Chương 28
Dường như đó là một người phụ nữ, và cô ta đang ngồi gần một cây đèn, đúng nơi cô ta thuộc về: dưới ánh sáng tốt lành. Một nguồn sáng khác rọi thẳng vào mặt tôi, nên tôi lại nhắm mắt và cố nhìn cô ta qua hàng mi khép. Mái tóc bạch kim của cô ta óng ánh như một cái tô bạc. Cô ta mặc bộ đầm len màu xanh với cổ bẻ màu trắng. Dưới chân cô ta có một cái giỏ bóng loáng vuông vắn. Cô ta đang hút thuốc và có một cái ly cao nhạt màu đựng chất lỏng màu hổ phách đặt bên khuỷu tay.
Tôi khẽ dịch đầu một chút, thật cẩn thận. Đau, nhưng tôi đã lường trước. Tôi bị cột như một con gà tây chuẩn bị vào lò. Còng quặp cổ tay tôi sau lưng và một sợi dây móc từ đó xuống mắt cá chân rồi vắt qua một đầu cái sofa nâu mà tôi đang nằm, mất hút khỏi tầm mắt. Tôi nhúc nhích đủ để chắc chắn rằng sợi dây được buộc cố định lại.
Tôi ngừng những cử động vô ích này và lại mở mắt để nói: “Chào.”
Người phụ nữ thu ánh nhìn khỏi một ngọn núi xa xăm nào đó. Cái cằm nhỏ cương nghị chầm chậm quay đi. Mắt cô ta có màu xanh của những hồ nước trên núi. Trên đầu trời vẫn mưa, âm thanh xa xăm như thể mưa ở một xứ khác.
“Anh thấy sao?” Đó là một giọng nói bàng bạc dịu êm đi đôi với mái tóc. Có một chút líu lo trong đó, như chuông trong một căn nhà búp bê. Tôi nghĩ đó là một ví von ngớ ngẩn ngay khi nghĩ về nó.
“Tuyệt vời,” tôi nói. “Ai đó đã xây một trạm xăng nơi hàm của tôi.”
“Anh trông đợi gì hả anh Marlowe, hoa lan?”
“Chỉ một cái hòm gỗ thông thôi,” tôi nói. “Khỏi mất công nạm đồng nạm bạc. Và đừng rải tro của tôi ra Thái Bình Dương. Tôi thích cho dòi ăn hơn. Cô có biết dòi lưỡng tính không, bất cứ con dòi nào cũng có thể yêu nhau?”
“Anh hơi váng đầu đấy,” cô ta nói, với ánh nhìn chằm chằm nghiêm túc.
“Cô có thể dời cái đèn này đi không?”
Cô ta đứng dậy và đi ra sau sofa. Đèn tắt. Ánh sáng lờ mờ quả là phúc lành.
“Tôi nghĩ anh không nguy hiểm đến thế,” cô ta nói. Cô ta cao, nhưng không lêu nghêu. Người thanh mảnh, nhưng không ốm quắt. Cô ta trở lại ghế của mình.
“Vậy ra cô biết tên tôi.”
“Anh ngủ ngon lắm. Bọn họ có đủ thời gian lục soát túi của anh. Bọn họ làm tất cả trừ việc liệm anh thôi. Vậy ra anh là thám tử.”
“Đó là tất cả bọn họ tìm được ở tôi à?”
Cô ta lặng thinh. Khói lững lờ cuộn lên từ điếu thuốc. Cô ta huơ điếu thuốc trong không trung. Bàn tay nhỏ và đầy đặn, không phải kiểu tay trơ xương bồ cào của phụ nữ thời nay.
“Mấy giờ rồi?” tôi hỏi.
Cô ta liếc xuống cổ tay đặt ngoài vòng khói thuốc, ở rìa quầng sáng đèn lộng lẫy trang nghiêm. “Mười giờ mười bảy phút. Anh có hẹn à?”
“Có thể lắm. Đây là căn nhà kế ga ra của Art Huck à?”
“Đúng.”
“Hai thằng kia đang làm gì, đào mồ?”
“Bọn họ phải đi đâu đó.”
“Thế tức là chúng để cô một mình ở đây?”
Cô ta lại chầm chậm quay đầu. Cô ta mỉm cười. “Anh không có vẻ nguy hiểm.”
“Tôi tưởng chúng giữ cô như tù nhân.”
Câu đó không làm cô ta giật mình. Dường như nó còn khiến cô ta thấy buồn cười. “Tại sao anh lại nghĩ thế?”
“Tôi biết cô là ai.”
Cặp mắt cô ta hấp háy liên tục, nhanh đến mức tôi gần như có thể thấy ánh nhìn xanh biếc ấy quét qua quét lại, như một thanh gươm lia. Miệng cô ta mím chặt. Nhưng giọng nói thì vẫn như trước.
“Vậy thì tôi e rằng anh đang ở thế khó. Và tôi ghét giết chóc.”
“Và cô là vợ của Eddie Mars? Tệ nhỉ?”
Cô ta không thích điều đó. Cô ta trừng mắt nhìn tôi. Tôi cười. “Trừ phi cô có thể mở cặp còng này ra, một điều tôi sẽ đề xuất cô đừng làm, cô có lẽ nên cho tôi một ít thứ nước mà cô đang bỏ quên kia.”
Cô ta mang cái ly qua. Bọt sủi lên như những hy vọng hão huyền. Cô ta cúi người trên tôi, hơi thở thanh thoát như đôi mắt nai. Tôi nuốt lấy nước trong ly. Cô ta rút nó khỏi miệng tôi và nhìn một dòng nước chảy dọc cổ tôi.
Cô ta lại cúi xuống. Máu bắt đầu luân chuyển trong cơ thể tôi, như một người thuê tiềm năng xem xét một căn nhà.
“Mặt anh trông như miếng vá thuyền vậy,” cô ta nói.
“Cố hết sức rồi. Có tốt như thế này thì cũng khó bền lâu.”
Cô ta quay ngoắt đầu lắng nghe. Trong khoảnh khắc, mặt cô ta trắng bệch. Âm thanh chỉ là tiếng mưa chảy xuống dọc tường. Cô ta đi qua bên kia phòng và đứng nửa quay lưng về phía tôi, hơi cúi người tới trước nhìn xuống sàn.
“Tại sao anh lại đến đây chìa cổ ra?” cô ta khẽ hỏi. “Eddie không làm hại gì đến anh. Anh biết rất rõ là nếu tôi không trốn ngoài này, cảnh sát sẽ tin chắc là Eddie giết Rusty Regan.”
“Hắn đã giết,” tôi nói.
Cô ta không nhúc nhích, không thay đổi tư thế dù chỉ một phân. Hơi thở nghe dồn dập. Tôi nhìn quanh phòng. Hai cánh cửa, cùng một bên tường, một cánh mở hé. Một tấm thảm ô vuông hai màu đỏ và nâu, màn cửa sổ xanh lam, giấy dán tường có hình những cây thông xanh lá. Đồ nội thất trông như thể đến từ những nơi được quảng cáo trên băng ghế chờ xe buýt. Vui mắt, nhưng đầy vẻ chống đối.
Cô ta nói khẽ: “Eddie không làm gì anh ta. Tôi không gặp Rusty nhiều tháng rồi. Eddie không phải loại người đó đâu.”
“Cô rời khỏi giường và mái nhà của hắn. Cô sống một mình. Những người ở chỗ cô sống xác nhận hình của Regan.”
“Đó là dối trá,” cô ta lạnh lùng nói.
Tôi cố nhớ lại liệu đại úy Gregory có nói thế hay không. Đầu tôi rối bù. Tôi không chắc chắn được.
“Và đó không phải chuyện của anh,” cô ta nói thêm.
“Toàn bộ vụ này là chuyện của tôi. Tôi được thuê để tìm hiểu.”
“Eddie không phải loại người như vậy.”
“Ồ, cô thích đám kẻ cướp.”
“Miễn là người ta còn cá cược, sẽ luôn có chỗ cho họ cá cược.”
“Đó chỉ là suy nghĩ bao che thôi. Một khi đã ngoài vòng pháp luật, cô sẽ luôn ở ngoài đó. Cô nghĩ hắn chỉ là kẻ cho cá cược. Tôi nghĩ hắn là kẻ làm sách khiêu dâm, kẻ tống tiền, kẻ cướp xe, kẻ giết người từ xa, kẻ mua chuộc cảnh sát biến chất. Hắn là bất cứ thứ gì mà hắn thấy thích, bất cứ thứ gì có dính đến tiền. Đừng cố thuyết phục tôi là có loại kẻ cướp cao thượng nào. Bản chất chúng không như thế.”
“Anh ấy không phải kẻ sát nhân.” Cánh mũi cô ta phập phồng.
“Không trực tiếp. Hắn có Canino. Canino đã giết một người tối nay, một gã nhỏ con vô hại chỉ đang cố gắng cứu giúp một kẻ khác. Tôi gần như chứng kiến y bị giết.”
Cô ta cười mệt mỏi.
“Được rồi,” tôi hằm hè. “Không tin thì thôi. Nếu Eddie tử tế như thế, tôi muốn nói chuyện với hắn mà không có Canino bên cạnh. Cô biết Canino sẽ làm gì rồi đó, đánh cho tôi rụng răng và đá vào bụng tôi vì lầm bầm.”
Cô ta ngửa đầu ra và đứng ngẫm nghĩ, lặng lẽ, cố gắng suy đoán điều gì đó.
“Tôi nghĩ tóc bạch kim đã hết mốt,” tôi nói tiếp, chỉ để có âm thanh trong phòng, chỉ để không phải nghe.
“Đó là tóc giả, ngốc ạ. Trong khi chờ tóc thật tôi mọc.” Cô ta đưa tay lên và giật tóc ra. Tóc thật của cô ta bị cắt sát toàn bộ, như tóc con trai. Cô ta lại đội tóc giả lên.
“Ai làm thế với cô?”
Cô ta có vẻ ngạc nhiên. “Tôi nhờ người ta cắt. Tại sao?”
“Đúng. Tại sao vậy?”
“À, để cho Eddie thấy tôi sẵn lòng làm những gì anh ấy muốn tôi làm, trốn đi. Đó là lý do anh ấy không cần canh gác tôi. Tôi sẽ không làm anh ấy thất vọng. Tôi yêu anh ấy.”
“Trời ạ,” tôi rên xiết. “Và cô có tôi ngay đây trong phòng với cô.”
Cô ta lật một bàn tay lại và nhìn xuống nó, rồi đột ngột bước ra khỏi phòng. Cô ta quay lại với một con dao bếp, cúi xuống cứa dây cho tôi.
“Canino có chìa khóa còng,” cô ta thều thào. “Tôi không thể làm gì với nó.”
Cô ta lùi lại, thở dốc. Cô ta đã cắt dây ở mọi mối gút.
“Anh là một ca thú vị,” cô ta nói. “Đùa giỡn mọi lúc, ngay cả trong cái tình thế hiện tại của anh đây.”
“Tôi tưởng Eddie không phải kẻ sát nhân.”
Cô ta quay phắt đi và trở lại ghế của mình bên cái đèn rồi ngồi xuống, hai tay bưng mặt. Tôi vung chân xuống sàn đứng dậy. Tôi lảo đảo đi quanh, chân vẫn tê. Bên mặt trái của tôi đang máy liên hồi. Tôi bước một bước. Tôi vẫn có thể đi. Tôi có thể chạy nếu tình thế bắt buộc.
“Có lẽ cô muốn tôi đi,” tôi nói.
Cô ta gật đầu khẽ.
“Cô nên đi cùng tôi, nếu cô còn muốn sống.”
“Đừng phí thời gian. Hắn sẽ quay lại bất cứ lúc nào.”
“Châm cho tôi điếu thuốc.”
Tôi đứng cạnh cô ta, chạm đầu gối cô ta. Cô ta đứng lên đột ngột. Mắt chúng tôi chỉ cách nhau chừng vài phân.
“Chào, tóc bạch kim,” tôi nói khẽ.
Cô ta lùi lại, vòng quanh ghế và lấy một gói thuốc trên bàn. Cô ta lắc một điếu ra và thô bạo nhét vào miệng tôi. Tay cô ta đang run. Cô ta quẹt một cái bật lửa nhỏ bọc da màu xanh lá và giơ nó lên chỗ điếu thuốc. Tôi hít vào hơi thuốc, nhìn đôi mặt xanh nước hồ của cô ta. Trong khi vẫn ở sát cô ta, tôi nói:
“Một chú chim nhỏ tên Harry Jones đã dẫn tôi đến chỗ cô. Một chú chim nhỏ vốn quen việc nhảy ra nhảy vào chỗ quầy bar để thu tiền cược đua ngựa đổi lấy vụn bánh mì. Thu nhặt thông tin nữa. Chú chim nhỏ này nhặt được gì đó về Canino. Cách này hay cách khác y và bè bạn đã biết được nơi cô ở. Y đến chỗ tôi bán thông tin vì y biết, bằng cách nào y biết thì chuyện dài lắm, rằng tôi đang làm việc cho tướng Sternwood. Tôi có thông tin của y, nhưng Canino bắt được chú chim nhỏ đó. Bây giờ thì con chim nhỏ đã chết, lông bị vặt, cổ gãy lìa và mỏ thấm máu. Canino đã giết y. Nhưng Eddie Mars sẽ không làm thế, đúng không, tóc bạch kim? Hắn chưa từng giết ai. Hắn chỉ thuê người khác giết.”
“Ra khỏi đây,” cô ta gằn giọng nói. “Ra khỏi đây ngay lập tức.”
Bàn tay cô ta khép chặt quanh cái bật lửa xanh giữa không trung. Các ngón tay siết lại. Khớp trắng như tuyết.
“Nhưng Canino chưa hay tôi đã biết,” tôi nói. “Chuyện con chim nhỏ. Tất cả những gì hắn biết là tôi đang chõ mũi lung tung.”
Rồi cô ta cười. Gần như một tràng cười ngặt nghẽo. Nó làm cô ta run như gió lay một cái cây. Tôi nghĩ là có vẻ hoang mang trong đó, không hẳn là ngạc nhiên, mà giống như một ý tưởng khác vừa được thêm vào những điều đã biết nhưng nó lại không khớp. Rồi tôi nghĩ đó là quá nhiều suy đoán cho một tràng cười.
“Hài hước lắm,” cô ta hồn hển nói. “Rất hài hước, vì, anh thấy đấy, tôi vẫn yêu anh ta. Đàn bà...” Cô ta lại bật cười.
Tôi nghe kỹ từng lời, đầu ong ong. Chỉ còn tiếng mưa. “Đi thôi,” tôi nói. “Nhanh.”
Cô ta lùi lại hai bước, khuôn mặt đanh lại. “Ra khỏi đây, anh đó! Ra khỏi đây! Anh có thể đi bộ đến Realito. Anh có thể đi được, và anh có thể im miệng, trong ít nhất chừng một hay hai tiếng. Anh nợ tôi chừng đó.”
“Đi thôi,” tôi nói. “Cô có súng chứ, tóc bạch kim?”
“Anh biết là tôi sẽ không đi. Anh biết mà. Làm ơn, làm ơn nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Tôi tiến tới, gần như áp vào cô ta. “Cô sẽ ở lại đây sau khi đã thả tôi đi sao? Chờ kẻ sát nhân đó trở lại để cô có thể xin lỗi hắn? Một tên giết người như đập ruồi. Không đâu. Cô sẽ đi cùng tôi, tóc bạch kim.”
“Không.”
“Giả sử,” tôi yếu ớt nói, “người chồng đẹp trai của cô đã giết Regan thật? Hay Canino ra tay, mà Eddie không biết. Giả sử thôi. Cô sẽ tồn tại được bao lâu, sau khi thả tôi đi?”
“Tôi không sợ Canino. Tôi vẫn còn là vợ ông chủ của hắn.”
“Eddie là một đống cháo sệt,” tôi mỉa mai. “Canino múc hắn cái một. Canino sẽ múc hắn như con mèo vồ chim hoàng yến. Một muỗng cháo sệt. Lần duy nhất một cô gái như cô chọn một kẻ bất lương là khi hắn là một đống cháo sệt.”
“Ra khỏi đây!” cô ta gần như phun vào mặt tôi.
“OK.” Tôi rời khỏi cô ta và đi ra qua cánh cửa khép hờ vào một hành lang tối. Rồi cô ta đi theo tôi, chen qua tôi ra tới cửa trước và mở nó ra. Cô ta ngó ra ngoài bóng tối ướt át và lắng nghe. Ra hiệu cho tôi tiến tới.
“Tạm biệt,” cô ta thì thào nói. “Chúc may mắn trong mọi việc trừ một việc. Eddie không giết Rusty Regan. Anh sẽ tìm ra Rusty còn sống và khỏe mạnh ở đâu đó, khi anh ta muốn được tìm ra.”
Tôi nghiêng người về phía cô ta và dùng thân ép cô ta sát tường. Tôi áp môi lên khuôn mặt cô ta, nói chuyện với cô ta trong tư thế đó.
“Không có gì gấp. Tất cả đều đã được sắp đặt hết, diễn tập từng chi tiết, lên thời gian tới từng giây. Như một chương trình radio. Không có gì gấp cả. Hôn tôi đi, tóc bạch kim.”
Mặt cô ta dưới môi tôi có cảm giác như nước đá. Cô ta đưa tay lên, ôm lấy mặt tôi và hôn ghì lên môi tôi. Môi cô ta cũng lạnh như đá.
Tôi bước ra ngoài và cửa đóng lại sau lưng tôi, không tiếng động. Mưa tạt vào bên dưới hàng hiên không lạnh bằng môi cô gái.