← Quay lại trang sách

Chương 24

Giữa tháng mười một, phu nhân Stanlier nhờ con một việc. Đây là biểu hiện của thái độ tôn trọng con gái mà bà Stanlier bỗng nhiên có từ ngày hai ông bà từ Mỹ về.

Huân tước Stanlier nhận lời mời của Quận công Montderry, anh em họ của huân tước, đến săn bắn tại lãnh địa của Quận công. Phu nhân đáng ra phải đi cùng chồng, nhưng bác sỹ không cho bà rời khỏi London bởi bà đang phải điều trị bằng tia điện bệnh viêm dây thần kinh bà mới mắc phải khi thời tiết chuyển sang đông.

Phu nhân đang điều trị nhưng theo bà giải thích cho con gái thì huân tước cha nàng không chịu đi một mình. Phu nhân khẩn khoản con gái thay chân mình cùng đi với cha.

Phu nhân nói:

- Con yêu quý, mẹ biết vùng rừng núi Towerley chẳng có gì hấp dẫn đối với con. Nhưng bác Guy có lệ mùa thu nào cũng mời một số người thân và bè bạn đến lãnh địa của bác săn bắn. Cha con cũng thích đi, cho nên con chịu khó thay mẹ đi với cha.

Phu nhân rất ngạc nhiên thấy con gái nhận lời ngay. Một tuần lễ sau, hai cha con lên đường, theo sau là cả một tốp gia nhân khuân vác hành lý. Trông thực tức cười vì chuyến đi đâu có dài ngày.

Towerley là một dinh cơ thôn dã thuộc loại dinh cơ cứ mỗi thế hệ lại được xây cất thêm và bây giờ trở thành một dinh thự gồm bốn phong cách nối tiếp nhau. Mặt trước của tòa nhà theo phong cách nữ hoàng Anh, hai dãy nhà hai bên thuộc phong cách thời đại vua Georges, còn dãy nhà bếp thì lại theo phong cách triều đại nữ hoàng Victoria.

Toàn bộ dinh thự được trùm lên bởi một mái tròn rất lớn bằng kính, do cố quận công của dòng họ xây vào năm 1880. Vị quận công này ngày đó rẩt mê khoa thiên văn. Mái tròn nhô lên như nửa quả dưa úp lên toàn bộ khu nhà. Do nhiều lần được xây thêm nên khu vực dinh thự biến thành một mảnh đất đa dạng với các tòa nhà lớn nhỏ và các hạng mục công trình đủ loại, là nơi chơi đùa tuyệt vời của đám trẻ nhỏ. Chúng tha hồ chạy nhảy, tổ chức các trò chơi trốn tìm, đánh trận giả và các trò oái oăm khác chúng tự nghĩ ra. Chúng luồn lách qua những bụi cây rậm rạp, các đường hầm, các lối đi có mái che ngoài vườn, các kiểu cầu thang lên xuống, các phòng ăn theo phong cách barocco, với đủ mọi hình dạng.

Hồi nhỏ Diana thích đến đây nghỉ ngơi chơi đùa, nhưng đã nhiều năm rồi nàng không đến. Quận công, chủ nhân dinh cơ, là một ông già tính nết kỳ cục, từ lâu đã bỏ thú săn gà gô chuyển sang nghiên cứu việc nuôi gà gô đẻ trứng và ấp trứng. Ngoài ra cụ say mê đọc sách về săn bắn.

Cụ bà quận công tham gia mọi sinh hoạt trong vùng, làm những công việc mà các phu nhân quận công khác của nước Anh cho là nhàm chán. Năm này sang năm khác, bà cụ lặp lại những bài diễn văn ấy trong các cuộc họp, các ngày hội từ thiện, các ngày hội Hướng đạo sinh hoặc Cựu chiến binh. Bà cụ rất vui khi nhận hàng trăm bó hoa chúc mừng của hàng trăm cô gái trẻ mặc váy áo bằng muxolin trắng muốt.

Con trai của họ, người sẽ thừa kế dòng họ quý tộc này là hầu tước Wyman. Ông chỉ là nỗi thất vọng của hai ông bà quận công. Thật ra Gee Wyman là con thứ, nhưng chiến tranh đã cướp đi của hai ông bà người con trai trưởng, vốn thông minh và quả cảm. Cậu con thứ này đầu óc hạn hẹp và thân hình cũng như sức lực lại kém cỏi. Do mẹ ép buộc, Gee Wyman đã lấy vợ, con gái một điền chủ trong vùng. Bridget vốn kém học thức, sau khi lấy chồng liền vênh váo, học đòi kiểu sống quý tộc và bây giờ mải mê chơi bài bridge. Bridget Wyman là người đầu tiên Diana nhìn thấy khi hai cha con đến trước tòa nhà đón tiếp của dinh cơ Towerley.

Nàng nói:

- Con không thích người hai cha con ta gặp đầu tiên lại là Bridget.

Huân tước Stanlier nhăn mặt tán thành. Ông rất thích được ngồi chơi một ván bài bridge, nhưng kiểu chơi bài của Bridget vênh váo ra điều một phu nhân quý tộc nhưng hết sức kệch cỡm làm huân tước Stanlier chối mắt. Ông không bao giờ muốn chơi bài khi có Bridget ngồi đó. Thậm chí huân tước còn thề không bao giờ chơi bài với chị ta.

Bridget chuẩn bị dẫn đàn chó của chị ta đi dạo thì thấy hai cha con huân tước Stanlier cùng đoàn gia nhân. Chị ta chào rất niềm mở ông chú và bắt chuyện với Diana theo cái kiểu nàng rất ghét. Chẳng là chị ta vừa hỏi chuyện vừa ngầm chê bai những kiểu cách ăn chơi “vô đạo đức” của giới quý tộc thủ đô, nhằm chọc tức nàng.

Chị ta nói:

- Ôi vậy là cô đã dứt bỏ cuộc sống huy hoàng đất kinh thành để về thăm họ hàng ở đất quê mùa này, Diana, cô sẽ phải ngồi với tôi cả buổi, hai chị em trò chuyện thân tình và cô kể cho tôi nghe những vụ tai tiếng xấu xa ở London đấy.

Bridget bắt hai cha con huân tước Stalier đứng ngoài cổng một lúc lâu để nghe nàng huyên thuyên nói. Đến lúc chị ta buông tha họ, huân tước thở phào nhẹ nhõm, bước vào nhà. Vị quận công già đứng ở gian tiền sảnh đón người em họ. Diana cởi măng tô, bỏ găng tay rồi đưa tất cả cùng chiếc lắc cho chị hầu phòng, rồi nàng nói ngay rằng nàng muốn dự bữa trà luôn bây giờ.

Vừa kể về chương trình hoạt động thể thao sắp tới, vị quận công già vừa dẫn hai vị khách vào phòng khách, nơi quận công phu nhân đang ngồi đợi họ. Lúc bước vào phòng khách, Diana nhìn thấy cả một đám người đứng ngồi xung quanh lò sưởi: mấy ông già mặc đồ bằng vải tuýt, giọng điệu bệ vệ và bụng phệ. Những phụ nữ mặc áo váy bằng vải dày, do thời tiết làm phai màu.

Tất cả đều như một loại người, chỉ riêng một người nổi bật lên, khác hẳn mọi người khác, một người mà Diana không thể lẫn vào đâu được dù người đó đứng giữa đám đông hàng vạn người. Đó là Ian.

Mắt nàng hoa lên. Mọi thứ xoay tròn trước mắt và Diana không còn nhận ra nàng nói gì nữa, cho đến lúc phu nhân quận công cứu nàng thoát khỏi tình trạng đó, bà bảo:

- Thưa ngài Carstairs, tôi xin được giới thiệu với ngài, cháu gái tôi, tiểu thư Diana Stanlier.

Diana thấy bàn tay Ian chạm vào bàn tay nàng và nghe tiếng nói nghiêm trang của chàng:

- Chào tiểu thư.

Đúng lúc đó cha nàng bước tới:

- Ôi, nhưng cha con ta đã biết Ian rồi, đúng không con? Ôi, lâu quá rồi ta không được gặp cháu. Cháu nghĩ thế nào mà tự chôn vùi lâu đến thế trong cái vùng đảo u buồn ấy?

Trong lúc huân tước cha nàng trò chuyện thân mật vui vẻ với Ian, nàng bèn lẩn tránh bằng cách nhận lời mời phu nhân quận công, ra ngồi ghế bành, bởi hai chân nàng từ lúc nãy tưởng chừng như sắp không còn đỡ nổi nàng nữa và hai bàn tay nàng thì run rẩy đến mức nàng không cách nào điểu khiển nổi.

Ian không tìm cách bắt chuyện với Diana và nàng lắng nghe những lời trò chuyện xung quanh. Phu nhân quận công nói:

- Cuối cùng tôi đành phản đối và cố nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng mềm mỏng. Tôi nói “thưa bà tu viện trưởng, tôi đã đỡ đầu nhà thờ này hơn ba mươi năm nay và tôi nghĩ rằng sau ngọn nến đốt trên bàn thờ chúa không phải chỉ là chuyện khoe mẽ mà còn là sự lãng phí, giữa lúc…

Một ông ngồi bên trái thì oang oang như lệnh vỡ:

- Sỉ nhục! Hết sức sỉ nhục! Nếu thằng ranh đó dưới quyền tôi, như năm 1899 chẳng hạn, thì nó không dám lớn tiếng như thế…

Phu nhân Ada Grantley ngưng tay đan, chêm vào:

- … môi đỏ chót, tóc nhuộm. Tôi không lầm bao giờ, tôi cam đoan với bà là…

Phu nhân Lucky Morga, một quả phụ giàu có, gật đầu:

- y hệt vợ của anh Henry tội nghiệp. Anh ta nằng nặc đòi cưới chị ta nhưng bây giờ thì đâm ra như thế này.

- Hai trăm rưởi đôi, được không, anh bạn trẻ?

- Không được, thưa ngài. Chúng tôi nghĩ đảo Ronsa chỉ cần năm chục đôi thôi.

Ôi, Ian! Diana không chịu đựng nổi tình trạng này. Bữa trà vừa kết thúc, nàng chạy trốn ngay về phòng. Tại đây nàng ngồi xổm xuống trước ngọn lửa leo lét trong lò sưởi, bởi trong mùa săn bắn tại lãnh địa các quý tộc lãnh chúa, ít khi người ta đốt lửa cho hẳn hoi trong lò sưởi. Nàng thấy lạnh giá.

Diana thầm tự hỏi, tại sao có chuyện này, nhưng làm sao nàng đoán được sẽ chạm mặt Ian tại đây, chạm trán người nàng xiết bao khao khát được gặp? Nàng tự nhủ, sao số phận họ run rủi gặp nhau trong một hoàn cảnh bất lợi như thế này.

Tại đây, ở Towerley, cả nàng và chàng đều không thể sống thoải mái. Cả hai đều trẻ trung, tràn đầy sức sống lại phải nép mình thích ứng với cả một đám người già nua, ốm yếu này.

Tuy nhiên Diana phải công nhận dù sao Ian còn dễ đối xử hơn nàng. Chàng là nhà thể thao và dễ chan hòa với đám người hết sức khác nhau. Và việc săn bắn làm tan đi những ngăn cách về giai tầng.

Diana lờ mờ nhớ lại, đã có lần nàng nghe cha nàng nói đến đại tá Carstairs, rằng ông đại tá thường đến săn bắn ở dinh cơ của bác quận công. Bây giờ ngài đại tá đã qua đời, lẽ tự nhiên ngài quận công chuyển lời mời sang con trai của Đại tá.

Bây giờ nàng nên thế nào, tránh mặt Ian trong thời gian ở đây hay gặp và nói những điều mà nàng định nói khi đến đảo Ronsa lần gần đây, nhưng chưa nói được?

Diana suy nghĩ mãi. Đến lúc nghe tiếng chuông mời xuống ăn bữa tối, nàng vẫn chưa nghĩ ra. Trong lúc thay quần áo để xuống phòng ăn nàng vẫn còn suy nghĩ và lúc mặc xong, nàng càng hoang mang hơn bao giờ hết.

Diana biết chắc một điều: nàng yêu Ian hơn bao giờ hết và sẵn sàng làm bất cứ thứ gì. Nghĩ đến đây nàng nhếch mép một nụ cười quái đản. Kể cả việc đi chân không vòng quanh thế giới để được chàng yêu lại như trước đây nàng cũng không ngại.

Trong suốt bữa ăn tối, Diana chỉ nghĩ cách liếc trộm Ian. Nàng không còn biết mùi vị thức ăn cũng như thức uống. Và những người ngồi hai bên nàng, một vị tướng oai về và một vị cựu bộ trưởng, hai người này trò chuyện với bè bạn xung quanh sôi nổi, đinh ninh nàng là một con bé ngu ngốc, nhạt nhẽo.

Diana không nghe thấy tiếng gì ngoài tiếng nói của Ian. Nàng chú ý đến thái độ của chàng cố làm ra vẻ chăm chú nghe Bridget Wyman nói huyên thuyên, cả đến thái độ của chàng ra vẻ lịch sự nhã nhặn lúc trò chuyện với một bà ngồi bên cạnh, bà này nghễnh ngãng.

Nếu không kể Gee Wyman thì Ian là người nam giới trẻ nhất ở đây. Hầu hết khách đều trạc tuổi cha nàng và Diana không thể không nhận thấy rằng Ian rất được lòng các ông già. Thậm chí họ còn hỏi ý kiến chàng về chuyện này chuyện nọ và gọi chàng một cách thân mật là “cậu” hoặc “cháu”.

Nếu như tình trạng quan hệ giữa hai người không chủng chẳng như thế này thì Diana đã hãnh diện, tự hào biết bao, nhất là nếu họ có mặt ở đây với tư cách vợ chồng.

Diana kết thúc bữa ăn trong tâm trạng cay đắng, rồi lặng lẽ sang phòng khách cùng với đám chủ yếu là các bà. Sau đó là các ông mới lục đục sang.

Mọi người vừa sang đông đủ, Bridget đã lập tức chuẩn bị đánh bài brigde. Và sau một tràng tranh cãi, cuối cùng Diana mới thuyết phục mọi người rằng nàng không biết chơi loại bài này và nói chung cũng không thích chơi bài. Nàng xin lỗi và phải chịu đựng lời nói mỉa mai của Bridget, chị ta xin lỗi là ở đây không có loại nhạc xập xình và các trò giải trí kiểu hộp đêm để phục vụ “cô em họ của chồng”.

Giá như sau tháng trước đây, Diana đã bốp vào mặt cô chị dâu họ một câu châm chọc hóm hỉnh khiến chị ta uất lên mà không thể đáp lại được. Nhưng tối nay nàng chỉ nở một nụ cười mệt mỏi và tìm cách trốn về phòng cho thật mau.

Diana không lên giường ngay mà ngồi ngắm ngọn lửa leo lét trong lò sưởi. Hai tiếng đồng hồ sau, lúc nàng đứng dậy để lấy thêm củi cho vào lò sưởi, thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ làm nàng giật nảy người.

- Xin mời vào, - nàng ngơ ngác đáp.

Cửa mở, Ian bước vào. Diana kinh ngạc để rơi cái kẹp than xuống sàn, tạo một tiếng kêu của kim loại, rồi nàng quay ra nhìn chàng, tim đập thình thịch, hai bàn tay run rẩy, không biết bấu víu vào đâu.

- Tôi xin lỗi làm cô hoảng sợ, nhưng tôi có đôi điều muốn nói với cô, và tôi thấy rõ là tôi rất khó nói khi thấy cô ở đây một mình.

Diana ngồi xuống. Nàng ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn Ian. Những ngón tay nắm chặt khiến các đốt trắng bệch trên nền lớp vải nhung của tấm áo dài đỏ. Trí óc nàng đang rối bời: Ian trong phòng mình!

Diana thấy mình thở rất khó khăn và hai má nàng nóng bừng. Nhưng trước vẻ mặt nghiêm nghị của Ian, nàng thấy mình đột nhiên trấn tĩnh lại. Nàng hiểu cuộc viếng thăm này không phải của người đàn ông đến với người mình yêu, mặc dù Ian chưa nói câu nào.

Ian bước về phía lò sưởi, đứng nhìn vào khoảng trống. Chàng nói điềm tĩnh nhưng giọng dứt khoát, lựa chọn từng chữ:

- Sau khi cô rời đảo Ronsa, tôi nhận thấy tôi đã bất lịch sự là đuổi cô đi, trong khi cô có lòng tốt là đến thăm tôi.

Thấy Diana làm một cử chỉ nhỏ, Ian nói tiếp:

- khoan, xin cô cho tôi nói nốt đã. Tôi thấy cần phải nói rõ chuyện đó. Hôm đó tôi đã xử sự với cô khiến tôi không biết nói thế nào để tỏ rõ sự hối hận của tôi. Lúc đó tôi đã mất trí. Hiện giờ tôi cho rằng thái độ xử sự của cô đối với tôi đã làm tôi phát điên. Nhưng đấy không phải là lý do chính đáng để tôi có thể xử sự với cô như tôi đã xử sự hôm vừa rồi.

Để thanh minh, tôi có thể viện lý do tôi sống quá lâu ngoài thiên nhiên hoang dã, xa vời xã hội văn minh nên tôi không biết cách tiếp xúc với những người như cô.

Tình cảm của tôi đối với Jack và tình yêu của tôi đối với cô là những thứ tôi đinh ninh là lớn nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng đấy cũng lại không phải là lý do để giảm nhẹ tội lỗi của tôi. Sau khi sức khỏe của tôi hồi phục ở đảo Ronsa, nghĩ lại những gì đã làm tôi thấy ghê tởm bản thân. Mấy tháng qua, lúc nào tôi cũng cố lấy hết can đảm ra để định viết thư cho cô. Tôi đã tính xin cô cho gặp một lần để nói với cô rằng tôi tự khinh bỉ tôi đến mức nào.

Nhưng tôi đã không làm được gì. Bây giờ tôi chỉ hứa là sẽ cố gắng hết sức để không bao giờ gặp cô. Mong cô quên tôi đi và quên là trên đời có hòn đảo tên Ronsa. Về phần tôi, tôi không bao giờ quên cũng như tha thứ được cho bản thân mình.

Ian ngừng nói.

Diana cúi đầu nên không nhìn thấy nét mặt của Ian. Thấy nàng không nói gì, Ian bước ra phía cửa.

Chàng nói:

- Tôi định đi khỏi đây ngay ngày mai, nhưng tôi e mọi người dị nghị và như thế gây nên phiền phức cho cô. Chúng ta chỉ phải ở đây năm ngày nữa và tôi xin cô coi như không có tôi.

Chàng nói và nở một nụ cười chua chát, rồi vẫn không thấy Diana nói gì, chàng mở cửa, biến mất cũng đột ngột như lúc xuất hiện.

Tiếng chân Ian xa dần. Diana từ từ ngã khuỵu xuống sàn. Cổ họng nàng tắc lại và toàn thân rung lên trong tiếng khóc thổn thức.