Chương 25
Sáng hôm sau trời lại mưa, những hạt nước rơi xiên như một tấm rèm châu bị hất sang bên. Tôi tỉnh dậy cảm thấy uể oải và mệt mỏi, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ với dư vị ảm đạm đắng ngắt của nhà Sternwood vương trong miệng. Tôi trống rỗng như túi của một con bù nhìn rơm. Tôi ra bếp và uống hai ly cà phê đen. Ta có thể bị váng vất vì những thứ khác ngoài chất cồn. Tôi bị vì phụ nữ. Phụ nữ làm tôi bệnh.
Tôi cạo râu tắm rửa rồi thay đồ và lấy áo mưa, ra ngoài, xuống cầu thang nhìn ra cửa trước. Ở bên kia đường, cách chừng ba mươi mét, một chiếc sedan Plymouth xám đang đậu. Nó là chiếc xe đã tìm cách theo đuôi tôi ngày hôm trước, chính là chiếc xe tôi đã hỏi Eddie Mars. Trong xe có thể là cảnh sát, nếu cớm dư dả thời gian đến thế và muốn đốt bớt bằng cách bám theo tôi. Hoặc có thể là một kẻ nào đó trong phường thám tử đang cố chõ mũi vào vụ của người khác để kiếm chác. Hoặc có thể là giám mục Bermuda muốn chê trách lối sống về đêm của tôi.
Tôi ra bằng cửa sau, lấy chiếc mui trần trong ga ra rồi lái nó vòng ra đằng trước, ngang qua chiếc Plymouth. Có một gã nhỏ con bên trong, một mình. Y đánh máy xe sau tôi. Y làm việc hiệu quả hơn lúc dưới mưa. Y chạy đủ gần nên tôi không thể quành sang một đoạn đường ngắn rồi cắt đuôi trước khi y kịp quẹo vào theo, và y cũng ở cách tôi đủ xa để lúc nào giữa chúng tôi cũng có những chiếc xe khác. Tôi lái xuôi đại lộ và đậu xe trong bãi kế tòa nhà của mình rồi bước ra với cái áo mưa bẻ cổ cao, nón kéo sụp vành, còn phần mặt chính giữa thì bị mưa táp vào lạnh buốt. Chiếc Plymouth đậu ở đối diện bên một trụ cứu hỏa. Tôi bước đi đến ngã tư và băng qua khi đèn xanh rồi đi ngược lại, sát mép vỉa hè với hàng xe đậu. Chiếc Plymouth không hề nhúc nhích. Không ai bước ra từ đó. Tôi lại gần, thò tay vào mở cửa xe bên phía vỉa hè.
Một gã đàn ông nhỏ con mắt sáng đang ép mình vào góc xe sau vô lăng. Tôi đứng ngó vào y trong xe, mưa giội lên lưng tôi. Mắt y chớp chớp sau làn khói uốn lượn từ điếu thuốc. Tay y bồn chồn gõ lên khung vô lăng mỏng.
Tôi hỏi: “Anh không quyết định được à?”
Y nuốt khan và điếu thuốc bập bênh giữa hai môi. “Hình như tôi không quen biết anh,” y nói, bằng giọng líu ríu căng thẳng.
“Tên là Marlowe. Cái gã mà anh cố gắng theo đuôi suốt hai ngày qua.”
“Tôi không có theo đuôi ai hết đó anh.”
“Con xe cà tàng này thì có đấy. Chắc anh không kiểm soát được nó. Dù sao cũng tùy anh. Bây giờ tôi sẽ ăn sáng trong quán cà phê đối diện, nước cam, thịt xông khói và trứng, bánh mì nướng, mật ong, ba hay bốn ly cà phê và một cây tăm. Sau đó tôi sẽ đi lên văn phòng, nằm ở tầng bảy tòa nhà đối diện anh đây. Nếu anh có điều gì ưu phiền không thể chịu đựng nổi, ghé qua buông vài lời. Tôi sẽ ngồi tra dầu súng của mình.”
Tôi bỏ đi, để mặc y chớp mắt. Hai mươi phút sau tôi đang xua cái mùi nước hoa Soirée d’Amour của bà quét dọn trong văn phòng và mở một phong bì dày cứng đề địa chỉ bằng nét chữ xưa thanh mảnh nhọn hoắt. Phong bì đựng một tờ giấy trang trọng đề mấy dòng ngắn gọn và một tấm séc màu hoa cà lớn viết năm trăm đô la, dành cho Philip Marlowe và được ký tên, Guy de Brisay Sternwood, do Vincent Norris ký thay. Nó làm cho buổi sáng trở nên tốt đẹp. Tôi đang điền một phiếu gửi tiền ngân hàng thì chuông cửa báo tôi biết có người vừa vào gian tiếp tân hai nhân bốn của tôi. Đó là gã nhỏ con trong chiếc Plymouth.
“Tốt,” tôi nói. “Vào đây rồi cởi áo khoác ra đi.”
Y thận trọng lách qua tôi khi tôi giữ cửa, thận trọng như thể sợ tôi sẽ đá đít y. Chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau bên cái bàn. Y rất nhỏ con, không hơn một mét sáu và chắc chẳng nặng hơn ngón tay cái một gã đồ tể. Y có cặp mắt tin hin sáng quắc muốn ra vẻ rắn rỏi, và trông rắn rỏi như con hàu mất lớp vỏ trên. Y mặc một bộ complê xám đậm hai hàng khuy với bờ vai quá rộng và phần ve áo quá lớn. Khoác ngoài là một cái áo khoác vải tuýt kiểu Ireland với những chỗ sờn hết sức thảm thê. Một cái cà vạt với hoa văn in lặp lấm tấm nước mưa nhô lên phía trên hai ve áo gài chéo.
“Có lẽ anh biết tôi,” y nói. “Tôi là Harry Jones.
Tôi nói mình không biết. Tôi đẩy một hộp thuốc lá dẹp bằng thiếc về phía y. Bàn tay thon nhỏ của y nhón lấy một điếu như một con cá hồi đớp ruồi. Y châm thuốc bằng hộp quẹt trên bàn và vẫy tay.
“Tôi ở đây cũng lâu,” y nói. “Biết mấy người quanh đây này kia. Từng buôn rượu chút chút từ tít tận mũi Hueneme. Một nghiệp khó ăn đấy anh trai. Lái chiếc xe dò đường với khẩu súng trong lòng và cục tiền giắt hông đủ dày để làm nghẽn cái máng dẫn than. Rất nhiều lần chúng tôi phải hối lộ cả bốn cửa cảnh sát trước khi tới được Beverly Hills. Nghề khó xơi.”
“Tệ nhỉ,” tôi nói.
Y ngả người lại và nhả khói lên trần từ một góc nhỏ của cái miệng nhỏ tin hin.
“Chắc anh chẳng tin tôi,” y nói.
“Chắc tôi không tin thật,” tôi nói. “Cũng có thể tôi tin. Nhưng rồi chắc có lẽ tôi vẫn chẳng muốn chọn một cái nào. Màn chào hỏi này có ích gì cho tôi đây?”
“Không gì hết,” y đáp xẵng.
“Anh đã theo dõi tôi hai ngày qua,” tôi nói. “Như một kẻ tìm cách đón gái mà không đủ can đám. Có lẽ anh bán bảo hiểm. Có lẽ anh biết một người tên Joe Brody. Rất nhiều cái có lẽ, nhưng tôi còn nhiều chuyện phải lo với công việc của mình.”
Mắt y trố ra và môi dưới suýt thì rớt xuống lòng. “Chúa ơi, sao anh biết?” y buột miệng.
“Tôi có phép. Anh có gì thì lắc đều rồi rót ra đi. Tôi không có cả ngày đâu.”
Ánh sáng từ trong mắt y gần như biến mất giữa hai hàng mí đột ngột khép lại. Một khoảng im lặng. Mưa giã xuống tầng mái trải nhựa phía trên sảnh của Mansion House bên dưới cửa sổ nhà tôi. Mắt y mở ra một chút, lại tỏa sáng, và giọng nói đầy suy tư.
“Tôi đang cố tìm thông tin về anh, phải,” y nói. “Tôi có cái muốn bán, rẻ thôi, hai xị. Anh kết nối tôi với Joe như nào vậy?”
Tôi mở một lá thư ra đọc. Nó giới thiệu một khóa học từ xa sáu tháng về sinh trắc vân tay với mức chiết khấu đặc biệt dành cho người trong nghề. Tôi thả nó vào thùng rác và lại nhìn gã đàn ông nhỏ thó. “Đừng bận tâm đến tôi. Tôi chỉ đang đoán thôi. Anh không phải cớm. Anh không phải người của Eddie Mars. Tối qua tôi đã hỏi gã về anh. Tôi không thể nghĩ ra ai khác ngoài bạn bè của Joe Brody mà có thể hứng thú đến tôi như thế.”
“Trời ơi,” y nói và liếm môi dưới. Khuôn mặt y đã chuyển trắng như giấy khi tôi nhắc đến Eddie Mars. Miệng y trễ xuống và điếu thuốc cheo meo trên góc miệng như thể nhờ phép thuật, như thể nó mọc ra từ đó. “Ôi, anh đùa tôi chắc,” cuối cùng y cũng nói, với cái kiểu nụ cười mà ta thấy trong phòng phẫu thuật.
“Được rồi. Tôi đùa anh đấy.” Tôi mở một lá thư khác. Lá này muốn gửi cho tôi thư báo mỗi ngày từ Washington, toàn chuyện nội bộ, thẳng từ nhà bếp ở đó. “Tôi đồ rằng Agnes đã được thả rồi,” tôi nói thêm.
“Ừ. Cô ta kêu tôi đến. Hứng thú chứ?”
“Chà... cô ta hơi đần.”
“Điên. Anh mỉa mai trong khi anh đã có mặt đêm đó, cái đêm Joe bị giết. Chuyện Brody phải nắm được gì hay ho về nhà Sternwood, không thì anh ta đã không liều lĩnh với tấm hình mà anh ta gửi cho nhà đó.”
“Ừ hử. Nếu vậy thì đó là gì?”
“Đó là cái mà với hai trăm đô anh sẽ nhận được.”
Tôi thả thêm mấy lá thư hâm mộ vào trong thùng và châm điếu thuốc mới.
“Chúng tôi cần rời thành phố,” y nói. “Agnes là một cô gái tốt. Anh không thể cứ ghim mãi một chuyện như thế với cô ấy. Thời buổi này không dễ dàng gì cho một nữ nhân kiếm sống.”
“Cô ta quá lớn với anh,” tôi nói. “Cô ta sẽ lăn đè anh chết ngạt.”
“Mỉa mai độc địa quá đấy, anh bạn,” y nói với một vẻ gần như là kiêu hãnh khiến tôi phải trố mắt nhìn.
Tôi nói: “Anh nói đúng. Gần đây tôi gặp toàn bọn không ra gì. Bỏ qua màn úp mở đi và vào việc thôi. Anh có gì mà đòi đổi lấy tiền?”
“Anh có chịu trả không?”
“Nếu nó có ích gì đã?”
“Nếu nó giúp anh tìm Rusty Regan.”
“Tôi đâu có tìm Rusty Regan.”
“Anh nói thế thôi. Có muốn nghe không?”
“Cứ việc líu lo đi. Tôi sẽ trả tiền cho phần nào tôi dùng. Hai xị mua được nhiều thông tin trong giới của tôi lắm.”
“Eddie Mars đã cho giết Regan,” y nói bình thản, rồi ngả ra như thể vừa được phong phó thủ tướng.
Tôi vẫy tay về phía cửa. “Tôi chẳng muốn tranh cãi với anh,” tôi nói. “Tôi không muốn phí oxy. Mời chú bé lên đường cho.”
Y nghiêng tới trên bàn, khóe miệng hằn những đường trắng. Y dụi tắt điếu thuốc thật cẩn thận, dụi tới dụi lui, mà không nhìn nó. Từ phía sau cánh cửa thông vọng qua âm thanh máy đánh chữ đều đều gõ, đến tiếng chuông báo hết dòng, rồi tiếng khung chuyển sang dòng mới, cứ thế tái lặp.
“Tôi không đùa đâu,” y nói.
“Cút xéo. Đừng quấy rầy tôi. Tôi có việc phải làm.”
“Không hề,” y nói xẵng. “Tôi không dễ xua thế đâu. Tôi đến đây để nói chuyện của mình và tôi sẽ nói. Tôi biết Rusty. Không quá thân thiết, nhưng đủ để chào hỏi nhau và đủ để hắn trả lời tôi nếu thích, tùy tâm trạng của hắn. Dù vậy hắn vẫn là một tên tử tế. Tôi vẫn thích thằng đấy. Hắn mê một cô đào hát tên Mona Grant. Rồi cô ả về nhà họ Mars. Rusty cay cú nên cưới một cô nàng giàu có lúc nào cũng quanh quẩn ở mấy ổ ăn chơi như thể ở nhà ngủ không yên vậy. Anh biết rõ cô ta, cao ráo, tóc đen, ngoại hình đủ ăn cả trận Derby, nhưng loại này sẽ áp lực với đàn ông. Hay dỗi hờn. Rusty sẽ không hòa hợp được với cô ta. Nhưng mèn ơi, hắn hòa hợp với tài sản của ông già cô ta nhỉ? Đó là điều anh nghĩ. Regan này là một con chim ó ngạo mạn. Hắn có cặp mắt nhìn xa. Hắn lúc nào cũng nhìn sang thung lũng bên cạnh. Hắn không thích ở yên một chỗ. Tôi nghĩ hắn không quan tâm tí gì đến tiền. Và từ phía tôi, anh bạn, đó là một lời khen đấy.”
Tay nhỏ con này rốt cuộc cũng không hề ngu ngốc. Một kẻ lừa đảo vặt sẽ chẳng nghĩ đến những điều như thế, nói gì đến việc biết cách nói ra.
Tôi nói: “Thế là anh ta bỏ đi.”
“Hắn định bỏ đi, có lẽ thế. Với cái ả Mona này. Cô ta không sống chung với Eddie Mars, không thích công việc làm ăn của hắn. Đặc biệt là những trò mánh mung bên ngoài, như tống tiền, trộm xe, chứa chấp bọn bị tr y nã từ miền Đông, vân vân. Lời đồn là Regan nói với Eddie đêm nọ, ngay trước mắt bàn dân thiên hạ, rằng nếu hắn có bao giờ lôi Mona vào bất cứ trò tội phạm nào, Regan sẽ đến kiếm hắn.”
“Phần lớn những chuyện này đều có trong hồ sơ, Harry,” tôi nói. “Anh không thể trông đợi thu tiền từ chúng?”
“Tôi bắt đầu đến phần chưa có đây. Thế là Regan biến mất. Tôi quen thấy hắn mỗi chiều ở Vardis uống whiskey Ireland và dán mắt lên tường. Hắn không còn mồm năm miệng mười nữa. Lâu lâu hắn vẫn trả tiền cá cược cho tôi, đó cũng là lý do tôi có mặt tại đó, để lấy tiền cá cược cho Puss Walgreen.”
“Tôi tưởng y làm trong ngành bảo hiểm.”
“Trên cửa đề như thế thôi. Tôi đoán y sẽ bán bảo hiểm cho anh thật, nếu anh tìm đến. Chà, chừng giữa tháng Chín tôi không thấy Regan nữa. Tôi không nhận ra ngay tức thì. Anh biết kiểu đó mà. Một gã nọ ở đó và anh nhìn thấy gã rồi gã không còn ở đó và anh không thấy gã nữa cho đến khi có chuyện khiến anh nhận ra điều đó. Chuyện khiến tôi nhận ra điều đó, là tôi nghe một tên vừa cười vừa nói rằng ả đàn bà của Eddie Mars cắp đít đi với Rusty Regan và Mars đang hành xử như thể mình là phù rể chứ không phải đang ghen tức. Nên tôi kể với Joe Brody và Joe thì thông minh lắm.”
“Thông minh con khỉ,” tôi nói.
“Không phải thông minh như cớm, nhưng vẫn thông minh. Hắn nhắm tới tiền. Hắn tính toán nếu có thể dò được tin về đôi uyên ương kia thì hắn có lẽ sẽ thu được gấp đôi, một bên từ Eddie Mars và một bên từ vợ Regan. Joe có quen biết gia đình kia tí chút.”
“Tí chút là năm ngàn đồ,” tôi nói. “Hắn moi của họ một thời gian trước.”
“Thế à?” Harry Jones có vẻ hơi ngạc nhiên. “Agnes đáng lẽ phải kể với tôi chuyện đó. Đàn bà là thế đấy. Lúc nào cũng giấu giếm. Chà, Joe và tôi đọc báo và chúng tôi không phát hiện được gì, nên chúng tôi biết Sternwood già đã phủ chăn lên đó. Rồi một ngày tôi thấy Lash Canino ở Vardi’s. Biết hắn không?”
Tôi lắc đầu.
“Hắn là một kẻ rắn mặt rắn mày, kiểu mà mấy thằng nhãi ranh muốn bắt chước vậy. Hắn làm việc cho Eddie Mars khi Mars cần xử lý sự cố. Hắn sẽ giết một gã giữa lúc nhậu. Khi Mars không cần thì hắn không xớ rớ đến gần. Hắn cũng không ở L.A. Chà, có lẽ có gì đó, cũng có lẽ không. Có lẽ chúng đã đánh hơi được Regan rồi và Mars chỉ đang ngồi đằng sau mỉm cười chờ thời thôi. Cũng có lẽ là một chuyện gì đó khác hẳn. Dù sao thì, tôi kể với Joe và Joe bám theo Canino. Tên đó biết cách bám đuôi đấy. Tôi thì không giỏi đâu. Tôi cho không thông tin đó đấy. Miễn phí. Vậy là Joe bám theo Canino ra tới chỗ nhà Sternwood và Canino đậu xe bên ngoài dinh thự rồi một chiếc xe trờ tới bên cạnh hắn, với một cô gái bên trong. Họ nói chuyện một hồi và Joe nghĩ cô gái đưa cái gì qua, như tiền chẳng hạn. Cô gái biến đi. Đó là vợ của Regan. OK, cô ta biết Canino và Canino biết Mars. Vậy nên Joe đoán rằng Canino biết gì đó về Regan và đang tìm cách lén mót chút đỉnh cho riêng mình. Canino biến mất và Joe mất dấu. Hết hồi một.”
“Tên Canino này trông thế nào?”
“Thấp, to bè, tóc nâu, mắt nâu, lúc nào cũng mặc đồ nâu đội nón nâu. Thậm chí còn mặc một cái áo mưa da lộn màu nâu nữa. Lái một chiếc coupe nâu. Mọi thứ đều nâu với ông Canino.”
“Bắt đầu hồi hai thôi,” tôi nói.
“Không có tiền thì làm sao được.”
“Tôi chưa thấy gì đáng hai trăm đô. Vợ Regan cưới một tên cựu buôn lậu rượu trong chốn ăn chơi. Cô ta biết những người khác cùng phường hội là đương nhiên. Cô ta biết Eddie Mars khá rõ. Nếu cô ta nghĩ có chuyện gì xảy ra với Regan, Eddie sẽ là người mà cô ta kiếm tới, và Canino sẽ là người mà Eddie chọn để giải quyết nhiệm vụ. Anh chỉ có nhiêu đó thôi ư?”
“Anh có muốn chi hai trăm để biết chỗ vợ Eddie không?” gã nhỏ con bình tĩnh hỏi.
Giờ thì y thu hút được hết chú ý của tôi. Tôi gần như làm nứt tay vịn ghế khi tì người lên đó.
“Ngay cả khi cô ta một mình?” Hary Jones nói thêm bằng một giọng mờ ám, khe khẽ. “Ngay cả khi cô ta chưa bao giờ bỏ trốn cùng Regan, và đang bị giữ ở một chốn bí mật cách L.A. chùng bốn mươi dặm, để cảnh sát cứ tiếp tục tin rằng cô ta đã trốn khỏi thành phố cùng hắn? Anh có chịu trả hai trăm cho chừng đó không, anh thám tử?”
Tôi liếm môi. Môi tôi khô và mặn. “Có lẽ là được,” tôi nói. “Ở đâu?”
“Agnes tìm thấy cô ta,” y nói nghiêm nghị. “Chỉ nhờ may mắn thôi. Thấy cô ta lái xe bên ngoài và cố gắng theo được cô ta về đến chỗ ở. Agnes sẽ nói với anh là chỗ nào... khi cầm tiền trên tay.”
Tôi đanh mặt nhìn y. “Anh có thể kể cho cảnh sát nghe miễn phí, Harry. Bọn họ có kha khá kẻ rắn tay ở Tổng bộ dạo gần đây. Nếu chẳng may giữa chừng anh chết, họ vẫn có thể tìm đến Agnes.”
“Cứ để tụi nó thử,” y nói. “Tôi không mong manh đến thế đâu.”
“Agnes hẳn có phẩm chất gì đó mà tôi đã không nhận ra.”
“Cô ấy là kẻ lừa đảo, thám tử à. Tôi cũng lừa đảo. Chúng tôi ai cũng như ai. Nên chúng tôi bán đứng nhau cho kẻ khác lấy về tiền lẻ. OK. Thử xem anh có moi được tôi không.” Y với tay lấy một điếu thuốc khác của tôi, kê gọn giữa hai môi và châm lửa bằng que diêm giống cách tôi thường làm: quẹt hụt hai lần trên móng tay cái rồi đành phải dùng chân. Y bập từng hơi đều đặn và bình thản nhìn tôi, một gã cứng cựa nhỏ con khôi hài mà tôi có thể ném từ gôn nhà sang gôn hai. Một gã tí hon trong một thế giới của bọn đàn ông to lớn. Có gì đó khiến tôi có cảm tình với y.
“Tôi chưa bày trò gì ở đây,” y nói điềm tĩnh. “Tôi đến thương lượng hai xị. Giá vẫn như cũ. Tôi đến vì tôi nghĩ mình sẽ có cơ hội được mua vừa bán, đàn ông với nhau. Giờ thì anh khua cơm ra hù tôi. Anh nên tự thấy xấu hổ.”
Tôi nói: “Anh sẽ nhận được hai trăm cho thông tin đó. Tôi phải đi lấy tiền đã.”
Y đứng dậy gật đầu rồi kéo cái áo khoác Ireland vải tuýt mòn vẹt quấn chặt quanh ngực. “Được thôi. Dù sao thì để trời tối vẫn hơn. Đó là một công việc cần thận trọng, đánh lén những người như Eddie Mars. Nhưng người ta phải sống thôi. Dạo này cá cược chán lắm. Tôi nghĩ những ông lớn đã báo Puss Walgreen lo mà thu dọn. Tôi tin anh có thể ghé qua văn phòng đó, tòa nhà Fulwider, Western và Santa Monica, số bốn hai tám ở khúc cuối. Anh mang tiền theo, tôi sẽ đưa anh gặp Agnes.”
“Anh không nói với tôi được à? Tôi gặp Agnes rồi.”
“Tôi đã hứa với cô ấy,” y chỉ nói thế. Y gài nút áo khoác, đội lệch nón, gật đầu lần nữa và rảo bước ra cửa. Y ra ngoài. Bước chân lặng dần xuôi hành lang.
Tôi đi xuống ngân hàng và gửi tờ séc năm trăm đô rồi rút hai trăm tiền mặt. Tôi lên lầu lại và ngồi trên ghế nghĩ về Harry Jones cùng câu chuyện của y. Có vẻ hơi ngon ăn quá. Nó có vẻ giản đơn chân phương của truyện hư cấu chứ không phải tấm vải đan xen rối rắm của thực tế. Đại úy Gregory lẽ ra đã có thể tìm ra Mona Mars, nếu cô ả ở gần ông ta đến thế. Đó là cho rằng ông ta đã bỏ công tìm.
Tôi nghĩ về chuyện đó gần hết ngày. Không ai ghé văn phòng. Không ai gọi điện. Mưa vẫn cứ rơi.