Chương 24
Tiền sảnh chung cư lần này không có ai. Không tay súng nào chờ dưới cây cọ kiểng để ra lệnh cho tôi. Tôi đi thang máy lên tầng của mình và xuôi hành lang theo tiếng nhạc nghèn nghẹt từ một cái radio trong căn nhà nào đó. Tôi cần uống chút gì và đang rất nóng lòng được làm thế. Tôi không bật đèn lên khi vào nhà. Tôi đến thẳng gian bếp và chững lại sau chừng một hai bước chân. Có gì đó không đúng. Có gì đó trong không khí, một mùi hương. Màn chắn cửa sổ hạ xuống và ánh đèn đường len vào từ bên rìa mang đến cho căn phòng một thứ ánh sáng lờ mờ. Tôi đứng im lắng nghe. Mùi trong không khí là mùi nước hoa, một thứ nước hoa ngọt đậm.
Không động tĩnh, không âm thanh. Rồi mắt tôi tự điều tiết với bóng tối và tôi thấy có gì đó trên sàn nhà trước mặt mà lẽ ra không được có ở đó. Tôi lùi lại, với ngón tay cái lên công tắc trên tường và bật đèn.
Cái giường kê tường đã được hạ xuống. Thứ nằm trên đó đang cười khúc khích. Một cái đầu tóc vàng nằm trên gối của tôi. Hai cẳng tay trần cong lên và đôi bàn tay đan lại kê dưới mái tóc vàng đó. Carmen Sternwood nằm ngửa, trên giường tôi, cười khinh khích với tôi. Những gợn tóc vàng hung của cô ta trải ra trên gối như thể được một bàn tay thận trọng sắp đặt. Đôi mắt màu đá phiến liếc nhìn tôi và như mọi khi, vẫn cho cảm tưởng của một người đang ngắm phía sau nòng sung. Cô ta mỉm cười. Hàm răng nhỏ và nhọn ánh lên.
“Em dễ thương chứ?” cô ta hỏi.
Tôi đáp xẵng: “Dễ thương như một gã Philippines tối thứ Bảy.”
Tôi đi tới một cây đèn đứng và kéo dây, quay ra tắt đèn trần, rồi lại băng qua phòng tới chỗ bàn cờ để trên bàn nhỏ bên dưới cây đèn kia. Có một thế cờ được sắp trên bàn, một thế sáu nước. Tôi không giải được, như bao vấn đề khác trong đời. Tôi đưa tay đi một con hiệp sĩ, rồi gỡ nón với áo khoác và quăng chúng đi chỗ khác. Suốt thời gian này tiếng khúc khích khe khẽ vẫn phát ra từ trên giường, cái âm thanh khiến tôi nghĩ đến đám chuột sau ván lát tường trong một căn nhà cũ.
“Cá là anh không đoán được em vào đây thế nào.”
Tôi lấy một điếu thuốc ra và nhìn cô ta với đôi mắt lạnh lẽo. “Tôi cá là được. Cô vào đây qua lỗ khóa, như Peter Pan.”
“Là ai?”
“Ồ, một người tôi từng quen biết chỗ chơi bida.”
Cô ta khúc khích. “Anh dễ thương nhỉ?” cô ta nói.
Tôi định nói: “Cái ngón tay đó...” nhưng cô ta đã đi trước tôi. Tôi không cần nhắc nhở cô ta. Cô ta rút bàn tay phải ra từ dưới đầu rồi bắt đâu mút ngón cái và nhìn tôi bằng cặp mắt tròn hư hỏng.
“Em không mặc quần áo gì nè,” cô ta nói, sau khi tôi hút thuốc và nhìn cô ta chừng một phút.
“Chúa ơi,” tôi nói, “cái điều đó đã ở ngay trong đầu tôi. Tôi đang cố nắm lấy nó. Tôi suýt chụp được nó thì cô lên tiếng. Thêm một phút nữa tôi hẳn đã nói, ‘Cá là cô không mặc đồ’. Bản thân tôi đi ngủ lúc nào cũng mang giày, phòng khi tôi tỉnh dậy với một lương tâm dằn vặt và phải lẻn đi khỏi nó.”
“Anh dễ thương quá,” cô ta hơi nghiêng đầu đi, như một con mèo con. Đoạn cô ta rút tay trái dưới đầu ra và cầm tấm mền, chờ một phút đầy kịch tính, rồi hất nó ra. Cô ta đúng là không mặc quần áo. Cô ta nằm đó trên giường dưới ánh đèn, trần truồng và lấp lánh như một viên ngọc trai. Tối nay cả hai cô gái nhà Sternwood đều chĩa súng vào tôi.
Tôi kéo một sợi thuốc lá khỏi mép môi dưới.
“Đẹp đấy,” tôi nói. “Nhưng tôi đã thấy hết rồi. Nhớ không? Tôi là người cứ liên tục tìm thấy cô trần như nhộng.”
Cô ta khúc khích thêm chút nữa và che thân lại. “Chà, làm sao mà cô vào được?” tôi hỏi.
“Quản lý cho em vào. Em cho ông ta xem danh thiếp của anh. Em đã trộm nó từ Vivian. Em nói anh bảo em tới đây chờ anh. Em đã... đã rất bí ẩn.” Cô ta rạng rỡ vì vui sướng.
“Được lắm,” tôi nói. “Bọn quản lý vẫn cứ thế. Giờ thì tôi biết làm sao cô vào rồi, hãy cho tôi biết cô tính đi ra thế nào.”
Cô ta khinh khích. “Không đi đâu... một thời gian nữa... em thích ở đây. Anh dễ thương lắm.”
“Nghe này,” tôi trỏ điếu thuốc về phía cô ta. “Đừng bắt tôi phải mặc đồ cho cô lần nữa. Tôi mệt rồi. Tôi trân trọng những gì cô đang bày cho tôi. Chỉ là nhiều quá tôi không nhận được. Doghouse Reilly chưa từng để bạn bè thất vọng kiểu đó. Tôi là bạn cô. Tôi sẽ không để cô thất vọng, bất chấp bản thân cô có biết hay không. Cô và tôi phải tiếp tục làm bạn, và đây không phải cách. Giờ cô vui lòng mặc đồ vào như một cô gái tử tế được không?”
Cô ta lắc đầu từ bên này qua bên kia.
“Nghe này,” tôi tiếp tục, “cô không quan tâm gì hết về tôi. Cô chỉ đang thể hiện là mình có thể hư hỏng đến mức nào thôi. Nhưng cô không phải thể hiện với tôi. Tôi biết điều đó rồi. Tôi là người đã tìm thấy...”
“Tắt đèn đi,” cô ta khúc khích.
Tôi ném điếu thuốc xuống sàn rồi giẫm lên. Tôi lấy khăn ra chùi lòng bàn tay. Tôi thử lại lần nữa.
“Không phải vấn đề hàng xóm,” tôi nói với cô ta. “Họ không thực sự quan tâm nhiều đầu. Trong căn chung cư nào cũng có đầy gái lang thang và một cô nữa cũng chẳng làm tòa nhà lung lay. Vấn đề là ở lòng kiêu hãnh cá nhân. Cô biết đó, lòng kiêu hãnh về công việc. Tôi đang làm cho cha cô. Ông ấy bệnh, yếu, vô phương tự vệ. Ông ấy đại khái là tin tưởng tôi sẽ không bày trò. Cô làm ơn mặc đồ vào được không, Carmen?”
“Tên anh không phải Doghouse Reilly,” cô ta nói. “Mà là Philip Marlowe. Anh không lừa được em đâu.”
Tôi nhìn xuống bàn cờ. Nước đi với hiệp sĩ đã sai. Tôi trả nó về lại vị trí trước đó. Hiệp sĩ không có ý nghĩa gì trong cuộc chơi này. Nó không phải cuộc chơi dành cho hiệp sĩ.
Tôi lại nhìn cô ta. Cô ta lúc này nằm im, khuôn mặt trắng đặt trên gối, đôi mắt to tối màu và trống rỗng như những thùng hứng nước mưa vào mùa hạn. Một trong hai bàn tay nhỏ năm ngón không thể phân biệt mân mê tấm mền một cách bồn chồn. Có một chút ngờ vực bắt đầu nhen nhóm trong cô ta đâu đó. Cô ta vẫn chưa biết. Thật khó để phụ nữ, ngay cả phụ nữ tốt, nhận ra cơ thể họ không phải chẳng thể cưỡng lại.
Tôi nói: “Tôi sẽ vào bếp pha rượu. Uống không?”
“Ừm.” Cặp mắt huyền bí tối thẫm lặng lẽ nhìn tôi với vẻ nghiêm trang, bên trong đó nỗi ngờ vực bắt đầu lớn lên, lan ra không tiếng động, như một con mèo bước trên cỏ rình rập một con chim hoét non.
“Lúc tôi quay lại mà cô đã mặc đồ vào rồi thì cô sẽ được uống. OK?”
Răng cô ta tách ra và một tiếng rít yếu ớt thốt ra khỏi miệng. Cô ta không trả lời tôi. Tôi vào nhà bếp lấy Scotch và soda pha hai ly highball. Tôi không có gì thật sự hay ho để uống, như nitroglycerin hay rượu mía chưng. Cô ta không hề nhúc nhích khi tôi quay lại với hai cái ly. Tiếng rít đã ngừng. Mắt cô ta lại tĩnh lặng. Đôi môi nhoẻn cười với tôi. Rồi cô ta đột ngột ngồi dậy, hất tung hết chăn mền và chìa tay ra.
“Đưa đây.”
“Khi nào cô mặc đồ xong. Còn trước đó thì không.”
Tôi để hai ly nước lên bàn cờ và ngồi xuống châm một điếu thuốc khác. “Làm đi. Tôi không nhìn đâu.”
Tôi quay đi. Rồi tôi nghe thấy tiếng rít hết sức đột ngột và gắt. Nó làm tôi giật mình quay lại nhìn cô ta. Cô ta ngồi đó, trần truồng, chống tay, miệng hé ra, khuôn mặt xương xẩu. Tiếng rít len lỏi chui ra từ miệng như thể không phải cô ta làm. Dù chúng trống rỗng, trong mắt cô ta vẫn có gì đó mà tôi chưa từng nhìn thấy trong mắt một phụ nữ nào.
Rồi môi cô ta chầm chậm hé ra đầy thận trọng, như thể chúng là đồ chơi phải lên dây cót.
Cô ta gọi tôi bằng một cái tên tục tĩu.
Tôi không phiền lòng chuyện đó. Tôi không phiền lòng chuyện cô ta gọi tôi là gì, hay bất cứ ai gọi tôi là gì. Nhưng đây là căn phòng mà tôi phải sống. Nó là tất cả những gì tôi có để gọi là nhà. Nó là mọi thứ thuộc về tôi, có liên hệ với tôi, mọi quá khứ, mọi thứ có thể gọi là gia đinh. Không nhiều lắm; vài cuốn sách, tranh, radio, quân cờ, thư cũ, những thứ như thế. Chẳng đáng gì. Nhưng dù vậy chúng cũng chứa đựng mọi ký ức về tôi.
Tôi không chịu nổi việc cô ta ở trong phòng mình lâu hơn nữa. Cái tên cô ta gọi tôi chỉ nhắc tôi nhớ ra điều đó.
Tôi thận trọng cất lời: “Tôi cho cô ba phút mặc quần áo và rời khỏi đây. Nếu đến lúc đó mà cô vẫn chưa đi, tôi sẽ ném cô ra ngoài, bằng vũ lực. Như tình trạng hiện giờ của cô, trần truồng. Và tôi sẽ quăng hết quần áo của cô ra ngoài hành lang theo cô. Giờ thì làm đi.”
Răng cô ta đánh canh cách và tiếng rít róng gắt lên như tiếng động vật. Cô ta vung chân xuống sàn và cầm quần áo trên ghế cạnh giường. Cô ta mặc đồ. Tôi nhìn cô ta. Cô ta mặc với những ngón tay lóng ngóng cứng đờ, đối với một phụ nữ, nhưng vẫn nhanh nhẹn. Cô ta đã mặc đồ xong sau hai phút một chút. Tôi tính giờ.
Cô ta đứng đó cạnh giường, ôm một cái giỏ xanh sát vào áo khoác lông. Cô ta đội lệch trên đầu một cái nón xanh rộng vành. Cô ta đứng đó một hồi rít lên với tôi, khuôn mặt vẫn gầy guộc khắc khổ, đôi mắt vẫn trống rỗng mà lại đầy những cảm xúc hoang dại. Rồi cô ta đi nhanh ra cửa, mở cửa bước ra ngoài, không nói lời nào, không nhìn lại. Tôi nghe tiếng thang máy rùng rùng di chuyển xuống trong giếng thang.
Tôi bước tới cửa sổ, kéo rèm che lên và mở to cánh cửa. Không khí đêm tràn vào với một vị ngọt ỉu vẫn còn vương mùi khói thải xe và mùi đường phố. Tôi lấy ly của mình rồi chậm rãi uống. Cửa chung cư đóng lại bên dưới tôi. Những bước chân lóc cóc trên con đường vắng. Một chiếc xe khởi động không xa. Nó lao vào màn đêm với tiếng động cơ rổn rảng. Tôi quay vào giường và nhìn xuống nó. Vẫn còn đó vết lõm của đầu cô ta trên gối, của thân thể bại hoại nhỏ nhắn đó trên ga giường.
Tôi để cái ly rỗng xuống và điên cuồng xé cái nệm thành từng mảnh.