← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 7 Đóa Hoa Đêm Lửa-Phần 1

Ánh sáng luôn nghĩ rằng nó nhanh hơn tất cả mọi thứ, nhưng nó đã sai lầm, bởi cho dù nó có nhanh đến đâu, bóng tối vẫn luôn đi trước một bước để chờ nó xuất hiện.

Terry Pratchett

“Mạnh Tường Bình, bác sĩ khoa Tiết niệu bệnh viện thành phố Thanh Hương, 31 tuổi, mất tích ngày 14 tháng Năm, thi thể được tìm thấy ven con đường mòn ở ngoại ô thành phố Long Phiên vào ngày 19 tháng Bảy. Phương Tương, giám đốc công ty mạng thành phố Nam Giang, 32 tuổi, mất tích ngày 2 tháng Sáu, thi thể được tìm thấy trong thùng rác của một khu dân cư đông đúc trong thành phố Long Phiên vào ngày 5 tháng Sáu.” Điều tra viên báo cáo: “Theo kết quả điều tra và sự hợp tác điều tra của Công an thành phố Nam Giang và thành phố Thanh Hương, tất cả những mối quan hệ xã hội đáng ngờ của hai nạn nhân đều đã được loại trừ. Hai người này không quen biết nhau, cũng không có bất cứ mối quan hệ nào.”

Từ khi phát hiện ra chuyên án Ba Sáu, đến nay đã tròn hai tháng rồi, tổ chuyên án đã dốc toàn lực để điều tra rải thảm trên toàn thành phố, nhưng vẫn chưa có được thu hoạch nào có tính đột phá.

Những cuộc họp chuyên án đã trở thành cuộc họp thường lệ, cứ mỗi tối thứ ba, thứ năm, thứ bảy, Công an thành phố Long Phiên đều nhóm họp, nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối phá án. Trong suốt hai tháng vừa qua, các điều tra viên, nhân viên kỹ thuật của sở Công an tỉnh chúng tôi vẫn thường xuyên đến thành phố Long Phiên, nghe báo cáo về công tác điều tra vụ án.

Liên tục tác chiến khiến cho các điều tra viên ai cũng mệt mỏi, nhưng manh mối vẫn chưa tìm ra, nên lo lắng vẫn còn nguyên đó.

“Bộ phận điều tra hình ảnh đã cố gắng hết sức rồi.” Trưởng phòng Điều tra hình ảnh nói: “Đã nghiên cứu kỹ lưỡng dữ liệu camera giám sát, nhưng đáng tiếc vì thiếu kinh phí bảo dưỡng, nên camera của rất nhiều đơn vị chỉ để trang trí, chúng tôi chỉ có thể lấy được dữ liệu từ camera giao thông lắp trên các trục đường lớn và camera rải rác của một số ngân hàng và công ty lớn. Thông qua điều tra, vào 6 giờ tối ngày 14 tháng Năm, Mạnh Tường Bình đã xuất hiện một lần tại ngã ba đường Phồn Hoa và đại lộ Trường Giang thành phố Long Phiên, đi bộ một mình. Phương Tương có một lần bắt taxi trước cổng khách sạn Long Phiên gần cổng chi nhánh ngân hàng Công Thương đường Hoa Viên vào lúc 8 giờ tối ngày 2 tháng Sáu. Đây là thời gian và địa điểm xuất hiện cuối cùng của hai nạn nhân.”

“Tôi muốn hỏi, sau đó Phương Tương có quay lại khách sạn không?” Đại Bảo lên tiếng.

“Tra trong camera của khách sạn, Phương Tương làm thủ tục check in vào buổi trưa ngày 2 tháng Sáu, 5 giờ chiều ra khỏi cửa, sau đó không nhìn thấy nữa.”

“Bắt xe.” Tôi xoa cầm: “Thế đã tìm ra xe taxi chưa?”

Điều tra viên lắc đầu nói: “Vì độ nét của camera rất kém, chúng tôi không thể nhìn rõ biển số xe, chỉ có thể căn cứ vào thời gian đại khái để tìm trong camera giao thông trên những con đường gần khách sạn. Đến khi tìm được tài xế lái chiếc taxi đó thì sự việc đã xảy ra nửa tháng rồi. Cho dù chúng tôi đã cho anh ta xem camera, anh ta vẫn không nhớ ra được hôm đó, đã chở nạn nhân đến đâu.”

“Đại lộ trường gian ở phía bắc, khách sạn Long Phiên ở phía nam.” Tôi nói: “Khoảng cách rất xa, khó mà liên hệ với nhau được.”

“Nạn nhân đều tử vong do bị đầu độc, sau đó bị cắt cổ, mổ bụng, chặt xác.” Điều tra viên nói: “Chúng tôi đã điều tra rất kỹ về nguồn gốc của thuốc chuột, đáng tiếc là vẫn chưa có kết quả.”

“Liệu có phải để cướp của không nhỉ?” Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi. Nguyên nhân của các vụ án mạng thường không nằm ngoài tiền, tình, thù, sắc và bị kích động mạnh. Nếu đã loại trừ mọi mối quan hệ xã hội mâu thuẫn, nạn nhân lại là đàn ông, thì không thể không cân nhắc đến khả năng giết người cướp của.

“Theo như tình hình hiện tại, vẫn chưa thể loại trừ.” Điều tra viên cũng có suy nghĩ giống tôi: “Nếu là vụ án giết người cướp của mang tính ngẫu nhiên, lại gặp phải hung thủ tâm thần biến thái thì rất khó tìm ra manh mối.”

“Bước tiếp theo, các anh định làm thế nào?” Tôi hỏi.

“Bước tiếp theo, một mặt vẫn điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, mặt khác tiếp tục cố gắng nghiên cứu dữ liệu camera, quan sát những xe cộ khả nghi ra vào hiện trường vứt xác trong khoảng thời gian đó, sau đó điều tra lần lượt.” Điều tra viên ngáp dài, rồi đáp.

Tôi gật đầu, nói: “Thật vất vả cho các anh quá. Toàn thành phố có biết bao nhiêu camera giám sát, chắc các anh khó lòng được ngủ ngon.”

“Sợ là đêm nay cũng không được ngủ ngon đâu.” Trưởng phòng Hồ đẩy cửa bước vào, nói: “Một khu chung cư sang trọng gặp hỏa hoạn, nghe nói đã có người tử nạn.”

“Chúng ta cũng đến đó xem sao.” Đại Bảo với ngay lấy cuốn sổ ghi chép.

“Chỗ này các cậu không phải đến.” Trưởng phòng Hồ nói: “Chưa chắc đã là án mạng.”

“Ồ, không sao, tối nay không có việc gì, chúng ta cùng đi.” Tôi nói, rồi vỗ vai điều tra viên chính của chuyên án Ba Sáu, nói: “Các anh em chịu khó nhé.”

Đây là một khu chung cư cao cấp nằm ở phía đông thành phố Long Phiên, gồm mười mấy tòa nhà sáu tầng hai đơn nguyên, mỗi đơn nguyên chỉ có một hộ, mỗi hộ gồm hai tầng kép.

Hiện trường nằm ở tầng hai của một tòa nhà trong số đó. Khi chúng tôi đến nơi, đội phòng cháy chữa cháy đang thu dọn vòi rồng. Một ô cửa sổ kính trên tầng hai bị vòi rồng xối vỡ, nhưng bên ngoài cửa sổ không có dấu vết ám đen rõ rệt.

“Chào anh, hỏa hoạn không lớn lắm phải không?” Tôi hỏi.

Một anh lính cứu hỏa lắc đầu, nói: “Không lớn, không nhìn thấy ánh lửa, loáng cái đã bị chúng tôi dập tắt rồi.”

“Thế các anh đã vào hiện trường chưa?” Tôi hỏi luôn.

Anh lính cứu hỏa lại lắc đầu, nói: “Chưa, cửa chắc lắm. Khi chúng tôi dập lửa, có đồng nghiệp cũng phá cửa cùng lúc. Giờ dập lửa xong rồi, nhưng cửa vẫn chưa phá xong.”

Tôi đi qua cổng đơn nguyên đã bị phong tỏa, đến trước cửa hiện trường là phòng 101. Khung cửa lớn bằng sắt trông hơi cong vênh, tôi khẽ gật đầu, rồi hỏi: “Vậy thì sao các anh biết được bên trong có người chết?”

Anh lính cứu hỏa dừng tay, ngẩng đầu nhìn tôi nói: “A, tôi biết rồi, chắc các anh là bác sĩ pháp y phải không? Tôi đã đọc cuốn truyện 'Người giải mã tử thi' viết về nghề pháp y, tôi rất ngưỡng mộ công việc của các anh.”

Tôi đang nóng ruột, nên không tiếp lời anh ta, hỏi lại: “Sao các anh biết được bên trong có người chết thế?”

“Ồ!” Anh chàng gãi đầu: “Người của bên công an đứng từ ban công soi đèn vào trong nhìn thấy.” Rồi chỉ cho tôi xem ban công tầng hai đối diện với hiện trường.

Lúc đó, một kỹ thuật viên của Công an thành phố Long Phiên bước ra từ tòa nhà phía sau hiện trường, giơ cao ngọn đèn khám nghiệm trên tay, gọi: “Chào trưởng phòng Tần, lúc nãy tôi đứng từ căn nhà đối diện nhìn sang, bên trong đúng là có người tử vong.”

Tôi gật đầu, đeo găng tay đi tới trước cửa, nhìn thấy ổ khóa hình thù kỳ dị, nói: “Loại khóa cửa này tôi mới nhìn thấy lần đầu tiên đấy, trông lạ thật, chất liệu của cánh cửa cũng rất chắc chắn, đúng là tiền nào của nấy. Thảo nào các anh chưa mở được.”

“Trên tay nắm cửa có vết găng tay vải xô.” Lâm Đào cầm một chiếc hộp nhỏ đi đến bên cạnh tôi nói: “Thời tiết này mà đeo găng tay trong nhà, ngoài pháp y, giúp việc, lao công thì chắc chẳng phải người tốt đâu.”

“Tớ chưa chạm vào khóa cửa đâu nhé!” Tôi giơ hai tay lên.

“Lúc cậu đang tán chuyện với anh lính cứu hỏa, tớ đã xem xong rồi.” Lâm Đào bật cười trước động tác của tôi: “Phân tích sơ bộ, có lẽ là vết găng tay mới, để lại khi đóng cửa bỏ đi.”

“Ý cậu nói đây là án mạng?” Tôi trợn trừng mắt: “Vừa nãy, cậu đi đâu thế? Giờ cậu định làm gì?”

Lâm Đào giơ chiếc hộp nhỏ trên tay lên, nói: “Tớ đi lấy cái này, mở khóa chứ còn gì nữa, không thì vào thế nào được? Cửa sổ đều lắp lưới chống trộm, mà với cái khổ người của cậu thì có dỡ toàn bộ lưới chống trộm ra, cậu cũng chả chui lọt.”

“Đồ đểu!” Tôi chửi: “Cậu còn biết mở khóa nữa cơ à?”

“Bắt buộc mà!” Lâm Đào đeo đèn lên đầu, cầm lấy dụng cụ bắt đầu mở khóa.

“Đây không phải là khóa bình thường đâu.” Tôi khoanh hai tay đứng nghênh ngang sau lưng lâm Đào: “Cậu mà mở được thì tớ gọi cậu là anh.”

“Tôi thấy không giống án mạng.” Trưởng phòng Hồ và bác sĩ Vương bước tới, nói: “Vừa nãy, hỏi thăm bảo vệ khu chung cư, đã có được một số manh mối.”

“Ồ?” Tôi quay sang nhìn anh lính cứu hỏa đang tò mò xem, rồi đi đến bên trưởng phòng Hồ.

Cho dù có phải là vụ án hay không, nếu vẫn trong giai đoạn điều tra thì những thông tin quan trọng có liên quan đều phải giữ bí mật. Rất nhiều người cho rằng công an không cung cấp thông tin là cố tình úp mở, nhưng thực ra không phải, nếu để lộ thông tin, không những sẽ đem lại rất nhiều phiền phức cho công tác điều tra, mà cũng rất khó khăn khi sàng lọc nghi phạm. Giả dụ có người muốn nhận tội thay hung thủ thực sự, nếu biết được thông tin vụ án sẽ rất dễ lừa được điều tra viên.

Cho dù đội phòng cháy chữa cháy thuộc sự quản lý của bộ Công an, chúng tôi cũng cần giữ bí mật.

“Là thế này.” Trưởng phòng Hồ bị tôi kéo sang một bên thì gật đầu hiểu ý: “Bảo vệ nói, khoảng hơn 10 giờ tối, toàn bộ khu chung cư mất điện.”

Tôi giơ tay xem đồng hồ, kim giờ chỉ 12 giờ 35 phút, liền hỏi: “Hỏa hoạn được phát hiện ra khi nào?”

“Cậu từ từ nghe tôi kể đã.” Trưởng phòng Hồ nói: “Bảo vệ nói rằng, khoảng 10 giờ 10 phút tối, phòng bảo vệ đột nhiên mất điện. Các bảo vệ vội vã ra xem, phát hiện ra cả mười một tòa nhà trong khu chung cư đều tối đen như mực. À phải, trước tiên tôi cần giới thiệu qua đã, khu chung cư này có tổng cộng mười một tòa, mỗi tòa có sáu hộ, tổng cộng là sáu mươi hộ gia đình. Nhưng thực tế, chỉ có khoảng bốn chục hộ sống ở đây, đều rất giàu có, bình thường vào thời gian đấy đều bật điện sáng trưng. Vì thế, không lâu sau, liên tục có người gọi điện đến phòng bảo vệ.”

“Ồ!” Tôi gật gù: “Thời tiết này đến tối vẫn phải 37, 38°C, không có điều hòa thì nhà giàu làm sao chịu nổi.”

“Bảo vệ lập tức liên hệ với bộ phận dịch vụ, bộ phận này thông báo cho công ty điện lực.” Trưởng phòng Hồ kể tiếp: “Công ty điện lực đã nhanh chóng đến khu chung cư này vào lúc 10 giờ 30 phút, kiểm tra cầu dao tổng khu chung cư, phát hiện ra bị nhảy cầu dao, thế là đẩy một cái, toàn bộ khu chung cư lại sáng trưng.”

“Cầu dao tổng?” Đại Bảo nói: “Cầu dao tổng bị nhảy là tại chập mạch, thế họ không đi kiểm tra xem tòa nhà nào bị chập mạch à?”

“Nếu là bị chập mạch, đẩy lên sẽ lại nhảy tiếp.” Trưởng phòng Hồ nói: “Họ phân tích rằng, có khả năng chập điện do nguyên nhân ngẫu nhiên nào đó, vì thế sau khi đẩy cầu dao lên, thấy tất cả các tòa nhà đều sáng điện thì cũng về luôn.”

“Vậy cầu dao tổng ở đâu?” Tôi hỏi.

“Ở góc tường phía sau phòng bảo vệ khu chung cư có một cái hộp sắt, cầu dao ở bên trong.” Trưởng phòng Hồ nói.

Tôi gật đầu, nói: “Ý của anh Hồ là, nếu như mạch điện tại hiện trường có vấn đề, khi đẩy cầu dao lên, tuy không bị nhảy tiếp, nhưng chỗ bị chập mạch vẫn có khả năng bắn ra tia lửa. Nếu gần đó có vật dễ cháy, sẽ bị bắt lửa, và nếu chủ nhà đang ngủ say hoặc say rượu, có lẽ sẽ không phát hiện ra trong nhà bốc cháy. Vì thế, khi lửa bén đến người, dù có tỉnh lại cũng không kịp chạy nữa.”

Trưởng phòng Hồ gật đầu nói: “Tôi cảm thấy hỏa hoạn và ngắt điện cũng trùng hợp thật đấy, làm sao có thể vừa khéo đến thế được? Giờ đang là mùa hè, các hộ thường sử dụng đồ điện công suất lớn, chúng tôi đã gặp phải mấy vụ đường điện chập cháy dẫn đến hỏa hoạn chết người rồi.”

“Nhưng mà.” Tôi nói: “Vụ hỏa hoạn được phát hiện khi nào thế?”

Trưởng phòng Hồ nói: “Là thế này, sau khi có điện lại, hai bảo vệ liền đi ngủ. Nhưng, một trong hai người vẫn không yên tâm, bởi vì mới hôm kia anh ta đọc được bài báo nói về một vụ án chập cháy điện gây hỏa hoạn, có nạn nhân chết cháy, nên lại bật dậy, cầm đèn đi xem lại.”

“Lúc đó là mấy giờ?” Tôi hỏi.

“11 giờ 30 phút.” Trưởng phòng Hồ nói: “Sau khi đóng lại cầu dao khoảng một tiếng đồng hồ. Khi bảo vệ đi tới dưới chân tòa nhà hiện trường thì phát hiện ra rèm cửa sổ tại hiện trường bốc cháy, còn có khói phụt ra qua khe cửa sổ thì vội vã báo cảnh sát. Khoảng năm phút sau, xe cứu hỏa và cảnh sát khu vực đã kịp đến hiện trường, một mặt dập lửa, một mặt lên tòa nhà đối diện quan sát tình hình trong phòng, nhìn thấy trên giường có một thi thể, có lẽ đã cháy thành than rồi.”

“Nhưng, bên cứu hỏa đã nói là lửa rất nhỏ, không nhìn thấy ánh lửa cơ mà?” Tôi thắc mắc.

“Đúng là lửa không lớn, nhưng có ngọn lửa, cháy cả rèm cửa đấy thôi.” Trưởng phòng Hồ nói.

“Nhưng, từ lúc đóng cầu dao đến khi phát hiện ra lửa cháy là khoảng một tiếng đồng hồ.” Tôi nói: “Anh có thấy là chậm quá không? Lửa thường bén rất nhanh, nếu là lửa lớn, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ có thể đốt cháy sạch mọi thứ trong nhà. Nhưng, anh xem, từ khi bảo vệ phát hiện ra rèm cửa sổ bị cháy cho đến khi đội cứu hỏa dập tắt lửa cũng phải đến mười mấy phút, kỹ thuật viên của chúng ta đứng ở tòa nhà đối diện nhìn vào được trong phòng, chứng tỏ rèm cửa sổ đã bị cháy sạch, lửa như thế thì không thể chậm được phải không?”

“Ồ!” Trưởng phòng Hồ nói: “Đây cũng là một vấn đề, nhưng cũng không loại trừ khả năng lúc mới đầu, lửa bắt vào vật không dễ cháy, lửa lan chậm, cho đến khi bén vào rèm cửa, lửa mới lan nhanh thì sao?”

“Khu vực này có nhiều camera giám sát thật đấy.” Đại Bảo rất hào hứng với những thiết bị khoa học kỹ thuật tân tiến như mạch điện, điện tử, lúc này đang cảm thấy tò mò trước hệ thống camera đủ mọi hình thù lắp dày đặc trong khu chung cư.

“Sao thế?” Tôi hỏi: “Anh muốn nghiên cứu về sự phân bố của camera giám sát trong khu chung cư này à? Cũng được đấy.”

“Được thôi.” Đại Bảo nói: “Anh sẽ đi tìm hiểu một lát, sau đó mượn lấy tấm bản đồ phân bố về nghiên cứu để xem người giàu có được bảo vệ tốt hơn người nghèo chúng ta hay không.”

“Anh đi đi!” Tôi tán đồng: “Dù sao thì đợi Lâm Đào mở được cửa cũng còn lâu, cho dù có mở được cửa, cũng phải chờ bộ phận pháp chứng mở đường vào hiện trường.”

“Còn phải hì hục mở khóa làm gì nữa?” Đại Bảo nói: “Cứ kiếm cái rìu bổ ra là xong!”

“Rìu ấy à?” Tôi nói: “Anh quên mất phân đội trưởng Hoàng đang phải làm gì hay sao?”

“Phân đội trưởng Hoàng?” Trưởng phòng Hồ cắt lời: “Phân đội trưởng của thành Phố Vân Thái phải không?”

Đại Bảo ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Phải rồi, giờ anh ấy đang phải bù đầu sửa giếng cho người ta.”

“Cười cái gì mà cười, lại đây, này Tần Minh, mau gọi anh đi.” Lâm Đào bước ra, đưa tay ra hiệu 'mời vào'. Ổ khóa kỳ dị kia đã bị cậu ta mở ra.

Đóa Hoa Đêm Lửa

Phần 2

“Hy vọng là cậu đừng bị thất nghiệp, nếu không thì chúng tôi sẽ phải đối phó với một tên trộm siêu cao thủ đấy.” Tôi nói rồi, thò đầu nhìn vào hiện trường. Tầng dưới rất gọn gàng ngăn nắp, nếu không ngửi thấy mùi cháy khét, hoàn toàn không thể nhận ra đây là hiện trường hỏa hoạn.”

“Nhân thân của nạn nhân đã điều tra rõ.” Một điều tra viên tiến lại, giở sổ ghi chép nói.

“Thế à? Tốt quá. Lâm Đào, mau mở đường vào hiện trường đi, tớ đứng đây đợi, tiện thể nghe anh ấy giới thiệu về tình hình của nạn nhân.” Tôi giúp Lâm Đào lấy đệm khám nghiệm từ trên xe xuống, nói.

“Nạn nhân tên là Đổng Kỳ Phong, 32 tuổi, là giám đốc công trình trẻ nhất thành phố Long Phiên, thu nhập rất cao.” Điều tra viên nói.

“Ồ, một người đàn ông thành đạt, thật đáng tiếc.” Tôi nói.

“Phải nói là một nữ doanh nhân thành đạt.” Điều tra viên nói: “Tên nghe thì nam tính đấy, nhưng thực chất lại là một thiếu phụ xinh đẹp.”

Nói xong, anh ta lấy từ trong sổ ghi chép ra một tấm ảnh thẻ. Người phụ nữ trong ảnh có khuôn mặt thanh tú, toát lên vẻ sắc sảo, kiên nghị.

“Chị ta mới kết hôn được hơn một năm, thông tin của người chồng vẫn đang tiếp tục điều tra.” Điều tra viên nói: “Căn nhà này do Đổng Kỳ Phong mua, gần ba triệu tệ (khoảng hơn 10 tỷ VNĐ). Đúng là một nữ đại gia.”

“Vì nghi ngờ hỏa hoạn là do đường điện chập cháy, nên tôi quan tâm hơn cả đến cách lắp đặt trang thiết bị nội thất trong nhà.” Tôi nói.

“Điều này thì tôi đã hỏi rồi. Nội thất do nhà thầu thống nhất thi công, nhà có kết cấu tầng kép, nội thất sang trọng, điện nước đều do nhà thầu lắp đặt. Nếu đúng là đường điện chập cháy, kiểu gì nhà thầu cũng phải đền ốm. Một nhân tài như vậy có giá hơn đám cảnh sát quèn chúng ta nhiều.”

Tôi gật đầu, đưa cho điều tra viên một điếu thuốc, nói: “Đi, chúng ta ra chỗ khác, gần hiện trường không được phép hút thuốc.”

Sau khi hút xong hai điếu thuốc lá, Lâm Đào mới mồ hôi mồ kê như tắm chạy ra: “Được rồi, đường đến chỗ nạn nhân đã được mở thông.”

“Nhanh thế cơ à?” Tôi thoáng ngạc nhiên. Khi bộ phận pháp chứng mở đường vào hiện trường, cũng phải đồng thời tiến hành khám nghiệm trên mặt sàn để tìm kiếm các dấu vết và vật chứng thuộc về hung thủ. Nếu là hiện trường án mạng, hoàn thành công việc nhanh chóng như vậy không phải là một việc tốt. Nhưng, nếu chưa xác định được có phải là án mạng hay không mà lại không phát hiện ra dấu vết gì ở hiện trường lại là một dấu hiệu tốt. Tai nạn luôn khiến người nhà nạn nhân dễ chấp nhận hơn là án mạng.

“Tớ đang có một chút băn khoăn.” Lâm Đào đã không mang tin tốt lành đến cho tôi: “Sàn nhà rất khó lưu lại dấu vết, phải là giày rất bẩn mới có thể lưu lại dấu chân trên hiện trường. Sau khi quan sát sàn nhà tầng một, chúng tớ đang nghi ngờ có khả năng tồn tại dấu giày đàn ông. Nhưng, vấn đề lại nằm ở chính sàn nhà, dấu vết ngờ là dấu chân kia chưa có giá trị giám định.”

Hiện trường được bài trí cầu kỳ sang trọng, nếu là người trong nhà, bước vào hiện trường chắc chắn sẽ phải thay giày. Chỉ khi đi giày bẩn vào thẳng trong nhà mới có thể lưu lại dấu giày, nếu như xuất hiện một dấu giày như thế tại hiện trường, e rằng vấn đề sẽ không còn đơn giản.

Tôi không hỏi thêm gì nữa, lẳng lặng mặc trang phục khám nghiệm, rồi men theo lối đi đã mở tiến vào hiện trường. Ở tầng một, mọi thứ bình thường, rất yên tĩnh, bên cửa có một đôi giày cao gót phụ nữ. Tôi không dừng lại, đi thẳng đến cầu thang dẫn lên tầng hai.

Đầu cầu thang tầng hai là một phòng khách nhỏ, bày bàn trà và ghế nhỏ thiết kế sang trọng, trên bàn có một bộ đồ trà, trên mặt tường bên bàn treo bức ảnh cưới, chú rể điển trai, cô dâu xinh đẹp. Tôi cầm ấm pha trà lên xem, khô cong, nhưng không một mảy bụi, chứng tỏ gia chủ thường xuyên dùng đến, nhưng trước khi án mạng xảy ra lại không dùng, Phòng khách nhỏ bài trí đơn giản, nhưng trang nhã lịch sự, phong cách sống tinh tế này có vẻ như rất phù hợp với một thiếu phụ xinh đẹp giàu có.

Quanh phòng khách nhỏ có ba cánh cửa dẫn đến ba gian phòng khác. Hai gian phòng sàn nhà đầy bụi, cho thấy đã lâu lắm không có ai bước vào, cũng chứng tỏ giám đốc Đổng không thuê người giúp việc theo giờ.

Hiện trường trung tâm là phòng ngủ chính trên tầng hai, bên cửa phòng ngủ là nhà vệ sinh, cửa đóng, đèn tắt, trông rất bình yên. Nhưng, vừa bước chân vào trong phòng ngủ, cảnh tượng thảm khốc đã đập vào trước mắt.

Căn phòng không nhỏ, có lẽ trước đây có giường, kệ đầu giường, bàn trang điểm và kệ ti vi, nhưng bây giờ, đã nham nhở tan hoang, ám khói đen kịt. Hầu hết đồ gia dụng đều có dấu vết cháy hỏng, lớp sơn bên ngoài rạn nứt bong tróc, kệ đầu giường cháy nghiêm trọng nhất, toàn bộ bề mặt gần như đã cháy thành than.

Đệm giường bị cháy chỉ còn lò xo. Nằm trên mặt đệm là một thi thể, phần lớn bề mặt da đã cháy thành than, tóc cháy trụi hoàn toàn, không còn nhìn rõ mặt mũi.

“Thảm khốc quá!” Tôi nhớ lại tấm ảnh đẹp đẽ vừa nãy, thở dài sườn sượt.

“Nạn nhân bị thiêu cháy khi còn sống phải không?” Lâm Đào hỏi: “Tớ nghe nói tư thế đấm bốc là dấu hiệu cho thấy nạn nhân bị chết cháy.”

Tư thế đấm bốc là tư thế thường gặp ở thi thể nạn nhân bị chết cháy, do tứ chi của thi thể co lại tại các khớp, trông giống như đang đấu quyền Anh, nên có tên gọi này. Trong giáo trình còn có ảnh chụp tư thế đấm bốc của nạn nhân, giống hệt như võ sĩ quyền Anh. Vì thế, mỗi lần xem đấm bốc, tôi lại có cảm giác hai võ sĩ giao đấu trông cứ như hai cái xác chết cháy.

“Không phải!” Tôi lắc đầu, nói: “Có tư thế đấm bốc là do phần cơ bị lửa đốt co rút lại, nhưng xương vẫn giữ nguyên không co, bởi vậy các chi sẽ bị kéo gập theo các khớp. Nên dù nạn nhân còn sống hay đã chết, phần cơ bị lửa đốt cũng đều co lại. Vì thế, chỉ riêng một tư thế đấm bốc không chứng tỏ được nạn nhân bị thiêu khi còn sống hay sau khi chết mới bị đốt xác.”

“Vậy tại sao nạn nhân bị thiêu đốt đến thế này mà lại không hề có dấu hiệu giãy giụa hay tháo chạy?” Lâm Đào ngày càng có cảm hứng với kiến thức pháp y học, có vẻ như cu cậu muốn phát triển theo hướng đa nguyên hóa.

“Có rất nhiều nguyên nhân.” Tôi nói: “Ví dụ như nạn nhân uống say, hoặc nạn nhân đang ngủ say thì lửa bén từ từ. Nạn nhân còn chưa phát hiện ra, trong phòng ngủ đóng kín đã sinh ra rất nhiều khói và khí CO khiến nạn nhân hôn mê.”

“Ồ!” Lâm Đào nói: “Có lý, hình như tớ có nghe thấy, nạn nhân tử vong trong các vụ hỏa hoạn rất ít khi chết vì bỏng nặng mà phần nhiều là do bị sặc khói hoặc ngộ độc khí CO.”

“Nguyên nhân tử vong kiểu này không gọi là chết do sặc khói.” Tôi đính chính: “Khói có nhiệt độ cao và bụi than lọt vào trong đường hô hấp sẽ dẫn đến một loạt phản ứng của đường hô hấp, ví dụ như họng bị phù thũng gây ngạt thở dẫn đến tử vong.”

“Phải, phải. Mớ thuật ngữ pháp y của cậu, tớ nhớ thế quái nào được?” Lâm Đào nhướng mày.

“Đúng rồi, câu hỏi của cậu vừa nãy, tớ vẫn chưa trả lời xong.” Tôi nói: “Bị đốt thế này mà không giãy giụa, còn có một khả năng nữa, đó là bị đốt xác sau khi chết.”

“Cậu nghi ngờ là đốt xác sau khi chết à?” Lâm Đào hỏi: “Nhưng, sao có thể trùng hợp như thế được, đúng lúc bị ngắt điện?”

Tôi đi quanh phòng ngủ một vòng, trên sàn phủ một lớp bụi than đen kịt, còn vài vũng nước do vòi rồng chữa cháy phun vào. Phần lớn mặt tường đã ám khói đen thui. Hiện trường thế này, muốn tìm dấu vết vật chứng là rất khó khăn. Tôi nhìn thấy bên cạnh chiếc kệ đầu giường bị cháy nghiêm trọng nhất có một sợi dây điện cháy đen.

“Trong không gian khép kín, nếu chất dẫn cháy chưa rõ, chúng tớ thường cho rằng chỗ bị cháy nghiêm trọng nhất là điểm phát cháy.” Tôi chỉ vào kệ đầu giường, nói: “Ở đó có dây điện, xem ổ cắm phía dưới nối với thứ gì?”

Tôi và Lâm Đào hợp sức dịch chuyển kệ đầu giường, lộ ra một ổ cắm bên cạnh. Trên ổ cắm còn cắm một cái sạc điện đã cháy đen, nhìn vào hình dạng, có lẽ là đầu sạc điện thoại iPhone.

Tôi vội vàng gẩy đám tro bụi trên giường.

Không có phát hiện gì cũng là một phát hiện. Tôi nói: “Có thể khẳng định, trong đám tàn tro quanh đây không hề có linh kiện điện thoại. Hoặc là điện thoại không cắm vào sạc, hoặc là đã bị người khác lấy mất rồi.”

“Tôi cảm thấy vụ án đang dần dần sáng tỏ.” Trưởng phòng Hồ nói: “Rất nhiều người có một thói quen xấu, đó là cứ cắm sạc liên tục vào nguồn điện, không nhổ ra. Như vậy, rất dễ gây hỏa hoạn. Tôi cho rằng khi bị mất điện, có lẽ nạn nhân đã đi ngủ rồi. Khi điện có lại, nguồn điện bên cạnh cái điện tóe lửa, bén vào những vật dễ cháy ở gần đó như đệm giường, vỏ gối. Đến khi nạn nhân phát giác ra hỏa hoạn, đã không còn khả năng chạy thoát nữa.”

“Cũng có thể là vậy.” Điều tra viên nói: “Vừa nhận được điện thoại, đã điều tra được vào 6 giờ tối hôm đó, nạn nhân một mình đến quán bar uống rượu.”

“Tôi đến rồi đây.” Giọng Đại Bảo ông ổng vang khắp hiện trường. Loáng cái, anh ta đã leo lên đến tầng hai.

“Anh đã xem một lượt dữ liệu camera giám sát trong khu chung cư.” Đại Bảo nói: “Nạn nhân được một chiếc Audi TT đưa đến cổng khu chung cư, sau đó một mình đi vào chung cư, còn chiếc Audi TT lái đi.”

“Mấy giờ thế?” Tôi hỏi.

“9 giờ 51 phút.” Đại Bảo nói: “Sau đó, nạn nhân lảo đảo đi về phía cửa đơn nguyên. Cửa ở đây mở khóa bằng vân tay, nhưng đơn nguyên 101 lại là góc chết của camera.”

“Hay nói cách khác, có lẽ nạn nhân đã uống say, sau đó về nhà ngủ.” Tôi nói: “Nếu say rượu thì khó nói lắm.”

“Theo em thì liệu có ai uy hiếp nạn nhân trước khi cô ấy bước vào nhà không?” Đại Bảo cảm thấy không yên tâm vì xuất hiện góc chết camera.

Tôi lắc đầu, nhặt một đôi đế dép đã cháy nham nhở lên, nói: “Cô ấy đã thay dép lê. Làm gì có kẻ uy hiếp nào còn để cho nạn nhân thay dép lê nữa?”

“Thôi, cứ đến nhà xác trước đã.” Trưởng phòng Hồ nói: “Để muộn tí nữa thì phải làm việc đến sáng đấy.”

“Tớ ở lại tiếp tục khám nghiệm dấu vết.” Lâm Đào nói: “Phía các cậu có thông tin gì thì gọi điện cho tớ.”

“Vậy anh ở lại xem xét đường điện và hệ thống camera giám sát nhé?” Đại Bảo rất hứng thú đối với mạch điện.

Tôi gật đầu, cùng với trưởng phòng Hồ, bác sĩ Vương bước xuống cầu thang.

* * *

“Tại sao lại có vết thương trên ngực nhỉ?” Tôi cầm mảnh vải gạc lau đi những mảnh áo đã cháy thành than trên ngực của nạn nhân, hỏi.

“Sau khi thi thể bị lửa đốt, da sẽ co lại, đến khi vượt quá mức độ co giãn của da, bề mặt da sẽ bị kéo rách.” Trưởng phòng Hồ nói.

Thi thể bị thiêu cháy đôi khi sẽ xuất hiện rất nhiều thương tích giống như ngoại thương, thường khiến gia đình nạn nhân hiểu lầm. Ví dụ như tình hình mà trưởng phòng Hồ vừa nói, người nhà nạn nhân thường cho rằng nạn nhân bị tấn công bằng hung khí nhọn. Một ví dụ khác, sau khi nạn nhân tử vong, do bị nhiệt độ cao nung đốt, xương sọ sẽ bị vỡ, ngoài mảng cứng xuất hiện mảng tụ huyết lớn, dễ gây hiểu lầm là nạn nhân bị vật nặng đánh vào đầu khi còn sống. Nhưng, sự thực thì đây lại là hiện tượng thường gặp ở thi thể chết cháy.

“Nếu là vết thương do da bị co lại quá độ gây ra thì vết rách phải xuôi theo nếp da chứ. Nhưng, em lại thấy vết thương này không phải xuôi theo nếp da.” Tôi nói: “Tiếc là da đã bị cháy quá nghiêm trọng, thứ nhất không thể nào nhìn rõ hướng của nếp da, thứ hai không nhìn rõ bên trong vết thương có phản ứng sống hay không. Nếu là vết thương do da bị co lại sau khi chết, chắc chắn sẽ không có phản ứng sống.”

“Nói nhiều như vậy cũng đâu có tác dụng gì.” Trưởng phòng Hồ nói: “Giải phẫu là biết ngay nạn nhân bị thiêu sau khi chết hay khi còn sống thôi mà.”

* * *

Tương truyền vào thời Tam Quốc, một viên huyện lệnh của nước Ngô là Trương Cử đã làm thực nghiệm đốt lợn để phân biệt xác chết bị thiêu khi còn sống và sau khi chết. Thực nghiệm hiện trường 'Trương Cử đốt lợn' đã được người đời sau truyền tụng rộng rãi. Để phân biệt nạn nhân bị thiêu trước hay sau khi chết, chủ yếu cần quan sát đường hô hấp của nạn nhân có tồn tại phản ứng với khói nóng và có muội than hay không. Khoa học kỹ thuật hiện đại còn có thể căn cứ vào hàm lượng khí CO trong máu tim nạn nhân để phân biệt hai trường hợp này.

Muốn xét nghiệm đường hô hấp của nạn nhân, bác sĩ pháp y thường áp dụng một kỹ thuật được gọi một cách thông tục là 'rút lưỡi'. Sau khi rạch mổ phần da ngực bụng của nạn nhân sẽ lấy xương ức ra, rồi rạch đứt phần cơ ở dưới cằm, sau đó rút phần lưỡi của nạn nhân từ trong họng xuống dưới cằm, dùng dao mổ cứa đứt các mảng gân nối liền. Biện pháp này không chỉ có thể lấy ra toàn bộ lưỡi, nắp khí quản, họng, thực quản, khí quản một cách hoàn chỉnh, mà nếu tiếp tục rạch mổ, thậm chí có thể lấy ra toàn bộ nội tạng.

Nếu như cần xét nghiệm bệnh lý thì đây chính là phương pháp lấy nội tạng thuận tiện nhất. Nếu không cần xét nghiệm bệnh lý, bác sĩ pháp y thường sẽ không sử dụng thủ thuật này để tránh gây kích thích tâm lý quá mạnh đến người nhà nạn nhân hoặc người làm chứng đứng bên cạnh quan sát.

Do bị lửa đốt, nên phần da của thi thể chết cháy trở, nên cứng rắn, bởi vậy, phân tách da cũng là công việc tiêu hao nhiều sức lực. Sau khi mở được khoang ngực của nạn nhân ra, ba người trong kíp mổ đã mồ hôi như tắm.

Tôi vội vã tách rời xương ức của nạn nhân, rồi kéo màng tim ra ngoài.

“Trên màng tim của nạn nhân cũng có một vết nứt nhỏ!” Tôi kêu lên: “Da thì có thể nứt do bị đốt, nhưng màng tim thì không thể.”

Trưởng phòng Hồ và bác sĩ Vương vội vã xúm lại xem. Trưởng phòng Hồ nói: “Đúng vậy, đúng là có một vết nứt nhỏ. Liệu có phải bị dao phẫu thuật cứa vào trong lúc giải không thế?”

Khi giải phẫu pháp y, mũi dao phẫu thuật sắc bén đôi khi có thể gây ra những vết cứa, nếu chẳng may cứa phải những tổ chức không dễ quan sát có tồn tại phản ứng sống hay không, đôi lúc sẽ gây thêm khó khăn trong công tác giám định.

Bản thân tôi cũng không thể khẳng định vết rách trên màng tim có phải là do tôi sơ suất gây ra hay không. Tôi tránh chỗ vết rách, rạch một đường hình chữ V ngược trên màng tim. Bên trong màng tim đọng đầy những máu.

“Chắc không phải tại em cứa vào đâu.” Tôi cầm xi lanh hút lấy một ống máu vẫn chưa đông, nói: “Tim cũng bị rách rồi. Nếu là do dao phẫu thuật cứa phải thì máu bên trong không thể chảy ra đầy màng tim thế này được, vì thế có lẽ, là sau khi bị đâm trúng, tim đã ngừng đập theo phản xạ. Phải mau chóng chuyển ống máu này đến phòng hóa nghiệm độc chất của Công an thành phố, xem hàm lượng CO bên trong thế nào.”

“Hiện trường không có hung khí nhọn làm thủng tim.” Trưởng phòng Hồ nói: “Thế thì đây đúng là án mạng rồi, mất điện chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.”

Thao tác rút lưỡi đã hoàn thành. Đường hô hấp của nạn nhân rất sạch sẽ, không có muội than hay sung huyết.

“Nạn nhân tử vong do rách tim.” Trưởng phòng Hồ nói: “Bị đốt xác sau khi chết. Cậu Vương, cậu ở lại khâu, tôi và trưởng phòng Tần tới bộ chỉ huy lâm thời của Công an thành phố, yêu cầu họ lập tức thành lập tổ chuyên án.”

Đóa Hoa Đêm Lửa

Phần 3

“Cái gì? Án mạng?” Lâm Đào kêu toáng lên đầu tiên.

Mấy cô cảnh sát hình sự thấy vẻ kinh ngạc của Lâm Đào thì đều bụm miệng cười khúc khích.

“Đúng vậy.” Tôi nói: “Tim nạn nhân có một vết rách, có lẽ là tử vong do bị rách tim. Khám nghiệm toàn thân chưa thấy có tổn thương nào khác, cũng không thấy có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy là bị thiêu khi còn sống.”

“Kiểm nghiệm hóa lý sơ bộ thấy trong máu tim của nạn nhân không có khí CO.” Người phụ trách phòng Kiểm nghiệm hóa lý cũng lên tiếng.

“Chứng tỏ nạn nhân đã chết trước khi xảy ra hỏa hoạn.” Tôi bổ sung.

“Nhưng, thông qua khám nghiệm sơ bộ hiện trường, bên pháp chứng chúng tớ vẫn chưa phát hiện ra bất cứ vật chứng dấu vết có giá trị nào.” Lâm Đào nói: “Ngoại trừ sàn nhà tầng một có mấy vết giày khả nghi không hoàn chỉnh, tớ cảm thấy không giống như án mạng.”

“Hiện trường đã bị lửa phá hủy, hung thủ hành động đơn giản.” Tôi nói: “Các nhân tố này đã khiến cho hiện trường có rất ít vật chứng dấu vết.”

“Không phải chứ?” Phó giám đốc Trần bị điện thoại lôi dậy trong giấc ngủ, sắc mặt đầy mệt mỏi, ngồi tại vị trí chỉ huy: “Rách tim mà không có vết máu phun ra à?”

“Tim khác với động mạch.” Tôi nói: “Bên ngoài tim còn có màng tim, ngoài ra, tôi cho rằng sau khi nạn nhân bị đâm rách tim, nhịp tim lập tức ngừng lại, nên không có quá nhiều máu phun ra, nhưng ít nhiều cũng có một chút. Có điều hiện trường đã bị lửa đốt và nước xối, không phát hiện ra dấu vết cũng là dễ hiểu.”

“Tình hình an ninh ở khu chung cư này rất tốt, nhưng tại sao bộ phận nghiên cứu camera giám sát vẫn chưa thấy có tin gì nhỉ?” Giám đốc Trần băn khoăn.

“Họ vẫn đang tích cực nghiên cứu, nhưng chưa có phát hiện gì cả.” Điều tra viên chính đáp: “Bước tiếp theo, chúng ta phải làm gì?”

Tôi giơ tay xem đồng hồ, kim giờ đã chỉ 4 giờ sáng.

“Tôi thấy chúng ta nên nghỉ ngơi một lát.” Tôi nói: “Đợi trời sáng, tôi và Lâm Đào sẽ quay lại hiện trường xem sao.”

Phó giám đốc Trần gật đầu nói: “Anh em vất vả quá, giờ hãy nghỉ ngơi một lát, còn bộ phận điều tra vẫn tiếp tục điều tra vòng ngoài thâu đêm. Đến khi trời sáng, tôi muốn biết thông tin về các hoạt động của Đổng Kỳ Phong tối hôm đó, cùng những đối tượng đã tiếp xúc và liên hệ qua điện thoại với nạn nhân. Ngoài ra, những xét nghiệm ADN và hóa lý có liên quan, đến chiều mai nhất định phải có kết quả.”

Gần đây, tôi phải chạy hiện trường liên tục, mệt mỏi đến kiệt sức, cơ thể đã mấp mé bên bờ suy sụp. Vừa nghe thấy hai chữ 'nghỉ ngơi', mí mắt tôi đã muốn sập xuống.

Trưởng phòng Hồ nghe điện thoại xong, bước ra khỏi tổ chuyên án, nói: “Chắc chúng ta hết đường nghỉ ngơi rồi.”

“Sao vậy?” Lâm Đào hỏi.

“Nhân viên vệ sinh của trường đại học Long Phiên trong khi quét dọn vườn trường đã phát hiện ra một thi thể nằm trong một góc khuất của trường học.”

“Mọi người đến đó trước nhé.” Tôi nói: “Em mệt mỏi quá rồi, em chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ thôi.”

Trưởng phòng Hồ lập tức nghiêm mặt lại: “Nhưng, bác sĩ pháp y mà chúng tôi vừa điều đến hiện trường đã phán đoán, thi thể này có liên quan đến chuyên án Ba Sáu.”

* * *

Vụ án ngón tay thứ mười một được tổ chuyên án gọi là chuyên án Ba Sáu. Vụ án này đã hai tháng chưa có động tĩnh gì, bây giờ lại phát hiện ra một manh mối mới, toàn bộ phòng họp như thể bừng tỉnh, ai cũng nôn nóng muốn biết tình hình.

Phó giám đốc Trần quyết đoán hạ lệnh: “Toàn bộ nhân viên tham gia chuyên án Ba Sáu lập tức đến ngay trường đại học Long Phiên, gọi toàn bộ thành viên trong tổ chuyên án Ba Sáu dậy. Còn về vụ án Đổng Kỳ Phong, sẽ lập tức điều động cảnh sát hình sự của phân cục đến đây bàn giao công việc, tiếp quản điều tra.”

“Còn cậu thì sao?” Trưởng phòng Hồ nhìn tôi hỏi.

Bốn chữ 'chuyên án Ba Sáu' đã khiến tôi tỉnh như sáo từ nãy. Tôi gật đầu lia lịa: “Em đi, em đi, không ngủ nữa. Đợi vài chục năm nữa thì thiếu gì thời gian để ngủ.”

* * *

Khi chúng tôi đến trường đại học Long Phiên, trời đã sắp sáng. Trường học đang trong kỳ nghỉ hè, nên lặng ngắt như tờ. Vườn cây nhỏ thường được các sinh viên sử dụng làm nơi hẹn hò tâm sự đã bị quây kín trong vòng dây cảnh giới. Các điều tra viên đang bận rộn bên trong.

“Khi tôi đến nơi, hiện tượng co cứng tử thi đã bắt đầu hình thành tại các khớp lớn.” Bác sĩ pháp y hiện trường Tôn Dũng nói: “Sơ bộ phán đoán, nạn nhân có lẽ, đã tử vong khoảng năm tiếng đồng hồ.”

“Bây giờ, điều tôi quan tâm nhất là tại sao anh lại cho rằng có liên quan đến chuyên án Ba Sáu?”

Tôi đứng từ xa quan sát tử thi, vẫn hoàn chỉnh, không bị chặt xác. Nhưng, những nạn nhân trong hai vụ án của chuyên án Ba Sáu đều bị chặt xác một cách tàn nhẫn.

“Nạn nhân bị cắt cổ chết, sau đó bị mổ bụng, dùng phương pháp rút lưỡi để lấy mất phần lớn nội tạng.” Tôn Dũng đáp: “Thủ đoạn rất giống với chuyên án Ba Sáu.”

Tôi gật đầu: “Nghe thì giống thật, nhưng thi thể chưa bị chặt rời, muốn chuyển đến đây cũng khá khó khăn.”

“Hiện tại, chúng tôi cho rằng nạn nhân bị sát hại ngay ở đây.” Tôn Dũng chỉ vào chiếc Audi TT bên ngoài vườn cây, nói: “Đó là xe của nạn nhân Trình Tiểu Lương. Trên xe có giấy phép lái xe và bằng lái xe, tôi nhìn ảnh, chính xác là nạn nhân.”

“Trình Tiểu Lương?”

“Trình Tiểu Lương, nam, 25 tuổi, con trai độc nhất của bí thư đảng ủy trường đại học Long Phiên.” Tôn Dũng nói: “Chúng tôi đã khám nghiệm xe của nạn nhân, bên trong rất bình thường, không có dấu vết vật lộn, cũng không có vết máu. Trích xuất dữ liệu camera giám sát tại cổng trường, vào 11 giờ đêm hôm qua, Trình Tiểu Lương đã tự mình lái xe vào cổng trường.”

“Trên ghế lái phụ có ai không?” Tôi hỏi.

“Không!” Tôn Dũng đáp.

“Vậy có nghĩa là hung thủ ở ngay trong trường, sau khi gặp mặt, đã giết chết nạn nhân?” Tôi phán đoán.

“Chưa hẳn!” Tôn Dũng nói: “Xe Audi TT có bốn chỗ, hai cửa, phía sau có hai chỗ ngồi, nếu hung thủ cố tình nấp ở ghế sau thì camera giám sát không thể quay được.”

“Vậy khi hung thủ tẩu thoát, camera có ghi lại được không?” Tôi hỏi.

Tôn Dũng lắc đầu: “Trường có rất nhiều cổng phụ, xe cộ chỉ có thể ra vào qua bốn cổng đông, tây, nam, bắc, nhưng người đi bộ thì có thể đi lối tắt, không có camera giám sát.”

“Không ngoài dự đoán, lại là bị đầu độc, sau đó cắt cổ.” Lâm Đào chỉ xuống mặt đất bên cạnh tử thi.

Trên bãi cỏ chi chít những vết máu dạng phun, trên cổ nạn nhân có nhiều vết thương chồng chéo, hẳn là nạn nhân đã bị cắt đứt động mạch cổ trong tình trạng mất hết năng lực phản kháng.

“Liệu có phải do hung thủ của chuyên án Ba Sáu gây ra không?” Tôi lẩm bẩm.

“Nhìn từ hiện trường thì đây chắc chắn là địa điểm giết người, không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng ta đến nhà xác thôi.” Trưởng phòng Hồ nói.

Hiện trường quá thảm khốc khiến cơn buồn ngủ của tôi tiêu tan hoàn toàn. Tôi cẩn thận chuyển thi thể và nội tạng vào túi đựng tử thi. Nhìn nhân viên nhà xác chuyển thi thể lên xe rồi, tôi tháo găng tay, cũng bước lên xe.

* * *

Chỉ một đêm mà đến nhà xác những hai lần, đúng là rất hiếm gặp. Sắc mặt ai cũng nặng như chì. Chuyên án Ba Sáu thình lình có thêm một vụ án treo lơ lửng, cộng thêm vụ án giám đốc công trình bị sát hại vẫn đè trĩu trên vai, áp lực càng thêm nặng nề.

“Trước đây là giết người, chặt xác, vứt xác, sao lần này lại không có dấu vết chặt xác nhỉ?” Tôi hỏi.

Trưởng phòng Hồ nói: “Có vẻ như, hung thủ chặt xác chỉ là để thuận tiện cho vứt xác, địa điểm giết người chặt xác rất có thể là ở trong nhà, nên hành vi chặt xác không phải là để thu hút sự chú ý của chúng ta, mà hành vi mổ bụng mới mang tính thách thức. Vì thế nên, lần này giết người ở bên ngoài, hung thủ đã không chặt xác.”

“Đêm hôm khuya khoắt, Trình Tiểu Lương đến trường học làm gì nhỉ?” Tôn Dũng băn khoăn: “Trong trường học không có nhà ở dành cho người nhà của cán bộ trong trường, học sinh cũng đã nghỉ hè cả rồi.”

“Hay là vẫn có sinh viên ở lại trường?” Tôi hỏi.

Tôn Dũng gật đầu: “Ừm, cái này cũng không thể loại trừ, cũng có khả năng hung thủ chính là sinh viên ở lại trường học. Hay là Trình Tiểu Lương có thù oán gì với sinh viên trong trường, tối đến hẹn ra đánh nhau, sau đó bị giết? Vừa hay sinh viên đấy lại chính là hung thủ của chuyên án Ba Sáu.”

“A! Cái gì thế này!” Trưởng phòng Hồ đang cắm cúi kiểm tra nội tạng nạn nhân bỗng kêu toáng lên.

Khi đứng ở hiện trường và khi khám nghiệm tử thi, ngoài mùi máu tanh nồng nặc, tôi vẫn loáng thoáng ngửi thấy mùi Formalin. Formalin là một loại dung dịch mà bác sĩ pháp y dùng để cố định tổ chức cơ thể người, pha chế rất đơn giản, chỉ cần nước và Formaldehyde (HCHO), nhưng người bình thường không thể dùng đến. Vì thế, khi ngửi thấy mùi Formalin, tôi cứ ngỡ là ảo giác, nhưng lúc này, nhìn thấy vật thể trong tay trưởng phòng Hồ, tôi biết đây chính là sự thật.

Trên tay trưởng phòng Hồ là một cái tai, một cái tai đã được ngâm trong Formalin. Tôi nhìn sang xác của Trình Tiểu Lương, cả hai tai vẫn còn nguyên, vậy đây là tai của ai? Tôi vắt óc suy nghĩ, hồi tưởng lại tình trạng của thi thể Phương Tương và Mạnh Tường Bình, bỗng một tia sáng lóe lên.

Tôi tháo găng tay, cầm lấy tập hồ sơ giải phẫu lưu trong phòng, lật xem một lúc, rồi nói: “Nếu em nhớ không nhầm, thi thể đầu tiên trong vụ án này, cũng chính là thi thể của Phương Tương, bị thiếu mất một bên tai.”

“Thật sao?” Trưởng phòng Hồ nói: “Tôi quên khuấy đi mất.”

“Đúng vậy!” Tôi đưa biên bản khám nghiệm cho trưởng phòng Hồ xem: “Nếu em đoán không nhầm thì đây chính là tai của Phương Tương! Anh xem, nếu căn cứ vào thời gian tử vong mà chúng ta suy đoán, thì là thế này: Thi thể Mạnh Tường Bình phát hiện sau, nhưng lại bị sát hại trước tiên, thiếu mất một ngón tay. Thi thể Phương Tương phát hiện đầu tiên, nhưng lại là nạn nhân thứ hai, thì thừa một ngón tay, nhưng thiếu một bên tai. Nếu đây chính là phương thức mà hung thủ dùng để thách thức chúng ta, thi thể của Trình Tiểu Lương thừa ra một cái tai thì chắc chắn sẽ thiếu mất một thứ gì đó.”

Tôi vừa nói xong, mọi người vội vã kiểm tra khắp người nạn nhân.

“Không thiếu gì cả!” Tôn Dũng tỏ ra thất vọng.

Tôi nhìn thấy đầu khí quản của nạn nhân đã bị kéo ra ngoài, bên trên xương móng có vết dao cắt. Tôi liền mở phần miệng vẫn chưa bị cứng hoàn toàn của nạn nhân ra, trống rỗng.

“Em biết rồi.” Tôi kêu lên: “Hắn đã lấy mất lưỡi của Trình Tiểu Lương.”

“Đúng vậy! Đây chính là sự thách thức của hung thủ đối với chúng ta!” Trưởng phòng Hồ nghiến răng nói: “Rút lưỡi lấy nội tạng, vứt lại thi thể để chúng ta xâu chuỗi các vụ án, rất có khả năng hắn là người trong giới pháp y chúng ta! Kẻ nào mà lại biến thái như vậy? Chúng ta đã làm gì hắn kia chứ?”

“Phương thức gây án rất thành thạo.” Tôi nói: “Trên thi thể này vẫn không để lại cho chúng ta một manh mối nào hết. Chắc là vẫn phải bắt tay vào điều tra các mối quan hệ xã hội của Trình Tiểu Lương. Tuy rằng, càng giết nhiều người thì càng dễ bại lộ, nhưng hung thủ trước sau chỉ dùng một cách thức giống hệt nhau, chúng ta vẫn không thể có sự đột phá.”

Tôn Dũng nói: “Hung thủ rất am hiểu về công tác pháp y, nhưng chưa chắc đã am hiểu công tác điều tra, nên chỉ có thể hy vọng bộ phận điều tra có được phát hiện và đột phá mới trong vụ án Trình Tiểu Lương. Không thể để cho tên ác ôn này tiếp tục giết người nữa!”

“Chúng ta nghỉ ngơi một lát, đến chiều mai, cả hai cuộc họp chuyên án sẽ được tổ chức cùng lúc.” Trưởng phòng Hồ nói: “Đến lúc đó còn rất nhiều việc.”

Tôi mệt mỏi gật đầu, nói: “Cho em ngủ vài tiếng đồng hồ, đến trưa, em sẽ cùng Lâm Đào đến nhà Đổng Kỳ Phong.

* * *

Ngủ được vài tiếng, tôi đã tỉnh táo hơn hẳn. Khi bước xuống dưới nhà, tôi nhìn thấy em hàng xóm tầng dưới, một cô sinh viên đại học, đang bắt chuyện với Lâm Đào bên xe cảnh sát. Tôi mỉm cười, con gái bây giờ, dạn dĩ thật đấy, trong khi con trai lại ngày càng nhút nhát. Đúng là thời đại đã thay đổi triệt để.

Tôi không nói gì, chui tọt vào xe cảnh sát. Lâm Đào buông một câu: “Xin lỗi nhé, lần sau nói chuyện tiếp.” Sau đó, cũng trèo lên xe.

Tài xế Hàn Lượng hỏi: “Đi đâu, hai anh trai?”

“Đến nhà Đổng Kỳ Phong.” Lâm Đào cằn nhằn: “Sao giờ cậu mới xuống? Đàn ông con trai mà lề rà lề rề, chậm chút nữa là em ấy đã lừa lấy mất số điện thoại của tớ rồi.”

“Càng tốt chứ sao?” Tôi cười nhăn nhở: “Sinh viên đại học đấy, trong sáng ngây thơ.”

“Thôi đi.” Lâm Đào nói: “Có bằng Tô My được không?”

Loáng cái đã đến hiện trường. Tôi và Lâm Đào mặc trang phục khám nghiệm xong, tiến vào trong nhà.

“Nếu là án mạng, kiểu gì cũng phải tìm thấy đường vào và đường ra của hung thủ.” Tôi nói: “Xung quanh hiện trường được bảo vệ nghiêm ngặt như thế, làm gì có lối ra vào?”

Lâm Đào nói: “Lối ra không khó, cửa chính tầng một. Như vậy, có thể giải thích tại sao tầng một lại có dấu chân, hơn nữa cổng đơn nguyên lại là góc chết của camera. Nhưng, lối vào thì khó nói đấy, lúc đầu, cậu đã loại trừ khả năng hung thủ bám theo nạn nhân vào nhà. Cửa sổ đều trang bị lưới chống trộm, vậy thì lối vào duy nhất chỉ có thể là ở đây.”

Lâm Đào chỉ vào ô cửa sổ nhỏ của phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, ô cửa sổ này không lắp lưới chống trộm.

Tôi nhìn, rồi ngạc nhiên kêu lên: “Bé tí thế này, còn chẳng lọt nỗi cái đầu tớ!”

“Đầu cậu to đùng như thế thì nhét vào thế nào được. Nhưng hôm qua, tớ cũng thử rồi, tớ cũng chẳng chui lọt.” Lâm Đào nói.

“Cậu mặc quần áo thì trông gầy thôi, cởi ra cũng nung núc như ai.” Tôi nói: “Nhưng, nếu là người gầy gò thấp bé, khéo lại chui lọt thật đấy.”

“Nhưng, bên ngoài cửa sổ lại là camera của khu chung cư, nếu đột nhập qua đường này, chắc chắn sẽ bị ghi hình.” Lâm Đào nói.

Tôi gật đầu, nói: “Vậy thì phải đợi thông tin từ Đại Bảo thôi.”

“Ồ, các anh nhìn đằng kia kìa.” Một kỹ thuật viên chỉ về phía kệ đầu giường, nói.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn. Cửa kệ đầu giường đã được kỹ thuật viên mở ra, mép trên cửa do khuất bên trong thân tủ, nên chưa bị cháy. Trên mép gỗ phía trên có vệt máu dạng phun rất rõ rệt.

“Đúng là một phát hiện vĩ đại!” Tôi vỗ vai cậu kỹ thuật viên: “Chi tiết này đã chứng minh được một vấn đề.”

Lâm Đào nói: “Khi nạn nhân bị đâm, cửa kệ đang mở, nên máu mới phun lên mép cửa. Sau đó, hung thủ đóng cửa lại khiến mép trên cửa bị che khuất, nên lửa không bén được vào. Vì thế, hung thủ đã để lại manh mối này cho chúng ta!”

“Nhưng, vết máu này chắc chắn là của nạn nhân, đâu có tác dụng gì?” Kỹ thuật viên hỏi.

Tôi và Lâm Đào cùng lên tiếng: “Tính chất của vụ án!”

Tôi nhìn Lâm Đào nói: “Nếu là giết người vì thù oán thì mở cửa kệ đầu giường làm gì? Cộng với chi tiết không tìm thấy điện thoại iPhone của nạn nhân ở hiện trường, đã nói lên điều gì?”

“Ồ, các anh nghi ngờ là giết người cướp của à?” Kỹ thuật viên hỏi.

“Phải.” Tôi nói: “Không phải là nghi ngờ, mà về cơ bản có thể khẳng định, đây là một vụ án trộm cắp diễn biến thành cướp của.”

Rất nhiều trường hợp kẻ gian lẻn vào nhà để trộm cắp, sau khi bị phát hiện đã diễn biến thành giết người cướp của.

“Nhìn vào các chi tiết như lựa chọn lối ra vào, mở cửa kệ, lấy điện thoại di động.” Lâm Đào nói: “Tớ cho rằng đây là một vụ án giết người cướp của chứ không phải giết người vì thù oán.”

“Vậy chúng ta mau đến tổ chuyên án thôi.” Tôi nói: “Tớ đang sốt ruột muốn biết bộ phận điều tra đã thu hoạch được những gì.”

Vừa bước vào cửa phòng chuyên án, đã nghe thấy giọng nói sang sảng của trưởng phòng Hồ: “Sao bây giờ, các cậu mới tới? Có manh mối rồi đây!”

“Tin tức tốt lành gì thế ạ?” Tôi vội vàng giở sổ ghi chép, hỏi.

“Là thế này.” Điều tra viên chính nói: “Trong mẫu vật lấy từ âm đạo của nạn nhân Đổng Kỳ Phong đã xét nghiệm ra vết tinh dịch, thông qua đối chiếu, lại trùng khớp với một nạn nhân khác, chính là Trình Tiểu Lương.”

Đóa Hoa Đêm Lửa

Phần 4

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc: “Hai vụ án này làm sao lại giao cắt với nhau được? Một vụ án phóng hỏa giết người bình thường làm sao lại có thể liên quan đến chuyên án Ba Sáu?”

“Thoạt đầu chúng tôi cũng thấy rất khó hiểu, sau đó, về cơ bản đã hiểu ra.” Điều tra viên phụ trách nói: “Sau khi điều tra về các hoạt động của Đổng Kỳ Phong gần đây, có một số phát hiện.”

Anh ta giở sổ ghi chép, sắp xếp lại một chốc, rồi nói: “Đổng Kỳ Phong kết hôn đã một năm, vẫn chưa có con, cô ấy có rủ chồng đến bệnh viện khám xem thế nào, nhưng anh chồng lại cho rằng vợ coi thường mình, sau một trận cãi vã kịch liệt, đã bỏ nhà đi.”

Tôi sực nghĩ mình kết hôn cũng đã nửa năm rồi, mẹ vợ vốn là trưởng khoa phụ sản, lúc nào cũng lo lắng vì bụng của Linh Đan mãi vẫn không có gì thay đổi, gần đây đã yêu cầu tôi đến khoa sản của bà khám thử xem sao. Tôi thì không né tránh, nhưng vì bận việc, nên cứ ph?