← Quay lại trang sách

Chương 6

Mưa rơi làm ngập các rãnh cống và bắn nước cao đến đầu gối lên lề đường. Những ông cớm to con bận áo mưa loang loáng như nòng súng khoái chí bồng mấy cô gái cười khúc khích qua những chỗ khó đi. Mưa gõ trống đùng đùng trên nóc xe dần dần làm lớp vải mui bị dột. Một vũng nước đọng lại dưới sàn cho tôi ngâm chân. Chỉ mới vào thu mà đã mưa như thế này rồi. Tôi chật vật tròng áo mưa vào và lao ra chỗ nhà thuốc gần nhất để mua cho mình một chai whiskey. Trở lại xe, tôi dùng rượu vừa đủ để giữ ấm cơ thể và vững tinh thần. Tôi đã đậu xe lố giờ quy định rất lâu, nhưng mấy ông cảnh sát đang bận rộn hộ tống các cô và thổi còi toen toét nên chẳng ai để ý.

Dù trời mưa, hoặc có thể vì trời mưa, cửa hàng của Geiger vẫn có khách. Những chiếc xe sang trọng dừng lại và những con người trông sang trọng bước vào rồi trở ra với các gói hàng bọc kín. Không phải tất cả đều là đàn ông.

Hắn xuất hiện lúc chừng bốn giờ. Một chiếc coupe màu kem dừng trước cửa hàng và tôi thoáng thấy khuôn mặt mũm mĩm với hàng ria Charlie Chan khi hắn vọt ra khỏi xe vào trong nhà. Hắn không đội nón, khoác một chiếc áo mưa da màu xanh lá có đai lưng. Tôi không thấy được con mắt bằng thủy tinh từ khoảng cách xa. Một cậu thanh niên cao ráo đẹp trai mặc gi lê bước ra khỏi cửa hàng rồi lái chiếc coupe ngoặt qua góc đường, đoạn đi bộ trở lại, mái tóc đen bóng ướt đẫm nước mưa.

Thêm một tiếng nữa trôi qua. Trời sập tối và ánh sáng từ các cửa hàng nhập nhòe trong mưa lúc này thấm xuống mặt đường đen thẫm. Xe điện gắt gỏng reo chuông. Vào độ năm giờ mười lăm cậu thanh niên mặc gi lê che dù ra khỏi cửa hàng của Geiger để đi lấy chiếc coupe màu kem. Khi xe đã tới trước cửa, Geiger bước ra và cậu ta giơ dù che trên cái đầu trần của hắn. Cậu ta gấp dù lại, giũ nước rồi đưa nó vào trong xe, đoạn chạy trở vào cửa hàng. Tôi khởi động máy.

Chiếc coupe đi về hướng tây, làm tôi phải cua trái để thiên hạ rủa, ngay cả một gã lái xe điện cũng thò đầu ra màn mưa để chửi tôi. Tôi bị tụt lại sau chiếc coupe hai khối nhà rồi mới bắt đầu vào trớn. Mong là Geiger đang trên đường về nhà. Tôi nhìn thấy hắn hai hay ba lần gì đó rồi đuổi kịp khi hắn quẹo sang đường Laurel Canyon đi về hướng bắc. Nửa đường lên dốc hắn quẹo trái vào một dải đường bê tông hẹp uốn lượn và ướt mưa có tên Laverne Terrace. Ta luy cao ôm lấy một bên đường, bên còn lại là các ngôi nhà nhỏ như lều gỗ nằm rải rác xuôi theo sườn dốc, thế nên mái nhà không cao hơn mặt đường bao nhiêu. Cửa sổ trước nhà được bờ giậu và cây bụi che kín. Khắp nơi là những cái cây ướt sũng nhỏ nước.

Geiger có mở đèn xe còn tôi thì không. Tôi tăng tốc và vượt qua hắn ở một khúc cua, để ý số trên một ngôi nhà khi đi ngang qua, rồi tôi quẹo ở cuối khối nhà. Hắn đã ngừng xe. Đèn pha xe hắn soi vào ga ra của một căn nhà nhỏ với bờ giậu vuông vức được dựng sao cho cửa chính hoàn toàn bị che khuất. Tôi nhìn hắn ra khỏi ga ra, dù che đầu, và băng qua bờ giậu vào nhà. Hắn cư xử như tin rằng không có ai bám theo mình. Đèn bật sáng bên trong. Tôi để xe trôi xuống căn nhà ngay phía trên nhà hắn, nó có vẻ trống người nhưng tôi không thấy bảng bán nhà gì ở trước. Tôi dừng xe, hạ kính cửa, nhấp chút rượu trong chai và ngồi yên đó. Tôi không biết mình đợi gì, nhưng linh tính bảo tôi đợi. Từng phút ề à lại tiếp tục hành quân đi qua.

Hai chiếc xe leo lên rồi qua đỉnh đồi. Con đường có vẻ vắng lặng. Hơn sáu giờ một chút lại có thêm ánh đèn nhấp nhô qua màn mưa tầm tã. Đến lúc này thì trời đã tối đen. Một chiếc xe từ từ dừng lại trước nhà Geiger. Dây tóc trong bóng đèn pha trước xe sáng lên mờ mờ rồi tắt hẳn. Cửa mở và một phụ nữ bước ra. Một người phụ nữ mảnh mai đội nón rộng vành che khuất mặt và mặc áo mưa trong suốt. Cô ta đi qua mê cung bờ giậu. Tiếng chuông cửa loáng thoáng, ánh sáng xuyên màn mưa, cánh cửa đóng lại, thinh lặng.

Tôi lấy đèn pin từ trong hộc đồ của xe mình và đi xuống ngó vào chiếc xe kia. Đó là một chiếc Packard mui trần, màu đỏ bầm hoặc nâu đậm. Cửa sổ bên trái đang hạ kính. Tôi mò mẫm tìm tấm bảng gắn đăng ký xe rồi chiếu đèn vào đó. Giấy đăng ký ghi: Carmen Sternwood, 3765 Alta Brea Crescent, Tây Hollywood. Tôi trở lại xe và ngồi thừ ra đó. Nóc xe nhỏ nước xuống đầu gối tôi còn bụng tôi thì sôi sục vì whiskey. Không còn chiếc xe nào đi lên đồi nữa. Không có ánh đèn trong căn nhà tôi đang đậu trước cửa. Nơi này cứ như một khu dân cư thích hợp cho những trò tai ma quỷ quái.

Lúc bảy giờ hai mươi, một ánh chớp trắng lóe lên từ trong nhà Geiger như một luồng sét mùa hè đánh xuống. Khi bóng tối tràn trở lại nuốt chửng nó thì một tiếng hét ngắn mong manh vọng ra rồi tan biến vào trong những hàng cây sũng nước mưa. Trước khi tiếng vọng tắt hẳn, tôi đã nhào ra khỏi xe và lao đến.

Tiếng hét đó không có vẻ sợ hãi. Nó là một tiếng kêu khoan khoái, thoáng chút say, chút ngu ngơ. Nó là âm thanh làm ta khó chịu. Nó làm tôi liên tưởng đến những người mặc đồ trắng, những cửa sổ có chấn song và những cái giường chật hẹp cứng đờ có đai da để trói tay chân. Chốn ẩn cư của Geiger im phăng phắc khi tôi đến khoảng trống giữa bờ rào giậu và vòng qua góc rào che chắn cửa trước. Vòng gõ cửa nằm trong miệng một con sư tử. Tôi đưa tay cầm lấy nó. Ngay lúc đó, như thể có người chờ tín hiệu, ba tiếng súng vang lên trong nhà. Có một âm thanh nghe như tiếng thở dài khàn đục. Rồi một tiếng huỵch lộn xộn khe khẽ. Sau đó là tiếng chân gấp gáp trong nhà, đi xa dần.

Cửa trước nhìn ra một con đường hẹp, như cây cầu cạn bắc qua một rãnh nước, và nó là thứ nối khoảng trống giữa ngôi nhà với bờ bên kia. Không có hiên, không có đất bằng, không có cách nào để vòng ra đằng sau. Cửa sau mở ra cầu thang gỗ dẫn xuống một con đường hay hẻm ở phía dưới. Tôi biết vì tôi nghe tiếng chân lộp cộp trên bậc thang, đi xuống. Rồi tôi nghe tiếng động cơ bất thình lình gầm lên khi xe khởi động. Tiếng xe nhanh chóng xa dần. Tôi nghĩ còn có lẫn tiếng của một chiếc xe khác, nhưng tôi không chắc. Ngôi nhà trước mặt tôi yên lặng như tờ. Không chút xao động. Cái gì ở trong đó thì vẫn ở trong đó.

Tôi vắt chân qua bờ rào bên hông con đường hẹp và rướn về phía cái cửa sổ kiểu Pháp [1] được che màn nhưng không có lưới chắn. Tôi cố nhìn qua khe hở giữa hai tấm màn. Tôi thấy ánh đèn chiếu trên tường và thấy một đầu của tủ sách. Tôi trở ra con đường hẹp rồi chạy từ đầu đường, quệt qua cả một góc bờ rào, lấy đà huých vai xô cửa. Dại dột làm sao. Ở California gần như không thứ gì trong cả ngôi nhà kiên cố hơn cửa chính. Tôi chỉ tổ làm cái vai đau và khiến bản thân điên tiết. Tôi lại leo qua bờ rào và đạp bể cửa sổ, lấy nón làm bao tay gỡ gần hết các mảnh kính ở ô dưới thấp. Giờ thì tôi có thể thò tay vào trong tháo cái then gài cửa sổ với bậu cửa. Phần còn lại thì đơn giản thôi. Cửa sổ không gài then trên. Chốt hai cánh bung ra nhanh chóng. Tôi leo vào trong và kéo đống màn che ra khỏi mặt.

Cả hai người trong phòng không ai để ý gì đến cách tôi vào nhà, mặc dù chỉ có một người đã chết.

Loại cửa sổ lớn, gần như cao từ sàn đến trần, có thể dùng để ra vào phòng.