Vụ Án Thứ 8 Bé Trai Mất Tích-Phần 1
Kẻ si tình ảo tưởng đã lầm tưởng mộng ảo là hiện thực, họ cuồng nhiệt và mù quáng; kẻ bảo vệ sự điên cuồng vẫn sẵn sàng trả giá bằng giết chóc, họ mê muội và cực đoan.
Voltaire
Khám bệnh ở bệnh viện quả là một cơn ác mộng, vẫn may sau khi cơn ác mộng ấy kết thúc, kết quả cũng giống như tỉnh mộng, tôi và vợ đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Chắc là công đức của hai chúng ta chưa đủ, nên bà mụ vẫn chưa rủ lòng thương đấy.” Tôi trêu chọc.
“Một năm anh đi công tác hơn hai trăm ngày, trách bà mụ thế nào được.” Linh Đan lườm tôi.
“Vậy hôm nay, anh không đi công tác nữa nhé, tập trung sinh em bé.” Tôi tiếp tục trêu nàng.
“Thế anh hết vụ án rồi à?” Linh Đan hỏi.
“Suỵt…” Tôi kêu lên: “Câu này không nói bừa được đâu.”
Tôi còn chưa kịp dứt lời, chuông điện thoại đã réo lên hết sức vô duyên.
“Em xem, em xem, em xem.” Tôi chỉ mấy chữ 'trung tâm chỉ huy' trên màn hình điện thoại nói: “Anh đã bảo không được nói như thế mà, càng nói không có thì lại càng kéo đến, cứ như có ma.”
“Huyện Dương Cung xảy ra án mạng, yêu cầu chi viện.” Nhân viên trực ban của trung tâm chỉ huy nói: “Chắc là pháp y và pháp chứng đều phải đi, phiền anh thông báo cho Lâm Đào giúp.”
“Nhưng mà.” Tôi chống đối yếu ớt: “Chúng tôi vẫn đang theo chuyên án Ba Sáu mà, tối nay phải họp báo cáo về vụ án.”
“Đây là chỉ thị của lãnh đạo sở.” Nhân viên trực ban nói: “Hơn nữa công tác điều tra chuyên án Ba Sáu hiện vẫn chưa có gì mới, vẫn phải đợi tin từ bộ phận điều tra, các anh có theo cũng chưa phát huy được vai trò. Nếu bộ phận điều tra có vướng mắc gì cần các anh giải thích, có thể liên lạc qua điện thoại được mà. Vậy nên, các anh cứ đi Dương Cung trước đã.”
Kết thúc cuộc gọi, tôi nhìn sang Linh Đan, thấy sắc mặt nàng thản nhiên như không. Bầu bạn từng ấy năm, nàng đã quá quen với việc tôi chạy hiện trường hết ngày này qua tháng khác. Tôi cảm thấy hơi xót xa, nhưng chỉ biết cười trừ, giữ sự áy náy trong lòng, bắt chước giọng Kinh kịch hát lên léo nhéo: “Nương tử nàng ơi! Chúng ta không thể sinh con, Lâm Đào cũng thành ế vợ, đều do tội phạm gây ra. Đợi bản thiếu gia đi bắt chúng về, chúng ta lại bàn chuyện cháu con nối dõi…”
* * *
Bà Triệu đã ngoài bảy mươi, sống một mình trong căn tứ hợp viện nhỏ ở phía đông huyện Dương Cung. Mấy người con đều đi xa làm việc, cả năm mới về một lần. Bà Triệu thường ngày đi nhặt ve chai mang bán, góp cùng khoản tiền con cái biếu thêm để sống qua ngày. Bà rất khỏe mạnh, sáng nào cũng ra ngoài tản bộ, tiện đường nhặt nhạnh những thứ có thể bán lấy tiền.
Sáng sớm ngày 11 tháng Tám, cũng giống như mọi ngày, bà Triệu đi dạo một vòng trong con ngõ gần nhà.
Ngõ xóm ngoằn ngoèo phức tạp, đã có lịch sử mấy chục năm, trong ngõ còn lưu lại rất nhiều 'nhà rác'[17]. Vì dọn dẹp nhà rác kiểu này rất mất công nên hiện nay, về cơ bản không có ai dùng đến nữa. Dân làng xung quanh một số thùng rác bên cạnh nhà rác, như vậy công nhân vệ sinh chỉ cần điều khiển xe rác nhấc thùng lên đổ là được, thuận tiện hơn rất nhiều.
Những thùng rác ở đây thường mang lại nhiều niềm vui bất ngờ cho bà Triệu. Thực ra thì bà cũng chẳng thiếu thốn gì chút tiền bán ve chai ít ỏi, mà bà thích cảm giác vui vẻ khi 'đãi được vàng' từ trong thùng rác.
Sáng hôm đó, tiết trời oi bức, ẩm ướt rất khó chịu, nhưng trông lại không giống như sắp có mưa. Bà Triệu đi trên con ngõ vắng vẻ, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã dậy sớm. Trời mới lờ mờ sáng, bà lại tới bên thùng rác tìm kiếm như thường lệ, bỗng nhìn thấy loáng thoáng có một đống gì đen đen bên trong nhà rác.
“Ồ, cái bao to tướng thế này, đựng gì vậy nhỉ?” Bà lẩm bẩm tự hỏi, rồi cố gắng duỗi thẳng lưng, bước vào trong nhà rác.
Trong một góc nhà rác có một bao gai căng phồng, miệng bao hình như được buộc chặt bởi một chiếc khăn lụa, ánh lên lờ mờ dưới ánh sáng yếu ớt lúc ban mai.
Bà Triệu bước lại gần cái bao gai, chợt ngửi thấy mùi thối nồng nặc.
Mùi hôi thối quá khủng khiếp khiến bà Triệu phải lảo đảo.
“Cứ tưởng có thứ hay ho.” Bà Triệu dụi mũi: “Bao gì mà thối hoắc thế này, chắc nhân viên vệ sinh chẳng chở đi cho đâu.”
Bà Triệu tiếc rẻ nhìn tấm khăn lụa buộc miệng bao, lẩm bẩm: “Chẳng hiểu ai mà lại lộn xộn thế không biết, vỏ tôm hùm mà cũng vứt bừa ở đây? Thời tiết này mà bỏ đó hai ngày thì làng xóm đến chết ốm mất. Mà khăn lụa dù không dùng nữa thì cũng không nên mang buộc túi rác thế này chứ, đúng là lãng phí.”
Cư dân huyện Dương Cung có một thói quen, từ tháng Tư đến tháng Mười hàng năm là mùa tôm hùm nước ngọt, nên cư dân thường ăn đêm bằng tôm hùm nước ngọt với bia. Vì thế, vừa chập tối, ven các đường phố trong huyện lại bày hàng dãy quán tôm hùm, đông nghịt thực khách cởi trần uống bia, trò chuyện rôm rả. Nghe nói, huyện Dương Cung mỗi ngày tiêu thụ đến vài tấn tôm hùm, hệ quả là cũng xả ra hàng tấn vỏ tôm cần được xử lý.
Một số tiểu thương thiếu lương tâm vì muốn tiết kiệm khoản phí vệ sinh đã tự mình đi vứt vỏ tôm hùm. Bởi thế, phát hiện ra những bao tải vỏ tôm chồng chất trong khu dân cư đã không phải là chuyện hiếm.
Bà Triệu là người rất giàu tinh thần cộng đồng, nên đã bịt mũi cố chịu đựng mùi hôi thối, nhặt một mảnh giẻ lót tay, kéo cái bao gai đến một khu trại lợn bỏ hoang cách đó vài chục mét.
“Để đây thì hàng xóm cũng đỡ thối.” Bà Triệu hài lòng phủi tay, sau đó đưa mắt nhìn theo mảnh khăn lụa buộc miệng bao đã bị tuột ra trong lúc bà lôi kéo, đang bay dạt theo gió sớm.
Bà Triệu chưa kịp rời khỏi khu trại lợn thì bỗng thấy hai con chó hoang gầy như que củi chạy bổ tới, xúm vào nhay cắn cái bao.
“Ăn đi, hôm nay chúng mày tha hồ mà chén no nê nhé!” Bà Triệu bước đi một đoạn, rồi ngồi xổm xuống, nheo nheo mắt nhìn hai con chó đang hớn hở trước bữa đại tiệc trời cho.
Miệng bao gai đã bung ra, hai con chó nhanh chóng kéo từ bên trong ra một thứ gì giống như ga trải giường. Đó là loại ga giường 'quốc doanh' bằng vải hoa màu hồng mà hầu hết những người sống vào thập kỷ 70 đều đã từng quen thuộc.
“Sao lại dùng ga giường để bọc vỏ tôm hùm nhỉ?” Bà Triệu tròn mắt ngạc nhiên.
Ga giường đã bị hai con chó giật tung, bên trong không phải là đống vỏ tôm hùm như bà Triệu nghĩ, mà lòi ra một cái chân người trần trụi.
Cảnh tượng ghê sợ khiến bà Triệu kinh hoàng ngã ngồi xuống đất. Chết lặng đi mất một lúc, ý thức trách nhiệm cộng đồng lại một lần nữa trỗi dậy, bà gần như ném sạch toàn bộ gạch đá xung quanh mới đuổi được hai con chó đi, sau đó một tay đè lên lồng ngực vẫn đang đập thùm thụp, một tay rút chiếc điện thoại di động rẻ tiền, run rẩy bấm số 110.
* * *
“Thời tiết hôm nay, hình như hơi bất thường.” Tôi tắt điện thoại, hơi nhoài người ra khỏi cửa sổ, nhìn bầu trời dày đặc mây đen: “Hy vọng công tác khám nghiệm sơ bộ đã được tiến hành nhanh chóng, sắp mưa đến nơi rồi.”
Hiện trường án mạng ở ngoài trời sợ nhất là gặp mưa, nếu khám nghiệm không kịp thời, có thể đánh mất manh mối và chứng cứ then chốt nhất. Tôi bắt đầu nhấp nhỏm không yên.
“Phải đấy.” Cặp lông mày rậm như xoắn lại thành nút trên khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Đào: “Dấu vết ban đầu đã bị phá hoại rồi, nếu lại gặp mưa nữa thì đúng là toi.”
Đại Bảo chẳng quan tâm đến thời tiết ra sao, giơ hai ngón tay hình chữ V bật ra câu nói muôn thuở: “Chạy hiện trường không lo bị trĩ, yeah!”
Một lát sau, những giọt mưa lớn bắt đầu quất ràn rạt vào cửa kính. Trời đổ mưa rào rào, đúng là họa vô đơn chí. Con đường cao tốc hoang vắng từ từ tối sầm lại như ban đêm khiến cho tài xế Hàn Lượng buộc phải bật đèn, lái xe thật chậm trong màn mưa xối xả. Trước luồng đèn xe bỗng lờ mờ hiện ra xác con chó nhỏ bị xe cán chết.
“Gặp mưa thì thi thể càng thối rữa nhanh chóng, chẳng mấy chốc sẽ chỉ còn lại một nắm xương thôi.” Tôi xót thương cho sinh mệnh bé nhỏ đã lìa đời, dùng kiến thức pháp y để dự đoán tương lai cho thân xác điêu tàn đó.
“Sao trời lại đen ngòm thế nhỉ?” Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi, chẳng hề đồng điệu với cảm xúc của tôi, nhìn trời đất tối sầm như ban đêm, lẩm bẩm: “Hay là nhật thực rồi?”
“Không phải đâu! Tại mây đen đấy.” Hàn Lượng nói: “Lần nhật thực tiếp theo, cho dù là nhật thực không toàn phần thì cũng phải đợi đến năm 2020, còn nhật thực toàn phần thì phải đến tận năm 2034 nhé.”
Anh tài xế Hàn Lượng của chúng tôi vốn là một cậu ấm nhà giàu rất khác người, vốn theo nghề cảnh sát vũ trang. Sau khi xuất ngũ đã bỏ qua cơ hội quản lý khối tài sản mấy chục triệu nhân dân tệ, vẫn ôm giấc mộng quân phục, nên xin vào làm tài xế cho sở Công an tỉnh. Tuy học vấn không cao, nhưng hiểu biết rộng, vốn kiến thức uyên bác của anh thường khiến chúng tôi phải khâm phục sát đất.
Nghe Hàn Lượng nói vậy, Đại Bảo liền xòe bàn tay ra tính toán. Tôi biết anh ta đang tính xem đến lúc đó mình bao nhiêu tuổi.
Tôi lắc đầu bó tay trước anh chàng tốt nghiệp ngành khoa học tự nhiên, nhưng dốt toán đến phát gớm kia, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rầu rĩ nói: “Sao lại mưa to thế không biết? Thôi đừng mưa nữa. Tôi biết anh oan ức lắm, nhưng chúng tôi đang đến đây mà!”
Tôi nhìn thấy mái tóc của Lâm Đào như dựng đứng lên, đang ngồi ở hàng ghế sau, anh chàng ôm cứng lấy lưng tựa ghế của hàng ghế trước, nơm nớp hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai thế? Cậu nhìn thấy gì à?”
* * *
Nhưng, thật bất ngờ, khi chúng tôi sắp sửa xuống khỏi đường cao tốc, bỗng thấy trước mặt trời đất sáng bừng. Nhìn mặt đất khô ráo, biết rằng Dương Cung chưa hề đổ mưa. Mùa hè là như vậy đấy, đi có một đoạn đường cao tốc mà chỗ thì âm u, chỗ thì nắng ráo, chỗ thì mưa rào. Cũng chính vì vậy, xác chết trong môi trường thoắt mưa thoắt nắng cũng thối rữa rất nhanh. Thi thể phân hủy nhanh nhất mà tôi từng gặp mới tử vong có hai ngày đã thối rữa đến trương phềnh.
Nhưng hôm nay, thật đáng mừng, huyện Dương Cung không mưa, chúng tôi có đủ thời gian để khám nghiệm hiện trường.
Trong 'Hồng lâu mộng' có miêu tả Vương Hy Phượng 'chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng', còn với các bác sĩ pháp y có khứu giác nhạy bén thì mỗi lần đến hiện trường án mạng vào mùa hè đều là 'chưa nhìn thấy xác đã ngửi thấy mùi.' Chúng tôi còn chưa nhìn thấy đám đông vây quanh hiện trường, Đại Bảo đã phán một câu: “Ồ, sắp đến nơi rồi!”
Hiện trường nằm ở cuối một con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, gần một trại lợn bỏ hoang, gồm mấy dãy nhà gạch hoang tàn mất hết cửa nẻo và khoảng sân um tùm cỏ dại. Cái bao gai ruồi nhặng bu kín nằm chỏng chơ dưới đất chính là đối tượng công tác của chúng tôi.
Từ nhà rác nơi bà Triệu phát hiện ra cái bao đến trại lợn bỏ hoang dài khoảng sáu chục mét. Cảnh sát đã giăng dây cảnh giới từ nhà rác trở vào, lại thêm đây là khu dân cư, người dân ra vào khá nhiều, vì thế cứ cách vài mét lại có một cảnh sát khu vực đứng canh gác, đề phòng có người dân tò mò lách qua vòng dây lẻn vào hiện trường.
“Chào trưởng phòng Tần!” Bác sĩ Giang của huyện Dương cung tháo găng tay, bước tới bắt tay tôi. Anh là bác sĩ pháp y cấp huyện hiếm hoi trong toàn tỉnh nhận được chức danh chuyên gia pháp y cấp phó phòng, khoảng bốn chục tuổi, trông rất tháo vát nhanh nhẹn, tính tình khiêm tốn hòa nhã.
“Thi thể đến giờ vẫn chưa tìm thấy.” Bác sĩ Giang nói: “Nãy giờ chúng tôi chủ yếu tiến hành tìm kiếm theo kiểu cuốn chiếu ở xung quanh nhà rác, đáng tiếc là chỗ này nhiều người qua lại quá, không thể phát hiện ra manh mối có giá trị nữa. Chỉ có một phát hiện duy nhất, đó là tìm thấy một cái điện thoại trong kẽ đá nhà rác.”
Bác sĩ Giang đưa ra một túi vật chứng, bên trong có một chiếc điện thoại rẻ tiền đã bị vỡ màn hình.
“Điện thoại vẫn bật lên được.” Bác sĩ Giang nói: “Đã liên hệ với những người trong danh sách cuộc gọi của điện thoại, chủ điện thoại là một cậu bé 11 tuổi tên là Bào Quang Mẫn. Cậu bé đã mất tích vào năm ngày trước, tức là ngày 9 tháng Tám. Vì thế, chúng tôi sơ bộ phán đoán nạn nhân chính là chủ nhân của chiếc điện thoại, Bào Quang Mẫn.”
Lâm Đào đeo găng tay, cầm lấy túi vật chứng, lấy ra nguồn sáng nhiều dải từ trong hòm đồ nghề, quan sát tìm kiếm dấu vết trên chiếc điện thoại.
“Chẳng có dấu vết gì hết.” Bác sĩ Giang nói: “Khi chúng tôi phát hiện ra, cái điện thoại ướt rượt, đang trong trạng thái tắt máy. Bộ phận pháp chứng đã kiểm tra rồi, không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì.”
“Ướt? Thế mà vẫn mở máy được?” Tôi hỏi: “Là điện thoại của hãng nào vậy?”
Đại Bảo nói: “Trong phim truyền hình đã nói rồi đấy thôi, điện thoại nhái thật bá chấy!”
“Thế chiếc khăn lụa mà người báo cảnh sát nói đến có tìm thấy không?” Từ trong một vài thông tin rời rạc về vụ án, tôi chỉ thấy điểm này là then chốt nhất. Đồ vật dùng để gói buộc thi thể trong những vụ án vứt xác giữ vai trò vô cùng quan trọng, đôi khi có thể trở thành nhân tố then chốt để phá án.
Bác sĩ Giang lắc đầu, nói: “Bên ngoài tường bao của trại lợn là sông Dương, nếu chiếc khăn bị gió cuốn ra đó, sẽ không thể tìm thấy được nữa. Chúng tôi đã thử đi tìm, nhưng không thấy đâu cả.”
“Đúng là không có dấu vết gì.” Lâm Đào đứng dậy nói: “Danh sách cuộc gọi thì sao?”
Bác sĩ Giang nói: “Đã kiểm tra, không có gì khả nghi.”
“Không có hiện trường, không có kết quả điều tra sơ bộ, chỉ còn cách để tử thi lên tiếng vậy.” Tôi đưa tay dụi mũi, rồi đeo găng tay, tiến về phía thi thể.
Còn cách khoảng hai mét, mùi hôi thối đã bắt đầu tấn công dữ dội vào thần kinh khứu giác của tôi. Dưới ánh nắng chói chang, mùi thối bốc lên ngùn ngụt khiến tôi gần như không mở nổi mắt.
Cái bao gai trước mặt là loại bao xác rắn thường gặp, cũ nát đến mức dòng nhãn hiệu in bên ngoài đã không tài nào nhìn rõ. Cái bao ướt rượt, tôi biết đây là dịch phân hủy ứa ra từ xác chết bị thối rữa. Từ miệng bao thò ra một góc ga trải giường, cũng đã bị ướt phần lớn, dịch phân hủy thấm xanh lét cả màu vải hồng.
Nhìn vào hình thù và độ căng phồng của cái bao, biết rằng trong bao đựng một xác trẻ con hoàn chỉnh. Miệng bao ruồi nhặng bu kín, tôi cầm chiếc áo giải phẫu vẫn còn nguyên trong túi nilon quạt lấy quạt để, ruồi nhặng vo ve bay túa ra, để lộ một cái chân người trắng bệch thò khỏi miệng bao.
Đại Bảo đứng bên cạnh gãi đầu, ngạc nhiên hỏi: “Lạ thật đấy, mất tích bao nhiêu ngày rồi, lại nhìn vào tình trạng của cái bao, nặng thì đã hóa xương, nhẹ thì cũng phải trương phềnh, nhưng tại sao cái chân trông vẫn nguyên lành sạch sẽ thế nhỉ? Không hề có dấu vết bị thối rữa.”
Bé Trai Mất TíchPhần 2
Đại Bảo nói rất đúng. Tôi cũng thấy tò mò, bèn sửa lại găng tay cao su, nhẹ nhàng kéo miệng bao ra. Cái bao đã thấm đẫm dịch phân hủy, sờ thấy ướt nhem nhép, trơn nhầy nhẫy, kèm theo là mùi thối nồng nặc bốc ra từ miệng bao khiến tôi muốn ngất. Tôi vô thức giơ cánh tay lên dụi mũi.
“Ợ! Tốt nhất hãy chuyển đến nhà xác, rồi xem sau vậy.” Tôi vừa liếc vào bên trong một cái đã vội vã buộc ngay miệng bao lại.
“Tại sao thế?” Đại Bảo nói: “Trong túi có vàng à?”
Tôi hất hàm về phía đám đông đang chen chúc cách đó khoảng chục mét, nói: “Khéo người nhà nạn nhân đã tìm đến rồi, lại có bao nhiêu người đứng xem thế kia, mà tình trạng thi thể có lẽ rất tệ, không nên để họ nhìn thấy, sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực.”
Đại Bảo gật đầu, nói: “Nhưng, chỉ nhìn chân, anh nghĩ thi thể vẫn chưa đến nỗi bị thối rữa.”
“Chưa thối rữa thì sao lại hôi thối đến thế được?” Lâm Đào bịt mũi hỏi.
Tôi vẫy tay về phía các nhân viên nhà xác đang đợi bên ngoài vòng cảnh giới, gọi: “Bỏ luôn cả cái bao vào trong túi đựng tử thi, đựng vừa đấy, là thi thể trẻ nhỏ.”
Khi tôi tháo găng tay, chuẩn bị rời khỏi hiện trường, bỗng thấy một đôi vợ chồng trung niên chen ra khỏi đám đông, người phụ nữ gào khóc thảm thiết: “Các anh là bác sĩ pháp y phải không? Đó là con trai tôi phải không? Cầu xin các anh đấy, hãy nói cho tôi biết đi!”
Nỗi đau mất con có thể khiến người ta điên dại.
Tôi lắc đầu, nói: “Xin chị hãy bình tĩnh, chúng tôi cần xét nghiệm ADN mới có thể xác nhận được nhân thân của nạn nhân.”
“Không cần xét nghiệm, tôi nhìn là biết ngay, tôi nhận ra được.” Ánh mắt của chị ta vòng qua tôi, hướng về phía những nhân viên nhà xác đang làm việc. Tôi vội giữ tay chị ta lại.
“Chị hãy bình tĩnh lại, chị có nhìn cũng không nhận ra được đâu.” Đại Bảo cũng khuyên.
“Con trai tôi làm sao tôi không nhận ra được?” Khuôn mặt người phụ nữ đầm đìa nước mắt: “Nó là do tôi rứt ruột đẻ ra, nó mới có 11 tuổi thôi. Mười một năm rồi, chúng tôi chưa bao giờ cho nó được một miếng ăn ngon, một cái áo đẹp, ngày nào cũng đánh nó mắng nó, ép nó học hành. Tôi ân hận quá, ân hận chết mất thôi!”
Nghe chị ta gào khóc, người đàn ông bên cạnh cũng bật khóc nức nở.
“Để tôi xem.” Người đàn ông cố ghìm tiếng nấc: “Thằng bé bị tinh hoàn ẩn, chỉ có một bên tinh hoàn, rất dễ nhận.”
“Tôi khuyên anh đừng nhìn là hơn.” Tôi vẫy tay với các nhân viên nhà xác đang đứng ngây ra, bảo họ mau chóng đưa thi thể đi.
“Ôi trời ơi! Là thằng khốn nạn nào, có thù hằn gì thì hãy đến tìm tôi đây này, tại sao lại giết con tôi?” Người đàn ông thấy các nhân viên nhà xác đã chuyển thi thể đi rồi thì ngửa mặt lên trời gào khóc ầm ĩ.
* * *
“Ối mẹ ơi!” Vừa nhìn thấy tử thi được đưa ra khỏi cái bao xác rắn, Lâm Đào đã giật nảy mình.
“Sao lại thối rữa đến mức độ này được nhỉ?” Bác sĩ Giang cũng chau mày.
Tình trạng thi thể đúng là nằm ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ được rằng thi thể bị bọc kín chỉ sau năm ngày đã thối rữa nghiêm trọng đến thế. Do Bào Quang Mẫn thân hình gầy gò, tổ chức dưới da rất mỏng, nên sau khi thối rữa, xương đã nhanh chóng lộ ra. Khuôn mặt một nửa đã trơ xương, nửa còn lại chỉ còn lớp da lõng thõng. Sườn phải của xác chết cũng đã lộ từng rẻ xương, qua khe sườn còn nhìn thấy nội tạng đỏ bầm.
Tử thi thối rữa rất nghiêm trọng, gần như đã ngả sang màu xanh đen hoàn toàn. Biểu bì trên hai tay và chân phải gần như bong tróc toàn bộ, lộ ra tổ chức dưới da trắng xanh xen kẽ.
Khiến tử thi bị thối rữa nghiêm trọng còn có một nguyên nhân nữa, đó là bị ruồi nhặng và dòi phá hủy. Toàn bộ thi thể lúc nhúc những dòi, dòi bò thành từng dòng trật tự, nhìn từ xa, thi thể cứ như đang nhúc nhích, trông như đứng từ trên cao nhìn xuống ngàn vạn con ngựa bé tí đang phi nước đại giữa đồng hoang.
“Quái lạ thật đấy.” Đại Bảo băn khoăn: “Tại sao chỉ có bàn chân trái không bị thối rữa?”
Tại vị trí nằm trên cổ chân 5 centimet, tình trạng phân hủy có sự khác biệt rất rõ rệt. Phía trên thối rữa trầm trọng, tương đương với mức độ thối rữa của phần còn lại của thi thể; còn phía dưới là một cổ chân và bàn chân lành lặn, mới nguyên. Ranh giới giữa hai khoảng là một đường thẳng băng, giống hệt như vết hằn do miệng bít tất thít vào cổ chân.
“Hay là do tổ chức dưới da tại bàn chân ít hơn?” Bác sĩ Giang vừa nói xong đã lập tức gạt đi: “Mà không đúng, bàn chân phải cũng bị phân hủy nghiêm trọng.”
“Bởi vì, trước đó nạn nhân đi tất?” Đại Bảo nói.
Tôi lắc đầu, nói: “Không thể, cho dù đi tất thì mức độ thối rữa cũng không thể chênh lệch rõ rệt như vậy được.”
“Đúng vậy.” Lâm Đào chen ngang: “Tớ biết, mức độ thối rữa ở các bộ phận khác nhau trên cơ thể cho dù có chênh lệch cũng sẽ thay đổi từ từ, nhưng ở đây thật kỳ lạ, còn có đường phân cách rất rõ ràng. Như vậy, nói lên điều gì?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Tớ cho rằng từ điểm này có thể giải thích được tại sao trên thi thể lại có nhiều dòi đến thế.”
“Nhìn vào chiều dài của dòi thì đúng là nạn nhân đã tử vong khoảng năm ngày rồi, điều này không mâu thuẫn với thời gian nạn nhân mất tích.” Đại Bảo nói: “Nhưng, đúng là anh chưa từng thấy thi thể nào để ngoài trời lại có nhiều dòi đến vậy.”
“Vấn đề không chỉ là thi thể ở ngoài trời đâu.” Tôi nói: “Thi thể bọc kín trong ga trải giường, sau đó lại bị bọc kín trong bao xác rắn, rồi dùng khăn lụa buộc kín miệng bao. Bao bọc kín mít như vậy thì ruồi nhặng lọt vào thế nào được? Ruồi nhặng không vào được thì sao lại đẻ được nhiều trứng đến thế? Không có trứng ruồi thì tại sao lại có nhiều dòi đến thế?”
“Đúng vậy.” Đại Bảo nói tiếp: “Không có dòi thì tại sao chúng ta lại nhìn thấy nhiều dòi đến thế? Chắc chắn là ảo giác, chắc chắn là ảo giác rồi.”
Tôi huých cho Đại Bảo một cùi chỏ, nạt: “Anh nghiêm túc xem nào. Anh không thấy phụ huynh của nạn nhân đau đớn ra sao à? Cậu bé thật đáng thương, chúng ta nhất định phải lôi cổ hung thủ ra ánh sáng.”
“Vừa nãy, cậu nói đường ranh giới thối rữa có liên quan đến dòi, là liên quan thế nào?” Lâm Đào nhanh chóng bắt được trọng tâm.
“Đúng đấy.” Đại Bảo nôn khan một tiếng: “Đừng có úp mở nữa.”
Tôi lắc đầu, nói: “Vấn đề này em vẫn chưa nghĩ được thấu đáo, đợi em nghĩ xong sẽ nói.”
“Các anh ạ.” Bác sĩ Giang gắng nuốt nước bọt, lúng túng đưa ra một đề xuất khó khăn: “Chúng ta có thể ra ngoài giải phẫu được không? Ở đây chúng tôi không thuê người chuyên quét dọn phòng giải phẫu, nên xong việc, chúng ta phải tự dọn dẹp lấy. Bao nhiêu dòi bọ thế này, nếu tràn ra bàn giải phẫu thì chúng ta sẽ không dọn sạch nổi đâu.”
“Thế cũng đâu được?” Đại Bảo nói: “Bên ngoài không có nước, làm thế nào mới xả được dòi đi? Mà dù có nước thì xả dòi ra đầy sàn nhà, nhân viên nhà xác cũng sẽ xử anh đấy.”
“Thôi cứ ra ngoài đã.” Tôi nói: “Trong phòng giải phẫu thông gió kém quá, giải phẫu cả tiếng thì chúng ta chết ngộp mất.”
* * *
Bốn người chúng tôi đứng đờ đẫn đến năm phút xung quanh thi thể đặt bên ngoài phòng hỏa thiêu của nhà xác, vẫn chưa nghĩ ra cách gì để làm sạch lũ dòi nhung nhúc trên xác chết. Dòi quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến công tác giải phẫu. Cuối cùng, Hàn Lượng vẫn thông minh hơn cả, anh ta dúi cho tôi một cái thìa và một cái bát.
“Má ơi, bát ở đâu ra thế?” Tôi hỏi: “Đúng là ở đâu anh cũng tìm thấy bát được, nhà xác cũng không tha.”
Hàn Lượng giải thích: “Thì phong tục là thế mà, trong nhà có ai qua đời, người ta vẫn hay tặng bát để đáp lễ. Nên cổng nhà xác kiểu gì mà chẳng bán bát?”
Thời gian không còn sớm nữa, không cho phép chúng tôi tiếp tục ngần ngừ. Tôi cầm lấy thìa và bát, xúc từng thìa dòi đổ vào trong bát. Đến khi bát đầy thì mang đến lò thiêu đốt đi.
Ngoài mặt trông tôi vẫn rất điềm tĩnh, nhưng sự thực là tôi đã phải vận hết mười thành công lực đề kìm nén luồng nước chua đang nhộn nhạo chỉ chực vọt ra khỏi dạ dày. Tôi điềm đạm nói: “Chưa bao giờ em sát sinh nhiều như hôm nay.”
Đại Bảo đờ đẫn nhìn tôi cầm bát hối hả chạy đi chạy lại giữa tử thi và lò lửa, thều thào: “Anh thề là từ rày trở đi sẽ không bao giờ ăn cơm nữa.”
Không nói thì thôi, vừa nói đã kinh tâm động phách. Tôi liếc nhìn bát dòi đầy ắp trong tay, cũng nói: “Em cũng không ăn cơm nữa đâu.”
* * *
Lớp biểu bì của tử thi đã thối rữa hoàn toàn, tổ chức dưới da trơn nhầy nhẫy. Bàn tay đeo găng tay cao su của chúng tôi thậm chí không thể nào nắm chắc được cánh tay của nạn nhân, điều này đã gây khó khăn rất lớn cho công tác giải phẫu.
Nạn nhân hoàn toàn lõa thể. Trước tiên, chúng tôi kiểm tra cơ quan sinh dục.
“Đúng là chỉ có một bên tinh hoàn.” Đại Bảo nói: “Nạn nhân chắc là Bào Quang Mẫn thật rồi.”
“Đúng vậy.” Tôi nói: “Hiện trường có điện thoại di động của nạn nhân, độ tuổi cũng trùng khớp, lại cộng thêm đặc trưng này, về cơ bản đã có thể xác định được lai lịch thi thể. Lâm Đào, cậu gọi điện thông báo cho bộ phận điều tra đi.”
“Nhìn nạn nhân lõa thể thế này, anh không thể nào không nghĩ đến khả năng bị xâm hại tình dục.” Đại Bảo lại ọe một cái.
Tôi gật đầu, nói: “Em cũng vậy, nhưng cơ quan sinh dục của nạn nhân không bị tổn thương.”
“Nạn nhân mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà!” Lâm Đào kêu lên.
Tôi im lặng lật thi thể lại. Thi thể trẻ nhỏ, lại cộng thêm thối rữa nghiêm trọng, nên rất nhẹ, một mình tôi cũng lật được dễ dàng.
Tôi và Đại Bảo mỗi người cầm một chiếc kẹp cầm máu kẹp vào lớp da gần hậu môn của nạn nhân. Đây là vị trí ruồi nhặng thích nhất, cho nên từ cơ vòng gần hậu môn cho đến trực tràng đã thối rữa hoàn toàn, chỉ còn lại một lớp da mỏng lõng thõng xung quanh hậu môn.
Tôi dùng kẹp cầm máu kéo nếp gấp hậu môn ra, nói: “Thường thì sau khi xảy ra quan hệ tình dục đồng tính nam, hậu môn sẽ có dạng phễu do cơ vòng hậu môn bị giãn lỏng gây ra, nhưng cơ vòng hậu môn của nạn nhân đã thối rữa mất rồi, nên cho dù có dạng phễu cũng không thể khẳng định nạn nhân có bị xâm hại tình dục hay không.”
“Ồ!” Lâm Đào lúc này mới bừng tỉnh: “Ý cậu muốn nói đến chuyện này hả?”
“A!” Đại Bảo kêu lên: “Nhìn này!”
Chiếc kẹp cầm máu trên tay Đại Bảo đang chỉ vào vị trí 3 giờ và 12 giờ trên thành hậu môn, hai chỗ này hình như có vết tổn thương, màu sắc của tổ chức mềm xung quanh có vẻ cũng sẫm màu hơn.
Tôi bảo Lâm Đào cầm đèn pin chiếu chênh chếch vào chỗ da đó, đúng là vết xuất huyết.
Tổ chức mềm bị rách sẽ có máu chảy ra thấm vào, cho dù thi thể đã bị thối rữa và ngả sang màu xanh đen, bác sĩ pháp y vẫn có thể chiếu nguồn sáng từ nhiều góc độ khác nhau để phát hiện ra những vị trí có màu sắc thẫm hơn, từ đó phán đoán có bị ngoại lực tác động hay không.
Chúng tôi phát hiện ra tổ chức mềm quanh hậu môn của nạn nhân bị xây xước, xuất huyết, có thể phán đoán rằng hậu môn của nạn nhân đã bị xâm phạm, và là xâm phạm khi còn sống.
“Đây là một vụ án dâm ô, giết hại trẻ vị thành niên.” Tôi nói.
Luật hình sự quy định đối tượng của tội hiếp dâm là nữ, vì thế, chúng tôi không thể dùng từ 'hiếp dâm' đối với cậu bé, mà chỉ có thể nói là 'dâm ô'.
“Đây đúng là một phát hiện then chốt.” Lâm Đào nói: “Công tác điều tra vẫn đang được triển khai từ những đối tượng có mâu thuẫn với bố mẹ nạn nhân. Nhưng, nếu là dâm ô thì không phải vì thù oán, chúng ta có cần nhanh chóng thông báo để họ chuyển hướng điều tra không?”
Tôi lắc đầu, nói: “Không vội. Thù oán và dâm ô không mâu thuẫn nhau, có thể là trả thù, rồi nhân tiện dâm ô.”
Công tác khám nghiệm tử thi không hề thuận lợi, chúng tôi liên tục phát hiện ra những tổn thương mới khiến chúng tôi phải bất ngờ.
“Trên cẳng chân của nạn nhân có rất nhiều vết chặt chém, chỗ chém trên xương không có phản ứng sống, là bị hành hung sau khi đã chết.” Đại Bảo nói: “Vị trí bị chém là ở đoạn giữa xương cẳng chân, tức phần xương dài và cứng nhất. Tại sao hung thủ lại chặt ở chỗ này? Chắc là để trút giận.”
Tổn thương này khiến chúng tôi liên tưởng đến chuyên án Ba Sáu vẫn còn dang dở, nạn nhân trong chuyên án đó cũng đều bị chặt chém giữa những ống xương dài. Những vết chém kiểu này có lẽ, không phải là để trút giận, bởi vì nếu để trút giận, thường thì hung thủ sẽ rạch mặt hay đâm nhiều lần…
“Em nghĩ rằng có lẽ, hung thủ định chặt xác, nhưng không biết chặt thế nào.” Tôi nói: “Chuyên án Ba Sáu cũng vậy.”
“Tôi đồng ý với trưởng phòng Tần.” Bác sĩ Giang nói: “Các anh xem này.”
Bên sườn phải của nạn nhân có mấy rẻ xương sườn đã lộ hẳn ra ngoài, vốn dĩ chúng tôi cho là do phân hủy, nhưng sau khi quan sát kỹ đã phát hiện ra phần da xung quanh chỗ lộ xương có hiện tượng hóa than, co rút rõ rệt, đó là dấu vết bị đốt sau khi chết.
“Nhìn vào ý đồ đốt xác của hung thủ.” Bác sĩ Giang nói: “Tôi cho rằng những vết chém kia là để chặt xác.”
“Chỉ có điều hung thủ không am hiểu, nên cả hai biện pháp đều chưa thực hiện được.” Tôi bổ sung.
Ngoài ra, mé trong đùi của nạn nhân cũng có dấu vết bị đốt, nhưng do thi thể thối rữa quá nghiêm trọng, nên chỉ còn nhìn thấy dấu vết của da bị hóa than. Bởi vậy, thoạt tiên chúng tôi cũng nghĩ rằng đó là vết rách do thối rữa, hoặc là vết dao chém sau khi chết. Nhưng, sau khi dùng kính lúp để quan sát hình thái tổ chức dưới da mới phát hiện ra tổ chức dưới da co rút, cong queo, chứng tỏ cũng đã bị đốt.
“Những vết rách này có lẽ, là những chỗ đã bị đốt.” Tôi nói: “Tôi đã nhìn thấy rất nhiều xác chết cháy, nhưng thường đều bị tưới dầu hoặc dùng chất dễ cháy để dẫn cháy. Căn cứ vào tổn thương của thi thể này, có thể phán đoán hung thủ dùng bật lửa hoặc nến trực tiếp đốt xác. Như vậy thì làm sao mà đốt cháy được? Ấu trĩ thật đấy!”
“Nói ấu trĩ là rất chính xác.” Lâm Đào gật gù: “Cậu đã đưa ra một điều kiện để khắc họa chân dung tội phạm.”
Bé Trai Mất TíchPhần 3
Nội tạng của nạn nhân không có tổn thương rõ rệt, nhưng bị thối rữa nghiêm trọng, nên không thể nào phán đoán có bị tụ máu, sung huyết hay không, lại thêm móng tay của nạn nhân đã bị rụng hết, nên không thể tìm thấy căn cứ để suy đoán về ngạt thở cơ học.
Đã giải phẫu hơn ba tiếng đồng hồ, ánh nắng đầu chiều rọi thẳng xuống đỉnh đầu, mùi hôi thối vẫn không hề giảm bớt khiến đầu óc chúng tôi xây xẩm. Chúng tôi bắt đầu phân công công việc, tôi khám nghiệm tình hình thức ăn trong dạ dày nạn nhân để xác định thời gian tử vong, Đại Bảo và bác sĩ Giang tìm kiếm chứng cứ hỗ trợ để tìm ra nguyên nhân tử vong.
“Tổ chức não đã hóa lỏng, đợi tôi lấy não ra đã.” Bác sĩ Giang thận trọng đưa phần não sền sệt ra khỏi hộp sọ, nói: “Đá xương thái dương xuất huyết, ồ, đây cũng là một căn cứ để phán đoán ngạt thở cơ học đấy.”
“Hình như tôi cũng đã tìm thấy một vài chứng cứ.” Đại Bảo nói: “Bên dưới một nửa bộ da mặt còn sót lại của nạn nhân hình như có một vài chỗ thâm đen, đại khái là ở gần khoang mũi miệng. Có lẽ, mũi miệng của nạn nhân đã bị bịt chặt. Để tối lấy ra hai chiếc răng xem có hiện tượng răng hoa hồng hay không.”
“Răng hoa hồng” là cách hình dung lãng mạn của giới pháp y đối với hiện tượng xuất huyết chân răng trong trường hợp tử vong do ngạt thở. Trong tài liệu nói rằng nếu nạn nhân tử vong do ngạt thở, chân răng sẽ xuất hiện màu hoa hồng, sau khi ngâm trong cồn, màu hoa hồng sẽ càng thêm rõ rệt. Giáo trình cũng nói, răng hoa hồng có giá trị nhất định khi phán đoán một thi thể đã thối rữa có hiện tượng ngạt thở hay không, nhưng chưa phải là căn cứ tuyệt đối.
Trong thực tiễn công tác của chúng tôi, đúng là răng hoa hồng thường xuất hiện trong trường hợp tử vong do ngạt thở, nhưng đôi khi cũng xuất hiện ở một số trường hợp tử vong không phải do ngạt thở. Về nguyên lý gây chảy máu chân răng, vẫn chưa có nghiên cứu chuẩn xác đáng tin cậy. Hiện tại, một số chuyên gia pháp y thông qua nghiên cứu đã cho rằng chảy máu chân răng và ngạt thở không có mối quan hệ trực tiếp với nhau. Vì thế, hiện tượng này cũng giống như cái tên của nó, tràn đầy thần bí.
Nhưng là một bác sĩ pháp y thực tiễn, nhất định phải tìm ra tất cả những triệu chứng có khả năng hiện diện, cho dù là nhân tố mang tính quyết định hay chỉ là nhân tố tham khảo đối với phán đoán cuối cùng.
Đại Bảo lấy ra một chiếc kìm nhổ xương, xuống tấn sẵn sàng, chuẩn bị nhổ răng.
Tôi đứng ở phía bên kia thi thể, từ từ sắp xếp lại ruột, dạ dày, rồi cầm dao giải phẫu rạch mở vách dạ dày.
Thức ăn chứa trong dạ dày từ từ hiện ra trước mắt.
“Đã xác định được thời gian tử vong.” Tôi nói.
Tôi vừa dứt lời, đã 'cách' một tiếng, Đại Bảo đứng đực ra tại chỗ.
“Sao thế?” Tôi hỏi.”
“Ờ…” Đại Bảo lắp bắp: “Kìm… kìm bị trượt. Răng… răng bay đi mất rồi.”
“Răng bay mất rồi?” Tôi giục: “Anh đi tìm đi!”
Tuy hai mươi tư chiếc răng trong miệng xác chết đều có thể trở thành căn cứ phán đoán của chúng tôi, nhưng trừ phi thật cần thiết, còn thì chúng tôi sẽ không tùy tiện lấy đi hay đánh mất bất cứ bộ phận nào của thi thể. Đây có lẽ, là một quy tắc bất thành văn, biểu thị sự tôn trọng của bác sĩ pháp y đối với nạn nhân.
Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy chiếc răng bị rơi xuống đất. Dưới ánh mặt trời, phần chân răng có màu đỏ nhạt.
“Có nhiều căn cứ thế này, tôi nghĩ rằng chúng ta đã có thể đưa ra kết luận nguyên nhân tử vong là do bị bịt mũi miệng dẫn đến ngạt thở cơ học.” Bác sĩ Giang hài lòng nói.
“Thời gian tử vong đã rõ.” Tôi nói: “Hạt cơm trong dạ dày vẫn còn nguyên hình thù, dạ dày rất đầy, thức ăn trong dạ dày là cơm, mộc nhĩ, trứng, cà chua, chủ yếu là cơm. Thức ăn vừa vào đến tá tràng, vì vậy có thể phán đoán nạn nhân ăn bữa cuối cùng trước khi chết hai tiếng đồng hồ.”
“Xin cậu đấy!” Lâm Đào nôn khan: “Cậu đừng có nhắc đến chữ cơm nữa được không?”
* * *
“Nạn nhân là Bào Quang Mẫn, nam, 11 tuổi, học sinh lớp 5 trường tiểu học huyện Dương Cung.” Khi tổ chuyên án nhóm họp lần đầu, trước tiên sẽ do điều tra viên chính giới thiệu về tình hình điều tra sơ bộ: “Nạn nhân là con trai độc nhất trong nhà, bố mẹ bán tôm hùm trong chợ đêm, ở thuê tại một căn phòng nhỏ trong huyện. Ngày 9 tháng Tám, tức năm ngày trước, vào khoảng 1 rưỡi chiều, nhân lúc bố mẹ bận rửa tôm, cậu bé đã lẻn ra cửa sau trốn đi mất, không biết đi đâu.”
“Trốn đi?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy!” Điều tra viên gật đầu xác nhận: “Hôm đó, là chủ nhật, đáng ra cậu bé phải ở nhà làm bài tập. Bố mẹ cậu bé rất nghiêm khắc với việc học hành của con, nên chúng tôi suy đoán nạn nhân đã trốn đi chơi. Chiều hôm đó, nạn nhân không về nhà. Bố mẹ nạn nhân ra chợ bán tôm, đến 10 giờ đêm mới về nhà, thấy con chưa về thì đi tìm khắp nơi, nhưng không thấy đâu cả.”
“Thế trước khi trốn đi, nạn nhân có gọi điện cho ai không?” Lâm Đào hỏi.
“Không. Đã kiểm tra toàn bộ các cuộc gọi, không có bất cứ hiện tượng khả nghi nào.”
Phòng họp im lặng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tôi. Tôi biết họ muốn tôi trình bày tình hình khám nghiệm tử thi. Tôi hắng giọng, nói: “Nạn nhân tử vong do ngạt thở cơ học, có lẽ đã bị bịt kín mũi miệng gây ngạt thở. Nạn nhân tử vong sau khi ăn bữa cuối cùng khoảng hai tiếng đồng hồ, thức ăn chủ yếu là cơm, mộc nhĩ, trứng và cà chua.”
Điều tra viên gật đầu: “Hoàn toàn phù hợp với kết quả điều tra của chúng tôi. Nạn nhân ăn trưa vào lúc 12 giờ ngày mồng 9, bữa trưa có cơm, mộc nhĩ xào trứng và cà chua xào trứng.”
“Nếu vậy thì có thể phán đoán thời gian tử vong là khoảng 2 giờ chiều mồng 9.” Tôi nói: “Ngoài ra, chúng tôi cho rằng động cơ giết người của vụ án này là nhằm mục đích dâm ô, hoặc ít nhất là có một phần động cơ là dâm ô. Bởi vì, hậu môn của nạn nhân có tổn thương rõ rệt.”
Tôi vừa dứt lời, phòng họp bỗng trở nên ồn ào, mọi người đều ghé đầu rì rầm bàn tán.
Cao Bưu, tổ trưởng tổ chuyên án, phó giám đốc phụ trách mảng điều tra hình sự của Công an huyện Dương Cung lên tiếng: “Vậy thì hướng điều tra của chúng ta liệu có lạc đường không? Hiện tại, chúng tôi đang triển khai công tác xung quanh một đối tượng tình nghi.”
“Có đối tượng tình nghi rồi sao?” Tôi rất thích nghe thấy câu này: “Nhưng, tôi đã nói, rất có thể đó chỉ là một trong những động cơ, chưa thể loại trừ hung thủ có thù oán với người nhà nạn nhân. Vậy nghi phạm là người thế nào?”
“Đối tượng tình nghi tên là Lý Lập.” Điều tra viên nói: “Nam, 18 tuổi, hành nghề bán tôm hùm, từng tranh giành mối làm ăn với nhà họ Bào, đã có lần bị bố của Bào Quang Mẫn đánh.”
“Vậy thì, tôi cảm thấy chưa thể loại trừ đối tượng này được.” Tôi nói.
“Ồ?” Phó giám đốc Cao nói: “Thế anh có ý kiến gì, cứ trình bày xem sao. Nếu hợp lý, chúng tôi sẽ đi bắt người.”
“Không có chứng cứ đầy đủ.” Tôi nói: “Tôi chỉ cảm thấy độ tuổi rất phù hợp.”
“Ý anh muốn nói là thanh thiếu niên gây án?”
Tôi gật đầu, nói: “Chủ yếu dựa trên hai phương diện. Thứ nhất, nạn nhân bị sát hại ở trong nhà hoặc ở nơi hẻo lánh. Một cậu bé 11 tuổi thì đã có ý thức cảnh giác tối thiểu, không dễ bị người lạ lừa gạt. Có thể lừa cậu bé đến nơi vắng vẻ thì hung thủ hoặc là người quen, hoặc là tuổi tác chênh lệch không nhiều, cùng là thanh thiếu niên. Trẻ con dễ tin tưởng người hơn mình vài tuổi, chứ nếu là người lớn thì lại khó lừa gạt trẻ con hơn.”
“Có lý đấy.” Phó giám đốc Cao gật gù: “Tâm lý học thanh thiếu niên hình như có nói đến điểm này.”
Tôi nói tiếp: “Thứ hai, chúng tôi phát hiện ra rất nhiều tổn thương kỳ quặc trên thi thể. Có những chỗ không thể dùng dao chặt được, nhưng lại có rất nhiều vết dao chém, có lẽ là muốn chặt xác; có chỗ lại dùng những biện pháp rất ấu trĩ để đốt xác, có lẽ là muốn thiêu hủy. Sử dụng nhiều cách để hủy xác, cách nào cũng rất ấu trĩ, người trưởng thành sẽ không bao giờ sử dụng những phương pháp khó tưởng tượng như vậy.”
“Nhưng, tôi lại nghĩ thanh thiếu niên chắc khó mà nghĩ ra được nhiều cách hủy xác như thế.” Phó giám đốc Cao nói.
“Có mạng mà.” Đại Bảo cắt ngang: “Hai hôm trước, tôi lên mạng còn thấy một trang web dạy rằng rắc vôi vào tử thi, sau đó dùng búa đập nát, cho vào bồn cầu giội nước. Đều là tự tưởng tượng cả, cực kỳ ấu trĩ.”
“Về cách thức tiêu hủy xác chết.” Tôi nói: “Cho dù có nói lên được độ tuổi của hung thủ hay không, nhưng chí ít cũng cho thấy được tâm lý và kinh nghiệm của hắn. Đây là một kẻ kinh nghiệm cực kỳ non nớt.”
“Thế thì chúng tôi sẽ đi bắt người về thẩm tra xem sao.” Phó giám đốc Cao nói.
* * *
Trong khi phía cảnh sát bắt người và thẩm vấn, tôi, Đại Bảo, Lâm Đào lên xe của Hàn Lượng, chuẩn bị đi quanh phố huyện một vòng. Không phải đi dạo chợ đêm Dương Cung, cũng không phải đi ăn tôm hùm. Chúng tôi muốn tìm hiểu mối liên hệ giữa địa điểm vứt xác nạn nhân và nhà của Bào Quang Mẫn.
Đôi khi, nhìn vào sơ đồ hiện trường sẽ không thể cảm nhận được phương hướng và khoảng cách tại hiện trường, đặc biệt là đối với những kẻ dốt toán như chúng tôi.
Nhà của Bào Quang Mẫn nằm ở khu dân cư đông đúc phía tây bắc phố huyện, nơi đây có nhiều quán ăn ven đường nhất, buổi tối rất nhộn nhịp. Bố mẹ Bào Quang Mẫn lựa chọn thuê nhà ở đây là rất sáng suốt. Từ nhà nạn nhân đến con phố bán đồ ăn đêm đi bộ chỉ mất mười phút. Nhưng, nhà cửa ở khu cư dân này phần lớn không hợp pháp, san sát dày đặc, lỡ chẳng may có hỏa hoạn thì xe cứu hỏa không thể vào được. Vì thế, ở đây cũng không có camera giám sát.
Từ nhà Bào Quang Mẫn trở ra, chúng tôi đi mất mười lăm phút mới ra được đường cái, lên xe của Hàn Lượng đến địa điểm vứt xác. Con đường này gần như chạy xéo góc với phố huyện. Nửa tiếng sau, chúng tôi mới đến được địa điểm vứt xác ở góc đông nam phố huyện. Đây cũng là một khu dân cư, nhưng nhà cửa thưa thớt, mới 9 giờ tối đã vắng lặng như tờ.
Tôi gọi điện thoại cho điều tra viên, sau đó đưa điện thoại cho Hàn Lượng: “Để điều tra viên chỉ đường cho anh, tự dưng em muốn đến gần nhà nghi phạm Lý Lập xem sao.”
Hàn Lượng được chúng tôi gọi là GPS sống, bởi vì thường xuyên đi công tác, thích xem bản đồ, hơn nữa cảm nhận phương hướng cực tốt, nên khắp toàn tỉnh không có chỗ nào anh ta không tìm được. Rất nhanh, anh đã lái xe đến nhà Lý Lập ở trung tâm phố huyện.
Ở tầng dưới nhà Lý Lập vẫn đỗ chiếc xe mô tô ba bánh, trên thùng xe là nồi niêu bếp lò, đây là đồ nghề làm ăn của Lý Lập. Tuy nhà ở trung tâm phố huyện, nhưng ngày nào Lý Lập cũng đi xe đến phía tây bắc phố huyện để bán hàng, phải vượt qua một chặng đường khá xa.
Đèn trong nhà Lý Lập vẫn sáng, tôi thấy vài chùm sáng rọi qua rọi lại, chứng tỏ các kỹ thuật viên đã vào trong nhà, đang tiến hành khám xét.
Tôi đứng bên xe, ngẫm nghĩ một lát, bỗng đập mạnh vào đầu kêu lên: “Chết rồi, bắt nhầm người rồi!”
“Tại sao?” Đại Bảo hỏi: “Điều kiện rất phù hợp cơ mà?”
“Điều kiện cá nhân rất phù hợp, nhưng điều kiện địa lý không phù hợp.” Lâm Đào có cùng suy nghĩ với tôi.
Chúng tôi lái xe quay trở lại tổ chuyên án, không ngoài dự đoán, mọi người trong phòng đều mặt mũi ỉu xìu.
“Có vẻ như, không phải là cậu ta.” Phó giám đốc Cao nói: “Sau khi thẩm tra đột xuất, cậu ta không có biểu hiện gì bất thường. Đã khám nhà, cũng không có bất cứ điểm nghi vấn nào. Đang kiểm chứng chứng cứ ngoại phạm của cậu ta.”
“Có lẽ, hung thủ không phải là cậu ấy đâu.” Tôi nói: “Chúng ta đã quá chú trọng đến điều kiện nhận diện hung thủ, nhưng đã bỏ qua một điểm then chốt, đó là vấn đề thời gian tử vong. Theo suy đoán của tôi, nạn nhân đã ăn bữa cuối cùng trước khi chết khoảng hai tiếng đồng hồ. Nạn nhân ăn trưa vào 12 giờ ngày mồng 9, đến 1 giờ 30 phút mới ra khỏi nhà, tức là chỉ nửa tiếng sau, cậu bé đã tử vong. Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Lý Lập không thể kịp mang Bào Quang Mẫn về nhà, rồi sát hại cậu bé, cho dù đi xe mô tô cũng không kịp.”
“Hay là Bào Quang Mẫn tự bắt xe đến gần nhà Lý Lập?” Phó giám đốc Cao hỏi: “Dù sao thì khoảng cách tuổi tác của họ không lớn, vả lại Bào Quang Mẫn cũng không biết Lý Lập có thù oán với bố mẹ mình.”
“Không thể.” Tôi nói: “Từ nhà Bào Quang Mẫn đi bộ ra đường cái đã mất khoảng mười lăm phút rồi.”
“Hay là Lý Lập hành hung ở gần nhà Bào Quang Mẫn?”
“Cũng không thể.” Tôi nói: “Nạn nhân tử vong vào đầu giờ chiều, khu vực đó rất đông người, chỉ có khả năng là bị sát hại trong nhà mới không bị phát hiện ra.”
Phó giám đốc Cao trầm ngâm suy nghĩ.
Tôi hiểu tâm trạng của phó giám đốc Cao. Một tia sáng mỏng manh vừa xuất hiện đã vụt tắt. Vụ án này mà gặp phải bế tắc sẽ rất đau đầu. Bởi vì, hiện trường bị phá vỡ, xác chết thối rữa nghiêm trọng, chúng tôi chưa tìm được bất kỳ manh mối giá trị nào, thậm chí cũng chẳng có cách nào để sàng lọc nghi phạm.
Sau một hồi lâu im lặng, phó giám đốc Cao đứng dậy mở cửa phòng họp, nói: “Các anh đã vất vả cả ngày rồi, cứ về nghỉ đã, chúng tôi sẽ nghiên cứu về bước hành động tiếp theo.”
Chúng tôi cũng biết lúc này dù có ở lại cũng chẳng thể giúp được điều gì, nên đều đứng dậy ra về. Có lẽ, đúng là tôi cần phải nghỉ ngơi, đặc biệt là cần một chút thời gian để bước ra khỏi nỗi khiếp đảm của ca khám bệnh hồi sáng sớm, ổn định lại tâm trạng, rồi mới có thể xâu chuỗi tình hình toàn bộ vụ án, từ đó tìm ra con đường tắt để phá án. Nếu không, chỉ dựa vào chút ít manh mối vụn vặt hiện giờ, công tác điều tra sẽ không thể nào triển khai được.
“Anh cho rằng.” Trên đường quay về, Đại Bảo nói với tôi: “Chúng ta hãy thử suy nghĩ đường ranh giới thối rữa trên cổ chân nạn nhân xem sao. Làm rõ được điểm này, không chừng sẽ có một số đột phá.”
Đại Bảo có cùng suy nghĩ với tôi. Thực ra ngay từ lúc bước lên xe, tôi đã suy nghĩ về vấn đề này.
Bé Trai Mất TíchPhần 4
Tắm xong, tôi nằm thẳng cẳng trên giường khách sạn. Lâm Đào biết nếu tôi quá mệt hoặc sợ hãi sẽ ngủ ngáy. Sáng nay tôi vừa đi khám, một người chưa bao giờ khám nam khoa như tôi chắc chắn sẽ vô cùng căng thẳng, lại thêm cả ngày làm việc vất vả, đi lại liên tục, hôm nay tôi vừa mệt rã rời vừa căng thẳng cao độ, kiểu gì cũng ngáy như sấm. Vì thế, cậu ta liền kéo tay Đại Bảo bước ra khỏi phòng, nói với tôi: “Tối nay đừng có làm phiền tớ, tớ ngủ với Đại Bảo.”
Lưng vừa chạm giường, cơn buồn ngủ đã ập đến, tôi còn chưa kịp suy nghĩ đến đường ranh giới thối rữa đã lờ đờ muốn ngủ.
Hàn Lượng nằm trên chiếc giường còn lại đột nhiên bật ra một câu trong bóng tối: “Em có nhớ trên đường đến đây, nhìn thấy xác con chó nhỏ nằm trên đường, em đã nói gì không?”
Câu nói đột ngột khiến tôi tỉnh táo hơn hẳn, bỗng thấy vô cùng cảm động, là tài xế của chúng tôi, Hàn Lượng cũng vất vả suốt cả một ngày nay, nhưng anh ấy cũng không hề rảnh rang, cũng vắt óc suy nghĩ về tình hình vụ án.
“Hình như em nói, gặp mưa sẽ nhanh chóng biến thành xương trắng.” Vừa dứt lời, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu tôi. Tôi mừng rỡ bật dậy.
Hàn Lượng giật nảy mình, nói: “Anh chỉ nghĩ rằng, em nói khi thi thể gặp nước, mức độ thối rữa sẽ khác hẳn với lúc không dính nước, vậy thì đường ranh giới thối rữa của nạn nhân liệu có phải cũng như vậy không?”
“Đúng rồi, đúng rồi!” Tôi kêu lên: “Em yêu anh quá đi mất!”
Rồi chỉ mặc độc quần đùi, tôi chạy sang đập rầm rầm vào cửa phòng Lâm Đào, Đại Bảo. Trước ánh mắt trợn trừng kinh ngạc của Đại Bảo, tôi xông vào phòng, ngồi phịch xuống ghế nhìn Lâm Đào.
Lâm Đào rõ ràng đã bị tôi đánh thức khỏi giấc ngủ, cậu ta chống người ngồi dậy, kéo chăn che trước ngực hỏi: “Cậu làm cái quái gì thế?”
“Cuối cùng thì tớ đã hiểu tại sao lại xuất hiện đường ranh giới thối rữa trên thi thể rồi.” Tôi nói: “Chúng ta đều biết, nếu tử thi bị ngâm trong nước sẽ phân hủy nhanh chóng hơn, phải không?”
Đại Bảo gật đầu, nói: “Điểm này chỉ có thể giải thích tại sao tử thi lại thối rữa nhanh chóng chứ không thể giải thích về sự hình thành của đường ranh giới thối rữa được.”
Tôi nói: “Chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy một đường ranh giới thẳng tắp như vậy, bởi vì sự khác biệt về mức độ phân hủy sẽ diễn ra từ từ. Vậy tại sao đường ranh giới trên thi thể này lại thẳng tắp và rõ rệt đến thế?”
Tôi lên giọng ở cuối câu. Đại Bảo và Lâm Đào đồng loạt lắc đầu.
Tôi nói tiếp: “Bởi vì, bề mặt của chất lỏng luôn là một đường thẳng. Thử nghĩ xem, nếu xác chết bị ngâm trong nước, nhưng một chân của nạn nhân lại nhô lên khỏi mặt nước, vậy thì mặt nước sẽ tạo thành một đường thẳng chạy ngang qua cổ chân.”
“Nhưng, dù là vậy thì mức độ phân hủy cũng không thể chênh lệch lớn đến thế được.” Lâm Đào nói.
“Nếu là nước sạch, đương nhiên không thể, bởi vì chỉ ngâm trong nước thì không gây ảnh hưởng đến tốc độ phân hủy.” Tôi nói: “Nhưng, nếu là nước bẩn thì sao? Nước cực kỳ bẩn thì sao?”
“Ý em muốn nói, là ao tù, hoặc là hố phân?” Đại Bảo nói: “Ngoài ra anh muốn hỏi, tại sao nước bẩn lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ phân hủy?”
“Trực giác ban đầu của em đã đúng.” Tôi đắc ý nói: “Phải kết hợp đường ranh giới với dòi. Lúc trước, chúng ta đã nghi ngờ, tại sao trên thi thể lại có nhiều dòi đến thế, chúng ta chưa nhìn thấy thi thể nào nhiều dòi như thế bao giờ. Nguyên nhân chính là ở đây.”
Tôi vớ lấy cốc nước trên bàn, chẳng cần biết là của ai, uống luôn một ngụm, nói tiếp: “Sở dĩ nước bẩn sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ phân hủy, đó là vì có dòi. Nếu nạn nhân bị dìm xuống hố phân, tất cả vị trí bị ngâm sẽ dính phải một lượng lớn trứng ruồi. Cho dù sau đó, thi thể của nạn nhân đã bị bọc kín trong nhiều lớp, nhưng số trứng ruồi đã bám vào thi thể sẽ nở ra, sinh sôi, khiến thi thể phân hủy nhanh chóng. Nhưng, từ cổ chân trở xuống do không dính phải trứng ruồi, cũng không bị ngâm trong nước bẩn, nên vẫn khô ráo, vì thế mức độ thối rữa có sự khác biệt rõ rệt.”
Tôi nhìn Đại Bảo đang đờ đẫn, cúi đầu ngẫm nghĩ một chốc, rồi bổ sung: “Căn cứ then chốt nhất trong suy đoán của em chính là đường ranh giới thẳng tắp trên cơ thể nạn nhân. Chỉ có bề mặt của chất lỏng mới có thể hình thành được đường ranh giới thẳng băng như thế.”
Vẻ phấn chấn bừng lên trên nét mặt của Lâm Đào và Đại Bảo, họ gật đầu lia lịa, tán đồng suy đoán của tôi.
“Em sẽ lập tức gọi điện thoại, bảo họ bảo vệ những hố phân hoặc ao tù gần nơi nạn nhân ở.” Tôi nói: “Nạn nhân tử vong sau khi ra khỏi nhà nửa tiếng đồng hồ, vậy thì chắc chắn là bị sát hại ở gần nhà.”
“Anh đồng ý.” Đại Bảo nói: “Chúng ta thường nói xa vứt gần chôn. Căn cứ vào địa điểm vứt xác