như tình hình trước mắt, rất có khả năng là hiến tế người sống.”

“Thế tại sao Thích Tĩnh Tĩnh lại không phản kháng?” Trưởng phòng Hồ hỏi.

Tôi lắc đầu: “Em không biết, nhưng dù sao cũng phải điều tra trước đã, những hướng khác vẫn chưa có manh mối gì. Anh Hồ này, hay là chúng ta thảo luận về chuyên án Ba Sáu trước đi?”

“Được, được, được, thảo luận đi.” Phó giám đốc Trần vội vàng giục giã. Có thể thấy chuyên án Ba Sáu đã điều tra cả tháng trời mà chưa phát hiện ra manh mối, phó giám đốc bị lãnh đạo cấp trên giục giã ráo riết, nên chẳng khác nào ngồi trên đống lửa.

* * *

“Chuyên án Ba Sáu đã có một chút tiến triển.” Trong văn phòng pháp y, trưởng phòng Hồ nói: “Lai lịch của bộ xương đã được xác nhận.”

“Nhanh thế cơ à?” Tôi ngạc nhiên trước tốc độ điều tra của cảnh sát hình sự Long Phiên.

“Thực ra ban đầu, khi mới phát hiện ra một ngón tay, chúng tôi vẫn luôn tích cực tìm kiếm.” Trưởng phòng Hồ nói: “Chúng tôi cũng đã phát thông báo tới các tỉnh thành lân cận xin hỗ trợ. Khéo làm sao đúng cái tối tìm được bộ xương, lai lịch của nạn nhân cũng đã được xác nhận. ADN cũng chứng thực người này chính là chủ nhân của ngón tay.”

Trưởng phòng Hồ dừng lại một lúc, nói: “Nạn nhân là người Thanh Hương, bác sĩ khoa tiết niệu của bệnh viện thành phố Thanh Hương, tên là Mạnh Tường Bình. Cuối năm nay đi học bồi dưỡng trên bệnh viện tỉnh, cứ đến cuối tuần là lại về nhà, nhưng ngày 16 tháng Năm vừa rồi, không thấy về. Vợ anh ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng đều không liên lạc được, nên đến ngày 18 tháng Năm đã báo cảnh sát.”

“Thời gian khá trùng khớp với suy đoán của chúng ta.” Tôi nói: “Mạnh Tường Bình chết trước Phương Tương hơn nửa tháng, nhưng thi thể của Phương Tương bị vứt ở nơi đông đúc, nên chúng ta tìm thấy trước. Vậy các anh đã điều tra về hoạt động của Mạnh Tường Bình trước khi chết chưa?”

Trưởng phòng Hồ gật đầu, nói: “Đã điều tra. Tối thứ tư ngày 14 tháng Năm, Mạnh Tường Bình ăn cơm trong nhà ăn bệnh viện, có đồng nghiệp nhìn thấy. Ngày 15 nghỉ, thứ sáu ngày 16 trực hai ca, nên theo thường lệ, có thể không đến văn phòng khoa. Vì anh ta ở một mình một phòng, nên từ sau ngày 14, không có ai nhìn thấy anh ta nữa. Mãi đến ngày 17, vợ của Mạnh Tường Bình gọi điện cho chủ nhiệm văn phòng khoa mới phát hiện ra anh ta đã mất tích.”

“Đây chính là kết quả điều tra?”

“Đúng thế. Không thể xác định được hoạt động của Mạnh Tường Bình sau đó.” Trưởng phòng Hồ cất giọng tiếc nuối.

“Thế các mối quan hệ xã hội thì sao ạ?” Tôi hỏi.

Trưởng phòng Hồ lắc đầu: “Trước mắt vẫn đang điều tra, chưa có kết luận.”

Vụ án mặc dù có chút tiến triển, nhưng lại nhanh chóng rơi vào bế tắc. Ba người chúng tôi và trưởng phòng Hồ đều cảm thấy chán nản. Hai nạn nhân này có quan hệ ra sao, tại sao lại lần lượt bị sát hại, rồi lại bị chặt xác, mổ bụng tàn ác như vậy? Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là vì sao?

“Tiếp tục đợi kết quả điều tra thôi.” Trưởng phòng Hồ nói: “Manh mối mà chúng ta có được quá ít ỏi.”

* * *

Hướng suy đoán nạn nhân bị trói vào bia mộ là để cúng tế cũng nhanh chóng bị phủ định.

Lần trước phó giám đốc Trần nghi ngờ Tào Triết là hung thủ, bị chúng tôi dễ dàng chỉ ra đó là phán đoán sai lầm khiến anh ta hơi mất mặt. Nhưng lần này, sau khi điều tra, suy đoán của chúng tôi cũng bị loại trừ, nên anh ta được thể diễu võ giương oai.

“Tôi biết ngay chỉ là trùng hợp thôi mà.” Phó giám đốc Trần nói: “Thời đại nào rồi mà còn hiến tế người sống cơ chứ? Đến xã hội cũ cũng chẳng có trò này.”

“Đã loại trừ thế nào vậy?” Tôi vẫn chưa tin hẳn.

“Con cháu của liệt sĩ Lý Hoa Hạ từ năm ngoái đã không còn ở thành phố Long Phiên nữa.” Phó giám đốc Trần nói: “Ông liệt sĩ chỉ có một người con trai, nhưng cũng đã mất rồi. Một người cháu trai năm nay 51 tuổi, cháu gái 47 tuổi, đang ở với mẹ già 80 tuổi ở Nam Giang. Nhờ sự hỗ trợ của Công an thành phố Nam Giang, đã xác định được một năm nay hai người này không quay về Long Phiên.”

Phó giám đốc Trần ra hiệu cho điều tra viên chính trình bày tiếp.

Anh ta vội vàng lật giở sổ ghi chép, nói: “Toàn bộ con cháu của liệt sĩ Lý Hoa Hạ đã chuyển đến Nam Giang từ năm ngoái, chỉ còn một người chắt là Lý Kiến Quốc năm nay 18 tuổi, học đại học năm thứ nhất ở nơi khác, thỉnh thoảng mới quay về Long Phiên, ở nhà dì ruột. Người dì đã nuôi cậu ta từ nhỏ tới lớn, nên quan hệ rất thân thiết.”

“Tại sao lại loại trừ đối tượng này?” Tôi hỏi: “Tại sao Lý Kiến Quốc lại không bị tình nghi? Đừng quên, người cuối cùng gọi điện cho Thích Tĩnh Tĩnh dùng điện thoại công cộng. Bây giờ, chỉ có sinh viên đại học mới dùng thứ này thôi.”

“Thế anh có biết tên cụ cố nhà anh không?” Phó giám đốc Trần vặc lại: “Tôi mới chỉ hỏi tên thôi chứ chưa hỏi đến ngày giỗ nhé. Một đứa chắt, lại là sinh viên đại học, liệu có nhớ nổi ngày giỗ của cụ cố, rồi mang người sống hiến tế cho cụ mình không? Hơn nữa, chúng ta đã phân tích hung thủ vì muốn né tránh cảnh sát, nên mới cố tình dùng điện thoại công cộng.”

Tôi gãi đầu, đã bị thuyết phục: “Phải rồi, mọi dấu vết đều cho thấy đây là vụ án cướp của.”

“Buổi trưa hôm đó, Tào Triết và Thích Tĩnh Tĩnh đã ăn những gì?” Tôi bỗng sực nhớ đến những vật chất chứa trong dạ dày của Thích Tĩnh Tĩnh.

“Trứng xào cà chua, gà kung pao, và một vài món rau.” Điều tta viên nói.

“Đúng là anh ta không nói dối.” Tôi nói: “Trùng khớp với những vật chất tìm được trong dạ dày nạn nhân. Điều này cũng có thể xác nhận, từ sau bữa trưa đến tận 12 giờ đêm, Thích Tĩnh Tĩnh không ăn gì nữa.”

“Việc này đã điều tra rõ cả rồi còn gì, vật chất chứa trong dạ dày chẳng mang lại tác dụng gì cả.” Phó giám đốc Trần ngạo mạn phán một câu.

“Trước mắt, vẫn chưa xác định được nạn nhân có quen biết hung thủ hay không.” Lâm Đào chuyển chủ đề để xoa dịu không khí: “Nạn nhân không phản kháng quyết liệt, không biết là bởi nguyên nhân gì. Nhưng đáng lý ra, cho dù có quen biết cũng không thể để người khác trói lại, rồi rạch bỏ quần áo mới phải.”

“Nhưng, chí ít thì hung thủ cũng rất thông thạo hiện trường.” Tôi nói: “Có nhiều người biết ở đó có bãi tha ma và lò gạch không?”

“Không nhiều, chỉ những người sống ở vùng này mới biết.” Điều tra viên nói.

“Đáng tiếc, dấu chân chỉ có thể dùng để xác nhận chứ không thể dùng để loại trừ, hơn nữa còn phải tìm được đôi giày tương ứng, cho nên không thể làm căn cứ sàng lọc tội phạm.” Lâm Đào nói.

Đột nhiên, một điều tra viên chạy xộc vào tổ chuyên án, nói: “Thẻ ngân hàng của Thích Tĩnh Tĩnh vừa nãy đã bị rút hết số tiền hai mươi ngàn đồng trong đó.”

Phó giám đốc Trần đứng bật dậy: “Tốt! Có mang ảnh cắt từ video của kẻ rút tiền đến đây không?”

Điều tra viên lắc đầu: “Không ạ, hắn đội mũ và đeo kính đen, nhìn không rõ mặt.”

Phó giám đốc Trần lại ngồi phịch xuống: “Vậy cậu la hét ầm ĩ cái gì thế, có tác dụng gì đâu?”

“Không.” Tôi nói: “Rất có giá trị đấy. Thứ nhất, chúng ta sẽ biết được dáng dấp của kẻ tình nghi. Thứ hai, chúng ta đã phán đoán được rõ tính chất của vụ án, chí ít có một động cơ giết người là cướp của.”

“Đúng! Đúng.” Điều tra viên gật đầu lia lịa: “Cao khoảng mét tám, thân hình khỏe khoắn, lưng đeo ba lô.”

“Dáng dấp trùng khớp với suy đoán của bộ phận khám nghiệm dấu vết.” Tôi nhìn sang Lâm Đào, nói.

“Nhưng, chúng ta vẫn chưa thể xác định được phạm vi điều tra.” Đại Bảo nói: “Long Phiên có bảy nghìn dân số, tìm thế nào đây?”

“Khám nghiệm lại tử thi, xem có phát hiện gì khác không.” Tôi nói.

* * *

“Chuyên án Ba Sáu hiện tại, vẫn chưa có tiến triển, chúng tôi cũng chẳng có việc gì để làm.” Bước ra khỏi phòng họp, trưởng phòng Hồ khẽ nói với tôi: “Vụ án này, cậu đi giải phẫu, cậu xem có việc gì cần chúng tôi làm không?”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Cho đến hiện tại, tất cả các manh mối tìm được ở xung quanh hiện trường đều là do nạn nhân Thích Tĩnh Tĩnh để lại, chỉ duy nhất một thứ có lẽ, là hung thủ mang đến.”

Trưởng phòng Hồ cúi đầu suy nghĩ.

Tôi nói: “Chính là mấy vỏ túi bánh quy.”

“Ừ, phải rồi.” Trưởng phòng Hồ kêu lên.

“Vậy, bước tiếp theo hãy điều tra mấy cái vỏ túi bánh quy, xem cơ sở sản xuất nằm ở đâu, chủ yếu được tiêu thụ ở đâu, xem có thể phát hiện ra manh mối gì hay không.” Tôi nói.

Trưởng phòng Hồ gật đầu, nói: “Tôi sẽ đi báo cáo với phân đội trưởng để anh ta phái người đi điều tra. Phía chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng mấy cái vỏ túi bánh xem có dấu vân tay hay không.”

“Hung thủ rất có ý thức ngụy trang đánh lạc hướng.” Tôi nói: “Đi rút tiền biết đội mũ, đeo kính đen, nên em nghĩ rằng hắn sẽ không thể để lại thứ gì trên vỏ túi bánh được. Vì vậy em đề nghị, nên bắt đầu từ phương diện sản xuất và tiêu thụ.”

“Được!” Trưởng phòng Hồ quay người đi luôn. Tôi nhìn Lâm Đào và Đại Bảo, nói: “Tiếp tục làm việc thôi.”

* * *

Còn chưa đến nhà xác, Lâm Đào đã gọi điện đến: “Vừa rồi, tớ đã kiểm tra túi và ví tiền của nạn nhân, không có dấu vết của người khác, ngay cả dấu găng tay cũng không có, chỉ có dấu vân tay của nạn nhân. Tớ phán đoán, có khả năng nạn nhân chủ động đưa tiền và thẻ cho hung thủ.”

“Vậy thì có hai khả năng.” Tôi nói: “Thứ nhất là người quen, thứ hai là bị uy hiếp.”

“Anh cũng cảm thấy từ đầu đến cuối nạn nhân không phản kháng quá quyết liệt, có lẽ là vì sợ hãi.” Đại Bảo nói: “Thích Tĩnh Tĩnh là người nhút nhát.”

“Theo anh, liệu có giống vớ