← Quay lại trang sách

Chương 32

Cô hầu có khuôn mặt dài, đôi mắt hiền dẫn tôi vào căn phòng khách dài ở trên lầu với hai màu xám và trắng chủ đạo cùng những tấm màn màu ngà buông lướt thướt thừa thãi xuống mặt sàn trải thảm trắng. Khuê phòng của ngôi sao điện ảnh, một nơi của quyến rũ và bùa mê, giả tạo như một cái chân gỗ. Lúc này không có ai ở đây. Cửa đóng lại sau lưng tôi với sự dịu dàng phi tự nhiên của một cánh cửa phòng bệnh. Một cái bàn ăn sáng có bánh xe để cạnh trường kỷ. Đồ bạc trên đó lấp lánh. Có tàn thuốc lá trong cốc cà phê. Tôi ngồi xuống chờ.

Dường như phải thật lâu sau cửa mới lại mở ra và Vivian bước vào. Cô ta mặc đồ ngủ thụng màu trắng sữa viền lông thú trắng, cắt may lượn sóng như biển mùa hè sủi bọt trên bãi cát của một hòn đảo nhỏ biệt lập nào đó.

Cô ta lướt qua tôi với những bước chân dài thoăn thoắt và ngồi xuống mép trường kỷ. Điếu thuốc lá trên môi, ngay khóe miệng. Móng tay cô ta hôm nay đỏ đồng từ chỗ thịt đến chỗ đầu móng, không một dấu bán nguyệt nào trên đó.

“Thế ra rốt cuộc anh cũng chỉ là một tên côn đồ,” cô ta nói khẽ, nhìn tôi chăm chăm. “Một tên côn đồ nhẫn tâm tuyệt đối. Anh giết một người tối qua. Không cần biết tôi làm sao nghe được. Tôi đã nghe được. Và giờ anh phải đến đây dọa cho em gái tôi một trận để nó lên cơn.”

Tôi không nói không rằng. Cô ta bắt đầu bồn chồn. Cô ta chuyển sang một cái ghế đệm và ngả đầu lên cái đệm trắng ở lưng ghế sát tường. Cô ta nhả ra từng cụm khói xám nhạt, nhìn nó trôi lên trần nhà rồi rã thành từng sợi mảnh mà mới thoáng trước còn phân biệt với không khí xung quanh, thoáng sau đã tan đi không còn gì cả. Rồi thật chậm, cô ta hạ mắt xuống và trừng trừng nhìn tôi lạnh lùng.

“Tôi không hiểu anh,” cô ta nói. “Tôi thật sự mừng vì đêm trước một trong hai chúng ta vẫn còn tự chủ. Có một tay buôn rượu lậu trong quá khứ của mình đã đủ tệ rồi. Tại sao, vì Chúa, anh không nói gì đi?”

“Cô ta thế nào rồi?”

“Ô, nó thì chắc ổn thôi. Ngủ nhanh lắm. Nó lúc nào cũng ngủ. Anh đã làm gì nó?”

“Không gì hết. Tôi rời nhà sau khi gặp cha cô và cô ta đã ở đằng trước. Cô ta đang ném phi tiêu lên bia ngắm trên cây. Tôi đi xuống để nói chuyện vì tôi còn giữ một món đồ của cô ta. Một khẩu súng nòng xoay nhỏ mà Owen Taylor từng tặng cô ta. Cô ta cầm nó đến nhà Brody đêm hôm trước, cái đêm y bị giết. Tôi phải tịch thu nó từ tay cô ta lúc đó. Tôi không nhắc đến chuyện đó nên có khi cô không biết.”

Cặp mắt Sternwood đen kia mở lớn và trống rỗng. Đến lượt cô ta không nói không rằng.

“Em cô rất mừng khi lấy lại được khẩu súng nên muốn tôi chỉ cách bắn, cô ta muốn cho tôi xem mấy cái giếng dầu cũ dưới đồi nơi gia đình cô từng dùng để kiếm tiền. Thế là chúng tôi xuống đó và cái nơi ấy khá ghê, toàn kim loại gỉ sét và gỗ mục và những cái giếng lặng câm và các hố nước tù váng dầu. Có lẽ vì thế cô ta không vui. Tôi đoán cô cũng đã từng xuống đó. Nơi đó khá kinh dị.”

“Phải... đúng thế.” Giờ là một giọng thều thào không ra hơi.

“Thế là chúng tôi đi vào đó và tôi dựng một cái lon lên một cái bánh xe bò cho cô ta nhắm bắn. Cô ta lên cơn. Tôi thấy giống một cơn động kinh nhẹ.”

“Phải.” Vẫn cái giọng lí nhí đó. “Con bé lâu lâu lại lên cơn một lần. Đó có phải tất cả những gì anh muốn gặp tôi để nói không?”

“Có vẻ cô vẫn không chịu nói tôi biết Eddie Mars nắm được gì của cô.”

“Không gì hết. Và tôi bắt đầu thấy ngán câu hỏi đó rồi,” cô ta lạnh lùng nói.

“Cô có biết một gã nào tên Canino không?”

Cô ta nhíu hai hàng chân mày đen thanh mảnh lại trong lúc suy nghĩ. “Mơ hồ thôi. Dường như tôi nhớ cái tên ấy.”

“Kẻ hành pháp của Eddie Mars. Một tay khó xơi, thiên hạ đồn vậy. Có lẽ thế thật. Không nhờ sự giúp đỡ của một cô gái tôi ắt đã nằm nơi hắn đang nằm rồi, trong nhà xác.”

“Các cô gái có vẻ...” Cô ta ngừng bặt và trắng bệch ra. “Tôi chẳng thể đùa về chuyện đó nổi,” cô ta chỉ nói thế.

“Tôi không đùa, và nếu tôi có vẻ nhai đi nhai lại, thì chỉ có vẻ thế thôi. Mọi thứ đều nối với nhau, mọi thứ. Geiger và mấy trò tống tiền dễ thương, Brody và đống hình, Eddie Mars và bàn roulette, Canino và cô gái mà Rusty Regan đã không bỏ trốn cùng. Mọi thứ đều đan với nhau.”

“Tôi e rằng mình thậm chí còn không hiểu anh đang nói về cái gì.”

“Giả sử cô có hiểu, thì nó sẽ như thế này. Geiger câu được em gái cô, cũng không khó khăn lắm, moi được chút giấy nợ từ cô ta và cố gắng dùng chúng để tống tiền cha cô, theo một cách tử tế. Eddie Mars đứng sau Geiger, che chở hắn và lợi dụng hắn. Cha cô cho mời tôi thay vì trả tiền chuộc, cho thấy ông ấy không sợ gì hết. Eddie Mars muốn biết điều đó. Gã nắm được gì đó của cô và gã muốn biết liệu nó có dính líu đến cả tướng quân không. Nếu có, gã có thể nhanh chóng thu được rất nhiều tiền. Nếu không, gã sẽ phải chờ đến khi cô có phần tiền thừa kế, và trong thời gian đó đành bằng lòng với bất cứ món tiền thừa nào gã có thể lấy được từ cô ở bàn roulette. Geiger bị Owen Taylor giết, cậu ta yêu đứa em gái ngớ ngẩn của cô và không thích cái trò mà Geiger chơi với cô ta. Điều đó không có nghĩa lý gì với Eddie. Gã chơi một trò chơi thâm sâu hơn Geiger biết, hoặc Brody biết, hoặc bất cứ ai trừ cô và Eddie và một tên đầu trâu mặt ngựa tên Canino biết. Chồng cô biến mất và Eddie, hiểu rằng ai cũng biết giữa mình và Regan có mâu thuẫn, đã giấu vợ gã ở ngoài Realito và cử Canino canh chừng cô ta, để cho có vẻ như cô ta đã chạy trốn cùng Regan. Gã còn đưa xe Regan vào ga ra nơi Mona Mars đã sống. Nhưng chuyện đó nghe có hơi ngớ ngẩn, nếu chỉ xem nó như là một cách đánh lạc hướng khỏi mối nghi ngờ Eddie đã giết chồng cô, hay đã cho người giết chồng cô. Thực tế thì không ngớ ngẩn lắm đâu. Gã có một động cơ khác. Gã đang chơi để lấy một triệu đô la hoặc hơn thế. Gã biết Regan đã đi đâu và biết lý do, và gã không muốn cảnh sát tìm ra. Gã muốn bọn họ có được một lời giải đáp đủ để khiến họ hài lòng cho sự biến mất đó. Tôi khiến cô chán à?”

“Anh làm tôi mệt,” cô ta nói với giọng kiệt quệ, không sức sống. “Chúa ơi, anh làm tôi mệt quá!”

“Tôi xin lỗi. Tại lúc này tôi không đùa và ra vẻ hóm hỉnh. Cha cô đề nghị tôi khoản tiền một ngàn đô la sáng nay để tìm Regan. Đó là rất nhiều tiền với tôi, nhưng tôi không làm được.”

Miệng cô ta há ra. Hơi thở đột ngột khàn đặc, hổn hển. “Cho tôi một điếu thuốc,” cô ta khàn giọng nói. “Tại sao?” Cần cổ cô ta bắt đầu giật.

Tôi đưa cô ta một điếu thuốc và quẹt diêm chìa ra. Cô ta hút vào một hơi dài rồi nhả khói thành từng đợt, rồi điếu thuốc dường như bị quên lãng giữa các ngón tay. Cô ta không rít thêm hơi nào nữa.

“Chà, Đơn vị Tìm kiếm Người mất tích không thể tìm ra anh ta,” tôi nói. “Không dễ thế đâu. Cái gì họ không làm được thì tôi cũng đâu có khả năng làm được.”

“Ồ.” Có một vẻ nhẹ nhõm trong giọng cô ta.

“Đó là một lý do. Bên Tìm kiếm Người mất tích nghĩ anh ta đã cố ý biến mất, lặn, theo cách gọi của họ. Họ không nghĩ Eddie Mars đã làm gì anh ta.”

“Ai nói có người làm gì anh ta?”

“Chúng ta đang bàn đến nó đây,” tôi nói.

Trong một khoảnh khắc khuôn mặt cô ta như rã ra, như chỉ còn là những đường nét không hình dạng lẫn kiểm soát. Miệng cô ta trông như chuẩn bị hét lên. Nhưng chỉ một thoáng thôi. Dòng máu Sternwood truyền lại không chỉ cặp mắt đen và tính cách bốc đồng mà còn hơn thế.

Tôi đứng dậy lấy điếu thuốc hút dở từ tay cô ta và dụi tắt nó trong gạt tàn. Rồi tôi lấy khẩu súng nhỏ của Carmen ra khỏi túi và đặt nó thật cẩn thận, với sự thận trọng hơn mức bình thường, lên đầu gối bọc trong lớp vải satin trắng của cô ta. Tôi cân bằng nó ở đó, rồi lùi lại, đầu nghiêng đi như một người trang trí cửa hàng xem xét một cái khăn quàng được quấn thêm quanh cổ manơcanh.

Tôi lại ngồi xuống. Cô ta không nhúc nhích. Đôi mắt hạ xuống từng milimét một và nhìn khẩu súng.

“Nó vô hại,” tôi nói. “Cả năm hốc đạn đều rỗng. Cô nàng bắn hết cả năm. Cô ả bắn vào tôi.”

Cần cổ cô ta giật liên hồi. Cô ta cố nói gì đó nhưng không thể. Cô ta nuốt khan.

“Từ khoảng cách chừng một mét rưỡi đến hai mét,” tôi nói. “Em cô đúng là dễ thương nhỉ? Xui là tôi đã nạp năm vỏ đạn rỗng vào trong đó.” Tôi cười nhăn nhở. “Tôi có linh cảm về việc cô ả định làm nếu có cơ hội.”

Cô ta kéo giọng nói của mình từ xa về. “Anh là một người kinh khủng,” cô ta nói. “Kinh khủng.”

“Ừ. Cô là chị gái. Cô tính làm gì?”

“Anh không chứng minh được gì hết.”

“Không chứng minh được cái gì?”

“Rằng nó bắn anh. Anh nói hai người ở đó dưới chỗ giếng khoan, không còn ai khác. Anh không chứng minh được một lời nào mình nói.”

“Ồ, chuyện đó à,” tôi nói. “Tôi không có ý định thử. Tôi lại đang nghĩ về một lần khác, khi những viên đạn trong khẩu súng này là thật.”

Mắt cô ta là hai hồ nước tối thẫm, trống rỗng hơn cả bóng tối.

“Tôi đang nghĩ về cái ngày Regan biến mất,” tôi nói. “Chiều muộn. Khi anh ta đưa cô nàng xuống một trong những giếng dầu cũ để dạy bắn súng rồi đặt cái lon lên một nơi nào đó và bảo cô nàng bắn nó, và đã đứng gần khi cô nàng bắn. Và cô ả đã không bắn cái lon. Cô ả quay khẩu súng bắn vào anh ta, giống hệt như cách cô ả làm với tôi hôm nay, vì cùng một lý do.”

Vivian hơi nhúc nhích và khẩu súng trượt khỏi đầu gối rơi xuống sàn. Nó là một trong những âm thanh lớn nhất tôi từng nghe. Mắt cô ta xoáy vào mặt tôi. Giọng cô ta căng ra thều thào đau đớn. “Carmen!... Chúa lòng lành, Carmen!... Tại sao?”

“Tôi thật sự cần nói với cô lý do cô ả bắn tôi ư?”

“Có.” Mắt cô ta vẫn kinh khủng như thế. “Tôi... tôi e là anh phải nói.”

“Cái đêm trước đêm rồi khi tôi về nhà, cô ả đã ở trong căn hộ của tôi. Cô ả lừa quản lý để ông ta cho vào chờ tôi. Cô ả nằm trên giường tôi, khỏa thân. Tôi nắm tai cô ả lôi ra ngoài. Có lẽ Regan cũng đã làm điều tương tự với cô ả một lúc nào đó. Nhưng cô lại không thể làm điều đó với Carmen.”

Cô ta bặm môi, nửa muốn liếm môi, nửa không. Trông cô ta, trong khoảnh khắc đó, như một đứa nhỏ đang sợ hãi. Đường cong trên má cô ta căng ra và bàn tay cô ta chầm chậm đưa lên như bàn tay rối được dây kéo, và những ngón tay đó chầm chậm, cứng nhắc khép lại quanh cổ áo viền lông trắng, làm lớp lông thú ép sát vào cổ. Sau đó cô ta chỉ ngồi đó, trân trối.

“Tiền,” cô ta thều thào. “Thế anh cần tiền chứ gì.”

“Bao nhiêu tiền?” tôi cố không ra vẻ khinh miệt.

“Mười lăm ngàn đô la?”

Tôi gật đầu. “Như thế chắc là vừa phải. Như thế sẽ là phí ban đầu. Đó là số tiền anh ta có trong túi khi bị bắn. Đó sẽ là số tiền Canino có được cho việc hủy xác khi cô đến nhờ Eddie Mars giúp đỡ. Nhưng đó chỉ là vặt vãnh so với những gì Eddie trông đợi sẽ thu được một ngày không xa, đúng chứ?”

“Đồ khốn!” cô ta nói.

“Ừ. Tôi là một người rất thông minh. Tôi không biết ngại ngùng gì hết. Tất cả những gì tôi có là cảm giác ngứa ngáy muốn tiền. Tôi tham tiền đến mức chỉ cần hai mươi lăm đô một ngày kèm chi phí, chủ yếu là phí xăng và rượu, tôi sẽ tự suy luận những gì có thể; tôi liều cả tương lai, chấp nhận bị ghim thù bởi cảnh sát và Eddie Mars cùng đồng bọn, tôi hết phải né đạn đến bị ăn đòn, rồi tôi sẽ nói, ‘Cảm ơn rất nhiều, nếu ngài còn rắc rối gì khác, tôi hy vọng ngài sẽ nhớ đến tôi,’ và tôi sẽ để lại một tấm danh thiếp phòng khi có công việc. Tôi làm tất cả những điều đó để kiếm hai mươi lăm đô một ngày, và có lẽ còn hơn thế để bảo vệ chút xíu niềm kiêu hãnh mà một ông già bệnh liệt giường còn sót lại trong máu, với suy nghĩ rằng máu của ông ta không phải độc, và mặc dù hai đứa con gái nổi loạn và phá phách, họ cũng không khác gì mấy cô gái tử tế ngày nay, không phải lũ đầu óc biến chất hay sát nhân. Và vì thế mà tôi là một thằng khốn. Được thôi. Tôi không quan tâm gì chuyện đó. Tôi đã bị gọi như thế bởi bao nhiêu con người đủ kích cỡ hình dạng, kể cả đứa em gái của cô. Cô ả còn chửi tôi thậm tệ hơn vì không chịu lên giường với cô ả nữa kìa. Tôi được cha cô trả năm trăm đô, số tiền tôi không đòi, nhưng ông ấy đủ dư dả để cho tôi. Tôi có thể nhận thêm một ngàn nữa để tìm Rusty Regan, nếu tìm được anh ta. Giờ thì cô chào tôi mười lăm ngàn. Khiến tôi trở nên quan trọng quá. Với mười lăm ngàn tôi có thể mua một căn nhà và một chiếc xe mới và bốn bộ complê. Tôi thậm chí còn có thể đi du lịch mà không phải lo bị mất khách hàng. Được thôi. Cô chào tôi mười lăm ngàn đó để làm gì? Tôi có thể tiếp tục làm thằng khốn ấy, hay tôi phải làm một quý ông, như quý ông xỉn quắc cần câu trong xe của hắn đêm trước?”

Cô ta im như một pho tượng.

“Được rồi,” tôi nghiêm nghị nói tiếp. “Cô có đồng ý đưa em mình đi không? Đâu đó cách xa nơi này, nơi người ta có thể đối phó với loại như vậy, nơi người ta sẽ giữ súng và dao và những thứ nước lạ lùng khỏi tay cô ả? Quỷ thần ơi, cô ả có khi còn được chữa khỏi bệnh, cô biết đó. Đã có trường hợp như thế.”

Cô ta đứng dậy và chậm rãi đi về phía cửa sổ. Rèm che nặng nề rủ xuống từng nếp màu ngà bên cạnh chân cô ta. Cô ta đứng sát vào các nếp rèm và nhìn ra ngoài, về phía những ngọn đồi mờ tối lặng lẽ. Cô ta đứng bất động, gần như hòa vào với tấm rèm. Hai tay buông thõng bên hông. Hoàn toàn không có chuyển động gì. Cô ta quay lại và đi qua phòng, lướt qua tôi mà không nhìn đến. Khi ra đến phía sau tôi, cô ta hít vào một hơi sâu và nói.

“Anh ta ở trong cái hố,” cô ta nói. “Một xác chết đang phân hủy. Đúng thế. Tôi đã làm những gì anh nói. Tôi đã đến tìm Eddie Mars. Nó về nhà và kể cho tôi nghe, như một đứa trẻ. Nó không bình thường. Tôi biết cảnh sát sẽ moi hết thông tin từ nó. Ít lâu nữa nó thậm chí sẽ khoe khắp nơi thôi. Và nếu cha biết, ông sẽ lập tức gọi cảnh sát và khai báo toàn bộ. Và một lúc nào đó trong đêm ông sẽ chết. Vấn đề không phải là ông sẽ chết, mà là ông sẽ nghĩ gì trước lúc chết. Rusty không phải người xấu. Tôi không yêu anh ta. Anh ta cũng được thôi. Chỉ là anh ta không có ý nghĩa gì với tôi, dù thế này hay thế khác, sống hay chết, khi so với việc phải giấu chuyện này khỏi đến tai cha.”

“Vậy cô cứ để em gái mình tự do,” tôi nói, “dính vào những rắc rối khác.”

“Tôi đang cố câu giờ. Chỉ câu giờ thôi. Tôi chơi sai cách, dĩ nhiên. Tôi tưởng nó sẽ quên đi chuyện đó. Tôi đã nghe nói những người như vậy sẽ quên đi chuyện xảy ra khi lên cơn. Có lẽ nó đã quên thật. Tôi biết Eddie Mars sẽ bòn rút sạch tiền của tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi cần sự giúp đỡ và tôi chỉ có thể lấy được từ một người như gã... Có rất nhiều lần tôi gần như không thể tin nổi điều đó. Và những lần khác tôi phải nhanh chóng chìm vào cơn say, dù khi đó có vào giờ nào trong ngày đi nữa. Phải thật nhanh chóng.”

“Cô sẽ đem cô ả đi,” tôi nói. “Và làm điều đó thật nhanh chóng.”

Cô ta vẫn quay lưng lại với tôi. Giờ giọng đã mềm đi: “Còn anh thì sao?”

“Không có gì hết. Tôi sẽ đi. Tôi sẽ cho cô ba ngày. Nếu lúc đó cô đi rồi... thì OK. Nếu chưa, chuyện sẽ được công khai. Và đừng nghĩ tôi không dám làm.”

Cô ta đột nhiên quay lại. “Tôi không biết phải nói gì với anh. Tôi không biết phải bắt đầu thế nào.”

“Ừ. Đưa cô ả ra khỏi đây và bảo đảm cô ả bị trông chừng từng phút. Hứa chứ?”

“Tôi hứa. Eddie...”

“Quên Eddie đi. Tôi sẽ đi gặp gã sau khi nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ lo Eddie.”

“Hắn sẽ tìm cách giết anh.”

“Ừ,” tôi nói. “Tay sai đắc lực nhất của hắn đã thất bại. Tôi sẽ thử xem những thằng khác thế nào. Norris có biết không?”

“Ông ta sẽ không bao giờ hé răng.”

“Tôi cũng nghi là ông ta biết mà.”

Tôi nhanh chóng bỏ lại cô ta, rời khỏi căn phòng và đi xuống cầu thang lát gạch ra ngoài sảnh chính. Tôi không gặp ai khi rời đi. Tôi tự mình lấy nón lần này. Bên ngoài, khu vườn sáng rực lại cho cảm giác bất an, như thể một đôi mắt nhỏ hoang dại đang theo dõi tôi từ sau những bụi cây, như thể ánh nắng cũng có ẩn chứa gì đó bí ẩn. Tôi vào xe và lái xuống đồi.

Ta nằm đâu sau khi chết thì có gì quan trọng? Trong một hố nước tù dơ bẩn hay trong một tòa tháp cẩm thạch trên đỉnh ngọn đồi cao? Ta chết, ta ngủ giấc ngàn thu, không còn bận tâm đến những chuyện như thế nữa. Dầu và nước cũng khác gì gió và không khí với ta. Ta chỉ ngủ giấc ngàn thu, không còn quan tâm đến việc cái chết của mình kinh khủng ra sao hay mình ngã xuống chỗ nào. Tôi à, bây giờ tôi đã là một phần của cái kinh khủng ấy. Là một phần còn lớn hơn nhiều so với Rusty Regan. Nhưng ông già kia sẽ không cần phải tham dự. Ông ta có thể nằm tĩnh tại trên cái giường bốn bề rủ màn ấy, với hai bàn tay không huyết sắc gấp lại đặt trên mền, chờ đợi. Trái tim ông ta đập những tiếng thì thầm ngắn ngủi, ngập ngừng. Ý nghĩ ông ta xám như tro. Và không lâu nữa, ông ta cũng sẽ ngủ giấc ngàn thu như Rusty Regan.

Trên đường vào trung tâm tôi ghé lại một quán bar và làm hai ly Scotch đúp. Chúng không giúp được gì cho tôi. Tất cả những gì chúng làm được, là khiến tôi nghĩ về tóc bạch kim, mà tôi thì không bao giờ gặp lại cô ta nữa.