← Quay lại trang sách

Chương 18

Đoàn tàu xanh đã rời khỏi bờ bến, bắt đầu lao vun vút. Trong căn phòng trên tàu màu da cam, Diana chống tay lên nệm giường bọc nhung màu ghi, nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài.

Cuộc ra đi hấp tấp của Diana chỉ để lại trí óc nàng ấn tượng về những cuộc trò chuyện nhạt nhẽo, những khuôn mặt sửng sốt và phản đối cùng những lời can ngăn, tất cả chìm trong tiếng ồn ào và nhốn nháo của đêm dạ hội.

Trong số những hình ảnh ấy, hình ảnh đậm nhất là của Ronald, mặt mũi nhănn nhó, van vỉ, Diana cũng xúc động nhưng chí nàng đã quyết: nàng từ chối cuộc hôn nhân của anh ta.

Ngay khi đọc được tin Ian bị thương, Diana đã hiểu rằng nàng phải về Anh quốc ngay. Sự phát hiện mình yêu Ian làm nàng kinh ngạc và nàng không còn suy nghĩ được gì nữa ngoài việc đến ngay với chàng. Phải gạt Ronald ra, còn những người khác muốn nghĩ thế nào về nàng không quan trọng. Bây giờ nàng chỉ còn một mối lo lắng duy nhất, đó là bệnh tình của Ian.

Mọi người đều năn nỉ Diana hãy suy nghĩ lại và đừng quyết định hấp tấp như vậy. Riêng Violet, bà ta nói với nàng bằng giọng gay gắt hơn nhiều. Không phải là vì bà ta quan tâm đến hạnh phúc của Ronald, ngược lại là đằng khác, nhưng bà ta lo giới nghỉ mát trên bãi biển Riviera sẽ nghĩ gì về bà. Và bà ta sẽ phải bỏ ra bao nhiêu công sức thanh minh với họ, là bà ta hoàn toàn không có lỗi trong chuyện Diana từ hôn với Ronald và đột ngột đòi về Anh quốc.

- Sao cô độc ác đến như vậy, Diana? – Violet đã giận dữ kêu lên với nàng như vậy- Tôi biết tính ích kỷ của cô xưa nay, nhưng ích kỉ đến mức này thì không được. Cái gì cũng phải có giới hạn chứ. Cô sẽ làm người ta hiểu lầm tôi. Tôi biết giải thích với họ như thế nào đây? Chưa kể Ronald có làm gì cô đâu mà cô nỡ đối xử tàn tệ với anh ta như vậy? Vừa nhận lời cầu hôn với anh ta cô đã từ hôn!

- Đúng thế, Ronald không làm gì tôi cả. Chỉ có điều Ronald vẫn y nguyên là anh ấy như trước kia, còn tôi đã thay đổi.

- Nhưng tại sao? Tại sao cô có thể thay đổi chỉ trong vài tiếng đồng hồ? Thật phi lý, cô Diana ạ. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô chuyện này. Không bao giờ! Vụ do cô gây ra sẽ làm nảy sinh không biết bao nhiều lời đàm tiếu, bao nhiêu kẻ sẽ bịa đặt ra đủ thứ chuyện để làm hại tôi, làm hại tất cả chúng ta.

- Biết làm sao được? Có chăng chỉ là thêm một số đàm tiếu nữa vào vô vàn đàm tiếu đã có trước đây mà thôi.- Diana bình thản đáp, và tiếp tục sửa soạn hành lý.

Nàng đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ có việc lên đường thì Violet chạy sang. Bà ta vẫn còn mặc bộ đồ ngủ chưa kịp thay. Vì mới ở giường ra cặp mắt bà ta vẫn còn ngái ngủ. Đêm dạ hội kéo dài tới lúc trời rạng sáng cho nên bà ta chưa ngủ được là bao.

- Diana, ít nhất cô cũng phải giải thích cho tôi hiểu, cái gì đã khiến cô quyết định bỏ về Anh chứ?- Violet nói cố tự kiềm chế để khỏi văng những lời quát tháo. – Tại sao? Tại sao cô đột ngột về như vậy? Tôi van cô ở lại. Tôi cam đoan sẽ cai quản Ronald để anh ta không dằn vặt cô. Nhưng ít nhất thì cô cũng nán lại vài ngày để ta bàn tính xem đầu đuôi thế nào đã.

- Tôi đã nói hết những gì tôi cần nói. – Diana đáp. – Tôi đã cắt đứt với Ronald thì tất nhiên tôi không thể tiếp tục ở cùng nhà với anh ấy thêm được.

- Không. Còn thứ gì đó mà cô chưa nói ra, - Violet khẽ quát. – Cô giấu tôi làm sao được? Tôi đã biết cô từ bao năm nay. Vậy là thứ gì?

Violet vừa ra khỏi phòng thì Ronald vào. Anh ta tranh cãi với Diana khá dài và anh ta hi vọng Violet sẽ thuyết phục được nàng ở lại. Nhưng bây giờ thấy Violet không thành công anh ta vào lần nữa:

- Nói cho tôi biết đi, Diana, tôi đã có lỗi gì vậy?

- Anh không có lỗi gì hết. Tôi đã nói và cứ nhắc đi nhắc lại mãi một điều ấy, tôi mệt quá rồi. Tôi đã nói với anh, với bà Violet, với chị Rosemary, tôi đã nói với khắp mọi người rồi là anh không có lỗi gì trong chuyện này. Bây giờ tôi đề nghị anh đừng nói thêm nữa.

Tuy nhiên, bây giờ ngồi trên tàu, Diana tự trách mình. Nàng thương hại Ronald, nhưng quả thật, trong đáy lòng, chưa bao giờ nàng yêu anh ta và muốn lấy anh ta. Nàng nhận lời chỉ là trong một khoảnh khắc do cần có một người để dựa dẫm, do cảm giác quá mệt mỏi nhất thời mà thôi.

Còn Ian? Nghĩ đến chàng, trái tim Diana đập rộn rã. Liệu chàng có sao không?... Đã đỡ chút nào chưa? Bài báo kia đã in một tuần. Đến nay chắc hẳn bệnh tình Ian không còn nghiêm trọng lắm nữa.

Diana là người có lỗi, chính do nàng, và bây giờ nàng tự xỉ vả mình. Nàng biết những luồng nước khủng khiếp trên biển và biết lúc nàng rời đảo, trận bão đang bùng lên hung hãn chừng nào. Tại sao nàng nhận lời bỏ đi cùng với cô gái kia? Nàng đã phải trả giá vụ trốn chạy ấy, bây giờ nàng mới hiểu rằng nàng yêu Ian. Vậy mà nàng đã tách mình ra khỏi chàng. Chính nàng đã đẩy cô gái kia vào tình thế nguy hiểm.

Tất cả những gì nàng đụng đến đều là sự không may. Tất cả! Và đặc biệt là những gì liên quan đến Ian: Thoạt đầu là Jack, rồi đến con Starlight và cuối cùng là Jean, may mà Ian cứu được cô ta.

Bây giờ thì nàng đã hiểu tại sao nàng căm ghét Jean ngay từ phút đầu gặp mặt. Nàng ghen với cô ta, ghen với Ian. Chắc hẳn nàng đã yêu chàng từ rất lâu, nhưng thói kiêu ngạo ngu xuẩn của nàng đã làm nàng mờ mắt không còn thấy gì hết.

Nàng nghĩ đến Ian, thấy chàng khỏe mạnh, đầy nam tính, và nàng mường tượng ra cảnh chàng nằm trên giường bệnh, đầy thương tích. Nàng tự hỏi: “Lúc này ai ở bên chàng?”. Phải chăng Jean đã bình phục và bây giờ đang săn sóc Ian? Ôi, vậy là cô ta có dịp để bộc lộ tình cảm và biết đâu Ian đã chấp nhận tình cảm đó?

Diana đau đớn nghĩ rằng, Ian đã thôi không yêu nàng ngay từ cái đêm nàng khinh bỉ khước từ lời cầu hôn của chàng.

Ian khao khát mình, đúng thế. Nhưng chàng đã xử sự với nàng như với một đứa con gái dễ dàng. Trong tình yêu của chàng không có chút nào sự dịu dàng. Và trong lúc thể hiện tình yêu, nàng không thấy Ian có cử chỉ nào, lời lẽ nào thực sự đáng giá, những cử chỉ và lời nói đối với người đàn bà là quan trọng hơn hết.

Những câu nói phũ phàng của Ian vẫn văng vẳng bên tai nàng: “Tôi sẽ không bao giờ lấy cô”, rồi còn tàn nhẫn hơn nữa: “Tại sao tôi lại làm chuyện ấy nhỉ?”

Tại sao trong lần gặp gỡ đầu tiên với Ian nàng lại mù quáng đến thế? Tại sao nàng lại không hiểu được Ian chính là người đàn ông nàng chờ đợi từ bao lâu rồi? Không có gì là lạ những người đàn ông khác than phiền nàng quá lạnh lùng và xa cách. Bên cạnh Ian họ không đáng được gọi là đàn ông. Vậy mà khi gặp được Ian và chàng yêu nàng, nàng lại không hiểu ra.

Bây giờ thì bao nhiêu ân hận đều là vô ích.Những gì xảy ra rồi còn gỡ lại sao được nữa. Nàng nhìn thấy được bản chất của minh: quá được nuông chiều đâm ra hư đốn, ích kỷ tàn nhẫn, chỉ biết nhận mà không biết cho để đáp lại sự nhận đó. Và với loiaj người như Ian nàng biết rõ họ ao ước một loại phụ nữ như thế nào.

Diana chưa quên, ngày mới đến Ronsa, nàng đã được Ian dẫn đi tham quan xung quanh lâu đài. Nàng đã lầm lũi, cau có đi theo chàng không hề tỏ ra biết ơn, im thin thít, không chịu hé răng nói một lời. Nhưng Ian giả vờ như không nhìn thấy thái độ lạnh nhạt ấy, mà vẫn giới thiệu với nàng mọi thứ. Ian tự hào về tòa lâu đài của mình mà không tiếc lời ca ngợi nó. Cuộc viếng thăm kết thúc lúc Ian dẫn nàng vào những căn phòng của chính chàng: giản dị, không thứ đồ đạc nào sang trọng. Đấy là khung cảnh đơn giản, mộc mạc của con người quen sống ngoài thiên nhiên.

Các bức tường đều lát gỗ, nhưng trong một căn phòng nàng thấy một bức họa lớn, chân dung một phụ nữ rất đẹp. Do bàn tay một họa sỹ tài năng, người trong tranh giống như đang sống. Cặp mắt nhìn vào căn phòng và cái miệng hé mở như sắp sửa thốt lên tiếng nói. Khuôn mặt rất đẹp, không chỉ nét đẹp bên ngoài mà cả tinh thần chứa đựng bên trong: sự thông minh, lòng nhân từ, sự chân thật. Diana ngắm rất lâu bức họa, rồi lòng hiếu kỳ đã thắng tâm trạng cáu kỉnh, nàng hỏi:

- Ai thế?

Và Ian trả lời:

- Mẹ tôi.

Lúc đó nàng chợt nhớ hôm ở London, Ian có kể với nàng về thời thơ ấu của chàng. Và Ian nói rằng chàng mất mẹ từ khi còn nhỏ. Sự mất mát đó đã in dấu ấn vào toàn bộ cuộc đời chàng, và chàng không bao giờ quên được mẹ.

Trong phòng Ian, không có thêm một bức họa, bức ảnh nào. Trong cuộc đời Ian, không một phụ nữ nào có được vị trí ngang với mẹ chàng. Vậy mà Diana, nàng đã có diễm phúc là được chàng ban cho tình cảm yêu quý, thứ giá trị nhất mà chàng có thể dâng hiến cho một phụ nữ. Nàng biết Ian chưa hề yêu ai trước nàng và việc cầu hôn với nàng chính là chứng tỏ trong mắt chàng, nàng xứng đáng được chiếm vị trí ngang với mẹ chàng trong tim chàng, vị trí mà chàng giữ suốt đời.

Bây giờ nghĩ lại, Diana chua chát nhận thấy rằng lúc Ian nói “mẹ tôi” xong, chàng vội vã kéo nàng ra ngoài, dường như chàng không nỡ nói với mẹ rằng chàng đem lòng yêu một cô gái chàng khinh bỉ.

Nhưng tại sao Ian lại cầu hôn với nàng? Chàng đâu phải loại đàn ông si mê một khuôn mặt đẹp? Ian đã tin nàng và nghĩ rằng nếu chàng ngỏ lời, nàng sẽ đáp lại đúng như người đàn bà chàng ngưỡng vọng. Đến khi nàng hiện ra nguyên hình, tình yêu của Ian tan biến, chỉ để lại sự khao khát thân thể nàng.

Trong lúc đoàn tàu lao vun vút qua đồng ruộng, núi đồi, làng mạc của nước Pháp, Diana suy nghĩ triền miên và hiểu rằng nàng sắp phải đương đầu với bao nỗi cay đắng của cuộc đời. Nàng đã phá hủy một dịp may hiếm có và sau này rất khó có thể gặp một dịp may nào khác.

Đột nhiên, một ý nghĩ liều lĩnh lóe lên trong óc nàng. Nếu bây giờ Ian không yêu nàng thì nàng vẫn có thể tiếp tục sống chung với chàng. Chàng không yêu nhưng vẫn khao khát thân xác nàng. Niềm hi vọng lóe lên trong óc, Diana nhớ lại những đêm đáng ghét ở Ronsa. “Đáng ghét” Diana cười cay đắng, “Lạy chúa! Hãy ban cho con một cơ hội để con được hưởng thêm những đêm đáng ghét ấy”.

Bây giờ thì nàng biết rằng những buồn bực, chán chường, cáu kỉnh của nàng trong những ngày sau khi rời đảo Ronsa thật ra là do nhu cầu trong đáy lòng của nàng cần có Ian. Nàng muốn có Ian bên cạnh. Nàng yêu Ian và mỗi lúc xa chàng, nàng cảm thấy cô đơn và cuộc sống trở nên vô nghĩa. Ôi, nàng ao ước lại được nép mình trong vòng tay của Ian, lại được chàng ôm ghì nàng vào ngực chàng. Nàng sẽ lại làm cho chàng yêu mình. Nàng quyết định sẽ cố khôi phục hình ảnh lý tưởng về nàng mà ngày trước chàng đã có, nhưng bị chính nàng phá đi.

Diana hi vọng nàng sẽ thành công. Chỉ cần nàng quay về với chàng, nàng sẽ chứng tỏ cho chàng thấy nàng là loại người khác chứ không phải là loại người như chàng hiểu. Càng nhớ lại thái độ đáng ghét- cử chỉ cũng như lời nói của mình, Diana càng thấy đau khổ.

Nghĩ lại thời gian qua, Diana thấy mình quá vô lý, quá hư đốn, không một chút rộng lượng. Bây giờ nàng đã yêu thì nàng thấy từ trước đến nay nàng đã làm khổ biết bao nhiêu người. Jack là một thí dụ. Nàng đã làm khổ Jack. Anh ta hiểu mình và bây giờ nàng mới hiểu được Jack.

Lúc đến ga Victoria, mặt mũi Diana bơ phờ vì mất ngủ. Về đến nhà trên quảng trường Grosvenor, nàng thấy mình bị đón tiếp lạnh lùng. Bà vú Ellen ốm nặng. Các gia nhân thì thấy khó chịu vì mùa hè năm nay họ không được thoải mái nghỉ ngơi mà luôn phải đón “cô chủ” và phục dịch nàng. Lần trước và bây giờ nữa.

Người ta không chuẩn bị đón Diana cho nên nàng về đến nhà không có cái gì để ăn. Nhưng Diana không quan tâm chuyện đó. Chị hầu phòng tháo gỡ hành lý của nàng rất nhanh, lấy ra những bộ pi-gia-ma sặc sỡ may cắt rất đẹp và những tấm áo liền váy vải mỏng để nàng dùng ngoài bãi biển miền Nam nước Pháp. Sau đó chị ta thay vào va ly cô chủ những áo quần ấm áp. Hai giờ sau khi đến London nàng đã lên đường đi về hướng Bắc.

Diana biết xử sự của nàng là không bình thường. Nhưng toàn bộ mối quan hệ giữa nàng và Ian cũng có “bình thường” đâu? Nếu bây giờ nàng có thể dẹp đi niềm kiêu hãnh vô lý trước đây và sự tìm đến với chàng- thậm chí nàng sẵn sàng lê đầu gối nếu cần- thì chắc chắn Ian sẽ thu nhận nàng.

Diana không mong mỏi gì hết. Nàng chỉ mong quay lại lâu đài Ronsa với tư cách nhân tình của Ian. Rồi thời gian và sự tận tụy của nàng sẽ chuyển biến Ian và đem lại hạnh phúc mà nàng ao ước.

Thêm vào tất cả những ý nghĩ hối hận và dằn vặt ấy là nỗi lo lắng cho sức khỏe Ian. Nàng mua tất cả những báo xuất bản ở Scotland, nhưng không thấy gì trong đó liên quan đến chàng. Vậy là tin tức duy nhất về Ian chỉ có trong tờ báo Scotsman hôm trước.

Diana cũng không đánh điện báo trước việc nàng đến đó, sợ điện lại rơi vào tay người khác. Và nàng còn sợ Ian sẽ từ chối tiếp nàng.

Nàng nằm trên giường trên toa tàu và vì nghĩ đến Ian mà không sao ngủ được. Vậy là mình hiểu tại sao mọi người ngưỡng mộ Ian đến vậy. Ian đi đến đâu cũng được người ta yêu mến quý trọng. Vậy mà nàng lại căm ghét Ian và thành kẻ thù của chàng! Sao có thể như thế được? Lòng kiêu hãnh! Đúng vậy, chỉ có lòng kiêu hãnh mù quáng đã ngăn trở nàng thấy ngay được giá trị của Ian.

Lòng kiêu hãnh phi lý kia đã đẩy nàng đến chỗ tính kế trả thù mối hận mà nàng vu cho là chàng đã sỉ nhục nàng.

Tình yêu! Người ta bảo tình yêu là mù quáng. Phải chăng chính tình yêu đã làm nàng mù quáng đến như vậy? như thế có nghĩa là nàng đã yêu Ian ngay từ giây phút đầu tiên. Nàng đã sung sướng được đi bên chàng, sung sướng được chàng hôn cái hôn đầu tiên, vậy mà đến khi chàng ngỏ lời cầu hôn thì tiếng nói từ đâu đến đã xui nàng làm nhục chàng.

- Ian! Ian!- Diana thét lên trong bóng đêm.

Ôi giá như nàng có thể xóa bỏ được quá khứ, bắt đầu lại cách sống, bắt đầu từ lúc Ian quỳ xuống cầu xin tình yêu của nàng.

Nhưng tiếng thét của Diana chìm vào tiếng bánh sắt lăn trên đường ray, đang đem nàng đến một tương lai mà nàng lo lắng chờ đợi.