Chương 27
“Đưa tiền cho tôi.”
Động cơ chiếc Plymouth xám thập thình bên dưới giọng cô ta còn mưa dộng xuống từ bên trên. Ánh sáng tím trên nóc tòa nhà Bullocks sơn xanh ở tít trên đầu chúng tôi, nghiêm trang và tách biệt khỏi thành phố nhớp nháp, tối tăm này. Bàn tay đeo găng đen chìa ra và tôi nhét tiền vào đó. Cô ta khom người đếm dưới ánh đèn mờ mờ của bảng điều khiển. Tiếng một cái giỏ mở ra, đóng lại. Cô ta để một hơi thở tan đi trên môi. Cô ta nghiêng về phía tôi.
“Tôi đi đây, anh cớm. Tôi lên đường đây. Chỗ này là tiền ra đi và Chúa ơi, tôi cần nó biết mấy. Chuyện gì đã xảy ra với Harry?”
“Tôi đã nói với cô là hắn bỏ trốn rồi. Canino bằng cách nào đó đã theo đuôi hắn. Quên Harry đi. Tôi đã trả tiền và tôi muốn có thông tin.”
“Được thôi. Joe và tôi đang lái xe trên đại lộ Foothill vào Chủ nhật tuần trước đó nữa. Lúc đó đã tối và đèn đường đang sáng lên còn xe cộ vẫn chen chúc như thường lệ. Chúng tôi đi qua một chiếc coupe nâu và tôi thấy người đang lái nó. Có một gã đàn ông bên cạnh cô ta, một gã thấp người, tóc đen. Cô gái tóc vàng. Tôi đã thấy cô ta trước đây. Cô ta là vợ Eddie Mars. Còn gã kia là Canino. Anh sẽ không quên được họ, nếu đã gặp lần nào. Joe bám theo chiếc coupe từ phía trước. Anh ấy giỏi việc đó lắm. Canino, con chó canh, đang đưa cô ta đi hóng gió. Chừng một dặm về hướng đông của Realito, con đường rẽ về phía vùng đồi thấp. Phía nam là vùng trồng cam còn phía bắc thì trơ trọi như sân sau địa ngục, và dựng sát vào dãy đồi là cơ sở sản xuất cyanide nơi họ làm thuốc phun trừ sâu. Vừa ra khỏi cao tốc là có một ga ra nhỏ kiêm tiệm sơn xe do một kẻ tên Art Huck điều hành. Khả năng cao là tụ điểm chứa xe ăn trộm. Có một ngôi nhà gỗ nằm sau nó, và phía sau ngôi nhà không có gì ngoài đồi thấp cùng bãi đá lộ thiên và cái cơ sở cyanide cách vài dặm kia. Đó là nơi cô ta đang ẩn náu. Họ quẹo vào con đường này rồi Joe quay xe, đi ngược lại, và chúng tôi thấy chiếc xe đi vào con đường tới chỗ căn nhà. Chúng tôi ngồi đó chừng nửa tiếng nhìn xe cộ qua lại. Không ai trở ra cả. Khi trời tối dần Joe lẻn vào đó và ngó quanh. Anh ấy nói có ánh đèn trong nhà, còn radio đang bật và chỉ có duy nhất chiếc xe đó ở trước, chiếc coupe. Nên chúng tôi bỏ đi.”
Cô ta ngừng nói và tôi nghe tiếng lốp xe lăn bánh trên Wilshire. Tôi nói: “Bọn họ có thể thay đổi nơi ở kể từ lúc đó, nhưng đó là những gì cô có để bán, chí có thế thôi. Chắc là cô biết cô ta chứ?”
“Nếu anh từng gặp cô ta, anh sẽ không nhầm lẫn lần thứ hai. Chào tạm biệt anh cớm, và chúc tôi may mắn đi. Tôi bị xui quá.”
“Xui con khỉ,” tôi nói và đi qua bên kia đường về phía xe của mình.
Chiếc Plymouth xám đi tiếp, tăng tốc và vọt qua khúc quanh vào Sunset Place. Tiếng động cơ của nó biến mất và theo đó, Agnes tóc vàng đã rời cuộc chơi, ít ra là với tôi. Ba người chết, Geiger, Brody và Harry Jones, còn cô gái thì lái xe đi mất trong mưa với hai trăm đô bỏ túi và không để lại dấu vết gì. Tôi khởi động xe và lái vào trung tâm để ăn. Tôi đánh chén một bữa hoành tráng. Bốn mươi dặm trong mưa là một chặng đường dài, và tôi mong mình có thể quay lại.
Tôi lái về phía bắc, qua sông, vào Pasadena, qua Pasadena và gần như ngay tức thì tôi đã đến khu trồng cam. Cơn mưa nặng hạt giờ đã trắng toát giăng trước đèn pha. Cần gạt trên kính chắn gió gần như không giữ nổi cho kính đủ thoáng để nhìn ra phía trước. Nhưng ngay cả bóng tối ướt mèm cũng không thể che đi những hàng cây cam đẹp không tì vết cuộn vào bóng tối như nan hoa.
Những chiếc xe vượt qua với tiếng rít xé gió và một đợt nước bùn bắn tung tóe. Cao tốc cắt qua một thị trấn nhỏ chen chúc những nhà và lán, với những đường ray tàu tránh bao lấy chúng. Rừng cam thưa dần rồi dạt hẳn về phía nam và con đường lên dốc, trời lạnh và về phía bắc, những ngọn đồi thấp đen kịt lom khom lại gần, thổi đến một cơn gió cay nồng quất xuống hai bên sườn đồi. Rồi lờ mờ từ trong bóng tối, hai luồng sáng vàng từ trên cao rọi xuống và một bảng neon năm chính giữa đề: “Chào mừng đến Realito.”
Những ngôi nhà khung gỗ nằm cách xa con đường chính, rồi một cụm các cửa hàng, ánh sáng phía sau lớp kính mờ của một tiệm thuốc, những chiếc xe đậu trước một rạp hát, một ngân hàng tối tăm ở ngay góc với cái đồng hồ nhô ra phía trên vỉa hè và một nhóm người đứng trong mưa nhìn lên cửa sổ của nó, như thể đang xem một chương trình nào đó. Tôi đi tiếp. Những cánh đồng trống trải lại ùa đến.
Số phận dàn dựng mọi chuyện. Ngoài Realito, chỉ chừng một dặm, cao tốc ngoặt đi và cơn mưa lừa gạt khiến tôi đánh vòng quá sát vai đường. Lốp trước bên phải của tôi xì hơi với một tiếng rít giận dữ. Trước khi tôi kịp dừng lại thì lốp sau bên phải cũng đi theo nó. Tôi giậm thắng dừng xe, nửa trên lề, nửa ở vai đường, tôi ra ngoài chiếu đèn pin xung quanh. Tôi có hai bánh xẹp nhưng chỉ có một bánh dự phòng. Đầu bẹt của một cây đinh mạ kẽm ngó tôi từ lốp xe trước. Sát mép lề đường nhan nhản những thứ đó. Chúng đã bị quét đi, nhưng chưa đủ xa.
Tôi tắt đèn pin, đứng đó thở vào màn mưa rồi nhìn lên một con đường nhánh nơi có ngọn đèn vàng. Dường như nó đến từ cửa sổ mái. Cửa sổ mái có thể thuộc về một cái ga ra, cái ga ra có thể được điều hành bởi một người tên Art Huck, và kế bên nó có thể là một căn nhà gỗ. Tôi rụt cằm vào cổ áo và dợm bước về phía đó, nhưng rồi quay trở lại gỡ giấy tờ ra khỏi khay đựng ở bên vô lăng và nhét vào túi. Tôi cúi xuống bên dưới vô lăng. Sau một tấm lót nặng, ngay dưới chân phải khi tôi ngồi trong xe, là một hộc đồ bí mật. Có hai khẩu súng bên trong. Một khẩu thuộc về Lanny lính của Eddie Mars còn một khẩu là của tôi. Tôi lấy khẩu của Lanny. Nó được dùng nhiều hơn khẩu của tôi. Tôi nhét nó chúc nòng xuống vào một ngăn túi trong và bước về phía con đường phụ.
Ga ra cách cao tốc một trăm mét. Nó quay một mặt tường trống về phía cao tốc. Tôi chiếu đèn nhanh lên đó. “Art Huck - Sơn và sửa xe.” Tôi cười, rồi khuôn mặt Harry Jones hiện lên trước mắt tôi, thế là tôi ngừng cười. Cửa ga ra đóng kín, nhưng có một vệt sáng bên dưới và một đường mảnh ánh sáng nơi hai cánh cửa giáp nhau. Tôi đi tiếp qua đó. Căn nhà gỗ đằng kia, ánh sáng ở hai cửa sổ trước, có che màn trập. Nó nằm cách xa con đường, sau một bụi cây thưa. Một chiếc xe đậu trên lối đi rải sỏi phía trước. Chiếc xe tối và khó nhận thấy, nhưng hẳn là một chiếc coupe nâu thuộc về Canino. Nó nằm đó bình yên trước một hàng hiên gỗ hẹp.
Lâu lâu một lần, hắn sẽ cho cô ta lấy xe đi vòng vòng, còn mình thì ngồi bên cạnh, có lẽ súng cầm sẵn trong tay. Cô gái mà Rusty Regan đáng lẽ đã cưới, mà Eddie Mars không giữ được, lại là cô gái không bỏ trốn cùng Regan. Hay lắm Canino.
Tôi quay trở lại ga ra và lấy cán cây đèn pin đập lên cánh cửa gỗ. Có một thoáng im lặng kéo dài, nặng nề như sấm. Ánh sáng bên trong vụt tắt. Tôi đứng đó cười và liếm mưa khỏi môi. Tôi chiếu đèn lên một chỗ ở giữa hai cánh cửa. Tôi nhìn vòng tròn trắng ấy và cười. Tôi đang ở đúng nơi tôi muốn.
Có giọng nói vang lên qua cánh cửa, cáu kỉnh: “Muốn gì đó?”
“Mở cửa. Tôi bị xì hai bánh trên cao tốc mà chỉ có một bánh dự phòng. Tôi cần trợ giúp.”
“Xin lỗi. Chúng tôi đóng cửa rồi. Realito cách một dặm về phía tây. Anh thử đến đó đi.”
Tôi không thích thế. Tôi đá mạnh cánh cửa. Tôi cứ đá. Một giọng nói khác vang lên, rù rù, như một máy phát điện nhỏ sau bức tường. Tôi thích cái giọng này. Nó nói: “Tên này khôn nhỉ? Mở cửa đi, Art.”
Tiếng chốt kéo ngang và một bên cửa lật vào trong. Đèn pin của tôi chiếu vào một khuôn mặt gầy gò. Rồi có gì đó loang loáng vụt xuống hất đèn pin khỏi tay tôi. Một khẩu súng chĩa vào tôi. Tôi khom người xuống chỗ cây đèn pin đang rọi trên mặt đất ướt và nhặt nó lên.
Cái giọng cáu kỉnh kia nói: “Tắt cái đèn đó đi cậu. Nhiều người vì thế mà gặp nạn đấy.”
Tôi tắt đèn pin và đứng thẳng lên. Ánh sáng chiếu ra từ ga ra, rọi lấy thân hình người đàn ông cao lớn mặc quần yếm. Hắn lùi lại khỏi cánh cửa mở và giữ khẩu súng chĩa về phía tôi.
“Bước vào và đóng cửa lại, người lạ. Chúng tôi sẽ xem mình làm được gì.”
Tôi bước vào và đóng cửa lại sau lưng. Tôi nhìn người đàn ông gầy gò, nhưng không nhìn người đang lấp ló bên bàn thợ, lặng thinh. Không khí trong ga ra ngọt và u ám với cái mùi của sơn pyroxilin.
“Anh không não à?” gã gầy quở tôi. “Trưa nay có một vụ cướp ngân hàng ở Realito.”
“Xin lỗi,” tôi nói, nhớ đến những người đứng nhìn ngân hàng dưới mưa. “Tôi không gây ra vụ đó. Tôi là người lạ ở đây.”
“Chà, thì thế đó,” hắn nói giọng ủ ê. “Có người nói là do mấy đứa bụi đời và người ta đã dồn được chúng lên vùng đồi này?”
“Đúng là một đêm tốt để lẩn trốn,” tôi nói. “Tôi cho rằng chúng đã rải đinh. Tôi bị dính đinh đây. Tôi đã nghĩ đó chỉ là cách các anh kiếm khách.”
“Anh chưa bị ai đục phù mỏ phải không?” gã gầy hỏi xẵng.
“Cỡ như anh thì chưa.”
Cái giọng rù rù từ trong bóng tối vọng ra: “Bỏ cái kiểu dọa nạt đi, Art. Anh bạn này bị nạn. Anh là chủ ga ra mà?”
“Cảm ơn,” tôi nói mà không buồn nhìn về phía hắn.
“OK, OK,” gã mặc quần yếm hằm hè. Hắn nhét súng vào vạt áo trước của bộ quần yếm và cắn khớp tay, trong khi mắt vẫn hậm hực nhìn tôi. Cái mùi sơn pyroxilin bệnh hoạn không kém mùi ête. Ở ngoài góc, dưới bóng đèn trần, có một chiếc sedan trông mới coong với súng sơn để trên chắn sốc.
Giờ thì tôi nhìn gã đàn ông ở bàn thợ. Hắn thấp con và to bè với bờ vai mạnh mẽ. Hắn có khuôn mặt lạnh lùng và cặp mắt tối lãnh đạm. Hắn mặc một chiếc áo mưa da màu nâu có thắt lưng lốm đốm nước mưa. Cái nón nâu của hắn kéo nghiêng tự mãn. Hắn dựa lưng vào bàn và nhìn tôi từ đầu đến chân mà không vội vã, không hứng thú, như thể hắn đang nhìn một tảng thịt đông. Có lẽ hắn nghĩ về người khác như thế.
Hắn rời cặp mắt đen lên xuống thật chậm rồi liếc xuống móng tay từng cái một, giơ chúng lên ánh sáng và săm soi với vẻ quan tâm, như Hollywood đã chỉ người ta làm thế. Hắn nói, miệng ngậm một điếu thuốc.
“Bị hai bánh hả? Khổ thân. Tôi nghĩ người ta đã quét đống đinh đi rồi.”
“Tôi bị trượt một chút ở khúc quanh.”
“Anh nói mình là người ngoài à?”
“Đang đi ngang. Trên đường tới L.A. Còn xa không nhỉ?”
“Bốn mươi dặm nữa. Dưới thời tiết này thì chắc xa hơn. Anh từ đâu đến?”
“Santa Rosa.”
“Đi xa nhỉ? Tahoe và Lone Pine?”
“Không phải Tahoe. Reno và Carson City.”
“Vẫn xa chứ.” Một nụ cười thoáng qua trên môi hắn.
“Có luật cấm à?” Tôi hỏi hắn.
“Hử? Không, tất nhiên rồi. Chắc anh nghĩ chúng tôi tò mò. Chỉ là chuyện cướp ngân hàng hồi nãy thôi. Lấy một cái kích xe và gỡ bánh cho anh ta đi, Art.”
“Tôi bận lắm,” gã gầy gầm gừ. “Tôi có việc phải làm. Tôi phải sơn xe. Và trời đang mưa, chắc anh cũng thấy.”
Người đàn ông áo nâu nói hòa nhã: “Quá ẩm ướt để sơn phết cho tử tế Art à. Làm đi.”
Tôi nói: “Là bánh trước và bánh sau, bên phải. Anh có thể dùng cái lốp dự phòng cho một bên, nếu bận quá.”
“Lấy hai cái kích đi, Art,” gã áo nâu nói.
“Giờ thì nghe này...” Art bắt đầu quát.
Gã đồ nâu rời mắt, nhìn Art với ánh mắt lặng lẽ thâm trầm, rồi lại hạ mắt xuống gần như e thẹn. Hắn không nói gì. Art rùng mình như thể một làn gió mạnh tạt vào người. Hắn loạng choạng qua góc và tròng áo mưa qua người, đội nón đi mưa lên đầu. Hắn lấy một cái cờ lê và một cây kích tay rồi đẩy một cái rùa lăn ra cửa.
Hắn đi ra lặng lẽ, để cửa há ngoác đó. Mưa tạt vào trong. Người đàn ông bận đồ nâu bước qua và đóng cửa rồi trở lại bàn thợ tựa hông lên đó đúng vị trí cũ. Tôi có thể đã hạ gục hắn lúc đó. Chỉ có mỗi chúng tôi. Hắn không biết tôi là ai. Hắn nhìn lướt qua tôi rồi ném điếu thuốc xuống sàn xi măng và giẫm lên mà không nhìn xuống.
“Chắc anh cần một ly,” hắn nói. “Cho ướt cả trong ruột để cân bằng.” Hắn với tay lấy một chai rượu từ bàn thợ sau lưng để lên mép bàn rồi đặt hai cái ly cạnh nó. Hắn lắc tay cứng nhắc, trút rượu vào hai ly rồi chìa một ly ra.
Như một con rối, tôi đi tới cầm lấy. Ký ức về cơn mưa vẫn còn lạnh buốt trên mặt. Mùi sơn nồng thấm đẫm không gian ngột ngạt của ga ra.
“Anh chàng Art đó,” gã nâu nói. “Anh ta y như bao thợ máy khác. Lúc nào cũng cắm mặt vào công việc mà anh ta đáng lẽ phải làm xong từ tuần trước. Đi công tác à?”
Tôi rón rén ngửi ly rượu. Nó có mùi bình thường. Tôi nhìn hắn uống một chút ly của hắn trước khi nuốt rượu phần của mình. Tôi tráng nó quanh lưỡi. Không có cyanide trong đó. Tôi cạn hết cái ly con và để xuống cạnh hắn rồi tránh ra.
“Một phần,” tôi đáp. Tôi đi lại chỗ chiếc sedan sơn dở với khẩu súng sơn kim loại to nằm trên chắn sốc. Mưa đập đùng đùng lên mái nhà phẳng. Art đang ở ngoài đó, chửi thề.
Gã nâu nhìn cái xe lớn. “Mới đầu chỉ là việc panô thôi,” hắn thản nhiên nói, cái giọng rù rù dịu di nhờ rượu. “Nhưng gã này có tiền và tay lái xe thì cần chút đỉnh. Anh biết công việc nó thế nào rồi.”
Tôi nói: “Chỉ có một nghề xưa hơn thế này.” Môi tôi khô đi. Tôi không muốn nói chuyện. Tôi châm thuốc. Tôi muốn lốp xe mình được sửa. Phút giây rón rén đi qua. Gã nâu và tôi là hai người lạ vô tình gặp, nhìn nhau qua một gã đã chết tên Harry Jones. Chỉ có điều gã nâu chưa biết điều đó.
Tiếng chân nghiến bên ngoài và cửa đẩy mở. Ánh sáng rọi vào những hạt mưa cho chúng một màu bàng bạc. Art cau có đẩy hai cái bánh xe đầy bùn vào, đạp cửa đóng lại, để cho một bánh lăn đổ nghiêng qua. Hắn nhìn tôi căm ghét.
“Anh đúng là lựa chỗ để người ta kê kích thật,” hắn cúi gằm.
Gã nâu cười, lấy một ống tiền xu cuộn trong giấy ra khỏi túi và tung nó lên xuống trong lòng bàn tay.
“Đừng càm ràm quá,” hắn nói khô khốc. “Sửa mấy cái bánh đi.”
“Tôi đang làm đây còn gì?”
“Ừ thì đừng có ca hoài.”
“Ừ!” Art tháo áo mưa, lột nón rồi ném cả hai ra xa. Hắn nhấc một bánh lên trên tấm trải rồi thô bạo nạy vành bánh ra. Hắn móc cái ruột ra và vá lại nhanh chóng. Vẫn càu nhàu, hắn đi qua bức tường bên cạnh tôi và lấy một cái ống bơm, bơm vào ruột vừa đủ hơi để nó căng lên và thả cho vòi bơm đập vào mặt tường quét vôi trắng.
Tôi đứng nhìn cuộn đồng xu nhảy nhót trong tay Canino. Khoảnh khắc căng thẳng thầm lặng đã rời khỏi tôi. Tôi quay đầu và nhìn gã thợ máy gầy gò thảy cái ruột căng hơi lên và chụp lấy bằng hai tay, mỗi tay một bên ống ruột. Hắn nhìn nó chua chát, liếc sang cái chậu thiếc to đựng nước dơ trong góc và hầm hừ.
Chúng phối hợp hẳn ăn ý lắm. Tôi không thấy dấu hiệu nào, không ánh nhìn ẩn ý nào, không cử chỉ nào có thể cho là ra hiệu đặc biệt. Gã gầy tung cái ruột căng hơi trên không, nhìn nó. Hắn nửa quay người, sải một bước dài rồi chụp nó xuống đầu và vai tôi, một cái vòng trói ngoại hạng.
Hắn nhảy ra sau tôi và tì mạnh lên lớp cao su. Trọng lượng của hắn chèn xuống ngực tôi, ghì chặt hai cẳng tay tôi ở hai bên hông. Tôi có thể nhúc nhích bàn tay, nhưng không sao với lấy súng trong túi.
Gã nâu gần như ngúng nguẩy tiến về phía tôi từ bên kia phòng. Bàn tay hắn nắm chặt cuộn tiền xu. Hắn đến chỗ tôi không tiếng động, không cảm xúc. Tôi chúi tới hòng nhấc Art lên khỏi mặt đất.
Nắm đấm với ống xu nặng trong đó dộng qua hai bàn tay xòe rộng che chắn của tôi như một hòn đá xuyên qua đám bụi. Tôi bị một thoáng chấn động, trong khi ánh sáng nhảy nhót và thế giới hữu hình trước mắt nhòa đi dù mọi thứ vẫn còn ở đó. Hắn đánh tôi cú nữa. Không có cảm giác gì trên đầu tôi. Ánh sáng chói lóa đến mù lòa. Không có gì ngoài màn sáng trắng đau nhức. Rồi đến bóng tối chứa đựng thứ gì đó đo đỏ len lỏi như một con vi trùng dưới kính hiển vi. Rồi không còn ánh sáng lẫn những thứ len lỏi, chỉ có bóng tối với hư không cùng tiếng gió cuộn xoáy và một cú rơi nặng nề như cây đổ.