← Quay lại trang sách

Chương 19

Khi tôi cất xe và đi vòng ra trước chung cư Hobart Arms thì đã gần mười một giờ. Cửa kính ngoài đã khóa lúc mười giờ, nên tôi phải lấy chìa khóa của mình ra. Bên trong, ở tiền sảnh vuông vức trống trải, một người đàn ông đặt tờ báo buổi tối xuống bên cạnh một chậu cây cọ kiểng và búng đầu thuốc vào trong chậu. Hắn đứng dậy vẫy nón chào tôi rồi nói: “Ông chủ muốn nói chuyện với anh. Anh đúng là hay để khách chờ nhỉ, anh bạn.”

Tôi đứng yên nhìn cái mũi bẹt và dái tai như miếng thịt dần của hắn.

“Vụ gì?”

“Anh biết làm gì? Chỉ việc đừng chõ mũi khắp nơi và mọi thứ đều đâu vào đấy thôi.” Tay hắn quanh quẩn gần khuyết áo trên của cái áo vest không cài khuy.

“Tôi đang ám đầy mùi cảnh sát,” tôi nói. “Tôi quá mệt để mà nói chuyện, để mà ăn, để mà nghĩ. Nhưng nếu anh nghĩ tôi chưa đủ mệt để nghe Eddie Mars sai khiến, thử xem anh rút kịp súng ra trước khi tôi bắn tung cái tai lành còn lại của anh không.”

“Xạo. Anh làm gì có súng.” Hắn thản nhiên nhìn tôi. Hàng chân mày sẫm màu cứng ngắc nhíu vào nhau và cái miệng cong xuống.

“Đó là lúc trước,” tôi bảo hắn. “Tôi không phải lúc nào cũng tay không.”

Hắn vẫy bàn tay trái. “OK. Anh thắng. Tôi đã được dặn là không động đến ai. Anh sẽ nghe tin từ ông ấy.”

“Càng lâu càng tốt,” tôi nói rồi chầm chậm quay người trong khi hắn bước qua tôi, đi về phía cánh cửa. Hắn mở cửa đi ra mà không hề nhìn lại. Tôi cười trước sự ngờ nghệch của bản thân, đoạn tôi vào thang máy rồi lên tầng về căn hộ của mình. Tôi lấy khẩu súng bé con của Carmen ra khỏi túi áo và cười vào nó. Rồi tôi lau nó thật kỹ lưỡng, tra dầu, bọc nó vào một tấm khăn flannel rồi giấu đi. Tôi pha cho mình một ly rượu và đang uống thì điện thoại reo. Tôi ngồi xuống bên cái bàn đặt điện thoại.

“Tối nay anh cứng rắn đấy nhỉ,” giọng Eddie Mars vang lên.

“To bự, nhanh nhẹn, cứng rắn và tua túa gai. Tôi có thể giúp gì anh?”

“Cớm ở bên đó, chỗ nào thì anh biết rồi. Anh chừa tôi ra đấy chứ?”

“Sao phải thế?”

“Tốt với tôi thì tốt cho anh thôi, anh lính. Không tốt với tôi thì không tốt cho anh đâu.”

“Căng tai lên nghe răng tôi đánh lập cập nè.”

Gã cười khô khốc. “Thế... anh có không?”

“Có. Tôi còn chẳng biết tại sao. Có lẽ không có anh mọi chuyện đã đủ phức tạp rồi.”

“Cảm ơn, anh lính. Ai bắn hắn vậy?”

“Mai đọc báo rồi biết... hoặc không.”

“Tôi muốn biết ngay bây giờ.”

“Anh muốn gì được nấy à?”

“Không. Trả lời thế được không, anh lính?”

“Ai đó anh chưa từng nghe đến đã bắn hắn. Biết thế được rồi.”

“Nếu đúng là như thế thì một ngày nào đó tôi có thể giúp đỡ anh chút ít.”

“Cúp máy cho tôi đi ngủ.”

Gã lại cười. “Anh đang tìm Rusty Regan phải không?”

“Nhiều người nghĩ thế, nhưng không.”

“Nếu anh đang tìm hắn, tôi có thể gợi ý cho anh. Ghé qua bãi biển tìm tôi. Bất cứ lúc nào. Rất vui được gặp anh.”

“Có lẽ.”

“Thế gặp anh sau nhé.” Điện thoại kêu tách và tôi ngồi đó nắm ống nghe trong tay với lòng kiên nhẫn khủng khiếp. Rồi tôi quay số nhà Sternwood và nghe rung chuông bốn năm lần trước khi cái giọng dịu ngọt của viên quản gia cất lên: “Tư dinh của tướng Sternwood ạ.”

“Marlowe đây. Nhớ tôi chứ? Tôi gặp ông chừng trăm năm trước, hoặc hôm qua.”

“Vâng, anh Marlowe. Tôi tất nhiên còn nhớ.”

“Cô Regan có nhà không?”

“Vâng, tôi tin là có. Anh có muốn...”

Tôi đột ngột đổi ý nên ngắt lời lão. “Khỏi. Ông nhắn lại với cô ta được rồi. Bảo cô ta rằng tôi đang giữ mớ hình, toàn bộ, và mọi chuyện đều đã ổn thỏa.”

“Vâng... vâng...” Giọng nói dường như hơi loáng thoáng. “Anh có mớ hình, toàn bộ, và mọi chuyện đều đã ổn thỏa... Vâng, thưa anh. Cho phép tôi được nói... cảm ơn anh rất nhiều, thưa anh.”

Điện thoại lại reo năm phút sau. Tôi đã uống xong ly rượu và nó khiến tôi cảm thấy như tôi có thể ăn bữa tối mà mình đã quên béng mất; tôi ra ngoài, mặc kệ cái điện thoại. Nó vẫn còn reo đến khi tôi trở lại. Nó cứ reo rồi ngừng rồi reo đến tận mười hai giờ rưỡi. Đến lúc đó, tôi tắt đèn và mở cửa sổ rồi lấy một mẩu giấy nút cái chuông điện thoại lại, sau đó đi ngủ. Tôi muốn trướng bụng với cái gia đình Sternwood rồi.

Tôi đọc hết cả ba tờ báo sáng trong lúc ăn trứng và thịt xông khói vào sáng hôm sau. Bài tường thuật về vụ việc trên cả ba tờ gần với sự thật giống bao bản tin báo khác, tức là như Sao Hỏa gần với Sao Thổ. Không có tờ nào liên kết Owen Taylor, tài xế trong “Vụ đâm xe tự sát ở cảng Lido”, với “Vụ sát nhân trong căn nhà gỗ kỳ lạ ở Laurel Canyon”. Không bài nào đả động đến nhà Sternwood, Bernie Ohls hay tôi. Owen Taylor là “tài xế cho một gia đình giàu có”. Đại úy Cronjager của khu Hollywood lãnh hết mọi công trạng cho việc giải quyết hai vụ giết người trong quận của ông ta, được cho là phát sinh từ mâu thuẫn doanh thu từ dịch vụ viễn thông do một gã Geiger nọ điều hành ở đằng sau hiệu sách trên đại lộ Hollywood. Brody bắn Geiger và Carol Lundgren bắn Brody trả thù. Cảnh sát đang tạm giữ Carol Lundgren. Tên này đã nhận tội. Hắn có kha khá tiền án, có lẽ từ thời trung học. Cảnh sát cũng đang giữ một người tên Agnes Lozelle, thư ký của Geiger, như một nhân chứng liên quan.

Quả là một câu chuyện hay ho. Nó cho ấn tượng là Geiger đã bị giết từ đêm kia, rồi Brody bị giết một giờ sau đó, và đại úy Cronjager đã phá cả hai vụ giết người trong khi đang châm thuốc hút. Vụ tự sát của Taylor nằm ở trang đầu mục II. Có một tấm hình chụp chiếc sedan trên boong sà lan, biển số bị bôi đen, và một hình thù được phủ khăn nằm trên sàn kế bên cái bậc lên xuống xe. Owen Taylor thời gian qua bị tuyệt vọng và sa sút sức khỏe. Gia đình cậu ta sống ở Dubuque, và xác cậu ta sẽ được chuyển về đó. Sẽ không có cuộc điều tra nào.