Chương 25
Năm ngày tiếp theo là năm ngày cực hình đối với Diana.
Lúc nào cũng ý thức thấy từng cử chỉ, từng lời nói của Ian, vậy mà nàng buộc phải xử sự trước mặt chàng và trước mặt mọi người như thể nàng hoàn toàn bình thản trong lòng.
Diana có cảm tưởng nàng đến phải nhượng bộ, phải nói lên với Ian cũng như với tất cả mọi người là nàng yêu chàng và không có chàng cuộc sống của nàng hoàn toàn vô nghĩa. Diana rất lạ thấy mọi người không hề nghi ngờ về tấn kịch nàng đang phải trải nghiệm, thậm chí cha nàng chũng chỉ cho rằng con gái buồn vì khung cảnh nơi đây.
Ban ngày, Diana cùng các bà ra xem nam giới tiến hành săn bắn, còn tạm được, nhưng các buổi tối quả là khủng khiếp.
Nàng phải ngồi như trên đống lửa qua cả một bữa ăn tối kéo dài và nhàm chán bên cạnh phu nhân quận công, nhìn bà đan lát hoặc nghe bà kể chuyện vặt vãnh.
Một buổi tối Diana táo bạo hỏi phu nhân quận công về cha của Ian.
- Đại tá sinh thời là một người đàn ông rất đáng mến. – bà quận công nói. – Tính ích kỷ, tất nhiên thôi, bởi đàn ông đều ích kỷ hết, nhưng ông ta rất hòa nhã, rộng lượng. Và về tài săn bắn thì ông đại tá quả là một thiện xạ.
- Bác Guy cháu luôn bảo, ông đại tá Carstairs là một trong những người bắn giỏi nhất nước Anh. Còn bà đại tá, bác có biết không ạ?
- Biết chứ. Bà ấy là một trong mấy bà bạn thân nhất của bác. Bác còn nhớ cả cái ngày phu nhân Edith Stanfocth giới thiệu con gái trong một buổi chiêu đãi của triều đình năm 1896. Alice lúc đó đẹp mê hồn và đánh bạt mọi cô gái quý tộc khác đến tuổi và cũng được giới thiệu trong buổi thiết đãi đó. Bây giờ bác vẫn còn nhớ hình dáng phu nhân đại tá hồi trẻ, trong tấm áo dại bằng xa tanh trắng muốt, tất nhiên rồi, và cài trên ngực một cành hoa tím.
Bác còn nhớ huân tước Darwell mê mẩn Alice nhưng không được cô ta đáp lại. Rồi Alice gặp George Carstairs, cha của Ian bây giờ. Đó là tình yêu sét đánh và Alice thành vợ của George. Cháu chưa biết đấy, tính nết George không dễ dàng gì. Nhưng họ sống với nhau cực kỳ hạnh phúc. Được tám năm thì Alice qua đời do mắc một bệnh ngày ấy coi là bệnh hiểm nghèo vì chưa có thuốc đặc hiệu như ngày nay, đó là bệnh viêm màng phổi. Lúc đó họ đang ở Roma và khi nghe tin con gái bị bệnh nặng, bà Edith vội sang nhưng không kịp.
Ôi, Alice! Mọi người đều mến bà ta. Một phụ nữ không chỉ tuyệt đẹp mà còn rất tốt. Bà ta hạnh phúc và mong muốn mọi người đều hạnh phúc như bà ta.
Nói đến đây phu nhân quận công thở dài nói tiếp:
- Con gái thời nay lấy chồng muộn. Như cháu chẳng hạn, Diana hình như cháu hai mươi nhăm tuổi rồi đúng không? Bác còn nhớ ngày mẹ cháu sinh cháu. Đó là mùa thu và thằng Gee nhà bác đang bị ho gà, khiến mọi kế hoạch săn bắn đều bị cản trở, bác trai rất bực nhưng làm thế nào được…
À, bác đang nói đến chuyện gì nhỉ? Phải rồi, bác định nói là cháu phải nghĩ đến chuyện lấy chồng thôi. Hiện cháu đang vui chơi, cuộc sống của cháu đang lý thú, nhưng cái gì rồi cũng đến ngày phải chấm dứt. Cháu đã có ý định gì chưa đấy?
- Cháu thấy chuyện đó khó quá bác ạ. – Diana nói. – Cháu muốn một cuộc hôn nhân vì tình yêu.
- Ai chẳng muốn thế, - phu nhân quận công nói. – Nhưng cho đến nay bác vẫn cho rằng thà lấy chồng không có tình yêu còn hơn không lấy chồng.
- ồ, không. Thưa bác, cháu không nghĩ thế.
Phu nhân quận công mỉm cười nói:
- Mọi cuộc hôn nhân, sớm hay muộn đều phải qua giai đoạn ấy. Lòng say mê dần dần giảm đi. Ấy là theo bác nghĩ, mọi cuộc hôn nhân đều có lúc thăng trầm. Thế hệ của bác, hai bên cố gắng điều chỉnh bản thân để thích hợp với nhau. Nhưng thời nay các cháu hơi môt xích mích nhỏ đã đưa nhau ra tòa.
Đêm đó Diana thầm quyết định: “Mình muốn lấy Ian! Mình muốn lấy Ian!”
Nàng mới nhớ cách đây không lâu nàng còn coi nhẹ chuyện lấy chồng và luôn chế giễu những bạn gái là sao vội vã lo kiếm chồng đến thế.
“Đồ đụt”. Diana đã từng chê một bạn gái lấy chồng và cùng chung sống ở nông thôn, xa cách cuộc sống vui tươi nơi thành thị. Bây giờ nghĩ đến cặp vợ chồng này, nàng thấy họ thật khôn ngoan. Họ đã rời bỏ cách sống nông cạn hời hợt ở London để chọn một cách sống gần thiên nhiên lành mạnh và thanh bình hạnh phúc.
Bây giờ đây, Diana vừa muốn kết thúc cho nhanh thời gian ở Towerley vừa đau đớn nghĩ rằng có thể sau những ngày này nàng sẽ không còn dịp nào gặp lại Ian. Chắc chàng chẳng đến London và có thể chắc chắn cũng không tìm gặp nàng. Mà ngoài khả năng đó ra, hẳn không còn khả năng nào khác đưa họ đến gần nhau như thế này nữa.
Diana chua chát thầm nghĩ, đã có thời gian hai người gần gũi nhau, vậy mà bây giờ họ xa cách nhau đến như vậy. Nàng buồn rầu nghĩ, vợ chồng nào sau khi chia tay nhau, gặp lại nhau chắc cũng có cảm giác như bây giờ.
Câu nói của Ian “tình yêu của tôi đối với cô…” vẫn cứ văng vẳng bên tai Diana. Chàng “đã từng” yêu Diana và toàn bộ những ao ước của nàng hiện giờ đã bị chàng đẩy lùi vào quá khứ. Thiếu Ian, thiếu tình yêu của chàng, Diana thấy tương lai của nàng mờ mịt vô cùng. Đêm đêm nàng không ngủ được. Nàng nằm đó, mắt mở to nhìn vào bóng đêm với trái tim rớm máu.
Rồi đến buổi tối cuối cùng của họ ở Towerley. Khách khứa ở lại đây tiến hành cuộc nghỉ cuối tuần rồi ngày mai mỗi người đi một phương.
Bridget Wyman say mê bài bridge, không sao rời được bàn bạc. Các bàn khác dừng cuộc sát phạt và thanh toán xong tiền bạc với nhau, riêng Bridget vẫn mải mê đánh bài, quên cả đêm đã khuya. Phu nhân quận công đã về phòng từ lâu rồi. Diana vẫn chưa về phòng, nàng cảm thấy một mình trong phòng là một cực hình.
Số người còn lại trong phòng khách đã ra ngồi trước lò sưởi nhấm nháp ly rượu cuối cùng và trò chuyện về ngựa, về bệnh tật và về con cái họ. Diana đứng dậy, định về phòng. Hành động của nàng kín đáo ít người để ý thấy. Vả lại số khách, nhất là phụ nữ, có vẻ không có cảm tình với Diana. HỌ cho rằng nàng là cô gái nhạt nhẽo. HỌ không thấy Diana có gì chung với họ.
Diana bước lên cầu thang lớn rồi chuyển sang cầu thang xoáy ốc để lên ngọn tháp của dinh cơ. Đến lúc này nàng chợt nhớ cái phòng ngày nhỏ nàng rất thích. Ngày ấy mỗi lần nàng đến dinh cơ bác quận công, Diana rất thích leo lên cầu thang xoáy ốc này để lên đỉnh ngọn tháp.
Bây giờ nàng tiện chân lên đến căn phòng cao nhất của nó. Từ ngày cố quận công, thân sinh ra ông bác nàng bây giờ qua đời, căn phòng trên đỉnh tháp này bỏ không. Bây giờ trong đó vẫn còn hệ thống kính thiên văn cụ đặt trên một cái giá đỡ đủ cao để cụ có thể đứng thoải mái nhìn vào kính quan sát bầu trời và các tinh tú chuyển dịch. Bốn mặt căn phòng đều lợp kính, trừ góc hướng về phía Bắc. Dưới lần kính là một bức tường chạy vòng quanh cao chừng mét rưỡi, có một cửa sổ. Trên tường treo bản đồ các vì sao trên trời, một số chòm sao vẽ bằng màu còn một số đen trắng.
Diana nhớ lại hồi nhỏ Gee và nàng, một mười hai, một lên mười, đã một lần tranh nhau xem kính thiên văn, đẩy nhau, làm rách một số bản đồ sao. Lần ấy cả hai anh em đều bị bà quản gia phạt bắt nhịn bữa tối và phải đi ngủ sớm. Gee chịu đói, nhưng vú Ellen đã lẻn lên phòng nàng đem cho nàng một ổ bánh ga tô và một ly sữa nóng.
Nhớ đến vú Ellen, Diana lẩm bẩm: “Vú Ellen đáng quý làm sao, vậy mà bây giờ phải nằm trong đất lạnh ngoài nghĩa trang. Cầu chúa ban phước cho linh hồn vú”.
Diana bước vào phòng,mở cánh cửa nhồi bông bước sang ngăn dành cho người quan sát thiên văn. Nàng ngạc nhiên khi thấy bên trong có đèn sáng và nàng hoảng hốt giật mình: Ian đứng trong đó.
Diana lúng túng nói:
- Ôi, tôi xin lỗi, tôi không nghĩ anh đang ở trên này.
Ian mỉm cười chìa chiếc tẩu:
- Đây là nơi duy nhất tôi có thể hút thứ này thoải mái mà không làm phiền ai.
Ian không có vẻ gì là khó chịu và Diana phải tự đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt để dẹp đi cảm giác lúng túng và ý định bỏ chạy cho mau khỏi nơi này.
Hình như Ian đã đổi khác.
Chàng có vẻ chín chắn, điềm đạm hơn. Ian dường như không còn chút ảnh hưởng nào của vụ tai nạn hôm trước và Diana có cảm giác chàng đã để mất đi một phần con người chàng trước kia. Mất đi cái chất dữ dội trong tính cách chàng, chính cái chất dữ dội ấy đã hấp dẫn nàng, cả trong lúc chàng đọc sách hay chàng ngủ.
Hình như Ian không còn sức mạnh cuồng nhiệt chất đàn ông thô bạo ngày trước. Hay đấy chính là hậu quả của tai nạn chàng phải chịu vừa rồi? mà cũng có thể do nàng. Nàng giống như Dalila trong câu chuyện cổ, đã diệt mất cái chất gai góc đó trong con người chàng?
- Hồi nhỏ tôi rất thích lên căn phòng này trên nóc ngọn tháp, - Diana nói. – Cho nên tôi lên thăm xem nó có còn như ngày xưa không, trước khi tôi dời khỏi dinh cơ này.
Diana điềm tĩnh bước vào căn phòng nhỏ, mở một cánh cửa sổ. Trời đêm bên ngoài không đến nỗi tối đen và nàng nhìn thấy trên mặt sông một làn sương mỏng bốc lên, phủ lên cây cối hai bên bờ. Bỗng nàng có cảm tưởng như kia là mặt biển và nàng đang đứng trong một căn phòng ở rất cao nhìn xuống. Nàng buột miệng nói:
- Giống như ở lâu đài Ronsa.
Họ im lặng một lúc lâu. Rồi Ian nhét tẩu vào túi sau khi gõ tàn ra ngoài cửa sổ, chàng hỏi:
- Hôm đó cô đến đấy để làm gì?
Diana ngập ngừng:
- Tôi đọc thấy tin anh bị nạn. Tôi đang nghỉ mát trên bãi biển Xanh miền Nam nước Pháp thì tình cờ đọc thấy trên một tờ báo.
- Nhưng cô đến đấy để làm gì? – chàng gặng hỏi lần nữa.
Diana ngập ngừng. Có nên trả lời hay không? Bởi nếu trả lời thì tức là phải nói thật. Tuy nhiên nàng lại ngại. Nàng nói:
- Chính tôi cũng không biết để làm gì.
Và trong lúc nói nàng vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ian bước đến, nắm lấy một bên vai nàng xoay lại để nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Tôi muốn biết, - chàng nói.
Diana lảng tránh cặp mắt của Ian. Nàng cúi xuống nhìn vào viên ngọc trai cài trên tấm áo trắng của nàng. Nàng không đáp.
- Tại sao cô không trả lời? Cô ngại chăng? Cô cho rằng tai nạn làm tôi thành tàn tật và tôi không thể tìm cô được nữa, hay vì cô thực sự muốn đến với tôi?
Diana không thể trả lời, bởi bây giờ, khi thời cơ ngàn năm có một đến, nàng lại hốt hoảng. Ian không hề nói một câu âu yếm, ngay cả hồi còn ở đảo Ronsa, lúc chàng nhấc bổng nàng lên đưa về phòng, lúc chàng ghì chặt nàng vào người chàng. Vậy thì tại sao nàng có thể nói rằng nàng yêu, rằng nàng yêu chàng tới mức sẵn sàng nhận bất kỳ thứ gì chàng ban cho. Bởi chính vì mục đích đó nàng quay lại đảo Ronsa hôm đó.
Nhưng lúc này, Diana bị dồn đến chân tường. Nàng không thể lảng tránh được nữa. Trong lúc Diana loay hoay trong óc tìm một câu nói nào thích hợp, thì Ian đã nắm cằm và ngửa mặt nàng lên. Bốn mắt nhìn nhau.
- Ôi, Diana! – Đột nhiên, giọng chàng nghe rất lạ, đầy đau xót. – Chẳng lẽ cô không thể trả lời tôi nguyên nhân khiến cô quay lại đảo hay sao? Hay không có nguyên nhân nào hết?
Diana đáp:
- Anh đã đuổi tôi đi! – giọng nàng đầy vẻ thách thức. – Đúng lúc tôi sắp nói nguyên nhân nào khiến tôi quay lại đảo tìm anh thì anh đuổi tôi đi.
- Lúc đó tôi nghĩ, cô đến để tỏ lòng thương hại tôi. Tôi đang đau nặng. Cho dù phải chết, tôi cũng không muốn ai thương hại tôi. Tôi không cần đến lòng thương hại của cô.
Đột nhiên Ian buông cằm Diana rồi quay đi, kiểu quay người mà Diana rất thích và luôn nhớ lại Ian lúc chàng làm cử chỉ đó. Ian nói tiếp:
- Tôi xin lỗi. Đúng là tôi mất trí nên mới gặng hỏi cô như vậy. Thôi được, để khỏi hành hạ cô, ta đừng bao giờ gặp nhau nữa. Mong sẽ không có dịp nào để chúng ta lại gặp nhau. Bởi tôi không thể đóng kịch, tôi không thể giả vờ. Tôi không thể che giấu tình cảm thật của tôi. Tôi yêu cô… Xưa nay lúc nào tôi cũng yêu cô… mà tôi lại có tính xấu là đã thích thứ gì thì không thể không giành cho bằng được.
Diana sung sướng. Vậy là chàng sắp nói ra. Nhưng Ian lại nói:
- Tôi sẽ ra nước ngoài. Tôi sẽ ở đó cho đến khi cô lấy chồng và quên hẳn tôi. Tôi trở lại châu Phi và sẽ cầu chúa cho tôi chóng già để khỏi khao khát tình yêu…
Như nghẹn lại không nói được nữa, Ian quay ra cửa. Đúng lúc chàng sắp sửa bước chân ra ngoài thì Diana thét lên một tiếng:
- Ian!
Ian đứng sững lại. Chàng quay mặt nhìn Diana: Diana nước mắt đầm đìa nhưng rạng rỡ, đang chìa cả hai cán anh tay về phía chàng. Rồi tay vẫn dang rộng như thể nàng bước nhanh về phía chàng, vừa đi vừa hổn hển nói:
- Em yêu anh Ian! Em yêu anh! Chẳng lẽ là anh không thấy em yêu anh hay sao?
Nước mắt chảy ròng ròng xuống hai má nàng, giọng nàng nghẹn lại:
- Em ra đảo Ronsa chính là để tìm anh, để nói với anh rằng em yêu anh, để quỳ dưới chân anh van xin tình yêu của anh, để xin anh chiếm đoạt em, với tư cách nhân tình cũng được, tóm lại anh ban cho em tư cách gì là tùy anh, nhưng em muốn thuộc về anh. Đấy, em yêu anh đến mức như vậy đấy.
Đột nhiên vẻ ác độc trên mặt Ian biến mất. Chàng ôm nàng, ghì chặt nàng như thể muốn làm nàng nghẹt thở.
- Em nhắc lại lần nữa đi! – chàng ra lệnh. – Diana yêu quý, vợ tôi. Em nhắc lại lần nữa những lời nói vừa rồi đi!
Trái tim tràn ngập hạnh phúc, áp má vào má Ian, Diana thì thầm:
- Em yêu anh, Ian!
HẾT