Chương 7
Đó là một căn phòng lớn, hết bề ngang ngôi nhà. Trần nhà có các thanh rầm thấp, còn tường thạch cao màu nâu được trang trí những dải vải thêu Trung Hoa và những bức tranh in của cả Nhật lẫn Trung nẹp trong khung gỗ. Trong phòng kê những kệ sách thấp, trải một tấm thảm Trung Hoa ngả hồng dày dặn, đến độ một con chuột nang có thể vùi mình trong đó cả tuần mà không thò mũi lên khỏi lớp lông thảm. Trên sàn đặt những cái gối để quỳ, những món vải lụa lẻ loi quăng quật xung quanh, như thể ai sống ở đây muốn khi cần là có thể với tay lấy được để mà mân mê. Có một cái đi văng rộng, thấp với hình thêu hoa hồng kiểu xưa, trên đặt một đống quần áo, lẫn cả đồ lót lụa màu hoa tử đinh hương. Một cây đèn lớn được chạm khắc đặt trên một cái bệ, hai cây đèn đứng khác có chụp đèn màu xanh ngọc đính tua rua dài. Có một cái bàn đen với hình quái thú gargoyle khắc ở các góc và phía sau nó là một cái ghế đen sơn bóng, với tay vịn và lưng chạm khắc, trên ghế đặt một cái gối satin màu vàng. Căn phòng mang một thứ mùi pha trộn lạ lùng, nồng nhất lúc này dường như là hậu vị hăng hắc của thuốc nổ và cái mùi bệnh bệnh của ête.
Trên một thứ giống như cái bục thấp ở một đầu căn phòng, là một cái ghế bằng gỗ tếch lưng cao, ở đó Carmen Sternwood đang ngồi, trên một tấm khăn san cam có rua. Cô ta ngồi thẳng lưng, hai tay gác trên tay vịn, đầu gối khép vào nhau, cơ thể cứng đờ thẳng tắp trong thế ngồi của một nữ thần Ai Cập, cái cằm thẳng, hàm răng nhỏ trắng tinh sáng lên giữa hai bờ môi khép hờ. Mắt cô ta mở to. Mống mắt tối thẫm đã phủ kín toàn bộ con ngươi. Đó là một đôi mắt điên dại. Cô ta dường như đang bất tỉnh, dù không có dáng vẻ của một người mất ý thức. Cô ta trông như thể đang tưởng tượng mình làm việc gì đó rất quan trọng và làm rất tốt. Từ trong miệng cô ta một tiếng khúc khích nhỏ xíu thoát ra mà không làm cô thay đổi nét mặt hay nhúc nhích đôi môi.
Cô ta đang đeo một cặp khuyên tai dài bằng ngọc thạch. Món đồ khá đẹp và hẳn tốn vài trăm đô la. Trên người cô ta không còn thứ gì khác cả.
Cô ta có một cơ thể đẹp, nhỏ nhắn, mảnh mai, gọn gàng, săn chắc, tròn trịa. Da cô ta dưới ánh đèn có vầng hào quang lung linh của một viên ngọc trai. Chân cô ta không có vẻ yêu kiều phóng đãng như chân cô Regan, nhưng cũng rất đẹp. Tôi quan sát cô ta từ đầu tới chân mà không thấy xấu hổ hay động lòng gì. Một cô gái khỏa thân như thế, nhưng chẳng hề hiện diện trong căn phòng. Cô ta chỉ đang ngây dại vì thuốc. Với tôi, cô ta mãi là một cô gái ngây dại.
Tôi thôi nhìn cô ta mà chuyển sang Geiger. Hắn nằm ngửa trên sàn, thò ra khỏi mép tấm thảm Trung Hoa, trước một thứ trông giống cột totem. Nhìn nghiêng trông nó như chim đại bàng, còn cặp mắt tròn to là ống kính máy ảnh. Ống kính nhắm vào cô gái trần truồng trên ghế. Có một cái bóng đèn nháy cháy đen gắn bên hông cột totem. Geiger đang mang đôi dép Trung Hoa đế mềm dày, cẳng chân hắn tròng quần pijama satin màu đen còn thân trên khoác tấm áo thêu Trung Hoa, phần trước ngực áo giờ toàn máu. Con mắt thủy tinh của hắn lóe lên và cho đến hiện tại là thứ sống động nhất ở hắn. Nhìn thoáng qua, tôi thấy cả ba tiếng nổ ban nãy nghe được đã không trật phát nào. Hắn chết ngắc.
Cái bóng đèn nháy là ánh chớp lóe mà tôi đã thấy. Tiếng hét điên loạn là phản ứng của cô gái ngây dại khỏa thân trước ánh đèn. Ba tiếng súng là ý tưởng của ai đó khác mong muốn thêm chút bước ngoặt cho toàn bộ chuyện này. Ý tưởng của kẻ đã chạy ra cầu thang sau và nhảy vào xe rồi bỏ đi. Tôi có thể thấy chút lẽ phải trong quan điểm của hắn.
Hai cái ly mỏng manh dát chỉ vàng nằm trên một khay sơn mài màu đỏ ở cuối cái bàn đen, bên cạnh một bình rượu thân tròn đựng thứ chất lỏng nâu. Tôi nhấc nắp ra và ngửi. Nó có mùi ête và gì đó nữa, có thể là cồn thuốc phiện. Tôi chưa bao giờ thử uống cái hỗn hợp này nhưng nó có vẻ khá phù hợp với phong cách Á Đông của Geiger.
Tôi nghe tiếng mưa gõ lên mái nhà và cửa sổ phía bắc. Ngoài ra không còn âm thanh nào khác, không xe, không còi, chỉ tiếng mưa lộp độp. Tôi đi ra chỗ đi văng và cởi áo mưa tôi đang mặc rồi lục qua mớ quần áo của cô gái. Có một cái đầm chui đầu tay lửng bằng len thô màu xanh lá nhạt. Tôi nghĩ mình có thể xoay xở với nó. Tôi quyết định bỏ qua mớ đồ lót của cô ta, không phải vì nhạy cảm, mà vì tôi không hình dung nổi cảnh mình tròng quần lót và gài nịt ngực cho cô ta. Tôi lấy cái đầm qua chỗ chiếc ghế gỗ tếch trên bục. Cô Sternwood cũng có mùi ête, từ khoảng cách hơn cả mét. Tiếng khúc khích lí nhí vẫn còn tuôn ra và chút ít nước dãi chảy xuống cằm cô ta. Tôi tát cô ta. Cô ta chớp mắt rồi thôi cười. Tôi lại tát thêm cái nữa.
“Dậy nào,” tôi hồ hởi nói. “Ngoan nào. Mặc đồ vào nào.” Cô ta liếc tôi, đôi mắt màu đá phiến trống rỗng như hai cái lỗ trên mặt nạ. “Đđiđiđichệtđi,” cô ta nói.
Tôi tát cô ta thêm mấy cái. Cô ta không bận tâm mấy cái tát. Chúng cũng chẳng khiến cô ta tỉnh lại. Tôi bắt tay vào việc với cái đầm. Cô ta cũng chẳng bận tâm chuyện đó. Cô ta để cho tôi dựng hai tay lên. Cô ta còn xòe rộng bàn tay, như thể dễ thương lắm. Tôi tròng tay áo qua, kéo cái đầm xuống lưng rồi dựng cô ta dậy. Cô ta ngã vào vòng tay tôi mà khúc khích. Tôi để cô ta ngồi lại xuống ghế rồi mang vớ và giày cho cô.
“Đi bộ một chút nào,” tôi nói. “Đi bộ một chút cho thoải mái nào.”
Chúng tôi đi bộ một chút. Có lúc khuyên tai cô ta đập vào ngực tôi và có lúc chúng tôi trượt chân xoạc cẳng cùng lúc, như hai vũ công adagio. Chúng tôi đi tới chỗ xác Geiger rồi trở lại. Tôi cho cô ta nhìn hắn. Cô ta nghĩ hắn dễ thương. Cô ta khúc khích trong khi cố nói tôi biết điều đó, nhưng chỉ toàn sùi nước bọt. Tôi đưa cô ta lại đi văng và thả cô ta nằm toài ra trên đó. Cô ta nấc cụt hai lần, cười khinh khích một chút rồi ngủ thiếp đi. Tôi nhét đồ cô ta vào trong túi và đi ra sau cây cột totem kia. Cái máy ảnh đúng là nằm đó, nhưng trong máy không có khay phim. Tôi nhìn quanh sàn, cho rằng hắn đã lấy nó ra trước khi bị bắn. Không khay phim. Tôi cầm bàn tay thõng thượt lạnh dần của hắn lên và lăn hắn một chút sang bên. Không khay phim. Tôi không thích diễn biến này chút nào.
Tôi bước vào một hành lang ở cuối căn phòng và khám xét căn nhà. Có một nhà tắm ở bên phải cùng một cánh cửa khóa, cuối hành lang là nhà bếp. Cửa sổ nhà bếp bị cạy mở. Tấm lưới chắn cửa biến mất và vị trí cái móc đã bị nạy hẳn trên bậu cửa. Cửa sau không khóa. Tôi để nguyên hiện trạng và nhìn vào một phòng ngủ ở mé trái hành lang. Bên trong gọn gàng, cầu kỳ, nữ tính. Cái giường phủ một tấm ren trang trí. Trên cái bàn trang điểm gương ba tấm có nước hoa, đặt bên cạnh một cái khăn tay, chút tiền lẻ, lược chải tóc nam và một xâu chìa khóa. Quần áo nam giới treo trong tủ và dép nam để ở chân giường dưới mép tấm ren. Phòng của ông Geiger đây. Tôi cầm xâu chìa khóa vào lại phòng khách và lục lọi cái bàn. Có một hộp thép khóa ở ngăn kéo lớn. Tôi dùng một cái trong các chìa để mở hộp. Bên trong hộp không có gì ngoài một cuốn sổ bìa da màu xanh trời với chỉ mục và rất nhiều chữ viết tay mã hóa, kiểu chữ xiên xiên trong lá thư gửi cho tướng Sternwood. Tôi cho cuốn sổ vào trong túi, lau cái hộp thép những chỗ tôi đã chạm tay vào, khóa bàn lại, bỏ túi cái chìa, khóa ga chỗ lò sưởi, khoác áo và cố dựng cô Sternwood dậy. Bất khả thi. Tôi ấn cái nón rộng vành lên đầu cô ta, quấn áo mưa của cô ta quanh người khổ chủ và bế tiểu thư nhà Sternwood ra xe cô ta. Tôi quay trở lại tắt hết đèn rồi đóng cửa trước, lấy chìa khóa xe từ giỏ của cô ta rồi khởi động chiếc Packard. Chúng tôi đi xuống đồi mà không để đèn xe. Lái xe đến Alta Brea Crescent mất không đầy mười phút. Carmen suốt thời gian đó ngáy o o và phà ête vào mặt tôi. Tôi không sao giữ cho đầu cô ta đừng ngả lên vai mình được. Phải cố lắm mới để nó khỏi gục xuống lòng tôi.