← Quay lại trang sách

Chương 12

Đám cây khúc trên đường Laverne Terrace khoác một lớp lá xanh tươi sau cơn mưa. Trong ánh chiều mát mẻ tôi có thể thấy sườn dốc đứng của ngọn đồi và những bậc cầu thang mà tên hung thủ đã chạy xuống sau ba phát đạn trong đêm. Hai ngôi nhà nhỏ quay mặt ra con đường bên dưới. Người trong nhà có thể nghe hoặc không nghe thấy tiếng súng.

Không có hoạt động nào trước nhà Geiger hay bất cứ đâu trong cả khối nhà. Hàng giậu hình hộp trông xanh mướt bình yên và những tấm lợp trên mái vẫn còn ướt. Tôi chầm chậm lái qua, vần tới vần lui một ý tưởng. Đêm trước tôi đã không ngó vào ga ra. Khi xác của Geiger biến mất, tôi đã không thật sự bỏ công tìm nó. Như thế tôi sẽ phải báo cảnh sát. Nhưng kéo hắn ra ga ra, đưa vào xe của hắn, rồi lái đến một trong cả trăm có lẻ cái vực thẳm vắng vẻ không người quanh Los Angeles thì cũng là một cách hay để hắn biến mất trong mấy ngày, có khi còn mấy tuần. Điều đó đem lại hai giả định: hung thủ có chìa khóa xe hắn và đi theo nhóm hai người. Như thế sẽ thu hẹp kha khá phạm vi tìm kiếm, đặc biệt khi tôi đã bỏ túi chùm chìa khóa riêng của hắn lúc cái xác biến mất.

Tôi không có cơ hội xem xét ga ra. Cửa nẻo đóng kín được bóp ổ khóa và có gì đó nhúc nhích sau hàng giậu khi tôi đến nơi. Một phụ nữ mặc áo khoác kẻ hai màu xanh trắng với cái nón nhỏ xíu trên mái đầu vàng mềm mại chui ra và đứng ngây dại nhìn xe của tôi, như thể cô ta không nghe tiếng nó đi lên đồi. Rồi cô ta quay phắt đi và lánh khỏi tầm mắt. Đó, dĩ nhiên, là Carmen Sternwood.

Tôi đi lên thêm một khúc và đậu xe lại rồi cuốc bộ ngược về. Giữa ban ngày ban mặt đó có vẻ là một việc làm lộ liễu và nguy hiểm. Tôi băng qua hàng giậu. Cô ta lặng người đứng thẳng bên cánh cửa trước khóa chặt. Một tay chầm chậm đưa lên môi và răng cô ta bập vào cái ngón cái kỳ cục đó. Có những vết tím dưới mắt cô ta, khuôn mặt trắng bệch đi vì lo âu.

Cô ta gượng cười với tôi. Cô ta nói: “Xin chào,” với một giọng run rẩy, mỏng manh. “Sao... sao...?” Cô ta nhỏ giọng dần rồi quay trở lại với ngón tay.

“Nhớ tôi chứ?” tôi hỏi. “Doghouse Reilly, người cao quá cao. Nhớ chưa?”

Cô ta gật đầu và một nụ cười méo xẹo nhanh chóng kéo qua khuôn mặt.

“Vào trong thôi,” tôi nói. “Tôi có chìa khóa này. Hay không?”

“Sao... sao...?”

Tôi đẩy cô ta sang bên, tra chìa vào cửa rồi mở nó ra, đoạn đẩy cô ta qua cửa. Tôi đóng cửa lại và đứng đó hít ngửi. Chốn này vào ban ngày thật khủng khiếp. Đống đồ Trung Hoa trên tường, thảm sàn, mấy cái đèn kiểu cách, mớ đồ gỗ tếch, đủ thứ màu sặc sỡ bê bết, cột totem, hũ ête và cồn thuốc phiện... tất cả dưới ánh sáng ngày có một vẻ bậy bạ dơ bẩn, như một bữa trụy lạc.

Cô gái và tôi đứng nhìn nhau. Cô ta cố giữ nụ cười làm duyên trên mặt nhưng mặt cô ta quá mệt mỏi để mà cố gắng. Nó cứ đơ ra. Nụ cười liên tục trôi đi như nước rút khỏi bờ cát còn làn da nhợt nhạt có một vẻ lấm tấm sần sùi bên dưới cặp mắt ngây dại sững sờ. Cái lưỡi trắng bợt liếm khóe môi. Một cô gái nhỏ xinh xắn, hư hỏng và không quá sáng láng đã lầm đường lạc lối quá xa, nhưng chẳng ai chịu ra tay chỉnh đốn. Đám nhà giàu chết tiệt. Chúng khiến tôi muốn mửa. Tôi cuốn một điếu thuốc trong ngón tay và đẩy vài cuốn sách sang bên để ngồi xuống góc cái bàn đen. Tôi châm lửa hút, nhả ra một cụm khói và nhìn cái ngón tay với hàm răng kia ân ái nhau một hồi trong im lặng. Carmen đứng trước mặt tôi, như một cô học trò hư trong phòng hiệu trưởng.

“Cô đang làm gì ở đây?” cuối cùng tôi hỏi.

Cô ta vân vê lớp áo khoác mà không đáp.

“Cô nhớ được bao nhiêu tối qua?”

Cô ta trả lời, đuôi mắt lóe lên một tia xảo quyệt. “Nhớ gì? Tối qua tôi bị bệnh. Tôi ở nhà.” Giọng cô ta khàn khàn đầy vẻ đề phòng, chỉ vừa đủ để tôi nghe thấy.

“Ở nhà con khỉ.”

Mắt cô ta chớp lia lịa.

“Trước khi cô về nhà,” tôi nói. “Trước khi tôi đưa cô về nhà. Ở đây. Trên cái ghế đó,” tôi chỉ vào nó, “trên cái khăn cam đó. Cô nhớ mà.”

Một sắc đỏ dâng lên cổ cô ta. Thế cũng được. Cô ta còn biết ngượng. Một viền trắng hiện lên dưới mống mắt xám đen. Cô ta cắn mạnh ngón cái.

“Anh... là người đó?” cô ta hổn hển.

“Chính tôi. Cô còn nhớ được bao nhiêu?”

Cô ta mơ hồ nói: “Anh có phải cảnh sát không?”

“Không. Tôi là bạn của cha cô.”

“Anh không phải cảnh sát?”

“Không.”

Cô ta khẽ thở một hơi. A... anh muốn gì?”

“Ai giết hắn?”

Vai cô ta giật, nhưng khuôn mặt không mảy may suy suyển. “Còn ai khác... biết?”

“Về chuyện Geiger? Tôi không rõ. Không phải cảnh sát rồi, không thì họ đã cắm quân ở đây. Có lẽ là Joe Brody?”

Tôi nhắm mắt đâm đại nhưng cũng khiến cô ta ré lên một tiếng. “Joe Brody! Anh ta!”

Rồi cả hai chúng tôi im lặng. Tôi hút thuốc còn cô ta ăn ngón tay.

“Vì Chúa, đừng có bày trò nữa,” tôi thúc cô ta. “Những lúc này thì nên đơn giản đấy. Có phải Brody giết hắn không?”

“Giết ai?”

“Chúa ơi.”

Cô ta có vẻ tổn thương, xị cằm một chút. “Phải,” cô ta nghiêm trang nói. “Joe làm đấy.”

“Tại sao?”

“Tôi không biết.” Cô ta lắc đầu, thuyết phục bản thân rằng mình không biết thật.

“Gần đây có gặp hắn không?”

Cô ta thả tay và siết thành hai nắm đấm nho nhỏ, trắng bệch. “Chỉ khoảng một hai lần. Tôi ghét hắn.”

“Thế là cô biết nơi hắn sống.”

“Đúng.”

“Và cô hết thích hắn rồi?”

“Tôi ghét hắn!”

“Thế thì cô ắt là thích để hắn chịu tội.”

Lại đơ mặt ra. Tôi đang đi quá nhanh cô ta không theo kịp. Khó mà không gấp rút được. “Cô có sẵn lòng nói với cảnh sát là Joe Brody làm không?” tôi ướm lời.

Nỗi kinh hoàng bất chợt bùng lên trên mặt cô ta. “Nếu tôi có thể ém đi chuyện ảnh khỏa thân, tất nhiên,” tôi đấu dịu.

Cô ta khúc khích. Khiến tôi có một cảm giác khó chịu. Nếu cô ta rú lên hay khóc lóc hay thậm chí cắm mặt xuống đất ngất xỉu thì có khi còn đỡ hơn. Cô ta chỉ cười. Đột nhiên chuyện mới vui làm sao. Cô ta bị chụp ảnh như nữ thần Isis và ai đó đã chôm tấm hình rồi ai đó đã xử Geiger ngay trước mặt cô ta trong khi cô ta đang phê pha còn hơn cả hội cựu binh, vậy mà đột nhiên mọi chuyện lại vui vẻ dễ chịu quá khiến cô ta bật cười. Dễ thương gớm. Tiếng cười lớn thêm và vang khắp các góc phòng như chuột chạy dưới chân tường. Cô ta bắt đầu hóa dại. Tôi trượt khỏi bàn và tiến lại cho cô ta một cái tát lên má.

“Như tối qua thôi,” tôi nói. “Chúng ta kẻ tung người hứng. Reilly và Sternwood, hai vai hề phụ đang tìm cây hài chính.”

Tiếng cười ngừng bặt, nhưng như tối qua, cô ta cũng chẳng phiền gì với cái tát này. Có lẽ mọi gã bạn trai của cô ta không sớm thì muộn cũng đều đến lúc phải tát cô ta. Tôi có thể hiểu lý do nếu họ làm thế. Tôi ngồi xuống góc cái bàn đen lần nữa.

“Anh không phải tên Reilly,” cô ta nghiêm giọng nói, “Anh tên Philip Marlowe. Anh là thám tử tư. Viv kể với tôi rồi. Chị ấy cho tôi xem danh thiếp của anh.” Cô ta xoa bên má mà tôi vừa tát. Cô ta mỉm cười với tôi, như thể ở bên tôi rất thoải mái.

“Chà, thế là cô có nhớ,” tôi nói. “Và cô quay lại để tìm tấm hình nhưng không thể vào nhà. Đúng chứ?”

Cằm cô ta gục xuống rồi lại nhấc lên. Cô ta nặn ra nụ cười. Tôi đang được đôi mắt ấy dán vào. Tôi đang được đưa vào trại. Tiếp theo tôi sẽ phải reo lên “Hu ra!” và đề nghị đưa cô ta đến Yuma như Owen đã làm.

“Tấm hình mất rồi,” tôi nói. “Tôi đã tìm tối qua, trước khi đưa cô về. Có lẽ Brody đã đem nó theo. Cô không giỡn mặt với tôi chuyện Brody chứ?”

Cô ta lắc đầu thành khẩn.

“Chuyện đơn giản thôi,” tôi nói. “Cô không cần suy nghĩ tới nó nữa. Đừng kể với ai cô đã ở đây, dù tối qua hay hôm nay. Ngay cả Vivian. Cứ quên đi là cô từng đến đây. Để Reilly lo.”

“Anh không phải tên...” cô ta mở miệng, nhưng rồi ngừng bặt và lắc đầu quầy quậy tỏ ý đồng tình với những gì tôi nói hay với những gì cô ta vừa nảy ra trong đầu. Mắt cô ta thu hẹp lại, gần như đen kịt mà cũng nông như lớp men tráng ngoài một cái khay ở quán ăn tự phục vụ. Cô ta vừa nảy ra ý gì đó. “Giờ tôi phải về nhà,” cô ta nói, như thể chúng tôi vừa uống trà với nhau.

“Tất nhiên.”

Tôi không nhúc nhích. Cô ta trao cho tôi một ánh nhìn lúng liếng nữa rồi đi thẳng ra cửa trước. Cô ta vừa chạm tay nắm cửa thì cả hai chúng tôi nghe thấy tiếng một chiếc xe trờ tới. Cô ta nhìn tôi vẻ thắc mắc. Tôi nhún vai. Chiếc xe dừng lại, ngay trước căn nhà. Nỗi kinh hoàng bóp méo mặt cô ta. Có tiếng bước chân và chuông cửa reo vang. Carmen ngoái đầu nhìn tôi chằm chằm, tay nắm chặt nắm cửa, gần như ướt mèm vì sợ. Chuông cứ reo. Rồi chuông ngừng. Một cái chìa tra vào ổ và Carmen nhảy dựng khỏi cửa, đứng cứng đờ. Cửa mở toang. Một người đàn ông nhanh chóng bước qua cửa và khựng lại, lặng lẽ nhìn chúng tôi với một vẻ bình thản tuyệt đối.