← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 12 Nửa Cỗ Xác Tàn-Phần 1

Người ta thích trả thù hơn là đền ơn, bởi vì đền ơn giống như một gánh nặng, nhưng báo thù lại vô cùng thống khoái.

Tacitus

“Mười mấy năm về trước, hồi anh còn học đại học, vào một đêm đen không trăng gió nổi, bỗng nghe thấy tiếng rí rách trong phòng lấy nước. Người bạn cùng phòng của anh đánh bạo đến đó xem thử, thấy một bạn học đang rửa một con dao cỡ lớn hình thù kỳ quặc. Rửa xong, cậu ta bổ dưa bở chia cho các bạn trong phòng ăn.” Sáng sớm, vừa đến cơ quan đã nghe thấy Đại Bảo ngồi chễm chệ trong văn phòng kể chuyện cho mấy em tre trẻ ở phòng ADN nghe.

Đại Bảo thấy tôi bước vào thì gật đầu với tôi, sau đó kể tiếp: “Mọi người đang ăn rào rào, cu cậu mới đưa ánh mắt say mê ngắm nghía con dao to vật trong tay, nói: “Dao tốt đấy nhỉ?” Bọn anh hơi đâu mà để ý đến con dao của nó, vừa ăn dưa xì xụp vừa gật đầu lấy lệ. Thế là nó buông ngay một câu: “Tớ vừa chôm từ trong phòng giảng dạy và nghiên cứu giải phẫu học đấy.” Vừa nghe xong, tất cả mọi người đều khựng cả lại, mắt nhìn nó rực lửa. Nó lại thản nhiên bồi thêm một câu: “Yên chí, yên chí, tớ đã rửa sạch vụn thịt bám trên đó rồi!”

“Ọe…” Cả mấy cô em đều tỏ vẻ kinh tởm.

Đại Bảo càng hí hửng giảng giải cặn kẽ: “Đó là loại dao chuyên dụng dùng để cắt rời các phần thi thể phục vụ cho giải phẫu cục bộ. Tức là loại tiêu bản người đã được bảo quản và khử trùng dùng trong giảng dạy đấy. Bọn anh ai cũng biết con dao này, chẳng ai cọ rửa nó bao giờ, cứ cắt rời tử thi xong là cất ngay vào hộp công cụ trong phòng giải phẫu, lưỡi dao nhầy mỡ, bám đầy sợi cơ… giờ thì các cô đã hiểu tại sao mẹ dặn chúng ta không bao giờ được ăn thứ gì người khác đưa cho chưa?”

Nhân viên kỹ thuật ADN thông thường đều tốt nghiệp chuyên ngành sinh vật học, di truyền học chứ không phải là y học, nghe Đại Bảo miêu tả sinh động đến thế, ai cũng phát khiếp. Một cô em nói: “Em sẽ không bao giờ ăn thứ gì người khác đưa cho nữa, em cũng nghỉ ăn dưa bở luôn.”

“Cô khẳng định chứ?” Đại Bảo cười khoái chí: “Vừa nãy, anh nhìn thấy trong phòng các cô có hai quả dưa bở, thôi mang đến đây anh ăn cho.”

“Anh đúng là đồ háu ăn.” Tôi biết thừa Đại Bảo đã kể chuyện thì kiểu gì cũng có âm mưu: “Đi lừa ăn cả con gái.”

Lại là một tuần nhàn rỗi, công việc hàng ngày của chúng tôi chỉ là giám định thương tật, giám định xương cốt hoặc viết thư trả lời các vụ khiếu nại qua thư. Không có vụ án, áp lực công việc cũng không lớn lắm, nhưng chuyên án Ba Sáu vẫn treo lơ lửng, nên đầu óc chúng tôi vẫn không thể thảnh thơi được.

Vừa sau kỳ nghỉ cuối tuần, bệnh lười phát tác, tôi ngồi trên ghế, uể oải vươn vai, bật máy vi tính chuẩn bị viết một lá đơn xin mua hai hòm khám nghiệm hiện trường mới tính năng ưu việt hơn hẳn. Nhưng, vừa mở file word, điện thoại nội bộ lại vang lên sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng.

Đại Bảo đang nhồm nhoàm dưa bở lập tức trợn trừng mắt, vừa nhai lúng búng vừa chỉ vào điện thoại, ý bảo tôi nghe.

Tôi thấy mồm miệng anh ta còn dính đầy hạt dưa thì đành phải nhấc điện thoại lên.

“A lô!” Tôi nói: “Chào anh, trưởng phòng Tôn. Cái gì? Bốn người? Tai nạn à?”

Đại Bảo ngừng nhai, chờ đợi câu nói tiếp theo của tôi.

Tôi gác điện thoại, nói: “Huyện Thanh, một nhà bốn mạng người.”

“Án mạng?” Đại Bảo lúng búng hỏi.

Tôi nói: “Một vụ cháy nổ, có lẽ là tai nạn. Nhưng, chết nhiều người quá, chúng ta cũng phải đến hiện trường. Em gọi điện báo cho Lâm Đào và Hàn Lượng đây.”

Đại Bảo ngắc ngứ nuốt miếng dưa xuống cổ, nói: “Không sao, chạy hiện trường không lo bị trĩ!”

* * *

Huyện Thanh là một huyện trực thuộc thành phố Thanh Hương, kinh tế kém phát triển. Hiện trường nằm ở ngoại ô phía đông của huyện lỵ. Khi chúng tôi đến hiện trường, ít nhất đã có hơn ba mươi chiếc xe cảnh sát bịt kín mít lối vào của ngôi làng nhỏ, chúng tôi đành xuống xe đi bộ vào làng. Nhìn vào số lượng xe cảnh sát, đủ biết vụ án nghiêm trọng ra sao.

Sau khi tiến vào trong làng, gần như cứ vài bước là một chốt gác, mấy trăm cảnh sát rải kín con đường nhỏ trong làng. Đi chưa được bao xa, chúng tôi nhìn thấy toàn bộ cửa kính của những ngôi nhà hai tầng bên đường đã vỡ tan tành.

“Chà chà, vụ nổ đúng là không nhỏ đâu!” Đại Bảo nhìn khắp xung quanh: “Lan xa thế này cơ à? Anh chưa khám nghiệm vụ án cháy nổ bao giờ, trông hiện trường thế này, thấy hơi sợ.”

“Em cũng chưa khám nghiệm vụ cháy nổ bao giờ.” Lâm Đào nói: “Anh bảo khám nghiệm hiện trường vụ án kiểu này liệu có nguy hiểm đến tính mạng không nhỉ?”

“Thăng quan phát tài tìm đường khác. Tham sống sợ chết chớ đi vào.” Tôi nói: “Đây là câu đối ở trường quân sự Hoàng Phố, nhưng cũng phù hợp với cảnh sát chúng ta đấy.”

“Hai mươi năm trước đã xảy ra tai nạn rồi.” Hàn Lượng nói: “Một pháp y đến khám nghiệm hiện trường vụ án cháy nổ, chẳng may chạm phải kíp nổ do hung thủ cài khiến hiện trường lại phát nổ lần nữa. Pháp y đã qua đời trong lúc đang làm nhiệm vụ.”

“Chuyện này em có nghe kể.” Tôi nói: “Anh bác sĩ pháp y đó học cùng trường với em.”

Trên đường đi, thi thoảng lại thấy một tốp dân làng đang được cảnh sát thẩm vấn.

“Tôi nói anh nghe này, lúc đó các anh không có mặt tại hiện trường thì không thể nào hiểu nổi cảnh tượng khủng khiếp thế nào đâu!” Một người dân vẫn chưa hoàn hồn, sợ sệt kể lại: “Khoảng hơn 4 giờ sáng, chưa đến 5 giờ, chúng tôi còn đang ngủ. Bỗng nhiên, ‘uỳnh’ một tiếng, không giống tiếng pháo nổ mà giống như máy bay thả bom. Sau đó, nhà cửa rung lắc dữ dội, bao nhiêu cửa kính vỡ tan hết. Tai tôi ù đặc, tôi thấy vợ tôi há hốc miệng ra, nhưng không nghe được bà ấy nói gì. Tôi cứ tưởng là động đất cơ, nên kéo bà ấy hộc tốc chạy ra ngoài. Ra ngoài, thấy nhà anh Phạm khói bốc ra ngùn ngụt mới biết chẳng phải động đất gì hết mà là cháy nổ, chắc chắn là nhà anh Phạm bị nổ rồi, thế là tôi báo cảnh sát ngay.”

“Tôi đúng là xui tận mạng.” Một người dân đầu quấn băng trắng nói: “Tôi đang đi tiểu trong nhà vệ sinh thì nghe đánh ‘ầm’, một miếng kính văng vào đầu tôi. Chắc phải khâu đến bảy, tám mũi ấy, sao cái số tôi lại xui thế không biết? Ai sẽ chịu trách nhiệm về việc này? Chắc chính phủ phải bồi thường chứ? Nhà cửa của chúng tôi hư hỏng cả rồi, chính phủ phải chịu trách nhiệm chứ?”

“Anh Phạm lúc nào cũng khoe khoang nhà mình là phong thủy bảo địa.” Một người khác lên tiếng: “Nhưng, nhà anh ta ở ngay rìa làng, ngoài cửa sổ chẳng có gì che chắn sất, phong thủy với chẳng bảo địa cái gì. Nhìn xem, nổ tanh bành cả rồi, còn phong thủy bảo địa gì nữa?”

Hiện trường cháy nổ là một gia đình ở phía đông làng, chủ hộ tên là Phạm Kim Thành. Vì căn nhà của họ nằm ở góc làng, nên ngoài cửa chính ra, tất cả những hướng khác đều giáp với đồng ruộng, tầm nhìn thoáng đãng. Từ trong nhà nhìn ra, đúng là một khu đất tốt.

Đại đội Cảnh sát hình sự Công an huyện Thanh đã mượn tạm phòng khách của một hộ gia đình gần hiện trường làm phòng họp tạm thời của tổ chuyên án, xung quanh chiếc bàn vuông nhỏ hẹp ngồi chật ních những người. Thấy ba chúng tôi bước vào phòng khách, mấy cảnh sát trẻ liền đứng dậy nhường chỗ.

“Chào các chuyên gia!” Chu Khởi Minh, giám đốc Công an huyện Thanh lên tiếng: “Vất vả cho các anh quá. Hơn nửa năm nay chỗ chúng tôi trị an rất tốt, nào ngờ vừa qua tết Trung thu đã xảy ra vụ án, à không, một sự cố nghiêm trọng đến thế này.”

Nội bộ cơ quan công an thường gọi những sự vụ có tồn tại hành vi phạm tội là vụ án, còn những vụ tự sát hay tai nạn được gọi là sự cố.

“Đã xác định được tính chất chưa?” Tôi hỏi.

Giám đốc Chu lắc đầu, nói: “Hiện trường đã bị phong tỏa, không dám dịch chuyển, nhân viên kỹ thuật đang đợi các anh đến để bắt đầu làm việc. Vì thế, tình hình hiện trường cụ thể hiện giờ, vẫn chưa rõ, tính chất cũng chưa xác định được. Nhưng, tôi đoán, có nhiều khả năng là sự cố ngoài ý muốn.”

“Ồ?” Tôi nói: “Xin anh hãy kể chi tiết.”

Giám đốc Chu hắng giọng, nói: “Hiện trường là nơi ở của gia đình Phạm Kim Thành, trong nhà có hai vợ chồng Phạm Kim Thành. Nhưng, sau khi tiếp cận hiện trường, cảnh sát khu vực đã xác nhận bên trong có bốn nạn nhân.”

“Có người ngoài à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Giám đốc Chu lắc đầu, nói: “Không, là người trong nhà. Công tác nhận diện tử thi về cơ bản đã hoàn tất, xác nhận bốn nạn nhân là Phạm Kim Thành và vợ là Nhiệm Tố Phân, còn có cháu nội Phạm Trình 15 tuổi và cháu ngoại Triệu Lệ Thanh 7 tuổi.”

“Là hai đứa trẻ.” Tôi thực sự không muốn nhìn thấy cảnh trẻ thơ chết thảm, điều đó luôn khiến tôi đau xót.

“Phải!” Sắc mặt của giám đốc Chu cũng tràn đầy thương xót: “Hai đứa trẻ cuối tuần đến nhà ông bà chơi. Hôm nay, là thứ hai, phụ huynh của hai nhà đang chuẩn bị sáng ra đến đón con về đi học. Nào ngờ trời còn chưa sáng, tai nạn đã xảy ra.”

“Tại sao anh lại nghĩ rằng đây là một vụ tai nạn?” Tôi gắng trấn tĩnh lại, hỏi.

Giám đốc Chu nói: “Thứ nhất, khi cảnh sát khu vực đến hiện trường, thấy cổng chính đã bị khóa trái, cảnh sát phải hè nhau đạp bung ra. Nhưng, sau khi điều tra, xác nhận cuối tuần vừa rồi, hai ông bà cụ và hai đứa trẻ chơi rất vui vẻ, không có khả năng tự sát. Thứ hai, sau khi cảnh sát tiến vào hiện trường quan sát, thấy hư hỏng chủ yếu tập trung trong nhà bếp nằm ở phía đông khu nhà. Làng này dùng đường ống dẫn gas, sau khi cảnh sát tiến vào, phát hiện đường ống gas đã nổ tung, khí gas vẫn đang phun phì phì ra ngoài, nên đã lập tức phối hợp với người dân đóng van tổng lại. Nhìn vào chi tiết này, rất có khả năng là rò rỉ khí gas, khí đốt trộn lẫn với không khí đạt nến nồng độ cháy nổ, vừa hay gặp được đốm lửa hoặc tia lửa đường điện dẫn đến phát nổ.”

“Ừm!” Tôi gật đầu: “Cũng có lý.”

“Nhưng, tử vong những bốn người, còn có hai đứa trẻ.” Giám đốc Chu bổ sung: “Vì thế, phía thành phố và phía huyện đều hết sức chú ý, yêu cầu chúng ta nhanh chóng điều tra ra nguyên nhân cháy nổ để xử lý thỏa đáng. Hiện nay, bước thứ nhất là cần phải làm rõ nguyên nhân cháy nổ. Trước khi các anh đến đây, bộ phận cứu hỏa đã đến rồi, nhưng vẫn chưa đưa ra kết luận chắc chắn. Họ đã lấy một số mẫu mang đi xét nghiệm. Nhưng, kết quả xét nghiệm phải hai ngày nữa mới có.”

Tôi cầm lấy tờ sơ đồ hiện trường mà điều tra viên đã vẽ lại, quan sát kỹ lưỡng.

“Các anh định triển khai công việc thế nào?” Giám đốc Trương hỏi.

Tôi nói: “Trước tiên, chúng tôi phải vào xem hiện trường thế nào đã, sau đó phiền anh mời các đồng chí ở nhà xác chuyển tử thi đi, để ở đây sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực. Sau đó, tôi định tìm kiếm trong hiện trường và xung quanh hiện trường để thu thập một số vật cháy nổ và vật văng bắn ra ngoài, sau đó mới đưa ra quyết định.”

“Được!” Giám đốc Trương nói: “Vậy thì các anh bắt đầu đi, chúng tôi sẽ đợi kết quả. Bộ phận điều tra cũng đang tiến hành một vài thao tác điều tra vòng ngoài.”

Bước ra khỏi phòng họp của tổ chuyên án, chúng tôi bắt đầu mặc trang phục khám nghiệm.

Lâm Đào nói: “Tớ thấy hơi lạ, tại sao hơn 4 giờ sáng mà cả bốn người, đặc biệt là hai đứa trẻ, đều ở gần bếp? Nếu ở trong phòng, có tường ngăn cách, chưa chắc đã tử vong. Chẳng lẽ sớm thế đã dậy ăn sáng rồi? Bọn trẻ 8 giờ mới vào học cơ mà? Dậy sớm thế làm gì?”

“Cậu nói rất có lý.” Được Lâm Đào gợi ý, tôi bắt đầu trở nên cảnh giác: “Đúng là thời gian có vấn đề.”

“Giờ thì đau đầu đây, cả bốn nạn nhân đều đã tử vong, không còn người đối chứng, chúng ta biết hỏi ai bây giờ?” Đại Bảo nói.

Tôi nói: “Hỏi hiện trường, hỏi tử thi chứ sao?”

Nửa Cỗ Xác Tàn

Phần 2

Bước qua cổng chính của hiện trường, thấy bên trong là một khoảng sân không rộng lắm. Đối diện với cổng chính là một nếp nhà nhỏ hai tầng, là kiến trúc chính. Phía đông có hai gian nhà mái bằng, một gian bếp và một gian vệ sinh. Phía tây là một dãy nhà cấp bốn, bên trong chồng chất rất nhiều đồ tạp nhạp.

Cửa kính của toàn bộ các gian phòng đã vỡ toang, nóc nhà bếp bay mất một mảng, cảnh tượng hết sức tan hoang, có thể thấy vụ nổ khủng khiếp đến đâu.

Nằm giữa sân là thi thể của hai đứa trẻ. Bé gái khắp đầu đẫm máu, quanh đầu có vài mẩu gạch vụn. Còn cậu bé ngực áo rách toang, trước ngực đầm đìa những máu, không nhìn ra vết thương ở đâu.

Nằm sõng soài trước cửa bếp là thi thể của một bà cụ, vạt áo trước ngực rách tan tành, đầu, mặt, cổ, ngực bụng đều có vết cháy đen. Có thể đoán được xác Phạm Kim Thành đang ở trong bếp.

Chúng tôi quan sát sơ qua bên ngoài ba thi thể, sau khi chụp ảnh lưu lại, liền gọi nhân viên nhà xác đưa nạn nhân vào trong túi đựng tử thi chuyển đi. Vừa chuyển ra khỏi cửa, chúng tôi nghe thấy bên ngoài rộ lên tiếng bàn tán ồn ào.

Tiếp theo là hiện trường trung tâm. Chúng tôi thận trọng đi vào trong bếp. Nhà bếp kết cấu gạch ngói, sau vụ nổ đã lung lay muốn sập, tường bếp chằng chịt vết nứt, nóc bị sập một mảng lớn, gạch nhói lổn nhổn đã vùi lấp một xác chết, chỉ còn từ ngực trở lên là lộ ra ngoài.

Gian bếp hoang tàn lộn xộn, cửa sổ ở hai phía đông tây đã bay đâu mất sạch, chỉ còn sót lại khung cửa sổ sứt mẻ. Bệ bếp, bồn rửa, bể nước, chạn bát đều đổ sập, mảnh vụn của nồi niêu, bát đĩa, chậu rửa văng vãi đầy đất. Đường ống khí gas đứt toạc phơi ra, đã được cảnh sát bọc lại bằng giẻ rách. Vừa bước vào nhà bếp đã ngửi thấy mùi cháy khét lẹt, hình như còn pha lẫn mùi thuốc nổ.

Thi thể bị vùi lấp trong đống gạch ngói, vì da đã bị cháy thành than, lại dính tàn tro, nên gần như chỉ nhìn thấy hình người chứ không nhìn rõ mặt.

“Toàn bộ nhà trên đều không tìm thấy dấu vết bị lửa đốt.” Lâm Đào nói: “Tất cả mọi tổn hại về cơ bản đều tập trung trong bếp, kết hợp với cửa sổ hai bên nhà bếp đều đã bị phá tan, hiện tại, về cơ bản có thể khẳng định điểm phát nổ nằm trong nhà bếp.”

Khi khám nghiệm hiện trường vụ nổ, điều đầu tiên cần giải quyết là phải tìm ra điểm phát nổ.

“Chỉ biết được vị trí đại khái của tâm điểm phát nổ là chưa đủ.” Tôi nói: “Cần thu hẹp khoảng cách tâm vụ nổ trong phạm vi nửa mét, như vậy mới có ý nghĩa.”

“Ý nghĩa gì?” Lâm Đào hỏi.

“Tớ cũng không rõ.” Tôi nói: “Đợi chúng ta xác định xong tâm nổ, rồi tính tiếp.”

Thấy Đại Bảo đang sửa soạn cho Lâm Đào chụp ảnh, tôi bèn một mình ra khỏi nhà bếp, đi vào các gian phòng ngủ của nhà trên.

Sàn phòng ngủ rất sạch sẽ, chắc là các nhân viên cấp cứu nhìn thấy bốn nạn nhân đều ở trong nhà bếp, nên không ai đi vào phòng ngủ. Nhà trên là một căn nhà nhỏ hai tầng, tầng một có phòng khách và một phòng ngủ. Phòng ngủ màu sắc sặc sỡ, trên tường nguệch ngoạc đủ loại tranh vẽ không thể hiểu nổi, chắc là phòng trẻ nhỏ. Trên giường, hai tấm chăn mỏng đều bị hất tung, trên sàn còn có một đôi dép nhỏ màu đỏ, chắc là của trẻ con.

“Chưa đi dép đã chạy ra ngoài?” Tôi nhíu mày nghĩ, có lẽ Lâm Đào đã nói đúng, vụ án này có nhiều uẩn khúc.

Bên cạnh phòng ngủ tầng một có cầu thang dẫn lên tầng hai. Tầng hai có ba gian phòng ngủ, trong đó, hai gian dùng để cất trữ đồ đạc lặt vặt. Trong gian còn lại, tấm chăn mỏng trên giường cũng giống như ở tầng một, bị lật lên. Đèn trần trong phòng ngủ vẫn bật.

Tôi vừa ngẫm nghĩ vừa bước xuống cầu thang, thấy Đại Bảo đang đứng trong sân đợi tôi.

“Thế nào?” Tôi hỏi: “Đã bới được thi thể ra chưa?”

Đại Bảo chau mày lắc đầu, nói: “Không cần phải bới, vừa kéo một cái đã ra rồi. Chỉ còn lại một nửa.”

“Nghiêm trọng đến vậy à?” Tôi vội vã đi vào trong bếp, nhìn thấy một thi thể đang nằm trên đống gạch ngói.

Xác chết đứt lìa ở ngang rốn, phần mềm ở chỗ đứt đều đã cháy đen. Từ khoang bụng bị đứt ngang, một đống ruột chảy lõng thõng ra ngoài, chỗ xanh chỗ đen lẫn lộn. Vài đoạn ruột bị đứt ngang, phân vàng khè vương vãi xung quanh. Tại chỗ đứt còn nhìn thấy lá gan đỏ lòm, mùi hôi thối tanh tưởi bốc lên nhức óc. Vì sức ép của vụ nổ quá lớn, nạn nhân tử vong tức thời, nên không có quá nhiều máu chảy ra. Chút ít máu chảy cũng đã bị nhiệt độ cao đốt cháy.

Sau khi xác chết được kéo ra, toàn bộ gian bếp nồng nặc mùi tanh hôi của nội tạng, át cả mùi cháy khét vốn có.

Tôi dụi mũi, đeo thêm một lớp găng tay vải xô bên ngoài găng tay cao su, bắt đầu bới gạch ngói vụn.

“Phải dọn gạch ngói à?” Lâm Đào hỏi.

Tôi gật đầu, nói: “Chúng ta phải cố gắng hết sức để tìm kiếm các mảnh xác. Thứ nhất, đây là sự tôn trọng đối với người chết. Thứ hai, có thể nhìn vào sự phân bố của mảnh xác để phán đoán hướng tác dụng lực của vụ nổ.”

“Thế thì không chỉ phải dọn dẹp đống gạch ngói này thôi đâu.” Lâm Đào đưa mắt nhìn nóc nhà thủng lỗ và những ô cửa sổ trống hoác xung quanh.

“Đúng vậy.” Tôi nói: “Nhìn vào tình trạng của gian bếp, chắc là không có nhiều mảnh xác ở đây đâu. Do sức nổ cực mạnh, nên những mảnh thi thể bị xé nát đã văng ra bên ngoài. Cho nên, ít nhất thì chúng ta cũng phải tiếp tục tìm kiếm theo hướng cửa sổ, xem mảnh xác văng xa nhất đến đâu.”

“Không chỉ là mảnh xác đâu!” Lâm Đào nói: “Chúng ta phân công nhé, cậu dẫn bác sĩ pháp y tìm mảnh xác, tớ dẫn nhân viên kỹ thuật tìm kiếm vật chứng dấu vết liên quan đến vụ nổ.”

Tôi gật đầu đồng ý, rồi tiếp tục tìm kiếm trong đám gạch vỡ ngói vụn.

Đại Bảo ra ngoài, mang vào hai cái mũ bảo hộ của công nhân công trường, nói: “Đội vào đi, khéo cái bếp sắp sập rồi đấy.”

Những mảnh xác bị nổ tung do quá nhỏ, nên rất khó đoán thuộc bộ phận cơ thể nào. Nhưng, nhìn vào vài chục mảnh xác mà chúng tôi đã bới được trong nhà bếp thì trong bếp chỉ còn lại ít xương và tổ chức mềm của cẳng chân cùng ít tổ chức dưới bàn chân.

“Anh nhìn này, những mảnh tổ chức mềm còn dính da có lỗ chân lông thô to, có nhiều lông, lông dài, đen và cứng, cho thấy đây là tổ chức mềm ở cẳng chân.” Tôi bày những tổ chức mềm đã thu thập được lên một tấm nilon, bắt đầu phân loại: “Những mảnh xương này mang đặc trưng của xương dài, nhưng khá mỏng, cho thấy không phải là xương đùi mà là xương mác, cũng thuộc cẳng chân. Còn chỗ này là giường móng, có thể nhìn thấy ít xương bàn chân, đều là các tổ chức ở bàn chân.”

“Chân và cẳng chân của nạn nhân đều đã bị xé nát. Đại Bảo nói: “Vụn như cám thế này.”

Lâm Đào nói: “Trước đây, xem phim chiến tranh, nổ một cái là tan xác pháo, cứ thấy giả giả thế nào. Bây giờ, nhìn thấy mới biết, sức nổ đúng là khủng khiếp.”

Tôi gật đầu nói: “Hiện trường vụ nổ có rất nhiều chủng loại tổn thương khác nhau. Đến khi khám nghiệm tử thi, chúng ta sẽ nói kỹ hơn.”

“Gạch ngói đã tìm kiếm hết lượt rồi, giờ chúng ta ra chỗ rộng tìm mảnh xác tiếp nhé?” Đại Bảo nói, rồi đeo lên vai cái gùi mà điều tra viên vừa mua về.

Tôi gật đầu, nói: “Chúng ta cùng đi, nhặt được mảnh xác nào cũng phải ghi lại khoảng cách đại khái tính từ cửa sổ nhà bếp đấy.”

* * *

Trên cánh đồng bên ngoài căn nhà đúng là có rất nhiều mảnh xác bị sức nổ khủnh khiếp hất văng ra xa. Phần mềm nhặt được ở bên ngoài cũng khác với trong nhà, đa số đều là những mảnh tương đối lớn. Nhìn vào hình thái, đại khái đều là phần mềm của cẳng chân và đùi.

“Quan trọng nhất là phải tìm được mảnh vụn của xương chậu, xương bánh chè và cơ quan sinh dục.” Tôi nói: “Như vậy, mới có thể xác định được tâm nổ.”

Đi chưa được bao xa, chúng tôi tìm thấy một mảnh xương trắng đầm đìa những máu, có hình bán cầu, mặt trước và sau đều nhẵn bóng.

“Xương bánh chè đây rồi.” Tôi nói: “Cách cửa sổ khoảng năm mét.”

Có bảy, tám pháp y cùng tìm kiếm theo kiểu cuốn chiếu, chẳng mấy chốc đã tìm được rất nhiều phần mềm. Mấy mảnh vụn của xương chậu cũng được tìm ra cách đó mười mấy mét.

“Có thể kết thúc công việc được chưa?” Đại Bảo nói: “Nắng quá, khéo say nắng mất. Trung thu đã qua rồi, mà sao vẫn nóng thế nhỉ?”

Tôi đi đến bên một bù nhìn rơm, bỏ chiếc mũ cỏ xuống, nói: “Các anh kết thúc công việc được rồi, em sẽ ra xa hơn tìm kiếm thêm chốc nữa. Ôi trời ơi, cái gì thế này?”

Trên vai bù nhìn rơm có một miếng thịt người. Vừa bỏ mũ cỏ ra khỏi đầu, mảnh xác ấy liền đập thẳng vào mắt tôi.

Mảnh xác đã cháy xém, nhưng nhìn vào những cọng lông xoăn tít, có thể nhận ra đây là cơ quan sinh dục nam.

“Ờ…” Đại Bảo nhìn chằm chằm vào chiếc mũ cỏ tôi vừa đội lại lên đầu: “Em khẳng định là cái mũ chưa quệt phải nó đấy chứ?”

Tìm kiếm thêm một lúc nữa, lại tìm thấy vài mảnh phần mềm. Mảnh phần mềm văng đi xa nhất là thuộc phần đùi, cách xa đến gần trăm mét.

“Cũng hòm hòm rồi.” Tôi nói: “Đến nhà xác khám nghiệm tử thi thôi.”

* * *

“Dễ trước khó sau.” Tôi bảo mọi người chuyển thi thể bé gái lên bàn giải phẫu trước.

Cô bé tên là Triệu Lệ Thanh, toàn bộ phần trán đã lõm hẳn vào trong, tóc đẫm máu. Sau khi làm sạch phần đầu của cô bé, chúng tôi nhìn thấy trên trán bé có một vết thương giập rách toang tác.

“Một cô bé rất đáng yêu.” Đại Bảo thở dài: “Chắc là điệu đà lắm đây. Đâu ngờ sau khi chết lại ra nông nỗi này, toàn bộ xương sọ đã biến dạng cả.”

Đại Bảo cũng giống như tôi, đều không đành lòng nhìn thấy cái chết của trẻ thơ. Cho dù đây không phải là án mạng thì những sinh linh non nớt vô tội này vẫn khiến người ta đau xót.

Chúng tôi tiến hành thăm dò độ sâu vết thương trên trán Triệu Lệ Thanh. Nhìn vào cầu nối tổ chức bên trong vết thương và những vết xé rách quanh miệng vết thương, có thể thấy đây là vết thương giập rách kết hợp với vỡ lõm xương sọ được hình thành bởi vật tày có bề mặt thô ráp. Từ bên trong vết thương, chúng tôi dùng kẹp cầm máu lấy ra được rất nhiều vụn gạch đỏ quạch.

“Những thứ tìm thấy bên trong vết thương có thể gợi ý về vật gây thương tích.” Tôi nói: “Sau khi tử vong, vị trí cơ thể của nạn nhân không hề xê dịch, hơn nữa còn thấy vụn gạch nằm sâu trong vết thương, chứng tỏ vật gây thương tích là gạch. Kết hợp với những vụn gạch ở xung quanh nạn nhân, có thể phán đoán vết thương trên đầu nạn nhân là bị miếng gạch văng ra từ vụ nổ đập trúng.”

Sau khi khám nghiệm tử thi, thấy ngoại trừ vết thương trên trán, toàn thân nạn nhân không có bất cứ tổn thương nào khác. Vết nứt gãy trên xương sọ phần trán không có hiện tượng giao cắt, toàn bộ lõm hẳn vào trong, cho thấy nạn nhân tử vong chỉ sau một cú va đập. Tổn thương này dẫn đến tụ máu dưới màng cứng và xuất huyết dưới màng nhện trên diện rộng, gây thoát vị tiểu não, chèn ép cuống não, dẫn đến suy hô hấp, suy tuần hoàn gây tử vong. Đây chính là tổn thương duy nhất, là vết thương trí mạng của nạn nhân.

Dạ dày nạn nhân trống rỗng, thời gian tử vong theo suy đoán trùng khớp với thời điểm cháy nổ.

Khám nghiệm tử thi bé gái xong, chúng tôi chuyển sang khám nghiệm bé trai Phạm Trình.

Giống với bé gái, trên người bé trai cũng không có tổn thương rõ rệt, ngoại trừ một vết thương nhỏ trước ngực. Khi chúng tôi di chuyển tử thi, máu vẫn tiếp tục ứa ra ngoài.

Sau khi giải phẫu, thấy trong khoang ngực Phạm Trình ứ đầy những máu. Chúng tôi phát hiện ra một chỗ thủng tại cung động mạch chủ của cậu bé và một mảnh kính ở vị trí tương ứng trong khoang ngực.

Sau khi bắn vọt đi bởi sức ép của vụ nổ, mảnh kính đã trở thành một ngọn phi đao bén nhọn, xuyên thẳng vào trong khoang ngực nạn nhân, cắt đứt động mạch lớn nhất trên tim cậu bé.

“Cậu bé thật không may.” Đại Bảo lắc đầu thương xót: “Nếu không bị mảnh kính văng trúng ngực, cậu bé đã không chết.”

“Một người bị vật tày cỡ lớn đập trúng, một người bị mảnh kính vụn bay với tốc độ chóng mặt đâm trúng.” Tôi nói: “Hai loại tổn thương này đều không thể do con người gây ra mà chỉ có thể hình thành bởi vụ nổ. Vì thế, đúng là hai đứa trẻ đã tử vong do vụ nổ.”

“Cậu muốn nói, đây đúng là tai nạn?” Lâm Đào hỏi.

Tôi lắc đầu, nói: “Không. Tử vong là do vụ nổ, nhưng vụ nổ chưa chắc đã là tai nạn.”

“Cậu cũng cảm thấy bất ổn đúng không?” Lâm Đào nói: “Tớ thấy thời gian hơi bất thường, vụ án này chắc chắn có chỗ khả nghi.”

“Không chỉ có một điểm khả nghi đó thôi đâu.” Tôi nói, rồi thuật lại cho họ nghe những phát hiện của tôi trong các phòng ngủ ở hiện trường.

“Thật đáng tiếc.” Đại Bảo nói: “Nếu cậu bé tránh được mảnh kính vỡ thì đã có thể kể lại toàn bộ chân tướng cho chúng ta biết.”

“Tránh?” Lâm Đào nói: “Tránh sao được mà tránh? Mảnh kính vỡ bay nhanh không kém gì đạn bắn, anh nghĩ đang chơi Đế quốc Hacker chắc?”

“Hai người có nhận ra không? Hai vết thương tuy một bên do vật tày gây ra, một bên do vật nhọn gây ra, nhưng nguyên lý giống hệt nhau.” Tôi nói: “Đều được hình thành bởi các vật thể văng ra từ vụ nổ.”

“Phải rồi, cậu nói hiện trường vụ nổ có rất nhiều loại hình vết thương!” Lâm Đào sực nhớ ra: “Nói kỹ xem nào!”

“Từ từ!” Tôi ra điều bí hiểm: “Kết hợp với tình trạng tử thi thì sẽ dễ nhớ hơn.”

Nửa Cỗ Xác Tàn

Phần 3

Tử thi thứ ba là Nhiệm Tố Phân, nằm ở cửa bếp. Vết thương của bà chủ yếu nằm ở phía trước, ngoài phần ngực bụng bị cháy xém, bề ngoài cơ thể gần như không nhìn thấy tổn thương nào khác.

“Da nạn nhân bị bỏng độ hai, không thấy tổn thương gì khác.” Đại Bảo nói: “Phải giải phẫu mới biết được.”

“Từ từ đã.” Tôi nói: “Anh có nhận ra không, tại gốc mũi, giữa hai đầu lông mày và khóe mắt nạn nhân có những đường vân màu trắng chạy theo hướng của nếp da. Đó là bởi vì, khi vụ nổ phát sinh sẽ hình thành ánh sáng rất mạnh, nạn nhân liền nhắm chặt mắt lại theo phản xạ. Đến khi cơ mặt thả lỏng thì những nếp da nhăn lại sẽ không bị bỏng, trong khi toàn bộ phần da mặt sẽ bị bỏng cháy, nên mới hình thành những nếp da màu trắng như thế này. Điểm này đã chứng tỏ được hai vấn đề. Thứ nhất, vụ nổ xảy ra khi nạn nhân còn sống. Thứ hai, nhà bếp ở trước mặt nạn nhân chính là trung tâm vụ nổ.”

Đại Bảo gật đầu.

Tốc độ giải phẫu rất chậm, nguyên nhân là do nội tạng của Nhiệm Tố Phân có rất nhiều vết thương. Chỗ tim và phổi gần với thành ngực có vết giập rách rõ rệt, đây là tổn thương do thành ngực va đập vào tim, phổi gây ra, cũng giống như trường hợp ngực bụng bị va đập trên diện tích lớn sẽ gây rách tim phổi. Gan và lá lách cũng bị rách, nhưng xuất huyết không nhiều, cũng bởi tử vong quá nhanh. Ngoài ra, tại tổ chức não cũng nhìn thấy các điểm xuất huyết trên diện rộng.

“Em xem này, nội tạng của nạn nhân bị chấn động gây ra rất nhiều tổn thương, điểm này thì anh có thể hiểu được, nhưng tổn thương ở não đã hình thành bằng cách nào thế?” Đại Bảo thắc mắc: “Phần đầu có xương sọ bảo vệ, chỉ sức ép không thôi thì làm sao lại gây tổn thương đến não được?”

“Anh đã học môn bệnh lý học pháp y thế nào vậy?” Tôi lên lớp: “Trong sách đã nói rồi, khi sóng nổ tác động lên thành ngực sẽ khiến áp lực trong khoang ngực đột ngột tăng vọt, huyết áp tĩnh mạch chủ trên tăng lên, máu về tim chảy ngược sẽ khiến cho các tĩnh mạch nhỏ và mao mạch trong não căng phồng, vỡ ra, nên mới xuất hiện các điểm xuất huyết.”

“Tổn thương do cháy nổ đúng là có nhiều chủng loại thật đấy.” Lâm Đào nói: “Cậu nói tiếp đi, nói đi mà!”

“Trong dạ dày của ba nạn nhân đều trống rỗng, cho thấy thời gian tử vong về cơ bản giống nhau.” Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến giọng điệu nũng nịu của Lâm Đào, nói tiếp: “Điểm này cũng rất quan trọng, chính là xác định được thời gian tử vong của các nạn nhân, đề phòng trường hợp có người chết trước hoặc có người chết sau, nhưng lại bị chúng ta nhầm lẫn là tử vong đồng loạt trong vụ nổ khi còn sống.”

Khám nghiệm tử thi thứ tư là nan giải nhất, vì đưa lên bàn giải phẫu chỉ còn một nửa cỗ thi hài cùng với vài chục mảnh xác nát vụn. Đặc biệt là nửa phần thân thể còn sót lại, chỉ khẽ di chuyển một chút là ruột lại tiếp tục xổ ra từ khoang bụng, cộng với chất nhầy trong ruột dính nhem nhép trên bàn giải phẫu trông rất ghê sợ.

“Nhìn vào vết đứt, có thể thấy cơ thể bị kéo căng gây xé rách, nhìn vào hiện tượng này thì nạn nhân cũng tử vong bởi vết thương do vụ nổ gây ra khi còn sống.” Tôi nói: “Nhưng, trên mặt của nạn nhân lại không có những nếp da màu trắng.”

“Cho thấy nạn nhân không quay mặt về phía trung tâm phát nổ.” Đại Bảo nói.

Tôi gật đầu, nói: “Đúng. Nạn nhân bị tổn thương nghiêm trọng nhất, cho thấy ông ta đứng gần tâm nổ nhất, nhưng lại không quay mặt về phía tâm nổ.”

“Nói cách khác, điểm phát nổ là ở trong bếp và sau lưng ông ta.” Lâm Đào nói: “Tài thật, đúng là mọi người đã thu hẹp phạm vi tâm nổ trong vòng nửa mét thật rồi.”

Tôi và Đại Bảo bày từng mảnh xác lên bàn giải phẫu. Có những mảnh xác có thể xếp đại khái ở vị trí chính xác, nhưng có những mảnh chỉ có thể ghép bừa. Cuối cùng thì chúng tôi cũng chắp ghép qua loa xong nửa thân dưới của nạn nhân.

“Pháp y chắc đều là cao thủ trong trò chơi ghép hình.” Lâm Đào nói: “Làm tớ lại nhớ đến vụ ghép xác khi cậu được điều xuống huyện Bắc Hoàn.”

“Nạn nhân tử vong do bị sốc thần kinh và sốc chấn thương khi cơ thể bị xé rách.” Tôi nói: “Cũng có thể là do mất máu. Nhưng, cho dù nguyên nhân tử vong cụ thể là gì cũng đều là chết vì vụ nổ.”

Tôi nhìn Lâm Đào và mấy thực tập sinh của Công an huyện Thanh đứng bên cạnh, nói tiếp: “Bây giờ, chúng ta sẽ nói sơ qua về nguyên lý hình thành vết thương trong vụ nổ. Tổn thương trong vụ nổ, xét về nguyên lý, chủ yếu là do sóng nổ, nhiệt độ cao và mảnh bắn gây ra. Tổn thương do sóng nổ chính là tổn thương chủ yếu trong vụ nổ. Tổn thương do sóng nổ lại chia làm áp suất siêu cao, áp suất âm và áp suất động. Áp suất siêu cao chính là cơ chế chủ yếu của tổn thương do nổ, lại tiếp tục phân chia thành hiệu ứng chèn ép, tức chèn ép lên ngực bụng gây tổn thương nội tạng; hiệu ứng nổ trong do chất khí trong cơ thể bị chèn ép dẫn đến nổ vỡ bên trong cơ thể; hiệu ứng quán tính, và hiệu ứng chênh lệch áp suất, tức chênh lệch áp suất trong mạch máu gây thuyên tắc động mạch.”

“Phức tạp quá đi mất!” Lâm Đào vò đầu bứt tóc: “Chẳng nhớ gì hết, chỉ nhớ hiệu ứng nổ trong thôi. Người ta có thể bị nổ tung tại hiện trường nổ thật à? Còn nữa, áp suất âm và áp suất động nghĩa là gì thế?”

Tôi giải thích: “Khi xảy ra vụ nổ, thông thường trên thi thể nạn nhân sẽ có rất nhiều tổn thương được hình thành bởi rất nhiều cơ chế, đôi khi cũng có một tổn thương, nhưng lại do rất nhiều cơ chế cùng hình thành. Ví dụ như, trước tiên, áp suất siêu cao chèn ép lên cơ thể, sau đó, áp suất âm lại kéo căng cơ thể, như vậy sẽ khiến cơ thể bị xé rách. Ngoài ra, như chúng ta xem ti vi thường thấy cảnh một quả lựu đạn cầm tay phát nổ, mấy người bắn tung lên trời, đó chính là bởi áp suất động của sóng nổ, biểu hiện chủ yếu là bị va đập và bắn ra xa.”

“Cơ chế nghe thì rất phức tạp.” Tôi nói tiếp: “Nhưng, các loại hình tổn thương xuất hiện trong vụ nổ, cho dù xuất phát từ cơ chế nào, hoặc từ những cơ chế nào, cũng chủ yếu được thể hiện qua năm hình thái tổn thương.”

Tôi chỉ thi thể trên bàn giải phẫu, nói: “Nhìn vào thi thể này, chủ yếu có hai hình thái tổn thương. Thứ nhất là vết thương xé rách, sóng nổ đã gây ra rất nhiều lực kéo, giằng xé, khiến cho nửa dưới cơ thể đứt rời, nát vụn. Loại thứ hai là vết bỏng. Chúng ta có thể thấy, quần áo phía sau lưng nạn nhân đã không còn nữa, phía trước chỉ còn chút ít, điều này cho thấy mặt sau cơ thể bị đốt cháy nghiêm trọng hơn, cũng củng cố cho giả thiết tâm nổ ở phía sau nạn nhân mà tôi đã đưa ra trước đó.”

“Đây là hai loại tổn thương, vậy tổn thương trên người Nhiệm Tố Phân thì sao?” Lâm Đào hỏi.

“Tổn thương của Nhiệm Tố Phân có đặc trưng chủ yếu là ngoài nhẹ trong nặng, tổn thương bên trong chủ yếu là do chấn động gây nên.” Tôi đáp: “Đây là vết thương điển hình do bị sóng nổ chèn ép, va đập, chúng ta vẫn thường gọi là tổn thương do sóng nổ. Đây là ba loại tổn thương thường gặp nhất và cũng là nghiêm trọng nhất trong các vụ nổ. Tổn thương của hai đứa trẻ là loại tổn thương thứ tư, chính là tổn thương do mảnh bắn gây ra. Tất nhiên, hiện trường cháy nổ còn có những tổn thương khác kèm theo, ví dụ như ngộ độc khí CO, tổn thương do trượt ngã, chèn ép…”

“Tớ hiểu rồi.” Lâm Đào gật gù: “Nhưng, cậu kể lể đủ các thể loại tổn thương và cơ chế như thế thì có tác dụng gì trong việc phân tích vụ án này?”

“Có chứ!” Tôi nói: “Chúng ta đã tìm thấy rất nhiều mảnh xác, các mảnh xác phần lớn đều bắn văng qua cửa sổ. Có mảnh xa đến vài chục mét. Thứ nhất chứng tỏ cường độ nổ cực mạnh; thứ hai, đã chứng tỏ được một vấn đề.”

Tôi thấy mọi người đều nhìn tôi đầy trông đợi, nên cũng không úp mở nữa, nói tiếp: “Trọng lượng của xương bánh chè và cơ quan sinh dục của nạn nhân tương đương nhau, nhưng cơ quan sinh dục bị văng ra xa hơn, đã nói rõ một vấn đề, đó là góc bắn của xương bánh chè nhỏ hơn góc bắn của cơ quan sinh dục. Theo như những cơ chế mà chúng ta vừa phân tích, mọi người sẽ có được một kết luận, chính là coi tâm nổ là tâm vòng tròn, lực nổ có dạng chùm tia tỏa ra xung quanh, nếu như góc tạo bởi mặt đất và đường thẳng nối từ tâm nổ đến một bộ phận nào đó càng lớn thì góc bắn sẽ càng lớn và ngược lại. Vì thế, chúng ta có thể phán đoán, tâm nổ nằm ở phía sau Phạm Kim Thành, vị trí áng chừng song song với xương bánh chè. Như vậy, góc bắn của xương bánh chè sẽ nhỏ hơn so với góc bắn của cơ quan sinh dục.”

“Vị trí đó, hình như là bể nước thì phải.” Đại Bảo trợn ngược mắt nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Nằm bên dưới bể nước.”

Tôi gật đầu, nói: “Em cũng đã xem rồi, đường ống gas nằm ở trước mặt Phạm Kim Thành, không thể là tâm nổ được. Nếu như khí gas tràn ra đầy bếp mà phát nổ thì bên dưới bể nước cũng không thể có nguồn điện hoặc nguồn lửa có thể gây ra cháy nổ.”

“Vậy ý của cậu là, có vật gây nổ khác?” Lâm Đào hỏi.

Tôi gật đầu, nói: “Kết hợp với tình hình trong các phòng ngủ, có thể thấy rằng lúc đó, bốn người trong nhà có vẻ như đang vội vàng chạy từ phòng ngủ xuống bếp, sau đó vụ nổ đã xảy ra. Như vậy, rất có khả năng đây là một vụ nổ do con người gây ra.”

* * *

Nghe tôi báo cáo xong, cả tổ chuyên án ai cũng mặt mũi căng thẳng.

“Vậy theo các anh, bước tiếp theo, nên làm thế nào?” Giám đốc Chu hỏi: “Trước mắt, công tác điều tra vẫn chưa phát hiện ra nạn nhân có mâu thuẫn với ai.”

“Chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm hiện trường.” Tôi nói: “Phải tìm được dấu vết của vụ nổ có khả năng còn sót lại, đặc biệt là mảnh vụn của thiết bị nổ.”

“Bên cứu hỏa đã tìm kiếm rồi.” Giám đốc Chu nói: “Phát hiện ra một số chi tiết giống như của thiết bị nổ, nhưng rất khó khẳng định, vì trong bếp có rất nhiều đồ điện bị nổ tung, do đó cũng có một số linh kiện kim loại, không thể phân biệt với linh kiện của thiết bị nổ.”

“Vậy chúng ta cũng phải đi tìm.” Tôi nói: “Hơn nữa, còn phải mở rộng phạm vi tìm kiếm trong những nhà dân quanh đó xem có dấu vết khả nghi hay không.”

Chúng tôi bỏ ra cả một buổi chiều để dọn quang gian nhà bếp đổ nát, sục sạo thật kỹ lưỡng bên dưới bệ nước phía sau vị trí thi thể của Phạm Kim Thành. Tuy toàn bộ bể nước đã bị nổ tung không còn hình thù gì nữa, nhưng chúng tôi vẫn kiên trì quan sát kỹ lưỡng từng miếng gạch vụn. Ngoài một số vật chất đen kịt giống như cao su thì không phát hiện ra thứ gì bất thường nữa.

“Sao lại có nhiều vụn băng dính màu đen thế nhỉ?” Đại Bảo nói: “Chẳng lẽ nhà họ tích lũy băng dính đen à?”

Tôi lắc đầu, nói: “Không phải. Nếu là băng dính cuộn màu đen, dù có bị nổ cũng phải dính với nhau thành từng mảng chứ không thể tách rời từng lớp như thế này.”

“Vậy theo em thì là thứ gì?” Đại Bảo hỏi.

Tôi lắc đầu chịu chết. Thế là chúng tôi quay về tổ chuyên án, định bàn giao lại tình tiết này cho tổ chuyên án điều tra tiếp.

Bước vào tổ chuyên án, khói thuốc mù mịt.

“Cái đám cảnh sát hình sự này, cứ gặp phải vụ án là lại hút như tàu đồng nhả khói.” Đại Bảo nhíu mày.

“Đừng có chê bai những người hút thuốc chúng tôi.” Tôi nói: “Đều là bị tình thế ép buộc cả thôi!”

Ngồi trong tổ chuyên án một lúc, tôi chợt liếc thấy một hộp giấy hình vuông nằm ở góc tường, phía trên in dòng chữ 'pin An Bảo'.

“Kia là cái gì thế? Tìm được vật chứng rồi à?” Tôi hỏi.

Một kỹ thuật viên gật đầu, nói: “Đúng vậy, tìm thấy ở trong chuồng lợn trước cổng một nhà dân.”

“Cái gì vậy?” Tôi hỏi: “Đã xem chưa?”

Kỹ thuật viên lại gật đầu, nói: “Có vẻ như là bình ắc quy của xe máy điện.”

“Bình ắc quy của xe máy điện mà lại ở trong chuồng lợn?” Tôi hỏi: “Của nhà nào thế?”

“Nhà đấy không có người ở, đều đi làm xa cả rồi.” Kỹ thuật viên nói: “Chuồng lợn cũng bỏ không, khi chúng tôi tìm kiếm vòng ngoài đã nhìn thấy hộp đựng của bình ắc quy.”

“Trong chuồng lợn bỏ không mà lại có hộp đựng bình ắc quy mới toanh thế này à?” Tôi ngờ vực.

Tôi tiến lại gần cái hộp, cẩn thận nhấc nó lên mặt bàn. Qua kẽ hở của nắp hộp, có thể nhìn thấy nhiều sợi dây điện thò ra bên ngoài.

“Theo như tôi nhớ.” Tôi nói: “Thì bình ắc quy của xe máy điện hình như không có dây điện nối tiếp ra bên ngoài thì phải.”

Tôi còn chưa kịp dứt lời, Đại Bảo đã nhanh tay mở phắt nắp hộp giấy ra.

“Nói nhiều thế làm gì, mở ra xem là biết ngay thôi mà!” Đại Bảo nói.

Nửa Cỗ Xác Tàn

Phần 4

Nắp hộp vừa mở ra, đồ vật bên trong lập tức hiện rõ.

Trong hộp là sáu vật thể đen sì, cuộn tròn thành hình ống dài, như kiểu người ta dùng giấy đỏ để bọc những cọc tiền xu thời Dân Quốc. Trên đầu mỗi ống đều nối tiếp với những sợi dây điện xanh đỏ.

“Cái gì thế này?” Tôi kêu lên.

“Thuốc nổ!” Hàn Lượng ngồi cạnh thản nhiên quăng ra một câu.

“Thuốc nổ?” Tôi nghe mà bủn rủn chân tay, cuống quýt lùi liền mấy bước.

Hàn Lượng gật đầu, nói: “Nhìn cách đóng gói, có lẽ là thuốc nổ ANFO, thường được dùng ở mỏ.”

Lông tóc khắp toàn thân tôi đồng loạt dựng đứng.

Hàn Lượng nói tiếp: “Đóng gói thế này chắc là theo quy cách một ống hai cân. Cộng lại là mười hai cân thuốc nổ ANFO đấy.”

“Cũng… cũng có nghĩa là…”*. Đại Bảo cũng đã hồn vía lên mây: “Nếu có lắp kíp nổ bên trong thì toàn bộ chúng ta đã tiêu cả rồi sao?”

Hàn Lượng cười nói: “Đừng căng thẳng thế, giờ mà chưa nổ thì chắc không thể nổ được nữa đâu. Nhưng, nếu đúng là có kíp nổ thật mà em giật phắt ra như thế, không chỉ toàn bộ chúng ta xong đời mà căn phòng này cũng thành đống gạch.”

“Thấy chưa?” Tôi thẳng tay đập cho Đại Bảo một cái vào đầu: “Từ rày đừng có táy máy tay chân thế nữa nhé, em còn chưa được nhìn mặt con, em không muốn hy sinh vì nhiệm vụ đâu!”

“Ơ, thế Linh Đan mang bầu rồi sao?” Hàn Lượng vẫn bình thản như không.

Thực ra trước khi đi công tác, tôi đã nhận được tin nhắn của Linh Đan nói rằng đã có tin mừng. Nhưng, do xảy ra vụ án đặc biệt nghiêm trọng, nên tôi buộc phải đợi đến khi kết thúc điều tra mới có thể về đưa nàng đi khám.

Trong cơn kinh hồn bạt vía, tôi không thể điềm tĩnh được như Hàn Lượng. Tôi chỉ vào hộp giấy hỏi: “Thế thứ này phải làm thế nào đây?”

“Không sao đâu!” Hàn Lượng nói: “Thuốc nổ ANFO có uy lực trung bình và độ nhạy nhất định, nhưng ở nhiệt độ bình thường, thuốc nổ ANFO rất ổn định, bị gõ đập, va chạm hay ma sát cũng không sao. Chỉ trong điều kiện nhiệt độ cao, áp suất cao và xuất hiện vật chất có khả năng bị oxi hóa, nó sẽ phát nổ.”

Tôi nhìn cái gạt tàn đầy ắp đầu mẩu thuốc lá trên bàn họp, kêu ầm lên: “Vậy phải dọn ngay những thứ này đi.”

Tất cả mọi người trong phòng họp đều đờ ra hãi hùng.

Một hộp thuốc nổ nằm chình ình suốt một buổi chiều trong phòng họp đầy đầu mẩu thuốc lá, chỉ có thể nói là số của mọi người vẫn còn may mắn. Cho đến khi nhân viên của bộ phận kiểm nghiệm hóa lý chuyển khối thuốc nổ đi rồi, ai nấy mới dám thở mạnh, bắt đầu rì rầm bàn bạc.

Tôi nói: “Tuy nguy hiểm, nhưng cũng có phát hiện mới. Vừa nãy, tôi nhìn thấy những cọc thuốc nổ được quấn bằng dây cao su màu đen, giống hệt như những mẩu cao su màu đen đã tìm thấy ở vị trí tâm nổ tại hiện trường. Vì tâm nổ được xác định là dưới bể nước, cho nên khi phát nổ, vật đóng gói ở chỗ quay ra ngoài đều bị nổ tung văng đi mất, còn vật đóng gói ở chỗ quay vào trong tường tuy cũng bị nổ tung, nhưng vẫn rải rác ở đó. Nhìn vào đây, chúng ta có thể dễ dàng phán đoán được rằng, vụ nổ này do thuốc nổ ANFO gây ra.”

“Nhưng, đây là thuốc nổ được quản chế rất nghiêm ngặt.” Giám đốc Chu nói: “Mà chỗ chúng tôi cũng không phải khu mỏ, tại sao lại có thứ thuốc nổ ấy được?”

“Điểm này thì chúng tôi đã điều tra rồi.” Một điều tra viên lên tiếng: “Trong thôn này có rất nhiều người làm việc ở khu mỏ. Hay nói cách khác, trong thôn chắc chắn có người có được nguồn thuốc nổ.”

“Nếu vô duyên vô cớ, chẳng ai gây án tàn bạo như thế cả.” Giám đốc Chu nói: “Tăng cường điều tra tất cả các mối quan hệ của gia đình nạn nhân và người nhà của họ, đặc biệt là những người làm việc ở hầm mỏ, gần đây có quay về huyện Thanh. Kết quả khám nghiệm này chính là chứng cứ trực tiếp nhất, có tác dụng then chốt nhất trong việc phá án và định tội về sau. Rất tốt!”

“Nhưng, phải làm thế nào để sàng lọc nghi phạm đây?” Điều tra viên băn khoăn: “Không có căn cứ nào hết.”

Tôi nói: “Cho chúng tôi một tiếng đồng hồ, có ngay!”

Tôi nhìn sang Lâm Đào, nói: “Hung thủ đã đi vào chuồng lợn bỏ hoang để số thuốc nổ còn thừa, rất có khả năng đã lưu lại dấu chân. Kiểu gì thì hung thủ cũng phải đi vào trong nhà nạn nhân mới đặt thuốc nổ được. Khi cảnh sát đến nơi, cổng chính vẫn khóa chặt, là hiện trường khép kín, cho nên chắc chắn hung thủ đã trèo tường vào trong. Bởi vậy, trên tường nhà nạn nhân hẳn sẽ có dấu chân và dấu vết trèo vào.”

“Ngoài ra.” Lâm Đào bổ sung: “Chúng tôi còn có một vũ khí sắc bén để tìm kiếm chứng cứ, đó chính là cái hộp giấy. Người không có liên quan đến vụ án này sẽ không thể chạm vào hộp giấy được, hay nói cách khác, dấu vân tay trên hộp giấy cũng có giá trị rất quan trọng. Công việc tìm kiếm chứng cứ cho vụ án cứ giao cho bộ phận pháp chứng chúng tôi!”

Nói xong, Lâm Đào đi ngay.

Giám đốc Chu nhìn tôi nói: “Các anh khám nghiệm tử thi và hiện trường suốt một ngày, vậy có ý kiến gì đối với việc phục dựng hiện trường không?”

“Rất đơn giản.” Tôi rất tự tin: “Hung thủ đã trèo tường lẻn vào nhà nạn nhân, lắp đặt kíp nổ và thuốc nổ trong bếp. Gần hiện trường phát hiện ra số thuốc nổ còn thừa, có khả năng là hung thủ còn muốn lắp ở một nhà khác nữa. Trong quá trình lắp đặt thuốc nổ, có lẽ hung thủ đã làm đổ thứ gì đó khiến chủ nhà thức giấc. Hai ông bà cụ liền bật đèn lên. Thấy đèn tầng hai bật sáng, hung thủ vội vàng trốn ra ngoài. Khi ông bà cụ xuống dưới nhà, có lẽ cũng khiến Phạm Trình thức giấc, cậu bé liền chạy theo. Ba người đi ra khỏi nhà, Triệu Lệ Thanh choàng tỉnh, thấy chỉ còn một mình trong phòng, nên sợ hãi, chẳng kịp xỏ dép đã chạy luôn ra ngoài.”

Ngừng một lát, tôi nói tiếp: “Đúng lúc đó, Phạm Kim Thành có khả năng đã giẫm hoặc chạm phải kíp nổ trong bếp, dẫn đến phát nổ. Vị trí của bốn thi thể chính là vị trí bốn nạn nhân vừa chạy tới.”

“Thật không may!” Giám đốc Chu gật gù, rồi nói: “Nếu thời gian chỉ lệch đi một chút nữa thì đã không thảm khốc đến vậy.”

“Đúng vậy!” Tôi thở dài: “Số mệnh thật là khó nói!”

* * *

“Tại hiện trường phát hiện ra bình ắc quy có rất nhiều dấu chân.” Lâm Đào tràn đầy tự tin quay lại tổ chuyên án: “Sau khi loại trừ dấu chân của kỹ thuật viên, tôi đã phát hiện ra vài dấu chân giống nhau. Ngoài ra, tại mặt trong và mặt ngoài bức tường cạnh bếp nhà nạn nhân đều phát hiện ra có dấu chân giẫm lên. Những dấu chân không hoàn chỉnh này đã được xác nhận là trùng khớp với dấu chân trong chuồng lợn.”

“Hai điểm đều có quan hệ trực tiếp với nghi phạm, phát hiện ra dấu chân giống nhau ở những chỗ đó cũng có nghĩa là đã tìm ra dấu chân của hung thủ?” Tôi hỏi.

Lâm Đào khẽ gật đầu: “Không chỉ có vậy, chúng tôi còn suy đoán hung thủ đi giày Giải Phóng, loại giày này bây giờ, rất hiếm thấy, nhưng hoa văn ở đế giày thì tôi rất quen thuộc. Còn nữa, chúng tôi đã phát hiện ra mấy dấu vân tay còn mới. Vị trí đó rất ít người qua lại, nên ít có khả năng có ai động chạm vào. Vì thế, có lẽ đó là dấu vân tay của hung thủ.”

“Tốt quá!” Giám đốc Chu nói: “Rất nhiều phương pháp xét nghiệm tân tiến đều cần đến hai ngày mới cho kết quả, còn chúng ta thì dùng mắt thường đã nhanh chóng phát hiện ra chủng loại thuốc nổ và những chứng cứ có liên quan. Vì thế, khoa học kỹ thuật tuy phát triển, nhưng cuối cùng vẫn cứ phải dựa vào bộ binh.”

“Đúng vậy, chúng ta chính là bộ binh.” Tôi gật gù.

“Đã có chứng cứ, chúng ta đã bắt đầu điều tra sàng lọc được chưa?” Giám đốc Chu sốt sắng hỏi.

Tôi nói: “Càng sốt càng tốt.”

Phá án là một quá trình tràn đầy những trùng hợp ngẫu nhiên. Một điều tra viên đang lọ mọ trong đêm thì nhìn thấy một người lưng đeo ba lô đang trên đường ra khỏi thôn. Dưới chân anh ta chính là một đôi giày Giải Phóng đã rất lạc mốt trong thời buổi hiện nay.

Thời điểm này mà ra ngoài làm việc thì rất bất thường. Hơn nữa, điểm then chốt nhất chính là đôi giày Giải Phóng dưới chân. Anh cảnh sát liền tiến lại định xét hỏi. Vừa nhìn thấy anh cảnh sát tiến lại gần, người kia chợt quăng luôn hành lý, co giò chạy luôn.

Trước mặt các điều tra viên kinh nghiệm đầy mình, kẻ khả nghi sao có thể chạy thoát? Chạy chưa được ba trăm mét, đối tượng đã bị mấy cảnh sát đuổi kịp và khống chế.

“Cảnh sát đây! Sao lại chạy?”

“Các anh không mặc đồng phục cảnh sát thì làm sao tôi biết được là cảnh sát?” Đối tượng vùng vẫy kêu lên.

“Tên gì?”

“Phạm Bào.”

“Phạm Bào?” Điều tra viên nói: “Đề nghị hợp tác, theo chúng tôi về!”

Khi Phạm Bào vừa được đưa về đội cảnh sát hình sự, điều tra viên đã lập tức lấy ngay mười dấu vân tay và dấu của đôi giày Giải Phóng dưới chân. Sau khi đối chiếu vết giày và dấu vân tay, đã khẳng định Phạm Bào chính là nghi phạm.

Trước chứng cứ rành rành, Phạm Bào hết đường chối cãi, đành phải khai nhận sự thực.

* * *

Phạm Bào là cháu nội của Phạm Kim Thành, tính tình nhút nhát yếu đuối.

Do bố mẹ mất sớm, Phạm Bào được chú ruột là Phạm Kim Thành nuôi nấng từ nhỏ đến lớn. Ba năm trước đây, Phạm Kim Thành còn mai mối thành công cho Phạm Bào một cô vợ xinh đẹp, vợ chồng sống với nhau hạnh phúc, hai năm trước còn sinh được một bé trai rất đáng yêu.

Chính nhờ Phạm Kim Thành mà vận mệnh của Phạm Bào đã thay đổi hoàn toàn. Đứa bé mồ côi năm xưa giờ đã có được một cuộc đời hạnh phúc. Nhưng, Phạm Bào chỉ biết cần cù làm ruộng kiếm sống, nên không có được nhiều tiền. Giờ đã có cuộc sống riêng, anh ta quyết định ra ngoài làm ăn. Hai năm trước, anh ta đến làm việc tại một khu mỏ than ở Sơn Tây, tuy công việc cực nhọc và nguy hiểm, nhưng thu nhập cũng khá.

Tết năm nay, Phạm Bào mang theo một trăm nghìn tệ lương tích cóp suốt một năm trời về thăm nhà, định mang đến cho vợ một niềm vui bất ngờ. Nhưng, đếm bên cửa sổ, anh ta chợt nghe thấy ti?