Chương 17
Tin về cuộc thành hôn giữa Diana và Ronald gây nên nhiều ý kiến khác nhau trong tòa biệt thự, nhưng thái độ thông nhất đều là rất ngạc nhiên.
Rosemary tuy không che giấu thái độ bực tức. Mặc dù Ronald yêu Diana nhưng anh ta vẫn thích Rosemary, và chị ta vẫn chọn anh ta để rủ đi chơi mỗi khi huân tước Leadhold bận việc gì đó.
Còn Violet thì cái tin kia không hề làm bà quan tâm. Bà vẫn biết Ronald yêu Diana nhưng điều bà không ngờ là Diana lại bằng lòng lấy Ronald. Bà luôn cho rằng đối với Diana, Ronald quá tầm thường.
Violet đinh ninh rằng ít nhất thì Antoine hoặc bất cứ ai khác cũng còn hơn Ronald. Tuy nhiên việc hai người kết hôn với nhau có chăng chỉ làm bà hơi bực, vì bà giới thiệu Antoine với Diana mà không thành.
Tất nhiên là việc đính hôn chưa thể tiến hành còn phải đợi hai ông bà Stanlier đi Mỹ về, nhưng lời bàn tán về đám cưới đã lan truyền nhanh chóng trong khu vực nghỉ mát ở bờ biển Riviera, chỉ sau vài tiếng đồng hồ.
Dĩ nhiên Ronald mừng hết sức, nhưng Diana thì tỏ ra bình thản mỗi khi có ai tỏ lời chúc mừng nàng. Thái độ đó làm bạn bè thân thiết nhất của nàng cũng không sao cắt nghĩa nổi.
Cho dù Diana và Ronald kiên quyết phản đối nhưng bà Violet Longden vẫn quyết định tổ chức một đêm dạ tiệc để chúc mừng cuộc đính hôn. Khu vườn hoa biến thành một phòng khiêu vũ lộng lẫy.
Người ta lắp ván lên bãi cỏ làm thành sàn nhảy, các cây trong vườn đều được lắp đèn ngũ sắc.
Bà Violet Longden quyết định tổ chức dạ hội theo kiểu hóa trang, thế là mọi người đánh điện về Paris hoặc lao đến thành phố Cannes để tìm kiếm những chi tiết trang phục nào thích hợp với họ nhất.
Rosemary muốn đóng vai vị thiên thần trong tranh của danh họa Rosseti và trông chị ta hết sức duyên dáng trong bộ cánh màu xanh nhạt.
Johnnie thì bất chấp mọi người can, vẫn khăng khăng đóng vai chàng sĩ quan cô dắc, là nhân vật hoàn toàn không thích hợp với anh ta, vóc người nhỏ bé và ốm yếu.
Violet vẫn giấu cho đến phút cuối cùng và bà ta xuất hiện làm mọi người phải kêu lên thán phục:trong hình dạng nữ hoàng Cleopatre kiều diễm, ngọc đeo thành chuỗi dài suốt từ đầu đến chân.
Riêng một mình Diana không chịu cải trang thành nhân vật nào hết. Bà Violet phải thuyết phục mãi nàng mới chịu để cô hầu giúp, may cho nàng bộ “bà tiên tuyết”. Đêm dạ hội, Diana xuất hiện lộng lẫy, duyên dáng hơn cả, trong bộ váy liền áo trắng muốt đính những vẩy óng ánh bạc thể hiện sương đêm.
Bà Violet gợi ý Ronald cải trang thành một sỹ quan Áo, trong bộ quân phục màu trắng và anh ta tán thành. Ronald cung với Diana tạo thành một cặp tuyệt vời. Đứng bên cạnh chủ nhà Violet Longden, họ tiếp đón khách. Khách khứa đến từ thành phố nghỉ mát Cannes, từ Monte Carlo, từ khắp các điểm nghỉ mát dọc bờ biển nằm hai bên đường biên giới Pháp – Italia.
Mùi hương đủ loại quyện lẫn nhau tạo thành một thứ hương vị say đắm lòng người.
Bữa tiệc tối được bầy ngay trên sàn. Dàn nhạc đồng quê đưa âm thanh ra khắp cả vùng đồi núi xung quanh.
Trên bể bơi ở cuối vườn hoa, người ta bố trí sẵn những chiếc thuyền kiểu Italia thời trung thế kỷ thu nhỏ chạy đi chạy lại, trên thuyền đều chăng đèn kết hoa rực rỡ.
Bữa tiệc và dạ hội hóa trang kéo dài đến khuya. Gần nửa đêm thì khách cũng vừa chúc tụng xong cặp uyên ương. Diana đã quá mệt, nhưng Ronald thì phấn khởi đến mức không biết mệt là gì.
Diana có cảm giác nàng đang sống trong một câu chuyện thần tiên. Cách trang trí đều có nét gì đó huyền ảo, khách khứa thì mặc đủ loại quần áo lạ mắt nhất. Họ ôm nhau nhảy điên cuồng dưới bầu trời sao.
Diana nhảy với Ronald. Anh thì thầm:
- Em yêu, hôm nay em đẹp tuyệt trần.
Nàng chỉ đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
- Đúng là nàng tiên tuyết, - Ronald nói thêm. – Nhưng liệu em có tan ra như tuyết không đấy?
Diana im lặng, nàng không biết cách trả lời nào khác ngoài một nụ cười gượng. Rồi nhân lúc nàng chưa kịp chối, sau điệu vũ, Ronald kéo luôn nàng ra ngoài, đi theo một lối đi nhỏ giữa các bụi cây. Đây là nơi Violet đã khéo léo bố trí, làm cho vườn hoa của bà ta có nhưng chỗ tăm tối để cặp nào muốn có thể đến tình tự. Trong khu vực đó có để sẵn ghế dài và nhiều gối.
Nhưng Ronald vẫn đứng, ôm chặt Diana, dò tìm môi nàng.
- Em yêu… em yêu…
Ronald lặp đi lặp lại mãi hai chữ đó, hơi thở của anh ta hổn hển.
- Anh làm nhàu áo của em mất rồi, và làm sổ tóc em nữa, - Diana đẩy Ronald ra.
Ronald đâu để nàng đẩy ra dễ như thế.
- Diana yêu quý. Đừng thế. Anh yêu em vô cùng tận. Anh khát khao em. Hãy cho anh đi…
- Để em yên, - Diana lạnh lùng nói.
Rồi thấy Ronald ngạc nhiên và cụt hứng lùi lại,nàng nói thêm:
- Xin lỗi Ronald. Em không bực gì anh đâu, nhưng hôm nay người em đang khó chịu.
Câu xin lỗi làm Ronald lập tực tức vui vẻ:
- Anh vào lấy chút sâm banh ra đây cho em. Đợi anh một chút.
Ronald vừa đi khuất thì Diana tiến về phía đối diện, ra đến bờ cao nhìn xuống biển, tìm một bụi cây kín đáo để ngồi một mình. Ronald sẽ không tìm thấy nàng và nếu anh ta thấy một cặp nào đó ngang qua, anh ta sẽ ngỡ mình được ai đó rủ đi chơi.
Ra đến đây, Diana bèn gỡ chiếc mũ “nàng tiên” nặng trên đầu. Nàng tự hỏi tại sao nàng lại đối xử với Ronald như vừa rồi? Rõ ràng nàng không có tình cảm với anh ta. Nhưng liệu có thật là nàng muốn làm vợ anh ta không? Nàng tự hỏi. Ronald sẽ che chở cho nàng và nàng biết rằng mình rất sợ sự cô đơn. Dù sao nàng cũng cảm thấy nghi ngại Ronald, thậm chí nàng nghi ngờ cả chính bản thân mình và nghi ngờ tương lai.
Diana ngồi lấp trong bụi cây này được bao lâu rồi? Nàng không biết nữa. Lúc đứng dậy, nàng đi theo con đường vòng đến phía sau ngôi biệt thự. Muốn tiếp xúc với mọi người, Diana quyết định lên phòng. Nhưng nàng thấy không cần gì phải vội vã ra chỗ phòng tiệc. Đứng trong phòng, nàng nghe thấy tiếng nhạc từ dưới sân vọng lên, cả tiếng cười đùa huyên náo. Nhưng thản nhiên với tất cả những thứ đó, Diana nhìn xuống trước bàn trang điểm.
Nàng nhớ lại một bàn trang điểm khác mà cách đây chỉ vài ngày, nàng đã ngồi trước nó. Và tấm gương lớn trên bàn trang điểm kia đã phản chiếu hình nàng và sau là chiếc giường kiệu đồ sộ cổ kính. Còn đây là bàn trang điểm khác hẳn, và tấm gương soi phản chiếu một chiếc giường nhỏ phủ dạ xanh.
Diana chợt nhớ lại tòa lâu đài cổ trên đảo Ronsa. Ian hiện đang làm gì, sau khi nàng trốn khỏi đấy? Hôm đó liệu chàng có tìm nàng trong gian phòng ngủ sang trọng và cổ kính kia không? Chàng làm gì với bao tấm áo gấm vóc treo kín trong tủ, những chiếc lược bằng vàng và bao nhiêu vật dụng cá nhân nàng để lại trong phòng?
Không khó khăn gì Diana cũng mường tượng được hình dáng Ian đứng đó, nhún đôi vai lực lưỡng và không tỏ vẻ xúc động nào sau khi biết được nàng đã bỏ đi. Chỉ cặp lông mày chàng hơi nhíu lại, giống như mỗi khi chàng đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Diana thuộc lòng từng cách biểu hiện nội tâm của Ian qua cử chỉ bên ngoài. Chẳng hạn mỗi khi vui, mỗi khi hưng phấn- Diana rùng mình nhớ lại kỷ niệm đó- hoặc khi chàng giận dữ. Chỉ qua ánh mắt thay đổi, qua một cách nhếch mép của chàng, Diana cũng đoán ra tâm trạng bên trong của con người ấy ra sao. Ôi, mình hiểu quá rõ con người ấy, Diana thầm nghĩ, nhưng đồng thời mình lại không hiểu gì hết về con người anh ta.
Diana đoán Jean đã thuật lại thế nào với Ian về tất cả câu chuyện kia, việc cô ta đến rủ nàng lên xuồng rồi đưa nàng đi trốn. Liệu Ian có giận dữ với cô ta không, hay chàng tán thành với hành động của cô ta, bởi hành động của cô ta là một cách ngỏ tình yêu với Ian.
Đột nhiên Diana thấy cơn uất hận tràn lên khi nàng nhớ lại câu nói độc ác của Jean lúc chia tay với nàng trên bến. Nàng đã không đối đáp lại câu nói và thái độ thù địch kia. Ý nghĩ rằng mình vẫn còn nợ ơn một cô gái độc ác như thế làm Diana thấy uất lên đến tận cổ.
Nàng thầm nghĩ, thà tiếp tục làm tù nhân của Ian còn hơn phải chịu ơn một kẻ như Jean. Dù sao thì bây giờ cũng đã quá muộn. Sự việc diễn rồi không thể gỡ lại. Và lúc này, chắc hẳn Jean đang hưởng niềm vui sướng trong tay của Ian.
Ý nghĩ đó làm Diana khó chịu. Mặc dù Ian có rất nhiều điều làm nàng ghét, nhưng phải nhận rằng chàng không đáng phải thành nạn nhân những mưu mô xấu xa của một đứa con gái quê mùa, thô lậu “và kệch cỡm. Tất nhiên so với các cô gái trên đảo, Jean là đứa hấp dẫn nhất, với làn tóc đỏ như lửa và với tình yêu điên cuồng rồ dại, thèm khát một cử chỉ dù nhỏ của Ian.
Nhưng tại sao mình lại nhớ lại tất cả những chuyện đó? Để làm gì, Diana tự hỏi. Nàng vùng đứng dậy, gạt mọi kỷ niệm và ý nghĩ kia ra khỏi đầu óc, với mũ tiên đội lên đầu. Chưa vừa lòng với nhan sắc của mình, Diana thoa một ít phấn hồng lên gò má xanh lợt và tô thêm chút son lên môi, nhưng nàng vẫn chưa thấy hài lòng.
Kim cương và ngọc trên mũ cũng như đeo ở tai, ở cổ át mất màu má đã đành mà còn át cả ánh mắt long lanh của nàng. Diana “buồn rầu nhún vai nhìn vào gương rồi chán nản bỏ đi, xuống thang gác.
“Chuyện đó có gì quan trọng đâu? Nàng tự nhủ. Mà tất cả những thứ này có gì quan trọng? Ôi lạy chúa! Con làm sao thế này? Có thứ gì đó làm con chán nán đến thế này?”
Diana bước xuống thang gác, dàn nhạc lập tức ngừng chơi và các cặp khiêu vũ buông nhau, chạy ùa đến đón nàng. Họ nói những câu đùa vui, nhưng Diana chỉ gượng cười bình thản đáp lại.
Rosemary đang rất cáu. Huân tước Leadhold suốt từ tối đến giờ chỉ bám theo một phụ nữ cải trang thành nhân vật Colombine trong “hài kịch dân gian Italia. Không ai biết cô ta thật sự là ai, nhưng cô ta có cặp giò tuyệt đẹp và đôi lúm đồng tiền trên mặt hết sức duyên dáng mỗi khi cô ta cười.
Bổn phận chủ nhân lúc này đã nhẹ đôi chút, Violet bèn đi thăm Johnnie và thấy anh ta say khướt nên rất khó chịu. Trong khi đó Antonine de Selincote thì vừa tranh bạn gái của một ông khách, thế là gây ra một cuộc cãi cọ ầm ĩ, xem chừng rất có thể dẫn đến đánh nhau thật sự.
Nhìn chung, mọi người đâu có vui. Người ta thấy nhiều người đàn ông Mỹ tháp tùng những bà quý tộc sa sút, tàn tạ, những phóng viên nhà báo sẵn sàng viết những câu ca “tụng buổi dạ tiệc đêm nay. Trong số những khách đến dự có rất nhiều cô gái đẹp, thuộc loại gái đặc biệt chuyên lọt vào mọi nơi tụ tập người giàu có để tìm cách “ra mắt”. Tất cả các nơi nghỉ mát quan trọng và nổi tiếng: Saint Moritz và Riviera, những bãi biển quan trọng trên đất Pháp, các cuộc thi thể thao mùa đông và mùa hè đều là nơi họ tìm đến. Người ta tiếp nhận họ mà không cần hỏi han gì. Họ trở thành “mệnh phụ tháp tùng” trong các dạ hội ra mắt của các thiếu nữ thượng lưu đến tuổi kén chồng, họ trở thành những “mẹ đỡ đầu” cho những đứa trẻ mới sinh của những cặp vợ chồng triệu phú. Đôi khi họ cũng kết hôn, nhưng chỉ nhất thời, chẳng bao lâu họ biến mất.
“Loại phụ nữ này cần “việc làm ăn”, thứ việc thuận tiện, dễ dàng và không câu thúc họ, để mặc họ tha hồ lui tơi các nơi họ thích.
Trong số phụ nữ có mặt trong đêm dạ hội này, có Wileen, làm ở một cửa hàng bán hoa tươi, Mavis làm cho một viện thẩm mỹ nổi tiếng, Gladys là người mẫu thời trang, Molly là một trong những trợ lý thương mại của trung tâm thương mại Cochram… Họ đều duyên dáng, sang trọng, yêu kiều, vừa lòng cả đàn ông lẫn đàn bà. Họ sẵn sàng ban cho mọi người cả nhan sắc, duyên dáng của họ miễn là người ta “chi” cho họ. Chỉ cần có tiền là muốn cho họ đóng vai gì cũng được. Nhấc máy điện thoại “gọi là họ đến ngay.
Loại phụ nữ “xã hội” này hiện đang biến dần, thay vào đó là những cô gái “ước mơ làm nghệ sĩ”. Tuy chưa có tác phẩm hay vai nào trong điện ảnh hay sân khấu, nhưng họ đã được gọi là “ngôi sao” và trong những dạ hội kiểu này, vây quanh họ là cả một đám “vệ tinh”. Chẳng hạn cô gái diễm lệ xách ví da kia chính là tiểu thư Daphne, mới tập sự làm diễn viên múa sân khấu năm ngoái. Cô gái tóc vàng duyên dáng có nụ cười hút hồn kia tiểu thư Maureen, lớn hơn Daphne hai tuổi và là người thừa kế của một gia đình giàu sụ. Cô Sybil là vị hôn thê của chàng huân tước trẻ tuổi M… v.v…”
“Mọi người đều ngưỡng mộ “ngôi sao”, sung sướng được chiêm ngưỡng nụ cười và cử chỉ duyên dáng của nàng. Mọi người đều khao khát được chụp ảnh chung với nàng và nàng có một đại diện quảng cáo chăm lo để nàng được nổi tiếng, luôn xuất hiện trên báo chí.
“Ngôi sao” sinh ra trong những túp lều siêu vẹo trong xóm dân nghèo của thành phố Chicago, sau đó tiếng tăm được lan truyền sang Anh quốc, chủ yếu nhờ thân hình “gợi tình” của nàng trên sân khấu. Chính “ngôi sao” tung ra mốt để chân trần và cặp vú đồ sộ. Về mặt này các báo chí chưa nhất trí. Một số tờ báo đánh giá nàng là “diễn viên bẩm sinh”, số khác cọi nàng chỉ là những gái nhảy ở quán rượu.
“Một giám mục đã ban phước cho “ngôi sao” ngay trước bàn thờ Chúa. Nàng là thứ được “chế tạo” ra. Nhà hát nơi nàng biểu diễn đêm nào cũng đông kín những đàn ông hâm mộ nàng, đánh nhau để tranh chân lọt vào phòng hóa trang của nàng. Xã hội bắt trước kiểu chân và kiểu thân hình của nàng. Hội hè nào cũng mời nàng. Hễ vắng nàng là mọi tiệc tùng, dạ hội đều giảm giá trị.
Nếu nàng có nhân tình thì chuyện đó được giữ hết sức bí mật.
Lớp người có tuổi nhìn nàng và thầm nghĩ, mới cách đây vài chục năm, loại “gái” nghệ sĩ như nàng bị xã hội coi là “con hát” và khinh rẻ. Nhưng họ im lặng, chỉ cay đắng nhìn con gái họ vây quanh “ngôi sao” và loại gái tương tự như “ngôi sao”.
Diana không thuộc loại phụ nữ ngưỡng mộ thứ sản phẩm của thời đại mới đó, nhưng tất nhiên nàng biết “ngôi sao”. Lúc này “ngôi sao” niềm nở chào nàng, đưa hai cánh tay âu yếm ôm nàng rồi đặt cặp môi kiều diễm lần lượt lên từng má Diana.
- Ôi, Diana diễm lệ!- “ngôi sao” kêu lên bằng thứ giọng hơi khàn. – Tôi vô cùng sung sướng thấy bạn hạnh phúc. Bao nhiêu chuyện chúng ta có thể nói với nhau, đúng không bạn? Chiều mai mời bạn đến tôi nhé. Tôi tổ chức một bữa tiệc rượu thân mật tại nhà “vào sáu giờ. Tôi ở biệt thự Lorengio. Ôi, trông bạn hôm nay đẹp quá. Đúng là một nữ hoàng, một nàng tiên Tuyết. Cái mũ miện này mới lộng lẫy làm sao. Những viên kim cương.
- Đấy là kim cương của bà Violet, - Diana giải thích. Đúng lúc đó Ronald chạy đến:
- Em vừa đi đâu thế? – Anh ta kêu lên. – Anh tìm em khắp nơi mà không thấy.
- Em lên phòng vì hơi mệt, - Diana nói.
- Ôi tội nghiệp quá, em yêu của anh. Em ngồi xuống đây nghỉ đi, anh đi lấy một ly sâm banh cho em. Lúc nãy anh đem một ly đến “nhưng em không còn ngoài vườn, đâm anh lại phải uống thay. Bây giờ em dùng một ly là sẽ dễ chịu ngay.
Ronald dìu nàng đến ngồi ghế đi văng rồi chạy vụt đi.
Diana ngồi tựa lưng một lát rồi lơ đãng nhấc những báo chí đặt sẵn trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Nàng rất ngạc nhiên thấy một tờ Scotsman- Người Scotland, là thứ nàng không thể ngờ lại có ở nơi này. Nhưng nàng chợt hiểu ngay nguyên do, khi nàng lật trang ruột có in tấm ảnh của Violet cùng mấy dòng chữ thông báo: “phu nhân Violet Longden đã thuê trong suốt tháng chín trọn một khu rừng tuyệt đẹp trong quận Inverness”.
Diana chợt nhớ, nàng có nghe nói ông chồng Violet sắp đến thăm vợ vài ngày, chắc hẳn bà ta thuê khu rừng kia để chiều chồng, nhằm moi thêm của ông ta một khoản tiền lớn. Chứ còn bản thân bà ta và Johnnie thì có biết săn bắn là gì đâu mà thuê rừng?
Diana tiếp tục lật từng trang và đột nhiên bức ảnh làm nàng đứng tim. Chính là quang cảnh đảo Ronsa. Nàng làm sao quên được lâu đài cổ kính với những ngọn đồi. Nàng nhận ra cả cửa sổ gian phòng ngủ của nàng trong lâu đài, rồi khoảng vườn nàng đã bao lần thơ thẩn dạo chơi, chưa kể đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Nàng đọc dòng chữ dưới tấm ảnh:
Lâu đài Ronsa thuộc loại lâu đài cổ kính nhất Anh Quốc, thuộc quyền sở hữu của Ngài Ian Carstairs. Chính Ngài vừa qua đã cứu sống một nạn nhân trong vụ xuồng máy bị đắm. Hành động cao thượng của Ngài chúng tôi sẽ xin tường thuật trực tiếp dưới đây.
Diana nhìn xuống dưới là một bài tường thuật:
MỘT SỰ KIỆN BI THẢM MAY MẮN ĐÃ KHÔNG XẢY RA TẠI CÁC ĐẢO PHÍA TÂY:
Tiểu thư Jean Ross, con gái một gia đình nông dân trên đảo Ronsa, đang lái xuồng máy thì bị trận bão lớn hoành hành trong vùng các đảo phía Tây lật nhào, ngày 10 tháng 8 vừa qua. Gió mạnh cộng với thủy triều dâng trái chiều nhau đã nhấn chìm chiếc xuồng và chắc chắn tiểu thư Jean Ross đã thiệt mạng nếu như không có sự can đảm tuyệt vời của Ngài huân tước Ian Carstairs, chủ nhân tòa lâu đài Ronsa. Ngài huân tước đã bất chấp sóng to gió lớn, bơi đến và kéo được tiểu thư Jean Ross lên mặt nước, giữ tiểu thư trên đó cho đến khi thấy tàu cấp cứu của cảnh sát bờ biển đến cứu họ.
Trong lúc chúng tôi lên khuôn số báo này, các bác sĩ đang chăm sóc những thương tích của Ngài Ian Carstairs. Còn tiểu thư Jean Ross thì hoàn toàn vô sự …
Tiếp đó, bài báo còn miêu tả hòn đảo, các chiến công của dòng họ quý tộc lâu đời Carstairs. Nhưng Diana không đọc tiếp. Toàn thân nàng run rẩy và nàng buông tay, để tờ báo rơi xuống sàn. Đến lúc này, Diana chợt hiểu rằng nàng yêu Ian.