← Quay lại trang sách

Chương 16

Tôi đi đến chỗ cửa sổ kiểu Pháp có cánh gấp và nhìn ô kính bể nho nhỏ ở phần trên cánh cửa. Viên đạn từ khẩu súng của Carmen đã làm bể toang tấm kính chứ không chỉ để lại một lỗ thủng. Có một lỗ nhỏ trên lớp thạch cao mà ai tinh mắt sẽ sớm phát hiện. Tôi kéo rèm che lại cái ô kính vỡ và lấy súng của Carmen ra khỏi túi. Đó là một khẩu Banker’s Special, dùng đạn 0.22 inch đầu rỗng. Nó có báng ngọc trai và một đĩa tròn nhỏ bằng bạc đính vào mặt dưới báng súng, khắc dòng chữ “Owen tặng Carmen”. Cô ta làm cho cả bọn thất điên bát đảo.

Tôi cho khẩu súng lại vào túi rồi ngồi xuống cạnh Brody và nhìn thẳng vào cặp mắt nâu ảm đạm của y. Một phút trôi qua. Ả tóc vàng chỉnh lại gương mặt nhờ sự hỗ trợ của một tấm gương cầm tay. Brody vân vê một điếu thuốc và hất hàm: “Hài lòng chưa?”

“Đến giờ thì ổn. Tại sao anh lại nhắm vào cô Regan chứ không phải ông già?”

“Đã từng khều ông già một lần rồi. Chừng sáu, bảy tháng trước. Tôi đoán nếu ổng mà đâm cáu thì có thể viện tới cảnh sát.”

“Điều gì khiến anh nghĩ cô Regan sẽ không báo lại với ông ấy?”

Y cân nhắc hồi lâu, hút điếu thuốc và vẫn giữ cặp mắt trên mặt tôi. Cuối cùng y nói: “Anh biết cô ta rõ đến mức nào?”

“Tôi gặp cô ta hai lần. Anh phải biết cô ta rõ hơn nhiều mới đánh liều kiếm chác bằng tấm hình đó.”

“Cô ta cá độ khá nhiều. Tôi đoán có thể cô ta có chút chỗ nhạy cảm không muốn ông già biết. Tôi nghĩ cô ta có thể dễ dàng kiếm được năm ngàn.”

“Hơi yếu,” tôi nói. “Nhưng thôi cho qua. Anh hết tiền hả?”

“Cả tháng qua tôi vẫn tìm cách xóc hai đồng xu với nhau cho chúng đẻ thêm.”

“Anh kiếm sống bằng nghề gì?”

“Bảo hiểm. Tôi có một bàn ở văn phòng của Puss Walgreen, tòa nhà Fulwider, đường Western và Santa Monica.”

“Khi đã trải lòng thì anh trải nhiều thật. Đống sách trong căn hộ này hả?”

Y cắn răng và khua bàn tay nâu. Sự tự tin bắt đầu thấm trở lại vào thái độ của y. “Làm gì có. Trong nhà kho.”

“Anh cho người mang sách tới đây rồi lại cho người ở kho đến lấy đi luôn?”

“Tất nhiên. Tôi đâu thể chuyển trực tiếp từ chỗ của Geiger qua đó, đúng không?”

“Anh cũng khôn đấy,” tôi thán phục. “Có gì có thể gây buộc tội tại đây không?”

Y lại có vẻ lo lắng. Y lắc đầu quầy quậy.

“Được rồi,” tôi bảo y. Tôi nhìn qua Agnes. Ả đã chỉnh trang khuôn mặt xong và đang nhìn chằm chằm bức tường, mắt trống rỗng, gần như không nghe thấy gì. Khuôn mặt ả có vẻ thảm não do căng thẳng và sốc, sau sự cố đầu tiên của cả hai.

Brody chớp mắt dè chừng. “Sao?”

“Làm sao anh có được tấm hình?”

Y cau có. “Nghe này, anh có được cái anh tìm rồi, giá rẻ mạt. Anh đã làm tốt. Giờ thì đi kể lể lại với ông chủ của anh đi. Tôi xong rồi. Tôi không biết gì về tấm hình nào hết, có phải vậy không, Agnes?”

Ả tóc vàng mở to mắt và nhìn y với vẻ dò xét mơ hồ mà như không hề hài lòng. “Một gã khôn ranh nửa mùa,” cô ta nói với vẻ khinh khỉnh mệt mỏi. “Lúc nào tôi cũng chỉ bốc được có thế. Chưa từng có một người nào khôn ngoan được đến cùng hết. Chưa từng.”

Tôi cười với ả. “Tôi đánh vào đầu cô mạnh lắm à?”

“Anh và mọi tên đàn ông khác mà tôi từng gặp.”

Tôi ngó lại Brody. Y đang vê điếu thuốc giữa các ngón tay, người khẽ giật. Tay y dường như đang hơi run. Khuôn mặt nâu vô cảm vẫn phẳng lì như thế.

“Chúng ta phải cùng thống nhất một lời khai,” tôi nói. “Chẳng hạn, Carmen chưa từng đến đây. Điều đó rất quan trọng. Cô ta không ở đây. Những gì các người thấy chỉ là tưởng tượng.”

“Hừ!” Brody khinh khỉnh. “Nếu anh bạn nói thế, và nếu...” y ngửa tay chìa ra, chụm lại, ngón cái nhè nhẹ chà qua chà lại ngón trỏ và ngón giữa.

Tôi gật. “Để xem. Có thể có chút quà gì đó. Nhưng đừng mong được tính theo ngàn. Giờ thì anh lấy tấm hình ở đâu?”

“Một gã chuyền cho tôi.”

“Ừ hử. Một gã anh gặp trên đường. Anh sẽ không biết gã nữa. Anh chưa từng thấy gã trước đây.”

Brody ngáp. “Tấm hình rơi khỏi túi gã,” y khinh khỉnh đáp.

“Ừ hử. Có chứng cứ ngoại phạm cho tối qua không, mặt đơ?”

“Tất nhiên. Tôi ở ngay đây. Agnes bên cạnh tôi. OK chứ, Agnes?”

“Tôi bắt đầu thấy tội nghiệp anh lại rồi đấy,” tôi nói.

Mắt y chớp chớp trố ra còn miệng y há hốc, điếu thuốc bập bênh trên bờ môi dưới.

“Anh nghĩ mình khôn nhưng thực ra anh ngu không thể tưởng,” tôi nói với y. “Ngay cả khi anh không bị treo cổ ở khám Quentin thì anh cũng có cả quãng thời gian cô đơn thảm hại dài dằng dặc trước mắt đấy.”

Điếu thuốc của y khẽ nẩy lên và làm rơi tàn thuốc xuống áo vest.

“Nghĩ xem mình thông minh thế nào,” tôi nói.

“Cút xéo,” y đột ngột gằm ghè. “Biến. Tào lao với nhau thế đủ rồi. Phắn đi.”

“OK.” Tôi đứng dậy đi ra chỗ cái bàn gỗ sồi cao và lấy hai khẩu súng của y ra khỏi túi, đặt chúng xuống cạnh nhau trên tấm thấm mực sao cho cả hai nòng nằm song song nhau. Tôi lấy cái nón trên sàn cạnh sofa và dợm bước ra cửa.

Brody kêu lên: “Này!”

Tôi quay lại và đợi. Điếu thuốc của y bấp bênh như một con búp bê gắn trên lò xo. “Mọi thứ ổn thỏa mà, phải không?” y hỏi.

“Ồ, tất nhiên. Đây là một đất nước tự do. Anh thích vào tù ở thì cứ việc. Tất nhiên, đó là nếu anh là công dân hợp pháp. Anh có phải công dân hợp pháp không?”

Y chỉ nhìn tôi chằm chằm, điếu thuốc phập phồng. Agnes tóc vàng quay đầu chầm chậm và cũng chằm chằm nhìn tôi như thế. Ánh mắt hai người chứa đựng cùng một vẻ trộn giữa xảo quyệt, ngờ vực và bức bối. Agnes đột ngột đưa bộ móng bạc lên đầu giật lấy một sợi tóc và cay cú bứt nó làm đôi.

Brody căng thẳng nói: “Anh không được gặp tên cớm nào hết, anh bạn. Nếu anh làm việc cho nhà Sternwood thì lại càng không. Tôi biết rất nhiều chuyện về cái nhà đấy. Anh đã có mớ hình và sự im lặng. Đi đi và để tôi yên.”

“Quyết định đi,” tôi nói. “Anh bảo tôi cút, tôi đang trên đường đi ra thì anh kêu tôi lại nên tôi ngừng, thế rồi giờ tôi lại đi ra. Đó là điều anh muốn?”

“Anh không có gì đe dọa được tôi hết,” Brody nói.

“Chỉ có hai vụ giết người thôi. Với phường như anh thì vặt vãnh mà.”

Y giật nẩy người không quá vài phân, nhưng cảm tưởng như cả mấy tấc. Tròng mắt trắng lan ra nhấn chìm con ngươi màu thuốc lá của y. Nước da nâu trên mặt phủ thêm một lớp xanh lục dưới ánh đèn.

Agnes tóc vàng rú lên một tiếng hoang dại và vùi mặt vào cái gối ở đầu sofa. Tôi đứng đó chiêm ngưỡng cặp đùi dài của ả.

Brody chầm chậm liếm ướt môi rồi nói: “Ngồi xuống nào anh bạn. Biết đâu tôi có thêm gì đó cho anh. Cái câu hai vụ án mạng là như thế nào?”

Tôi tựa người vào cửa. “Đêm qua lúc bảy rưỡi anh ở đâu, Joe?”

Miệng y xụ xuống và mắt y dán vào sàn nhà. “Tôi đang theo dõi một tên, một tên có vụ kinh doanh khá ngon lành và tôi nghĩ hắn cần đối tác. Geiger. Tôi đã theo dõi hắn một thời gian để xem hắn có mối quen biết nào cứng cựa không. Tôi nghĩ hắn có bạn bè không thì hắn đã chả làm ăn công khai như thế. Nhưng bọn họ không đến nhà hắn. Chỉ có các cô gái.”

“Anh theo dõi chưa kỹ rồi,” tôi nói. “Tiếp đi.”

“Tối qua tôi ở đó, trên con đường bên dưới nhà Geiger. Trời mưa lớn nên tôi rúc trong chiếc coupe và chẳng thấy gì hết. Có một chiếc xe ở trước nhà Geiger và một chiếc khác ở cách xa một chút trên đồi. Đó là lý do tôi nán lại phía dưới. Có một chiếc Buick lớn đậu gần nơi tôi đang đậu nên sau một lúc tôi đi tới để ngó qua. Xe đăng ký của Vivian Regan. Không có gì xảy ra, nên tôi cuốn gói. Thế thôi.” Y vẫy điếu thuốc. Mắt trượt lên trượt xuống trên khuôn mặt tôi.

“Có khả năng lắm,” tôi nói. “Biết giờ chiếc Buick đó ở đâu không?”

“Sao mà biết?”

“Trong ga ra của cảnh sát. Sáng nay nó được cẩu ra khỏi bốn mét nước biển ngoài cảng đánh cá Lido. Trong xe có một xác chết. Y bị đánh và chiếc xe đâm thẳng xuống cầu cảng với côn tay gạt xuống.”

Brody thở dốc. Một bên chân y nhịp liên hồi. “Thánh thần ơi! Cái anh này, anh không thể gá vụ đó cho tôi được,” y thều thào nói.

“Tại sao không? Chiếc Buick này ở bên dưới nhà Geiger theo lời anh. Chà, cô Regan không đánh xe đi. Tài xế của cô ta, một tay tên Owen Taylor là người lấy chiếc xe. Cậu ta đi đến nhà Geiger để phải trái với hắn, vì Owen Taylor say mê Carmen, mà cậu ta lại không thích mấy trò Geiger đang chơi với cô nàng. Cậu ta lẻn vào từ đằng sau với một thanh xà beng và một khẩu súng để rồi bắt quả tang Geiger đang chụp hình Carmen khỏa thân. Thế là súng nổ, theo đúng công năng của nó, và Geiger lăn ra chết còn Owen bỏ chạy, nhưng đó là sau khi cậu ta đã lấy tấm phim Geiger vừa chụp. Thế là anh đuổi theo cậu ta đoạt lấy tấm phim. Không thì làm sao anh có được nó?”

Brody liếm môi. “Ừ,” y nói. “Nhưng thế không có nghĩa là tôi hạ cậu ta. Dĩ nhiên, tôi nghe tiếng súng và thấy hung thủ lao sầm sập xuống cầu thang, vào chiếc Buick và lái đi. Tôi chạy theo. Cậu ta ra đến chân đồi và đi theo hướng tây trên đại lộ Sunset. Ra khỏi Beverly Hillls cậu ta trượt khỏi con đường và phải dừng xe, thế là tôi tiến lại và đóng giả làm cớm. Cậu ta có súng nhưng tinh thần đang rất hoảng loạn nên tôi đập cho bất tỉnh luôn.

Thế rồi tôi lục qua quần áo cậu ta nên biết được cậu ta là ai, và tôi chôm khay phim, chỉ vì tò mò. Tôi đang tự hỏi sự tình rốt cuộc thế nào và bắt đầu sốt ruột thì cậu ta đột ngột tỉnh lại hất tôi ra khỏi xe. Cậu ta đã khuất dạng trước khi tôi kịp đứng dậy. Đó là lần cuối tôi nhìn thấy câu ta.”

“Làm sao anh biết người cậu ta bắn là Geiger?” tôi cộc cằn hỏi.

Brody nhún vai. “Tôi đoán thôi, nhưng có thể sai. Khi tôi cho tráng tấm phim và thấy trên đó có gì, tôi đã khá chắc. Và khi Geiger không xuất hiện ở cửa hàng sáng nay cũng như trả lời điện thoại, tôi càng thêm chắc. Thế là tôi nghĩ đây là lúc thích hợp để chuyển sách của hắn đi và kiếm tí chút từ nhà Sternwood để có tiền đi lại và lặn khỏi đây một thời gian.”

Tôi gật đầu. “Cũng hợp tình hợp lý. Về việc có lẽ anh không giết ai cả ấy. Anh giấu xác Geiger ở đâu?”

Y hất hàng chân mày lên. Rồi cười. “Thôi, thôi. Bỏ đi. Anh nghĩ tôi quay lại đó và đụng vào xác hắn, trong khi không biết khi nào mấy ông cớm sẽ đến sục sạo à? Thôi nào.”

“Ai đó đã giấu xác,” tôi nói.

Brody nhún vai. Nụ cười ở lại trên mặt. Y không tin tôi. Trong khi y vẫn còn không tin tôi thì chuông cửa lại bắt đầu reo. Brody đứng phắt dậy, trừng mắt. Y nhìn qua hai khẩu súng trên bàn.

“Vậy là cô ả đã trở lại,” y hằm hè.

“Nếu thế, cô ta không có súng,” tôi trấn an y. “Anh không có bạn bè nào nữa à?”

“Chừng một người thôi,” y gằm ghè. “Tôi chơi rượt bắt thế là đủ rồi.” Y hùng hổ bước tới bàn cầm lấy khẩu Colt. Y hạ súng xuống bên hông và đi ra cửa. Y đặt bàn tay trái lên nắm cửa và vặn mở ra chừng ba tấc, nghiêng người qua khoảng hở, khấu súng ép chặt vào đùi.

Có tiếng hỏi: “Brody hả?”

Brody nói gì đó tôi không nghe được. Hai phát nổ nhanh gọn bị bít tiếng. Khẩu súng hẳn đã ấn sát vào người Brody. Y chúi người về phía trước và thân hình y đè làm cánh cửa đóng sầm lại. Y trượt xuống theo mặt cửa gỗ. Chân y đẩy tấm thảm trượt đùn ra sau. Bàn tay trái vuột khỏi nắm cửa và cả cánh tay đập huỵch xuống sàn. Đầu y ép sát cánh cửa. Y không nhúc nhích gì. Khẩu Colt vẫn nắm chặt trong bàn tay phải.

Tôi băng nhanh qua căn phòng và lật y lại đủ để mở cửa lách ra ngoài. Một phụ nữ ló đầu ra khỏi cánh cửa chếch phía đối diện. Mặt bà ta đầy vẻ kinh hãi và bà ta chỉ về cuối hành lang với ngón tay như móng vuốt.

Tôi chạy dọc hành lang, tôi nghe tiếng chân giẫm lên những bậc thang lát gạch đi xuống nên đuổi theo. Ở sảnh, cánh cửa trước đang chầm chậm khép lại khẽ khàng và những bước chân giậm huỳnh huỵch trên lề đường bên ngoài. Tôi bắt kịp cánh cửa trước khi nó đóng hẳn, kéo mở nó và lao ra ngoài.

Một người cao ráo không đội nón mặc áo gi lê da đang chạy chéo qua bên kia đường vào giữa những chiếc xe đang đậu. Người đó quay đầu và ánh lửa nháng lên. Hai tiếng nổ chát chúa đập vào bức tường trát vữa bên cạnh tôi. Kẻ kia chạy tiếp, lách mình qua giữa hai chiếc xe và mất hút.

Một người đàn ông chạy đến bên tôi và la lớn: “Có chuyện gì vậy?”

“Đang bắn nhau,” tôi nói.

“Thánh thần ơi!” Hắn nhanh chóng chui vào trong chung cư.

Tôi rảo chân đi nhanh dọc lề đường đến chỗ xe mình và chui vào nổ máy xe. Tôi lái ra khỏi lề và thả xuôi dốc đồi, không chạy nhanh. Không có chiếc xe nào vừa trờ ra từ phía đường bên kia. Tôi nghĩ mình nghe tiếng chân, nhưng không chắc lắm. Tôi lái xuống đồi chừng một khối nhà rưỡi, quẹo ở ngã tư và lại đi lên dốc. Tiếng huýt sáo lí nhí thoảng đến tai tôi bên vỉa hè. Rồi tiếng bước chân. Tôi đậu lại bên ngoài một chiếc xe đang đậu và lách người ra ở khoảng giữa hai xe, cúi thấp mình. Tôi lấy khẩu súng con của Carmen ra khỏi túi.

Tiếng bước chân lớn dần và tiếng huýt sáo tiếp tục véo von. Một thoáng sau cái áo gi lê xuất hiện. Tôi bước ra giữa hai chiếc xe và nói: “Anh bạn, có diêm không?”

Thằng nhãi nhào đến tôi và tay phải nó vung lên định thọc vào trong áo gi lê. Mắt nó lấp loáng dưới ánh sáng đèn đường. Đôi mắt đen hình quả hạnh ươn ướt, và một khuôn mặt đẹp trai xanh xao với mái tóc đen lượn sóng rủ thấp xuống trán ở hai bên. Một chàng trai thật sự đẹp mã, chính là anh chàng ở cửa hàng của Geiger.

Nó đứng đó lặng lẽ nhìn tôi, bàn tay phải ở mép áo gi lê, nhưng chưa kịp thọc hẳn vào trong. Tôi giương khẩu súng nòng xoay nhỏ ở bên hông.

“Chú em hẳn lao tâm khổ tứ vì tên bóng đấy lắm,” tôi nói.

“Đ-- mày,” nó khẽ nói, bất động giữa những chiếc xe đang đậu và bức ta luy một mét rưỡi ở mé trong vỉa hè. Tiếng còi hụ xa xa vang đến đang leo lên con dốc dài. Đầu anh chàng quay phắt về hướng đó. Tôi áp sát và chĩa khẩu súng lên áo gi lê của nó.

“Tôi hay là cớm?” tôi hỏi nó.

Đầu nó hơi nghiêng sang bên như thể vừa bị tôi tát. “Mày là ai?” nó nạt.

“Bạn của Geiger.”

“Tránh xa tao ra, đồ khốn nạn.”

“Khẩu súng này nhỏ lắm, chú em. Tôi sẽ cho nó xuyên qua rốn chú và chú sẽ cần ba tháng hồi phục mới mong đi lại được. Nhưng chú em sẽ hồi phục. Rồi chú em có thể tự đi bộ đến phòng hơi ga mới lắp ở Quentin.”

Nó nói: “Đ-- mày.” Tay nó thọc vào áo gi lê. Tôi ấn mạnh hơn lên bụng nó. Nó thở hắt ra một hơi dài, rút tay về và buông thõng bên hông. Bờ vai rộng của nó chùng xuống. “Mày muốn gì?” nó thì thào.

Tôi cho tay vào áo gi lê của nó và lôi ra khẩu súng tự động. “Vào xe tôi đi, chú em.”

Nó bước qua tôi và tôi đi theo sau. Nó chui vào xe.

“Ra sau tay lái đi, chú em. Chú lái nhé.”

Nó chuồi người ra sau tay lái và tôi chui vào ghế bên cạnh. Tôi nói: “Để xe cảnh sát qua đồi đã. Họ sẽ nghĩ chúng ta đã rời đi khi nghe còi hụ. Sau đó thì quay xe xuống đồi và chúng ta sẽ về nhà.”

Tôi cất súng của Carmen đi và áp khẩu tự động lên sườn nó. Tôi ngó ra sau qua cửa sổ. Tiếng còi rền rĩ giờ đã lớn thêm. Hai ngọn đèn đỏ bừng lên chính giữa con đường. Chúng càng lúc càng lớn và nhập làm một khi chiếc xe lao qua giữa cơ man tiếng ồn.

“Đi nào,” tôi nói.

Thằng nhóc quay đầu xe và bắt đầu xuống đồi.

“Về nhà thôi,” tôi nói. “Về Laverne Terrace.”

Đôi môi mềm của nó khẽ giật. Nó quay xe về hướng tây trên đường Franklin. “Chú đúng là một thanh niên đầu óc đơn giản. Chú tên gì?”

“Carol Lundgren,” nó nói một cách vô hồn.

“Chú em bắn lầm người rồi, Carol. Joe Brody không giết bồ chú em đâu.”

Nó lặp lại ba chữ với tôi rồi tiếp tục lái đi.