Chương 11
Cô ta mặc quần vải tuýt chấm bi màu nâu, sơ mi cà vạt nam tính, giày đi bộ ráp tay. Quần vớ của cô ta vẫn mỏng tang như hôm trước, nhưng cô ta không còn khoe chân nữa. Mái tóc đen bóng lên dưới một cái nón Robin Hood có lẽ tốn đến năm mươi đô la và trông như có thể làm bằng một tay với tấm thấm mực trên bàn.
“Chà, anh có thức dậy thật,” cô ta nói, chun mũi trước cái sofa cỡ nhỏ màu đỏ, hai chiếc ghế tựa không đồng bộ, tấm màn lưới cần giặt và cái bàn đọc sách cỡ trẻ con với mấy cuốn tạp chí đáng kính trên đó để tạo điểm nhấn chuyên nghiệp cho chốn này. “Tôi chợt nghĩ có khi anh làm việc trên giường luôn, như Marcel Proust.”
“Ai thế?” Tôi cho điếu thuốc lên miệng và nhìn cô ta chằm chằm. Cô ta trông nhợt nhạt và căng thẳng tí chút, nhưng cô ta có vẻ là một người vẫn có thể hoạt động dưới áp lực.
“Một nhà văn Pháp, một chuyên gia về bọn suy đồi. Anh chắc không biết đâu.”
“Ái chà,” tôi đáp. “Vào đến tận buồng riêng của người ta.”
Cô ta đứng dậy nói: “Hôm qua chúng ta không được thân thiện lắm. Có lẽ tôi hơi thô lỗ.”
“Cả hai chúng ta đều thô lỗ,” tôi đáp. Tôi mở cánh cửa thông hai gian và giữ cho cô ta qua. Chúng tôi vào phòng trong, ở đó có một tấm thảm đỏ ghi không còn quá mới, năm cái thùng hồ sơ màu xanh lá, ba trong số đó chứa không khí California, và một tờ lịch quảng cáo phô dáng mấy chị em sinh năm lăn lộn trên sàn nhà xanh trời, mặc đầm hồng, với mái tóc nâu xám và đôi mắt đen láy to như quả mận. Có ba cái ghế giả gỗ màu nâu nhạt, cái bàn thông dụng với tấm lót mực, bộ bút viết, gạt tàn và điện thoại thông dụng, phía sau là cái ghế xoay cót két cũng thông dụng luôn.
“Anh không trang hoàng gì lắm,” cô ta nói, ngồi xuống phía khách hàng bên bàn.
Tôi đi đến chỗ bỏ thư và cầm lên sáu cái phong bì, hai lá thư và bốn tờ quảng cáo. Tôi đặt nón lên trên điện thoại và ngồi xuống.
“Bên Pinkerton cũng thế mà,” tôi nói. “Làm nghề này thì không có mấy tiền, nếu trung thực. Nếu bày biện gì thì tức là có tiền, hoặc mong đợi có tiền.”
“Ồ... anh trung thực à?” cô ta hỏi và mở giỏ. Cô ta rút ra một điếu thuốc từ cái hộp tráng men kiểu Pháp, lấy hộp quẹt bỏ túi châm lửa, cất lại hộp và hộp quẹt vào giỏ nhưng vẫn để giỏ mở.
“Quá chừng.”
“Vậy làm sao anh bước chân vào cái nghề lầy lội này?”
“Làm sao cô cưới một tên buôn rượu lậu?”
“Chúa ơi, thôi đừng đốp chát nữa. Tôi đã cố gắng gọi điện cho anh cả buổi sáng. Ở đây lẫn căn hộ của anh.”
“Về chuyện Owen?”
Mặt cô ta đột ngột đanh lại. Giọng dịu đi. “Owen tội nghiệp,” cô ta nói. “Vậy anh đã biết rồi.”
“Một người bên ủy viên công tố quận đưa tôi qua Lido. Ông ấy nghĩ tôi sẽ biết điều gì đó. Nhưng ông ấy biết còn nhiều hơn tôi. Ông ấy biết Owen muốn cưới em gái cô, hồi trước.”
Cô ta bập điếu thuốc lặng lẽ và săm soi tôi với cặp mắt đen tĩnh tại. “Có lẽ đó cũng không phải là một ý tồi,” cô ta khẽ nói. “Cậu ta yêu em tôi. Những người như chúng tôi không gặp điều đó thường xuyên.”
“Cậu ta có tiền án.”
Cô ta nhún vai, rồi lơ đãng đáp: “Tại cậu ta không có quen biết thôi. Tiền án trong hồ sơ chỉ có bấy nhiêu ý nghĩa ở cái đất nước nhan nhản tội phạm này?”
“Đâu cần phải nói thế chứ.”
Cô ta tháo găng tay phải ra và cắn đốt trên cùng của ngón trỏ, nhìn tôi với cặp mắt bình thản. “Tôi không ghé qua để hỏi anh về vụ Owen. Anh có cảm thấy đã đến lúc nói với tôi chuyện cha tôi nhờ anh chưa?”
“Nếu không được phép ông ấy, thì không.”
“Có phải về Carmen không?”
“Tôi thậm chí còn không trả lời câu đó được.” Tôi nhồi thuốc vào tẩu và châm lửa. Cô ta đưa mắt nhìn ngọn khói trong một thoáng. Rồi cô ta thò tay vào trong giỏ để ngỏ lôi ra một tập phong bì trắng dày. Cô ta hất cái phong bì qua bàn.
“Dù sao thì anh cũng cứ xem đi,” cô ta nói.
Tôi cầm nó lên. Địa chỉ được đánh máy gửi cho Cô Vivian Regan, 3765 Alta Brea Crescent, Tây Hollywood. Thư được chuyển qua dịch vụ bưu tín và tem bưu điện ghi lúc vận chuyển là 8:35 sáng. Tôi mở phong bì và rút ra tấm ảnh 3x4 bóng loáng duy nhất bên trong.
Đó là Carmen ngồi ở cái ghế gỗ tếch trên bục trong nhà Geiger, đeo khuyên tai và mặc đồ da người. Mắt cô ta còn dại hơn là tôi nhớ. Mặt sau tấm hình trắng trơn. Tôi bỏ lại vào phong bì.
“Bọn chúng muốn bao nhiêu?” tôi hỏi.
“Năm ngàn, để chuộc lại tấm phim và số ảnh đã in còn lại. Tối nay phải chốt giao dịch, không thì chúng sẽ đưa hình cho một tờ lá cải nào đó.”
“Yêu cầu được đưa ra thế nào?”
“Một phụ nữ gọi điện cho tôi, chừng nửa tiếng sau khi thứ này được giao đến.”
“Về chuyện scandal thì không có gì phải lo. Ngày nay bồi thẩm đoàn ra phán quyết mà không quan tâm đến những thứ đó đâu. Còn gì nữa?”
“Phải còn gì nữa à?”
“Ừ.”
Cô ta nhìn tôi, hơi hoang mang. “Đúng thế. Người phụ nữ đó nói có cảnh sát liên quan đến vụ này và tôi tốt nhất nên nhanh chóng dứt điểm, không thì tôi sẽ nói chuyện với em gái qua song sắt.”
“Khá hơn rồi đấy,” tôi nói. “Liên quan kiểu gì?”
“Tôi không biết.”
“Carmen hiện giờ ở đâu?”
“Nó ở nhà. Tối qua nó bị bệnh. Giờ tôi nghĩ nó vẫn trên giường.”
“Tối qua cô ta có ra ngoài không?”
“Không. Tôi ra ngoài, nhưng người hầu nói nó không đi đâu. Tôi đến Las Olindas chơi roulette ở hộp đêm Cây Bách của Eddie Mars. Tôi thua đậm.”
“Thế cô thích trò roulette. Hẳn rồi.”
Cô ta bắt tréo chân và châm điếu thuốc khác. “Đúng. Tôi thích roulette đấy. Cả nhà Sternwood thích thua cuộc lắm, như trò roulette hay như cưới những gã đàn ông sẽ bỏ mình đi hay như chơi cưỡi ngựa vượt rào ở cái tuổi năm mươi tám để rồi bị một con ngựa đè trúng cho tàn tật cả đời. Nhà Sternwood có tiền. Nhưng tất cả những gì tiền mang đến chỉ là bảo hiểm.”
“Tối qua Owen làm gì với xe nhà cô?”
“Không ai biết. Cậu ta đem xe đi mà không xin phép. Chúng tôi luôn cho phép cậu ta lấy một chiếc đi vào những đêm được nghỉ, nhưng đêm qua không phải đêm cậu ta được nghỉ.” Cô ta nhăn miệng. “Anh có nghĩ...?”
“Cậu ta biết về những tấm ảnh khỏa thân này? Đâu có cách nào khẳng định được. Tôi cũng sẽ không loại trừ khả năng đó. Cô có thể thu xếp được năm ngàn tiền mặt ngay tức thì không?”
“Không, trừ phi tôi báo với cha, hoặc đi vay. Tôi có lẽ sẽ vay được từ Eddie Mars. Anh ta chắc sẽ hào phóng với tôi thôi, chắc thế.”
“Nên thử đi. Lỡ khi cấp bách lại cần.”
Cô ta ngả ra và vòng một tay qua lưng ghế. “Thế còn báo cảnh sát?”
“Đó là một ý hay. Nhưng cô sẽ không làm vậy.”
“Tôi không à?”
“Ừ. Cô phải bảo vệ cha và em gái. Cô không biết cảnh sát sẽ moi ra những gì. Có thể là điều gì đó mà họ không lẳng lặng cho qua được. Dù với những vụ tống tiền thì họ sẽ cố gắng.”
“Anh làm gì được không?”
“Có lẽ là được. Nhưng tôi không thể báo cô biết lý do hay cách thức.”
“Tôi thích anh đấy,” cô ta đột nhiên nói. “Anh tin vào phép mầu. Anh có rượu trong văn phòng chứ?”
Tôi mở khóa ngăn tủ dưới cùng và lấy ra chai rượu văn phòng cùng hai cái chung. Tôi rót đầy chung và chúng tôi uống. Cô ta gài giỏ lại và đẩy lùi ghế.
“Tôi sẽ lấy năm ngàn đô,” cô ta nói. “Tôi đã là khách hàng trung thành của Eddie Mars. Có một lý do khác để anh ta sẽ tử tế với tôi, mà anh có lẽ không biết đâu.” Cô ta mỉm cười với tôi, kiểu cười mà đôi môi bỏ cuộc trước khi nụ cười lên đến khóe mắt. “Bà vợ tóc vàng của Eddie là người mà Rusty bỏ trốn cùng.”
Tôi không nói gì. Cô ta nhìn tôi săm soi rồi đế thêm: “Điều đó không làm anh hứng thú à?”
“Điều đó sẽ khiến việc tìm anh ta dễ dàng hơn, nếu tôi có tìm anh ta. Cô nghĩ anh ta không liên can gì đến vụ này chứ?”
Cô ta đẩy cái chung rỗng sang tôi. “Rót tôi ly nữa. Anh là kẻ khó moi tin nhất mà tôi biết. Anh còn chẳng nhúc nhích tai nữa là.”
Tôi rót đầy cái chung. “Cô đã có hết những gì cô muốn từ tôi rồi, rằng tôi không có tìm chồng cô.”
Cô ta đặt chung rượu xuống rất nhanh. Nó khiến cô ta hớp hơi, hoặc cho cô ta dịp để hớp hơi. Cô ta chầm chậm thở ra.
“Rusty không phải hạng lừa đảo. Nếu có thì cũng không phải vì tiền. Anh ấy mang theo mười lăm ngàn đô la, tiền mặt. Anh ấy gọi đó là tiền dằn túi. Anh ấy đã có số tiền đó từ khi cưới tôi và vẫn còn nó khi rời bỏ tôi. Không đâu... Rusty không dính gì đến những trò tống tiền rẻ rúng đó.”
Cô ta với tay lấy phong bì và đứng lên. “Tôi sẽ liên lạc với cô,” tôi nói. “Nếu cô muốn để lời nhắn, cô gái trực điện thoại ở căn hộ tôi ở sẽ ghi lại.”
Chúng tôi ra đến cửa. Cô ta gõ khớp tay lên phong bì và bảo: “Anh vẫn cảm thấy mình không thể kể cho tôi chuyện mà cha...”
“Tôi sẽ phải hỏi ông ấy trước.”
Cô ta lấy tấm hình ra và đứng nhìn nó, ngay sau cánh cửa. “Con bé có một thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp, đúng không?”
“Ừm.”
Cô ta nghiêng tới tôi một chút. “Anh nên thấy cơ thể tôi,” cô ta nghiêm giọng nói.
“Ta có thể thu xếp chuyện đó chứ?”
Cô ta đột nhiên bật cười lớn và dợm chân bước qua cửa, nhưng rồi quay đầu lại và lạnh lùng nói: “Anh là một kẻ máu lạnh nhất mà tôi từng gặp, Marlowe. Hay tôi có thể gọi anh là Phil?”
“Dĩ nhiên.”
“Anh có thể gọi tôi là Vivian.”
“Cảm ơn, cô Regan.”
“Ôi, đi chết đi, Marlowe.” Cô ta bước ra và không nhìn lại.
Tôi để cửa đóng và đứng đó với bàn tay vẫn đặt trên cửa, mắt dán vào bàn tay. Mặt tôi hơi nóng lên. Tôi quay trở lại bàn và cất chai whiskey, tráng hai cái chung rồi cất chúng đi.
Tôi nhấc nón ra để gọi cho văn phòng ủy viên công tố quận và đòi gặp Bernie Ohls.
Ông đã quay lại cái ổ của mình. “Chà, tôi đã để ông già yên,” ông nói. “Tay quản gia đó nói hắn hay một trong mấy cô con gái sẽ báo lại với ông ta. Tay Owen Taylor này sống ngoài ga ra và tôi đã khám xét đồ đạc của cậu ta. Cha mẹ ở Dubuque, Iowa. Tôi đánh điện cho cảnh sát trưởng ở đó để hỏi xem họ muốn thu xếp thế nào. Nhà Sternwood sẽ thanh toán.”
“Tự sát à?” tôi hỏi.
“Không biết. Cậu ta không để lại di thư. Cậu ta không xin phép lấy xe đi. Ai cũng ở nhà trừ cô Regan. Cô ta ở Las Olindas với một tay chơi tên Larry Cobb. Tôi kiểm tra rồi. Tôi có quen một người chia bài ở đó.”
“Ông nên dẹp bớt mấy cái chỗ cá độ đen đó đi,” tôi nói.
“Với kiểu phường hội ở cái quận này hả? Đừng ngây thơ thế, Marlowe. Cái vết lõm trên đầu thẳng nhỏ làm tôi quan ngại. Có chắc là cậu không giúp gì được tôi không?”
Tôi thích cách ông nói điều đó. Như thế cho tôi phủ nhận mà không phải nói dối hẳn. Chúng tôi chào nhau và tôi rời văn phòng, mua hết ba tờ báo chiều và leo lên taxi đi đến Tòa nhà Tư pháp để lấy xe ra khỏi bãi. Chẳng có gì trong mớ báo nói về Geiger. Tôi lại ngó qua cuốn sổ xanh của hắn, nhưng đống mật mã vẫn cứng đầu như đêm trước.