← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 13 Chân Tướng Phơi Bày-Phần 1

Người bình thường không bao giờ giày vò người khác, mà bao giờ cũng là những kẻ từng chịu giày vò mới đi giày vò người khác.

Carl Gustav Jung

Công tác pháp y không đơn giản là điều tra án mạng, mà những công việc như giám định thương tật trong các vụ án vi phạm trật tự trị an hay xét nghiệm độc chất trong các vụ án ma túy cũng không thể thiếu được pháp y. Đặc biệt là trong các vụ tai nạn giao thông, pháp y lại càng đóng vai trò nổi bật. Là tai nạn giao thông xảy ra khi nạn nhân còn sống, hay là sau khi bị sát hại giả dạng thành tai nạn thành tai nạn giao thông? Người lái xe có bị ép buộc, uy hiếp để gây tai nạn giao thông hay không? Thậm chí cần phải phân tích mối quan hệ giữa người điều khiển xe và người đi xe trong tai nạn giao thông để làm căn cứ cho việc đánh giá sự cố, bồi thường trách nhiệm sau này.

Vì thế, rất nhiều phòng ban cảnh sát giao thông cũng phải phối hợp với pháp y trong quá trình điều tra xử lý.

Là đơn vị pháp y của sở Công an tỉnh, chúng tôi không chỉ phục vụ cho cảnh sát hình sự, mà phục vụ cảnh sát giao thông cũng là chuyện cơm bữa. Hơn nữa, những hiện trường tai nạn giao thông cần đến chúng tôi thường là tai nạn nghiêm trọng, có nhiều nạn nhân, thậm chí đôi khi con số lên đến mấy chục mạng người.

Huyện Dương Cung là nút giao thông quan trọng, tai nạn giao thông xảy ra khá thường xuyên, nên chúng tôi cũng thường phải đến huyện Dương Cung để khám nghiệm hiện trường. Như lần này, họ đã bắt gặp một tai nạn giao thông có nhiều nghi vấn.

Vào 4 giờ sáng, một người dân đang ngủ trong nhà bỗng nghe thấy tiếng động rất lớn bên ngoài. Giật mình choàng tỉnh, anh ta nghĩ hẳn đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nên vội khoác áo chạy ra xem, thấy nguyên một hàng cây bên lề đường đối diện đã đổ rạp, trên mặt đường trơ trọi một chiếc bánh xe.

Con đường chạy qua trước cửa nhà anh ta là đường cái liên huyện, mặt đường rất tốt, ít xe cộ. Ở đây thường có thanh niên đến đua xe, hóng gió. Một bên đường có con mương dẫn nước, bây giờ là mùa nước lên, nước sâu phải đến năm, sáu mét. Vì thế, anh ta nghĩ ngay rằng, lại tai nạn giao thông rồi. Vì không có điện thoại di động, anh ta chạy khoảng một cây số mới tìm được một người đi đường, mượn điện thoại gọi cho 110.

Cảnh sát dân sự, cảnh sát giao thông lần lượt đến hiện trường, tiến hành trục vớt. Mấy tiếng sau mới vớt được từ dưới mương lên một chiếc xe con nhãn hiệu Mercedes và bốn tử thi.

Hai trong số bốn nạn nhân là giám đốc và phó giám đốc của một công ty trong huyện lỵ, hai người còn lại là nữ tiếp viên trong một KTV cao cấp. Sau khi xe lao xuống mương, cả bốn người đều đã rời khỏi xe, nhưng vì trải qua cú va đập, khả năng tự cứu suy giảm, nên đều chết đuối, không một ai bơi được lên bờ hay sống sót đợi người đến cứu. Sau khi lấy máu xét nghiệm, cả bốn người đều trong trạng thái say rượu.

Nguyên nhân tử vong và tình hình tai nạn về cơ bản đã quá rõ ràng, nhưng vì có người lái xe sau khi uống rượu, có liên quan đến vấn đề bồi thường, nên người nhà của bốn nạn nhân đều yêu cầu cơ quan công an phải điều tra rõ ai là người lái xe. Cảnh sát giao thông liền trích xuất hình ảnh camera ở đoạn đường này, nhưng do trời tối, đèn xe phản quang, tất cả các camera đều không thể nào ghi lại được hình dáng đại khái của người lái xe. Vì thế, nhiệm vụ nặng nề lại đè lên vai pháp y.

Vừa qua kỳ nghỉ quốc khánh bình yên vô sự, tôi và Lâm Đào, Đại Bảo đã hơn một tuần không đi đâu, cũng hơi cuồng cẳng. Sau khi nhận được lời mời, cả ba chúng tôi lập tức điều xe xuất phát.

Nhưng không ngờ, không có việc thì thôi, đã có việc là tối mắt tối mũi. Khi gần đến huyện Dương Cung, chúng tôi nhận được điện thoại của trưởng phòng Hồ.

“Lớn chuyện rồi!” Trưởng phòng Hồ hớt hải: “Chuyên án Ba Sáu lại có thêm vụ án nữa rồi!”

“Cái gì?” Tiếng kêu kinh ngạc của tôi khiến Đại Bảo đang ngủ khò phải giật mình choàng tỉnh, tôi bật loa ngoài, rồi nói: “Đã gần một tháng chưa xảy ra vụ việc tiếp theo, thời gian cũng cách vụ án thứ nhất đã năm tháng rồi. Kẻ nào mà lại gây án kiên trì bền bỉ đến vậy, trong khi chúng ta vẫn chưa có được bất kỳ manh mối nào?”

“Cách thức của hung thủ quá đơn giản.” Trưởng phòng Hồ nói: “Cách thức càng đơn giản, càng khó để lại manh mối.”

“Lần này lại là đàn ông, ngoài 30 tuổi phải không?” Tôi hỏi: “Cũng gây án bằng phương pháp tương tự?”

Trưởng phòng Hồ im lặng một lát, rồi nói: “Lần này không giống lắm, nạn nhân là nữ, cũng không cắt cổ mổ bụng.”

“Hả?” Tôi nói: “Vậy thì tại sao các anh lại khẳng định đây là chuyên án Ba Sáu?”

Trưởng phòng Hồ đáp: “Bởi vì, cơ quan sinh dục của nạn nhân Lương Phong Chí nằm ở trong túi của nạn nhân này, còn nạn nhân lại bị cắt mất một bên vú.”

“Để một bộ phận của nạn nhân trước đó bên xác của nạn nhân tiếp theo.” Tôi nói: “Đây chính là đặc trưng gây án của hung thủ trong chuyên án Ba Sáu! Lần này hắn không cắt cổ mổ bụng nữa, hẳn là hắn biết chúng ta đã rất chú ý đến hắn, nên không cần phải dùng đến những phương pháp phô trương để thách thức chúng ta.”

“Đúng, chúng tôi cũng nhận định như vậy.” Trưởng phòng Hồ nói: “Hung thủ đã bắt đầu đơn giản hóa quy trình giết người.”

“Làm thế nào bây giờ?” Tôi nói: “Em đang trên đường đến huyện Dương Cung khám nghiệm một tai nạn giao thông, sắp đến nơi rồi.”

“Bình tĩnh.” Trưởng phòng Hồ nói: “Sư phụ cậu đã kết thúc chuyên án rồi, hung thủ đã bị cảnh sát tiêu diệt. Bây giờ, sếp Trần đã quay về, đích thân xử lý vụ án này.”

“Vậy thì tốt quá!” Tôi nói: “Mọi người đợi em nhé, em đi rồi sẽ về ngay! Tuyệt đối không thể để cho giống ác quỷ này tiếp tục lộng hành.”

* * *

Tôi tự đánh giá bản thân mình là 'năng lực thích ứng cực mạnh', đồ ăn mặn nhạt đều xơi hết, quần áo nóng quá hay phong phanh quá cũng chẳng sao. Đến hiện trường án mạng, dù là xác sáp hóa hay xác phân hủy, chỉ cần tôi có thể ổn định tâm trạng để suy nghĩ thì chỉ năm phút sau, đại não sẽ bỏ qua luôn mùi hôi thối.

Vì thế, sau khi nghe xong điện thoại, tuy hồn vía của tôi đều chạy về với chuyên án Ba Sáu cả, nhưng vừa đến hiện trường tai nạn giao thông, trong đầu tôi lại chỉ còn người, xe, đường, hình ảnh của chuyên án Ba Sáu đều bị tống sạch ra khỏi tâm trí.

Tại hiện trường tai nạn, cả xác người và xác xe đã được chuyển đi, bên vòng dây cảnh giới, cảnh sát đang trao đổi với công nhân sửa chữa đường dây điện. Vụ tai nạn làm đổ một cột điện, dây điện đứt rơi thõng xuống đường. Đèn đường và một số hộ dân gần đó bị mất điện trên diện rộng, điện thoại của công ty điện lực réo liên hồi không nghỉ.

Để công ty điện lực có thể nhanh chóng sửa chữa đường điện, chúng tôi lập tức triển khai công tác khám nghiệm.

Hàng cây một bên đường đã đổ rạp, nhưng vẫn chưa gãy gục, những cây nhỏ ngã rạp dưới đất đều bị bong tróc phần vỏ. Phía cuối hàng cây đổ là một cột điện đổ.

“Xem này, cây bụi ven con mương cũng đổ cả rồi.” Đại Bảo nói: “Xe lao xuống mương từ đây.”

Tôi dùng thước dây đo cây cột điện, nói: “Trên cột điện dính vảy sơn màu xám bạc, chắc là dính vào khi bị xe đâm phải. Vảy sơn nằm khá cao, có lẽ cao hơn độ cao của xe hơi cỡ nhỏ.”

“Ý cậu là gì?” Lâm Đào hỏi.

Tôi nói: “Sau khi húc đổ hàng cây, xe đã lao đến đây với tốc độ cao, tuy rằng gầm xe có lẽ, đã bị thân cây đẩy lên, nhưng do trọng lượng của xe cộng thêm trọng lượng của bốn người trên xe, nên chiếc xe không thể bay lên được. Nhưng, điểm đâm lại cao thế này, cho thấy chiếc xe có lẽ, đã bị lật nghiêng.”

“Ý cậu muốn nói, chiếc xe đâm vào cây cột điện trong trạng thái lật nghiêng à?” Lâm Đào hỏi.

Tôi gật đầu, tháo găng tay, nói: “Không ai có thể ngụy trang được hiện trường tai nạn, đây chắc chắn là một tai nạn giao thông.”

Chiếc xe đã được đưa đến xưởng sửa chữa, là để khám nghiệm chứ không phải là tu sửa. Xe đã bị đâm tan tành, đã không cần thiết phải sửa chữa nữa.

Đây là một chiếc xe Mercedes màu xám bạc, thanh chắn trước đã rơi mất, nắp capô có vẻ vẫn nguyên vẹn.

“Con xe này bền thật đấy nhỉ!” Đại Bảo nói.

Tôi lắc đầu nói: “Cây cối tại hiện trường rất nhỏ, đều chưa bị đâm gãy, cho thấy sức đâm không quá mạnh. Vì đất ở mép lề đường mềm xốp, nên cây bị đâm đã đổ rạp xuống đất, chiếc xe lao vọt đi trên những thân cây chứ không đâm chính diện thực sự. Anh xem, túi khí trong xe vẫn chưa bung ra.”

Tôi đi quanh chiếc xe một vòng, dừng lại bên cốp sau. Nắp cốp đã bị móp vào trong, hoàn toàn biến dạng.

Tôi dùng thước đo chỗ lõm ở cốp xe, nói: “Vết lõm hình bán nguyệt, đường kính trùng khớp với cột điện, cho thấy khi xe chạy đến chỗ cột điện đã bị lật nhào, khiến cho mặt trên của cốp xe đập thẳng vào cột điện.”

“Sau cú va chạm, chiếc xe đã đổi hướng.” Lâm Đào nói: “Vì thế, nên mới rơi xuống mương. Nếu không có cú va chạm này, chiếc xe chỉ lao về phía trước đè đổ cây cối, có lẽ vẫn có khả năng dừng lại, và người trên xe cũng không tử vong.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Đại Bảo nhìn thấy sau đuôi xe có một đề can phản quang in mấy chữ 'Robot biến hình' thì lắc đầu ngao ngán.

* * *

“Tớ tin rằng cảnh sát giao thông cũng đã phán đoán được quá trình chiếc xe lật nhào, đâm húc và rơi xuống mương.” Tôi nói: “Nhưng, còn việc xác định ai là người lái xe, vẫn cần đến pháp y chúng ta.”

“Có chắc chắn không?” Lâm Đào lắc lư theo nhịp xóc nảy trên xe.”

Tôi nói: “Pháp y có suy đoán ra được ai là người lái xe hay không, chưa thể khẳng định tuyệt đối, mà phải tùy từng tình huống. Nếu trên thi thể không có tổn thương thì thánh cũng không thể suy đoán ra được. Nhưng, nếu có một số tổn thương mang tính đặc trưng thì có thể dựa vào đó để phân tích. Vì thế, tớ đang khá là thấp thỏm.”

Nơi chúng tôi đến chính là nơi tôi ngán nhất, nhà xác bệnh viện, hơn nữa, lại là nhà xác của bệnh viện lớn nhất toàn huyện.

Trong nhà xác chật ních những tủ bảo quản thi hài, bên trong là những thi thể của đủ mọi kiểu người.

Tôi dụi mũi, mặc trang phục giải phẫu, đi đến bên cạnh bốn chiếc băng ca đặt giữa nhà xác. Đây là thi thể của bốn nạn nhân trong vụ tai nạn giao thông.

“Cởi hết quần áo của nạn nhân ra trước đã.” Tôi nói.

Mấy pháp y liền tay năm tay mười cởi bỏ toàn bộ quần áo của các tử thi. Tôi nhìn qua một lượt, không thấy nạn nhân nào có vết thương hở trên người, thậm chí còn không phát hiện ra có vết xuất huyết dưới da rõ rệt.

“Xong rồi!” Đại Bảo nói: “Không có tổn thương gì, phán đoán thế nào được đây?”

Tôi lần lượt quan sát tứ chi của từng thi thể, nói: “Không đâu, vẫn có tổn thương đấy, rất nhẹ, em nghĩ chúng ta đã có hy vọng tìm ra đáp án chính xác.”

“Không có tổn thương nghiêm trọng, cho thấy chiếc xe đúng là không hề xảy ra va chạm trực diện.” Lâm Đào nói: “Điểm này có thể xác minh cho nhận định của chúng ta về quá trình xảy ra tai nạn.”

Tôi gật đầu, hỏi một anh cảnh sát giao thông bên cạnh: “Người nhà có đồng ý giải phẫu không?”

Anh cảnh sát đáp: “Không đồng ý.”

“Không đồng ý?” Tôi ngạc nhiên: “Chẳng phải chính người nhà đưa ra yêu cầu phải điều tra rõ ai là người lái xe hay sao?”

Anh cảnh sát nói: “Người nhà yêu cầu cơ quan công an điều tra rõ ai là người lái xe, nhưng không đồng ý giải phẫu.”

Tôi biết, trong rất nhiều vụ tai nạn, người nhà đưa ra rất nhiều lý do để đòi tiền bồi thường, nhưng do ảnh hưởng bởi tư duy truyền thống, lại không muốn để người thân phải chịu mổ xẻ sau khi chết.

Tôi đành nói: “Chúng ta thử xem sao vậy.”

Chỉ tiến hành khám nghiệm bên ngoài thi thể, tuy giảm bớt được rất nhiều lượng công việc, nhưng vì không nhìn thấy tình hình của các bộ phận bên trong, nên sẽ thiếu hụt rất nhiều chứng cứ suy đoán. Vẫn may, trong vụ án này, chúng tôi cứ như được thần linh trợ giúp. Chỉ vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ, sau khi đưa ra biên bản khám nghiệm tử thi, tôi đã có được kết luận thỏa đáng.

Sau khi có được kết luận, tôi đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt thân nhân của bốn nạn nhân.

“Có chắc không thế?” Anh Chu, giám đốc công an quản lý mảng giao thông của huyện Dương Cung hỏi. Anh ta vừa từ tỉnh về, xảy ra tai nạn nghiêm trọng thế này, trách nhiệm quản lý là không thể chối bỏ, anh ta bị phê bình một trận tơi tả, mặt mũi ỉu xìu. Vậy nên, hiển nhiên là anh ta cảm thấy hoang mang lo lắng trước việc tôi thình lình đòi gặp người nhà nạn nhân, vì chỉ cần một chút bất cẩn sẽ dẫn đến kiện cáo lùm xùm, lúc đó, trách nhiệm lại đổ hết lên đầu anh ta. Nhưng, anh ta đâu có biết, sau ca khám nghiệm tử thi, tôi lại nghĩ đến vụ án thứ năm của chuyên án Ba Sáu cách đó vài trăm cây số, nghĩ đến nạn nhân thứ năm bị sát hại oan uổng, nên hết sức sốt ruột chỉ muốn quay về lập tức.

Bởi vì, giám đốc Chu vẫn chưa hết e sợ người của sở Công an tỉnh, nên thấy tôi khẳng định chắc nịch, anh ấy cũng không tiện nói gì thêm, đành phải quay ra sắp xếp, gọi điện thoại hẹn gặp người nhà của các nạn nhân.

“Thông qua khám nghiệm hiện trường và xe cộ, về cơ bản, chúng tôi đã xác định được quá trình sự cố diễn ra.” Tôi chỉ vào tấm ảnh trên máy chiếu, nói.

“Thôi đừng có dài dòng nữa, chúng tôi chỉ cần biết, ai đã lái xe?” Một người đàn ông quát tướng lên.

“Ối con trai ơi, con trai của tôi… con chết thảm quá…” Một phụ nữ bỗng gào khóc thảm thiết, khiến cho cả phòng họp chốc lát đã ầm ĩ tiếng chửi bới, tiếng than khóc, tiếng nức nở, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Giám đốc Chu cuống lên rót nước rót trà vỗ về an ủi không biết bao nhiêu lâu, bầu không khí mới tạm thời lắng xuống.

Tôi thầm hú vía, cảm thấy may mắn vì trước đó đã nhờ Lâm Đào xử lý kỹ lưỡng ảnh chụp tử thi, không thì chốc nữa kiểu gì mọi người cũng sốc.

“Vậy thì, bây giờ tôi sẽ trình bày sơ qua về tình hình thương tích.” Tôi đặng hắng một tiếng để giảm bớt sự bối rối do bị cắt ngang: “Thông qua khám nghiệm bên ngoài thi thể và thông qua phân tích tình hình tổn thương, chúng tôi nhận định người đàn ông số 1 chính là người lái xe.”

“Thế thì nói làm quái gì!” Vẫn là người đàn ông ban nãy chặn họng tôi: “Xe là của con trai tôi, thế là các anh đổ ngay cho nó lái xe? Các anh làm ăn như thế đấy à? Vậy cần các anh làm quái gì nữa? Đúng là phí tiền dân!”

“Vậy ý bác muốn nói, đây là xe của con trai bác, nên con trai bác không được phép lái phải không?” Lần này, người bực mình chính là tôi: “Vậy bác nói đi, ai mới là người lái?”

Người nhà của ba nạn nhân còn lại lập tức đứng về phía tôi, đua nhau chỉ trích ông ta, ông ta mới chịu im lặng ngồi xuống.

“Vết thương trên thi thể nạn nhân số 1 được phân bố như sau: bên trái có vết thương do kính rạch, bên phải có vết thương giập do va đập với vật cứng, cho thấy khi tai nạn xảy ra, bên trái nạn nhân có kính vỡ, bên phải có vật cứng bề mặt nhẵn nhụi. Sau khi kiểm tra chiếc xe, chỉ có vị trí của người lái mới có những điều kiện đó, bên trái có cửa kính, bên phải là cần số và phanh tay. Ở bên phải thắt lưng của nạn nhân số 1 có vết trầy xước, cho thấy ở vị trí này có một vật cùn, sau khi kiểm tra xe, chỉ có người ngồi bên trái xe thì khóa dây an toàn mới ở vị trí bên phải thắt lưng.”

Tôi ngừng lại một lát, thấy bố của nạn nhân số 1 không đứng dậy phản bác nữa, bèn nói tiếp: “Mặt trong hai cổ chân của nạn nhân số 1 có vết trầy xước, cho thấy giữa hai chân nạn nhân có vật cứng, bề mặt khá thô ráp. Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ chiếc xe, chỉ có giữa hai chân của người lái xe mới có cần phanh, nên vết thương này không có ở những nạn nhân khác. Ngoài ra, quần trên người nạn nhân bị rách ở đầu gối bên trái, sau khi kiểm tra trên xe, phát hiện ra ở vị trí đối diện với đầu gối trái của người lái xe là nắp động cơ, có một góc sắc nhọn có thể cào rách áo quần, những vị trí khác trên xe đều không tìm thấy vật cứng có hình thái phù hợp.”

Tôi vừa nói xong, ngoài bố của nạn nhân số 1, người nhà của những nạn nhân khác đều gật đầu đồng tình. Bố của nạn nhân tuy có vẻ đuối lý, nhưng vẫn tiếp tục chất vấn: “Vậy… vậy anh hãy nói cho tôi biết những người khác ngồi ở đâu? Anh phân tích ra được, không có chỗ nào khúc mắc, tôi mới chịu.”

Tôi lại thầm hú hồn lần nữa, bởi vì tổn thương của người nào cũng có đặc trưng riêng, nếu không, kiểu gì cũng bị hỏi cho cứng họng. Tôi bình tĩnh nói tiếp: “Nạn nhân nữ số 1 ngồi ở ghế lái phụ. Tổn thương của nạn nhân có đặc trưng là bên dưới hai cánh tay có vết trầy xước, cho thấy đã ma sát với một vật thể bằng phẳng. Bên dưới hai cánh tay có thể tiếp xúc với vật thể có bề mặt bằng phẳng thì chỉ có thể là ngồi ở ghế lái phụ.”

“Thế tại sao cô ta không thể là người lái xe?”

“Không thể. Chúng ta hãy nghĩ thử xem, nếu như người lái xe mà hai cánh tay đập thẳng xuống bảng đồng hồ đến tận dưới nách, vậy thì bánh lái sẽ phải đập vào trước ngực nạn nhân. Nhưng, trước ngực của nạn nhân này lại không hề có tổn thương. Ngoài ra, trong số bốn nạn nhân, chỉ có duy nhất nạn nhân nữ số 1 không bị kính rạch vào người. Mà ở trên xe, chỉ có kính chắn gió phía trước và kính cửa sổ trước phải không bị vỡ, còn toàn bộ cửa kính ở những chỗ khác đều đã bị vỡ. Điều này cũng chứng tỏ nạn nhân ngồi ở ghế lái phụ.”

Tôi thấy không có ai lên tiếng, liền nói tiếp: “Nạn nhân nam thứ 2 ngồi ở phía sau ghế lái phụ, vì bên phải người có vết thương do bị kính rạch, và cổ áo bị giằng kéo đến toạc chỉ, thít lại thành vết trên phần cổ bên phải, điều này cho thấy vạt áo của nạn nhân bị kéo mạnh về bên trái, chứng tỏ có người ngồi bên trái nạn nhân. Ngoài ra, thái dương bên phải của nạn nhân có một vết bầm lớn, cho thấy bên phải có vật cứng đập vào. Lúc trước, tôi muốn nói, trong quá trình tai nạn xảy ra, chiếc xe đã bị lật nghiêng sang bên phải, cho nên rất có thể lúc đó, nạn nhân đã đập đầu vào khung cửa sổ xe.”

Trong phòng họp lại vang lên tiếng khóc sụt sùi. Tôi vội vàng nói nốt điểm cuối cùng: “Còn lại là nạn nhân nữ số 2, nạn nhân này ngồi ở phía sau ghế lái. Trên lòng bàn tay phải của nạn nhân có vết kính rạch, cho thấy khi chiếc xe lật nghiêng sang bên phải, nạn nhân đã giơ tay phải ra chống đỡ cho mình, bàn tay ấn phải chỗ kính vỡ trên cửa xe bên phải, nên mới bị thương. Chứ nếu như ngồi ở vị trí phía sau ghế lái phụ, khoảng cách sẽ không đủ xa để cho bàn tay phải tì vào cửa xe bên phải. Ngoài ra, trên tay phải nạn nhân có một móng tay bị gãy, có lẽ là khi xe lao lên vỉa hè, nạn nhân đã níu chặt lấy áo của nạn nhân nam thứ 2 ngồi bên phải mình, làm gãy móng tay.”

Phòng họp lặng phắc như tờ.

Tôi chốt một câu: “Tôi đã trình bày xong.”

Hội trường im lặng thêm chốc nữa, rồi người nhà của các nạn nhân lần lượt biểu thị sự tán đồng, đứng dậy bỏ đi. Bố của người lái xe cũng không nói thêm được lời nào, ngồi thêm một lúc, rồi lặng lẽ ra về.

Giám đốc Chu đưa mắt nhìn theo họ, rồi hết sức kích động nói với tôi: “Anh Tần, những phân tích của anh vừa rồi là những phân tích thuyết phục nhất, đặc sắc nhất mà tôi từng nghe thấy trong suốt cuộc đời cảnh sát giao thông của mình! Quá tuyệt vời!”

Tôi nghe mà gần nổ mũi, nhưng vẫn hết sức cố gắng tỏ ra khiêm tốn, nói: “Chỉ là do có đầy đủ điều kiện mà thôi. Bây giờ, chúng tôi phải về ngay.”

Chân Tướng Phơi Bày

Phần 2

Sau vụ phân tích tai nạn, tôi tràn đầy tự tin và phấn khởi, nên vừa quay về sở Công an tỉnh, tôi đã vội vàng chạy ngay đến phòng làm việc của sư phụ. Một là đã mấy tháng trời không nhìn thấy sư phụ, cũng hơi nhơ nhớ; hai nữa là kiểu gì tôi cũng phải báo cáo lại toàn bộ vụ phân tích tai nạn này với sư phụ, để anh ấy biết rằng đồ đệ của mình đi đâu làm việc cũng không làm mất mặt sư phụ.

Nhưng, vừa đặt chân vào phòng làm việc của sư phụ, tôi đã nhìn thấy bộ mặt nặng trình trịch của anh ấy.

Tôi cố nặn ra một nụ cười, nói: “Sư phụ, hôm nay em đã xử lý…”

“Cậu thôi việc ngay hôm nay cho tôi!” Sư phụ quát.

“… một vụ rất hoàn hảo.” Tôi không phanh kịp, vẫn tuôn ra hết cả câu.

“Thôi việc?” Lâm Đào phản ứng đầu tiên.

Cả người tôi bỗng nhiên tê dại, tôi lập bập: “Sư phụ bảo ai… ai thôi việc cơ?”

Sư phụ nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt như ngọn đuốc.

Tôi quay sang nhìn Đại Bảo đang ngây đơ như tượng và Lâm Đào đang trợn mắt kinh ngạc, lại nhìn sắc mặt hầm hầm của sư phụ, càng ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Tôi lấy hết can đảm, nơm nớp hỏi lại: “Em thôi việc? Nhưng, em đã làm gì?”

Sư phụ nhìn tôi chằm chằm, nói: “Lý do thôi việc, tạm thời bảo mật. Bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần đi làm nữa, cứ ở yên trong nhà mà đợi trát hầu tòa.”

“Hầu tòa?” Đầu óc tôi quay cuồng, thầm nghĩ Tần Minh tôi ăn ở đàng hoàng, không làm việc gì khuất tất, không biết đã phạm phải sai lầm gì? Mà nghiêm trọng đến nỗi phải gọi hầu tòa cơ chứ?

Tôi là đệ tử yêu của sư phụ, nên cuối cùng thì anh ấy cũng không thể cầm lòng trước sự nài nỉ của tôi, mặt hầm hầm lấy từ trong ngăn kéo ra một tập ảnh, quẳng cho tôi, nói: “Xem đi, có quen không?”

Cô gái trong ảnh mặc áo voan trắng, váy ngắn màu đen, mang tất ren dài, nhợt nhạt nằm sõng soài dưới đất. Cô chết vì mất máu, ngực phải máu me đầm đìa.

Tôi sực nhớ đến nạn nhân thứ năm trong chuyên án Ba Sáu mà trưởng phòng Hồ đã thông báo, nạn nhân bị hung thủ cắt mất một bên vú.

Nhìn thấy tư liệu của chuyên án Ba Sáu, tôi hơi kích động, nhưng vẫn không kìm nén nổi nỗi băn khoăn ngờ vực. Tôi nhìn thật kỹ xấp ảnh, cuối cùng là tấm ảnh chụp nạn nhân khi còn sống, cô nở một nụ cười rạng rỡ, trông thật xinh đẹp, trong sáng, dễ thương, nhưng khuôn mặt đó hoàn toàn xa lạ.

Tôi lắc đầu, nói: “Em không quen.”

Sư phụ đột ngột chuyển ngay chủ đề: “Dịp nghỉ lễ quốc khánh, cậu đã làm gì?”

Tôi thấy sắc mặt sư phụ đã dịu đi một chút, liền đảo mắt, cười nhăn nhở đáp: “Em ở nhà suốt, cùng vợ nghiên cứu cách sinh con ạ.”

“Trong áo lót của nạn nhân có ADN của cậu.” Sư phụ sổ toẹt ngay một câu: “Linh Đan vừa mang bầu mà cậu đã giở trò mèo ngay được à?”

Cả người tôi bỗng nhiên tái dại: “Cái gì? Em em em… em mấy ngày liền không đi ra khỏi cửa, làm sao lại thế được?”

* * *

Tất cả các bác sĩ pháp y đều phải nhập ADN vào kho dữ liệu để đề phòng ADN của mình bị dính vào trong quá trình giải phẫu và lấy mẫu, ADN của tôi cũng không ngoại lệ. Tôi chưa hề khám nghiệm tử thi thứ năm, vì thế không thể bị dính phải được. Vậy thì phát hiện ra ADN của tôi trên người nạn nhân, chỉ có thể là tôi đã từng tiếp xúc với nạn nhân.

“Sếp Trần, đừng nói là anh đang nghi ngờ một loạt vụ án trong chuyên án ngón tay thứ mười một đều là do Tần Minh gây ra đấy nhé?” Lâm Đào là người ngoài cuộc, nên tỉnh táo hơn hẳn.

Tôi bàng hoàng nhìn sang Lâm Đào, bao nỗi oan ức, phẫn nộ, nghi hoặc, ngờ vực bóp nghẹt quả tim tôi, khiến tôi không thốt nổi nên lời, cứ thế sững sờ nhìn sư phụ, sư phụ cũng nhìn tôi.

Bất động một lúc, sư phụ nói: “Phương thức giết người trong vụ án này là đầu độc, bóp cổ, ba vụ án trước còn có động tác mổ bụng. Động tác mổ bụng rất chuyên nghiệp, là phương thức rút lưỡi mà pháp y thường dùng. Trước đây, tổ chuyên án vẫn nghi ngờ liệu có phải là người trong ngành ngấm ngầm gây án hay không, nào ngờ đến nạn nhân thứ năm Lưu Thúy Thúy, sau khi tiến hành khám nghiệm kiểu cuốn chiếu trên thi thể, đã phát hiện ra ADN của cậu!”

“Là cái gì vậy?” Lâm Đào hỏi: “Tóc? Vảy da?”

Sư phụ im lặng một lát, buông ra một từ: “Tinh dịch!”

Tôi vừa mới hơi trấn tĩnh lại chút ít, đang chuẩn bị lên tiếng phân trần, lại xây xẩm trước câu trả lời ngoài dự liệu.

“Em… em… em…” Tôi lắp bắp.

“Vết tinh dịch khả nghi rất ít, giống như chỉ quẹt qua. Giống như vụ án Vân Thái trước đây, xét nghiệm tinh dịch cho kết quả dương tính, không xét nghiệm thấy tinh trùng.” Sư phụ nói: “Nhưng, ADN là của cậu.”

“Nhưng, em… em đã đi khám bệnh viện, em bình thường mà.” Tôi cuống quýt biện bạch: “Em có kết quả xét nghiệm mà.”

“Không!” Trên mặt Đại Bảo bừng lên một vẻ kiên quyết rất hiếm thấy ở anh ta: “Em không tin Tần Minh là thủ phạm. Trong thời điểm xảy ra vụ án con trai giáo sư đại học bị sát hại, chúng em đang phá án cùng nhau, Tần Minh chắc chắn không có thời gian để gây án.”

“Tư liệu này tôi cũng xem rồi.” Sư phụ nói: “May mà có vụ án này, chứ không thì họ đã bắt giữ cậu ngay rồi. Cậu chưa bao giờ nói dối cả, cậu hãy nói cho tôi biết, trong mấy vụ án này, cậu có nhúng tay vào vụ nào không?”

“Không!” Tôi gào lên.

“Được! Tôi tin cậu, nên mới nói cho cậu biết. Giờ thì cậu phải thật bình tĩnh.” Sư phụ nói: “Tổ chuyên án sẽ không ngờ oan cho cậu, nhưng trong thời gian này, cậu không thể tiếp tục công tác nữa. Đến phòng tư liệu nghiên cứu những hồ sơ vụ án trước đây, cũng không lãng phí thời gian đâu.”

* * *

Còn tâm trạng nào mà xem hồ sơ với chẳng tư liệu nữa?

Đối mặt với tôi là hàng chồng hồ sơ vụ án đã kết án và những tiếng rì rầm to nhỏ bên kia vách tường phòng tư liệu. Tôi là một bác sĩ pháp y đã phá được không biết bao nhiêu án mạng, vậy mà bây giờ, lại trở thành nghi phạm giết người, thật là trái ngang ngoài tưởng tượng.

Tôi cầm ảnh của nạn nhân Lưu Thúy Thúy lên xem, thử bắt mình hoàn toàn không né tránh để nghĩ kỹ lại xem, liệu trước đây đã bao giờ có dây dưa gì với cô gái này không. Nhưng, xem suốt một ngày trời, tôi vẫn khẳng định với bản thân rằng chắc chắn là tôi không hề quen biết cô ta.

Trời đã gần tối, tôi không về nhà, tôi không biết phải về nhà như thế nào, phải làm sao để nói với Linh Đan chuyện này. Trong phòng tư liệu trống trải, tôi bắt đầu chậm chạp lật giở hồ sơ, muốn dùng khả năng thích ứng mạnh mẽ của bản thân để kéo mình ra khỏi dòng cảm xúc đủ mùi lẫn lộn.

Đột nhiên, Lâm Đào và Đại Bảo đẩy cửa bước vào.

Đại Bảo rầu rĩ nói với tôi: “Hôm nay, bọn anh đã lấy trộm các tư liệu của năm vụ án trong chuyên án Ba Sáu, mang photo cho em một bản, em nghiên cứu cho kỹ nhé.”

“Lấy trộm đấy nhé!” Lâm Đào nhớn nhác nhìn ra ngoài cửa, nói: “Nếu bị tổ chuyên án biết được thì bọn tớ cũng toi. Đây là vi phạm kỷ luật đấy.”

“Ừ!” Đại Bảo gật lia lịa: “Bọn anh không muốn chui vào đây ngồi đọc hồ sơ như em đâu.”

Tôi tràn trề xúc động nhìn hai người anh em của mình. Với tình cảnh của tôi bây giờ, ngoài sư phụ ra, chắc chỉ còn hai người này tin tưởng tôi nhất thôi. Tôi nói: “Mấy hôm nay, em sẽ ngủ luôn ở đây, buổi tối nếu hai người rảnh rỗi thì đến đây nghiên cứu hồ sơ với em nhé.”

Nhìn hai người lặng lẽ ra về, lòng dạ tôi lại chua cay lẫn lộn. Nếu không có sự ủng hộ và tin tưởng của họ, chắc giờ tôi đã suy sụp mất rồi.

Khả năng thích ứng cực mạnh đã phát huy tác dụng. Hồ sơ của những vụ án mạng bất thường đã nhanh chóng thu hút toàn bộ sức chú ý của tôi, thậm chí tôi còn bắt đầu tính toán thống kê số vụ án mạng và tử vong bất thường trong toàn tỉnh mỗi năm, và tỷ lệ của mỗi loại vụ án.

Không xem thì thôi, xem rồi mới giật mình, một tỉnh vài chục triệu nhân khẩu mà mỗi năm có tới bảy tám nghìn vụ tử vong bất thường. Trong đó, tai nạn giao thông chiếm một tỷ lệ kha khá, sau đó là tự sát và đột tử, tiếp sau nữa là hỏa hoạn. Trong đó, hồ sơ của các vụ tự sát có vẻ như giàu ý nghĩa nhất, pháp y phải thông qua các loại hình thái vết thương hoặc dấu vết để loại trừ khả năng bị kẻ khác sát hại.

Ví dụ như trong một vụ án, nếu chỉ nhìn ảnh thì thấy trên cổ của nạn nhân có một vết cứa rất rộng, trông rất giống nạn nhân bị cứa cổ trong chuyên án Ba Sáu, nhưng pháp y lại phán đoán là tự sát. Lý do là xung quanh nạn nhân dày đặc vết máu dạng phun bắn, không có lấy một khoảng trống. Nếu có người cứa cổ nạn nhân, khi vết máu phun ra sẽ bị cơ thể hung thủ cản lại một phần, từ đó hình thành nên khoảng trống trên mặt đất. Hoàn toàn không có khoảng trống, cho thấy bên cạnh nạn nhân không có một ai khác. Hơn nữa, phần cổ cao của chiếc áo len đã bị bẻ xuống, nếu là bị sát hại, hung thủ không thể nào lại có động tác bẻ cổ áo cho nạn nhân được.

Pháp y của sở Công an tỉnh thường chỉ khám nghiệm những vụ án khó khăn phức tạp, nên so với pháp y cơ sở, chúng tôi rất ít khi khám nghiệm những vụ án tử vong bất thường muôn hình muôn vẻ, kinh nghiệm cũng ít hơn rất nhiều. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được dụng ý của sư phụ, muốn tôi tranh thủ khoảng thời gian này để bổ sung kiến thức cho bản thân.

Ngoài hỏa hoạn, tai nạn và tự sát ra, còn có một số án mạng tồn đọng vẫn chưa phá được. Năm nay, sau khi bộ Công an đưa ra mục tiêu 'án mạng phải phá băng được', lực lượng cảnh sát hình sự đã tập trung phần lớn tinh lực vào công tác điều tra án mạng, tỷ lệ phá án tăng lên nhanh chóng, nên số lượng những vụ án mạng còn tồn đọng rất ít, vả lại phần lớn cũng đã xác minh rõ nghi phạm, chỉ có điều chưa bắt được để quy án. Nhưng, đúng là cũng có một số vụ án mạng hầu như không có bất cứ một manh mối nào, nên tôi đoán tổ chuyên án đã bỏ cuộc rồi.

Hồ sơ năm nay, tôi đã lật giở một lượt từ cuối lên đầu, loáng cái đã xong. Lúc này, đã gần 2 giờ sáng.

Rất nhiều truyện kinh dị đều lấy cái mốc 2 giờ sáng làm thời điểm phát sinh những sự việc rùng rợn. Khoảng thời gian này thường có nhiều hiện tượng ma quái xảy ra. Tôi nhìn đồng hồ, nghĩ đến điều này, bất giác khắp người nổi gai ốc.

Tập hồ sơ trước mặt tôi là một vụ án vứt bỏ trẻ sơ sinh xảy ra vào đầu năm nay tại thành phố Long Phiên. Nói chính xác hơn là sau khi đứa trẻ ốm chết đã bị vứt xác. Ảnh tư liệu chụp một thùng rác bên đường, bên thùng rác có một bọc tã, bên cạnh bọc tã có một sợi dây bị tuột ra do chất vải của bọc tã quá trơn.

Tôi lật đến trang tiếp theo, là ảnh chụp thi thể đứa trẻ. Trên thi thể không hề có tổn thương, da ở mũi, miệng và cổ đều nguyên vẹn, nhưng da mặt tím bầm, rất có khả năng là chết vì bệnh tật.

Nhưng, tất cả những điều này không khiến tôi chú ý, mà chính dấu vết trên hai đùi đứa trẻ đã thu hút ánh nhìn của tôi.

Tôi lại vô thức giơ tay lên xem đồng hồ, đúng lúc kim giờ nhích đến con số 2.

Vào cái giờ ma quái này, cuối cùng thì sự việc ma quái cũng đã xảy ra, nhưng tôi lúc này, ngồi bên tủ hồ sơ chất ngất, lại hoàn toàn không hề sợ hãi, mà thay vào đó là sự hưng phấn tột độ.

Bởi vì, dấu vết mà tôi phát hiện ra rất có thể sẽ trở thành manh mối tích cực nhất để phá giải những vụ án trong chuyên án Ba Sáu.

Chân Tướng Phơi Bày

Phần 3

Hai bên đùi của đứa trẻ có rất nhiều vết hằn được hình thành sau khi chết, cho thấy sau khi đứa bé tử vong, kẻ vứt bỏ đứa bé đã dùng một sợi dây mảnh cố định hai đùi để thuận tiện cho việc mang đi vứt. Nhưng, vì phần mềm ở đùi rất dày dặn, đàn hồi, nên buộc đến mấy lần đều tuột ra, hình thành vết hằn rất đặc trưng trên phần mềm.

Ngoài điểm đó ra, mé ngoài hai đùi đứa trẻ còn có vết rạch bằng vật sắc nhọn sau khi tử vong. Đối tượng đã dùng dao cứa vào hai bên đùi đứa trẻ, nhưng vì một nguyên nhân nào đó, ví dụ như đối tượng không đành lòng, nên vật nhọn mới chỉ cứa đứt da chứ chưa cắt sâu đến phần cơ.

“Tại sao phải cứa rách đùi nhỉ?” Ngồi một mình trong phòng tư liệu, tôi lẩm nhẩm tự hỏi. Căn phòng vẳng lại câu trả lời của chính tôi: “Cứa rãnh để buộc!”

Tôi cho rằng do buộc dây nhiều lần, nên đối tượng định dùng biện pháp này nhằm cố định hai chân đứa trẻ để mang vứt thuận tiện hơn. Phương thức này giống hệt như cách buộc mảnh xác trong mấy vụ án chặt xác của chuyên án Ba Sáu. Liệu có phải do cùng một người gây ra không?

Tôi vội vã lật giở toàn bộ vụ án.

Pháp y khám nghiệm vụ việc này là Trâu Thư Văn, một pháp y lớn tuổi của thành phố Long Phiên. Hai tháng sau khi xử lý xong vụ án này, ông đã nghỉ hưu, nên những pháp y khác không biết nhiều về những tình tiết của vụ án. Khi phát hiện ra những mảnh xác bị cứa rãnh để buộc, cũng chẳng ai liên hệ với vụ án vứt trẻ sơ sinh.

Pháp y Trâu tiến hành giải phẫu cục bộ thi thể, đồng thời tiến hành xét nghiệm bệnh lý đối với phần tim của đứa trẻ. Báo cáo khám nghiệm cho thấy, đứa trẻ bị dị tật van ba lá Ebstein. Ebstein là một dị tật bẩm sinh về van ba lá, khiến van ba lá dịch chuyển về phía tâm thất phải, chủ yếu là do hai lá van giữa và sau dịch chuyển xuống dưới, dính vào gần đỉnh tim và vách tâm thất phải chứ không phải là ở vị trí vòng van như bình thường. Còn lá van trước đa phần vẫn bình thường. Bởi vậy, tâm thất phải bị chia thành hai khoang, vách khoang tâm thất phía trên màng van dị dạng trở nên mỏng hơn, nối liền với nhĩ phải thành một khoang tim lớn, đó là hiện tượng 'tâm thất phải hóa tâm nhĩ', chức năng sẽ giống với tâm nhĩ phải; khoang tim bên dưới màng van dị dạng, bao gồm cả đỉnh tim và đường ra trở thành 'tâm thất phải chức năng', có tác dụng giống như tâm thất phải bình thường, nhưng khoang tim nhỏ hẹp hơn. Thường đi kèm với các hiện tượng như khuyết tật vách tâm nhĩ, khuyết tật vách tâm thất, còn ống động mạch, hẹp van động mạch phổi. Có thể dẫn đến tăng áp lực nhĩ phải, lúc đó, nếu như lại xuất hiện khuyết tật vách tâm nhĩ hoặc còn lỗ bầu dục, sẽ tạo ra dòng shunt phải sang trái, khiến sắc mặt bệnh nhân ngả màu tím bầm.

Vì có thể loại trừ các nguyên nhân tử vong khác, tuy rằng người mắc chứng bệnh này phần lớn tử vong vào khoảng 10 tuổi, nhưng kết hợp với sắc mặt tím bầm của đứa trẻ, pháp y đã phán đoán bệnh nhân tử vong vì bệnh tim bẩm sinh, không được cấp cứu kịp thời.

Đây là một vụ vứt xác trẻ nhỏ đã chết vì bệnh tật, không phải là án mạng. Đơn vị thụ lý vụ việc sau một thời gian điều tra không tìm ra được manh mối liên quan đã kết án.

Những điều này vẫn không phải là mấu chốt. Điểm mấu chốt nhất chính là tã lót của đứa trẻ vẫn đang được bảo quản trong phòng vật chứng của Công an thành phố Long Phiên, chưa được xét nghiệm ADN.

Tôi vui mừng khôn xiết, cầm ngay điện thoại lên định gọi cho Lâm Đào và Đại Bảo, nhưng nghĩ lại hôm nay, họ cũng rất mệt, chắc đã ngủ rồi, thôi đợi đến mai nói sau vậy.

Tôi vui mừng, không phải là do nỗi oan khuất của tôi sắp sửa được rũ bỏ, mà bởi vì ngọn núi đang đè nặng lên tâm trí toàn bộ cảnh sát trong tổ chuyên án cuối cùng cũng đã le lói chút hy vọng được giải thoát, chỉ nhờ việc đọc lại ngẫu nhiên một hồ sơ vụ án.

Do quá mệt mỏi, tôi nằm xuống dãy ghế liền trong phòng tư liệu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Vừa tỉnh giấc, tôi lập tức gọi điện cho Đại Bảo và Lâm Đào, kể lại với họ về phát hiện của tôi trong tập hồ sơ hôm qua. Lâm Đào không giấu nổi niềm hưng phấn, còn Đại Bảo thì ngây ngô hỏi lại: “Nghĩa là sao?”

Rồi Lâm Đào và Đại Bảo vội vã đến ngay tổ chuyên án của chuyên án Ba Sáu, kịp thời báo cáo lại phát hiện này cho tổ chuyên án, đồng thời đưa ra yêu cầu lấy những vật chứng có liên quan trong vụ án vứt xác trẻ sơ sinh, nhanh chóng đưa về sở Công an tỉnh để xét nghiệm ADN.

Sau khi chuyển vật chứng đi rồi, Lâm Đào và Đại Bảo vội vã đến phòng tư liệu, cùng tôi nghiên cứu hồ sơ.

“Cho dù có biết được ADN của nghi phạm thì cũng có tác dụng gì?” Đại Bảo nói: “Thành phố Long Phiên hàng chục triệu nhân khẩu, làm sao mà điều tra được? Bình thường, muốn điều tra so sánh ADN của một xã chỉ mấy nghìn người đã là bất khả thi, huống hồ là cả một thành phố tỉnh lỵ?”

“Không thể dùng ADN làm căn cứ điều tra.” Tôi nói: “ADN chỉ là một căn cứ để sàng lọc. Xét nghiệm một mẫu ADN phải mất đến hơn trăm tệ đấy.”

“Thế mới nói.” Đại Bảo nói: “Việc chúng ta cần giải quyết hiện giờ, là làm thế nào để nhanh chóng tìm được nơi ẩn nấp của nghi phạm, hoặc phát hiện ra nơi hắn thường lui tới.”

“Em lại nghĩ rằng trước tiên cần phải tìm cho ra đặc điểm của hung thủ, đây mới là điều thiết thực hơn cả.” Lâm Đào nói.

Tôi gật đầu nói: “Tớ đồng ý! Ít nhất có thể thấy đây là một kẻ tâm lý biến thái, độc án, tàn nhẫn, rất có khả năng đã từng bị cơ quan công an xử lý, trừng phạt, nên mới có hành vi thách thức cảnh sát.”

Lâm Đào nói: “Theo tớ thì chắc là có tư thù với cậu đấy, cho nên mới bắt chước phương pháp của pháp y, sau đó còn chôm chỉa ADN của cậu. Nhưng, nếu đúng là cậu không làm gì khuất tất, tại sao hắn lại lấy được ADN của cậu cơ chứ?”

Tôi đỏ mặt kêu lên: “Tớ đàng hoàng tuyệt đối nhé, không bao giờ làm việc gì trái với lương tâm!”

“Anh đã từng tranh luận với bác sĩ Hàn rằng hung thủ là nam hay nữ.” Đại Bảo ra cái bộ vò đầu bứt tai: “Giờ thì anh rất tán thành ý kiến hung thủ là nữ.”

“Ồ?” Tôi hỏi: “Anh nói xem, có căn cứ gì không?”

Đại Bảo nói: “Trước đây, bác sĩ Hàn nói rất có lý, hung thủ có động tác chặt xác, nhưng sức rất yếu, không giống đàn ông. Thêm vào đó, vụ án nào cũng là đầu độc trước giết người sau, rất giống thủ đoạn của phụ nữ.”

“Thì vẫn là mấy căn cứ đấy. Đầu tiên anh không đồng tình với ý kiến của bác sĩ Hàn, bây giờ thì tán đồng rồi à?” Tôi hỏi.

“Nhưng, hai ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là nhớ lại lời em nói, khi điều tra chuỗi vụ án, cần phải liên kết các vụ án lại để nghiên cứu.” Đại Bảo nói: “Giữa các vụ án này có một mối liên hệ rất quan trọng, đó là nạn nhân trong bốn vụ án đầu tiên đều là nam giới.”

Tôi chìm trong suy nghĩ, còn Lâm Đào nói: “Nhưng, vụ án cuối cùng là phụ nữ, nên không thể coi đây là điều kiện liên hệ được.”

Đại Bảo nói: “Em nghĩ xem, thường thì người thế nào mới dễ dàng lừa được đối phương uống nước hoặc rượu có chất độc? Hoặc là người quen, hoặc là lừa tình!”

Tôi đập bàn reo lên: “Anh Đại Bảo bình thường thì ngây thơ ngơ ngác, nhưng lần này em hoàn toàn đồng ý với phân tích của anh! Nhưng mà nạn nhân cuối cùng lại là phụ nữ, điều này thì khó giải thích đấy.”

Đại Bảo lôi từ trong túi ra một tập tài liệu, nói: “Đây là kết quả điều tra mới nhất, nạn nhân cuối cùng là một người đồng tính!”

Tôi và Lâm Đào đều sững sờ. Kết quả điều tra này đích xác là căn cứ thuyết phục nhất để chứng thực cho phân tích của Đại Bảo.

Đại Bảo nói tiếp: “Tổng hợp những điều kiện kể trên, một đối tượng có thể dễ dàng lừa đàn ông và phụ nữ đồng tính uống rượu độc, khả năng lớn nhất chính là phụ nữ!”

“Vậy tại sao hung thủ lại giết đàn ông trước, giết phụ nữ sau?” Tôi hỏi: “Liệu có phải hung thủ muốn chúng ta không phát hiện ra được mối liên hệ này không?”

Lâm Đào nói: “Không thể loại trừ khả năng này. Tất nhiên, cũng có khả năng là xu hướng giới tính của hung thủ đột ngột thay đổi.”

“Vậy, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Sau khi phân tích một lèo, Đại Bảo tỏ ra hơi mệt mỏi.

Tôi day huyệt thái dương, nói: “Hai người có biết dân đồng tính nữ hay tụ tập ở những quán bar nào không?”

“Sao kia?” Lâm Đào nói: “Cậu muốn ôm cây đợi thỏ à? Quán bar nào chẳng đông nghẹt, cậu tìm thế nào được?”

“Nói cũng phải.” Tôi gật gù: “Nhưng, tớ nghĩ rằng nếu chúng ta khoanh ra được một phạm vi, sau đó đi điều tra toàn bộ các quán bar, hộp đêm trong phạm vi ấy, không chừng lại bắt được con thỏ đâm đầu vào gốc cây thật cũng nên.”

“Từ từ đã.” Đại Bảo kêu lên: “Chúng ta sắp xếp lại một chút nhé. Thứ nhất, em làm thế nào để khoanh vùng phạm vi? Thứ hai, làm sao em nhận ra được ai là hung thủ?”

Tôi lắc đầu, nói: “Điều này thì em cũng chưa biết. Nhưng, em nghĩ, nếu như để chúng ta gặp được, kiểu gì cũng phát hiện ra một số manh mối. Đừng quên, cô ta muốn vu oan giá họa cho em, nên chắc chắn em sẽ nhận ra một vài sơ hở.”

“Được rồi, được rồi!” Lâm Đào nói: “Tớ cũng tin vào điểm này. Đã vu oan giá họa cho cậu thì kiểu gì cũng có chút dây mơ rễ má với cậu, ví dụ như một cô em ngây thơ đã từng bị cậu ruồng bỏ chẳng hạn.”

Tôi lại đỏ mặt cãi phăng: “Làm gì có! Linh Đan là mối tình đầu của tớ đấy!”

“Thôi hai cậu đừng có õng ẹo nữa.” Đại Bảo nói: “Câu hỏi thứ nhất em vẫn chưa trả lời anh, làm thế nào để khoanh vùng phạm vi? Thành phố Long Phiên rộng đến hơn sáu nghìn cây số vuông, hơn chục triệu nhân khẩu, em khoanh vùng kiểu gì?”

Tôi mỉm cười, lấy ra một chiếc compa, nói: “Anh quên rồi à? Trước đây không lâu, em đã học được một kỹ thuật rất ít được quan tâm, chính là bản đồ tội phạm. Kỹ thuật này rất hot ở nước ngoài, nhưng ở trong nước lại bị nhiều người cho là mê tín. Em muốn thử xem, liệu nó có tác dụng thật không.”

“Bản đồ tội phạm?” Đại Bảo lẩm nhẩm: “Hình như có nghe em nhắc đến.”

Tôi nói: “Có chuyên gia hình sự cho rằng, tội phạm gây án hàng loạt đều có xu hướng gây án xung quanh khu vực hoạt động chủ yếu của mình, sau đó mới dần dần mở rộng ra bên ngoài. Nếu tìm ra được địa điểm gây án của mấy vụ án đầu tiên, sau đó vạch ra một phạm vi, trung tâm điểm của phạm vi đó chính là khu vực hoạt động chủ yếu của hung thủ.”

“Nghe đúng là hơi viễn tưởng thật, có đáng tin cậy không thế?” Lâm Đào hỏi.

Tôi nói: “Thôi thì lành làm gáo vỡ làm muôi, cứ thử xem sao.”

“Ý em nói là nơi phát hiện ra thi thể của mấy vụ án trước đó?” Đại Bảo nói: “Vậy thì em sẽ dùng địa điểm vứt xác?”

Tôi chau mày ngẫm nghĩ, rồi nói: “Nếu hung thủ có xe, vậy thì địa điểm vứt xác sẽ mang tính tùy hứng, ngẫu nhiên, nên không chuẩn xác. Vậy thì phải dùng địa điểm mà các nạn nhân xuất hiện lần cuối cùng để làm mốc mới được, xem trung tâm điểm của chúng là ở đâu.”

Ba chúng tôi tìm lấy một tấm bản đồ Long Phiên, sau đó lật giở tư liệu điều tra của các vụ án trước đó, lần lượt đánh dấu trên bản đồ.

“Mạnh Tường Bình mất tích ở bệnh viện, ở đây. Phương Tương mất tích tại khách sạn, ở đây. Trình Tiểu Lương sống ở gần trường học, cũng bị sát hại trong trường học, ở đây. Lương Phong Chí mất tích ở đây.” Đại Bảo dùng bút đỏ lần lượt đánh dấu trên bản đồ, nói: “Nạn nhân cuối cùng là Lưu Thúy Thúy có tính không?”

Tôi gật đầu, cầm lấy cây bút trong tay Đại Bảo, nói: “Theo như tư liệu mà hai người đưa cho em, Lưu Thúy Thúy bị sát hại ngay trong nhà nạn nhân thuê, chính là khu chung cư Thanh Niên.” Nói xong, tôi lại khoanh một vòng tròn trên bản đồ. Địa điểm và tình hình điều tra của năm vụ án này, tôi đã ghi nhớ nằm lòng.

Tôi dùng compa nối liền năm điểm này lại, thành một hình oval méo mó. Tôi lại lấy bút màu xanh vẽ một hình tròn ở giữa hình oval, nói: “Hai người nhìn xem, đây là chỗ nào?”

“Khu phố 3754!” Lâm Đào nói: “Đây là tụ điểm của KTV, hộp đêm, quán bar. Đúng là đã bị cậu lần ra rồi!”

Tôi cười nói: “Tớ cũng tin rằng kỹ thuật bản đồ tội phạm chắc chắn phải có căn cứ chứ không phải là mê tín. Như vậy, rất có thể hung thủ đã dùng thủ đoạn lừa tình để khiến nạn nhân tin tưởng, sau đó thừa cơ giết người.”

“Tớ thấy hơi lạ.” Lâm Đào nói: “Hồi trước, khi điều tra về các nạn nhân, quán bar, hộp đêm có lẽ, chính là trọng điểm điều tra, kiểu gì cũng phải xem dữ liệu camera ở đó chứ? Tại sao lại không có phát hiện gì?”

Đại Bảo nói: “Điều này thì anh biết. Những tổ điều tra hình ảnh chỉ có mười mấy người, anh có một bạn học làm ở đó, mấy hôm trước, còn than vãn với anh. Lúc đó, đĩa cứng lấy về chất đầy cả văn phòng. Toàn thành phố biết bao nhiêu chỗ có camera giám sát, chỉ có mười mấy người họ xem dần. Lại cộng thêm hung thủ gây án vào buổi tối, hình ảnh đa số không rõ, nạn nhân cũng không mặc quần áo bắt mắt. Vì thế, hoặc là họ vẫn chưa xem đến dữ liệu camera giám sát ở khu vực này, hoặc là xem rồi, nhưng cũng không phát hiện ra nạn nhân vốn chẳng có đặc trưng nhận dạng rõ ràng.”

“Điều này thì có thể hiểu được.” Tôi nói: “Vì họ không sử dụng kỹ thuật bản đồ tội phạm, nên chưa chắc đã xem dữ liệu camera của khu vực này trước. Hơn nữa, chúng ta cũng biết mà, hình ảnh trong camera có mấy tấm dùng được đâu? Mặt mũi thì lòe nhòe không nhìn thấy gì, trừ phi quần áo của đối tượng có đặc trưng nổi bật.”

Đại Bảo nói: “Nói đến đây, anh lại nảy ra một ý. Hai người xem nhé, bốn nạn nhân nam trước đây đều là đàn ông ở một mình, người thì là bác sĩ đến Long Phiên tu nghiệp, người thì là luật sư hoặc danh nhân đến Long Phiên công tác, người thì là công tử độc thân. Tóm lại, họ đều ở trong tình trạng dễ dàng nảy sinh tình một đêm. Nạn nhân cuối cùng là đồng tính nữ, đương nhiên cũng có cùng đặc điểm. Anh thấy suy đoán của chúng ta chính xác rồi đấy.”

“Thế tối nay chúng ta đi ôm cây đợi thỏ chứ?” Tôi nói: “Hung thủ đã cắt mất một phần cơ thể của nạn nhân cuối cùng, chắc chắn là vẫn muốn tiếp tục gây án.”

“Được thôi!” Lâm Đào nói: “Ở khu phố này người đẹp cực đông, ôm cây đợi thỏ cũng được ngắm đã mắt.”

Đại Bảo nói: “Nhưng, bây giờ chúng ta chẳng có chút manh mối nào cả, em khẳng định có thể tìm ra hung thủ ở đó? Em có phải Tôn Ngộ Không đâu mà đòi có hỏa nhãn kim tinh?”

Câu nói của Đại Bảo như một mũi kim chọc vỡ tung quả bóng mà tôi vừa ra sức thổi. Đúng vậy, không có bất cứ manh mối nào, có thể tìm nổi hung thủ không?

Chân Tướng Phơi Bày

Phần 4

Xẹp lép như quả bóng xì hơi, tôi không nói năng gì nữa. Căn phòng lặng phắc như tờ. Đúng lúc đó, điện thoại của Đại Bảo đặt trên bàn bỗng đổ chuông ầm ĩ.

“A lô?” Đại Bảo nhìn thấy là điện thoại của điều tra viên tổ chuyên án thì vội cầm lên nghe.

“Kết quả xét nghiệm ADN đã có.” Điều tra viên nói: “Trong tã lót xét nghiệm ra ADN của hai người, trong đó có một mẫu ADN của chính đứa bé.”

Tuy chỉ là vụ án vứt xác trẻ sơ sinh, nhưng tuân thủ theo quy định có liên quan, bác sĩ pháp y cũng lấy mẫu máu của đứa bé và nhập vào hệ thống dữ liệu ADN.

“Người còn lại thì sao?” Đại Bảo vội vàng hỏi.

Điều tra viên nói: “Mẫu còn lại là ADN của phụ nữ, theo như suy đoán, có mối quan hệ ruột thịt với đứa trẻ. Hay nói rõ hơn, người còn lại có lẽ, là mẹ của đứa trẻ.”

“Đã đối chiếu trong kho dữ liệu chưa?” Đại Bảo hỏi dồn: “Có manh mối gì không?”

Điều tra viên im lặng một lát, đáp: “Không!”

“Chắc là chúng ta vẫn phải ôm cây đợi thỏ thôi!” Tôi vỗ vai Đại Bảo nói: “Cố lên!”

* * *

Chúng tôi ngồi trong chiếc Cruze mới mua của Hàn Lượng, đỗ ở đầu khu phố 3754. Chỗ này đèn màu rực rỡ, những nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng nhộn nhịp ra vào trong thời điểm mấy ông chú trung niên chúng tôi đã ngủ khò từ lâu.

“Chúng ta đúng là những kẻ bị làn sóng trào lưu đánh dạt lên bờ cát.” Đại Bảo than thở: “Muộn thế này rồi mà Long Phiên vẫn còn chỗ nhộn nhịp thế kia.”

Ngồi trong xe chưa được một tiếng đồng hồ, Đại Bảo đã ngáy ồ ồ như sấm.

Tôi đưa cho Hàn Lượng, Lâm Đào mỗi người một điếu thuốc. Chúng tôi hạ cửa kính xe xuống, phả khói mù mịt. Không ai nói với ai lời nào.

Đây là thời điểm các quán bar sôi động nhất, cũng là thời điểm trai gái ngoan ngoãn ngủ say sưa nhất. Vì thế, ngoài đường phố không một bóng người, chỉ còn ánh đèn màu mè chói mắt hắt vào trong xe khiến người ta hết cả buồn ngủ.

Không lâu sau, Đại Bảo bỗng lảm nhảm: “Bốn con bốn! Chúng ta đánh tám rồi phải không?”

“Cái gì thế?” Tôi cười hỏi.

“Hàn Lượng nói: “Gần đây, Đại Bảo học được một kiểu chơi bài tú lơ khơ mới, gọi là ném trứng, nghiện mất rồi.”

“Tức là anh ấy đang nói mê à?” Tôi hỏi.

“Anh ấy toàn nói mê thôi, cậu không biết à?” Lâm Đào cười đáp.

Tôi nói: “Đâu chỉ nói mê thôi đâu? Anh ấy còn mộng du nữa! Lần trước mộng du đi tìm phòng giải phẫu suýt nữa làm tớ chết khiếp.”

Tiếng cười của chúng tôi vừa dứt, trên đường phố bắt đầu xuất hiện từng nhóm nam nữ túm năm tụm ba, ngả ngớn bước đi.

“Hết giờ rồi.” Tôi ngồi thẳng dậy.

“Người ta không gọi là hế