Chương 15
Y không thích điều này. Y bặm môi, hàng chân mày nhíu lại. Khuôn mặt y trở nên cảnh giác, dò xét và hung dữ.
Tiếng chuông tiếp tục kêu. Tôi cũng không thích nó. Nếu khách ngoài kia là Eddie Mars và hai thằng tay chân của gã, tôi có thể bị xử chỉ vì có mặt ở đây. Nếu là cảnh sát, tôi sẽ bị bắt mà không có gì để trình cho họ ngoài nụ cười và lời hứa. Và nếu đây là bạn bè của Brody, nếu y có tên bạn nào, thì chúng có khả năng sẽ rắn hơn y.
Ả tóc vàng không thích nó. Ả đứng phắt dậy và một tay phạt không khí. Căng thẳng khiến khuôn mặt ả già và xấu xí đi.
Brody vẫn nhìn tôi, giật mở một ngăn kéo trên bàn và lấy ra một khấu súng tự động cán xương. Y đưa nó cho ả tóc vàng. Ả lách người qua bên cạnh y, run rẩy.
“Ngồi xuống kế hắn đi,” Brody nạt. “Chĩa súng vào hắn, nòng thấp xuống, tránh khỏi cánh cửa. Nếu hắn bày trò thì em cứ tự quyêt. Chúng ta chưa xong được đâu, em yêu.”
“Ôi, Joe,” ả tóc vàng rên xiết. Ả đến ngồi kế tôi trên sofa và chĩa khẩu súng vào động mạch ở chân tôi. Tôi không thích cái vẻ dáo dác trong mắt ả.
Chuông cửa ngừng reo và một tràng gõ nôn nóng dội xuống cửa gỗ theo sau. Brody chĩa súng giấu trong túi và đến mở cửa bằng tay trái. Carmen Sternwood đẩy y vào trong phòng bằng cách chĩa một khẩu nòng xoay ngay cái miệng nâu mỏng của y.
Brody lùi lại tránh cô ta; miệng y lắp bắp và khuôn mặt mang vẻ hoảng loạn. Carmen đóng cửa lại sau lưng và không nhìn đến tôi hay Agnes. Cô ta dõi theo Brody cẩn thận, lưỡi thè ra một chút giữa hai hàm răng. Brody rút hai tay ra khỏi túi và làm hiệu hòa hoãn với cô ta. Chân mày y tạo thành hai đường nhấp nhô cong vẹo. Agnes chuyển súng khỏi tôi và vung sang phía Carmen. Tôi vọt tay ra chụp chắc lấy bàn tay ả rồi ép ngón cái của tôi vào chốt an toàn. Chốt an toàn đã được gài sẵn. Tôi giữ nó nguyên vị trí. Một cuộc vật lộn ngắn ngủi và lặng lẽ, mà cả Brody lẫn Carmen đều không để ý đến. Tôi giật được khẩu súng. Agnes thở dốc và toàn thân run bần bật. Khuôn mặt Carmen trông gầy guộc khắc khổ còn hơi thở thì rít róng. Giọng cô ta không chút cảm xúc:
“Đưa đống hình cho tôi, Joe.”
Brody nuốt khan và cố rặn nụ cười. “Tất nhiên rồi, em.” Y nói với một giọng lí nhí đều đều mà nếu so với giọng điệu y dùng với tôi thì cũng giống như đem xe máy so với chiếc xe tải mười tấn.
Carmen nói: “Anh bắn Arthur Geiger. Tôi thấy anh. Tôi muốn mấy tấm hình.” Brody xanh lè.
“Này, Carmen, chờ chút,” tôi kêu lên.
Agnes tóc vàng thình lình vùng dậy. Ả hụp đầu và cắm ngập hàm răng lên tay phải tôi. Tôi kêu lên và hất ả ra.
“Nghe này, em,” Brody van vỉ. “Nghe anh tí đã...”
Ả tóc vàng phun vào mặt tôi rồi nhào đến bên chân tôi định cắn. Tôi lấy súng phang cho ả một cái lên trán, không quá mạnh, rồi cố đứng dậy. Ả trượt đi nhưng vẫn vòng tay ôm ghì lấy hai chân tôi. Tôi ngã ngửa ra sofa. Ả tóc vàng mạnh mẽ cộng thêm sự điên cuồng của tình yêu hay sợ hãi, hay một hỗn hợp của cả hai, hay có khi ả chỉ mạnh thế thôi.
Brody chụp lấy khẩu nòng xoay đang chĩa sát vào mặt. Y hụt. Khẩu súng phun ra một tiếng nổ đanh gọn mà không quá lớn. Viên đạn làm bể một tấm kính trên cái cửa sổ gấp cánh kiểu Pháp. Brody rên xiết thảm thiết và sụp xuống sàn rồi kéo chân Carmen từ bên dưới. Cô ta ngã kềnh ra và khẩu súng nòng xoay nhỏ trượt vào một góc tường. Brody nhổm gối dậy rồi thọc tay vào túi.
Tôi đánh vào đầu Agnes bớt nương tay hơn trước, giũ cô ta khỏi chân và đứng dậy. Brody chớp mắt nhìn sang tôi. Tôi cho y thấy khẩu súng tự động. Y thôi cố cho tay vào túi.
“Chúa ơi!” y rên xiết. “Đừng có để cô ả giết tôi!”
Tôi bật cười. Cười như một thằng điên không kiểm soát. Agnes tóc vàng đang ngồi dậy trên sàn, lồm cồm chống tay xuống thảm, miệng há ra còn một lọn tóc vàng kim rủ xuống mắt phải. Carmen đang bò trên hai tay hai chân, vẫn thở rít. Ánh kim loại từ khẩu nòng xoay của cô ta lấp lánh sát gờ tường trong góc. Cô ta quyết chí bò đến chỗ nó.
Tôi lắc lư khẩu súng mình nhặt được trước mặt Brody và nói: “Ở yên đó. Anh không sao đâu.”
Tôi bước qua cô nàng đang bò kia rồi nhặt súng lên. Cô ta ngước lên nhìn tôi và bắt đầu khúc khích cười. Tôi cho súng của cô ta vào túi và vỗ lưng cô ta. “Đứng dậy đi cưng. Cô trông không khác gì một con chó Bắc Kinh.”
Tôi đi qua chỗ Brody, ấn khẩu tự động lên cơ hoành của y và thò tay lấy khẩu Colt trong túi bên áo khoác y mặc. Tôi lúc này đã có đủ những khẩu súng được bày ra từ nãy đến giờ. Tôi nhét hết vào túi và chìa tay ra với y.
“Đưa đây.”
Y gật đầu, liếm môi, mắt vẫn đầy sợ hãi. Y lấy ra một phong bì dày từ túi áo ngực và đưa cho tôi. Bên trong có một tấm phim đã tráng và năm tấm hình láng bóng.
“Chắc là đủ hết chưa?”
Y gặt đầu cái nữa. Tôi cho phong bì vào túi áo của mình và quay đi. Agnes đã leo trở lại sofa, chỉnh trang mái tóc. Ả ăn tươi nuốt sống Carmen bằng đôi mắt xanh lục chất chứa căm thù. Carmen cũng đã đứng dậy trên hai chân, đi tới tôi tay xòe ra, vẫn vừa cười vừa thở rít. Có chút bọt dãi ở khóe miệng cô ta. Những chiếc răng trắng nhỏ lóe lên giữa hai môi.
“Tôi lấy chúng được chưa?” cô ta nói với một nụ cười e lệ.
“Tôi sẽ xử lý chúng cho cô. Đi về nhà đi.”
“Nhà?”
Tôi ra cửa và ngó quanh bên ngoài. Làn gió đêm mát mẻ đang thổi lặng lẽ ngoài hành lang. Không có tay hàng xóm hóng hớt nào đứng trước cửa. Một khẩu súng nhỏ đã nổ và làm bể một tấm kính, nhưng âm thanh kiểu đó giờ chẳng còn mấy ý nghĩa. Tôi giữ cửa mở và hất đầu ra hiệu với Carmen. Cô ta đến gần tôi, mỉm cười do dự.
“Đi về nhà đợi tôi,” tôi dịu giọng nói.
Cô ta đưa ngón cái lên. Rồi cô ta gật đầu và lách qua tôi ra hành lang. Cô ta chạm ngón tay lên má tôi khi đi qua. “Anh sẽ chăm sóc cho Carmen chứ?” cô ta thủ thỉ.
“Được.”
“Anh thật dễ thương.”
“Cô chưa thấy hết đâu,” tôi nói. “Tôi còn hình xăm một vũ nữ Bali trên đùi phải nữa.”
Mắt cô ta tròn xoe. Cô ta nói: “Hư quá,” và lúc lắc một ngón tay trước mặt tôi. Rồi cô ta thì thào: “Tôi lấy lại súng được không?”
“Bây giờ thì không. Để sau. Tôi sẽ mang đến cho cô.”
Cô ta đột nhiên ghì lấy gáy tôi và hôn lên môi tôi. “Tôi thích anh,” cô ta nói. “Carmen thích anh lắm.” Cô ta chạy đi trên hành lang, vui vẻ như chim sẻ, vẫy tay chào tôi ở đầu cầu thang rồi chạy xuống khuất tầm mắt.
Tôi trở vào căn hộ của Brody.