← Quay lại trang sách

Chương 18

Ohls đứng nhìn xuống thằng nhóc. Nó ngồi trên trường kỷ nghiêng người tựa tường. Ohls lặng lẽ nhìn nó, hàng chân mày nhạt, cứng, tua tủa và gom thành nhúm như những cái bàn chải tròn mà mấy gã tiếp thị của Fuller Brush hay đi phát tặng.

Ông hỏi nó: “Cậu có thừa nhận là đã bắn Brody không?”

Nó thều thào đáp bằng ba chữ yêu thích của mình.

Ohls thở dài nhìn tôi. Tôi nói: “Nó không cần thừa nhận đâu. Tôi có súng của nó mà.”

Ohls nói: “Ước gì mỗi lần nghe câu đó thì tôi được một đô la. Có gì vui chứ?”

“Tôi đâu có đùa đâu,” tôi nói.

“Chà, mới đấy,” Ohis nói. Ông quay đi. “Tôi gọi cho Wilde rồi. Chúng ta sẽ qua gặp anh ta và mang theo thằng lỏi này. Nó có thể đi cùng tôi và cậu có thể theo phía sau phòng khi nó tìm cách đá tôi.”

“Ông thích cái cảnh trong phòng ngủ không?”

“Thích bình thường,” Ohls đáp. “Tôi khá mừng là thằng nhỏ Taylor kia đã lao ra khỏi cầu cảng. Tôi sẽ ghét nếu phải tiếp tay đưa thằng nhỏ ấy vào chỗ chết vì đã hạ tên đốn mạt kia.”

Tôi trở vào căn phòng ngủ nhỏ và thổi tắt hai cây đèn cầy đen rồi cứ để cho chúng nhả khói. Khi tôi quay lại phòng khách, Ohls đã dựng thằng nhóc kia đứng dậy. Nó đứng trừng trừng nhìn ông với hai con mắt đen sáng rực trên một khuôn mặt rắn đanh và trắng bệch không thua gì mỡ cừu nguội.

“Đi thôi,” Ohls nói và kéo cánh tay nó như thể ông ghét phải đụng vào nó. Tôi tắt đèn và theo họ ra khỏi nhà. Chúng tôi vào xe và tôi đi theo đèn hậu xe của Ohls xuôi con đường đồi uốn khúc. Tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối mình đến Laverne Terrace.

Taggart Wilde, ủy viên công tố quận, sống ở góc đường số 4 và Lafayette Park, trong một ngôi nhà khung gỗ màu trắng kích cỡ như một ga ra xe điện, với cổng mái vòm bằng đá sa thạch màu đỏ xây về một bên và trước mặt tiền là một bãi cỏ chừng vài mẫu được cán thành từng dải mềm mại. Đó là một trong những ngôi nhà kiểu cổ chắc chắn mà người ta từng di dời toàn bộ sang vị trí mới khi thành phố này mở rộng về phía tây. Wilde đến từ một gia đình Los Angeles xưa và có lẽ đã được sinh ra trong ngôi nhà này khi nó còn ở West Adams hay Figueroa hay St. James Park.

Trên lối vào nhà đã đậu sẵn hai chiếc xe, một chiếc sedan tư nhân lớn và một chiếc xe cảnh sát với tài xế mặc đồng phục đang tựa người vào cản sốc sau để hút thuốc ngắm trăng. Ohls tiến lại nói chuyện với anh ta và viên tài xế ngó thằng nhóc trong xe Ohls.

Chúng tôi đi lên nhà, rung chuông. Một người đàn ông tóc vàng bóng lưỡng mở cửa và dắt chúng tôi đi dọc hành lang qua một phòng khách âm sàn đồ sộ chật kín những món đồ nội thất tối màu rồi xuôi theo một hành lang khác ở mé bên kia phòng khách. Ông ta gõ một cánh cửa, bước vào trong và giữ cửa mở lớn, rồi chúng tôi bước vào một thư phòng ốp kính có cửa sổ kiểu Pháp để mở ở cuối phòng, nhìn ra một khu vườn tối với những thân cây mập mờ bí hiểm. Mùi đất ướt và hoa xộc vào qua cửa sổ. Có những bức tranh sơn dầu lớn tông màu trầm tối trên tường, những cái ghế bành, sách vở cùng mùi khói xì gà xịn trộn lẫn với mùi đất ướt và hoa.

Taggart Wilde ngồi sau một cái bàn, một người đàn ông trung niên đẫy đà với cặp mắt xanh sáng trong veo vẫn tạo được vẻ thân thiện mà không thật sự thể hiện một biểu cảm nào. Ông ta có một ly cà phê đen trước mặt và bàn tay trái đang cầm một điếu xì gà đốm cháy lập lòe giữa các ngón tay được cắt giũa gọn gàng. Một người đàn ông nữa ngồi trên cái ghế da xanh ở góc bàn, một khuôn mặt sắc cạnh với đôi mắt giá lạnh, gầy như cái bồ cào và cứng rắn như quản lý văn phòng vay tín dụng. Khuôn mặt thon gọn được chăm chút kia trông như thể vừa được cạo trong vòng một giờ đổ lại thôi. Ông ta mặc bộ complê nâu phẳng phiu và trên cà vạt có đính một viên ngọc trai đen. Ông ta có những ngón tay dài bồn chồn của người đầu óc minh mẫn. Ông ta trông như sẵn sàng chiến đấu.

Ohls kéo ghế ngồi xuống rồi nói: “Buổi tối tốt lành, Cronjager. Đây là Phil Marlowe, một thám tử tư đang tác nghiệp.” Ohls cười toe toét.

Cronjager nhìn tôi mà chẳng gật gù gì. Ông ta soi tôi từ đầu đến chân như thể đang nhìn một tấm hình. Rồi ông ta hạ cằm xuống chừng hai phân. Wilde nói: “Ngồi xuống đi, Marlowe. Tôi sẽ cố gắng thương lượng với đại úy Cronjager, nhưng anh biết tình hình rồi đấy. Giờ thành phố này đã lớn quá rồi.”

Tôi ngồi xuống châm thuốc lá. Ohls nhìn sang Cronjager và hỏi: “Anh đã thu được gì từ vụ giết người ở Randall Place?”

Ông mặt sắc cạnh kéo một ngón tay cho tới khi khớp kêu rắc. Ông ta nói mà không ngẩng lên. “Một xác chết, hai viên đạn trong người. Hai khẩu súng chưa hề được bắn. Ngoài đường chúng tôi bắt được một cô nàng tóc vàng cố gắng khởi động một chiếc xe không phải của cô ta. Xe cô ta ở kế bên, cùng mẫu mã. Cô ta có vẻ hoảng loạn nên mấy cậu cảnh sát đưa cô ta về rồi cô ta phun ra hết. Cô ta ở trong nhà khi cái gã Brody này bị hạ. Bảo rằng mình không thấy hung thủ.”

“Thế thôi à?” Ohls hỏi.

Cronjager nhướng mày một chút. “Chuyện mới xảy ra chừng một tiếng trước. Anh mong đợi gì, phim quay thủ phạm à?”

“Có thể là mô tả về thủ phạm,” Ohls nói.

“Một tay cao mặc gi lê da, nếu anh có thể coi đó là mô tả.”

“Hắn ngồi ngoài xe tôi kìa,” Ohls nói. “Còng rồi. Marlowe bắt hắn giùm các anh đấy. Súng của hắn đây.” Ohls lôi khẩu tự động của thằng nhóc ra khỏi túi và đặt lên góc bàn của Wilde. Cronjager nhìn khẩu súng mà không đưa tay lấy.

Wilde cười. Ông ta đang ngả người bập từng hơi từ điếu xì gà đốm ngậm bên khóe miệng. Ông ta cúi tới nhấp cà phê. Ông ta lấy một tấm khăn tay lụa từ trong túi ngực cái áo vest dạ tiệc mình đang mặc rồi chấm môi, đoạn nhét nó trở lại vào túi.

“Có liên can đến hai cái chết khác,” Ohls nói, vuốt phần thịt mềm ở chân cằm.

Cronjager cứng người thấy rõ. Đôi mắt gắt gỏng của ông ta trở thành hai đốm sáng rực.

Ohls nói: “Anh nghe về chiếc xe bị cẩu khỏi biển Thái Bình Dương bên ngoài cảng Lido sáng nay, với một xác chết bên trong chưa?”

Cronjager nói, “Chưa,” và cứ tiếp tục nhìn đầy hằn học.

“Gã bị giết trong xe là tài xế cho một gia đình trọc phú,” Ohls nói. “Gia đình đó đang bị tống tiền liên quan đến một trong hai cô con gái. Anh Wilde đây giới thiệu Marlowe cho gia đình đó, thông qua tôi. Marlowe khá là bí hiểm về vụ đó.”

“Tôi thích những thám tử tư bí hiểm với mấy vụ giết người lắm đấy,” Cronjager khinh miệt. “Anh không việc quái gì phải ra vẻ kín tiếng như thế.”

“Ừ,” Ohls nói. “Tôi không việc quái gì phải ra vẻ kín tiếng như thế. Không phải lúc nào tôi cũng được ra vẻ kín tiếng với một cảnh sát thành phố. Tôi dành phần lớn thời gian bảo họ nên đặt chân chỗ nào cho không bị trật mắt cá.”

Cái mũi nhọn của Cronjager hơi tái đi quanh cánh mũi. Hơi thở của ông ta khò khè nhè nhẹ trong căn phòng yên ắng. Ông ta nói thật khẽ: “Anh đã có khi nào phải bảo bất cứ ai dưới trướng tôi chỗ đặt chân đâu, anh biết tuốt.”

“Để rồi xem,” Ohls nói. “Tay tài xế chìm ngoài khơi Lido mà tôi nói tới đây, đêm qua đã bắn chết một gã trong khu vực của anh. Một gã tên Geiger kinh doanh sách bẩn ở một cửa hàng trên đại lộ Hollywood. Geiger đang sống cùng với thẳng lỏi mà tôi để ngoài xe kia. Ý tôi là sống chung đấy, nếu anh hiểu ý.”

Cronjager giờ đã bình tĩnh nhìn ông. “Nghe chừng câu chuyện sẽ tiến triển theo hướng bẩn thỉu,” ông ta nói.

“Theo kinh nghiệm của tôi thì những câu chuyện của cảnh sát hầu hết đều thế,” Ohls gằm ghè và quay sang tôi, chân mày ông tua tủa. “Tới cậu lên sóng đấy, Marlowe. Nói cho anh ta đi.”

Tôi nói cho ông ta.

Tôi chừa ra hai việc, một trong hai việc vào lúc đó tôi hoàn toàn không biết vì sao mình lại chừa ra. Tôi không đề cập vụ Carmen ghé qua căn hộ của Brody và vụ Eddie Mars ghé qua nhà Geiger vào buổi chiều. Tôi kể phần còn lại của câu chuyện đúng y như nó diễn ra.

Cronjager không một lần rời mắt khỏi mặt tôi và không có biểu cảm nào thoáng qua mặt ông ta trong khi tôi nói. Sau khi tôi kể xong, ông ta im thin thít suốt một phút dài. Wilde lặng thinh, nhấp cà phê, rừ rừ khe khẽ với điếu xì gà. Ohls săm soi một ngón tay cái của mình.

Cronjager chầm chậm ngả người ra trên ghế rồi gác cổ chân này lên đầu gối kia và xoa bóp xương mắt cá bằng bàn tay gầy gò bồn chồn. Khuôn mặt thuôn chau lại đăm chiêu. Ông ta nói với giọng lịch thiệp hết sức:

“Vậy ra những gì cậu làm là không báo cáo một vụ giết người xảy ra tối qua, rồi dành cả ngày hôm nay sục sạo khắp nơi để cho thằng nhóc của Geiger có cơ hội gây ra một vụ giết người nữa vào tối nay.”

“Chỉ có thế thôi,” tôi nói. “Tôi bị rơi vào thế kẹt. Có lẽ tôi đã làm sai, nhưng tôi muốn bảo vệ khách hàng của mình và tôi không có lý do gì để nghĩ rằng thằng nhóc đó sẽ chạy đi hại Brody.”

“Suy nghĩ thế nào là việc của cảnh sát, Marlowe. Nếu cái chết của Geiger đã được báo lại từ tối qua, sách đã không bị chuyển từ cửa hàng sang nhà Brody. Thằng nhóc sẽ chẳng cách nào lần ra Brody và sẽ không giết y. Cứ cho rằng Brody trước sau gì cũng chết đi, cái loại như y thường thế, nhưng một mạng vẫn là một mạng.”

“Rồi,” tôi nói. “Hãy nói thế với các viên cảnh sát của ông lần tới khi bọn họ bắn hạ một tên ăn cắp vặt hoảng sợ đang chạy trốn trong một con hẻm với một thứ phụ tùng chôm được nào đó ấy.”

Wilde đập hai bàn tay xuống bàn đánh chát. “Đủ rồi đấy,” ông ta nạt. “Làm sao cậu dám chắc mười mươi là thằng nhỏ Taylor này bắn Geiger hả, Marlowe? Ngay cả khi khẩu súng giết Geiger được tìm thấy trên xác Taylor hay trong xe đi nữa, cũng không tuyệt đối có nghĩa cậu ta là hung thủ. Khẩu súng có thể được gài, chẳng hạn bởi Brody, kẻ sát nhân thực sự.”

“Đó là việc có khả năng xảy ra,” tôi nói, “nhưng về mặt đạo đức thì bất khả. Như thế là giả sử quá nhiều sự tình cờ và quá nhiều điều trong đó không giống với tính cách của Brody lẫn bạn gái y, cũng như không khớp với bản chất cái trò mà y đã cố làm. Tôi đã nói chuyện với Brody khá lâu. Y là một kẻ lừa đảo, nhưng không phải loại sát nhân. Y có hai khẩu súng, nhưng không hề mang bên mình khẩu nào. Y cố tìm cách chen vào vụ làm ăn của Geiger, mà đương nhiên là y biết được nhờ cô bạn gái. Y nói mình theo dõi Geiger hết lần này đến lần khác để xem tay đó có kẻ nào máu mặt che chở không. Tôi tin y. Cho rằng y giết Geiger hòng thuổng đống sách, rồi bỏ chạy với tấm hình khỏa thân mà Geiger chụp Carmen Sternwood, sau đó gài khẩu súng cho Owen Taylor và đẩy thằng nhóc đó xuống biển ngoài khơi Lido, là quá nhiều cái cho rằng. Taylor có động cơ, tức giận vì ghen tuông, và cả cơ hội để giết Geiger. Cậu ta lấy một trong những chiếc xe của gia đình đó đi mà không xin phép. Cậu ta giết Geiger ngay trước mặt cô gái, một việc Brody sẽ không bao giờ làm, ngay cả nếu y là một tên sát nhân. Tôi không thể đồng tình rằng ai đó chỉ có mối quan tâm tiền bạc với Geiger lại làm như thế. Nhưng Taylor thì có thể. Vụ hình khỏa thân chính là thứ có thể khiến cậu ta ra tay.”

Wilde bật cười và đưa mắt nhìn Cronjager. Cronjager khịt mũi đằng hắng. Wilde hỏi: “Thế còn chuyện giấu xác thì sao? Tôi không thấy làm thế có mục đích gì.”

Tôi nói: “Thằng nhỏ chưa thừa nhận với chúng tôi, nhưng ắt là nó làm thôi. Brody không trở vào nhà sau khi Geiger bị bắn. Thằng nhỏ chắc là đã quay lại khi tôi đang chở Carmen về nhà. Nó sợ cảnh sát, dĩ nhiên, khi là một kẻ đồng tính, và có lẽ nó nghĩ giấu xác cho đến khi mình đã dời hết đồ đạc liên quan đến bản thân ra khỏi nhà là một ý hay. Nó lôi xác ra cửa trước, xét theo dấu máu trên thảm, và rất có khả năng là đã giấu xác trong ga ra. Rồi nó gom hết mọi thứ đồ dạc mình có đem đi chỗ khác. Thế rồi một lúc nào đó ngay trong đêm, trước khi cái xác cứng lại, nó dấy lên một thứ mặc cảm và nghĩ rằng mình đã đối xử chưa được phải phép với người bạn đã chết. Vậy là nó quay lại đưa hắn ta lên giường. Tất nhiên mọi thứ chỉ là phỏng đoán.”

Wilde gật đầu. “Rồi sáng nay nó đi xuống cửa hàng giả vờ như không có gì xảy ra trong khi vẫn để mắt canh chừng. Để khi Brody dời đống sách đi nó phát hiện địa chỉ đến của chúng và cho rằng kẻ nào lấy chúng hẳn đã giết Geiger nhằm mục đích đó. Nó thậm chí có thể đã biết về Brody và cô gái còn nhiều hơn chúng nghĩ. Ông nghĩ sao, Ohls?”

Ohls nói: “Chúng ta sẽ tìm ra thôi... nhưng điều đó không giúp giải quyết các vấn đề của Cronjager. Điều đang gặm nhấm anh ta là mọi chuyện xảy ra từ tối qua nhưng anh ta chỉ mới được báo cáo lại vừa nãy thôi.”

Cronjager cay cú nói: “Tôi nghĩ mình có thể tìm cách nào đó để xử lý việc đó luôn.” Ông ta quắc mắt nhìn tôi và cũng tức thì lại đưa mắt đi nơi khác.

Wilde vẫy điếu xì gà nói: “Để xem các chứng cứ nào, Marlowe.”

Tôi trút các món trong túi ra và để chiến lợi phẩm lên bàn ông ta: ba tờ giấy nợ và danh thiếp của Geiger gửi cho tướng Sternwood, mấy tấm hình của Carmen, cùng cuốn sổ xanh với danh sách tên và địa chỉ đã mã hóa. Tôi đã đưa chìa khóa nhà Geiger cho Ohls.

Wilde nhìn những thứ tôi trình, khẽ bập điếu xì gà. Ohls châm một điếu xì gà con của ông và lẳng lặng nhả khói lên trần nhà. Cronjager nghiêng tới bên bàn và nhìn những thứ tôi đã trình cho Wilde.

Wilde gõ lên ba tờ giấy nợ Carmen đã ký và nói: “Có lẽ đây chỉ là mồi nhử. Nếu tướng Sternwood đã chi tiền, tức là vì sợ hãi chuyện gì đó tồi tệ hơn. Sau đó thì Geiger sẽ siết chặt gọng kìm. Cậu có biết ông ta sợ gì không?” Ông ta nhìn tôi.

Tôi lắc đầu.

“Cậu đã kể câu chuyện của mình toàn bộ và đầy đủ các chi tiết liên quan rồi chứ?”

“Tôi chừa ra hai vấn đề cá nhân. Tôi dự định vẫn sẽ chừa chúng sang bên, ông Wilde.”

Cronjager nói, “Ha!” rồi khịt mũi đầy khinh bỉ.

“Tại sao?” Wilde khẽ hỏi.

“Bởi vì khách hàng của tôi có quyền được hưởng sự bảo vệ đó, chỉ có tòa án mới được quyết. Tôi có giấy phép hành nghề thám tử tư. Tôi cho rằng chữ ‘tư’ cũng có chút ý nghĩa nào đó chứ. Khu vực Hollywood có hai vụ án mạng, cả hai đều đã được giải quyết. Họ có hung thủ. Họ có động cơ, hung khí của từng vụ. Khía cạnh tống tiền phải bị ém lại, nhất là tên tuổi của những bên liên quan.”

“Tại sao?” Wilde hỏi lại.

“Không sao hết,” Cronjager khô khan nói. “Chúng tôi rất vui được đóng vai phụ cho một thám tử.

Tôi nói: “Tôi sẽ cho ông xem.” Tôi đứng dậy đi ra khỏi nhà và đến chỗ chiếc xe lấy cuốn sách từ cửa hàng của Geiger. Viên cảnh sát mặc đồng phục đang đứng bên canh xe của Ohls. Thằng nhóc ngồi trong đó, nghiêng người tựa vào trong góc xe.

“Nó có nói gì không?” tôi hỏi.

“Nó có đề xuất ba chữ,” tay cảnh sát nói rồi khạc nhổ. “Tôi làm lơ luôn.”

Tôi quay vào trong nhà, để cuốn sách lên bàn Wilde và mở giấy bọc ra. Cronjager đang gọi điện ở góc bàn. Ông ta cúp máy và ngồi xuống khi tôi bước vào.

Wilde xem qua cuốn sách, mặt lạnh tanh, rồi gấp lại và đẩy sang cho Cronjager. Cronjager mở sách ra, xem qua một hai trang rồi đóng sầm nó lại. Hai đốm đỏ cỡ đồng nửa đô la hiện lên ở hai bên má ông ta.

Tôi nói: “Xem ngày tháng đóng dấu trên tờ gác trước đi.”

Cronjager lại mở sách ra nhìn. “Thì?”

“Nếu cần,” tôi nói, “tôi sẽ ra thề và làm chứng rằng cuốn sách lấy từ cửa hàng của Geiger. Ả tóc vàng, Agnes, sẽ thừa nhận công việc kinh doanh của cửa hàng. Bất cứ ai có mắt cũng đều thấy được rằng cửa hàng đó chỉ là bình phong cho một thứ gì khác. Nhưng cảnh sát Hollywood cho phép nó hoạt động, vì những lý do riêng của họ. Tôi dám chắc bồi thẩm đoàn sẽ muốn biết những lý do đó?”

Wilde cười toe toét. Ông ta nói: “Bồi thẩm đoàn quả có hay hỏi những câu hỏi mất mặt ấy, trong một nỗ lực tương đối vô nghĩa hòng tìm ra cách vận hành thực sự của các thành phố.”

Cronjager bất ngờ đứng dậy đội nón lên. “Tôi ở đây đang một chống ba,” ông ta gắt gỏng. “Tôi là người bên tổ hình sự. Nếu tay Geiger này đang vận hành một đường dây sách bẩn, điều đó cũng không can hệ gì đến tôi. Nhưng tôi sẵn lòng thừa nhận là để chuyện đó tràn lan khắp mặt báo như thế cũng sẽ không giúp ích gì cho đội của tôi. Mấy người muốn sao?”

Wilde nhìn Ohls. Ohls bình tĩnh nói: “Tôi muốn nộp một tù nhân cho anh. Đi nào.”

Ông đứng dậy. Cronjager nhìn ông trừng trừng và rảo bước ra khỏi phòng. Ohls đi theo sau. Cánh cửa lại đóng. Wilde gõ lên bàn và nhìn tôi với cặp mắt xanh trong.

“Cậu cần phải hiểu cảm giác của bất cứ cảnh sát nào đối với một vụ che đậy như thế này,” ông ta nói. “Cậu sẽ phải đưa ra đủ mọi tuyên bố, ít nhất là cho hồ sơ. Tôi nghĩ là ta có thể tách biệt hai vụ giết người đồng thời giữ cho tên của tướng Sternwood nằm ngoài cả hai vụ. Cậu có biết vì sao tôi không véo tai cậu không?”

“Không. Tôi đã nghĩ mình sẽ bị véo đứt cả hai tai cơ.”

“Cậu làm mọi thứ đó để nhận được gì?”

“Hai mươi lăm đô la một ngày cùng các chi phí khác.”

“Đến giờ đã được năm mươi đô và ít tiền xăng.”

“Chừng đó.”

Ông ta nghiêng đầu một bên và chà mặt ngoài ngón út tay trái lên mép dưới cằm.

“Và với số tiền đó cậu sẵn lòng chịu bị ghét bởi phân nửa số cảnh sát ở quận này?”

“Tôi không thích thế,” tôi nói. “Nhưng tôi biết làm cái quái gì nữa đây? Tôi đang lãnh một vụ. Tôi đang bán những gì mình có thể bán để kiếm sống. Chút ít can đảm và trí khôn mà Thiên Chúa ban tặng cùng một lòng tình nguyện bị nắm cổ lôi đi nhằm bảo vệ một khách hàng. Kể nhiều như những gì tôi đã kể tối nay, mà không hỏi ý kiến viên tướng, đã là đi ngược với nguyên tắc của tôi rồi. Còn về chuyện che đậy, tôi đã từng ở trong ngành cảnh sát, ông cũng biết mà. Che đậy là chuyện thường ngày trong bất kỳ đô thị lớn nào. Cảnh sát kêu gào chì chiết mỗi khi có người ngoài tìm cách che giấu gì đó, nhưng bọn họ lại làm chính cái điều đó những lúc khác, để giúp đỡ cho bạn bè hay bất cứ ai có chút thế lực. Và tôi chưa xong đâu. Tôi vẫn còn đang điều tra. Tôi sẽ làm lại điều tương tự nếu bắt buộc.”

“Miễn là Cronjager không thu hồi giấy phép của cậu,” Wilde cười. “Cậu nói cậu chừa ra hai chuyện riêng tư. Là tính chất gì?”

“Tồi vẫn đang điều tra,” tôi nói và nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Wilde mỉm cười với tôi. Ông ta có nụ cười gan góc và thẳng thắn của một người Ireland. “Để tôi nói cho cậu điều này, nhóc. Cha tôi là bạn thân của Sternwood già. Tôi đã làm đủ chuyện văn phòng cho phép, và có lẽ còn nhiều hơn thế, để giữ cho ông già khỏi bận lòng. Nhưng về lâu về dài đó là chuyện bất khả. Hai cô con gái của ông ta trước sau gì cũng dấy vào một chuyện nào đó không thể dập yên, nhất là con bé em tóc vàng ngỗ ngược đó. Chúng nó không nên tự do tung tăng như thế. Tôi đổ lỗi đó cho ông già. Tôi nghĩ ông ta không nhận ra thế giới ngày nay là như thế nào. Còn một chuyện khác mà tôi có thể đề cập khi chúng ta đang trò chuyện thẳng thắn với nhau và tôi không phải hằm hè cậu. Tôi sẽ cá một đô la Mỹ đổi một xu Canada là ông tướng sợ rằng thằng rể, cái tay buôn rượu lậu đã bỏ nghề ấy, có vướng vào vụ này ở đoạn nào đó, và điều ông già thật sự mong muốn cậu tìm ra, đó là hắn không có dính líu. Cậu nghĩ sao?”

“Regan không có vẻ như là một kẻ tống tiền, qua những gì tôi nghe kể về anh ta. Anh ta đã có chỗ êm ấm nhưng vẫn bỏ nó ra đi.”

Wilde khịt mũi. “Cái chỗ ấy êm ấm đến mức nào thì cả hai ta đều không thể phán được. Nếu hắn là hạng người ta nghĩ thì chỗ đó hẳn chẳng êm lắm đâu. Ông tướng có bảo cậu là ông ta đang tìm Regan không?”

“Ông ta bảo tôi rằng ông ta ước gì mình biết được Regan đang ở đâu và có ổn không. Ông ta thích Regan và bị tổn thương vì cái cách mà anh ta bỏ đi không lời từ biệt.”

Wilde ngả người ra và chau mày. “Tôi hiểu rồi,” ông ta nói với giọng đã thay đổi. Bàn tay ông dời tới dời lui các thứ trên bàn, để cuốn sổ xanh của Geiger qua một bên và đẩy những vật chứng khác về phía tôi. “Cậu có thể cầm mấy thứ này đi, ông ta nói. “Tôi chẳng còn cần đến chúng nữa.”