← Quay lại trang sách

Chương 5

Trở lại đại lộ, tôi bước vào bốt điện thoại công cộng của một hiệu thuốc và tra địa chỉ nhà Arthur Gwynn Geiger. Hắn sống trên Laverne Terrace, một con đường đồi tách ra từ đại lộ Laurel Canyon. Tôi bỏ một xu và gọi số của hắn cho vui. Không ai nhấc máy. Tôi lật qua mục phân loại và ghi lại vài nhà sách trong phạm vi vài khối nhà quanh chỗ tôi đứng.

Nhà sách đầu tiên tôi ghé qua ở phía bắc, một tầng lớn dưới cùng dành riêng cho văn phòng phẩm, ở gác lửng có bày cả đống sách. Trông không phải nơi tôi cần tìm. Tôi băng qua đường đi giữa hai khối nhà về phía đông đến nhà sách tiếp theo. Chỗ này phù hợp hơn, một cửa hàng nhỏ chật hẹp chất sách đầy từ sàn đến trần và có bốn hay năm người khách đang thong thả ấn vân tay mình lên những bìa sách mới. Không ai chú ý đến nhau. Tôi tiến sâu hơn vào trong cửa hàng và thấy phía sau tấm vách ngăn, một người phụ nữ nhỏ con da ngăm đang đọc một cuốn sách luật trên bàn.

Tôi mở ví ra trên bàn và cho cô ta thấy phù hiệu đính vào cánh lật. Cô ta nhìn nó, gỡ mắt kính ra và ngả người trên ghế. Tôi cất ví đi. Cô ta có khuôn mặt thanh tú của một người Do Thái thông minh. Cô ta nhìn tôi chằm chằm không nói lời nào.

Tôi hỏi: “Cô có thể giúp tôi một việc được không, một việc rất nhỏ thôi?”

“Tôi không biết nữa. Việc gì?” Cô ta nói giọng khàn khàn êm dịu.

“Cô biết cửa hàng của Geiger bên kia đường chứ, hai khối nhà về phía tây?”

“Chắc là tôi có đi ngang qua rồi.”

“Nó là một nhà sách,” tôi nói. “Không phải kiểu nhà sách như của cô. Cô biết rõ mà.”

Cô gái hơi nhếch mép nhưng không nói gì. “Cô biết Geiger trông thế nào chứ?” tôi hỏi.

“Tôi xin lỗi. Tôi không biết ông Geiger.”

“Vậy cô không thể cho tôi biết ông ta trông ra sao ư?”

Môi cô ta lại cong lên chút nữa. “Vì sao tôi phải nói?”

“Không vì sao cả. Nếu có không muốn thì tôi cũng đâu làm gì cô được.”

Cô ta nhòm qua cửa vách ngăn rồi lại ngả người ra trên ghế. “Đó là ngôi sao của cảnh sát trưởng, phải không?”

“Phó cảnh sát trưởng danh dự. Chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ đáng một điếu thuốc rẻ tiền.”

“Tôi hiểu rồi.” Cô ta lấy một gói thuốc lá và lắc cho một điếu lòi ra, đoạn đưa nó lên môi. Tôi quẹt diêm giúp. Cô ta cảm ơn tôi và ngả lại ra sau, xem xét tôi qua làn khói. Cô ta thận trọng nói:

“Anh muốn biết ông ta trông ra sao, nhưng không muốn gặp mặt ông ta?”

“Ông ta không có ở đó,” tôi đáp.

“Tôi nghĩ trước sau gì ông ta cũng ra đó. Dù sao thì đó cũng là cửa hàng của ông ta.”

“Tôi vẫn chưa muốn giáp mặt ông ta lúc này,” tôi nói.

Cô ta lại nhòm ra qua cánh cửa để mở. Tôi nói: “Cô biết gì về sách hiếm không?”

“Anh có thể thử.”

“Cô có cuốn Ben Hur , in năm 1860, bản in lần ba, bản mà có một dòng bị in trùng ở trang 116 ấy?”

Cô ta đẩy cuốn sách luật màu vàng sang bên và với lấy một tập sách dày trên bàn, lật ra, tìm trang mình cần và đọc kỹ. “Ai mà có được,” cô ta nói mà không ngẩng lên. “Làm gì có cuốn nào như vậy.”

“Đúng thế.”

“Rốt cuộc ý anh là gì?”

“Cái cô trong cửa hàng của Geiger không biết điều đó.”

Cô ta nhìn lên. “Tôi hiểu rồi. Anh khiến tôi hứng thú đấy... đôi chút thôi.”

“Tôi là thám tử tư đang điều tra. Có lẽ tôi đòi hỏi hơi quá. Mặc dù vậy tôi thấy cũng chẳng quá gì lắm.”

Cô ta thổi ra một vòng khói xám mờ và thọc ngón tay qua. Cái vòng tan ra thành từng làn khói nhỏ. Cô ta nói giọng êm ái, đều đều: “Ông ta có lẽ chưa quá bốn lăm. Chiều cao trung bình, hơi mập. Chắc nặng chừng hơn bảy chục ký. Mặt múp míp, ria mép kiểu Charlie Chan, cổ to và nhão. Cả người nhìn chung là nhão. Ăn mặc đẹp, không đội nón, có vẻ am hiểu về đồ cổ nhưng kỳ thực không biết gì. À đúng rồi, mắt trái của ông ta là thủy tinh.”

“Cô sẽ là một tay cớm cừ đấy,” tôi nói.

Cô gái cất trả cuốn sách tham khảo vào một ngăn kệ trống ở đầu bàn và mở lại cuốn sách luật trước mặt ra. “Thôi đừng,” cô ta đáp rồi đeo kính lên.

Tôi cảm ơn và rời đi. Mưa đã rơi. Tôi cứ thế cắm đầu chạy, cuốn sách bọc kín kẹp dưới nách. Xe tôi đang để bên vệ đường hướng ra đại lộ gần như đối diện cửa hàng của Geiger. Đến chỗ xe thì người tôi đã lấm tấm ướt. Tôi cuống cuồng chui vào xe và kéo cửa kính cả hai bên lên rồi chùi gói hàng bằng khăn tay, đoạn mở nó ra.

Dĩ nhiên tôi đã đoán trước được nó là gì. Một cuốn sách dày, đóng gáy chắc chắn, những trang chữ xếp tay in sắc nét trên loại giấy đẹp. Xen giữa là những bức hình tạo dáng ra vẻ nghệ thuật in tràn cả trang. Cả hình lẫn chữ đều có nội dung bậy bạ không thể diễn tả bằng lời. Cuốn sách không còn mới. Ngày tháng được in trên trang lót phía trước, ngày ra và ngày vào. Một cuốn sách cho mướn. Một thứ thư viện cho thuê sách khiêu dâm cao cấp.

Tôi gói cuốn sách lại và giấu nó ở sau ghế. Hoạt động kiểu đấy, công khai ngay giữa đại lộ Hollywood, ắt cũng đồng nghĩa với việc được che chở rất kỹ. Tôi ngồi đó đầu độc bản thân bằng khói thuốc lá, lắng nghe tiếng mưa rơi và nghĩ ngợi về điều mình vừa tìm ra.